"Cái gì?"
Lão giả áo xanh nhíu mày.
Không chỉ có ông ta, mọi người trong đại diện cũng ngạc nhiên đến độ trố mắt nhìn, sững sờ!
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
'Diệp Bắc Minh anh đừng nghĩ nhiều, bản tiểu thư đang cứu mạng anh đấy! Nếu không Chiến lão tổ mà muốn giết người thì dù tôi có cầu xin cũng vô dụng, chỉ khi xác nhận anh là người đàn ông của tôi, anh mới sống sót được!' Bất Hủ Nhan truyền âm.
Cô nhóc này cũng không xấu!
Để cứu anh, thế mà không ngại hi sinh danh tiết của mình!
Mặc dù.
Phần lớn nguyên nhân là vì Diệp Bắc Minh tu luyện phép tắc Luân Hồi!
Coi như biến tướng thành giúp anh đi!
"Không có khả năng, hai người mới quen nhau bao lâu? Mới chưa đến một canh giờ, cậu ta đã thành người đàn ông của cháu ư?" Bất Hủ Càn Khôn đi tới chắp tay vái lão giả áo xanh:
"Lão tổ, Bất Hủ Nhan đang nói dối, Diệp Bắc Minh vừa mới xông vào núi Bất Hủ thôi!"
"Bất Hủ Nhan và Diệp Bắc Minh quen nhau chưa đến một canh giờ, tuyệt đối không thể có cái trao đổi không thể cho người ta nhìn kia!"
Cùng ở cảnh giới Tế Đạo.
Bất Hủ Càn Khôn, cảnh giới Tế Đạo tầng hai!
Bất Hủ Chiến, cảnh giới Tế Đạo tầng bốn!
Tuy chỉ cách hai cảnh giới nhỏ, nhưng lại có cách biệt một trời một vực!
Bất Hủ Chiến nhíu mày: "Nhan Nhi, lời Bất Hủ Càn Khôn nói có phải thật không?"
Bất Hủ Nhan gật đầu: "Đúng vậy thưa lão tổ, bọn con quen nhau chưa lâu, nhưng lại nhất kiến chung tình!"
"Nhan Nhi đã nhận định, kiếp này, anh ấy là người đàn ông duy nhất của con!"
Tuy chỉ nhằm cứu người!
Nhưng khi nói ra câu này, trong lòng Bất Hủ Nhan vẫn có cảm giác là lạ!
"Vậy sao?"
Ánh mắt Bất Hủ Chiến trầm xuống, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh không có trả lời!
"Tên kia, Chiến lão tổ đang hỏi cậu đấy, tại sao không đáp?"
"Cậu câm à? Nói đi!"
"Cậu kia, trả lời câu hỏi của Chiến lão tổ! Nhanh lên!"
Mấy thanh niên tộc Bất Hủ muốn thể hiện một phen trước mặt Bất Hủ Chiến, thế là khẽ quát Diệp Bắc Minh!
'Diệp Bắc Minh, anh còn chần chừ cái gì hả? Mau trả lời đi!'
Bất Hủ Nhan sốt ruột truyền âm!
Do kích động, ngực phập phồng, khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ bừng: 'Chiến lão tổ sẽ giết người thật đấy, anh đừng hồ nháo nữa! Bản tiểu thư làm vậy cũng chỉ vì cứu anh thôi, không làm gì anh đâu!'
"Đúng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Bất Hủ Chiến nhíu mày rồi buồn bực liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Nếu vậy thì vào ngồi cùng đi!"
Nói xong.
Trực tiếp đi qua Diệp Bắc Minh, đi đến vị trí cao nhất!
Hiện trường xôn xao!
"Không ngờ lại là thật..."
"Bất Hủ Nhan điên à? Coi trọng một phế vật cảnh giới Đại Năng tầng năm!"
"Vậy là đời này Bất Hủ Nhan coi như xong rồi, rơi vào tay một người đàn ông như thế!"
"Trước đây, Chiến lão tổ từng mai mối cho cô ấy mấy anh toàn là thiên tài trên bảng xếp hạng Đế Huyết, xong bị cô ấy từ chối hết, không ngờ cuối cùng cô ấy lại chọn một phế vật như này!"
Rất nhiều thanh niên lắc đầu rồi cười khẩy.
"Cha, rõ ràng chuyện này là giả mà! Chiến lão tổ không nhìn ra sao?" Bất Hủ Vấn Thiên siết chặt nắm tay.
Bất Hủ Thương khẽ quát một tiếng: "Câm mồm, con tưởng Chiến lão tổ không nhìn ra chắc?"
"Chỉ có mình con thông minh à? Chuyện mà Chiến lão tổ đã quyết định, dù là giả thì cũng thành thật!"
"Đù! Thế Mật Phi phải làm sao?"
Bất Hủ Vấn Thiên tức giận mắng một tiếng.
Bất Hủ Thương suýt thì tức chết: "Thằng vô dụng, con vẫn còn lo người phụ nữ đó sẽ ra sao à?"
Chẳng mấy chốc.
Bất Hủ Nhan đã dẫn Diệp Bắc Minh cùng ngồi vào chỗ!
Bất Hủ Chiến ngồi ở vị trí cao nhất trong đại điện!
Phía dưới, ngoài một lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng ba, còn có Bất Hủ Càn Khôn cảnh giới Tế Đạo tầng hai!
Diệp Bắc Minh, Bất Hủ Nhan, Bất Hủ Bất Bại, với cả mười mấy thanh niên tộc Bất Hủ, bọn họ đều ở Đại Đạo Chi Thượng tầng sáu, tầng bảy, chỉ có một mình Bất Hủ Bất Bại là Đại Đạo Chi Thượng tầng tám!
Ngạo thị quần hùng!
"Chào anh Diệp, tôi tên là Bất Hủ Hằng!"
"Anh Diệp, tôi tên là Bất Hủ Vũ, sau này mong anh chiếu cố nhiều hơn!"
"Diệp công tử, tôi tên là Bất Hủ Băng, sau này đừng bắt nạt Nhan Nhi nhà tôi nhé!"
Ba người nâng chén, hai nam một nữ, mỉm cười chào nhau.
"Tất nhiên rồi!"
Diệp Bắc Minh nâng ly đáp.
Mấy người khác hầu như đều giữ thái độ chuyện không liên quan đến mình, quan sát thôi!
Chỉ có một chàng trai, một cô gái là cười khẩy: "Ha ha, Bất Hủ Vũ, anh đúng là càng sống càng tụt lùi, anh lại bảo một phế vật dựa vào phụ nữ đi chiếu cố mình ư?"
"Người ta có thể dựa vào phụ nữ, đó cũng là một loại bản lĩnh, Bất Hủ Huyền, sao cô lại bảo người ta là phế vật?"
"Cũng phải!"
"Ha ha ha ha..."
Hai người kẻ xướng người họa.
Bất Hủ Nhan nhướng mày: "Bất Hủ Huyền, Bất Hủ Thiến, hai người muốn gây sự đúng không?"
Bất Hủ Thiến khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu kiêu ngạo, khóe miệng có một nốt ruồi mỹ nhân: "Chẳng lẽ tôi nói sai chắc? Cô coi trọng một tên phế vật cảnh giới Đại Năng tầng năm, còn không cho phép người khác nói à?"
"Cô!"
Bất Hủ Nhan tức giận đứng lên.
"Tôi sợ cô chắc?"
Bất Hủ Thiến cũng đứng lên.
"Đủ rồi!"
Bất Hủ Bất Bại khẽ quát một tiếng, anh ta liếc mắt nhìn Bất Hủ Thiến: "Ngồi xuống!"
Nét mặt Bất Hủ Thiến hiện lên vẻ kiêng dè.
Cô ta im lặng ngồi xuống!
Bất Hủ Nhan nhíu mày, cũng ngồi xuống.
"Diệp công tử, kẻ hèn này hơi tò mò, nếu anh đã đoạt Côn Ngô Mật Phi làm người phụ nữ của mình, bây giờ lại tự định chung thân với em Nhan Nhi, vậy Côn Ngô Mật Phi phải làm thế nào?" Bất Hủ Bất Bại cười.
Ánh mắt mọi người đổ dồn tới!
"Cũng không thể để em Nhan Nhi làm vợ bé chứ?"
Bất Hủ Bất Bại từng bước ép sát: "Chi bằng, anh thề trước mặt mọi người rằng sẽ cắt đứt quan hệ với Côn Ngô Mật Phi đi?"
Bất Hủ Nhan phẫn nộ quát: "Bất Hủ Bất Bại, anh ấy giải quyết Côn Ngô Mật Phi thế nào, liên quan gì đến anh?"
"Em họ Nhan Nhi à, sao em lại không biết tốt xấu thế!"
Bất Hủ Bất Bại lắc đầu, thở dài một tiếng: "Haiz, anh cũng vì suy nghĩ cho em mà!"
"Diệp công tử, rốt cuộc anh chọn thế nào?"
Đám Bất Hủ Hằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng nhìn Diệp Bắc Minh.
Chờ câu trả lời của anh!
Diệp Bắc Minh giải quyết ra sao sẽ quyết định người này có quen thân được không!
Bất Hủ Huyền, Bất Hủ Thiến nhếch môi nghiền ngẫm!
Đợi Diệp Bắc Minh xấu mặt!
Dưới ánh nhìn của mọi người!
Diệp Bắc Minh thản nhiên bật ra một câu: "Côn Ngô Mật Phi là người phụ nữ của tôi, điều này không thể thay đổi!"
Bất Hủ Hằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng, cả ba nhíu mày!
Bất Hủ Huyền và Bất Hủ Thiến đưa mắt nhìn nhau!
Trong mắt hiện lên vẻ đùa cợt, trò hay bắt đầu rồi!
Bất Hủ Chiến ngồi ở chỗ cao nhất, vốn không định quản mấy chuyện tranh đấu giữa mấy tiểu bối, bây giờ nghe thấy câu này, ông ta cũng không khỏi nhíu mày!
Để Bất Hủ Nhan làm vợ bé ư?
Thế há chẳng phải là làm hạ uy phong của tộc Bất Hủ à!
Bất Hủ Bất Bại cười: "Ồ, nói vậy thì em họ Nhan Nhi phải làm vợ bé à?"
Đã đạt được mục đích!
"Cũng không phải!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có hơn hai mươi người phụ nữ, trong lòng tôi, địa vị của họ như nhau, không chia lớn nhỏ trước sau gì hết!"
"Anh nói cái gì?"
Nụ cười của Bất Hủ Bất Bại cứng đờ.
Bất Hủ Hằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng sững sờ!
Bất Hủ Huyền, Bất Hủ Thiến trợn tròn mắt!
Cả cái đại điện tộc Bất Hủ, rơi vào im lặng!
Mọi người còn tưởng mình nghe nhầm rồi cơ!
Tên nhóc này bảo, cậu ta có hơn hai mươi người phụ nữ á?
"Phụt..."
Bất Hủ Chiến phun ra một ngụm trà!
"Cha, tên súc sinh này có hơn hai mươi người phụ nữ, Mật Phi còn không chọn con mà chọn hắn?" Bất Hủ Vấn Thiên tan nát lòng.
Chương 2113: Chỉ có tiểu Tháp hiểu tôi!
Sẵn tiện mọi người đang sững sờ.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Còn vấn đề gì nữa không?"
"Chỉ có hơn hai mươi người phụ nữ thôi mà? Sao anh ngạc nhiên thế?"
"Chắc không phải anh cũng giống người em kia của anh, bị trường hợp người phụ nữ anh thích lại không thích anh đấy chứ?"
Anh vừa dứt lời.
Mặt Bất Hủ Bất Bại lập tức đằng đằng sát khí, sâu trong đôi mắt ngưng tụ ra hàn ý!
Mọi người đang có mặt tại đây đều nhìn về phía Bất Hủ Bất Bại!
Chẳng lẽ bị Diệp Bắc Minh đoán trúng hả?
Không đúng a!
Họ chưa từng nghe nói Bất Hủ Bất Bại thích cô gái nào!
Diệp Bắc Minh ngầm hiểu cười một cái, xem ra mình đoán đúng rồi: "Bất Hủ huynh, anh sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ mà cũng không trinh phục được à?"
"Anh đừng để tên là Bất Bại nữa, đổi tên thành Thất Bại luôn đi!"
Vù!
Xung quanh cơ thể Bất Hủ Bất Bại, hư không sôi trào.
Một cỗ uy áp cực kỳ khủng bố thổi quét khắp bốn phương tám hướng!
Nét mặt mọi người thay đổi!
Người này là Bất Hủ Bất Bại đấy!
Diệp Bắc Minh to gan quá, dám châm biếm như vậy!
Phải biết rằng, Chiến lão tổ cũng rất tán thưởng Bất Hủ Bất Bại!
Diệp Bắc Minh điên à?
Hay thật sự không muốn sống nữa!
Bất Hủ Hằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng, ba người nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt tán thưởng!
Bất Hủ Huyền và Bất Hủ Thiến nhíu mày, họ truyền âm cho nhau: 'Thằng cha này to gan hơn chúng ta tưởng nhiều!'
"Đồ tạp chủng chết tiệt!"
Bất Hủ Thương nghiến răng.
Lam Nguyệt Nhã truyền âm: "Bất Bại, đừng bị cậu ta ảnh hưởng!"
Ngay cả Bất Hủ Chiến đang ngồi ở chỗ cao nhất cũng dừng lại, nhìn hết thảy!
Nếu Bất Hủ Bất Bại mới bị châm chọc mấy câu như này mà đã mất bình tĩnh, Bất Hủ Chiến sẽ phải xem xét xem có tiếp tục dùng toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng Bất Hủ Bất Bại nữa hay không!
Bất Hủ Bất Bại chú ý đến ánh mắt của lão tổ, trong lòng cả kinh.
Anh ta tỉnh táo lại: "Diệp Bắc Minh, anh đang đùa với lửa đấy!"
Diệp Bắc Minh nâng chén rượu lên, mặc kệ lời uy hiếp của Bất Hủ Bất Bại: "Để tôi đoán nhé, anh là con trai của Bất Hủ Thương, và còn là anh trai của tên tàn phế Bất Hủ Vấn Thiên kia!"
"Anh ở chi này, địa vị ở tộc Bất Hủ không cao!"
"Nói cách khác, huyết mạch của anh không thuần khiết, cha anh cứ gọi tôi là đồ tạp chủng này đồ tạp chủng nọ!"
"Trên thực tế, anh mới là tạp chủng nhỉ?"
Đù mé!
Toàn trường kinh hãi!
Ngẩn người!
Diệp Bắc Minh đúng là một tên điên, anh lại dám chửi Bất Hủ Bất Bại là tạp chủng ngay trước mặt tất cả mọi người?
Dù là Bất Hủ Nhan thì cũng sợ ngây người, ánh mắt cô ta nhìn Diệp Bắc Minh lóe lên: 'Sao tên này không giống như trong suy nghĩ của mình nhỉ? Oa! Thú vị!'
"Bất Hủ huynh, sao vai anh run thế? Chẳng lẽ tôi nói sai hả?"
Diệp Bắc Minh cười bảo.
"Diệp Bắc Minh, anh muốn chết à!"
Bất Hủ Bất Bại gầm nhẹ.
Diệp Bắc Minh cười: "Xem ra tôi lại nói trúng rồi, anh nỗ lực như vậy, chắc không phải là vì người phụ nữ trong lòng đó chứ?"
"Với thân phận dòng nhánh ở tộc Bất Hủ của anh, dù có là một tạp chủng, thì cũng đủ tư cách kết đôi với hoàng thất bình thường!"
"Cho nên, người phụ nữ mà anh vừa ý, ừm... chắc là con cháu Đế Huyết, phỏng chừng còn là kiểu có địa vị rất cao!"
"Tạp chủng huynh, tôi không đoán sai chứ?"
"Tạp... tạp chủng... huynh?"
Hầu như tất cả mọi người trong đại điện đều há hốc miệng!
Có ai dám gọi Bất Hủ Bất Bại như thế chứ!
Đây là nhân vật khủng bố nằm trong top 30 trên bảng xếp hạng Đế Huyết đấy!
Bất Hủ Bất Bại nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm, anh ta có thích một người phụ nữ thật!
Đối phương đến từ Tử Vi đế tộc, huyết mạch cao quý!
Anh ta từng tỏ tình, bị đối phương từ chối!
Bất Hủ Bất Bại biết, nhất định là vì huyết mạch của mình không thuần khiết nên mới bị từ chối!
Chuyện này.
Trừ mình ra, ngay cả cha mẹ là Bất Hủ Thương và Lam Nguyệt Nhã cũng không biết!
Thế mà Diệp Bắc Minh chỉ nói dăm ba câu đã suy đoán ra!
Đáng sợ quá!
Chỉ số thông minh của tên này quá khủng bố!
Bất Hủ Bất Bại lạnh giọng nói: "Diệp Bắc Minh, anh giỏi tưởng tượng quá rồi đấy, tôi hoàn toàn không thích cô gái nào hết!"
"Bất Hủ Bất Bại tôi, không thể bị sỉ nhục, kẻ sỉ nhục tôi, ắt phải chết!"
"Ò."
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Vậy anh có muốn lên võ đài đánh với tôi một trận không?"
Nghe thấy câu này, người dân tộc Bất Hủ đang có mặt trong đại điện đều giật mình!
Thế này thì ngông cuồng quá rồi đấy!
Vừa mới sỉ nhục Bất Hủ Bất Bại xong, liền đòi lên võ đài với anh ta?
Chê cái chết đến không đủ nhanh à!
"Diệp Bắc Minh, anh điên à?"
Bất Hủ Nhan gấp đến độ giậm chân: "Bất Hủ Bất Bại đang ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng tám, anh mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, anh lên võ đài cái gì hả!"
Đến cả Bất Hủ Chiến cũng quay ra nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Rốt cuộc tên nhóc này lấy dũng khí ở đâu ra vậy?
"Anh muốn lên võ đài đánh với tôi ư? Ha ha ha ha!"
Bất Hủ Bất Bại cười như thể nghe thấy câu chuyện cười buồn cười nhất trên đời vậy: "Diệp Bắc Minh, anh không chỉ là một tên điên, anh còn là thằng ngu nữa!"
"Nếu anh dám lên võ đài đánh với tôi, tôi sẽ không sử dụng bất kỳ năng lực võ đạo nào!"
"Tôi chỉ dùng sức mạnh cơ bắp là có thể giết được anh rồi!"
Diệp Bắc Minh híp mắt: "Được, để công bằng, tôi cũng chỉ dùng sức mạnh cơ bắp!"
Anh thầm phỉ nhổ trong lòng: 'Tốc độ cắn câu nhanh quá... chẳng có tính thử thách gì cả..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Ha ha ha, nhóc con, cậu bụng dạ đen tối quá rồi!"
"Nói nhiều như vậy, chẳng qua cậu muốn khiến anh ta lên võ đài đánh với cậu mà không dùng sức mạnh võ đạo chứ gì!"
Diệp Bắc Minh cười thầm: "Chỉ có tiểu Tháp hiểu tôi!"
"Chỉ dùng sức mạnh cơ bắp, tôi đánh anh ta dễ như chơi!"
Bất Hủ Càn Khôn mãi không nói gì, nét mặt biến ảo bất định!
Suy nghĩ một lúc, ông ta truyền âm cho Bất Hủ Bất Bại: "Bất Bại, con viện một cái cớ, đừng đồng ý lời khiêu chiến của cậu ta!"
Bất Hủ Bất Bại nhíu mày: "Càn Khôn lão tổ, ngài đang nói gì vậy? Không chấp nhận lời khiêu chiến của anh ta ư?"
"Đúng!"
Bất Hủ Càn Khôn gật đầu thật mạnh: "Tên nhóc này rất có vấn đề, rất có khả năng con đang dính bẫy của cậu ta!"
"Không thể nào!"
Bất Hủ Bất Bại thấp giọng rít lên: "Chỉ cần lên võ đài, con nhất định sẽ giết chết anh ta!"
Sau đó anh ta ngắt cuộc trao đổi bằng truyền âm.
Mặc cho Bất Hủ Càn Khôn có khuyên cỡ nào, cũng không khuyên được!
Tiếp theo đó.
Bất Hủ Bất Bại liếc Diệp Bắc Minh một cái: "Ra ngoài, gặp nhau trên võ đài!"
Anh ta quay người đi ra ngoài đại điện.
Tin Diệp Bắc Minh thách đấu với Bất Hủ Bất Bại như một cơn bão truyền khắp tộc Bất Hủ!
Những người tộc Bất Hủ mà không có tư cách vào đại điện, đang chờ trên quảng trường bên ngoài, hoàn toàn sôi trào!
Một lát sau, xung quanh võ đài to đã đông nghịt người!
Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, Bất Hủ Vấn Thiên!
Bất Hủ Hằng, Bất Hủ Vũ, Bất Hủ Băng!
Bất Hủ Huyền, Bất Hủ Thiến!
Hơn chục triệu người vây quanh một cái võ đài, dưới đất, trên bầu trời, nóc nhà, trong hư không, chỗ nào cũng là người, bọn họ hò hét sôi nổi:
"Chắc chắn tên nhóc này điên rồi, lại đi thách đấu Bất Hủ Bất Bại!"
"Chẳng lẽ cậu ta không biết, Bất Hủ Bất Bại chính là đại biểu cho danh từ vô địch à?"
"Tôi cá Diệp Bắc Minh sẽ quỳ xuống xin tha trong vòng ba chiêu!"
"Mẹ nó, còn ba chiêu cơ á? Coi thường ai đấy, tôi cá một chiêu, chỉ cần một chiêu, Diệp Bắc Minh sẽ bị Bất Hủ Bất Bại đánh chết!"
Không có một người nào xem trọng Diệp Bắc Minh.
Cảnh giới Đại Năng tầng năm VS Đại đạo chi thượng tầng tám!
Cho dù người sau không dùng sức mạnh võ đạo, chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp, lực của một quyền tối thiểu cũng phải 3000 con rồng trở lên!
Cảnh giới Đại Năng tầng năm ư?
Dù có dùng cả sức mạnh võ đạo, lực sát thương nhiều nhất là lên đến 800 con rồng!
Đánh thế nào nữa?
"Diệp Bắc Minh, đừng lên!"
Bất Hủ Nhan gần như nài nỉ.
Cô ta không có bất kỳ tình cảm nam nữ nào với Diệp Bắc Minh, nhưng cũng không muốn nhìn anh đi chịu chết!
Bàn tay nhỏ giữ chặt cánh tay Diệp Bắc Minh, nắm chặt!
Diệp Bắc Minh cười nhẹ: "Người đàn ông cô chọn, không dễ chết thế đâu!"
"Xem tôi xử anh ta này!"
Hết sức tự tin, gỡ tay Bất Hủ Nhan ra!
Để lại cho Bất Hủ Nhan một bóng lưng, anh bước từng bước lên võ đài!
"Cậu ta dám đi lên thật kìa?"
Mọi người ngẩn ngơ.
Ở phía cuối đám đông, Bất Hủ Chiến đứng ở cửa đại điện, con ngươi già nua hơi dao động: "Cái kiểu ngông nghênh, tính cách, bản tính, trí thông minh này, nếu thiên phú mà cao hơn một tí..."
Bất Hủ Càn Khôn đứng cạnh nghe thấy lời này, ông ta há miệng!
Trong lòng dâng lên một cỗ sát ý nồng đậm!
Không ngờ Bất Hủ Chiến lại... có hứng thú với Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh, phải giết chết!
Dưới võ đài.
"Anh, giết hắn ta, giết hắn ta giúp em! Đánh gãy xương hắn, hành hạ hắn đến chết luôn!" Bất Hủ Vấn Thiên điên cuồng rít gào.
Bất Hủ Thương lạnh giọng nhắc nhở: "Bất Bại, tính hết thù mới hận cũ đi!"
"Cứ chơi đùa hắn, tuyệt đối đừng để cho hắn chết quá nhẹ nhàng!"
Lam Nguyệt Nhã nghiến răng nghiến lợi: "Con trai, thù của em trai con, giao cho con đấy! Hành hạ cậu ta đến chết cho mẹ!"