Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 631: Chiếm lĩnh cơ thể

Đao khí lạnh thấu xương cuồn cuộn phát ra, đánh tan hư ảnh của Diệp Bắc Minh!

Những người khác của Huyết Vân Tông ớn lạnh sởn gai ốc.

Huyết La Sát nổi giận thực sự!

“Đi thôi, đến Côn Lôn Hư!”

“Bất kỳ ai chỉ cần có liên quan đến kẻ này, tất cả đều phải chết!”



Tiểu Bạch chỉ về phía trước: “Chính là chỗ này”.

“Hai cô gái đó đã ở chỗ này, được một người phụ nữ khác có khí tức đáng sợ đưa đi”.

Diệp Bắc Minh đi lên trước.

Quanh đây đúng là có dấu vết chiến đấu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên lên tiếng: “Cậu nhóc, đúng là có khí tức của Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết!”

“Còn có khí tức của Tôn Thiến, nhưng hình như cô ta đã thay đổi!”

Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Thay đổi?”

Tôn Thiến có quan hệ nam nữ thực chất với anh, đã coi là người phụ nữ của anh.

Chỉ là, Tôn Thiên luôn vô tư, hình như không quan tâm việc này lắm.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng thế, tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng ký gửi trong cơ thể cô ta, lại thêm giống như lời Tiểu Bạch nói”.

“Khoảng thời gian này Tôn Thiến không ngừng tàn sát trong rừng rậm ma thú, tâm thái và tính cách chắc chắn đã thay đổi rất nhiều!”

“Tuy thần nữ Túc Hoàng và Tôn Thiến đã ký điều ước chủ nô, nhưng sợ rằng đã âm thầm ảnh hưởng Tôn Thiến!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Cô ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát: “Sẽ không có nguy hiểm, nhưng tính cách sẽ thay đổi long trời lở đất, cũng không còn là Tôn Thiến của ngày xưa nữa”.

Liền sau đó.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, dưới lòng đất có thứ gì đó!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Cái gì?”

“Ba mươi mét phía trước bên trái, đào sâu mười mét xuống lòng đất!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh lấy kiếm Đoạn Long ra, chém một đường xuống đất!

Một miếng huyết ngọc xuất hiện trước mặt.

Vù!

Lấp lánh ánh đỏ máu, hiện lên bóng hình một cô gái!

Chính là Tôn Thiến!

Vẻ mặt cô ta lạnh lùng, cất giọng lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, Nhược Giai ở bên cạnh anh, vẫn có thể bị người khác bắt đi?”

“Chẳng phải anh rất tự đại sao? Với thực lực của anh, mà vẫn không bảo vệ được người phụ nữ của mình?”

“Nếu không phải tôi vừa hay phát hiện ra bọn họ, anh nói xem sẽ xảy ra hậu quả gì?”

“Ha ha, tôi đưa bọn họ đi rồi!”

“Nếu anh đã không bảo vệ được, thì để tôi bảo vệ đi!”

“Anh cũng không cần tìm bọn họ nữa!”

Tôn Thiến cười lạnh lùng lắc đầu: “Anh chỉ khiến bọn họ rơi vào nguy hiểm, còn tôi sẽ khiến bọn họ trở thành người phụ nữ mà cả đời anh không thể với tới!”

Giọng nói dừng đột ngột.

Huyết ảnh biến mất!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không đúng, đây không phải Tôn Thiến!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Ồ? Cậu thấy thế nào?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi hiểu tính cách của Tôn Thiến, cô ấy ghét cái ác như kẻ thù, hơn nữa còn vô cùng trượng nghĩa”.

“Cô ấy không thể nào nói những lời này với tôi, sợ rằng cô ấy đã bị thần nữ Túc Hoàng điều khiển rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Đúng là có khả năng này!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Tiểu Bạch, có phải mày còn biết chuyện gì khác không?”

Tiểu Bạch gật đầu: “Tôn Thiến này vào rừng rậm ma thú mấy tháng, cô ta săn giết rất nhiều ma thú”.

“Vì không ảnh hưởng đến tôi và Tiểu Hắc, chúng tôi cũng không lo chuyện bao đồng”.

“Trong cơ thể cô ta thường xuyên phát ra hai giọng nói khác nhau”.

“Một giọng nói rất lương thiện, một giọng nói khác vô cùng hung tàn!”

Hình như mỗi lần giết chóc, đều như có cơ thể khác đang điều khiển”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Vậy thì cũng không kỳ lạ nữa!

Sợ rằng thần nữ Túc Hoàng đã điều khiển cơ thể của Tôn Thiến.

Còn tại sao cứu Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, e rằng là do Tôn Thiến yêu cầu!

Nhưng.

Đối phương đưa họ đi, tại sao còn để lại những lời này!

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có thể tìm được khí tức của họ không?”

“Tôi thử xem!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Càn khôn vô cực, vạn lý truy tông!”

Vù!

Trong tích tắc.

Một luồng lực tinh thần cường mạnh lan ra khắp bên ngoài.

Một lúc sau!

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, tìm được rồi!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng: “Ở đâu?”

“Cách đây một trăm ngàn dặm, chúng ta cộng hưởng thần niệm, cậu tự xem đi!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh nhắm mắt.

Trong đầu hiện lên một hình ảnh.

Cách mười ngàn dặm, trên một hải đảo, bốn mùa như mùa xuân.

Một ngọn núi giống như thanh kiến, dựng thẳng đứng vút cao chọc trời.

Ba cô gái tuyệt sắc ngồi khoanh chân.

Đột nhiên, một cô gái trong đó mở mắt.

Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời: “Là ai đang nhìn trộm bản thần nữ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Bản tháp có thể truyền giọng của cậu qua đó, nhưng chỉ có thể giữ được một lúc thôi”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh trực tiếp lên tiếng: “Thần nữ Túc Hoàng, tôi đã từng cho bà một cơ hội, bà lại dám phản phệ Tôn Thiến?”

Thần nữ Túc Hoàng điều khiển cơ thể Tôn Thiến ngẩn người: “Diệp Bắc Minh?”

Sau đó cười lớn: “Ha ha ha, cô gái này quá ngủ xuẩn”.

“Vài câu nói tùy tiện của tao, đã khiến cô ta giải trừ khế ước chủ nô!”

“Bây giờ cơ thể này chẳng phải tùy tao sử dụng sao?”

Diệp Bắc Minh lạnh giọng cảnh cáo: “Rời khỏi cơ thể của Tôn Thiến, thả Nhược Giai và Nhược Tuyết!”

“Nếu không, tôi sẽ khiến bà tiêu tan như khói bụi!”

“Ha ha ha!”

Thần nữ Túc Hoàng cười lớn chế nhạo: “Tiêu tan như khói bụi?”

“Trong một năm, tao đã có thể hoàn toàn chiếm được cơ thể này!”

“Đợi tao hồi phục thực lực đỉnh phong, thì sẽ là ngày chết của mày!”

“Diệp Bắc Minh, mày làm tổn thương căn cơ thần hồn của tao, nếu không, lão nương sớm đã sống lại rồi!”

Bà ta gào một tiếng: “Là vì mày, và cả điều ước chủ nô đáng chết đó!”

“Mày yên tâm, hai cô gái của mày vẫn còn có ích với tao, tao sẽ không giết họ đâu”.
Chương 632: Kỷ Cuồng giết tới địa bàn Côn Luân

"Tôi muốn để bọn họ tận mắt nhìn thấy, cậu chết bất lực trong tay tôi thế nào!"

"Kẻ ngu xuẩn, cậu đừng có mà chết trước khi tôi khôi phục lại..."

Đột nhiên.

Một âm thanh khác truyền đến: "Thần nữ Túc Hoàng, bà câm miệng cho tôi!"

Diệp Bắc Minh giật mình: "Tôn Thiến?"

Tôn Thiến nhanh chóng trả lời: "Tôi với bà ta làm một giao dịch, chỉ cần bà ta bằng lòng cứu anh, tôi sẽ khôi phục một phần tự do cho bà ta".

"Bắc Minh, bà ta không thể hoàn toàn khống chế thân thể của tôi".

"Hiện tại, hai người chúng tôi đều có quyền điều khiển thân thể, Nhược Giai và Nhược Tuyết tự nguyện đi cùng tôi để cứu tôi!"

"Anh yên tâm, tôi có thể bảo đảm an toàn của các cô ấy!"

"Nếu thần nữ Túc Hoàng dám làm tổn thương các cô ấy, tôi sẽ lập tức tự sát!"

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng: "Tôn Thiến, cô không sao chứ?"

Sự quan tâm đột ngột khiến Tôn Thiến luống cuống chân tay.

Đôi mắt cô ta đỏ lên: "Anh… anh không hỏi các cô ấy sao?"

Diệp Bắc Minh giải thích: "Nếu các cô ấy đã không có việc gì, đương nhiên tôi quan tâm cô hơn".

"Tôi..."

Tôn Thiến há to miệng.

Giọng điệu Diệp Bắc Minh ngang ngược: "Đừng quên, cô cũng là người phụ nữ của tôi!"

"Ba người các cô, tôi không cho phép bất kỳ ai có việc!"

...

"Tôi cũng là người phụ nữ của anh?"

Cái mũi Tôn Thiến chua xót, rơi lệ đầy mặt.

Cô ấy cắn chặt môi đỏ: "Bắc Minh, anh yên tâm, dù tôi có chết..."

Vù!

Hình ảnh ngừng lại, ý thức Diệp Bắc Minh quay trở lại rừng rậm ma thú.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Nhóc, chỉ có thể kiên trì lâu như vậy".

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Khoảng cách trăm ngàn dặm quá xa, bổn tháp chỉ có thể kiên trì trong khoảng thời gian lâu như vậy".

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Hiện tại xem ra, thần nữ Túc Hoàng không thể kiểm soát Tôn Thiến hoàn toàn".

"Bà ta để lại miếng huyết ngọc kia chỉ vì muốn chọc giận tôi!"

"Nhược Giai và Nhược Tuyết tạm thời an toàn!"

"Thời gian còn lại không còn nhiều lắm, trước xử lý xong những chuyện trước mắt đã, sau đó lập tức đi tìm các cô ấy!"

"Đi, về địa bàn Côn Luân, đến Thiên Hạ Đệ Nhất các tìm đồ vật mà bố để lại cho tôi!"

...

Địa bàn Côn Luân, bên ngoài rừng rậm ma thú.

Hơn mười bóng người lao ra.

Kỷ Cuồng mặt đầy dữ tợn: "Nơi này chính là địa bàn Côn Luân?"

Đằng trước có mấy người tu võ đang săn giết một con hổ lớn cấp sáu!

Cảnh giới mấy người kia đều không cao, mới chỉ khoảng Võ Thần.

Săn giết con hổ lớn cấp sáu này khá trầy trật!

Hai lão giả trong đó còn bị thương.

Bỗng nhiên

Ầm!

Một bóng người giáng từ trên trời xuống, một chân giẫm nát đầu con hổ cấp sáu!

Mấy người tu võ ở đó đều sửng sốt, hoảng sợ nhìn Kỷ Cuồng!

Một lão giả tiến lên: "Cảm ơn tiền bối ra tay, chúng ta người nhà họ Cổ tại đất tổ!"

"Không biết tiền bối tên..."

Kỷ Cuồng tát một cái, hung tàn đánh lão giả thành thịt nát!

"Mày!"

Mọi người nhà họ Cổ ngây người, chợt phẫn nộ.

Kỷ Cuồng trực tiếp lấy ra một bức chân dung, giọng nói lạnh lẽo đến cực hạn: "Mấy người có biết người này không?"

Đám người nhà họ Cổ không nhịn được nhìn sang.

Con ngươi đồng loạt co rút!

Biểu cảm hơi quái dị!

Kỷ Cuồng nhìn thấy tất cả trong mắt: "Xem ra mấy người đều biết, anh ta là ai?"

"Này..."

Mấy người do dự.

Kỷ Cuồng lười nói nhảm, một cái tát chụp chết thêm hai người: "Không nói?"

"Chúng mày đều phải chết!"

Bịch!

Những người còn lại đều sợ choáng váng, đồng loạt quỳ xuống đất: "Tiền bối, người này tên là Diệp Bắc Minh, là chủ nhân của địa bàn Côn Luân chúng tôi!"

"Diệp Bắc Minh? Ha ha ha ha, hay cho một tên Diệp Bắc Minh!"

Đôi mắt Kỷ Cuồng ứa máu, cả người rơi vào trạng thái cuồng bạo!

Lão ta giang hai tay nắm lấy đầu của hai người tu võ: "Kẻ này ở nơi nào?"

Hai người bị dọa đến toàn thân run rẩy: "Tiền bối, hành tung Diệp chủ bất định, chúng tôi cũng không biết".

"Có điều, thế lực dưới trướng Diệp chủ ở ngay tại đất tổ!"

"Đất tổ?"

Đôi mắt Kỷ Cuồng lạnh lẽo.

"Tiền bối tha mạng!"

Hai người hoảng sợ cầu xin.

Sắc mặt Kỷ Cuồng dữ tợn: "Tha mạng? Trong mắt Kỷ Cuồng tao, loại người từ nông thôn như chúng mày không bằng cả heo chó!"

"Người này giết con trai độc nhất của tao, chúng mày là người cùng nơi với anh ta, chúng mày cũng nên chết!"

Vừa dứt lời.

Năm ngón tay Kỷ Cuồng mạnh mẽ co lại!

Phịch! Phịch!

Đầu hai người kia nổ tung như dưa hấu.

"Á!"

Ba người còn lại luống cuống, xoay người chạy.

Kỷ Cuồng nhe răng cười điên khùng, trong con ngươi tràn ngập khát máu: "Chạy, chạy đi!"

"Ông đây gặp một người giết một người, cho đến trước khi tìm được tên Diệp Bắc Minh kia!"

"Cái thứ chúng mày gọi là địa bàn Côn Luân này, chôn cùng con trai tao đi!"

Ầm!

Một âm thanh rung chuyển đất trời vang lên, ba bộ thi thể bị xé nát đầy vô tình!

Mấy tên lão giả Huyết Vân Tông nghiền ngẫm nở nụ cười: "Huyết La Sát chính là Huyết La Sát!"

"Xem ra lần này lão ta muốn tắm máu địa bàn Côn Luân rồi!"

"

"Một bầy heo chó mà thôi, tắm máu thì tắm máu!"

"Ha ha ha ha!"

Tiếng cười càn rỡ vang vọng.
Chương 633: Các sư tỷ bị thương

..

..

Địa bàn Côn Luân, đất tổ.

Cửa chính nhà họ Diệp, một cơn gió tanh dồn dập kéo tới như sóng biển, nện vào cửa nhà họ Diệp.

"Phịch" một tiếng vang lớn, cửa chính nhà họ Diệp ầm ầm nổ tung.

Người tu võ canh cửa bị đánh bay ra ngoài, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!

"Các người là ai?"

Lâm Thương Hải là người đầu tiên lao ra.

Ông ta hét to với Kỷ Cuồng vừa mới ra tay: "Lá gan của mày cũng thật lớn, nơi này là gia tộc họ Diệp đứng đầu địa bàn Côn Luân, sao mày dám..."

Kỷ Cuồng nhảy người lên, tát về phía ông ta: "Nhà họ Diệp? Tao chính là giết người nhà họ Diệp đấy!"

Phụt!

Lâm Thương Hải phun ra một ngụm máu tươi: "Mày... Nếu chủ nhân trở về, mày biết sẽ có kết quả gì không?"

...

"Ha ha ha ha, lão phu đang muốn anh ta trở về!"

Kỷ Cuồng nổi điên cười to, một chân giẫm nát lồng ngực Lâm Thương Hải!

Lâm Thương Hải trừng to mắt: "Thiếu chủ, thuộc hạ không thể tiếp tục hầu hạ ngài..."

Ông ta nghiêng đầu, chết hoàn toàn!

"Lâm Thương Hải!"

Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên lao ra, đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Đôi mắt đẹp của hai người đỏ bừng, tròng mắt như muốn xé rách: "Không!"

"Lâm tổng quản!"

Thời khắc này.

Trong mắt mọi người nhà họ Diệp hiện lên nỗi sợ hãi sâu đậm.

Như có một bàn tay bóp lấy cổ họng của bọn họ, khiến họ ngạt thở!

Kỷ Cuồng nhếch miệng cười nhạo: "Chỉ cần là người có quan hệ với Diệp Bắc Minh, hết thảy đều phải chết!"

Lão ta cuốn lên từng cơn gió tanh mùi máu, tấn công về phía Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên!

Cảnh giới hai người họ quá thấp, hoàn toàn không phải là đối thủ của Kỷ Cuồng.

Vèo!

Một bóng người linh hoạt xuất hiện, tốc độ của cô ấy cực nhanh.

Một thanh trường kiếm màu xanh lam chém ra, ngăn trở đòn tấn công của Kỷ Cuồng.

Người tới chính là Tu La mặt ngọc - Liễu Như Khanh!

"Liễu tiểu thư!"

Lăng Thi Âm và Ngô Khinh Diên vô cùng vui mừng.

Vèo! Vèo!

Đạm Đài Yêu Yêu và Khương Tử Cơ cũng cùng xuất hiện: "Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lăng Thi Âm đỏ hốc mắt: "Không biết, bọn họ đột nhiên ra tay giết người, Lâm Thương Hải đã chết".

"Cái gì?"

Ba người đồng loạt biến sắc, nhìn về phía thi thể Lâm Thương Hải.

Con ngươi Kỷ Cuồng hừng hực, trong ánh mắt khát máu lại mang chút tà ác: "Không ngờ địa bàn Côn Luân còn có cô gái xinh đẹp như này?"

"Con trai độc nhất của lão phu bị Diệp Bắc Minh giết, các cô giúp lão phu sinh thêm mấy đứa nữa đi!"

Sức mạnh của Kỷ Cuồng bùng nổ, bước lên một bước!

Ầm!

Trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ba người, đấm ra một quyền!

"Thánh Cảnh, các chị em, cùng nhau!"

Khương Tử Cơ quát lên.

"Dạ, Ngũ sư tỷ!"

Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu đồng thời lên tiếng.

Ba người cùng nhau ra tay, thế mà chặn lại công kích của Kỷ Cuồng!

Kỷ Cuồng hơi kinh ngạc: "Võ kỹ kết hợp? Sư phụ của các cô là ai?"

"Sư phụ của chúng tao mà mày cũng xứng biết?", Liễu Như Khanh lắc đầu.

Gương mặt xinh đẹp của Khương Tử Cơ lạnh lùng: "Đừng nói nhảm với lão ta, giết!"

Bóng dáng ba người sắc bén, tĩnh như thiếu nữ, động như thỏ chạy.

Suốt mấy chục hiệp, ba người vẫn vững vàng ngăn chặn Kỷ Cuồng!

Phù!

Trường kiếm trong tay Liễu Như Khanh hạ xuống, chém về phía cổ Kỷ Cuồng!

Kỷ Cuồng nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cứa một nhát, máu tươi đầm đìa khuôn mặt.

Một vị lão giả của Huyết Vân Tông mỉm cười: "Kỷ Cuồng, có muốn chúng tôi ra tay giúp đỡ không?"

"Đối phó với ba cô gái đẹp như tiên nữ mà cũng không giải quyết được?"

"Rốt cuộc cậu có được không đấy?"

Kỷ Cuồng bị chọc giận!

Lão ta quát lên: "Khung lão quái, mẹ nó ông câm miệng cho tôi!"

"Ha ha ha ha!"

Mọi người Huyết Vân Tông cười to, tràn ngập vui sướng!

Mặt mũi Kỷ Cuồng tràn đầy máu tươi, vô cùng dữ tợn: "Kỹ nữ, lão phu muốn làm cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết!"

Một giây sau.

Huyết khí ầm ầm bùng nổ!

Kỷ Cuồng như nổi điên, lao thẳng về phía Liễu Như Khanh!

"Yểm trợ cho Thất sư muội!"

Khương Tử Cơ quát khẽ, công kích từ bên cạnh cùng Đạm Đài Yêu Yêu!

"Đều cút cho tao!"

Trên người Kỷ Cuồng bộc phát ra dòng khí kinh khủng, đánh bay hai người.

Trong nháy mắt, lão ta xuất hiện trước người Liễu Như Khanh, một quyền rơi xuống ngực Liễu Như Khanh!

Tiếng "răng rắc" trầm đục vang lên!

Liễu Như Khanh bay ra ngoài, xương sườn vỡ vụn, phun ra một ngụm máu tươi trên không trung.

...

"Thất sư muội!"

Đạm Đài Yêu Yêu biến sắc, xông đi lên đón lấy Liễu Như Khanh.

Con ngươi Kỷ Cuồng lạnh nhạt: "Một đám kỹ nữ, chết chung đi!"

Đánh một quyền về phía Đạm Đài Yêu Yêu.

"Giết!"

Khương Tử Cơ gào lên, đâm kiếm về hướng trái tim Kỷ Cuồng!

Khuôn mặt Kỷ Cuồng trầm xuống: "Lại thêm một đứa kỹ nữ, tất cả chúng mày đều muốn chết đúng không?"

"Được!"

"Ông đây thành toàn cho chúng mày!"

Lão ta quay đầu nắm lấy bảo kiếm của Khương Tử Cơ, "đinh" bẻ gãy nó!

Ném kiếm gãy ra ngoài!

Phụt!

Một kiếm xuyên thấu cơ thể Khương Tử Cơ!

Cô ấy bay ngược ra ngoài, ngã trên mặt đất.

Kỷ Cuồng đuổi theo nhanh như chớp!

Khương Tử Cơ đột nhiên cười một tiếng: "Lão già, mày đi chết đi!"

Cô ấy duỗi tay ném ra một hạt châu!

Kỷ Cuồng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm đang lao tới: "Không ổn!"

Lão ta vội vàng lui lại!

Ầm ầm!

Ánh lửa chiếu rọi nửa bầu trời, năng lượng trong không khí tàn phá bừa bãi, bụi mù đầy trời.

Đợi đến khi bụi mù tản đi, đám Khương Tử Cơ sớm đã biến mất không thấy tăm hơi.

Kỷ Cuồng nổi điên gào thét: "Mắt, mắt của tao!"

"Hít hà!"

Mấy người Huyết Vân Tông nhìn qua, không khỏi đồng loạt hít sâu một hơi!

Chỉ thấy.

Một con mắt của Kỷ Cuồng nổ tung, máu thịt nửa bên mặt biến mất, lộ ra xương trắng dữ tợn.

Kỷ Cuồng hoàn toàn nổi giận: "Đáng chết, tất cả những người có dính dáng đến Diệp Bắc Minh đều đáng chết!"
Chương 634: Diệp Bắc Minh sốt sắng

"Để tao xem chúng mày có thể chạy được đến nơi nào?"

Lão ta dùng một con mắt còn lại oán độc nhìn về phía Diệp phủ: "Giết, giết, giết!"

"Tất cả đều giết cho tao!"

"Hạ lệnh truy nã trên toàn bộ địa bàn Côn Luân, bất luận ai tìm được Diệp Bắc Minh, Kỷ Cuồng ta sẽ nâng đỡ người đó ngồi lên chức chủ nhân địa bàn Côn Luân!"

...

Diệp Bắc Minh đi ra khỏi ma thú rừng rậm.

Suy tư một lát, anh đi về hướng Thiên Hạ Đệ Nhất các.

Anh chuẩn bị đi tìm vật bố đã lưu lại trước, rồi trở về tìm mọi người.

Đột nhiên.

Anh phát hiện trong bóng tối có một đám người tu võ lén lén lút lút!

"Người nào, ra đây!"

Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn.

Những người tu võ này lập tức xoay người chạy!

Diệp Bắc Minh đuổi theo, ngăn đám người này lại: "Các người nhìn trộm tôi làm gì?"

"Tham kiến Diệp chủ!"

Đám người này bị dọa đến quỳ rạp xuống đất, vội vàng giải thích: "Diệp chủ, chúng tôi không hề nhìn trộm".

"Ngài là cường giả đứng đầu địa bàn Côn Luân, chúng ta nhìn thấy ngài liền bị sự uy nghiêm của ngài khuất phục!"

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Chỉ thấy ánh mắt mấy người kia né tránh.

Anh cảm thấy không quá thích hợp: "Không đúng, mấy người có vấn đề!"

"Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Một cỗ sát khí kinh người bao phủ bọn họ, mấy người tu võ này hoàn toàn không chống cự được, tất cả đều nằm rạp trên mặt đất, run run rẩy rẩy!

Một người trong đó không chịu nổi áp lực: "Diệp chủ, tôi nói, tôi nói..."

"Một ngày trước, có một người tự xưng là Huyết La Sát Kỷ Cuồng giết vào nhà họ Diệp".

"Chẳng những nhà họ Diệp chết mất rất nhiều người, ngay cả bản thân mấy vị sư tỷ của ngài cũng bị thương nặng".

"Kỷ Cuồng trực tiếp khống chế mấy thế lực lớn tại đất tổ, hạ lệnh truy nã, lùng bắt ngài khắp toàn bộ địa bàn Côn Luân!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh bộc phát ra sát ý kinh người: "Cái gì? Mẹ kiếp!"

"Các sư tỷ của ta đâu?"

Người quỳ dưới đất trả lời: "Các cô ấy hình như trốn vào cấm địa long mạch, Kỷ Cuồng sốt ruột tập hợp các thế lực lớn tại địa bàn Côn Luân, muốn đánh nát kết giới cấm địa long mạch..."

"Đáng chết!"

Diệp Bắc Minh điên cuồng gầm lên.

Thuật Đằng Không!

Anh không tiếc thiêu đốt chân nguyên trong cơ thể, phá không bay ra ngoài như sao băng: "Bố Kỷ Phi, Kỷ Cuồng?"

"Người Huyết Vân Tông? Bất cứ ai bên cạnh tao, chỉ cần bị tổn hại một sợi lông!"

"Diệp Bắc Minh tao thề, chắc chắn sẽ diệt Huyết Vân Tông!"

...

...

Ầm

Diệp Bắc Minh như một chiếc máy bay chiến đấu, cắt ngang bầu trời địa bàn Côn Luân.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, nếu quả thật là người Huyết Vân Tông, tối thiểu sẽ là Thánh Cảnh!"

"Hơn nữa còn không chỉ có một người, với thực lực hiện tại của cậu..."

Diệp Bắc Minh lạnh như băng trả lời: "Nơi này là địa bàn Côn Luân, tôi là chủ nhân địa bàn Côn Luân!"

"Bất kể ai dám tới địa bàn Côn Luân của tôi giết người, chắc chắn có đi mà không có về!"

...

...

Bên ngoài cấm địa long mạch.

Một biển người người đông nghìn nghịt, tất cả người các thế lực lớn đều bị Kỷ Cuồng tập hợp ở đây.

Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên.

Kỷ Cuồng cầm một thanh bảo đao màu đỏ như máu trong tay, chỉ vào một đám người tu võ: "Tấn công kết giới cho tôi, mãi cho đến khi kiệt sức mới thôi!"

"Kết giới không phá được, bất kỳ ai cũng không được dừng lại!"

Mọi người Huyết Vân Tông ngồi uống trà nơi xa, như thể tất cả không liên quan gì tới bọn họ.

Đằng trước.

Mười người cảnh giới Hợp Nhất, mấy chục người tu võ trên Tiên Thiên điên cuồng công kích kết giới cấm địa long mạch.

Đột nhiên, một lão giả phun ra một búng máu đen, té xuống đất!

"Hoàng Phủ tiền bối!"

"Bố vợ!"

Mấy người Tiêu Đạo Sơn dừng lại, dìu lão giả đứng lên.

Đại trưởng lão Long Đường lạnh như băng nhìn sang: "Ai cho các người dừng lại?"

Tiêu Đạo Sơn cả giận nói: "Tư Không Tinh Vũ, ông không thấy bố vợ tôi đã hộc máu sao?"

Đại trưởng lão Long Đường Tư Không Tinh Vũ thản nhiên đáp: "Chỉ là hộc máu thôi, không phải chết!"

"Bên kia xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại dừng?"

Kỷ Cuồng cầm huyết đao trong tay bước tới, mang đến cảm giác vô cùng ngột ngạt.

Tiêu Đạo Sơn liền vội vàng giải thích: "Đại nhân, chúng tôi đã liên tục tấn công kết giới tại đây suốt một ngày một đêm, bố vợ tôi đã mệt lả!"

"Nếu còn tiếp tục như vậy, ông ấy sẽ kiệt sức mà chết mất!"

Tư Không Tinh Vũ chỉ vào Tiêu Đạo Sơn: "Đại nhân, người này tên là Tiêu Đạo Sơn!"

"Lão già này là bố vợ ông ta, nói không chừng là đang giả chết đấy!"

"Mày!"

Nghe được lời này, những người tu võ khác đều giận tím mặt.

Một người đàn ông trung niên chỉ vào mũi Tư Không Tinh Vũ: "Tư Không Tinh Vũ, mày là đại trưởng lão Long Đường!"

"Long Đường vốn là một trong những thế lực đứng đầu địa bàn Côn Luân, mày không giúp chúng tao thì thôi đi!"

"Lại còn giúp đám người này đối phó với chúng tao, mày có còn là người không?"

Gương mặt Tư Không Tinh Vũ trầm xuống.

Di chuyển như quỷ mị, Tư Không Tinh Vũ chợt xuất hiện trước mặt người này, duỗi tay đập một chưởng xuống!

Người đàn ông trung niên nát đầu, lập tức chết đi.

"Này..."

Mấy trăm ngàn người tu võ ở đây đồng loạt ngây người.

Không ai ngờ Tư Không Tinh Vũ lại đột nhiên giết người!

Kỷ Cuồng tán thưởng nhìn lướt qua Tư Không Tinh Vũ: "Không tệ, sát phạt quả quyết, thủ đoạn đanh thép!"

"Ông làm rất tốt!"

"Cảm ơn đại nhân khen ngợi!"

Tư Không Tinh Vũ vô cùng vui mừng: "Có thể làm việc cho đại nhân là vinh hạnh của Tư Không Tinh Vũ tôi!"

"Càng là vinh hạnh của Long Đường!"

Tư Không Tinh Vũ vừa dứt lời, lập tức dẫn tới nhiều người tức giận.

Lão già này quá không cần thể diện!

Một vị trưởng lão khác của Long Đường rống giận: "Tư Không Tinh Vũ, đây là chuyện của một mình ông, đừng có kéo Long Đường xuống nước cùng!"

"Long Đường không có người vô sỉ như ông!"

Tư Không Tinh Vũ âm u quay sang nhìn: "Lưu Bôn, lão phu đối xử với ông không hề bạc bẽo, ông lại đối đãi với lão phu như thế?"
Chương 635: Chỉ có người vô dụng như ông mới có thể làm chó cho người khác

Ánh mắt Lưu Bôn đỏ bừng: "Ông đối xử với tôi không tệ, nhưng nếu những gì mà ông làm là vì Long Đường, tôi sẽ đồng ý giúp ông!"

"Nhưng bây giờ ông lại trợ giúp một người ngoài để đối phó với người tu võ Côn Lôn Hư?"

"Ông muốn làm chó cho người khác thì thôi, chẳng lẽ còn muốn làm chó của người này sao?"

Ngay sau đó.

Kỷ Cuồng đã xuất hiện ở trước người Lưu Bôn.

Lão ta túm lấy cổ ông ta: "Làm chó cho Huyết La Sát tôi không tốt sao?"

Phi!

Lưu Bôn phun một ngụm nước bọt lên mặt Kỷ Cuồng: "Làm chó cho tôi, ông cũng xứng ư?"

Kỷ Cuồng híp mắt lại: "Muốn chết!"

Một tiếng "răng rắc" giòn vang.

Cổ của Lưu Bôn bị bóp nát ngay tại chỗ: "Ai còn dám dừng lại, đây chính là kết cục!"

Tư Không Tinh Vũ chuyển động đôi mắt một chút: "Đại nhân, giết mỗi một mình Lưu Bôn thì bọn họ vẫn chưa sợ hãi đâu”.

"Không bằng giết cả lão giả Hoàng Phủ Trác, bọn họ mới có thể sợ hãi được!"

Kỷ Cuồng vươn tay ra vỗ vỗ khuôn mặt già nua của Tư Không Tinh Vũ.

Phát ra những tiếng bốp bốp: "Ông đúng là một con chó đủ tư cách!"

"Quả nhiên, tục ngữ nói rất đúng, người một nhà mới biết được chọc dao vào chỗ nào là đau nhất!"

Tư Không Tinh Vũ nịnh nọt cười giống như một con chó: "Đại nhân, tất cả những gì tôi làm đều là phục vụ ngài thôi!"

"Gâu gâu gâu!"

Mọi người đều khiếp sợ nhìn Tư Không Tinh Vũ!

Đây là đại trưởng lão của Long Đường sao?

Đúng là không biết xấu hổ!

Vì nịnh bợ Kỷ Cuồng mà còn học cả tiếng chó sủa?

Ầm!

Kỷ Cuồng đột nhiên xông ra, chém huyết đao trong tay về phía Hoàng Phủ Trác đang hôn mê bất tỉnh!

Cả người ông ta lập tức nổ tung!

Một đống máu loãng bắn ra, dừng ở trên người hơn mười người Tiêu Đạo Sơn.

Sắc mặt mọi người vô cùng khó coi!

"Bố!"

Hoàng Phủ Nguyệt kêu thảm thiết một tiếng.

Tiêu Đạo Sơn mặt xám như tro tàn: "Bố vợ!"

"Ông nội!"

Trong đám người ở phía xa, hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi khóc đỏ cả hai mắt.

Tiêu Đạo Sơn nghiến răng nghiến lợi: "Tư Không Tinh Vũ, nhà họ Tiêu của tôi!"

Trong đôi mắt của Hoàng Phủ Nguyệt đều là tơ máu: "Nhà họ Hoàng Phủ của tôi!"

"Thề không đội trời chung với ông!"

Tư Không Tinh Vũ cười lạnh một tiếng, nịnh nọt nhìn về phía Kỷ Cuồng: "Đại nhân, ngài xem như vậy có được không?"

"Hai người này lại đại diện cho gia tộc sau lưng để uy hiếp tôi!"

"Đúng rồi đại nhân, quên nói cho ngài một chuyện”.

"Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt có hai đứa con gái, hình như các cô ta rất thích Diệp Bắc Minh!"

Sắc mặt Tiêu Đạo Sơn lập tức tái nhợt: "Tư Không Tinh Vũ, không ai lại gây hoạ cho người nhà hết, đồ tiểu nhân này!"

Hoàng Phủ Nguyệt biến sắc: "Đại nhân, không... Không có...”

"Không có?"

Kỷ Cuồng thấy hai người phản ứng như thế liền biết Tư Không Tinh Vũ nói không sai!

Vèo!

Ánh mắt lão ta trầm xuống, dừng ở trên người hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Các cô thích Diệp Bắc Minh?"

Tiêu Dung Phi cắn răng, không nói được một lời.

Thân thể mềm mại của Tiêu Nhã Phi run rẩy, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Đúng vậy, tôi thích Diệp Bắc Minh, vậy thì sao chứ?"

"Người khác đều sợ ông, nhưng Tiêu Nhã Phi tôi thì không sợ ông đâu!"

"Nếu ông giết tôi, anh Diệp sẽ báo thù cho tôi!"

Cô ta còn tiến lên từng bước, lớn tiếng hét: "Đến đi, ông giết tôi đi!"

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Nhã Phi cũng thay đổi.

Cô gái này lại có dũng khí đó?

Tiêu Đạo Sơn quát lớn một tiếng: "Nhã Phi, con nói hươu nói vượn cái gì thế?"

"Tiểu Nhã, con mau câm mồm cho mẹ!”, Hoàng Phủ Nguyệt sắp bị dọa đến điên rồi.

"Ha ha ha ha!"

Kỷ Cuồng nở nụ cười: "Muốn chết ư? Không đơn giản như vậy đâu!"

Trong cơ thể ông ta bộc phát ra một huyết khí đáng sợ, hình thành ra một bàn tay to đỏ như máu!

Sau đó bóp lấy cái cổ mềm mại của Tiêu Nhã Phi!

Một con đao nhọn bay tới, đâm vào trong tim Tiêu Nhã Phi!

Phụt!

Một đóa hoa máu nở rộ ở ngực cô ta!

"Con gái!"

Tiêu Đạo Sơn và Hoàng Phủ Nguyệt đã sắp điên rồi, điên cuồng xông lên!

Ầm!

Kỷ Cuồng dẫm mạnh chân xuống, một luồng khí mạnh bộc phát, đánh bay hai người ra ngoài!

Giọng nói của lão ta như truyền đến từ địa ngục: "Yên tâm đi, con gái của hai người sẽ không chết đâu!"

"Lão phu chỉ đâm xuyên qua tim cô ta, cho dù có chết cũng phải mất hơn nửa giờ nữa”.

"Chỉ cần hai người có thể phá được kết giới, lão phu sẽ cho người cứu cô ta!"

"Nếu không, cứ để con gái hai người mất máu mà chết đi! Ha ha ha ha ha...”

Trong phút chốc, Tiêu Đạo Sơn điên cuồng!

Tất cả chân nguyên trong cơ thể ông ta điên cuồng trào ra.

Đánh mạnh vào kết giới: "Toàn bộ nhà họ Tiêu, ra tay cho tôi, tất cả đều ra tay!"

Bỗng nhiên.

Một bóng người lao tới.

Trong tay cầm một thanh bảo kiếm, cuốn theo một đống kiếm quang đánh úp lại!

"Cô Tiêu, tôi tới cứu cô!"

Đám người Mục Thừa và Tống Điệp Y vô cùng khiếp sợ.

Mộc Tuyết Tình bên cạnh cũng ngây người: "Sao hắn ta lại dám ra tay?"

Kỷ Cuồng nhìn lướt qua Lôi Bằng: "Võ Thánh trung kỳ? Ha ha”.

Lão ta nhẹ nhàng lắc đầu: "Loại người vô dụng như con kiến này mà cũng dám ra tay?"

Tư Không Tinh Vũ chủ động xin đi giết giặc: "Đại nhân, cứ giao tên phế vật này cho tôi đối phó!"

Ông ta lấy ra một thanh trường mâu, chém ra ngoài từ phía xa!

Phập!

Lôi Bằng bị trực tiếp xuyên thấu, đóng chặt xuống mặt đất, không thể động đậy!

Tư Không Tinh Vũ đi lên, dẫm lên đầu Lôi Bằng: "Nhãi con, lão phu nhớ rõ ngươi!"

"Lúc trước ở diễn võ trường của Long Đường, chính là cậu già mồm với lão phu đi?"

"Sao bây giờ cậu lại bị ghim chặt xuống đất giống như một con chó vậy?"

Lôi Bằng nhếch miệng cười: "Ha ha ha, ông mới là chó!"

"Tôi là bạn của anh Diệp, anh Diệp luôn coi mọi người bên cạnh mình là con người!"

"Chỉ có người vô dụng như ông mới có thể làm chó cho người khác!"

"Tôi nhớ vừa rồi ông sủa hăng say lắm mà, sủa lại vài tiếng cho tôi nghe xem sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK