Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1891: Một nhà đoàn tụ

“Suốt 1 năm qua, hai vợ chồng các người đã đi theo bổn công tử lang thang trong U Minh Giới này!”

“Tất cả các di tích cổ trong đây hầu như đã tìm kiếm một lượt, nếu như hôm nay còn không tìm thấy đồ mà tộc Thiên Ma để lại, các người cứ chờ chết ở đây đi”.

Trên tế đàn.

“Huyền ca, em sắp không kiên trì được nữa rồi...”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam trắng bệch, đôi môi run rẩy.

Mái tóc tím của Dạ Huyền lay động, đôi mắt đỏ ngầu toàn tia máu: “Lam Nhi, đều tại anh không tốt. Nếu không phải anh nhất quyết muốn đến U Minh Giới, cũng sẽ không xảy ra chuyện này!”

Diệp Thanh Lam cười yếu ớt: “Huyền ca, đã lựa chọn gả cho anh, em sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của anh”.

“Gánh nặng của Hoa Tộc giao cho Thần Nhi em rất yên tâm, nhưng một mình anh gánh vác cả Thiên Ma Tộc, như vậy thật sự quá mệt mỏi”.

“Em là vợ anh, không giúp anh thì giúp ai?”

Ánh mắt Dạ Huyền khẽ động: “Thần Nhi...”

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng.

Dạ Huyền hít sâu một hơi, truyền âm cho vợ mình: “Lam Nhi, chúng ta rất có thể sẽ chết ở đây!”

“Bởi vì nơi này thật sự là...”

Diệp Thanh Lam thất kinh: “Cái gì? Huyền ca... chúng ta không phải đã đồng ý, đưa Hà Tinh Hà tìm di tích giả sao?”

“Sao... sao anh lại dẫn hắn ta đến nơi có di tích thật vậy?”

Ánh mắt Dạ Huyền ngưng trọng: “Anh cũng không rõ nữa. Nhưng em nhìn xem, sau khi máu của hai người chúng ta nhập vào tế đàn”.

“Thì tế đàn này đã có phản ứng, có khả năng chúng ta đã thật sự tìm thấy di tích mà Thiên Ma tộc để lại rồi”.

“Cũng có lẽ đây là ý trời, chúng ta tìm lâu như vậy cũng không thấy, thế mà giờ đi bừa vào đây lại tìm được...”

“Điều này...”, Diệp Thanh Lam há hốc miệng, sửng sốt không thôi.

Cái này cũng trùng hợp quá đi.

Lúc này, một thanh niên mặc áo choàng tím cùng đám người xông về phía này.

“Anh, cuối cùng cũng tìm được anh rồi. Anh tìm thấy thứ đó chưa?”

“Sao em lại tới đây?”

Hà Tinh Hà cau mày: “Không phải bảo em ở nhà chờ sao?”

Hà Đức Bản cười nói: “Em ở nhá chán quá!”

Hà Tinh Hà lắc đầu: “Nếu đã đến rồi. Vậy thì cùng nhau đợi thôi”.

“Được ạ!”

Hà Đức Bản im lặng đứng bên cạnh Hà Tinh Hà, tùy ý nhìn về phía tế đàn.

Vừa nhìn lên đó, hắn ta không nhịn được mà ngẩn người.

Ánh mắt của hắn ta rơi trên người Diệp Thanh Lam: “Mẹ kiếp. Anh, người phụ nữ kia là ai vậy?”

Hà Tinh Hà nghi hoặc hỏi: “Sao? Em biết bà ta à?”

Hà Đức Bản thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Anh. Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai vậy? Bà ta trông rất giống một người, ít nhất là giống đến 7-8 phần!”

“Nói đến thằng nhóc đó em lại điên, vừa nãy lúc qua sông Hoàng Tuyền, có một thằng nhãi giống hệt người phụ nữ này!”

“Hắn không những giết một thủ hạ của em, lại còn làm tay em bị thương!”

Nói xong.

Hà Đức Bản đưa ra bàn tay vẫn giấu trong tay áo ra.

Chiếc băng quấn đã thấm đẫm máu.

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền trên tế đàn nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người này, toàn thân run rẩy.

“Lẽ nào Minh Nhi đã tới đây?”

Hai người vừa vui mừng vừa sợ hãi.

“Minh Nhi!?”

Sắc mặt Hà Tinh Hà trong nháy mắt lạnh lùng, quay đầu nhìn về phía bàn tế đàn: “Nói như vậy thì, hai người còn một đứa con trai đúng không?”

Diệp Thanh Lam cảm thấy không ổn, vội vàng lấy lại bình tĩnh nói: “Hà công tử, con trai gì cơ? Cậu nghe nhầm rồi”.

“Có phải nghe nhầm hay không, chờ một chút nữa là biết thôi”.

Hà Tinh Hà thâm thúy nói.

Sau đó, hắn đưa ra một mệnh lệnh: “Người đâu”.

“Công tử”.

Hai ông lão đứng quanh tế đàn màu đen nhanh chóng bước tới trước mặt Hà Tinh Hà, cúi gập người.

Hà Tinh Hà chỉ vào Hà Đức Bản: “Đi theo thiếu gia, bắt thằng nhóc kia về đây, tốt nhất là hắn ta không nên phản kháng”.

“Nếu như hắn dám phản kháng, cứ đem thi thể về đây là được”.

“Vâng!”

Hai ông lão bước nhanh đến phía sau Hà Đức Bản.

“Chúng ta đi”.

Trên mặt Hà Đức Bản hiện lên một tia âm u: “Ranh con, mày chết chắc rồi!”

“Hắn chắc hẳn đang ở gần đây, không xa lắm đâu”.

Diệp Thanh Lam lòng như lửa đốt.

Hai lão già kia đều ở cảnh giới Thiên Quân trung kỳ.

Lúc hai người họ rời đi, Thần Nhi còn cách hai người đó ít nhất mười mấy cảnh giới!

Cho dù là đã qua một năm, sức mạnh của Thần Nhi được nâng cao.

Cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của hai người.

“Huyền ca...”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam đột nhiên trở nên tái nhợt, nắm chặt lấy tay Dạ Huyền.

Dạ Huyền không nói gì, ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào Hà Tinh Hà: “Hà công tử, nếu tôi nói cho cậu biết, dưới tế đàn này có lối đi đến nơi cất giữ đồ vật kia của Thiên Ma tộc, cậu có thể tha cho con trai tôi không?”

“Chờ chút!”

Hà Tinh Hà giơ tay lên.

“Anh?”

Hà Đức Bản dừng lại.

Hà Tinh Hà không hề để ý tới hắn ta, ánh mắt có chút kích động nhìn về phía hai người Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu như lời hai người nói là thật”.

“Bổn công tử có thể đảm bảo con trai các người không những an toàn, mà còn có thể thưởng cho hắn một vận may bất ngờ”.

“Nhưng điều kiện tiên quyết là, phải thật sự tìm được thứ tôi muốn!”

Nói đến đây, âm thanh của hắn ta trở nên lạnh lẽo: “Nếu không, tôi sẽ khiến một nhà các người đoàn tụ”.

Sắc mặt Dạ Huyền cực kì khó coi: “Được, hi vọng cậu giữ lời”.

Vừa dứt lời, Dạ Huyền phun ra một ngụm máu, chính vào vị trí tế đàn màu đen.

Rầm rầm rầm!

Thung lũng đột nhiên rung động dữ dội, giống như động đất.
Chương 1892: Giết cho tôi

Phù văn trên tế đàn đen phát ra một cỗ năng lượng mạnh mẽ, giống như núi lửa phun trào, phù văn được khắc trên đó lần lượt phát sáng, dần ngưng tụ thành một cỗ sức mạnh huyền bí.

Giây tiếp theo.

Rầm rầm! Một âm thanh trầm thấp vang lên.

Tế đàn đen vậy mà lại xuất hiện một vết nứt hình chữ S, giống như hoa văn của Thái Cực Quyền.

Một hang động tối tăm xuất hiện trước mắt, dẫn thẳng xuống lòng đất.

Ầm!

Trong hang động, ma khí giống như sóng thần ào ạt trào ra, nồng đậm đến mức không thể tan.

“Qủa nhiên, là thật, ông không lừa tôi!”

Hai mắt Hà Tinh Hà mở to, hưng phấn đến nỗi toàn thân run lên: “Ha ha ha, xem ra sự cố gắng một năm qua cũng không uổng phí, thứ đó của tộc Thiên Ma lại thật sự bị bỏ quên trong Minh giới này”.

“Chỉ cần đạt được vật đó, ma công đại thành, ta có thể đột phá xiềng xích của cảnh giới Thần Quân”.

Mấy lão giả đi cùng tiến lên: “Chúc mừng công tử!”

Hà Đức Bản cũng vô cùng kích động nói: “Anh, ma công của anh cuối cùng cũng đại thành rồi sao?”

Hà Tinh Hà cười nhạt: “Đi, đem thằng nhóc kia về đây”.

“Vâng ạ!”

Hà Đức Bản cười ranh ma, gật đầu.

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền biến sắc: “Hà Tinh Hà, cậu nói lời mà không giữ lời”.

Hà Tinh Hà cười cợt lắc đầu: “Có trách thì trách các người quá ngây thơ, bổn công tử làm việc gì cũng không muốn lưu lại hậu họa”.

“Nếu như con trai hai người không đến Minh Giới, bổn công tử cũng lười đi tìm hắn”.

“Ai bảo hắn mò tới đây, lại còn đánh thương em trai tôi chứ?”

“Cậu!!!”

Hai người cực kỳ phẫn nộ.

Hà Tinh Hà nhẹ giọng quát lên: “Đừng nói nhảm nữa, mau đi dò đường!”

Một luồng ánh sáng đen bay ra, hất bay Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền.

Hai người trực tiếp bay thẳng vào hang động sâu.

“Con trai của bọn họ giao cho ông đấy, nhổ cỏ nhổ tận gốc, bất kể sống chết!”, Hà Tinh Hà dặn dò một câu.

Sau đó đưa theo hai lão giả đi sâu vào bên trong hang động.

...

Một giờ sau.

Diệp Bắc Minh và cô gái tỏ vẻ bất lực.

“Còn bao lâu nữa...”, cô gái mặt mày đỏ bừng, hai người đã vô số lần thử tách hai con chó địa ngục ra, nhưng vẫn không thành.

Họ dứt khoát bỏ cuộc, tìm một tảng đá ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lại qua nửa tiếng nữa.

Tiểu Hỏa giãy dụa một hồi, miễn cưỡng rời khỏi người con chó địa ngục cái.

“Gâu gâu!”

Sau khi đã làm xong tất cả, Tiểu Hỏa mới ngẩng cao đầu và quay lại bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Giống như muốn tranh công lãnh thưởng.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Mày ấy...”

Cô gái thấy vậy, nhanh chóng lao tới chỗ con chó địa ngục cái, nhét nó lại vào túi ma vật.

Nói thế nào cũng không đồng ý thả nó ra nữa.

“Tiểu Hỏa... lần sau đừng như vậy nữa”, Diệp Bắc Minh cảnh cáo.

Suy nghĩ một chút, anh lấy ra hai bộ quần áo trẻ em, chính là quần áo mà Diệp Thanh Lam để lại trong nhẫn trữ vật cho anh lúc bé.

Nhiều năm trôi qua, Diệp Bắc Minh vẫn giữ nó bên cạnh.

“Tiểu Hỏa, trên này có mùi của mẹ tao không?”

Chó địa ngục bước lên trước và đánh hơi.

“Gâu gâu...”

Đôi tai nó chợt dựng thẳng lên.

“Mày chắc chắn đó là khí tức của mẹ tao chứ? Vả lại mày còn biết đang ở đâu?”, Diệp Bắc Minh kích động hỏi.

“Gâu! Gâu!”

Chó địa ngục lại sủa lên 2 tiếng.

“Ở gần đây sao? Được, dẫn tao đi”, Diệp Bắc Minh không chút do dự mà đi theo Tiểu Hỏa.

Cô gái thấy vậy giận dữ hét lên: “Này, anh là loại người gì thế, phải chịu trách nhiệm chứ, ....này!”

“Nơi này u ám như vậy, đừng để tôi lại một mình”.

Cô gái nhanh chóng đuổi theo.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc phát hiện, anh dùng toàn lực lao đi.

Tốc độ của cô gái này so với anh, kỳ thật không chậm hơn là bao: “Cô còn đi theo tôi làm gì?”

Cô gái tức giận nói: “Con chó địa ngục của anh phải chịu trách nhiệm chứ. Ăn sạch rồi đòi phủi đít bỏ đi à?”

“Thôi vậy, cô muốn đi theo thì đi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu có nguy hiểm, tôi không bảo vệ cô được đâu!”

Hai người vừa lao đi khoảng 100 dặm thì nhìn thấy phía trước một đám người đang lao về phía này.

Thanh thế rất lớn.

“Có người!”

Cô gái giật mình.

Khi Diệp Bắc Minh nhìn rõ hình dáng của người đối diện, bên kia cũng phát hiện ra anh.

“Ha ha, thằng ranh này, thật trùng hợp. Ông đây vừa đúng lúc muốn tìm mày, không ngờ mày lại tự tìm đến tận cửa”, Hà Đức Bản nở nụ cười tàn nhẫn.

“Vội vã như vậy là muốn đi đâu đây? Lẽ nào muốn đến lo ma chay cho cha mẹ mày?”

Hai lão giả Thiên Quân bên cạnh cùng mười mấy tên tùy tùng lần lượt tản ra.

Bao vây Diệp Bắc Minh và cô gái, một con kiến cũng chui không lọt.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Mày đã gặp bố mẹ tao?”

Hà Đức Bản lộ ra nụ cười xấu xa: “Chẳng những gặp qua, ông đây còn biết cha mẹ mày sắp chết rồi”.

“Mẹ kiếp!”

Phẫn nộ trong lòng Diệp Bắc Minh bùng nổ, thân hình như tia chớp lao nhanh về phía trước.

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Hà Đức Bản.

Bốp!

Vung ra một cái tát.

Một bên má của Hà Đức Bản nổ tung, mười mấy chiếc răng bay ra tại chỗ, gương mặt anh tuấn trực tiếp bị biến dạng.

Thân thể càng thảm hơn, giống như một con chó chết bị ném xuống đất.

Hai lão giả Thiên Quân ngây người sửng sốt.

Tốc độc thật nhanh.

Chỉ một cảnh giới Thần Hoàng mà thôi, lại có thể khiến bọn họ không kịp phản ứng.

Giây tiếp theo.

“Giết! Giết! Giết! Giết cho tôi!”
Chương 1893: Huyết ảnh

Tiếng gầm như chó điên của Hà Đức Bản đánh thức hai người kia.

“Nhóc con, cho dù tốc độ của mày có nhanh đến thế nào, thì cũng chỉ là cảnh giới Thần Hoàng mà thôi, đứng trước mặt hai người chúng tao chẳng khác gì một con kiến”, hai lão giả bước tới phía trước, giơ tay lên.

Vậy mà có thể dùng thần lực ngưng tụ thành một thanh bảo kiếm.

Chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

“Cút!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện, một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, Huyết Long trực tiếp xông ra.

“Đây là cái gì...”, hai lão giả sửng sốt.

Rầm!

Hai lão giả cảnh giới Thần Quân lại không chặn được một kiếm, cơ thể nổ tung tại chỗ, máu tươi văng khắp nơi.

Dư âm còn lại của vụ nổ vẫn tiếp tục xao động.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếp sau đó mười mấy tên tùy tùng cũng lần lượt nổ tung, không thể chống cự.

“Mày... làm sao có thể...”

Đồng tử Hà Đức Bản kịch kiệt co lại, kinh hãi nhìn một màn trước mắt này.

Diệp Bắc Minh đáp xuống trước mặt hắn ta, dùng giày giẫm lên đầu hắn ta hỏi: “Nói, có phải mày đã gặp cha mẹ tao không?”

“Họ đang ở đâu? Có phải đang gặp nguy hiểm không?”

Mặt Hà Đức Bản lập tức đỏ bừng, gào lên như người điên: “Con mẹ mày! Mày dám đối xử như vậy với tao à?”

“Anh trai tao đang ở gần đây, mày mà dám động vào một cọng lông của tao...”

Câu nói còn chưa xong.

Diệp Bắc Minh đã một cước đá vào đan điền của Hà Đức Bản.

Bịch! Một âm thanh âm trầm vang lên, thân thể dưới đan điền của Hà Đức Bản nổ tung.

Chỉ còn lại thân trên.

“Á!!!”

Hà Đức Bản lập tức kêu lên như một con heo bị làm thịt: “Thằng điên! Mày là một thằng điên... anh, cứu em... mau cứu em với...”

Cô gái theo phía sau nghẹn họng.

Diệp Bắc Minh nhìn có vẻ tao nhã lịch sự, hiền lành vô hại.

Ai ngờ ra tay lại tàn nhẫn máu lạnh như thế.

Có điều nghĩ kĩ thì việc này có liên quan đến sự an toàn của cha mẹ anh, hành động như vậy cũng là bình thường.

Diệp Bắc Minh cũng lười nói nhảm.

Ánh đỏ như máu trong mắt anh dần biến mất.

Sưu hồn.

Hự!

Trong khoảnh khắc thần niệm sắp đi vào thức hải của Hà Đức Bản, một cỗ máu tươi xông ra, ngưng tụ thành hình dáng một người thanh niên.

“Thằng nhóc, mày dám làm hại em trai tao? Muốn chết ư?”

Huyết ảnh trầm giọng hét lên, vậy mà lại chủ động đánh một quyền về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vung tay đánh trả, năng lượng bùng phát.

Huyết ảnh xao động, dần nhạt đi.

“Anh... mau cứu em với. Mau cứu em... hu hu hu. Em hối hận rồi, em không nên ra ngoài!”

Hà Đức Bản khóc lóc thảm thiết nói: “Em không muốn chết, hu hu hu...”

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, giẫm chân lên đầu Hà Đức Bản: “Nói, cha mẹ tao đang ở đâu?”

“Nếu không, em trai mày sẽ hóa thành sương máu!”

Ánh mắt Hà Tinh Hà lạnh lùng: “Thằng ranh, mày còn dám động vào em trai tao lần nữa, tao bảo đảm đời này mày sẽ không bao giờ nhìn thấy cha mẹ mình nữa”.

“Đồng thời, tao sẽ khiến cha mẹ mày mất đi cơ hội đầu thai thành người!”

“Nếu không tin, mày cứ thử coi!”

“Cha mẹ mày đang ở đây, không sợ thì lao tới”.

Huyết ảnh biến mất.

Sau đó biến thành một tấm bản đồ, ở giữa có đánh dấu một vị trí.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh cực kì phẫn nộ, ma khí sau lưng xao động như sóng thần, một cỗ sát ý đáng sợ khiến nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy phần.

Anh cầm lấy thân thể tàn phế của Hà Đức Bản: “Chó địa ngục, chúng ta đi!”

Họ lướt đi giống như sao băng.

...

Cùng lúc đó, trong hang động.

Sắc mặt Hà Tinh Hà trở nên cực kỳ khó coi: “Đáng chết! Thằng nhãi kia lại có năng lực giết chết cảnh giới Thiên Quân?”

“Hắn ta có thực lực gì? Thiên Quân đỉnh phong? Hay là giống mình, Thần Quân chu kỳ?”

“Không cần biết mày là cảnh giới gì, dám làm tổn thương em trai tao đều phải chết!”

Trong cơn nóng giận, một cái tát vung ra.

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền bị bắt lại, sau đó bị tát bay ra ngoài, đập mạnh vào vách đá của hang động một cách đáng thương.

“Phụt! Phụt!”

Hai người đều phun ra một ngụm máu tươi.

“Lam Nhi!”

Dạ Huyền bò đến bên cạnh Diệp Thanh Lam, đỡ bà ấy đứng dậy.

Sắc mặt Diệp Thanh Lam tái nhợt, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười nhẹ nhõm: “Huyền ca, anh có nghe thấy không? Con trai chúng ta đã có thể giết chết cảnh giới Thiên Quân rồi”.

“Mới có một năm ngắn ngủi, sự tiến bộ của Minh Nhi thật đáng kinh ngạc!”

Hai mắt Dạ Huyền đỏ bừng, kiên định gật đầu: “Nếu không phải lúc em sinh Minh Nhi phải chịu đựng sự tổn thương quá lớn, thiên tài này nhất định sẽ là em!”

“Hai người nên tự quan tâm đến bản thân mình thì hơn!”

Ánh mắt Hà Tinh Hà lạnh lùng hơn bao giờ hết: “Lãng phí bổn công tử 1 năm, bây giờ lại làm cho em trai ta bị thương nặng như vậy”.

“Đợi con trai các người đến đây, ta nhất định sẽ khiến cho hắn ta biết như thế nào là tuyệt vọng thật sự!”

“Muốn gặp lại con mình thì nhanh chóng tiến về phía trước cho ta!”

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền nhìn đối phương.

Im lặng dìu nhau, đi về động sâu phía trước.

Một khắc sau, một nhóm người bước vào một đại sảnh khổng lồ màu đen.

Cung điện bằng đá rất lớn, bên trong có khắc những phù văn ma quỷ phức tạp, ở khu vực giữa còn có một bệ nhỏ!

Trên đài còn có một thanh ma đao có vẻ ngoài hung dữ treo lơ lửng giữa không trung, phát ra thứ ánh sáng kỳ quái.

Một lượng lớn ma khí phát ra từ thanh đao kia.
Chương 1894: Thủy Tổ Ma Đao

“Vãi! Thủy Tổ Ma Đao!”

Hà Tinh Hà không nhịn được mà chửi thề, mặt đỏ bừng lên vì kích động: “Không ngờ Thủy Tổ Ma Đao trong truyền thuyết lại có thật!!! Ông đây tìm thấy rồi, ha ha ha ha!”

“Công tử, còn có điều ngạc nhiên hơn nữa”.

Đột nhiên, một lão giả áo trắng bên cạnh hắn ta lên tiếng.

“Ồ!”

“Ngẩng đầu lên nhìn!”

Hà Tinh Hà nhìn theo ánh mắt của lão giả mặc áo trắng, chỉ thấy trên đỉnh mái vòm cao trăm mét của đại điện, có một khối khí màu đen đang đung đưa trên đó.

Đám khí đó không lớn, đường kính chỉ khoảng 1m.

Nếu không nhìn kĩ căn bản sẽ không thể phát hiện ra nó.

Nhưng mà.

Vào giây phút Hà Tinh Hà nhìn thấy đám khí thể này, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ.

Hắn súyt chút nữa đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.

“Ôi, con mẹ nó chứ!”, mặt hắn ta đỏ bừng, tim cũng như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực: “Lão Chu. Đây là khí Hỗn Độn? Dòng khí Hỗn Độn trong truyền thuyết đó sao?”

Lão Chu cười gật đầu nói: “Chúc mừng công tử! Chính là dòng khí Hỗn Độn!”

“Trời đất ơi!”

Hà Tinh Hà không thể kiềm chế được trái tim xúc động nữa: “Dòng khí Hỗn Độn lại bị mình tìm được, mặc dù chỉ có một khối, nhưng cũng đủ rồi!”

Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền đều là vẻ mặt khiếp sợ.

Không ngờ ở đây lại có dòng khí Hỗn Độn.

“Công tử, nhanh thu dòng khí Hỗn Độn vào đi”, lão Chu nhắc nhở.

“Được!”

Hà Tinh Hà lúc này mới phản ứng lại, bay lên trên không trung, trực tiếp thu dòng khí Hỗn Độn vào trong nhẫn trữ vật.

Sau khi làm xong tất cả.

Hà Tinh Hà vẫn cảm thấy không chân thực, cứ như một giấc mơ vậy: “Chỉ cần hoàn toàn hấp thu dòng khí Hỗn Độn này”.

“Bổn công tử dùng nó, đừng nói đến đại lục Lăng Tiêu, cho dù là thế giới Bản Nguyên đi nữa, ta cũng sẽ trở thành người lợi hại nhất trong thế hệ trẻ”.

Hà Tinh Hà rất nhanh bình tĩnh lại.

Hắn ta bước một bước lên bục nhỏ bằng đá của cung điện, giơ tay lên.

Nắm lấy Thủy Tổ Ma Đao trong tay, một cỗ sức mạnh cực kỳ lớn đánh bật lại.

Thủy Tổ Ma Đao giãy dụa và thoát ra ngoài.

Hà Tinh Hà trầm giọng hét lớn: “Còn muốn phản kháng sao? Đầu hàng cho ta!”

Thân ảnh hắn lóe lên đuổi theo.

Thủy Tổ Ma Đao rung chuyển, cỗ khí tức như sóng thần ấy quét qua người hắn ta.

Hà Tinh Hà vươn tay định nắm lấy nó, một cỗ ma khí màu tím từ trong thân thể hắn trào ra, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ, muốn bóp tan khí tức bạo phát của Thủy Tổ Ma Đao.

Thủy Tổ Ma Đao biết mình không phải là đối thủ của Hà Tinh Hà liền xoay người chạy trốn.

“He he, thứ mà ông đây nhìn trúng, mày có thể chạy thoát sao?”

Bàn tay hắn ta bắt lấy.

Lòng bàn tay khổng lồ được ngưng tụ bằng ma khí màu tím, nắm chặt lấy Thủy Tổ Ma Đao không buông.

Hà Tinh Hà bước lên, nắm lấy chuôi Thủy Tổ Ma Đao: “Đầu hàng cho ông, hoặc ông đây sẽ phá hủy mày!”

Thủy Tổ Ma Đao giãy giụa mấy cái rồi hoàn toàn im lặng.

Hà Tinh Hà nhổ lên đao một ngụm máu, trực tiếp liên kết với thần hồn của mình.

“Chúc mừng công tử”.

Ba người lão Chu đồng thanh mở miệng chúc mừng.

“Ha ha ha!”

Hà Tinh Hà nghịch Thủy Tổ Ma Đao, nhìn hoa văn trên thân đao, yêu thích không thôi: “Thật là một thanh đao tốt! Thật tốt! Chỉ là không biết giết người có nhìn thấy máu không!”

Đột nhiên!

Lão Chu cau mày nói: “Công tử, trận pháp ở cửa động đã bị phá hủy!”

“Thằng ranh đó tới rồi!”

“He he!”

Hà Tinh Hà nheo mắt nhìn hướng Diệp Thanh Lam và Dạ Huyền: “Nếu sau khi thằng ranh đó đến, phát hiện ra cha mẹ mình đã bị chặt đầu, không biết hắn có kinh ngạc không nhỉ??”

Hắn không hề do dự, giơ Thủy Tổ Ma Đao lên chém về phía hai người.

Vút!

Đao khí hung hãn lao tới.

“Lam Nhi mau tránh ra!”

Dạ Huyền gầm lên một tiếng, không chút do dự đứng trước mặt Diệp Thanh Lam, toàn bộ sức mạnh của ông ta ngưng tụ thành hư ảnh một con Thiên Ma Thượng Cổ!

Rầm!

Khoảnh khắc nó tiếp xúc với đao khí, hư ảnh của Thiên Ma Thượng Cổ lập tức nổ tung.

Đao khí còn sót lại hung hãn đánh mạnh một quyền vào ngực Dạ Huyền, rắc rắc một tiếng, xương ức hoàn toàn vỡ nát!

Dạ Huyền bay ra ngoài, đập lên người Diệp Thanh Lam, cả hai lăn tại chỗ mấy chục mét.

Vệt máu cũng bị kéo trên đất.

Đồng thời cùng lúc đó, Diệp Bắc Minh đã đi sâu vào trong động, bên tai vang lên tiếng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Cậu nhóc, cha mẹ cậu gặp nguy hiểm...”

“Ảnh Thuấn! Ảnh Thuấn!”

Diệp Bắc Minh như phát điên gầm lên.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía sâu trong động, dùng một bước đã đến cung điện đá.

Vừa hay nhìn thấy cảnh cha mẹ mình thảm hại nằm trên đất, tay chân trong tư thế vặn vẹo cực kỳ tàn nhẫn, vết máu dài hàng chục mét càng làm người ta kinh hãi hơn.

Hai người gần như sắp chết, chỉ còn lại chút hơi tàn.

“Con mẹ nó mày phải chết!”

Diệp Bắc Minh điên cuồng hét lên.

Grào!!!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, chín con rồng đen phía sau cảm nhận được cơn giận của Diệp Bắc Minh, vậy mà chủ động lao ra.

Diệp Bắc Minh cũng như phát điên mà bay đến, phẫn nộ đến mức quên cả dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh bay tới trước mặt Hà Tinh Hà, một quyền đấm thẳng vào mặt hắn ta.

Rầm!

Má Hà Tinh Hà nổ tung, răng văng tung tóe.
Chương 1895: Cướp nến

Diệp Bắc Minh lại tung ra hơn chục cú đấm với tốc độ nhanh nhất!

Hà Tinh Hà cuối cùng cũng phản ứng lại từ trạng thái choáng váng, thanh Thủy Tổ Ma Đao trong tay vội chém về phía cổ của Diệp Bắc Minh!

“Tưởng chỉ mình mày có vũ khí thôi à?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh thoắt cái ánh lên sắc đỏ ngầu hung ác, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện trong tay, vung mạnh ra ngoài!

Đinh!

Tiếng va chạm kịch liệt của kim loại vang lên!

Hà Tinh Hà bị thổi bay tại chỗ, cả người đập mạnh vào bức tường của cung điện đá!

Thủy Tổ Ma Đao trong tay cũng không ngừng run rẩy, trên mép đao vậy có một vết nứt! Lưỡi đao nổ tung rồi!

“Sao có thể!”

Con ngươi hung ác của hắn ta nheo lại: “Mẹ kiếp! Đây là Thủy Tổ Ma Đao tao vừa thu thập được đó!”

“Đây là binh khí của Thiên Ma Tộc, sao có thể bị đánh nứt?”

“Kiếm trong tay mày rốt cuộc là thứ gì?”

Hà Tinh Hà không cam tâm nhìn chằm chặp kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay Diệp Bắc Minh hỏi!

Thanh kiếm này trông cực kỳ mộc mạc, bề mặt còn có hoă văn rồng!

Mơ hồ có một luồng khí hỗn loạn lưu chuyển trên kiếm.

Không lẽ là bản thân ảo tưởng sao?

Không thể nào!

Nhất định đó chỉ là ảo giác!

Trên thế gian nào có nhiều khí hỗn độn như vậy!

Hà Tinh Hà chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy, hắn hung hãn hét lên một tiếng: “Ranh con, đi chết cho ông!”

Khí tức Thần Vương chu kỳ đột nhiên bùng nổ.

Rầm rầm rầm!

Thủy Tổ Ma Đao cũng cảm nhận được sát ý nghịch thiên của chủ nhân mình, nó cũng gầm một tiếng, tỏa ra ánh sáng yêu tà bao phủ.

“Tiểu tháp, nổ cho tôi!”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh là không thể nghi ngờ.

Nếu như ngày thường, anh nhất định sẽ thử một chút thực lực Thần Quân Chu kỳ của mình.

Nhưng hiện tại cha mẹ đang bị thương, anh không dám lãng phí thời gian. Trực tiếp dùng sức mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Giây tiếp theo.

Ầm!

Một cỗ sức mạnh không thể ngăn cản bùng phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, Thủy Tổ Ma Đao tuột khỏi tay Hà Tinh Hà, cắm vào bức tường đá của cung điện, không ngừng rung lên.

Hà Tinh Hà càng khốn khổ hơn, hắn ta bị văng ra xa hàng chục mét.

Liên tục nôn ra máu tươi trong không trung.

Rầm!

Hắn ta đập mạnh xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh hãi: “Mày... mày... sao có thể... vừa nãy là ai đã ra tay? Đó không phải sức mạnh của mày, là ai đang ẩn trong bóng tối?”

“Là ai? Mau cút ra đây...!!!”

Hà Tinh Hà như phát điên mà gầm lên.

Ánh mắt của lão Chu ba người cũng tràn ngập kinh hoàng.

Tất cả nhao nhao lao tới chắn trước mặt Hà Tinh Hà.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, giống như tử thần từng bước từng bước tiến đến: “Dám tổn thương cha mẹ tao, chết không oan!”

Câu nói này, vừa hay nhắc nhở Hà Tinh Hà.

“Dừng lại. Nếu mày dám tiến lên trước 1 bước, tao lập tức giết chết cha mẹ mày!”

Hà Tinh Hà giơ tay lên, hai ngọn nến Minh Chúc đồng thời xuất hiện trong bàn tay hắn ta.

Đó chính là hai ngọn nến đại diện cho thần hồn của cha mẹ Diệp Bắc Minh.

“Thằng ranh! Mày phải biết rằng, khi nến Minh Chúc tắt đi, có nghĩa là người đó sẽ vĩnh viễn ở lại Minh Giới, không thể rời đi được nữa!”, Hà Tinh Hà lạnh lùng đe dọa: “Tốt nhất là mày nên suy nghĩ kĩ, cha mẹ mày bây giờ vẫn còn là người sống!”

“Một khi tao dập tắt hai ngọn nến này, cha mẹ mày sẽ thật sự không cứu được nữa!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng!

Thấy Diệp Bắc Minh thật sự không dám cử động nữa.

“Ha ha ha !”

Hà Tinh Hà cười hung hăng: “Lão Chu, phế hắn đi!”

“Vâng, công tử”.

Lão Chu nhanh chóng lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh, nhấc chân quét ngang qua: “Nhãi con, quỳ xuống trước mặt công tử trước đi!”

Một cước này hung hãn đạp mạnh vào đầu gối Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh hừ lạnh nói: “Thả cha mẹ tao ra, tao có thể không giết mày!”

“Ha ha ha!”

Hà Tinh Hà chậm rãi đứng dậy, cười ra nước mắt: “Ranh con, không ngờ mày lại hiếu thảo như vậy. Đã thế, tao sẽ thổi tắt nến của bọn họ!”

Phù...

Hắn ta thổi ra một hơi.

“Không!”, Diệp Bắc Minh phẫn nộ gầm lên.

Lửa của hai ngọn nến Minh Chúc xao động, thiếu chút nữa là bị thổi tắt.

Nhìn thấy ngọn lửa ổn định trở lại, hơi thở của Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập, vừa rồi tim anh gần như đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Hà Tinh Hà càng cảm thấy có thể bắt chẹt được Diệp Bắc Minh: “Ha ha ha, mày nhìn thấy chưa? Đứa con hiếu thảo! Thật là hiếu thảo quá đi!”

“Sao mày vẫn còn chưa quỳ xuống!?”

Lão Chu cũng giận dữ mà hét lên, điên cuồng đá vào đầu gối Diệp Bắc Minh.

Bịch! Bịch! Bịch!

Đạp liên tục mười mấy đạp trong một hơi thở.

Khớp gối của Diệp Bắc Minh máu thịt lẫn lộn.

Diệp Bắc Minh vẫn nghiến răng chịu đựng.

“Xương cốt cũng cứng đấy, lão Chu, tiếp tục, đạp đến khi nào hắn chịu quỳ xuống mới thôi, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ xem nên tiếp tục làm gì!”, Hà Tinh Hà cười nói.

Hắn ta lấy ra vài viên đan dược và nuốt xuống.

Ngồi bắt chéo chân.

Bắt đầu chữa thương.

Hai cây nến Minh Chúc được đặt bên cạnh.

Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu tháp, có cách nào lấy được hai cây nên Minh Chúc kia không?”

Tháp tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu nhóc, nếu chỉ là cướp nến Minh Chúc thôi thì quá đơn giản”.

“Cậu dùng thuấn ảnh là có thể làm được, nhưng bổn tháp không thể bảo đảm trong quá trình cướp, nến sẽ không bị tắt, một khi nến tắt...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK