Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 337: Đuổi giết

Ầm!

Nữ sĩ quan lái máy bay cất cánh, đi về phía Hùng Quốc.

Trong buồng lái.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Có thể đuổi kịp được Assef không?:

Nữ sĩ quan run rẩy: “Các hạ Diệp Bắc Minh tôn kính, máy bay của tướng quân Assef có tám động cơ, vô cùng tân tiến”.

“Loại tôi lái là máy bay vận chuyển, muốn đuổi kịp ông ta cũng rất khó”.

Diệp Bắc Minh nói: “Vậy thì theo ở phía sau”.

“Dù ông ta đi đâu cũng phải đi theo!”

Máy bay thường có thời gian hạ cánh.

“Rõ!”

Nữ sĩ quan thở phào nhẹ nhõm, Diệp Bắc Minh không có ý giết cô ta.

Sau đó, mắt lén nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng trong buồng lái.

Uống mấy viên đan tụ lực, khôi phục nội lực.

Nữ sĩ quan trong lòng suy nghĩ: ‘Rốt cuộc đây là dạng đàn ông gì vậy?’

‘Một người Long Quốc mà có sức mạnh này, quả đúng là đáng sợ!’

‘Tướng quân Assef, xin lỗi, chúc ông may mắn!”

...

Long Đô.

Trong một trang viên bí ẩn nào đó.

Một người đàn ông chạy tới: “Lão gia, Cao Ly Quốc có tin tức truyền về”.

Lão giả trong sân chính là Cửu Thiên Tuế.

Cửu Thiên Tuế nhìn người đàn ông chạy tới: “Sao hả, Diệp Bắc Minh chết chưa hả?”

Người đàn ông trả lời: “Cửu Thiên Tuế, Diệp Bắc Minh chẳng những không chết, ngược lại còn giết Hùng Vương và Lôi Thần!”

“Hả?”

Sắc mặt Cửu Thiên Tuế khẽ thay đổi.

“Tập đoàn Lý Thị của Cao Ly Quốc chết hết!”

Cửu Thiên Tuế có chút bất ngờ: “Ồ?”

Người đàn ông tiếp tục nói: “Tướng quân Assef của Hùng Quốc sử dụng bom nguyên tử, san phẳng khu công nghiệp của tập đoàn Lý Thị!”

“Diệp Bắc Minh lại còn chưa chết!!!”

“Sau khi hắn đi từ trong vụ nổ hạt nhân ra, tiện vào quân đoàn chục ngàn người Hùng Quốc ở Cao Ly”.

“Quân đoàn chục ngàn người bị một mình Diệp Bắc Minh giết gần như không còn!”

“Tướng quân Assef chạy về phía Hùng Quốc, Diệp Bắc Minh ép buộc một chiếc máy bay vận chuyển để đuổi giết!”

Mỗi một câu nói.

Đều kinh hồn bạt vía!

Khiến tim người ta liên tục co thắt lại.

Lời cuối cùng vừa dứt.

“Cái gì?!!!”

Cửu Thiên Tuế thiếu chút bật nhảy lên, mặt đầy khiếp sợ.

Với lòng dạ của ông ta thì không thể nào bình tĩnh nổi.

Ông ta run rẩy tại chỗ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một hồi lâu mới mở miệng nói: “Ông chắc chắn chưa?”

Sâu trong đáy mắt Cửu Thiên Tuế tràn đầy vẻ khiếp sợ.

Càn quét quân đoàn Hùng Quốc, giết Hùng Vương, giết Lôi Thần, bom nguyên tử đánh không chết!

Nào có thể không khiến người khác khiếp sợ được!

Người đàn ông trả lời: “Cửu Thiên Tuế, mỗi chữ đều là thật”.

Cửu Thiên Tuế chắp hai tay sau lưng, rất nhanh đã khôi phục được tâm tình đang khiếp sợ.

Ông ta không ngừng đi tới đi lui.

“Diệp Bắc Minh... Diệp Bắc Minh…”.

“Con trai của người phụ nữ kia… quả nhiên tràn đầy biến thiên!”

“Thế mà cũng không chết, sao có thể? Đây là người sao?”

Sắc mặt Cửu Thiên Tuế thay đổi không ngừng.

Một lát sau, ông ta thở dài một hơi: “Liên lạc người đó cho tôi, lần này không thể để lại đường lui nữa!”

...

Máy bay rời khỏi Cao Ly Quốc, tiến vào bầu trời Thái Bình Dương.

Assef ngồi trong khoang máy bay, thở phào nhẹ nhõm: “Phù, Diệp Bắc Minh này là quái vật sao?”

“Quả thật quá đáng sợ, nếu không phải mình chạy nhanh, e rằng sẽ phải đi gặp Thượng Đế mất”.

Assef cúi đầu nhìn màn hình điện tử.

Trong hình chính là Diệp Bắc Minh tiến vào quân doanh.

Khóe miệng ông ta co quắp: “Đáng tiếc, mười ngàn tinh binh chết vô nghĩa!”

Bỗng nhiên.

Một quan chỉ huy sợ hãi xông vào: “Tướng quân, có một chiếc máy bay vận chuyển của chúng ta đang đi theo phía sau!”

“Cái gì?”

Assef cảm giác không đúng: “Xảy ra chuyện gì thế? Máy bay vận chuyển của phía chúng ta?”

“Không ổn, là Diệp Bắc Minh!!!”

Assef xông về màn hình hiển thị radar phía trước, nhìn thấy chiếc máy bay vận chuyển đi theo xa xa.

Ông ta quát lớn một tiếng: “Tăng tốc độ, hất hắn ra cho tôi!!!”

Quan chỉ huy lắc đầu: “Không được đâu tướng quân!”

“Ông dám cãi lệnh?”

Assef móc ra một cây súng lục, chĩa vào đỉnh đầu của quan chỉ huy: “Có tin tôi đập chết ông không!”

Quan chỉ huy cười khổ một tiếng: “Tướng quân, về nước rồi hẵng đập chết tôi”.

“Máy bay của chúng ra dựa theo tốc độ hiện tại để bay, chắc hẳn sắp về Hùng Quốc rồi”.

“Nếu tăng tốc, dầu trên máy bay không đủ”.

Sắc mặt Assef trầm xuống: “Diệp Bắc Minh đuổi kịp thì sao?”

“Nếu như hắn bắn đạn đại bác thì phải làm thế nào?”

Quan chỉ huy mỉm cười: “Ông yên tâm, tốc độ của máy bay vận chuyển chắc chắn không đuổi kịp chúng ta”.

“Hơn nữa, máy bay vận chuyển không có vũ khí đâu”.

Assef thở phào nhẹ nhõm.

Chậm rãi thu hồi súng lục: “Vậy cứ để hắn đi theo đi”.

“Nếu thật sự dám vào trong biên giới Hùng Quốc, để cho máy bay chiến đấu Lôi Long đánh rớt hắn”.

May bay của Assef bay phía trước, Diệp Bắc Minh theo ở phía sau.

Qua khoảng mười lăm tiếng đồng hồ.

Trong khoang lái máy bay vận chuyện, nữ sĩ quan nói: “Các hạ Diệp Bắc Minh, tôi phải nhắc nhở anh, còn 300 kilomet nữa sẽ tiến vào lãnh thổ Hùng Quốc”.

“Phạm vi đó cũng là phạm vi xa nhất mà máy bay chiến đấu Lôi Long Hùng Quốc có thể rời khỏi lục địa”.

“Tướng quân Assef nhất định sẽ bảo máy bay chiến đấu Lôi Long đánh rơi chúng ta”.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô sợ chết?”

Sắc mặt nữ sĩ quan trắng bệch: “Các hạ Diệp Bắc Minh, tôi tên là Hathaway, năm nay mới 24 tuổi”.

“Tôi không muốn chết, thật sự không muốn chết”.

“Từ năm 18 tuổi tôi đã nhập ngũ, vẫn luôn ở trong quân doanh”.

“Ngay cả yêu tôi cũng chưa từng trải qua, chưa hề hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp, tôi thật sự không muốn chết”.

Diệp Bắc Minh nhìn Hathaway: “Cô không chết đâu, cứ tiếp tục tiến về phía trước”.

Nhắm mắt lại.

Nữ sĩ quan Hathaway mặt đầy tuyệt vọng.

Chỉ đành nghe theo mệnh trời.

Lúc này.

Assef nhìn màn hình radar: “Ngu xuẩn, quá là ngu xuẩn!!!”

“Theo tao vào tận trong biên giới Hùng Quốc? Không biết sống chết!”

“Máy bay chiến đấu Lôi Long chuẩn bị xong chưa?”
Chương 338: Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!

Quan chỉ huy khẽ mỉm cười: “Tướng quân Assef tôn kính, tướng quân Mihir đã chuẩn bị xong, tổng cộng một trăm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Long đã bay lên không trung”.

“Chỉ cần Diệp Bắc Minh tiến vào phạm vi công kích, chắc chắn sẽ làm nó không có đường về!”

Máy bay chiến đấu Lôi Long là loại máy bay chiến đấu tân tiến nhất Hùng Quốc.

Dù là tốc độ, hủy lực, tuổi thọ hay tính linh hoạt, tất cả đều dẫn đầu thế giới.

Assef cầm ly rượu vang trong tay, hung hãn uống ực một hớp: “Diệp Bắc Minh, mày còn dám đuổi theo, tao đảm bảo hôm nay sẽ là ngày giỗ của mày!”

Nửa tiếng sau.

Máy bay của tướng quân Assef tiến vào trong biên giới Hùng Quốc.

Năm phút sau, Diệp Bắc Minh ngồi trên máy bay vận chuyển cũng tiến vào bên trong biên giới Hùng Quốc.

Assef nhìn chằm chăm vào radar: “Vào rồi, ha ha ha ha!”

“Đồ ngu, đừng gấp, đừng gấp mà!”

“Đợi thêm năm phút…”

Năm phút trôi qua, phía trước không trung đột nhiên xuất hiện hình ảnh đen nghịt.

Đùng đoàng!

Tiếng nổ động cơ vang dội, một trăm chiếc máy bay chiến đấu Lôi Long xuất hiện trong tầm mắt.

Tút tút tút!

Điện thoại chỗ Assef đang ngồi vang lên, ông ta lập tức nghe: “Mihir, bạn cũ của tôi, cuối cùng ông cũng đã đến rồi”.

Tướng quân Mihir cười nói: “Assef ông lại bị một người Long Quốc đánh đến mức trốn như chuột, ha ha ha ha!”

Assef nghiêm mặt: “Giỏi lắm lão già, đừng giễu cợt tôi!”

“Đánh rơi máy bay vận chuyển đằng sau, buổi tối tôi mời ông ăn cơm ở khách sạn hàng đầu thủ đô”.

“Ha ha ha ha! Không thành vấn đề”.

Mihir cười lớn: “Ông cứ chờ xem kịch hay đi!”

“Cẩn thận, thằng nhãi này…”, Assef còn đang muốn nói tiếp: “Alo alo alo, Mihir, ông nghe tôi nói này, thằng nhãi này rất khủng khiếp! Alo alo alo…”

Tướng quân Mihir đã cúp điện thoại.

Mặt ông ta nở nụ cười lạnh lẽo: “Phong tỏa chiếc máy bay vận chuyển kia, đánh rơi hắn!”

“Tuân lệnh!”

Máy bay chiến đấu Lôi Long bay tới, vô cùng mang tính chèn ép.

Mặt đẹp của nữ sĩ quan Hathaway trắng bệch: “Các hạ Diệp Bắc Minh, chúng ta chết chắc rồi”.

“Máy bay chiến đấu Lôi Long đã đến…”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn về phía trước: “Hạ tốc độ xuống, mở khoang máy bay!”

“Anh… anh muốn làm gì?”

Hathaway sững sờ.

Diệp Bắc Minh chẳng buồn giải thích, ánh mắt lạnh lẽo quét qua.

Cơ thể Hathaway run rẩy, mở khoang máy bay vận chuyển ra.

Gió lớn thổi vào, Diệp Bắc Minh bước ra khoang máy bay.

“A!”

Hathaway hét lên: “Nhảy xuống sao?”

Giây tiếp theo.

Ầm!

Đỉnh máy bay vận chuyển truyền đến tiếng động.

Hathaway vội vàng mở camera trên đỉnh máy bay, không nhịn được ngây người.

Diệp Bắc Minh đứng trên đỉnh máy bay vận chuyển.

Gió lớn thổi tới, anh như tảng đá, không thể rung chuyển.

Một thanh kiếm gãy xuất hiện trong tay anh!

Đón gió gào thét!

Ầm!

Máy bay chiến đấu Lôi Long thứ nhất bay tới.

Khóe miệng Diệp Bắc Minh nhếch lên độ cong: “Bắt đầu thú vị”.

Kiếm lên!

Máy bay rơi!

“Chiếc thứ nhất”.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh đột nhiên nhảy lên, trực tiếp xông vào trong đám máy bay chiến đầu Lôi Long.

Phi công máy bay chiến đấu Lôi Long cũng sợ choáng váng, con mẹ nó đây là tình huống gì thế?

Hathaway thân thể run rẩy, cả người ngây ngẩn.

Trố mắt nghẹn họng.

Diệp Bắc Minh không chờ những phi công kia phản ứng, thuật Đằng Không và phù quang lược ảnh kết hợp, xuất hiện trong đám máy bay chiến đấu.

Xích!

Một đường kiếm khí xông lên trời.

Những chiếc máy bay chiến đấu kia vốn không cản được một kiếm của Diệp Bắc Minh, lập tức nổ tung!

Một trăm chiếc máy bay Lôi Long trong nháy mắt nổ ba mươi mấy chiếc.

Diệp Bắc Minh tiếp tục ra tay, vốn không cho bọn họ cơ hội.

Anh ở trên không trung còn linh hoạt hơn máy bay chiến đấu Lôi Long!

Trong năm phút ngắn ngủi, một trăm chiếc máy bay Lôi Long bị anh đánh nổ, quả thật giống như thần thoại.

Ánh lửa đầy trời!

Ầm!

Một tiếng vang.

Diệp Bắc Minh lại một lần nữa đáp xuống máy bay vận chuyện, giọng nói xuyên qua khoang máy bay: “Mở cửa!”

Hathaway không dám thờ ơ, lập tức mở cửa khoang.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới: “Tiếp tục truy kích!”

Mặt đẹp Hathaway trắng bệch: “Rõ!”

...

“Cái này… máy bay chiến đấu Lôi Long của mình đều bị đánh nổ hết?!!!”

Toàn thân tướng quân Mihir run rẩy.

Điện thoại kết nói với tướng quân Assef: “Tên khốn Assef, rốt cuộc ông đã chọc phải tồn tại gì đấy?”

Assef nhìn radar: “Mihir, quay về tôi sẽ giải thích với ông, vừa rồi tôi muốn nói với ông”.

“Ông đừng để máy bay chiến đấu Lôi Long xông tới, nên để họ công kích từ xa”.

“Được rồi, không nói với ông nữa, Diệp Bắc Minh đuổi giết đến rồi!”

Cúp điện thoại.

Sắc mặt Assef liên tục thay đổi: “Diệp Bắc Minh, máy bay chiến đấu Lôi Long không làm gì nổi mày, mày dám theo tao đến Hùng Quốc sao?”

“Nếu mày dám đuổi tiếp, tao sẽ cho mày hết đường về!!!”

Assef lập tức tiến vào vùng biển phía tây Hùng Quốc.

Ông ta đặc biệt lựa chọn một khu quân sự.

Còn thông báo trước với chính phủ, để bọn họ ngăn chặn Diệp Bắc Minh.

Nửa giờ sau.

Ven bờ biển xuất hiện trước mắt, Hathaway có chút lo lắng: “Các hạ Diệp Bắc Minh, phía trước chính là Hùng Quốc, anh chắc chắn vẫn còn muốn tiến về phía trước không?”

Diệp Bắc Minh phun ra một câu: “Tiếp tục tiến về trước”.

Hôm nay không giết Assef, anh thề không quay đầu!

Thần cản giết thần, phật cản diệt phật!

Ầm!

Thời khắc máy bay vận chuyển đến gần bờ biển phía tây.

Mấy chục tên lửa từ mặt đất bắn về phía máy bay vận chuyển!

Hathaway run rẩy mở miệng: “Các hạ Diệp Bắc Minh, đó là tên lửa Patriot, tên lửa theo dõi kinh khủng nhất!”

“Chúng ta sẽ bị đánh rơi!”

“Mở cửa khoang!”

Cửa khoang mở, Diệp Bắc Minh đi tới đỉnh máy bay vận chuyển.
Chương 339: Đá Lôi Minh?

Tay anh cầm kiếm Đoạn Long, nhìn về phía tên lửa Patriot.

Giọng nói tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, không cần phải lãng phí nội lực, dùng đá Lôi Minh”.

“Đá Lôi Minh?”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Đúng vậy, đá Lôi Minh có thể mở ra sấm sét”.

“Cậu dùng nội lực, có thể điều khiển sấm sét!”

“Không cần gì phải tiêu hao nội lực”.

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh sáng bừng.

Dựa theo cách tháp Càn Khôn Trấn Ngục dạy anh.

Hai tay nắm chặt hư không, hai khối đá Lôi Minh xuất hiện trong tay.

Nội lực rót vào đá Lôi Minh, giữa cổ tay lóe lên lôi quang.

Đoàng!

Diệp Bắc Minh dùng hai khối đá Lôi Minh đụng vào nhau, phát ra tiếng vù vù của sấm sét.

Bùm!!!

Đột nhiên, anh dùng chút lực, hai khối đá Lôi Minh hung hãn đập vào nhau.

Một đường tia chớp khủng khiếp từ tầng mây rơi xuống, đánh nổ toàn bộ tên lửa Patriot!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đá Lôi Minh, đồ tốt”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt trả lời: “Cậu dùng tiết kiệm chút, lực sấm sét trong đá Lôi Minh có hạn”,

“Một khi tiêu hao hết sạch lực sấm sét thì sẽ hóa thành hòn đá bình thường”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi biết!”

Hathaway đang lái máy bay vận chuyển liền ngây người.

Cô ta biết sấm sét vừa xuất hiện đột ngột kia nhất định là do Diệp Bắc Minh làm.

“Rốt cuộc anh ta là ai? Thượng Đế ơi!”

Hathaway hoảng sợ không khép được miệng, cũng không dám thờ ơ, điều khiển máy bay vận chuyển tiếp tục đuổi theo.

Assef vốn muốn cho máy bay hạ xuống.

Khi phát hiện tên lửa Patriot không thể nào làm gì được Diệp Bắc Minh, ông ta hoàn toàn luống cuống!

“Mấy trăm năm qua, lãnh thổ Hùng Quốc chưa từng có người xâm lăng, Diệp Bắc Minh dựa vào đâu?!!!”, Assef tực giận không ngừng giậm chân: “Đáng chết, Diệp Bắc Minh đáng chết!!!”

“Tướng quân, làm sao đây? Hắn lại đuổi tới!”

Có người hô lên.

Assef từ trong giận dữ hồi phục lại: “Đi thủ đô cho tôi, tôi phải đi gặp các hạ Tổng thống”.

“Tôi không tin Diệp Bắc Minh dám xông vào thủ đô Hùng Quốc chúng ta!!!”

Máy bay vội vã rời đi.

Diệp Bắc Minh bình thản đứng trên đỉnh máy bay vận chuyển.

Trên đường đều có tên lửa Patriot tấn công tới.

“Hừm!”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh.

Đá Lôi Minh va chạm, hết đường sấm này đến đường sấm khác giáng xuống.

Căn cứ quân sự phía dưới giống như gặp phải tận thế.

Hóa thành một vùng đất khô cằn!

Máy bay vận chuyển đi qua an toàn, cứ thế đuổi theo.

Dọc theo đường đi liên tục có máy bay chiến đấu của Hùng Quốc ngăn cản.

Dưới đá Lôi Thạch đều hóa thành bụi.

Năng lượng đá Lôi Minh cấp tốc giáng xuống, Diệp Bắc Minh cũng dần dần đi vào lãnh thổ Hùng Quốc.

Lúc này.

Thủ đô Hùng Quốc.

Bên trong hạ nghị viện.

Tổng thống Hùng Quốc nghe báo cáo giống như nghe kể chuyện vậy.

“Diệp Bắc Minh đuổi giết tướng quấn Assef từ vùng biển phía tây, bây giờ đã sắp đến gần thủ đô?”, Tổng thống Hùng Quốc mặt đầy bất ngờ.

Bất chợt, ông ta liếc nhìn bản báo cáo trong tay.

Chân mày nhướng mạnh!

“Mau, bảo nguyên lão hạ nghị viện tất cả tập hợp, cho mở cuộc họp khẩn cấp!”

“Tiến vào trạng thái thời chiến!”

Còi báo động vang lên trong hạ nghị viện.

Người đi đi lại lại trên hành lang, các ban ngành đều bắt đầu vận hành.

Vô số đặc công liên bang đều canh giữ bốn phương tám hướng hạ nghị viện.

Rất nhiều người lần đầu tiên nghe nói đến cái tên xa lạ ‘Diệp Bắc Minh’ này.

...

Khi sắp đến gần thủ đô Hùng Quốc, đá Lôi Minh cuối cùng đã mất phản ứng, hoàn toàn tắt hẳn.

“Sứ mệnh của mày đã hoàn thành”.

Diệp Bắc Minh thu hồi đá Lôi Thạch.

Ánh mắt đông lại, nhìn về phía trước: “Thủ đô Hùng Quốc?”

“Assef, ông tưởng rằng có người sẽ giữ được mạng của ông sao?”

Lúc này.

Assef ngồi máy bay, dừng bên ngoài quan sát hội trường rộng rãi của hạ nghị viện Hùng Quốc.

Sau khi ông ta xuống máy bay, quay đầu nhìn, Diệp Bắc Minh ngồi máy bay vận chuyển đã sắp đến bầu trời của hạ nghị viện.

“Nhanh vậy sao? Lực lượng phòng không của chúng ta là giấy dán ư?”

Assef ngây người.

Ông ta điên cuồng xông về phía hạ nghị viện, hét lớn: “Các hạ Tổng thống, cứu tôi, mau cứu tôi!”

“Diệp Bắc Minh, Diệp Bắc Minh hắn điên rồi! Người Long Quốc này điên rồi!”

Biết được động tĩnh bên ngoài.

Tổng thống Hùng Quốc và một đám nghị viên hạ nghị viện đều đi ra từ cửa lớn quốc hội.

Bọn họ kinh ngạc nhìn Assef!

Vị Thượng tướng năm sao của Hùng Quốc này được gọi là tướng quân bách chiến bách thắng.

Lúc này trông vô cùng nhếch nhác, lăn một vòng từ dưới bậc thang xông đến: “Các hạ Tổng thống, cứu tôi…”

Bỗng nhiên.

Một bóng dáng đen từ trên trời hạ xuống.

Ầm!!!

Giống như một viên đạn đại bác rơi vào người Assef.

Bậc thang bằng đá hoa cương bị Diệp Bắc Minh dùng một cước đạp nổ.

Assef bị đợt khí nổ tung đá bay ra ngoài, ngã trên đất.

Ông ta vừa định bò dậy!

Mội cước giẫm vào ngực ông ta, đồng thời dẫn đến giọng nói như thần chết của Diệp Bắc Minh: “Chính ông hạ lệnh đánh bom nguyên tử, để Cửu sư tỷ của tôi bị thương, phân tán tu vi đúng không?”
Chương 340: Assef chết

Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như đến từ địa ngục!

Tản mát ra cái lạnh thấu xương.

“Mày…”

Assef nằm trên đất, nghẹt thở.

Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, run giọng nói: “Diệp Bắc Minh, nơi này là Hùng Quốc, mày điên rồi sao?”

Assef bị dọa sợ gần chết!

Đây là một người điên!

Thật sự là một tên vô cùng điên khùng!

Từ Cao Ly Quốc đuổi giết đến Hùng Quốc thì cũng thôi đi, lại còn dám xông vào thủ đô Hùng Quốc.

“Diệp Bắc Minh! Mày biết đây là đâu không?”

Một giọng nói uy nghiêm truyền tới.

Cuối bậc thang có một người đang đứng.

Người đứng đầu Hùng Quốc!

Một tiếng quát lạnh: “Thả tướng quân Assef ra!”

Diệp Bắc Minh đến nhìn cũng không thèm nhìn.

Giây tiếp theo.

Nhấc chân!

Trong con ngươi màu xanh của tướng quân Assef phản chiếu đế giày của Diệp Bắc Minh.

Giọng ông ta run rẩy: “Diệp Bắc Minh, mày muốn làm gì?”

Ầm!!!

Một tiếng vang thật lớn trả lời Assef.

Đầu ông ta nổ tung giống quả dưa hấu!

Diệp Bắc Minh ở ngay trước mặt người đứng đầu Hùng Quốc, còn có cả mấy trăm tầng lớp cấp cao Hùng Quốc, ngay tại bậc thang trước cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc.

Một cước giết chết gấu nước một vị Thượng tướng năm sao của nước này!!!

Hiện trường tràn đầy máu tanh!

Khiến cho hô hấp của tất cả mọi người đều dừng lại!

Mẹ kiếp!

Lúc này, trái tim rất nhiều người cũng bị dọa sợ đến mức sắp nổ tung.

Soạt! Soạt Soạt! Soạt!

Trong nháy mắt, vô số đặc công lao tới.

Mấy ngàn họng súng nhắm ngay vào Diệp Bắc Minh, chỉ cần người đứng đầu Hùng Quốc hạ lệnh, bọn họ sẽ lập tức ra tay.

Trong im lặng, giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh truyền ra: “Ai dám bắn một viên đạn, quốc chủ và tất cả tầng lớp cấp cao của Hùng Quốc đều phải chết”.

“Không tin, các người có thể thử”.

Giọng nói lạnh như băng!

Vô tình!

Không mang theo một chút cảm xúc nào!

Chỉ có lạnh lùng vô tận, giống như giọng nói này vốn không phải do con người phát ra.

Thậm chí mọi người cũng không có nghe được bất kỳ ý tứ uy hiếp nào, anh giống như đang trần thuật một sự thật.

“Mày!!!”

Người đứng đầu Hùng Quốc kinh hãi, ông ta có chút không tin được, nhưng cũng không dám đánh cược.

Hít sâu một hơi: “Diệp Bắc Minh, mày giết tướng quân Assef, chúng ta còn chưa xong đâu!”

Diệp Bắc Minh cười: “Chưa xong?”

Soạt!

Diệp Bắc Minh đột nhiên ra đây, một kiếm chém ra.

Kiếm khí khủng khiếp cuốn tới, xoẹt qua người đứng đầu Hùng Quốc, một tiếng ‘đùng đoàng; chém vào cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc!

Ầm!

Cửa hạ nghị viện nổ tung, trong nháy mắt sụp đổ.

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt hỏi: “Bây giờ đã xong chưa?”

Toàn thân người đứng đầu Hùng Quốc ướt đẫm mồ hôi, cho dù trong lòng căm hận ngút trời cũng chỉ có thể nén xuống.

Cuối cùng phun ra hai chữ: “Xong rồi”.

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh cười to.

Một bước bay lên không, trực tiếp rời đi!

Cực kỳ phách lối!

Toàn thể tầng lớp cấp cao Hùng Quốc không một ai dám ngăn cản.

...

Hathaway nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay lại, toàn thân đã sớm hoảng sợ run rẩy, quỳ xuống đất: “Anh Diệp, thực… thực lực võ đạo của anh quả thật như thần vậy!”

Tất cả những gì vừa xảy ra cô ta đều nhìn thấy toàn bộ.

Diệp Bắc Minh mặt đầy bình tĩnh: “Phiền cô đưa tôi về nước”.

Hathaway kích động liên tục gật đầu: “Được, anh Diệp”.

...

Đêm cùng ngày.

Diệp Bắc Minh quay về Long Đô.

Chạy thẳng tới chỗ ở của Bát sư tỷ Lục Tuyết Kỳ, Cửu sư tỷ trị thương ở đây.

Mấy người thấy Diệp Bắc Minh trở lại, tất cả đều ra nghênh đón.

Vương Như Yên mặt đầy lo lắng: “Tiểu sư đệ, em đi đâu? Các chị lo gần chết”.

Diệp Bắc Minh giải thích: “Em đi Hùng Quốc một chuyến, giết Assef”.

“Assef?”

Chân mày Liễu Như Khanh nhướng lên, kinh ngạc nói: “Thượng tướng năm sao Hùng Quốc Assef, người được xưng là chiến thần bất bại đã bị em giết?”

“Đúng vậy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Assef chạy tới thủ đô của Hùng Quốc, đáng tiếc vô dụng, bị em giết chết ở cửa lớn hạ nghị viện Hùng Quốc”.

“Rít!”

Mấy sư tỷ ngược lại hít một hơi lạnh, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh.

Lục Tuyết Kỳ nuốt nước miếng: “Tiểu sư đệ, em… em quá điên cuồng rồi”.

Vương Như Yên lập tức xông lên, kiểm tra cơ thể Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, em không sao chứ?”

Dò xét một hồi.

Tất cả đều hoàn hảo không tổn hao gì, ngoài dáng vẻ có chút mệt mỏi thì không bị thương chút nào.

Vương Như Yên thở phảo nhẹ nhõm: “Quốc lực của Hùng Quốc rất khủng khiếp, tiểu sư đệ lại có thể xông đến thủ đô Hùng Quốc, đúng là chuyện lạ”.

“Là Hùng Quốc quá tự đại rồi, hơn nữa tiểu sư đệ áp dụng đánh chớp nhoáng, tốc độ quá nhanh, Hùng Quốc vốn không ngờ đến”, Liễu Như Khanh lại nghiêm túc lắc đầu.

Cô ấy tiếp tục nói: “Một mình tiểu sư đệ có thể thần tốc tiến thẳng vào!”

“Nếu như là quân đội xông vào Hùng Quốc, chắc chắn không đơn giản như vậy”.

“Tiểu sư đệ xông tới, Hùng Quốc không kịp trở tay, hành động này tuyệt đối không thể làm lại!”

Lục Tuyết Kỳ gật đầu: “Võ giả mạnh ở Hùng Quốc hơn phân nửa đã đi đến núi Chúng Sơn, không ở trong nước!”

“Nếu như có bọn họ ở đó, e rằng tiểu sư đệ sẽ rất nguy hiểm”.

Vương Như Yên cũng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Ba vị sư tỷ, trước tiên em đi thăm Cửu sư tỷ”.

“Được”.

Ba người gật đầu.

Dẫn Diệp Bắc Minh vào một căn phòng.

Cửu sư tỷ nằm ở trên giường, khí tức vô cùng yếu ớt.

Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng công lực toàn thân đều mất hết.

Cộng thêm sóng xung kích của bom nguyên tử, gân mạch của Cửu sư tỷ bị tổn thương, mặc dù Quỷ Môn Thập Tam Châm đã nối được gân mạch của cô ấy, nhưng không thể nào thay đổi sự thật gân mạch đã trở nên yếu ớt.

Đồng thời.

Đan điền của Cửu sư tỷ cũng bị hư hại, không thể nào ngưng tụ nội lực.

Tu vi toàn thân đều bị phế!

Diệp Bắc Minh kiểm tra xong tinh hình của Cửu sư tỷ, mắt đỏ bừng: “Cửu sư tỷ, đều phải trách em”.

Hoàng hậu Hồng Đào nở nụ cười: “Chị vốn chỉ chơi với hacker máy tính, có công lực hay không cũng không cần thiết”.

“Tiểu sư đệ em không sao là được, thôi thì về sau chị không tập võ nữa”.

“Các chị em bảo vệ chị là được rồi”.
Chương 341: Cửu sư tỷ được cứu rồi

Hoàng hậu Hồng Đào cười, dáng vẻ sao cũng được.

Nhưng cô ấy càng lạc quan, Diệp Bắc Minh, Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh bọn họ càng đau lòng.

Bỗng nhiên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: “Nhóc con, mười ngàn phương thuốc kia của cậu không tệ đâu”.

“Trên đó có cách cứu sư tỷ của cậu đấy!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Cái gì?”

Trong nháy mắt.

Ý thức của Diệp Bắc Minh tiến vào trong thế giới tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Cầm quyển phương thuốc kia tìm kiếm một hồi.

Quả nhiên, anh lật đến một trang trong đó, ánh mắt đông cứng lại: “Có rồi, đan Tố Thể?”

“Hiệu quả của đan dược: Có thể cải tạo cơ thể bị tổn thương, tu bổ gân mạch, cải tạo đan điền”.

“Ba cây dược liệu ba ngàn năm?”

“Còn cần máu thịt dã thú thuộc tính lạnh?”

“Hơi khó giải quyết, nhưng vì Cửu sư tỷ, chỉ có thể bảo mấy vị sư tỷ cùng nhau thử một chút”.

Khép lại cuốn sách cổ ghi lại chục ngàn phương thuốc.

Diệp Bắc Minh mở mắt: “Mấy vị sư tỷ, Cửu sư tỷ được cứu rồi”.

Soạt!

“Cái gì?”

“Tiểu sư đệ, em nói gì?”

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh đều kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Lập tức vây quanh anh.

Ngay cả hoàng hậu Hồng Đào cũng đầy mong đợi nhìn anh.

Diệp Bắc Minh vội nói: “Đan Tố Thể có thể cứu Cửu sư tỷ”.

“Nhưng đan Tố Thể cần ba cây dược liệu ba ngàn năm tuổi”.

“Thứ nhất, cỏ Huyền Phách ba ngàn năm”.

“Thứ hai, hoa Băng Thần ba ngàn năm”.

“Thứ ba, Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.

“Thư tư, máu thịt dã thú thuộc tính lạnh”.

Lời vừa dứt, mấy vị sư tỷ lập tức yên lặng.

Dược liệu ba ngàn năm quả thật quá khó tìm, có thể gặp không thể cầu.

Vương Như Yên, Lục Tuyết Kỳ, Liễu Như Khanh im lặng không nói.

Hoàng hậu Hồng Đào có chút thất vọng, mỉm cười nói: “Được rồi, mọi người không cần phải hao tâm tổn trí”.

Một lát sau, Vương Như Yên nghiêm túc nói: “Cỏ Huyền Phách để em, trong ba ngày, em sẽ mang cỏ Huyền Phách về!”

Nhanh chóng đi ra khỏi phòng, biến mất trong màn đêm.

Lục Tuyết Kỳ cũng đứng ra: “Hoa Băng Thần giao cho chị, ba ngày sau chị sẽ quay lại!”

Liễu Như Khanh nói: “Tiểu sư đệ, chị quay về núi Côn Luân một chuyến”.

“Ba ngày sau, nhất định sẽ mang về một cây Tuyết Liên Thiên Sơn ba ngàn năm”.

“Còn máu thịt dã thú thuộc tính lạnh chờ các chị quay về rồi nói”.

Cô ấy cũng xoay người rời đi.

Diệp Bắc Minh suy tính một chút, cười với hoàng hậu Hồng Đào: “Cửu sư tỷ, chị nghỉ ngơi trước đi, em đi một chút rồi quay lại”.

Sau khi rời khỏi phòng, Diệp Bắc Minh cầm điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.

Ba giây sau, trong điện thoại truyền tới một giọng nói cung kính: “Long soái, cậu tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Thư ký Tiền, giúp tôi một chuyện”.

“Cậu nói đi”.

“Trong tay ông chắc hẳn có tài liệu của tất cả dã thú Long Quốc đúng không?”

Thư ký Tiền sửng sốt, sau đó cười: “Dã thú? Sao cậu lại có hứng thú với dã thú vậy?”

“Chẳng lẽ muốn nuôi thú cưng sao?”

“Trong vườn động vật hoang dã ở Long Đô có một vài dã thú bên ngoài sắp tuyệt chủng!”

“Cậu muốn nuôi dưỡng mãnh hổ hay báo? Sử tử, voi đều được”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không phải loại này, tôi muốn biết tung tích của một con dã thú thuộc tính lạnh”.

Thư ký Tiền kinh hãi: “Dã thú thuộc tính lạnh?”

“Đúng vậy”.

Thư ký Tiền có chút khiếp sợ, giọng nói cũng trở nên nghiêm trọng: “Long soái, những con dã thú mà cậu nói đều là dã thú biến dị, chẳng những hung tàn, nóng nảy, tàn nhẫn, mà còn vô cùng thù địch với loài người”.

“Võ giả bình thường đều không phải đối thủ của bọn họ, cậu muốn tìm loại này làm gì thế?”

Diệp Bắc Minh thuận miệng giải thích, bày tỏ mình muốn cứu Cửu sư tỷ của mình.

Thư ký Tiền nghe xong, không dám thờ ơ: “Cậu chờ chút, tôi phải tra tài liệu đã”.

“Tôi chờ tin của ông”.

Cúp điện thoại.

Diệp Bắc Minh lẳng lặng chờ đợi.

Qua khoảng mười lăm phút, thư ký Tiền gọi lại một lần nữa, vừa nhấn nghe ông ta nói luôn: “Long soái, tìm ra rồi, có một con giao long Tuyết Sơn”.

“50 năm gần đây, đã có hàng chục vụ thương tích được ghi nhận, tổng cộng 327 người và chỉ có 3 người sống sót”.

“Cảm ơn”.

Diệp Bắc Minh nói, sau đó chuẩn bị cúp máy.

Thư ký Tiền vội vàng nói: “Long soái, cậu chờ chút, tôi phải nhắc nhở cậu, núi Thái Hành là địa bàn của nhà họ Khương Cổ Võ”.

“Nếu như cậu tùy tiện xông vào sẽ rất nguy hiểm”.

Diệp Bắc Minh nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở!”

“Long soái, còn một chuyện…”

Thư ký Tiền do dự, vẫn không nhịn được hỏi: “Tin tức bên Hùng Quốc truyền về, cậu…”

“Đừng hỏi, hỏi thì là thật đấy”, Diệp Bắc Minh nói một câu khiến da đầu thư ký Tiền tê dại.

“Cái gì? Long soái, cậu… Đều là thật, rít!!!”

Tút tút tút!

Diệp Bắc Minh trực tiếp cúp điện thoại, đi núi Thái Hành.

Võ giả bình thường tổn thương gân mạch, trong cơ thể còn có nội lực, dù qua mười mấy năm, Quỷ Môn Thập Tam Châm vẫn có thể trị liệu được.

Nhưng Cửu sư tỷ là bị phân tán hết nội lực, dẫn đến gân mạch tan vỡ.

Một chút nội lực trong cơ thể cũng không còn!

Lúc này gân mạch không có nội lực bảo vệ, sẽ rất nhanh khô héo.

Một khi hỏng hết thì không còn hy vọng.

Gân mạch Cửu sư tỷ tổn thương, không thể chờ!

...

Bốn giờ sáng.

“Gâu gâu gâu!!!”

Núi Thái Hành truyền đến từng tiếng chó sủa.

Một cô gái quần áo mỏng manh, toàn thân là máu, điên cuồng chạy thoát thân.

Một đám người phía sau, tay dắt chó săn bao vây bốn phương tám hướng.

Cô gái vô cùng hốt hoảng, không cẩn thận bước hụt.

Ngã lăn lóc.

Những người đó dắt chó săn xông tới!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK