Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1296: Thần Đế của Đế tộc Đông Phương

Vù!

Ngay sau đó.

Khí thế của Diệp Bắc Minh tăng vọt, anh đứng che trước mặt Ly Nguyệt như một tường kiên cố!

Đông Phương Xá Nguyệt đanh mặt: “Diệp Bắc Minh, cậu còn chưa tránh ra à?”

“Bản đế nói cho cậu biết, trúng chiêu này cậu chắc chắn sẽ phải chết, thần hồn cũng không thể may mắn thoát khỏi!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chết thì có gì phải sợ?”

“Cậu!”

Đông Phương Xá Nguyệt nổi trận lôi đình: “Được lắm, đã vậy thì cậu chết cùng với cô ta đi!”

Cô ta nắm tay lại, sức mạnh tăng lên vài phần!

Chỉ trong nháy mắt, cuồng phong nổi lên, sấm chớp rền vang trên bầu trời hoàng cung Tu La Tộc!

Tựa như tận thế!

Ly Nguyệt nhắm mắt lại: “Chồng, anh tránh ra... Người cô ta muốn giết là em...”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nguyệt Nhi, trừ phi anh chết, bằng không không ai có thể làm tổn thương em!”

“Tiểu sư đệ, mau tránh ra!”

Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng sốt ruột hô lên!

Đáng tiếc Diệp Bắc Minh đã bị sức mạnh hủy thiên diệt địa bao vây, bọn họ không lại gần được!

“Phụt!”

Diệp Bắc Minh hộc máu, anh quay đầu lại cầm lấy tay Ly Nguyệt!

Cơ thể gần như đã đến cực hạn, song vẫn không hề lui bước!

Sâu trong đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt hiện lên sự tuyệt vọng và ghen ghét mãnh liệt!

“Diệp Bắc Minh, cậu thắng!”

Sức mạnh khủng khiếp biến mất!

Đông Phương Xá Nguyệt lại treo biểu cảm lạnh nhạt lên trên mặt.

Mọi cảm xúc biến mất, cô ta khôi phục lại phong thái Nữ Đế cao quý: “Nếu cậu thích cô ta như vậy thì ở bên cô ta cả đời đi!”

“Còn sư tỷ của cậu, tôi mang đi!”

Cô ta vung tay lên.

Bốn người Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh, Khương Tử Cơ, Thiên Nhận Băng biến mất!

Diệp Bắc Minh tiến lên, ngăn cản Đông Phương Xá Nguyệt: “Nằm mơ, để các sư tỷ của tôi lại!”

“Long Tổ, đi ra!”

Gào!

Tiếng rồng gầm vang lên, chín ma long màu đen xuất hiện sau lưng anh!

Còn có một con Long Tổ màu đỏ như máu đâm thủng đại điện hoàng cung, nhìn xuống từ trên cao!

Ngón tay anh động đậy, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém về phía Đông Phương Xá Nguyệt!

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng nhìn anh: “Muốn giết tôi? Chưa đủ!”

Cô ta giơ hai ngón tay lên, ‘keng’ một tiếng!

Đông Phương Xá Nguyệt kẹp được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, thanh kiếm buộc phải dừng giữa không trung!

Rồi búng tay một cái, Diệp Bắc Minh bay ngược ra xa!

“Huyền Giới, Đế tộc Đông Phương, tôi chờ cậu!”

Trong khoảnh khắc cô ta xoay người lại, một khe hở không gian thình lình xuất hiện!

Cô ta bước vào bên trong!

“Đông Phương Xá Nguyệt! Sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh gào lên, kiếm khí chém về phía khe hở không gian.

Biến mất!

Sở Sở kinh ngạc không thôi: “Đế tộc Đông Phương, cô ta là người của Đế tộc Đông Phương!”

Diệp Bắc Minh quay đầu lại, đôi mắt trán đầy tơ máu: “Sở Sở, cô biết lai lịch của Đế tộc Đông Phương à?”

Nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Diệp Bắc Minh, Sở Sở sợ thót tim!

“Đế tộc Đông Phương là một trong mười Đế tộc của Huyền Giới, thế lực cực kỳ khủng bố!”

“Tôi từng nghe nhắc đến cái tên Đông Phương Xá Nguyệt ấy rồi, hẳn là một trong những Thần Đế của Đế tộc Đông Phương hiện nay!”

“Anh Diệp, anh may mắn thật đấy!”

“Nếu Thần Đế muốn thì có thể hủy diệt nhà họ Sở trong nháy mắt!”

“Anh chọc giận một vị Nữ Đế mà vẫn còn sống sót!”

Mặt Sở Sở đỏ bừng, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ khó tin: “Anh Diệp, rốt cuộc anh có quan hệ gì với cô ta?”

“Anh xem thường tôn nghiêm của Nữ Đế như thế mà cô ta lại không giết anh?”

Diệp Bắc Minh cau mày!

Anh trở lại bên cạnh Ly Nguyệt, giữ ổn định cho vết thương của cô ta.

Sau khi xác định cô ta không gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh nhìn về phía nữ hoàng Tu La, hỏi: “Tiền bối, mẹ của tôi ở đâu?”

Nữ hoàng Tu La lắc đầu: “Mấy ngày trước cô ấy bảo các sư tỷ của cậu ở lại hoàng cung Tu La chờ cậu”.

“Sau đó bỏ đi một mình, hình như đi tìm bố cậu”.

“Cụ thể đi đâu thì bọn tôi cũng không biết”.

Diệp Bắc Minh rất lo cho an nguy của bố mẹ mình.

Hơi thở của hai người họ đồng thời biến mất, đó không phải là dấu hiệu tốt!

“Tiểu Tháp, có thể tìm được nơi hơi thở của bọn họ biến mất không?”

“Có thể!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói, rồi ngay lập tức bắt tay vào tìm kiếm.

Một lát sau, ông ta nói: “Tìm được rồi nhóc!”



Sau khi trở lại gia tộc Đông Phương, Đông Phương Xá Nguyệt đi thẳng vào nơi sâu nhất trong Đế Cung.

“Phụt!”

Cô ta hộc máu, máu tươi ngưng tụ thành một bóng người máu!

Tâm ma lại xuất hiện!

“Ha ha ha, Đông Phương Xá Nguyệt, cô có tiếng là mạnh mẽ quyết đoán cơ mà?”

“Vì sao lại không giết được một con kiến hôi cảnh giới Thiên Huyền?”

Đông Phương Xá Nguyệt tung một chưởng: “Cút đi!”

Tâm ma vỡ nát!

Ngay sau đó.

Lại hiện ra!

“Ha ha, cô đừng lừa chính mình nữa!”

“Sau khi cậu ta chiếm được cơ thể của cô thì cô thích cậu ta rồi à?”, tâm ma cười.

“Mi dám phỉ báng bản đế? Chết đi!”
Chương 1297: Bố mẹ Diệp Bắc Minh bỏ đi

Đông Phương Xá Nguyệt nắm bàn tay lại.

Tâm ma tiêu tan!

Một giọng nói vang lên trong đầu cô ta: “Ha ha ha ha… Ta sẽ còn trở lại!”

“Chỉ cần trong lòng cô vẫn còn bóng dáng của người đàn ông đó, tôi sẽ tồn tại bên cạnh cô cả đời!”



Hồi lâu sau.

Diệp Bắc Minh đứng trước một khu phế tích cổ xưa: “Tiểu Tháp, ở đây à?”

Đằng trước không một ngọn cỏ, tựa như lối vào địa ngục!

Một vài ma thú xung quanh đi ngang qua đều lựa chọn đi vòng qua đây!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Nơi này rất đặc biệt, dường như có trận pháp nào đó ngăn cản bản đế tìm kiếm bên trong!”

“Chắc hẳn bố mẹ cậu đã đi vào nơi này!”

Vụt!

Diệp Bắc Minh lập tức đi vào khu vực đổ nát này không chút do dự.

Anh đi vào cực kỳ thuận lợi, cho đến khi một tế đàn khổng lồ xuất hiện ở trước mặt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc, hơi thở của bố mẹ cậu biến mất ở đây!”

Tế đàn có đường kính khoảng trăm mét, cao hơn mười mét!

Diệp Bắc Minh đi một vòng quanh tế đàn, bỗng phát hiện một viên lưu ảnh thạch.

Anh rót chân nguyên vào lưu ảnh thạch, hình ảnh ảo của bố mẹ xuất hiện trước mặt.

“Bố, mẹ!”

Diệp Bắc Minh kích động.

Hình ảnh ảo của Dạ Huyền từ tốn nói: “Minh nhi, nếu con có thể tìm được đến đây thì không cần tiếp tục tìm bố mẹ nữa!”

“Bố và mẹ con phải đi làm nốt việc chưa làm xong!”

“Nếu có duyên, cả nhà chúng ta sẽ có ngày gặp lại!”

“Nếu duyên phận bố con đã hết, vậy thì con tìm vài cô gái mình thích lấy làm vợ, sau đó sinh cho bố một đàn cháu là được!”

“Con không cần lo lắng cho an toàn của bố mẹ!”

Diệp Thanh Lam mỉm cười: “Minh nhi, tương lai của nhà họ Diệp giao cho con đấy!”

“Mẹ tin tưởng con nhất định có thể làm được thật tốt!”

“Không cần tìm mẹ và bố con!”

“Con trai, bảo trọng!”

Hình ảnh kết thúc.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bố mẹ có ý gì?”

“Việc chưa làm xong là việc gì?”

“Rốt cuộc bọn họ đi đâu?”

Trong lúc Diệp Bắc Minh đang bối rối với một mớ câu hỏi chưa có lời giải, có hai bóng người lao nhanh về phía này!

Một đôi nam nữ trẻ tuổi, diện mạo khác với người bình thường!

Hai người bọn họ đều cầm la bàn!

Cây kim trên la bàn xoay tròn liên tục, cuối cùng chỉ về hướng tế đàn dưới chân!

Hai người mừng rơn: “Ở dưới tế đàn này!”

“Đào đi!”

Đôi mắt chàng trai ngập tràn sự phấn khích!

Cô gái nhướng mày, tầm mắt lia về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở: “Hai người kia thì sao?”

“Một người cảnh giới Tạo Hóa, một người cảnh giới Thiên Huyền, loại rác rưởi gì thế?”, chàng thanh niên chẳng buồn nhìn hai người họ: “Giết là được!”

Dứt lời, một binh khí màu đen vừa giống đao vừa giống kiếm xuất hiện trong tay anh ta!

Thuận tay nhắm chuẩn về phía Diệp Bắc Minh và Sở Sở!

Rầm!

Một tiếng nổ vang!

Sóng xung kích bùng nổ!

Chắc hẳn hai người đó đã biến thành máu loãng rồi nhỉ?

Chàng trai không thèm ngẩng đầu lên, mà cúi đầu nhìn tế đàn dưới chân: “Được rồi, thứ đó đang ở dưới tế đàn!”

“Chúng ta nghĩ cách hủy diệt tế đàn này, đưa thứ đó về nhà họ Lạc!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lại đây giúp tôi!”

Giọng nói đầy kinh ngạc của cô gái vang lên: “Hai người là ai?”

“Hử?”

Chàng trai cảm thấy không ổn, bèn ngẩng đầu lên nhìn?

Thì thấy.

Diệp Bắc Minh che chở Sở Sở, ánh mắt anh lạnh như băng!

Mặt Sở Sở trắng bệch, người thanh niên vừa ra tay là võ giả cảnh giới Chúa Tể!

Ban nãy khi đòn tấn công ấy nhằm về phía cô ta, cô ta thật sự cho rằng mình sẽ phải chết!

May mà Diệp Bắc Minh đứng ra đỡ đòn!

“Nhãi ranh, cậu là ai?”

Chàng trai nheo mắt: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền mà lại có thể đỡ được một chiêu của tôi mà không chết?”

Diệp Bắc Minh giơ hai ngón tay ra: “Hai câu hỏi!”

“Đầu tiên, hai người các anh là ai?”

“Thứ hai, hai người đang tìm cái gì?”

Chàng trai mỉm cười nghiền ngẫm: “Nhóc, cậu biết mình đang nói chuyện với ai không?”

“Đây không phải câu trả lời mà tôi muốn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, di chuyển bước chân!

Chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt chàng trai kia, anh giơ tay lên tung một chưởng!

Rầm!

Chàng trai như bị sét đánh trúng, lăn ra ngoài như chó chết, binh khí trong tay anh ta cũng bay ra xa mấy chục mét!

“Mày…”

Anh ta vừa định đứng dậy thì đã bị Diệp Bắc Minh giẫm lên đầu!

Anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Chết tiệt! Thằng chó, mày dám…”

Diệp Bắc Minh tung một cước đạp vỡ mồm chàng trai!

Sau đó lại đạp tiếp một cú lên đùi anh ta!

Bùm!
Chương 1298: Thức tỉnh huyết mạch Hỗn Độn

Máu tươi văng tung tóe!

Con ngươi của cô gái co lại: “Shhh!”

“Á…”

Chàng trai kêu rên thảm thiết: “Tôi nói, tôi nói!”

“Tôi là Lạc Mục, là người nhà họ Lạc thuộc một trong mười tộc Hỗn Độn!”

“Đây là người đồng hành với tôi, Lạc Vũ, bọn tôi phụng mệnh tìm kiếm mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ, một phần trong đó nằm dưới tế đàn này!”

Diệp Bắc Minh hỏi với giọng điệu dồn dập: “Tộc Hỗn Độn? Nhà họ Lạc?”

“Đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành của tôi đang ở nhà Lạc phải không?”

Lạc Mục kinh ngạc: “Cậu… Cậu biết Lạc Khuynh Thành?”

Diệp Bắc Minh hỏi ngay: “Chị ấy ở nhà họ Lạc thế nào? Còn an toàn không?”

Lạc Mục gật đầu lia lịa: “An toàn, cực kỳ an toàn!”

“Sau khi trở lại nhà họ Lạc, Lạc Khuynh Thành thức tỉnh huyết mạch Hỗn Độn!”

“Bây giờ cô ấy đang tu võ với lão tổ, trong tương lai còn có khả năng trở thành thánh nữ của mười tộc Hỗn Độn!”

“Hiện giờ cô ấy là tiểu thư cao quý của nhà họ Lạc, gia tộc còn lập hôn ước cho cô ấy, người nọ là con trai của một vị Thần Đế!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh hỏi tiếp: “Mảnh vỡ của long mạch di tích Côn Luân Thượng Cổ mà anh nói là thế nào?”

Lạc Mục không dám giấu giếm: “Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ sụp đổ, mảnh vỡ của nó phân tán ở khắp các nơi trong thế giới Tam Thiên!”

“Chỉ cần bọn ta có thể thu gom đủ các mảnh vỡ của long mạch, chưa biết chừng có thể khiến long mạch Côn Luân Thượng Cổ sống lại!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Phục sinh long mạch có ích gì?”

Lạc Mục nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một tên ngốc: “Chuyện này mà cậu cũng không biết à?”

“Ha ha”.

Diệp Bắc Minh cười!

Ực!

Lạc Mục hoảng sợ, nuốt nước bọt: “Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ cực kỳ nghịch thiên, mà Hoa tộc dựa vào di tích Côn Luân Thượng Cổ!”

“Có được ba Thần Hoàng, năm Thần Đế!”

Diệp Bắc Minh vẫn không hiểu: “Nghịch thiên ở chỗ nào?”

Lạc Mục há hốc mồm: “Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết thế?”

“Anh nói xem?”, Diệp Bắc Minh lạnh lùng đáp lại.

Lạc Mục lại nuốt nước bọt: “Mười tộc Hỗn Độn bọn tôi tổng cộng chỉ có ba Thần Hoàng, mười mấy Thần Đế”.

“Còn Hoa tộc chỉ là một chủng tộc mà thôi, ấy thế mà đã có ba Thần Hoàng, năm Thần Đế!”

“Cậu nói xem có mạnh hay không?”

Một ý nghĩ hiện lên trong đầu Diệp Bắc Minh!

Lẽ nào Hoa tộc đến từ Huyền Giới?

Anh nhẹ nhàng giơ tay lên, hai chiếc la bàn bay vào lòng bàn tay anh: “Làm sao hai người các anh xác định được mảnh vỡ của long mạch đang nằm dưới tế đàn này?”

Lạc Mục khúm núm giải thích: “Đây là la bàn do đại trưởng lão của cả mười tộc Hỗn Độn đích thân chế tạo!”

“Mỗi gia tộc đều có hai chiếc, dùng nó là có thể tìm được mảnh vỡ của long mạch!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh cất la bàn vào nhẫn chứa vật!

“A… Cậu không thể…”, Lạc Mục sợ hãi.

Sát ý lóe lên trong mắt Diệp Bắc Minh!

Lạc Vũ đi đến ngắt lời Lạc Mục: “Vị công tử này, anh mang la bàn đi đi!”

Sát ý của Diệp Bắc Minh biến mất: “Còn có một việc tôi muốn hai người đi làm!”

Lạc Vũ gật đầu: “Công tử, anh nói đi!”

Diệp Bắc Minh lấy một mảnh ngọc bội ra: “Đưa thứ này đến tay đại sư tỷ của ta, không cần nói gì, chị ấy sẽ tự hiểu tất cả!”

“Được!”

Lạc Vũ tiến lên cầm lấy ngọc bội.

Vụt! Vụt! Vụt!

Vài chiếc ngân châm bay tới, chui vào trong cơ thể Lạc Vũ và Lạc Mục!

Hai người bọn họ kinh hãi, vội lùi lại ngay: “Công tử, anh…”

Diệp Bắc Minh nói với vẻ bình tĩnh: “Không được nói chuyện này cho bất cứ ai, bằng không!”

“Cơ thể nổ tan xác mà chết!”



Huyền Giới, nhà họ Lạc.

Trong một mảnh sân tựa như tiên cảnh nhân gian, một cô gái xinh đẹp tuyệt trần ngồi đoan trang.

Chính là Lạc Khuynh Thành!

Một chàng trai vô cùng tuấn tú đứng bên cạnh cô ấy!

Hai người bọn họ như một đôi trời sinh, có một ông lão cầm bút vẽ!

Đang vẽ tranh cho bọn họ!

Chàng trai trong tranh bừng bừng sức sống.

Chỉ có khuôn mặt của Lạc Khuynh Thành vẽ mãi vẫn không ra!

“Ôi!”

Ông lão thở dài, quỳ xuống với vẻ bất đắc dĩ: “Đế Tử, lão phu đã vẽ bức tranh này ba tháng rồi!”

“Trọn ba tháng, Lạc tiểu thư không hề nở nụ cười, lão phu thật sự bó tay!”

Chàng trai nhìn Lạc Khuynh Thành với ánh mắt si mê: “Khuynh Thành, anh đã cầu xin bố rồi, bố đồng ý đi đến vùng đất Luân Hồi!”

“Phục sinh bố mẹ em, lẽ nào em không vui sao?”

Đôi mắt Lạc Khuynh Thành vô thần nhìn về phía xa.

Chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn!”

Chàng trai sửng sốt.

Bỗng cười nói: “Đúng rồi, bố anh ban thưởng cho anh một viên Thái Cổ Tạo Hóa Đan!”

“Anh đưa nó cho em, nó có ích cho huyết mạch Hỗn Độn của em đấy!”

Cho dù chàng trai nói gì.

Lạc Khuynh Thành vẫn chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Cảm ơn!”

Đột nhiên.
Chương 1299: Không được để ai biết

“Lạc Mục, Lạc Vũ cầu kiến!”

Lạc Khuynh Thành bất an nói: “Bảo họ vào đây!”

Hai người họ bước tới chỗ Lạc Khuynh Thành, nhìn thoáng qua nhau, không nói câu nào.

Bọn họ dâng lên một miếng ngọc bội.

Sau đó.

“Khúc khích!”

Lạc Khuynh Thành nở một nụ cười, đôi mắt long lanh.

Tựa như lấy được một bảo vật quý giá nào đó.

Ông lão kia vỗ đùi nói: “Cười rồi, cười rồi!”

“Chúc mừng đế tử, chính là nụ cười ấy!”

Nụ cười trên mặt người thanh niên kia cứng lại, trong mắt thoáng hiện lên sự ghen tị.

Xen lẫn với đó là một luồng sát ý lạnh thấu xương.

...

Tộc Hỗn Độn, trong một tòa cung điện cổ kính.

Một người thanh niên ngồi trên long ỷ Thần Đế của cha mình: “Nói đi”.

Chỉ hai chữ đã khiến Lạc Mục và Lạc Vũ khiếp sợ, dập đầu liên hồi.

Họ hoảng sợ khai hết một mạch.

“Tiểu sư đệ à?”

Đôi mắt người thanh niên kia bắn ra hai tia máu chui vào mi tâm của Lạc Vũ và Lạc Mục.

Thuật sưu hồn.

Tất cả những gì trong đầu hai người họ đều chui vào đầu người thanh niên kia.

Một lát sau.

Rầm!

Đầu của Lạc Mục và Lạc Vũ nứt ra, chết ngay tại chỗ.

Người thanh niên tựa lưng vào long ỷ, thông qua thuật sưu hồn biết được dáng vẻ của người mình cần tìm rồi vẽ ra một bức tranh: “Đến thế giới Tam Thiên một chuyến, tìm tất cả những người giống với người trong bức tranh!”

“Cho dù có một chút tương tự thì cũng phải giết!”

Vài lão già bước vào đại điện, đưa hai tay lên nhận lấy bức tranh kia: “Vâng, thưa đế tử!”

Xong, bọn họ xoay người rời đi.

Trong đầu người thanh niên thoáng lên một suy nghĩ, một cuốn sách bay lên từ trên mặt bàn rồi từ từ trải ra.

Đó chính là bức tranh vẽ người thanh niên kia và Lạc Khuynh Thành.

Lạc Khuynh Thành trong tranh cười tươi như hoa.

Người thanh niên híp mắt.

Phụt!

Ngọn lửa bùng lên, thiêu đốt gương mặt rạng rỡ đó của Lạc Khuynh Thành.

“Nụ cười của em chỉ có thể tồn tại vì anh!”

Trên tế đàn màu đen.

Diệp Bắc Minh nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bằng hai tay, ra sức đập vào mặt đất tế đàn.

Một tiếng nổ vang lên, lấy nơi va chạm với tế đàn làm trung tâm.

Những vết nứt chằng chịt như mạng nhện lan ra khắp bốn phương tám hướng.

Chia bốn chia năm.

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm vang lên, một vầng sáng chói lói chiếu rực lên từ phế tích dưới tế đàn đến thế giới bên ngoài.

Sở Sở thốt lên: “Anh Diệp ơi, đó là một long mạch màu vàng!”

“Trở về!”

Diệp Bắc Minh đuổi sát theo nó.

Anh ngồi trên đầu kim long, nắm đấm giáng xuống như mưa rơi.

Kim long kêu rên, ngã nặng nề từ trên trời cao xuống mặt đất: “Cho dù tôi mất hết sức sống, biến mất khỏi thế gian này!”

“Cùng không đời nào nguyện lòng cho các người sử dụng đâu!”

Vừa dứt lời, khí long mạch của kim long nhanh chóng tiêu tan, cơ thể nó dần trở nên ảm đạm.

Nó đang phân giải cơ thể.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, long mạch còn biết nói sao?

Anh hét to: “Tôi là người của Hoa tộc!”

Quả nhiên.

Anh vừa nói xong, kim long khựng lại, ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là người của Hoa tộc sao?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng!”

Kim long trừng to mắt, cơ thể phát run: “Không thể nào!”

“Tam Hoàng Ngũ Đế đều đã qua đời, Hoa tộc đã bị diệt vong rồi!”

“Sao cậu có thể là người của Hoa tộc chứ? Cậu lừa tôi!”

Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Trời ở trên, đất ở dưới!”

“Diệp Bắc Minh tôi lấy tên của bố mẹ, sơ tâm võ đạo ra thề!”

“Thề rằng tôi sinh là người của Hoa tộc, chết cũng là quỷ của Hoa tộc!”

“Nếu có nửa câu gian dối, trời giáng sấm sét, thần hồn diệt vong!”

Kim long vô cùng kích động, bay vờn quanh Diệp Bắc Minh hơn mười vòng.

Vậy mà vẫn không dám tin hỏi lại: “Người trẻ tuổi à, cậu là người của Hoa tộc thật sao?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiền bối long mạch à, tôi là người của Hoa tộc thì kỳ lạ lắm à?”

“Không cần phải kích động đến vậy đâu nhỉ?”

Kim long nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, khó lòng che dấu nội tâm vô cùng kích động của nó: “Sao tôi không kích động được chứ? Tôi còn tưởng Hoa tộc đã bị giết sạch, truyền thừa bị cắt đứt rồi chứ!”

“Vậy mà trên thế giới này vẫn còn dòng dõi của Hoa tộc!”

“Thật tốt quá, trời không diệt Hoa tộc chúng ta!”

“Nhóc à, từ nay trở đi, cậu không được phép nói với bất kỳ ai mình là người của Hoa tộc!”

Đôi mắt đó trở nên nghiêm túc, nhìn vào Sở Sở nói: “Cô gái đó cũng là người Hoa tộc à?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô ấy không phải”.

Kim long bỗng phát điên, lao về phía Sở Sở hét lớn: “Giết cô gái đó diệt khẩu đi!”

Một làn khí tang thương u ám bao vây Sở Sở, nháy mắt khiến mặt cô ấy trắng bệch, cảm nhận được tử vong đang tới gần mình.

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh đứng chắn trước người Sở Sở.

Rầm!

Làn khí bùng nổ, Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Cô ấy là bạn của tôi, ông có ý gì đó?”

Kim long nóng nảy nói: “Nhóc à, người không thể tin tưởng nhất trên thế giới này chính là bạn bè!”

“Mau giết cô gái đó đi, chuyện cậu là người Hoa tộc không thể lộ ra ngoài, không thể để bọn họ biết trên thế giới này vẫn còn dòng dõi Hoa tộc sống sót!”

Thấy kim long nóng nảy như thế.

Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Chương 1300: Long mạch con giáp

Thấy Diệp Bắc Minh kiên quyết như thế, kim long trầm mặc đôi lát: “Lẽ nào cậu không biết Hoa tộc bị diệt vong thế nào sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, rồi từ tốn nói: “Hoa tộc chưa từng bị diệt vong, con cháu Hoa tộc giờ đang sống rất tốt!”

“Hơn mười triệu người sinh sống trong một quốc gia rộng lớn, sừng sững ở phương đông!”

Kim long kích động: “Lời này là thật sao?”

“Tôi lấy tính mạng mình để thề!”

“Tốt! Tốt! Thật tốt quá!”

Gầm gừ!

Kim long ngửa mặt lên trời hét to, long khí hóa thành dòng nước mắt rơi xuống.

Nó hít sâu một hơi rồi nói: “Nhóc à, cậu đã tìm được tôi rồi!”

“Từ nay trở đi, trọng trách chấn hưng Hoa tộc Thượng Cổ giao hết cho cậu đó!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiền bối, ông vẫn nên nói cho tôi biết Hoa tộc Thượng Cổ bị diệt vong như thế nào được không?”

“Di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ là chuyện gì?”

Ánh mắt kim long trống rỗng nhìn về phía trước, người rơi vào dòng hồi ức: “Vào đêm mà vị Thần Đế cuối cùng của Hoa tộc qua đời, hơn mười nhân vật hùng mạnh phong vân một cõi ẩn nấp khí tức, xâm nhập di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”

“Đêm hôm ấy, Côn Luân Hư Thượng Cổ máu chảy thành sông! Cao thủ chết hết gần như chẳng còn ai!”

“Không chỉ có thế, bọn họ còn cướp lấy tuyệt học cả đời được tổ tiên Hoa tộc chúng ta để lại!”

“Còn vọng tưởng chia cắt mười hai long mạch con giáp!”

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Long mạch con giáp ư?”

Kim long gật đầu đáp: “Tý, sửu, dần, mão!”

“Thìn, tỵ, ngọ, mùi!”

“Thân, dậu, tuất, hợi!”

Diệp Bắc Minh hỏi theo bản năng: “Tiền bối là?”

“Tôi là Thìn Long!”

Thìn Long cúi đầu bất đắc dĩ nói: “Tiếc rằng, mười hai long mạch con giáp ra tay vẫn không ngăn được những cường giả đó!”

“Côn Luân Hư Thượng Cổ thất thủ, bọn tôi bị phân tán kha khá lực lượng, từ đó về sau bắt đầu thời kỳ ngủ đông!”

“Nhóc à, cậu là người Hoa tộc, từ nay trở đi cậu phải gánh vác trọng trách chấn hưng Hoa tộc!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Sức của một mình tôi sợ rằng không được”.

“Nhóc à, chớ lo lắng!”

Giọng điệu của Thìn Long đầy kiên định: “Tôi sẽ giúp cậu tìm được mười một long mạch con giáp khác!”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ trở lại di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”

“Một khi di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ hồi sinh, thời kỳ phục hưng của Hoa tộc sắp tới rồi!”

Diệp Bắc Minh suy tư một lát: “Di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đang ở trong tay tôi”.

“Cậu nói gì cơ?”

Thìn Long sững sờ.

Diệp Bắc Minh đáp: “Tiền bối Thìn Long à, mời theo tôi đến đây”.

Đầu anh chợt nghĩ, rồi dẫn theo Thìn Long đang khó hiểu khôn cùng tiến vào thế giới không gian.

“Đây là...”

Ngay khi thấy di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ kia, Thìn Long sững người.

Nháy mắt hiểu ngay vấn đề: “Thế giới không gian!”

“Ôi!”

Thìn Long kinh hãi, nghẹn họng đứng nhìn: “Nhóc à, cậu... cậu biến di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ thành thế giới bỏ túi của chính mình sao?”

Diệp Bắc Minh giải thích một lượt chân tướng sự việc.

Thìn Long không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh như thấy quỷ.

Một lúc lâu sau, ông ta mới thì thào tự nhủ: “Lẽ nào đây chính là ý trời ư?”

Bọn họ rời khỏi thế giới không gian.

Bỗng nhiên.

Thìn Long nói: “Nhóc à, tôi chợt nhớ đến một chuyện!”

“Cậu tới đây để tìm bố mẹ mình à?”

Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Đúng vậy, tiền bối Thìn Long có biết gì về tình hình bố mẹ tôi không?”

Thìn Long gật đầu đáp: “Tôi ở ngay dưới tế đàn này, nhất cử nhất động của bọn họ đều lọt vào trong mắt tôi!”

“Bố mẹ của cậu đến giới U Minh!”

“Giới U Minh sao?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy tên địa danh đó.

“Tiểu Tháp, ông có biết không?”

Không đợi tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải đáp.

Sở Sở đứng một bên bật thốt: “Ơ? Giới U Minh!”

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn cô ấy: “Sở Sở, cô biết về giới U Minh à?”

Sở Sở gật đầu, nhưng dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi: “Anh Diệp à, có câu này tôi không biết nên nói hay không”.

Diệp Bắc Minh thấy Sở Sở như vậy, chợt có linh cảm bất an.

Sắc mặt anh hơi trầm xuống: “Không sao, cô nói đi”.

Sở Sở nói: “Giới U Minh là nơi người chết tới!”

...

Cùng lúc đó, Huyền Giới, sâu trong một cung điện.

Người thanh niên ngồi trên long ỷ mở mắt: “Trở về nhanh thế à, thằng nhãi kia chết rồi sao?”

“Thưa đế tử, chúng tôi vẫn chưa tìm được người nọ!”

Vài lão già quỳ trên mặt đất.

Một luồng sát ý hùng hậu ập tới chỗ những lão già đó, giọng nói rét lạnh như được vọng từ trên chín tầng mây xuống.

“Các ông coi lời nói của tôi thành cái gì?”

Ầm!

Vài lão già bay ra ngoài một cách thê thảm.

“Thưa đế tử, xin người tha tội ạ!”

Vài lão già sợ tái mặt, vừa hộc máu vừa bò lê lết thân tới quỳ xuống: “Mong người nghe chúng tôi nói xong rồi tức giận cũng không muộn đâu ạ!”

Người thanh niên thu sức ép lại: “Nói!”

Một lão già trong đó nhanh miệng tâu: “Thưa đế tử, tuy bọn tôi không giết được người nọ!”

“Nhưng mà bọn tôi điều tra được một chuyện mà chắc hẳn đế tử sẽ cảm thấy hứng thú!”

Lão già kia ngẩng đầu lên, cái mặt già đỏ bừng: “Thưa đế tử, tên của người nọ là Diệp Bắc Minh!”

“Cậu ta là người của Hoa tộc!”

Lão già kia vừa dứt lời, bầu không khí trong đại điện trở nên rất kỳ dị.

Người thanh niên kia sửng sốt hỏi: “Ông nói cái gì? Hoa tộc!”

“Chẳng phải bọn họ đã bị giết sạch không còn mống nào rồi ư? Sao trên thế gian này vẫn còn con cháu Hoa tộc chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK