Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1836: Thánh Tử Ma Tộc

Sắc mặt Thiên Ma âm trầm: “Theo như tình hình hiện tại, ngày lời hứa kết thúc chính là lúc chúng ta chết!”

Giọng của Địa Ma vang lên: “Tuy tôi hơi ngốc, nhưng tôi cũng biết”.

“Kết cục của Hoa tộc chính là ngày mai của chúng ta!”

Sắc mặt của mấy người biến đổi liên tục, nhanh chóng bàn bạc.

“Không thể ngồi yên đợi chết!”

“Nhưng chúng ta lấy Thiên Ma tộc ra thề, một khi rời khỏi Phong Ma Cốc, sợ là…”

“Vậy phải làm thế nào?”

“Chẳng lẽ ở đây đợi chết sao?”

“Tạm thời chúng ta không thể rời khỏi Phong Ma Cốc, nhưng có người có thể rời khỏi, tôi có thể bảo cậu ta…”, bảy người thấp giọng bàn bạc.

Sau khi bàn bạc kết thúc.

Mấy người bước ra một bước, đứng xung quanh Diệp Bắc Minh: “Cháu trai, bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là Thánh Tử Ma Tộc!”

“Cháu đại diện Ma tộc chúng ta đến đế đô của Thần Quốc Hỗn Độn một chuyến, cháu chỉ cần làm một chuyện, đó là nói với mọi người, Thiên Ma Bát Bộ ta vẫn sống trên đời!”

“Còn cháy là người đại diện của chúng ta, đồng thời cũng nói với Thần Quân Hỗn Độn, muốn kìm kẹp gây khó dễ với Thiên Ma Tộc chúng ta là không thể nào!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Anh đng định đến đế đô Thần Quốc Hỗn Độn một chuyến, tìm Hắc Long Lệnh thứ ba!

Nếu dùng thân phận Hoa tộc, chắc chắn không tiện!

Nếu anh biến thành Thánh Tử Hoa tộc, thì khác rồi.

“Muốn cháu làm thế nào?”, Diệp Bắc Minh gật đầu.

Trong con mắt của Thiên Ma hiện lên ánh lạnh lùng: “Ma tộc ta làm việc, không chịu ràng buộc!”

“Ngang ngược tàn ác là bản sắc của chúng ta!”

“Ỷ thế ức hiếp người là truyền thống của chúng ta!”

“Ỷ mạnh cướp đoạt là tín điều của chúng ta!”

“Trong mắt không có ai là giáo dưỡng của chúng ta!”

“Tóm lại một câu, cháu muốn làm thế nào thì làm thế đó!”

“Có thân phận Thánh Tử Ma Tộc này, khi Bát đại Thiên Ma ta chưa chết thì không ai dám động vào một cọng lông của cháu!”

“Ai dám động vào cháu, Thiên Ma Bát Bộ cùng ra tay, tiêu diệt tất cả!”

“Kiếm Thiên Ma đâu ra đây!”

Bảy người cùng hét một tiếng!

Xoẹt!

Sâu trong Phong Ma Cốc, một thanh Ma Kiếm màu tím vút lên trời, mang theo ma khí ngút trời cuồn cuộn đến!

“Cháu trai, thanh kiếm này là của cháu!”

Diệp Bắc Minh ngắm Kiếm Thiên Ma.

Thanh kiếm này màu tím, toàn thân khắc vân ma, bên trong thấp thoáng có ma khí chảy cuồn cuộn không ngừng!

Giơ tay nắm lấy!

Lại có cảm giác huyết mạch tương thông!

“Bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là Thánh Tử Ma tộc – Dạ Thần!”



Hoàng cung đế đô Thần Quốc Hỗn Độn.

“Cái gì? Lại xảy ra chuyện như này!”

Một cô gái tuyệt sắc đập bàn đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận: “Nhà họ Bạch lại làm ra chuyện như vậy? Còn dám can thiệp vào việc kế thừa vị trí Mị Vương!”

“Hoàng tỷ tỷ, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ tâu rõ việc này với mẫu hậu, để bà ấy chủ trì công đạo cho tỷ!”

Nghê Hoàng thở nhẹ nhõm một hơi, khẽ gật đầu: “Cảm ơn muội!”

Cô gái tuyệt sắc phì cười: “Hoàng tỷ tỷ, chúng ta là tỷ muội tốt mà”.

“Chuyện của tỷ chính là chuyện của muội, đúng rồi, Diệp Bắc Minh mà tỷ nói bây giờ ở đâu? Lẽ nào thực sự phải để hắn kế thừa vị trí Vương của Mị tộc sao?”

Nghe thấy ba chữ Diệp Bắc Minh.

Đôi mắt của Nghê Hoàng lập tức trở nên đỏ bừng: “Anh ta… đã chết rồi… là tỷ đã hại chết anh ta…”

Cô gái tiến lên ôm lấy Nghê Hoàng: “Hoàng tỷ tỷ, xin lỗi, sau này có muội ở đây, không ai có thể ức hiếp tỷ”.

Một lúc sau, Nghê Hoàng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Hai người đi đên bên cửa sổ hóng gió.

Bỗng nhiên.

Bức tranh treo trước bàn đã thu hút sự chú ý của Nghê Hoàng!

“Đây là…”

Khi cô ta nhìn thấy người trong bức tranh, đồng tử cũng phải co lại!

Đây chẳng phải là Diệp Bắc Minh sao?

Đúng là giống y hệt anh Diệp mà!

“Tỷ nói người trên bức chân dung à? Hoàng tỷ tỷ, tỷ còn nhớ muội từng nói với tỷ là muội có một sư phụ không?”, cô gái cười.

Nghê Hoàng gật đầu, lại nghi hoặc hỏi lại: “Có liên quan gì đến bức chân dung?”

Cô gái giải thích: “Sư phụ muội dự đoán, người đàn ông trên bức tranh chính là chồng tương lai của muội!”

“Hơn nữa muội nhất định sẽ gặp được anh ta vào ngày sinh nhật trăm tuổi! Sư phụ dự đoán chưa từng sai bao giờ!”

Cô gái nói xong.

Khuôn mặt hơi ửng đỏ, có chút mong đợi nhìn về hướng xa xăm.

“Hoàng tỷ tỷ, tỷ nói xem chồng của muội rốt cuộc là người như thế nào đây?”

Nghê Hoàng không trả lời.

Trong lòng thở dài một tiếng: ‘Thôi vậy, anh Diệp đã chết, không nói với muội ấy chuyện người này chính là anh Diệp thì hơn…’
Chương 1837: Đột phá

Trog Phong Ma Cốc.

Sau khi Diệp Bắc Minh có được Kiếm Thiên Ma, Diệp Bắc Minh nhìn bảy người thế nào cũng thấy hài lòng!

Bỗng nhiên.

Sắc mặt Hoàng Ma dao động: “Cháu trai, cháu cái gì cũng tốt, chỉ là cảnh giới thấp quá”.

“Thế này mà đến Đế Đô, cho dù có tám Thiên Ma chống lưng, sợ rằng người khác cũng sẽ không coi cháu ra gì!”

Vũ Ma suy nghĩ một lát: “Hay là, cho cậu ta đến nơi đó?”

“Được, làm vậy đi!”

Mấy người đều gật đầu.

Thiên Ma lên tiếng: “Cậu nhóc, đi theo bác!”

Diệp Bắc Minh hơi lo lắng, quay đầu nhìn Đạm Đài Yêu Yêu và Liễu Như Khanh một cái: “Bác cả, hai sư tỷ của cháu...”

“Yên tâm đi, ở chỗ chúng ta, hai cô bé không sao đâu, chúng ta sẽ giúp cháu trị thương cho cô bé hôn mê đó”, Hoàng Ma cười tủm tỉm vỗ lên bả vai của Diệp Bắc Minh.

“Cảm ơn cô Hoàng Ma!”, Diệp Bắc Minh không nghĩ nhiều thêm.

Anh theo Thiên Ma đi vào sâu trong Phong Ma Cốc.

Đi thẳng đến nơi sâu nhất trong Phong Ma Cốc, một vực sâu vô cùng tối tăm nằm ngang trước mắt!

“Cháu trai, xuống đi!”,Thiên Ma chỉ về phía trước.

“A?”

Diệp Bắc Minh đi đến trước vực sâu, nhìn xuống dưới một cái, còn chưa nhìn rõ thì Thiên Ma đẩy vai của anh: “Vãi…”

Diệp Bắc Minh cắm đầu rơi xuống vực sâu như sao băng!

Lập tức rơi xuống mấy trăm mét!

Vù!

Bỗng nhiên, lượng lớn ma khí thuần khiết xung qanh ập đến!

Điều khiến Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc vui mừng là!

Những ma khí này giống như nguồn nước cuồn cuộn không ngừng, còn cơ thể của anh như một bãi cát khô đã lâu!

Ma khí điên cuồng chui vào trong cơ thể, luồn lách vào xương cốt tay chân, cuối cùng toàn bộ chui vào đan điền của anh!

“Nhiều ma khí như vậy? Tốt quá rồi!”

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, bắt đầu điên cuồng hấp thụ.

“Gâu gâu…”

Đột nhiên, trong túi Càn Khôn vang lên tiếng sủa.

“Tiểu Hỏa?”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng.

Một ý nghĩ, một sinh vật hình con chó màu đen toàn thân đen xì mọc đầy vẩy xông ra!

Chó địa ngục vừa xuất hiện đã hưng phấn sủa gâu gâu không ngừng, cảm nhận ma khí dồi dào xung quanh như cá gặp nước vậy, kích động chạy vờn quanh Diệp Bắc Minh một vòng!

Rồi lại lè cái lưỡi mọc đầy gai liếm mạnh lên mặt Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh vỗ đầu chó địa ngục: “Được rồi, đừng quậy nữa!”

“Ma khí này, mày có thể hấp thụ bao nhiêu thì hấp thụ bấy nhiêu!”

“Gâu!”

Một người một chó bắt đầu điên cuồng hấp thụ!

Một ngày sau, Diệp Bắc Minh mở đôi mắt: “Đột phá!”

Ầm ầm!

Trên bầu trời giáng xuống một đường sấm sét, ầm ầm đánh xuống vực sâu!

“Cháu trai quả nhiên là thiên tài, mới một ngày đã tăng cấp nhanh như vậy!”, Hoàng Ma cười tủm tỉm gật đầu, vẻ mặt hài lòng nhìn chằm chằm phía dưới vực sâu.

“Ừm?”

Sáu Ma khác quay đầu, kinh ngạc nhìn Hoàng Ma: “Là thiên tài có thể đào tạo chứ?”

Hoàng Ma cười ha ha trả lời: “Ha ha, cũng gần ý như vậy!”

Ầm ầm!

Cùng với lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, Diệp Bắc Minh liền xông vào cảnh giới Thiên Thần trung kỳ!

Anh mở mắt, mỗi một phân da thịt trên người đều được ma khí gột rửa rất nhiều lần, sức mạnh ít nhất tăng lên không chỉ mấy lần!

Nhìn về phía chó địa ngục!

Tên này lại bò dưới đất ngủ!

Đang định gọi chó địa ngục tỉnh dậy!

“Không đúng, Tiểu Hỏa có vẻ như đang ngủ, nhưng ma khí xung quanh vẫn hội tụ về phía cơ thể của nó!”, ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên: “Lẽ nào đây là cách tu luyện đặc biệt của chó địa ngục?”

“Thôi, mặc kệ nó, tiếp tục đột phá!”

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh tiếp tục nhắm mắt!

Cơ thể giống như một miếng bọt biển không có nước, ma khí điên cuồng chui vào trong cơ thể của anh!

Ầm ầm!

Chỉ lúc sau, lôi kiếp giáng xuống lần nữa.

Cảnh giới Thiên Thần hậu kỳ!

Hoàng Ma mở to đôi mắt: “Vãi… tốc độ đột phá quá nhanh rồi phải không?”

“Tôi nhớ cháu trai mới vừa đột phá một lần mà? Mới chỉ qua một ngày thôi!”

Sáu Thiên Ma khác cũng mở to đôi mắt!

Vẻ mặt không thể tin nổi!

Phía dưới vực sâu, Diệp Bắc Minh tiếp tục đột phá!

Ầm ầm!

Thiên kiếp giáng xuống chuẩn giờ, cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong!

Hoàng Ma nuốt nước miếng: “Lại đột phá rồi!”

Địa Ma hơi kinh ngạc: “Cũng nhanh quá rồi, còn nhanh hơn nhiều so với tôi năm đó!”

Thiên Ma rất vui mừng: “Đúng là rất nhanh, thiên phú của cháu trai còn hơn xa so với chúng ta tưởng tượng!”

Ba ngày sau.

“Phá cho tôi!”

Một luồng khí nổ tung, giống như Hoàng Hà vỡ đê, Diệp Bắc Minh trực tiếp đột phá cảnh giới Thần Tôn!

“Cảnh giới Thần Tôn! Cuối cùng đã tiến vào cảnh giới Thần Tôn, bây giờ có lẽ tốc độ và sức mạnh của cảnh giới Bản Nguyên cũng không bằng mình!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hiện lên tia cười lạnh lùng: “Còn gặp phải người đẳng cấp như Bạch phu nhân và Nghê Mộng Tuyết, không cần đánh lén nữa rồi nhỉ?”

Ngồi nghỉ một lát!

Ánh mắt nhìn lên chó địa ngục!

Tên này… vẫn đang ngủ!

“Vãi…”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, đang định tiến lên đánh thức chó địa ngục.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm thấy không đúng: “Ấy? Tiến hóa rồi?”
Chương 1838: Lựa chọn

Anh rất kinh ngạc, anh có thể cảm nhận được khí tức của chó địa ngục có thay đổi rất lớn, ngọn lửa trên người lại hóa thành ma khí đang rực cháy, lóe lên hào quang màu tím quỷ dị!

“Lẽ nào Tiểu Hỏa có thể thông qua giấc ngủ để nâng cao cảnh giới? Đúng thật là… thiên phú dị bẩm!”

Diệp Bắc Minh bất lực lắc đầu.

Tiếp tục đột phá!

Anh định thử tiến vào cảnh giới Thần Hoàng xem sao!

Nửa ngày sau, cảnh giới Thần Tôn trung kỳ!

Sáng sớm ngày thứ tư, cảnh giới Thần Tôn hậu kỳ!

Sáng sớm ngày thứ năm, cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong!

Sáng sớm ngày thứ sáu, vẫn là cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong!

Diệp Bắc Minh không từ bỏ, tiếp tục đột phá, cho đến sáng sớm ngày thứ bảy, cảnh giới vẫn kẹt trong cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong không hề nhích thêm!

Ma khí trong cơ thể đã đầy, cảnh giới lại giữ nguyên!

Xem ra tiến vào cảnh giới Thần Hoàng cần một số cơ duyên!”

Diệp Bắc Minh dừng lại: “Thôi vậy, ổn định cảnh giới trước rồi tính”.

Cùng lúc đó, chó địa ngục gầm một tiếng: “Gru!”

Lại phát ra tiếng rồng gầm!

Diệp Bắc Minh không thể tin nổi mở to con mắt, nhìn chằm chằm chó địa ngục!

Chỉ thấy.

Cơ thể của chó địa ngục xảy ra biến hóa long trời lở đất, tấm thân máu thịt lại đang tái tạo lại!

Trong tích tắc hóa thành một con chó hình ma long màu đen tím!

“Gru!”

Chó địa ngục ngẩng đầu gầm một tiếng cảm thấy không đúng lắm, cơ thể giãy dụa chống cự, cơ thể lại biến trở lại hình dạng chó địa ngục!

“Gâu gâu!”

Chó địa ngục hưng phấn sủa lớn.

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: “Hóa rồng thất bại ư?”

Chó địa ngục xông đến, vừa chạy quanh Diệp Bắc Minh không ngừng, vừa sủa.

Diệp Bắc Minh cảm thấy kỳ lạ, anh lại nghe hiểu ý của chó địa ngục: “Mày muốn nói, mày không muốn hóa rồng? Chỉ muốn tiếp tục làm chó của tao?”

“Gâu gâu!”

Chó địa ngục hưng phấn gật đầu.

Diệp Bắc Minh nhất thời cạn lời, vỗ đầu của chó địa ngục rồi về đến mặt đất.

Bảy người lập tức vây đến, vẻ mặt đầy chấn hãi, đôi mắt kích động lóe lên hào quang, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Sao mọi người nhìn cháu như vậy?”, Diệp Bắc Minh hơi xấu hổ.

Hoàng Ma nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt muốn ăn thịt anh, nói: “Bảy ngày tăng hai cảnh giới lớn, ngay cả chúng ta cũng chưa từng thấy yêu nghiệt như vậy, cháu trai, rốt cuộc cháu là quái vật gì?”

Sáu người khác cũng gật đầu!

Diệp Bắc Minh cười: “Nếu không phải kẹt trong cảnh giới Thần Tôn đỉnh phong, cháu đã muốn trực tiếp tiến vào cảnh giới Thần Hoàng rồi!”

“Tiếc là cháu đã đủ sức mạnh, chỉ là thiếu một lớp giấy dán cửa sổ thì có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng”.

“Tiếc là bất luận cháu dùng sức thế nào, cũng không thể phá thủng được lớp giấy này!”

“Bảy chú bác, mọi người biết thế là làm sao không?”

Bảy người quay sang nhìn nhau môt cái!

Trụ Ma cười giải thích: “Cậu nhóc, thực ra rất đơn giản!”

“Vì cháu chưa chọn đạo của mình!”

“Đạo của bản thân?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc trong lòng.

Trụ Ma gật đầu: “Đúng! Đạo của trời bao la vạn tượng!”

“Nói một cách dễ hiểu nhất, võ đạo, ma đạo, nhân đạo đều là một trong vạn đạo!”

“Ví dụ như đan đạo, y đạo, kiếm đạo cũng là một loại của vạn đạo!”

“Cao cấp hơn một chút còn có đạo không gian, đạo thời gian, đạo ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ!”

“Sau khi tiến vào cảnh giới Thần Hoàng, có thể lĩnh ngộ sức mạnh pháp tắc, thì là đã có đạo của bản thân!”

“Những đạo này giống như những con đường nhỏ kéo dài vô tạn, khởi điểm của mọi người đều giống nhau, giữa chừng có những ngã rẽ thì phải có lựa chọn! Cháu không thể nào đi hết mỗi con đường phải không?”

“Cháu chưa xác định đạo của mình, đương nhiên không thể đột phá đến cảnh giới Thần Hoàng!”

Diệp Bắc Minh hiểu ra.

Y đạo, đan đạo, đạo luyện khí, kiếm đạo, đạo tàn sát… vân vân. Anh có trăm vị sư phụ, cũng có nghĩa là anh có thể chọn một trong một trăm con đường này!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh nảy ra một ý nghĩ: “Chỉ có thể chọn một thôi sao? Có thể chọn thêm mấy cái không?”

Trụ Ma lắc đầu: “Khó lắm, việc này tương đương với người khác chỉ cần đi một con đường!”

“Còn cháu muốn đi cùng lúc hai, ba con đường!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Chẳng lẽ không ai chọn nhiều con đường cùng lúc sao?”

Trụ Ma trầm mặc.

“Đương nhiên là có!”

Hoàng Ma cười ha ha: “Hoa Vương của Hoa tộc các cháu, năm đó chính là tam tuyệt y đạo võ đạo, đan đạo!”

“Tôi đột nhiên phát hiện, cháu trai rất giống với Hoa Vương, chắc không phải cháu là Hoa Vương chuyển thế chứ?”

Soạt!

Ánh mắt của sáu người còn lại lập tức nhìn lên khuôn mặt của Diệp Bắc Minh, khóa chặt.



Ở đế đô Thần Quốc Hỗn Độn, hai ngày nay vô cùng náo nhiệt.

Chỉ có một nguyên nhân, sinh nhật của tiểu công chúa yêu được quý nhất của Thần Quốc Hỗn Độn chính là ba ngày sau!

Bảy Vương tộc và các thế lực đều cử người đến chúc mừng, còn có một nguyên nhân quan trọng nhất!
Chương 1839: Hống hách

Nghe đồn.

Thần Quân sẽ kén chọn con rể vào ngày sinh nhật của tiểu công chúa!

Một khi trở thành con rể của Thần Quân Hỗn Độn, chẳng phải là cá vượt long môn, một phát bay lên trời ư!

Lầu Đế Khuyết.

Trên vị trí nổi bật nhất!

Mấy thanh niên ăn mặc hoa lệ, vừa nhìn là biết không phải người bình thường đang bàn luận rôm rả: “Trần huynh, chẳng lẽ anh cũng muốn làm phò mã?”

Trần Phong cười he he: “Làm sao? Không được hả?”

“Lỡ như công chúa lại thích tôi thì sao? Tôi cũng không phải là không có sở trường hơn người!”

“Ha ha ha!”

Một tràng cười lớn.

Một thanh niên trong đó tỏ sắc mặt nghiêm túc: “Được rồi, không đùa nữa! Các anh cảm thấy ai có khả năng làm phò mã nhất?”

“Còn phải nói, đương nhiên là Tù Thiên Tù công tử của Nguyên tộc rồi, nghe nói Thiên Hoang Tù Thiên Chưởng của anh ta đã đạt đến cảnh giới xuất sắc!”

“Tù công tử mới là cảnh giới Bản Nguyên, nghe nói đã có thể vượt cảnh giới chém giết cảnh giới Chân Quân đỉnh phong!”

Trần Phong lắc đầu: “Lưu huynh, anh nói không đúng, tôi cảm thấy Vũ Văn công tử của Canh tộc nắm phần thắng cao hơn!”

Một thanh niên lên tiếng: “Các vị đã quên Vũ tộc rồi phải không? Vũ tộc có thể chất gần đến thiên thần, một khi Vũ Xung Tiêu công tử ra tay!”

“Tù Thiên công tử và Vũ Văn công tử chưa chắc đã thắng!”

“Tù công tử lợi hại hơn!”

“Vũ Văn công tử nắm phần thắng cao hơn!”

Trong lúc mấy người bàn luận rôm rả.

Một thanh niên dắt một con chó đến trước cửa Lầu Đế Khuyết, chính là Diệp Bắc Minh sau khi dịch dung và chó địa ngục!

Bền ngoài của chó địa ngục hơi khoa trương, thậm chí là dọa người.

Nhưng nơi này là đế đô của Thần Quốc Hỗn Độn, có ma thú hình thù thế nào mà con người ở đây chưa từng thấy chứ?

Có khoa trương hơn trăm lần, sợ rằng cũng có!

Cho nên.

Một người một chó vẫn chưa thu hút được sự chú ý của mọi người!

Diệp Bắc Minh đang tính tiến vào Lầu Đế Khuyết.

Một anh phục vụ vừa nhìn đã thấy cảnh giới của anh, lại mới là cảnh giới Thần Tôn nhỏ bé?

Cho dù anh ta chỉ là một người bình thường, vẫn cảm thấy cao hơn người khác một bậc! Giống như nhân viên trong quầy hàng xa xỉ, cảm thấy những hàng xa xỉ đó đều là của anh ta vậy!

Khinh thường cười lạnh lùng một tiếng: “Đứng lại! Mày! Nói anh đấy, nhìn thấy tấm biển đó không?”

“Người và chó không phận sự…”

Phụt!

Một chưởng giáng xuống, anh phục vụ còn chưa nói hết câu đã hóa thành sương máu tại chỗ!

Soạt!

Lầu Đế Khuyết vốn đang vô cùng náo nhiệt lập tức yên tĩnh, gần như tất cả ánh mắt trong hội trường đều nhìn qua!

Nhìn sang Diệp Bắc Minh!

“Tên nhóc này dám giết người ở Lầu Đế Khuyết?”

“Hắn điên rồi sao?”

Một người đàn ông trung niên bước ra một bước, khí tức cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ ầm ầm bùng phát: “Dám giết người của Lầu Đế Khuyết tao? Muốn chết hả!”

“Gâu!”

Diệp Bắc Minh còn chẳng có ý ra tay, chó địa ngục trực tiếp lao đến cắn đứt cổ của người đàn ông trung niên!

Rồi lại nuốt luôn cái xác!

“Việc này…”

Lầu Đế Khuyết hoàn toàn yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh giống như người không có việc gì, đi đến vị trí đẹp nhất ở Lầu Đế Khuyết!

“Trần huynh, Lưu huynh, anh xem tên nhóc đó đi đến chỗ chúng ta kìa!”, có người lên tiếng.

Sắc mặt của Trần Phong và Lưu Ngạo sầm xuống.

Dưới con mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh đến trước chiếc bàn của Trần Phong!

Nhả ra một chữ: “Cút!”

Sắc mặt Trần Phong âm trầm: “Nhóc con, mày biết tao là ai không? Tao là nhà họ Trần…”

Bốp!

Một cái tát giáng xuống, Trần Phong bay đi giống như chó chết, thê thảm đập xuống đất, khuôn mặt nứt rạn!

Máu tươi chảy xuống theo bên má!

Nếu không phải bảo vật trên người đột nhiên phát sáng, chặn lại phần lớn sức mạnh của cái tát, sợ rằng sẽ bỏ mạng tại chỗ!

Mấy người kinh hãi lướt nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Chúng tôi cút ngay…”

Tất cả tản đi!

Diệp Bắc Minh không khách sáo ngồi xuống: “Mang cho tôi rượu và đồ ăn ngon nhất ở đây lên!”

Tuy Trần Phong rất tức giận, nhưng lại không dám nói thêm một câu: ‘Nhóc con, mày đợi đấy cho tao! Tao không cần biết mày là ai, nhất định cho mày chết rất khó coi!’

Mấy người vừa chạy ra khỏi Lầu Đế Khuyết.

Một đám thanh niên đi đến!

Một người thanh niên trong đó tỏ vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, Trần Phong thấy vậy vội chạy đến: “Tù đại ca, anh nhất định phải làm chủ cho tôi!”

Người đến chính là Tù Kiếm!

Tù Kiếm cau mày nhìn Trần Phong: “Mặt của anh làm sao vậy? Ai đánh?”

Trần Phong giải thích một lượt chuyện xảy ra ở Lầu Đế Khuyết.

Khóe miệng của Tù Kiếm nhếch lên nụ cười lạnh lùng: “Dám đánh người của tôi? Tôi muốn xem kẻ nào mà hống hách như vậy!”

“Đi, đến Lầu Đế Khuyết!”

Vừa tiến vào Lầu Đế Khuyết, Trần Phong chỉ lên vị trí cao nhất.

“Chính là hắn!”

Đôi mắt lạnh lùng của Tù Kiếm lập tức khóa chặt Diệp Bắc Minh!

Lúc này, Diệp Bắc Minh đang cầm một con gà rán bón cho chó địa ngục.

Lúc đám người Tù Kiếm đi vào Lầu Đế Khuyết, Diệp Bắc Minh ngẩn người một lúc: ‘Nguyễn Thanh Từ? Sao cô ta lại ở Thần Quốc Hỗn Độn?’

Trong đám đông, khuôn mặt Nguyễn Thanh Từ trắng bệch.

Đôi mắt đỏ giống như vừa khóc xong!
Chương 1840: Ức hiếp người quá đáng

Tù Kiếm bước ra một bước, xuất hiện trước bàn của Diệp Bắc Minh một cách quỷ dị: “Nhóc con, quỳ xuống xin lỗi người của tao, và tận tay giết con chó của mày!”

“Rồi sau đó tự phế võ công bò ra khỏi Lầu Đế Khuyết, ta giữ cái mạng chó cho mày!”

Cảnh giới Bản Nguyên trung kỳ? Ha ha!

Diệp Bắc Minh không nói một câu, không hề do dự ra tay!

Phập!

Thậm chí mọi người còn không nhìn rõ Diệp Bắc Minh ra tay thế nào, cả người Tù Kiếm đã biến mất!

Sau đó, choang một tiếng vang lên!

Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy Tù Kiếm va đụng vỡ nát hết mười mấy chiếc bàn tiệc rồi ngã dưới đất như chó chết!

“Phụt…”

Phun ra một ngụm máu tươi, lồng ngực nứt rạn!

“Tù công tử!”

Trần Phong hít khí lạnh!

Lưu Ngạo thộn người!

Những người khác ở Lầu Đế Khuyết, người nào cũng mở to con mắt, giống như nhìn thấy ma!

Họ không biết Diệp Bắc Minh, chẳng lẽ còn không biết Tù Kiếm sao?

Tuyệt đối là thiên tài của đội thứ nhất tám vương tộc! Vậy mà lại bị người khác đánh trọng thương bằng một quyền?

Tên nhóc này rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Tất cả mọi người đều chấn hãi, chỉ có trong đôi mắt của Nguyễn Thanh Từ lóe lên vẻ kích động và vui mừng!

Sắc mặt Tù Kiếm trắng bệch, kinh sợ tức giận đan xen nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, rốt cuộc mày là ai?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Thánh Tử Ma Tộc, Dạ Thần!”

“Mày là Thánh Tử Ma Tộc?”

Đồng tử của Tù Kiếm co lại.

“Thánh Tử Ma Tộc!”

Những người khác ở Lầu Đế Khuyết ngẩn người, sau đó hiểu ra!

Tất cả đều hợp lý!

Trần Phong và Lưu Ngạo sợ đến mặt trắng bệch!

“Được, tao biết rồi! Dạ Thần phải không? Tù Kiếm tao nhớ kỹ chuyện hôm nay rồi, chúng ta đi thôi!”, Tù Kiếm ôm lồng ngực chậm rãi bò đứng lên, rồi phun ra một ngụm máu tươi, quay người bỏ đi.

“Đợi đã!”

Phía sau vang lên một giọng nói lạnh như băng!

Tù Kiếm quay đầu với sắc mặt khó coi.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh nâng một ly rượu, chậm rãi uống một ngụm: “Trước nay bản thánh tử không thích ức hiếp người khác, nhưng cũng sẽ không chịu để người khác ức hiếp!”

“Vừa nãy mày nói gì với tao? Quỳ xuống xin lỗi? Giết con chó của tao?”

“Rồi tự phế võ công bò ra ngoài?”

Tù Kiếm cắn răng: “Mày muốn thế nào?”

Diệp Bắc Minh cười: “Tự làm theo lời mày vừa nói!”

Trong đôi mắt của Tù Kiếm bùng phát ra sát ý kinh thiên!

Một thanh niên Nguyên tộc bên cạnh càng tức giận quát lớn: “Dạ Thần, mày đừng quá đáng quá!”

“Ma tộc suy thoái, cho dù mày là Thánh Tử Ma Tộc thật, mày dám động vào người của nhà ho Tù Nguyên tộc hả?”

“Ồn ào!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu!

Năm ngón tay nắm hư không, tên thanh niên nhà họ Tù vừa lên tiếng bay đi, một luồng sức mạnh cường mạnh hoàn toàn nghiền nát đan điền của anh ta!

Chó địa ngục trực tiếp xông lên, nuốt sống thanh niên nhà họ Tù!

“Người tiếp theo là mày đấy!”, Diệp Bắc Minh cười tà mị.

“Suýt!”

Mọi người trong Lầu Đế Khuyết hít khí lạnh lần nữa!

Trái tim của Tù Kiếm không nhịn được run lên, hắn có thể cảm nhận được người trước mắt không phải nói đùa, anh sẽ giết người thật!

Nghĩ đến đây, Tù Kiếm thụp một tiếng quỳ xuống đất: “Dạ Thần, tôi sai rồi!”

“Tù công tử, anh…”

Trần Phong và Lưu Ngạo sợ đến hàm răng run lập cập!

Tù Kiếm cao ngạo lại quỳ xuống!

“Các người, đáng chết!”

Hai tay Tù Kiếm tóm một cách thô bạo, trực tiếp vặn đứt cái đầu của Trần Phong và Lưu Ngạo!

Ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Dạ Thần, tôi cũng giết chó của tôi rồi! Tôi đi được rồi chứ?”

“Mày còn quên một chuyện đấy?”, Diệp Bắc Minh tỏ sắc mặt bình tĩnh.

“Mày!”

Tù Kiếm gần như gằn ra một câu từ kẽ răng: “Mày đừng ức hiếp người quá đáng!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng thế, tao ức hiếp người quá đáng đấy!”

“Mày không ra tay? Để tao giúp mày!”

Giơ ngón tay búng!

Một đường ma khí bắn ra, phụt một tiếng xuyên thủng đan điền của Tù Kiếm!

“A! Đan điền của tôi, mẹ kiếp, mày đã phế tao? Mày lại phế tao thật! A! Phụt…”, Tù Kiếm tức giận gào thét, tức giận công tâm ngất xỉu tại chỗ.

Những người khác nhà họ Tù mau chóng tiến lên, đưa theo Tù Kiếm đi ra khỏi Lầu Đế Khuyết!

“Đợi đã!”

Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên lần nữa.

Người của nhà họ Tù sợ suýt khóc, người nào cũng quay đầu quỳ xuống!

Chỉ có một mình Nguyễn Thanh Từ đứng im ở đó, giống như cái xác biết đi!

Diệp Bắc Minh chỉ vào cô ta: “Cô ở lại, những người khác đi được rồi”.

“Cảm ơn, cảm ơn…”

Mọi người nhà họ Tù tháo chạy như được đại xá.

“Xem ra Thánh Tử Ma Tộc không chỉ ngang ngược hống hách, mà còn háo sắc!”, có người nhỏ tiếng nói.

Nguyễn Thanh Từ đứng ở đó, không biết phải làm gì.

Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng lên: “Chuẩn bị phòng tốt nhất cho tôi, cô, lại đây!”

Một người đàn ông trung niên quản lý mau chóng đi đến: “Thánh Tử điện hạ, xin lỗi, vừa nãy người của tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, tất cả hóa đơn của cậu ở Lầu Đế Khuyết hoàn toàn miễn phí!”

Không dám chậm trễ, dẫn Diệp Bắc Minh đi đến phòng khách.

Nguyễn Thanh Từ cắn môi đỏ, hít sâu một hơi, đi theo phía sau.

Sau khi vào phòng, Diệp Bắc Minh cất chó địa ngục vào trong túi Càn Khôn.

Kéo một chiếc ghế ngồi xuống!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK