Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2000: Ép cung!

Sau khi trở lại Thương Khung Kiếm Tông, Hạ Nhược Tuyết bố trí ổn thoả cho mấy người Thiên Cơ lão nhân xong liền ôm lấy Diệp Bắc Minh, trực tiếp kéo về nơi ở của mình.

Khởi động trận pháp, ngăn cách mọi thứ bên ngoài!

"Xảy ra chuyện gì vậy? Là tôi nhìn nhầm rồi sao, thiếu tông chủ mang theo…. một người đàn ông về chỗ ở?"

Các đệ tử của của Thương Khung Kiếm Tông đều chết lặng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía đệ tử vừa trở về kia.

“Các huynh đệ à, xảy ra chuyện gì vậy? Sao thiếu tông chủ lại đưa một người đàn ông trở lại?”

Tên đệ tử bị chất vấn kia đen kịt mặt giải thích: “Chúng tôi cũng không biết, sau khi tìm được tên nhóc này, thiếu tông chủ liền bổ nhào vào ngực hắn!”

“Miệng kêu chồng ơi không dứt, hơn nữa trên đường trở về hai người họ vẫn dính chặt nhau không rời!”

“Trời ạ!”

"Chồng của thiếu tông chủ?”

“Mẹ nó! Thật hay giả vậy?”

Toàn bộ đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đều choáng váng.

Vô số người ngửa mặt lên trời hét lớn: "Là giả... nhất định là giả!"

"Một cô gái thuần khiết như ngọc, lạnh lùng như băng như thiếu tông chủ sao có thể có đàn ông rồi cơ chứ?”

“Thằng nhóc này là ai, tôi phải chiến một trận với hắn!”

"Không thể nào, ha ha ha ha… Là giả, nhất định là giả..."

Vô số nam đệ tử mắt đỏ ngầu, không thể tiếp nhận sự thật này!

Có nữ đệ tử thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bớt đi một đối thủ rồi!

Lúc này.

Hạ Nhược Tuyết vừa trở về nơi ở liền cởi bỏ chiếc chiếc váy dài rộng thùng thình, cả người như treo trên ngực Diệp Bắc Minh, hỏi: “Chồng à, có nhớ em không?”

"Trong suốt một trăm năm qua, em luôn mơ về anh”.

“Em còn tưởng rằng mọi chuyện trong quá khứ chỉ là một giấc mơ, sẽ không bao giờ gặp lại anh được nữa”.

Diệp Bắc Minh búng nhẹ chóp mũi cô: “Không phải anh tới rồi đây sao? Đúng rồi, sao em lại tới Thương Khung Kiếm Tông?”

Hạ Nhược Tuyết chậm rãi giải thích: "Ban đầu, em ở Lưỡng Giới Sơn của Thần Giới để lĩnh hội kiếm ý do các vị toàn năng từ thời cổ đại truyền lại, nhưng đến thời khắc mấu chốt thì có một thanh thần kiếm thượng cổ phá không mà tới, chủ động lựa chọn em làm chủ nhân!”

“Thanh kiếm Thương Khung này xé rách các thế giới không gian, trực tiếp đưa em tới Thương Khung Kiếm Tông”.

Vừa nhấc tay kiếm Khung Kiếm đã xuất hiện trong tay Hạ Nhược Tuyết!

Hình dáng đơn giản với kết cấu tuyệt vời.

Diệp Bắc Minh chỉ liếc một cái không khỏi khen ngợi: "Thật là một thanh kiếm tốt!”

“Chồng ơi, kiếm tốt hay là em đẹp hơn?”

Hạ Nhược Tuyết nhoẻn miệng cười ngọt ngào.

Rồi nhào vào vòng tay của Diệp Bắc Minh!

“Anh nhất đinh phải bồi thường cho em thời gian một trăm năm này đó…”

Mười ngàn từ đã được lượt bớt.

Suốt một ngày một đêm, tên đàn ông lén rình bên ngoài nơi ở của Hạ Nhược Tuyết cũng không hề rời đi.

Ở phía xa, Lục Hách Tuyên trốn ở một góc, hận tới răng hàm cũng sắp nứt vỡ: “Diệp Bắc Minh… Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó! Mày đáng chết!!!”

“Còn có tiện nhân Hạ Nhược Tuyết kia, một ngày một đêm… các ngươi vậy mà có thể… chết tiệt!!!"

“Các người cứ đợi đó…”

Lục Hách Tuyên phẫn hận rời đi.

Ngày hôm sau, Hạ Nhược Tuyết vẫn không xuất hiện!

Cho đến sáng ngày thứ ba.

Một nhóm đông nghịt người tu võ lũ lượt kéo tới ngoài cổng núi của Thương Khung Kiếm Tông!

“Giao Diệp Bắc Minh ra đây!”

Sau khi các thế lực lớn hay tin Diệp Bắc Minh đang ở Thương Khung Kiếm Tông lập tức đuổi tới nơi!

Luân Hồi Tông, Đại Lâm Tự, Đế Nữ Các, Bá Tông, Đạo Tông, gia tộc Tử Kim Hoa!

Còn có hàng ngàn thế lực tầm trung và nhỏ, hàng triệu người tu võ tràn vào như thủy triều, người của Thương Khung Kiếm Tông cũng bị cảnh tượng này dọa cho sợ hãi!

“Tông chủ…”

Một lúc sau.

Chính là tông chủ Thương Khung Kiếm Tông Tôn Liên Thành xuất hiện: “Các vị đây là có ý gì?”

“Lão phu là Kim Đỉnh Phong của Luân Hồi Tông, Diệp Bắc Minh đã giết chết hai vị trưởng lão cùng hàng trăm đệ tử của Luân Hồi Tông ta!”, một ông lão bước ra từ trong đám đông với ánh mắt lạnh băng.

“Hôm nay lão phu thay mặt cho Luân Hồi Tông mà tới, chỉ cần Tôn tông chủ giao ra Diệp Bắc Minh, chúng ta sẽ lập tức rời đi!"

Tôn Liên Thành đương nhiên biết chuyện Hạ Nhược Tuyết đem theo Diệp Bắc Minh trở về.

Hạ Nhược Tuyết là người kế vị được các vị lão tổ nhìn trúng!

Ông ta nào dám tùy tiện xen vào việc của người khác!

Chỉ là không ngờ tới chuyện này sẽ thu hút nhiều thế lực kéo tới Thương Khung Kiếm Tông như vậy!

Chỉ một Luân Hồi Tông, Thương Khung Kiếm Tông cũng không hẳn là sợ hãi!

Nhưng nếu cộng thêm Đại Lâm Tự, Đế Nữ Các, gia tộc Tử Kim Hoa, còn có hàng nghìn thế lực lớn nhỏ khác!

Nếu không cẩn thận, Thương Khung Kiếm Tông sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt vong!

Tôn Liên Thành vội vàng đáp: “Xin các vị chờ một chút, cho bổn tông chủ chút thời gian!”

“Bây giờ tôi sẽ đi tìm Diệp Bắc Minh, mời mọi người tới quảng trường chờ một lát!"

Dứt lời liền phi thẳng tới nơi ở của Hạ Nhược Tuyết!

Trận pháp đã ngăn cản mọi thứ!

“Tham kiến tông chủ!”

Đệ tử canh giữ bên ngoài nơi ở của Hạ Nhược Tuyết vội vàng tiến lên hành lễ.

Tôn Liên Thành tức không có chỗ nói: “Hạ Nhược Tuyết đâu?”

Một đệ tử run rẩy trả lời: “Khởi bẩm tông chủ, từ khi thiếu tông chủ đưa Diệp Bắc Minh vào trong từ ba ngày trước, đến nay vẫn không có động tĩnh gì!”

“Người ta đều đã dồn ép tới tận cửa rồi, cô ta còn có tâm sự yêu đương nữa!”

Tôn Liên Thành tức không nhẹ.

Rồi gầm lên một tiếng vào trong trận pháp: “Hạ Nhược Tuyết, mau đi ra đây, bổn tông chủ có việc cần tìm cô!”

Một lúc sau, trận pháp mới biến mất.

Diệp Bắc Minh cùng Hạ Nhược Tuyết tay nắm tay, chậm rãi sóng vai bước ra ngoài.

Tại khoảnh khắc nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết, tất cả nam đệ tử của Thương Khung Kiếm Tông đều tan nát cõi lòng!

Vẫn thuần khiết không tì vết như cũ!

Vẫn lạnh lùng người lạ chớ gần như vậy!

Điểm khác biệt duy nhất chính là mái tóc đen được vấn cao lên!

Tóc của phụ nữ khi được vấn cao cũng có nghĩa là đã có chồng!

Tuy nhiên.

Khi Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh gặp nhau tại Long Quốc họ đã trao cho nhau lần đầu tiên!

Nhưng cô là thiếu tông chủ của Thương Khung Kiếm Tông nên cần phải bày tỏ cho mọi người biết thái độ của mình!

Tôn Liên Thành thấy được sự thay đổi của Hạ Nhược Tuyết hiển nhiên cũng ngỡ ngàng không thôi, lập tức mở lời: “Hạ Nhược Tuyết cô nhìn chuyện tốt mà cô làm ra đí! Vô duyên vô cớ dẫn người trở lại, cô có biết việc này đã chuốc lấy phiền phức lớn thế nào cho tông môn không?”

“Tông chủ, ông có ý gì?"

Hạ Nhược Tuyết cau mày.

“Ý gì?”

Tôn Liên Thành tức tới không nói ra hơi: “Người của Luân Hồi Tông, Đại Lâm Tự, gia tộc Tử Kim Hoa đều đánh tới nơi rồi”.

“Cô có biết tên nhóc này đã gây ra bao nhiêu phiền phức không? Hắn vậy mà giết chết trưởng lão của Luân Hồi Tông!”

“Đừng tưởng rằng có lão tổ bảo vệ thì cô có thể mặc sức làm loạn, cô đây là đang mang họa diệt vong tới cho Thương Khung Kiếm Tông!”

Hạ Nhược Tuyết lạnh giọng đáp:”Tông chủ, người nào làm người ấy chịu trách nhiệm!”

“Hạ Nhược Tuyết tôi chắc chắn sẽ không mang lại rắc rối cho Thương Khung Kiếm Tông, tôi sẽ đi giải thích với bọn họ”.

Tiếp đó, lại quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh.

Đưa cho anh một chiếc nhẫn chứa vật: “Chồng ơi, trong này có rất nhiều đan dược và đá tinh thần, anh rời khỏi Thương Khung Kiếm Tông từ cửa sau đi!”

“Phần còn lại giao cho em”.

Tôn Liên Thành vội ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Cô muốn thả hắn đi? Không được!”

Diệp Bắc Minh đương nhiên sẽ không rời đi, mà lắc đầu hỏi ngược lại: “Anh đi rồi em phải làm sao?”

Hạ Nhược Tuyết khẽ cười: “Có các vị lão tổ trấn thủ, bọn họ không dám gây khó dễ cho em đâu!”

“Nào có chuyện để phụ nữ giúp mình chắn gió, để anh tự mình đi!”, Diệp Bắc Minh nở nụ cười tự tin.

“Nhưng anh…”

Hạ Nhược Tuyết có chút lo lắng.

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: "Từ Long Quốc tới đây, em cảm thấy có gì có thể uy hiếp tới anh chưa?”

Hai mắt Hạ Nhược Tuyết sáng rực!

Thủ đoạn của người đàn ông của mình quá bí ẩn!

Cho dù bản thân cô là cảnh giới Đạo Tổ thì vẫn không nhìn thấu Diệp Bắc Minh như cũ, anh giống như một vực thẳm không đáy vậy!

“Được, nhưng mà em muốn đi cùng anh”.

Hạ Nhược Tuyết kiên quyết nói.

Diệp Bắc Minh cũng không bàn cãi lại nữa.

Anh nắm chặt tay Hạ Nhược Tuyết, hai người đi thẳng tới quảng trường của Thương Khung Kiếm Tông!

Khi bóng dáng hai người xuất hiện, hàng triệu ánh mắt đều dồn dập nhìn sang!

Tham lam!

Hưng phấn!

Kinh ngạc mừng vui!

Đủ các loại ánh nhìn lóe lên, giống như đang thấy một bảo vật quý hiếm biết đi vậy!

“Minh Nhi!”

“Anh Diệp!”

Thiên Cơ lão nhân, Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi hét lên.

Diệp Bắc Minh nhìn tới liền sầm mặt!

Họ vậy mà bị người của Luân Hồi Tông khống chế và trói chặt bằng xiềng xích!
Chương 2001: Nhất Diễm, Phần Thiên

“Tông chủ, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Hạ Nhược Tuyết có chút phẫn nộ hỏi.

Cô rõ ràng là đã sắp xếp an ổn cho họ!

Tôn Liên Thành cười lạnh một tiếng: “Hừ, những tông môn này tới là để gây phiền phức cho Diệp Bắc Minh, tôi cũng phải thu xếp xoa dịu tâm trạng họ chứ?”

“Ông!”

Hạ Nhược Tuyết thật sự bùng nổ lửa giận.

Cô vừa định nổi cơn.

“Diệp Bắc Minh, cuối cùng thì mày cũng ra mặt rồi, giết chết hai vị trưởng lão cùng hàng trăm đệ tử của Luân Hồi tông, mày định cho chúng ta lời giải thích thế nào đây?", ánh mắt Kim Đỉnh Phong khóa chặt trên người Diệp Bắc Minh.

“Ông muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên đáp.

Kim Đỉnh Phong xém chút giận quá hóa cười: “Tao muốn thế nào? Mày giết chết đệ tử của Luân Hồi tông tao còn hỏi tao muốn thế nào?”

“Thứ nhất, giao ra công thức của Quy Linh Đan!"

“Thứ hai, giao ra Dị Hỏa Phần Thiên Chi Diễm!”

"Thứ ba, theo tao về Luân Hồi tông chịu phạt!”

Điều khiến tất cả ngạc nhiên là Diệp Bắc Minh vậy mà đồng ý: “Tôi có thể giao ra công thức của Quy Linh Đan!”

“Phần Thiên Chi Diễm cũng vậy!”

“Cái gì?”

Mọi người đều ngơ ngác không hiểu.

Hạ Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn sang: “Chồng à?”

“Cha, thằng nhãi này đang ủ mưu gì vậy?”

Lục Hách Tuyên có chút bối rối, cái này đâu đi theo kịch bản đâu!

Lục Tả Xương lạnh lùng liếc hắn một cái: "Là con lan truyền tin tức ra ngoài có đúng không?”

“Cha, con không có…”

Lục Hách Tuyên hèn nhát không dám thừa nhận.

“Hừ!”

Lục Tả Xương thừa hiểu trong lòng: “Đừng tưởng rằng cha không biết, con muốn đối phó với Diệp Bắc Minh, có thể!”

“Nhưng đây là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, nếu còn gây phiền toái cho tông môn thì cha sẽ không tha cho con đâu!”

“Cha có vô số biện pháp giết chết tên nhóc này!”

“Vâng…”

Lục Hách Tuyên bực tức trả lời.

“Anh, hắn ta thực sự nguyện ý giao ra sao?”

Tiểu Long Nữ ngập ngừng hỏi.

Long Chiến Vũ cau mày: “Bị nhiều người dồn ép như vậy, hắn không còn cách nào khác!"

Thần nữ Thần Hi chống chiếc cằm thanh tú, khó hiểu nói: “Không có lý do gì cả, anh ta không giống kiểu người dễ dàng nhượng bộ như vậy!”

“Thật vậy?”

Kim Đỉnh Phong có chút kích động, giọng nói cũng khẽ thay đổi.

Diệp Bắc Minh đổi giọng: “Nhưng ông phải thả người ra trước!”

Kim Đỉnh Phong cười gằn: “Nhãi con, lão phu biết là mày muốn giở trò mà!”

“Muốn lừa lão phu thả người trước, mày coi lão phu là đồ ngốc sao?”

“Ông thông minh như vậy tôi có thể qua mắt được ông sao?”

Thấy biểu cảm vô hại này của Diệp Bắc Minh, Hạ Nhược Tuyết xì một tiếng, cảm giác này tựa hồ rất quen thuộc, lại sắp có người bị mắc bẫy rồi!

Hai mắt Kim Đỉnh Phong lập lòe sự tính toán, gật đầu nói: “Cũng đúng! Trước mặt nhiều người như vậy, cho mày mười lá gan cũng không dám lừa gạt lão phu!”

“Thả người!”

Lạnh giọng hạ lệnh.

Thả mấy người Thiên Cơ lão nhân, Nghê Hoàng, Hướng Ly Ly cùng Lục Linh Nhi ra!

“Minh Nhi, con thực sự muốn giao nộp ra Quy linh đan cùng Dị Hỏa sao?”

Gương mặt Thiên Cơ lão nhân ngập tràn vẻ sầu muộn.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Sư phụ, đồ nhi không giữ nổi chúng”.

“Nếu mọi người đều muốn có nó, vậy đưa cho bọn họ thôi”.

“Kim trưởng lão, nhận lấy!”

Diệp Bắc Minh nâng tay.

Không chút ngần ngại ném công thức của Quy Linh Đan cho Kim Đỉnh Phong!

Ánh mắt chất chứa đầy tham lam của tất cả mọi người thoáng chốc đều rơi lên người Kim Đỉnh Phong.

“Cái này… Quy Linh Đan? Thật sự là Quy Linh Đan sao?"

Đầu óc Kim Đỉnh Phong kêu ong ong, kích động tới mức nói không nên lời.

Công thức Quy Linh đan trong truyền thuyết giờ phút này thực sự đã nằm trong tay ông ta?

“Kim trưởng lão, đây thực sự là công thức luyện chế Quy Linh đan sao?”

“Xin Kim trưởng lão hãy để chúng tôi sao chép một bản!"

“Kim trưởng lão ngay từ đầu chúng ta đã thống nhất rồi, một khi giành được công thức Quy Linh đan sẽ chia sẻ cho mọi người!"

Vô số người xông tới.

Hơi thở của Đạo Tôn trung kỳ lập tức bùng nổ, đánh bật tất cả lùi lại.

“Kim Đỉnh Phong, ông muốn độc chiếm công thức Quy Linh đan sao?”

Đôi mắt của vài ông lão sắc lạnh lại!

Kim Đỉnh Phong không dám một mình chống đối lại đám đông: “Các vị đừng để thằng nhãi này lừa!”

“Làm sao lão phu có thể chắc chắn rằng công thức này là thật đây?”

Mọi người lập tức im bặt!

Đúng vậy!

Diệp Bắc Minh dễ dàng giao nộp ra công thức Quy Linh đan ra như vậy, ngộ lỡ là giả thì sao?

Bọn họ trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh, quay ngoắt sang nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

Diệp Bắc Minh nhún nhún vai: “Ông chắc hẳn là biết chữ đi? Dược liệu ông đều có chứ?”

“Ông tại chỗ chuẩn bị thuốc, tôi luyện một viên Quy Linh đan cho ông xem ông liền biết rồi”.

Mọi người giật mình kinh hãi.

Luyện chế Quy Linh đan tại chỗ?

Thằng nhóc này cũng quá ba hoa rồi chăng!

So với đan dược thông thường, linh đan không chỉ yêu cầu một môi trường tuyệt đối yên tĩnh mà còn đòi hỏi đan sư phải tập trung tinh thần cao độ!

Với hàng triệu võ giả đang có mặt, ai có thể chuyên tâm luyện chế đan dược nổi?

Ánh mắt Kim Đỉnh Phong lóe lên: “Mày xác định?”

“Đúng vậy!”

Diệp Bắc Minh quyết đoán gật đầu.

“Được!”

Kim Đỉnh Phong không nói nhảm nữa, lập tức chuẩn bị tất cả dược liệu đưa tới trước mặt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không nói hai lời, dứt khoát lấy ra đỉnh Thái Cực.

Khoanh chân xếp bằng, bắt đầu luyện đan!

“Anh, hắn thực sự bắt đầu rồi?”, Tiểu Long Nữ có chút kinh ngạc: “Rốt cuộc hắn có dự tính gì vậy?”

Long Chiến Vũ lắc đầu: “Anh cũng không biết, cứ xem tiếp đi vậy”.

Hạ Nhược Tuyết tiến lên một bước, kiếm Thiên Khung trong tay liền bắn ra một lá chắn bao bọc lấy Diệp Bắc Minh!

Không chịu sự làm phiền từ bất kỳ ai!

“Được rồi!”

Nửa giờ sau, Diệp Bắc Minh mở mắt.

Khoảnh khắc Hạ Nhược Tuyết giải trừ lớp phòng ngự, đỉnh Thái Cực đột nhiên bật nắp, bóng dáng của một con rồng vàng lập tức vọt ra ngoài rồi tiêu tan trong không trung!

“Dị tượng chân linh, thực sự là linh đan!”

Hiện trường lập tức vỡ òa!

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào đỉnh Thái Cực!

Một viên đan dược màu đỏ như máu lơ lửng phía trên đỉnh!

Kèm theo đó là những tiếng rồng gầm!

“Quy Linh đan!”

“Trời ạ, thằng nhóc này thực sự luyện ra Quy Linh đan rồi!”

“Còn gọi là thằng nhóc? Là Diệp đại sư!”

Đám đông hoàn toàn sôi sục!

Kim Đỉnh Phong kích động tới mức đỏ bừng cả khuôn mặt già nua: “Quả nhiên là Quy Linh đan!”

“Làm sao có thể!”

Lục Hách Tuyên nghẹn họng nhìn trân trối.

Ánh mắt Lục Tả Xương ngưng trọng, nhìn hướng nơi sâu của Thương Khung Kiếm Tông, nói: “Tuyên Nhi, từ nay trở đi con tốt nhất vẫn nên gạt bỏ mọi sát ý đi!”

“Nếu không cha cũng không cứu nổi con đâu…”

“Cha…”

Sắc mặt Lục Hách Tuyên tái nhợt như giấy!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, cầm lấy Quy Linh đan ném ra ngoài: “Nhược Tuyết! Cầm lấy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Nhược Tuyết đỏ lựng, bộ ngực trắng tuyết phập phồng dữ dội: "Chồng à, đây thực sự là Quy Linh đan có thể khiến Đạo Tổ đột phá tới Đạo Tôn sao?”

“Ừ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Quy Linh đan vừa ra lò có hiệu quả tốt nhất!”

“Ăn nó đi, chuẩn bị đột phá, anh sẽ hộ pháp cho em”.

“Được!”

Hạ Nhược Tuyết đương nhiên biết đây là cơ hội ngàn năm có một, cho nên không chút do dự một ngụm nuốt lấy, khoanh chân ngồi xuống!

Một nguồn sức mạnh giống như sóng thần nháy mắt bùng nổ trong đan điền của cô, tràn vào tứ chi đến từng khớp xương trên cơ thể.

Trong lúc chờ đợi Hạ Nhược Tuyết đột phá, Diệp Bắc Minh cũng không nhàn rỗi: “Mọi người chớ ngạc nhiên, tôi vừa giao ra Quy Linh đan, không phải còn có Dị Hỏa sao?”

Một giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nhấc tay!

Phần Thiên Chi Diễm bay ra ngoài, lơ lửng giữa không trung.

“Phần Thiên Chi Diễm tôi cũng giao ra rồi ai muốn thì tự mình giành lấy đi!”

Dứt lời.

Anh liền rút lui lại một trăm mét, thực sự từ bỏ Phần Thiên Chi Diễm!

“Dị Hỏa!”

Vài ông lão của Hỗn Độn Long Tộc nóng lòng muốn ra tay.

Long Chiến Vũ vội ngăn bọn họ lại: “Đợi đã, có vấn đề!"

Mấy ông lão nuốt nước bọt khan: “Điện hạ, đây chính là Phần Thiên Chi Diễm đó!”

Long Chiến Vũ nghiêm nghị lắc đầu!

Mấy ông lão kia lúc này mới dừng lại.

Đôi mắt xinh đẹp của thần nữ Thần Hi lóe lên, nhìn chằm chằm khuôn mặt vô hại của Diệp Bắc Minh: “Anh ta rốt cuộc đang mưu tính gì đây?”

Đột nhiên.

“Phần Thiên Chi Diễm là của tôi!”

Một gã đàn ông cảnh giới Đạo Tổ với đôi mắt đỏ ngầu cấp tốc lao tới.

“Muốn chết!”

Ánh mắt Kim Đỉnh Phong thâm trầm, hung tàn quét tới một chưởng, đánh nát gã đàn ông Đạo Tổ kia thành sương máu!

Đồng thời tiến lên một bước, vươn tay tóm về phía Phần Thiên Chi Diễm: “Chỉ có Luân Hồi tông mới có tư cách có được Phần Thiên Chi Diễm…”

Một câu tuyên bố hùng hồn này còn chưa nói xong!

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết đã vang lên!

Khi lòng bàn tay tiếp xúc với Phần Thiên Chi Diễm, một bàn tay của Kim Đỉnh Phong lập tức hóa thành tro bụi!

Ngọn lửa đốt cháy cực nhanh lan về phía bả vai!

“Không hay rồi…”

Trong mắt Kim Đỉnh Phong xẹt qua nét sợ hãi, vừa muốn chặt đứt cánh tay phải của mình!

Thì Phần Thiên Chi Diễm đột ngột dâng trào, nhấn chìm cả người ông ta vào trong!

“Á, đừng!”

Trong tiếng hét đau đớn tột cùng đó, biến thành tro bụi!

Kim Đỉnh Phong, chết!

Đám đông không kìm được hít một ngụm khí lạnh!

“Cái này…”

Con ngươi của thần nữ Thần Hi co rụt lại!

Mấy ông lão của Hỗn Độn Long Tộc sợ đến tái mặt: “Điện hạ…”

Giọng nói vô hại của Diệp Bắc Minh lại vang lên: “Sao lại đều ngẩn người ra thế, Phần Thiên Chi Diễm ở ngay trước mặt, các người mau lấy nó đi đi!”
Chương 2002: Nữ thần Thần Hi: Diệp Bắc Minh, anh dám!

“Tên nhóc này cũng quá ác độc rồi!”

Mấy lão giả của Luân Hồi Tông nghiến răng, trong lòng dâng lên sự sợ hãi.

“Dị Hỏa quả nhiên đáng sợ!”

“Cảnh giới Đạo Tôn chỉ động vào một chút thôi, vậy mà ngay cả cơ hội chặt đứt cánh tay cũng không còn!”

“Lẽ nào vật này thật sự là Phần Thiên, có thể đốt cháy mọi thứ?”

Đám người nhao nhao nghị luận.

“Để tôi thử!”

Ánh mắt Long Chiến Vũ trầm xuống, chuẩn bị ra tay.

Tiểu Long Nữ vội vã ngăn cản: “Anh, không được mạo hiểm, dị hỏa này nhìn có vẻ rất nguy hiểm!”

“Điện hạ, để lão nô thử xem!”

Một lão giả mình người đầu rồng của Hỗn Độn Long Tộc lên tiếng.

Lão giả này thân cao 3 mét, chỉ đứng đó thôi cũng mang tới cảm giác cực kỳ áp bức uy nghiêm.

Càng quan trọng hơn, ông ta là một cao thủ cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ.

“Tuổi thọ của lão nô chưa đến 10 mười năm, nếu may mắn thu được Dị Hỏa, cũng coi như đóng góp chút sức lực cuối cùng cho Hỗn Độn Long Tộc ta!”

Long Chiến Vũ gật đầu.

Dưới ánh nhìn của mọi người.

Lão giả đầu rồng thân người tiến gần tới ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm, một cỗ sức mạnh thuộc tính hỏa nhanh chóng ập tới.

“Ngưng băng quyết!”

Lão giả đầu rồng há miệng, nước biển vô tận từ trong miệng trào ra, hướng thẳng về Phần Thiên Chi Diễm!

Khoảnh khắc ông ta đến gần Phần Thiên Chi Diễm, vậy mà nó lại ngưng kết thành băng.

Khiến Phần Thiên Chi Diễm đang cháy đóng băng trên hư không.

Nhiệt độ của toàn bộ quảng trường Thương Khung Kiếm Tông đã giảm xuống dưới mức đóng băng!

“Thành công rồi sao?”

Đám người sôi sục.

Vẻ mặt tc đầy lo lắng: “Đồ nhi, Dị Hỏa này của con thật sự đem tặng cho người khác sao?”

Diệp Bắc Minh rất bình tĩnh: “Sư phụ, người đừng vội!”

Lão giả đầu rồng vui mừng khôn xiết, móng rồng lao ra muốn tóm lấy Phần Thiên Chi Diễm, chuẩn bị bắt lấy nó.

Ầm!

Phần Thiên Chi Diễm trên hư không đột nhiên bùng nổ, huyền băng vậy mà lại bắt đầu bốc cháy.

“Không...”

Lão giả đầu rồng phát ra âm thanh đau đớn cuối cùng, bị Phần Thiên Chi Diễm nuốt chửng, biến mất.

“Cái này...”

Hàng trăm vạn võ giả trên quảng trưởng cứng đờ, nuốt một ngụm nước miếng: “Huyền băng vừa rồi, có thể đóng băng chết một người ở cảnh giưới Đạo Tổ đấy!”

“Thế mà lại bị Phần Thiên Chi Diễm đốt cháy? Phần Thiên Chi Diễm này quả nhiên khủng bố!”

“Dị hỏa này quá tà ác, nếu không thu giữ nó sẽ mang đến tai họa cho nhân gian!”

Một âm thanh mang hơi hướng Phật giáo vang lên.

Đám người quay đầu, tám vị cao tăng của Đại Lâm Tự bước tới.

Trong tay mỗi người đều cầm một loại pháp khí, họ truyền vào đó một cỗ thần lực, nháy mắt kết thành một trận pháp.

Phần Thiên Chi Diễm bị nhốt bên trong trận pháp, dường như đang có dấu hiệu bị áp chế!

“Không hổ danh là cao tăng của Đại Lâm Tự, thủ đoạn quả nhiên rất cao siêu!”

“Nhanh nhìn kìa, Phần Thiên Chi Diễm đã bị trấn áp!”

Vô số người mặt đỏ tía tai.

Trên mặt của tám vị cao tăng Đại Lâm Tự lộ ra một nụ cười tự mãn: “Thu!”

Tám người đồng thời ra tay, chuẩn bị đoạt lấy Phần Thiên Chi Diễm!

Rầm!

Phần Thiên Chi Diễm lại hung hãn phát nổ, trận pháp nháy mắt sụp đổ.

Thậm chí, đến phù văn của trận pháp cũng bị đốt cháy.

Phù văn này nối liền với thần lực của tám người, sau đó một màn khó tin xuất hiện.

Phần Thiên Chi Diễm men theo sức mạnh thần hồn của tám vị cao tăng, ngọn lửa lan đến thân thể họ, tám người nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.

“Á... không....”

Âm thanh đột ngột dừng lại.

“Cái này...”

Đám người thật sự kinh hãi.

Lục Hách Tuyên mồ hôi như mưa nói: “Cha, Dị Hỏa này quá quỷ di, có khi nào do Diệp Bắc Minh kia giở trò sau lưng không?”

Lục Tả Xương tức giận đến mức bật cười: “Vật này nằm thứ ba trong bảng xếp hạng Dị Hỏa! Con tưởng là nói đùa sao?”

Đồng thời cùng lúc đó.

Giọng nói Diệp Bắc Minh mang theo chút lười biếng vang lên: “Không phải cao tăng sau khi chết đi đều có xá lợi gì đó sao? Sao tám người này không lưu lại di vật gì vậy?”

“Diệp Bắc Minh cậu...”

Đám người của Đại Lâm Tự gần như bị tức chết.

“Còn ai muốn Phần Thiên Chi Diễm không? Tự lên mà đoạt lấy nó!”, Diệp Bắc Minh nói.

Trầm mặc.

Một sự im lặng đến vô tận.

Không có ai dám ra tay nữa.

Không biết qua bao lâu, một giọng nói thiên thần phá vỡ im lặng vang lên: “Anh Diệp, Thần Hi muốn thử một chút, có được không?”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Tùy cô thôi!”

“Được!”

Sau khi được sự đồng ý của Diệp Bắc Minh, thần nữ Thần Hi giơ ngón tay ngọc ngà lên, trong tay xuất hiện một cuộn tranh.

Sau khi cuộn tranh được mở ra, bên trong đó vậy mà lại là một đại lục.

Núi, sông, biển, sa mạc, bình nguyên...

Mọi thứ cần có đều có!

“Vạn lí sơn hà đồ!”

“Vật quý báu nhất của Đế Nữ Các, thần nữ Thần Hi thế mà dùng đến vật này luôn rồi!”

Đôi mắt của hàng triệu võ giả bỗng chốc đỏ hoe.

Một lão giả đỏ mặt tía tai nói: “Vật này là binh khí của Đại Đạo, nghe nói một cao thủ cao tầng của Đế nữ Các vất vả lắm mới chế tạo ra nó!”

“Bên trong Vạn lí sơn hà đồ này, tự tạo thành một tiểu thế giới có thể mang bên mình!”

Chỉ thấy.

Thần nữ Thần Hi điều khiển Vạn lí sơn hà đồ, một làn sóng dao động ập đến.

Phần Thiên Chi Diễm biến mất!

“Đoạt được rồi sao?”

Xoạt!

Vô số ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm vào thần nữ Thần Hi.

Đôi tay mảnh khảnh của cô ta cuộn Vạn lí sơn hà đồ lại, hướng về phía Diệp Bắc Minh cười duyên dáng: “Anh Diệp, Dị Hỏa này coi như thuộc về tôi rồi!”

“Hi vọng cô có thể tiếp tục cười như vậy!”, Diệp Bắc Minh cười nói.

“Hửm?”

Thần nữ Thần Hi cảm thấy có chút kỳ lạ, giây tiếp theo, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi: “Không ổn rồi!”

Nhanh chóng ném Vạn lí sơn hà đồ ra, một cỗ năng lượng nóng bỏng quét tới.

Vạn lí sơn hà đồ hóa thành tro bụi.

Một tia lửa bay tới, rơi xuống váy của thần nữ Thần Hi.

Một làn khói bay lên.

“Không...”

Khuôn mặt xinh đẹp của thần nữ Thần Hi trở nên tái nhợt, giọng nói run rẩy, cô ta không chút do dự xé nát váy của mình.

Vóc dáng yêu kiều lộ ra.

Mặc dù có thể che đi phần nào cơ thể, nhưng vẫn khiến cho đám đàn ông phải chảy máu mũi.

“Con mẹ nó!”

“Mẹ kiếp! Đây là thứ chúng ta có thể nhìn sao?”

“Anh em, hôm nay đến đây không uổng công chút nào!”

Vô số võ giả nuốt nước miếng.

“Bảo vệ thần nữ!”

Đám nữ nhân của Đế Nữ Các xông lên, vô số bạch liên bay ra ngoài, tạo thành một tấm màn che thoắt ẩn thoắt hiện.

Giây tiếp theo!

Một chiếc váy màu hồng từ sau tấm màn cháy thành tro trong không trung.

“Mẹ nó! Váy cũng cháy rồi, lần này thần nữ Thần Hi chẳng phải không mảnh vải che thân à?”

Ánh mắt của mọi người đều dán chặt vào tấm màn trắng.

Ước gì mình có khả năng nhìn xuyên thấu.

“Còn nhìn? Nhìn nữa ta sẽ móc hết mắt các người ra!”

Các nữ đệ tử của Đế Nữ Các kêu lên.

Nhưng vẫn không thể ngăn lại ánh mắt nóng bỏng của những người đàn ông có mặt.

Người của Đế Các Nữ lo lắng hỏi: “Thần nữ, người không sao chứ?”

Một lúc sau, giọng nói hổn hển của Thần Hi vang lên: “Ta... không sao... may mắn thay chỉ là một tia lửa nhỏ...”

Mọi người kinh hãi.

Chỉ là một tia lửa nhỏ, suýt chút nữa đã giết chết một thần nữ.

Nếu hoàn toàn chạm vào Phần Thiên Chi Diễm, chẳng phải đến tro cốt cũng không còn sao!

“Chúng ta đi!”

Thần Hi trầm giọng nói.

Nữ đệ tử của Đế Các Nữ kéo tấm màn, đi ra phía ngoài của Thương Khung Kiếm Tông.

“Đợi một chút!”

Diệp Bắc Minh bước lên trước, chặn lại đám người: “Dị Hỏa đưa cho các người, các người lại không cần!”

“Không đưa thì ai cũng muốn cướp!”

“Bây giờ, lại muốn đi, trên đời nào có chuyện tốt đến vậy!”

Thần nữ Thần Hi lạnh lùng nói: “Anh Diệp có ý gì?”

Diệp Bắc Minh giơ tay, mười mấy con huyết long xông ra, bao vây dám người của Đế Nữ Các!

Anh bước nhẹ ra phía trước tấm màn, nhẹ nhàng nắm lấy tay Thần Hi: “Đế Nữ Các nhất định phải cho tôi một lời giải thích!”

“Nếu không, tin rằng mọi người rất muốn nhìn thấy bộ dạng của thần nữ hiện tại như thế nào!”

Chỉ cần một lời không hợp.

Liền xé rách tầm màn che mỏng manh này.

“Con mẹ nó! Cậu Diệp đúng là người tốt!”

“Anh Diệp nói nhảm làm gì, xé màn đi!”

“Cậu Diệp, người tốt một đời bình an!”

Vô số võ giả kêu gào, hưng phấn đến cực độ.

“Diệp Bắc Minh, anh dám!”

Thần nữ Thần Hi nổi trận nôi đình.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Tôi không dám ư?”

Xoẹt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK