Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1381: Cấm chế đã giải trừ

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy một thanh niên với vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo đi đến.

Vạn Càn!

Phía sau hắn ta là một lão già trông giống rắn độc đi theo.

Mắt tam giác, cái trán nhô lên.

Trên đầu chỉ có mấy cọng tóc.

Nhìn thấy Vạn Càn, trong nháy mắt Lạc Kiều đã thay đổi sắc mặt.

Cô ta chủ động tiến lên, toàn bộ thân thể gần như dán lên trên người Vạn Càn: "Đế tử, sao anh lại tới đây?"

"Nơi này là linh đường, quá xúi quẩy!"

"Cơ thể vàng bạc của anh, sao có thể tới chỗ như thế chứ?"

"Hay là đến phòng của nô gia, nô gia sẽ pha trà cho anh để giải toả thật tốt!"

Bốp!

Vạn Càn vỗ một cái vào phía sau Lạc Kiều, cực kỳ đàn hồi: "Bản đế tử có chút việc trước đã, đợi lát nữa sẽ đi tìm cô sau!"

"Đế tử, anh thật xấu!"

Lạc Kiều dậm chân, không dám cản đường.

Tùy ý để Vạn Càn vượt qua cô ta, đi đến trước quan tài của Lạc Khuynh Thành.

Hắn ta đưa tay nắm lấy nắp quan tài, bỗng nhiên dùng lực!

“Răng rắc” một tiếng, nắp quan tài nổ tung!

Lộ ra dung nhan tuyệt thế của Lạc Khuynh Thành!

Cô ấy lẳng lặng nằm trong quan tài, hai mắt nhắm chặt.

Ngoại trừ việc không có một chút hô hấp và nhịp tim nào ra thì không khác gì ngủ thiếp đi!

Vạn Càn thò tay vào trong quan tài!

"Chị!"

Lạc Vô Tà điên cuồng giãy giụa, hai tay điên cuồng cào trên mặt đất, bên trong móng tay đều là máu tươi!

"Vạn Càn, mẹ nó mày đừng chạm vào chị tao!"

"Đệch! Đệch! Đệch!"

Vạn Càn nhướng mày: "Huyền Lão, bắt cậu ta im miệng đi!"

"Vâng, đế tử!"

Lão già giống như rắn độc nhếch miệng cười một tiếng, một con rắn nhỏ màu đen bay ra từ trong tay áo.

Sau đó cắn lên cổ Lạc Vô Tà một cái, để lại hai cái dấu răng!

Trên cổ Lạc Vô Tà nổi gân xanh, hô hấp lập tức trở nên cực kỳ khó khăn, tròng mắt lồi ra!

Cả người trong nháy mắt trở nên đen kịt, giống như là mới vừa được vớt ra từ trong đống mực viết vậy!

Đám người còn lại của nhà họ Lạc bị dọa đến mức không ngừng lùi lại!

Vạn Càn tay tiếp tục thò tay về phía Lạc Khuynh Thành, trong nháy mắt sắp chạm đến da thịt của cô ấy!

"A!"

Vạn Càn kêu thảm một tiếng, ôm tay lui lại!

Hắn ta nhìn chòng chọc vào quan tài của Lạc Khuynh Thành, nổi giận mắng: "Tiện nhân đáng chết, cho dù đã chết cũng không nguyện ý để tôi chạm thử sao?"

"Huyền Lão, xem cô ta cho tôi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!"

Tối hôm qua lúc hắn ta chuẩn bị bắt được Lạc Khuynh Thành!

Ai biết Lạc Khuynh Thành cận kề cái chết mà vẫn không nghe theo, sau khi nuốt một viên đan dược liền biến thành dạng này!

Lúc đầu Vạn Càn nghĩ nhân lúc còn nóng...

Đáng tiếc, thi thể của Lạc Khuynh Thành lại giống như có gai.

Chỉ cần hắn ta đụng vào sẽ như đụng phải kim đâm!

Huyền Lão híp mắt lại, nhanh chóng tiến lên, đôi mắt già nua toả ra ánh sáng đỏ như máu: "Đế tử, trên người người phụ nữ này đã bị hạ cấm chế!"

"Cấm chế chưa bị xoá bỏ thì bất kỳ người nào đều không thể chạm vào cô ta!"

Ánh mắt của Vạn Càn trầm xuống: "Ông có biện pháp giải trừ không?"

Huyền Lão cười gật đầu: "Có! Đế tử chờ tôi một lát!"

Sau đó, Huyền Lão cắn nát đầu ngón tay, nhỏ ra mấy giọt máu, lại vẽ hơn mười phù văn vào xung quanh quan tài.

Sau khi vẽ xong một phù văn cuối cùng, tất cả phù văn đồng thời sáng lên, ánh sáng màu đỏ đầy trời ngưng tụ cùng một chỗ!

Một lực lượng cường đại đánh vào bên trong quan tài!

Một tiếng pha lê vỡ vụn “răng rắc” truyền đến!

Huyền Lão mỉm cười: "Đế tử, cấm chế đã giải trừ!"

Vạn Càn nuốt nước miếng một cái, nhanh chóng đi đến phía trước quan tài của Lạc Khuynh Thành, con mắt đỏ bừng hướng nhìn vào bên trong quan tài!

"Tất cả mọi người đi ra ngoài cho tôi, không có sự cho phép của bản đế tử, bất cứ kẻ nào đều không được tiến vào!"

Đám người Huyền Lão xoay người rời đi.

Lạc Kiều than khóc: "Đế tử, chẳng lẽ tôi còn không bằng một người chết sao?"

"Cút!"

Vạn Càn vung một bàn tay ra ngoài!

Lạc Kiều bị dọa đến tè ra quần, lập tức chạy ra bên ngoài đại điện.

Đợi đến khi tất cả mọi người rời đi, Vạn Càn nhìn chòng chọc vào thi thể của Lạc Khuynh Thành, vẻ mặt điên cuồng: "Lạc Khuynh Thành, cô cho rằng cô chết rồi là sẽ có thể bảo vệ được cơ thể sao?"

"Người phụ nữ mà bản đế tử muốn, không có bất kỳ người nào có thể từ chối được!"

"Cho dù cô đã chết, bản đế tử cũng muốn cô trở thành người phụ nữ của tôi!"

Nói xong, hắn ta liền đưa tay chộp về phía ngực Lạc Khuynh Thành!

Cùng lúc đó, một tiếng rồng gầm vang lên!

Gào!

Vạn Càn khẽ giật mình, cảm giác được một sự nguy hiểm cực lớn!

"Người nào?"

Bên ngoài vang lên giọng nói lạnh lẽo của Huyền Lão!

Một giây sau.

Một tiếng vang “loảng xoảng” thật lớn, cánh cửa thiên điện nổ tung ầm ầm!

Trong nháy mắt Vạn Càn quay đầu lại, một kiếm khí huyết sắc đánh tới, trực tiếp rơi vào trên cánh tay sắp đụng vào Lạc Khuynh Thành của hắn ta!

Phập!

Kiếm khí nghiền ép xuống, cánh tay hóa thành một đống máu tươi, biến mất!

"A!"

Vạn Càn phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng, bóng người một thanh niên vọt vào, trực tiếp đụng bay Vạn Càn!

"Cậu… là cậu!"
Chương 1382: Tôi cần tìm ra một nơi cực dương

Vạn Càn nhận ra người trước mắt, chính là Diệp Bắc Minh!

Anh cúi đầu, nhìn thi thể của Lạc Khuynh Thành trong quan tài, thân thể run lên nhè nhẹ!

Một cảm giác hít thở không thông đánh tới, máu tươi không ngừng xông vào đại não, để ánh mắt anh đỏ tươi như máu!

"Đại sư tỷ!"

Vạn Càn chợt quát lên: "Huyền Lão, giết cậu ta cho tôi!"

Huyền Lão lấy ra một cái phất trần, ra sức co lại, cuốn lên một cơn gió lốc màu đen lao thẳng đến chỗ Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con, dám làm đế tử bị thương? Cậu thật to gan!"

Diệp Bắc Minh quay đầu, ánh mắt đỏ như máu, giống như là một cái lỗ đen màu đỏ!

"Mấy người, rất tốt!"

"Thật sự, rất tốt!"

Dưới cơn giận dữ, tất cả đều lộ ra vẻ bình tĩnh!

Gào!

Chín con Ma Long màu đen đồng thời gào thét, đánh về phía Huyền Lão!

Cơn gió lốc màu đen trong nháy mắt nổ tung, biến mất vô tung vô ảnh!

Chín con Ma Long nhào tới, Huyền Lão muốn kêu thảm cũng không kịp, đã bị tại xé nát chỗ !

Vạn Càn bị doạ đến mức trái tim gần như nổ tung, Huyền Lão là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!

Thế mà ngay cả một chiêu của tên nhóc này cũng không đỡ nổi?

Hắn ta lập tức xoay người chạy!

"Mày muốn đi đâu?"

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, đưa tay ra túm lấy cổ họng của Vạn Càn: "Là mày hại chết đại sư tỷ của tao!"

Lạc Kiều xông lại, chửi ầm lên: "Tiểu súc sinh cậu điên rồi, cậu có biết Vạn Càn có thân phận gì không?"

"Hắn ta là đế tử, con trai của Trường Sinh Thần Đế, cậu..."

Gào!

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, chém một kiếm xuống!

Một con huyết long nghiền ép xuống, Lạc Kiều hóa thành mưa máu tại chỗ!

Một màn này khiến Vạn Càn bị doạ đến mức hồn phi phách tán: "Cậu Diệp... Ngài… Cậu cho tôi giải thích!"

"Đại sư tỷ của cậu tự vẫn, hơn nữa tôi thề, tôi căn bản không chạm vào một sợi tóc của cô ta!"

"Trên người cô ta có một loại cấm chế, tôi còn chưa chạm vào đã bị bắn ra..."

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tao biết".

Vạn Càn cố nặn ra vẻ tươi cười: "Cậu Diệp, cậu hãy thả tôi đi..."

Không ngờ, Diệp Bắc Minh lại giơ tay lên, nắm chặt lấy đỉnh đầu của Vạn Càn!

Vạn Càn luống cuống: "Cậu muốn làm gì..."

Ầm!

Một cơn đau nhức kịch liệt truyền đến từ trên đỉnh đầu!

Vạn Càn phát ra kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng: "A..."

Hắn ta hoảng sợ phát hiện, da đầu cùng da mặt của mình, thế mà lại chia lìa với thân thể!

Làn da của mình, thế mà lại bị người trước mắt xé rách xuống tới!

Lúc này Vạn Càn đã biến thành một người đẫm máu!

"Mày cho rằng như vậy là đã xong rồi sao?"

Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Nếm thử cảm giác bị rút gân lột da đi!"

"Không... Không muốn..."

Cả người Vạn Càn run rẩy, điên cuồng giãy giụa: "Tôi van cầu cậu, tôi là đế tử..."

"A..."

Bên trong đại điện không ngừng truyền đến tiếng kêu cực kỳ bi thảm!

Mười lăm phút sau, Vạn Càn đã hoàn toàn biến mất!

Trên mặt đất chỉ còn lại một bộ da người, một bộ xương trắng!

Còn có các loại máu thịt be bét!

Diệp Bắc Minh đứng trước quan tài, đôi mắt đỏ bừng nhìn Lạc Khuynh Thành bên trong quan tài: "Đại sư tỷ, em đã đến chậm rồi!"

Giọng nói của Băng Phách vang lên: "Diệp Bắc Minh, cô ấy chỉ là phong bế thần hồn của mình, giả chết mà thôi!"

"Cô nói cái gì? Băng Phách tiền bối, cô nói thật ư?", Diệp Bắc Minh kích động hỏi.

Giọng nói của Băng Phách truyền đến: "Đương nhiên bản toạ sẽ không lừa cậu!"

"Nói thật cho cậu biết, bản tọa chủ tu đạo thần hồn!"

"Nhưng mà cô nhóc này đã ôm quyết tâm phải chết, chắc hẳn đã dùng Tam Hồn Thất Phách Tuyệt Sát Đan!"

Diệp Bắc Minh giật mình.

Nghe cái tên này thì có vẻ cũng không phải là vật gì tốt!

"Tiền bối, sau khi dùng đan này sẽ có hậu quả gì?"

Băng Phách nói: "Thần hồn sẽ hoàn toàn bị phong ấn trong cơ thể, đồng thời mặt ngoài thân thể sẽ có một tầng sát khí bảo hộ!"

"Cô nhóc này vì để đảm bảo sự trong sạch của mình nên đã dùng một thứ hung hiểm như thế, tính cách đúng là cương liệt!"

Diệp Bắc Minh gấp gáp: "Tiền bối, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể cứu sư tỷ tôi?"

Băng Phách suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Sát khí cực âm, cho nên cậu nhất định phải tìm một nơi cực dương, hút hết toàn bộ sát khí trong cơ thể cô ta ra!"

"Chỉ có như thế mới có thể đảm bảo sự an toàn của cô ta!"

Cô ta nói bổ sung: "Diệp Bắc Minh, cậu chỉ có thời gian ba ngày, sau ba ngày, nếu như không hút hết toàn bộ sát khí ra!"

"Thần hồn của cô ta chẳng những sẽ chết đi, mà toàn thân cũng sẽ đen sì hư thối mà chết!"

"Cho đến lúc đó, cho dù là thần tiên tới cũng không có cách nào cả!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rụt lại.

Bây giờ đi đâu mà tìm nơi cực dương đây?

Anh chuyển ánh mắt, rơi vào trên người Lạc Vô Tà cách đó không xa: "Vô Tà!"

"Anh rể!"

Lạc Vô Tà chạy tới, vẻ mặt kích động: "Thật là anh, hu hu hu… chị đã chết..."

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: "Đại sư tỷ còn có một chút hi vọng sống, bây giờ tôi cần tìm ra một nơi cực dương, sẽ có thể cứu được cô ấy!"
Chương 1383: Cấm địa tộc Hỗn Độn

Lạc Vô Tà vô cùng mừng rỡ: "Chị của em còn có thể cứu? Nơi cực dương?"

"A! Anh rể, em nhớ ra rồi, cấm địa tộc Hỗn Độn!"

"Cấm địa tộc Hỗn Độn?”, trong lòng Diệp Bắc Minh hơi động.

Lạc Vô Tà gật đầu thật sâu, nói một hơi: "Cấm địa tộc Hỗn Độn là một vùng núi lửa, nghe nói là thiên hỏa hạ xuống nhân gian”.

"Trong khu vực đó không có một ngọn cỏ, quanh năm đều bị ngọn lửa lớn khủng bố bao phủ”.

"Nhà họ Giang đứng đầu mười tộc Hỗn Độn được xây dựng ở lối vào cấm địa”.

"Chỉ là... anh rể, hôm nay là ngày mừng thọ của chủ nhân nhà họ Giang, nhà họ Giang có rất nhiều khách quý đến”.

"Đám quản lý nhà họ Lạc cũng đều đến nhà họ Giang gần hết, muốn đi vào cấm địa tộc Hỗn Độn, nhất định phải đi qua toàn bộ nhà họ Giang...”

Nghĩ tới đây, Lạc Vô Tà trợn mắt lên: "Anh rể, như thế có gì khác đi chịu chết đâu?"

"Chúng ta chuyển sang nơi khác đi!"

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra!

Khó trách lúc anh xông vào nhà họ Lạc gần như không có người ngăn cản.

Hoá ra đều đi nhà họ Giang chúc thọ cả rồi.

"Vô Tà, cậu tìm một chỗ trốn đi!"

Vừa nói xong, Diệp Bắc Minh vung tay lên, một luồng khí cường đại cuốn lấy quan tài của Lạc Khuynh Thành rồi gánh tại trên vai!

"Anh rể, anh muốn làm gì?”, Lạc Vô Tà sửng sốt.

"Đi cấm địa tộc Hỗn Độn!"

Anh sải bước ra, biến mất!

Chỉ còn Lạc Vô Tà kinh ngạc ngây ngốc tại chỗ.

Sau một lát, cậu ta cắn răng một cái, đôi mắt đỏ bừng đi theo sau!

Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của nhà họ Giang đông nghìn nghịt khách khứa, đủ loại khách quý ùn ùn kéo đến.

Trong cảnh tượng vốn dĩ đang náo nhiệt, một tiếng hô to vang lên:

"Thánh nữ Băng Cực Cung, Thẩm Nại Tuyết đến!"

Xung quanh lập tức an tĩnh lại!

Vèo! Vèo! Vèo!

Vô số ánh mắt đồng thời quay đầu, chỉ thấy một đám phụ nữ mặc cung trang chậm rãi đi tới!

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người người phụ nữ cầm đầu!

Một bộ váy dài màu lam che đi hai cái đùi thon dài!

Mái tóc dài màu đen nhánh vừa vặn rũ xuống tới vòng eo, càng hiện ra dáng người yêu kiều!

Đồi núi trập trùng, đường cong động lòng người!

Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt mỹ kia, chỉ liếc mắt một cái cũng khiến ánh mắt của người ta phải co lại, hoàn toàn luân hãm!

"Cô ấy chính là Thẩm Nại Tuyết? Trời ơi thật đẹp!"

"Không hổ là mỹ nhân số một Tuyết Quốc Bắc Vực, băng cơ ngọc cốt, thần thánh không thể xâm phạm!"

"Một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc là người đàn ông như nào mới xứng với cô ấy?”, có người thấp giọng nói.

Bên cạnh có người cười khẽ: "Đừng suy nghĩ nữa, mấy năm nay thế lực của Băng Cực Cung lớn mạnh rất nhanh!"

"Trong mơ hồ đã có lực lượng không hề kém cạnh Thiên Đạo tông, Huyền Thiên Tông!"

"Mấy người có thân phận gì? Có vốn liếng gì? Cũng dám mơ tưởng đến một người phụ nữ như vậy?"

Đám người nghe xong đều xấu hổ cười.

Đột nhiên, lão già phụ trách tiếp đãi khách quý của nhà họ Giang kích động kêu to: "Thiên Đạo tông... Dư Khải Đông, Dư lão của Thiên Đạo tông đến!"

Ông ta vừa dứt lời, ngoài cửa lớn nhà họ Giang như ong vỡ tổ!

"Đậu má! Dư lão của Thiên Đạo tông tới?"

Một giây sau.

Lão già phụ trách tiếp đãi khách quý lại hô: "Huyền Thiên Tông, Nhậm Kiếm Hành, Nhậm lão đến!"

"Trời! Hai vị này đều là Thái Thượng trưởng lão, nhà họ Giang có mặt mũi như thế từ lúc nào vậy?"

"Nghe nói tổ tiên nhà họ Giang đã từng là gia tộc phụ thuộc vào Hoa tộc Thượng Cổ, sau khi Hoa tộc Thượng Cổ bị hủy diệt...”, có người thấp giọng nói.

Khách khứa xung quanh giống như gặp quỷ, đều lùi ra ngoài trăm mét như một làn khói!

Người kia khó hiểu: "Sao vậy?"

Một lão già thấp cuống họng: "Đậu má! Mẹ nó ngươi muốn chết, chúng tôi lại không muốn đâu!"

"Loại chuyện này cho dù là thật hay giả, cậu cũng dám nói lung tung ư? Chưa nói đến việc bốn chữ Hoa tộc Thượng Cổ là cấm kỵ trong toàn bộ Huyền Giới!"

Lúc này, hai lão già trước ngực có đồ đằng nhà họ Giang đi đến bên cạnh người nói chuyện.

"Đi một chuyến với chúng tôi!"

Một uy áp cường đại đánh tới!

Sắc mặt người nói chuyện trong nháy mắt trắng bệch, bị hai lão già đưa đi giống như là chó chết !

Một việc nhỏ xen vào giữa, cũng không khiến mọi người quá để ý.

Tiếp theo.

"Sư thái Tĩnh An của Thần Thủ cốc đến!"

"Ông lão Thiên Khiếm của Sát Minh đến!"

Hai người vừa mới mất đi cháu trai, đôi mắt còn mang theo tơ máu!

Hai người chuẩn bị tham gia xong buổi mừng thọ lần này sẽ lập tức đến đại lục ba ngàn tìm kiếm hung thủ!

Một vị quản lý nhà họ Giang tự mình đi lên tiếp đón hai người đi vào.

Bỗng nhiên, có người kinh hô một tiếng: "Cậu... Cậu là ai? Cậu điên rồi sao?"

"Hôm nay là lễ mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang, thế mà cậu lại cõng một cái quan tài đến!"

"Cái gì?"

Đám khách khứa ở cửa nghe vậy, tất cả đều quay đầu theo bản năng!

Vừa nhìn một cái!

Ai nấy đều kinh hãi trừng to mắt, miệng hoàn toàn không khép lại được!

Chỉ thấy một thanh niên cõng một cái quan tài, đôi mắt đỏ như máu, giống như vừa mới leo ra từ trong địa ngục vậy!

"Chuyện này...”

Ánh mắt đám người cùng nhau run lên, ai cũng không nghĩ tới lại có người dám cõng một cái quan tài xuất hiện ở đây vào ngày mừng thọ chủ nhân nhà họ Giang!

Khung cảnh vốn dĩ đang náo nhiệt.
Chương 1384: Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!

Xung quanh lập tức yên tĩnh đến đáng sợ!

Một người đàn ông trung niên dẫn đầu mấy ông lão chen qua đám đông.

Hắn ta đè nén lửa giận trong lòng, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu thật to gan!"

"Là ai sai cậu tới đây gây sự? Mau nói cho tôi biết người đứng sau lưng cậu!"

Hắn ta không tin một thiếu niên mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể to gan như vậy!

Chắc chắn phải có người đứng sau lưng!

Dù cho người này là ai thì từ nay về sau, tên đó sẽ là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ Giang!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh bình tĩnh: "Không có ai ra lệnh cho tôi, tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"

Giang Biệt Ly sửng sốt, đi ngang qua sao?

Hắn ta có chút không nói nên lời: "Người trẻ tuổi, cậu đi nhầm chỗ rồi!"

"Đây không phải nơi cậu có thể tới. Hãy rời khỏi đây ngay lập tức, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!"

Chưa từng xảy ra?

Làm sao có thể như vậy được!

Một khi Diệp Bắc Minh rời đi, anh ta sẽ lập tức sẽ bị nhà họ Giang tàn nhẫn sát hại!

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Yên tâm, tôi sẽ lập tức rời đi".

Nói xong, anh ta sải bước đi về phía cửa lớn của nhà họ Giang.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người hoàn toàn choáng váng!

Giang Biệt Ly sửng sốt trong giây lát, sau đó phản ứng ngay lập tức, chặn lại Diệp Bắc Minh!

Hắn ta đen mặt quát lớn: "Anh bạn, không phải cậu chỉ đi ngang qua thôi sao?"

"Phía trước là cửa lớn của nhà họ Giang, cậu đi nhầm chỗ rồi!"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Không nhầm, tôi chỉ muốn đi ngang qua nhà họ Giang, đi tới cấm địa của tộc Hỗn Độn!"

"Mày! Nói! Cái! Gì!"

Giọng nói của Giang Biệt Ly đề cao bảy tám độ, suýt chút nữa nhảy dựng lên!

Hắn ta đã xác định người trước mặt chắc chắn là tới để gây sự!

"Tiểu súc sinh, con mẹ nó, mày thật to gan. Mày cho rằng nhà họ Giang là chỗ nào?"

Một cái tát mang theo một loại lực lượng mạnh mẽ ập xuống!

Đó là cảnh giới Động Hư đỉnh phong!

Vào lúc mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ bị một đòn này giết chết ngay lập tức!

Anh ta liếc Giang Biệt Ly, giơ tay đấm ra một đòn!

Một tiếng 'Ầm' thật lớn vang lên, Giang Biệt Ly bị hất văng ra, đập mạnh xuống đất rồi phun ra một ngụm máu tươi!

Giang Biệt Ly, người đã là cảnh giới Động Hư đỉnh phong, vậy mà lại bị một chàng trai trẻ mới là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đánh bại chỉ với một cú đấm?

Không khí yên tĩnh, quỷ dị đến cực điểm!

Vẻ mặt của mọi người đều cứng đờ, nhìn chằm chằm vào thanh niên đang khiêng quan tài!

Chỉ có một cô gái che miệng, nói chuyện: "Ông nội, sẽ không phải là anh ta chứ!"

Ông lão bên cạnh nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nghiêm nghị không nói một lời!

Trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đi ngang qua nhà họ Giang, không muốn gây sự!"

"Lần này tôi sẽ tha cho ông!"

"Nếu ông còn dám ngăn cản tôi lần nữa, vậy thì giết không tha!"

Giọng nói đanh thép, nói năng đầy khí phách!

Lời này rơi vào trong tai của Giang Biệt Ly, quả thật là vô cùng nhục nhã!

Hai mắt hắn ta đỏ hoe, gào thét như điên: "Giết nó, tao muốn giết chết nó, chém thành từng mảnh!"

"Rõ!"

Mấy lão giả của nhà họ Giang thấp giọng hét lên, một luồng sát khí lạnh lẽo nghiền ép mà đến!

Diệp Bắc Minh một tay đỡ quan tài trên vai, tay kia trực tiếp sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Ngao hống--!

Tiếng rồng ngâm vang lên!

Một con huyết long quét qua, toàn bộ cửa lớn của nhà họ Giang trong nháy mắt đã huyết quang ngút trời, mấy lão giả cảnh giới Động Hư vừa lao tới đều bị xé xác ngay lập tức!

Một màn sương máu nổ tung!

"Âm thanh gì vậy?"

Cùng lúc đó, những vị khách ở sâu trong nhà họ Giang cũng nghe thấy tiếng rồng ngâm bên ngoài.

Tất cả đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía cửa lớn nhà họ Giang!

Giang Thái Hư, gia chủ nhà họ Giang khẽ mỉm cười: "Chỉ là đám còn cháu trong nhà đang đùa giỡn mà thôi, mọi người không cần quan tâm làm gì".

Mọi người nghe vậy, sự nghi ngờ trong lòng lập tức biến mất.

Giang Thái Hư nhìn về phía hai người, Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông: "Hai vị có thể đích thân đến nhà họ Giang. Đó là vinh hạnh của lão phu!"

"Sau này hy vọng tông môn phía sau hai vị có thể quan tâm nhiều hơn đến đám con cháu nhà họ Giang chúng tôi".

"Không dám", Nhậm Kiếm Hành khẽ gật đầu.

Dư Khải Đông cười nói: "Lão phu chỉ muốn chiêu mộ một bảng tên gốc để là "đệ tử cuối cùng", không biết trong số con cháu nhà họ Giang, có ai có thiên phú cao hay không?"

Những vị khách khác giật mình!

Một người phụ nữ ở phía sau Thẩm Nại Tuyết nhỏ giọng nói: "Thánh nữ, lẽ nào nhà họ Giang đã liên minh với Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông sao?"

"Nếu thật sự là như vậy, điều này sẽ gây bất lợi cho Băng Cực Cung chúng ta!"

Thẩm Nại Tuyết bình tĩnh nói: "Chúng ta trước tiên nhìn một chút rồi nói!"

Bỗng nhiên.

Ngao hống --!

Một tiếng rồng ngâm khác vang lên, sau đó là 'Bùm', một tiếng nổ lớn như động đất xảy ra!

Vụt! Vụt! Vụt!

Các vị khách bàng hoàng đứng dậy, có chuyện gì đó không ổn!

Đám con cháu nhà họ Giang cho dù có càn quấy thế nào đi nữa, thì cũng đâu thể gây ra ồn ào lớn như vậy?

Sắc mặt của Giang Thái Hư tối sầm lại, quát: "Bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì vậy?"

Giây tiếp theo, một tên quản gia lộn nhào chạy tới, nói: "Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Chương 1385: Giang Thái Hư nổi giận.

"Bên ngoài có một thanh niên không biết sống chết, cõng một chiếc quan tài, phá cửa lớn xông vào!"

"Thằng nhóc này còn nói muốn đi ngang qua nhà họ Giang, đi tới cấm địa của tộc Hỗn Độn!"

Toàn trường tĩnh lặng!

Mặt của Giang Thái Hư tái xanh: "Một lũ vô dụng, rốt cuộc các cậu làm ăn như thế nào vậy?"

Ông ta nhìn mọi người xung quanh, chắp tay nói: "Xin lỗi mọi người, tôi đi xem một chút rồi sẽ quay lại ngay!"

Mọi người thấy thế, tất cả đều đi theo ra khỏi đại điện!

Chỉ thấy toàn bộ không trung của nhà họ Giang đã bị bao phủ hoàn toàn trong màn sương máu!

Một thanh niên vác quan tài, cầm trong tay một thanh bảo kiếm cổ xưa đánh tới!

Những nơi anh ta đi qua, từng màn sương máu nối tiếp nhau nổ tung!

Ma khí sau lưng thanh niên cao ngút trời, chín con Hắc Sắc Ma Long cuồng loạn nhảy múa, bất kỳ ai tới gần một chút sẽ ngay lập tức bị giết chết!

Giống như Sát Thần giáng thế, không thể ngăn cản!

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều choáng váng!

Nhậm Kiếm Hành nhíu mày: "Người này là ai?"

Lông mày của Dư Khải Đông cũng nhíu lại: "Tại sao tôi lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc như vậy?"

Thẩm Nại Tuyết kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

"Anh... Anh rể… Đợi em với! Anh đi nhanh quá!" Lạc Vô Tà chạy theo, thở hổn hển. Dọc theo đường đi, khắp nơi đều là máu tươi!

Diệp Bắc Minh vậy mà thật sự giết ra một con đường máu!

Toàn thân Lạc Vô Tà run lên vì phấn khích: "Anh rể, anh thật lợi hại!"

Một người đàn ông trung niên trong đám đông chạy ra, kêu lên một tiếng: "Lạc Vô Tà, cậu điên rồi à? Sao cậu dám dẫn người đến nhà họ Giang gây sự?"

Sắc mặt của Giang Thái Hư âm trầm, hỏi: "Lạc Tam Thạch, bọn họ là người nhà họ Lạc các ông sao?"

Lạc Tầm Thạch cảm thấy da đầu tê dại, vội nói: "Gia chủ nhà họ Giang, việc này thật sự không liên quan gì đến nhà họ Lạc chúng tôi!"

"Đây là cặp chị em bị thất lạc bên ngoài, chỉ mới trở về gần đây mà thôi!"

"Tối hôm qua, chị gái của cậu ta bởi vì tu luyện sai lầm mà chết, tôi cũng không biết bọn họ tới đây để làm gì!"

Một hơi đã phủi sạch tất cả!

Ánh mắt của Giang Thái Hư rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh: "Cậu là ai? Có thù hận gì với Giang Thái Hư tôi sao?"

"Cậu cõng một chiếc quan tài, đánh vào nhà họ Giang như vậy, rốt cuộc là có ý gì?"

Diệp Bắc Minh nói: "Không thù không oán! Tôi chỉ đi ngang qua mà thôi!"

Anh ta chỉ vào Giang Thái Hư: "Ông mau tránh ra!"

Hai chữ cuối cùng rơi xuống đất, Diệp Bắc Minh sải bước đi về phía cấm địa Hỗn Độn!

Kiêu ngạo!

Mẹ nó! Quá kiêu ngạo rồi!

Giang Thái Hư hơi choáng váng, sắc mặt tái xanh, hét lớn: "Nếu lão phu để cậu đi như vậy, tương lai còn ai sẽ cho nhà họ Giang thể diện gì nữa?"

"Ranh con, nếu đã đến đây thì để lại mạng đi!"

Ông--!

Một luồng hơi thở ngút trời bùng nổ!

Cảnh giới Thần Vương đỉnh phong!

Chỉ còn cách Thần Đế một bước xa mà thôi!

Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, cuối cùng cũng hiểu tại sao Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông lại có thái độ như vậy!

Nhà họ Giang đã có hai vị Thần Đế trấn thủ, nếu lại có thêm một vị Thần Đế nữa, vậy thì tổng cộng là ba vị Thần Đế!

Đến lúc đó, cho dù là Thiên Đạo tông và Huyền Thiên Tông cũng phải nể mặt mấy phần!

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại: "Long Tổ, cho tôi sức chiến đấu gấp mười lần!"

"Cửu Tiêu, Đồ Long!"

Bất chấp tất cả, toàn thân đều bùng nổ sức mạnh!

Trong chốc lát.

Huyết quang bùng nổ khắp bầu trời, toàn bộ nhà họ Giang dường như đang chìm sâu trong cơn gió lốc!

Giây tiếp theo, huyết quang đầy trời ngưng tụ thành một con huyết long!

Giống như dải ngân hà rơi xuống từ trên chín tầng mây!

Giang Thái Hư bị đánh gục tại chỗ, chật vật đâm vào trong đại điện!

Những võ giả khác của nhà họ Giang đều lao tới!

Khoảnh khắc chạm vào huyết long này thì bọn họ sẽ lập tức hóa thành một màn sương máu!

Dưới ánh nhìn sợ hãi của mọi người!

Diệp Bắc Minh cõng quan tài trên lưng đi qua con đường đẫm máu!

Toàn thân Lạc Vô Tà run rẩy, khập khiễng đi theo phía sau, hai người nhanh chóng biến mất.

"Đáng chết!"

Một lát sau, Giang Thái Hư bò dậy từ trong đống đổ nát, tóc tai rối bời gầm nhẹ: "Tiểu súc sinh này rốt cuộc là ai?"

Ông ta tóm lấy cổ của Lạc Tam Thạch, bóp nát ngay tại chỗ!

"Người tới, tập hợp toàn bộ lực lượng của nhà họ Giang đi theo lão phu!"

"Nếu không chém tên súc sinh này thành muôn nghìn mảnh, lão phu không gọi Giang Thái Hư!"

Ông ta thậm chí không quan tâm đến những vị khách có mặt ở đó, dẫn người của mình đuổi theo!

Nhậm Kiếm Hành và Dư Khải Đông liếc nhìn nhau: "Đi, đi xem!"

Thẩm Nại Tuyết suy nghĩ một chút, cũng đi theo!

Ông lão Thiên Khiếm thấp giọng nói: "Sư muội, bà có nghe thấy không? Âm thanh này!"

Đôi mắt của sư thái Tĩnh An đỏ bừng, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tôi nghe được, chính là âm thanh này! Tôi đến chết cũng sẽ không quên!"

"Đây chính là kẻ đã giết chết cháu nội của chúng ta, không ngờ hắn ta lại chủ động xuất hiện!"

"Đi thôi, tôi phải tự tay giết chết hắn ta!", ông lão Thiên Khiếm gầm nhẹ một tiếng, đi về phía cấm địa của tộc Hỗn Độn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK