Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1596: Từ chối

Tai của Thanh Anh, Hồng Anh khẽ động đậy.

Như có người truyền âm!

Liền sau đó, hai người cùng gật đầu: “Được, anh đã lựa chọn như vậy, chúng tôi không cần nhiều lời”.

“Tùy anh, anh có thể gia nhập thế lực khác!”

Nói xong, quay người bỏ đi.

Cả đài Phong Thần tĩnh lặng!

“Đáng tiếc, tên nhóc này đã phí một lần cơ hội một bước lên trời!”

“Đó là điện Thần Hoàng đó, tôi ở thần giới bao nhiêu năm nay cũng không nghe nói có người từ chối gia nhập điện Thần Hoàng!”

“Ôi mẹ ơi, cơ hội mà bao nhiêu người cả đời cũng không có được, mà tên nhóc này lại từ chối?”

“Vãi…”

Đám thần sử này tức đến dậm chân!

Các võ giả khác, tuy không hiểu điện Thần Hoàng có nghĩa là gì!

Nhưng cũng biết Diệp Bắc Minh đã từ bỏ cơ hội một bước lên trời!

Trong lúc mọi người thấy đáng tiếc, hai giọng nói sợ hãi vang lên: “Anh… anh muốn làm gì…”

Soạt!

Ánh mắt của mọi người đều dồn qua.

Chỉ thấy, Diệp Bắc Minh đã đứng trước người Trương Vân Phi, Từ Ngạo: “Nói đi, tôi không thù không oán với các anh!”

“Tại sao phải đối xử với phụ nữ của tôi và anh em của tôi như vậy?”

‘Phụ nữ và anh em của tôi?’

Mặc Đình Đình sớm đã nghĩ mình là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, Long Khuynh Vũ thì khác.

Nghe thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, trong lòng xúc động: ‘Chẳng lẽ anh ấy coi mình là người phụ nữ của anh ấy… nhưng…’

‘Mình và anh ấy vẫn chưa làm gì mà!’

Rồi có chút xấu hổ nhìn trộm khuôn mặt nghiêng của Diệp Bắc Minh một cái!

Lúc này, trong mát hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo chỉ có tử thần đòi mạng!

Còn trong mắt Long Khuynh Vũ, thì anh quá đẹp trai!

“Không ai sai khiến…”

Từ Ngạo muốn cứng miệng, nhưng vừa lên tiếng.

Bốp!

Diệp Bắc Minh đã tát một cái qua, đánh cho Từ Ngạo bay đi!

Nửa bên mặt nứt ra, ba mươi hai chiếc răng rơi hết xuống đất, cả người thoi thóp thở!

Chỉ còn lại một hơi thở!

Trương Vân Phi sợ đến thụp môt tiếng quỳ xuống đất: “Cậu Diệp tha mạng… tôi cũng không muốn!”

“Đều là Trần Vạn Lê uy hiếp chúng tôi, nếu chúng tôi không đối phó anh...”

Toàn thân Trương Vân Phi run lên, giọng mếu máo giải thích: “Hắn sẽ bắt chúng tôi chết theo…”

“Ồ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Bàn tay ép xuống dưới, hai người Trương Vân Phi và Từ Ngạo lập tức hóa thành sương máu!

Liền sau đó.

Chuyển ánh mắt, lên sang Trần Vạn Lê: “Quả nhiên là mày?”

Trần Vạn Lê sợ đến run lập cập, không nhịn được lùi lại mấy bước!

Rồi nghĩ lại, mẹ kiếp, mình là thần sử mà!

Hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông có ở đây, hắn sợ cái gì.

Liền ưỡn ngực quát nói: “Diệp Bắc Minh, chỉ dựa vào lời của hai người chết này, cũng có thể coi là chứng cứ hả?”

“Không bằng không chứng mày đừng đổ oan cho người tốt!”

Diệp Bắc Minh cười: “Vậy sao?”

Bước ra một bước, trực tiếp xuất hiện trước người Trần Vạn Lê!

Tay trái chí tôn bóp về phía cổ họng của hắn!

Trần Vạn Lê ra tay chống cự, lúc hai cánh tiếp xúc với tay trái chí tôn liền hóa thành sương máu, cổ họng bị Diệp Bắc Minh bóp chặt!

Hai chân rời khỏi mặt đất!

Cảm giác khó thở truyền đến!

Trần Vạn Lê đỏ rực con mắt gầm lên: “Hai vị trưởng lão cứu tôi…”

Ông lão khô gày quát lên: “Diệp Bắc Minh, cậu thật to gan, dám ra tay với đệ tử của cung Vạn Thần tôi?”

Lục Duệ âm lạnh nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, mày không sợ chết thật hả?”

“Câm miệng!”

Diệp Bắc Minh quay đầu, lạnh lùng nhìn hai người một cái: “Còn dám nhiều lời một câu, tôi giết cả hai người!”

“Vãi!”

Đám người Vương Tư Đạo, Vương Yên Nhi, Vương Nguyên, Ngư Thất Tình, Ngư Chính Dương và cả các thần sử khác của thàn giới.

Toàn bộ trưởng lão của các tông môn khác cũng không nhịn được mắng một câu!

Tên nhóc này quá to gan rồi!

Lại dám uy hiếp hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông?

“Cậu!”

Ông lão khô gày tức đến bờ vai run lên, đúng là sỉ nhục trần trụi!

Lục Duệ bước ra một bước, định ra tay với Diệp Bắc Minh.

“Khoan đã!”

Ông lão khô gày tóm Lục Duệ lại.

Lục Duệ quay đầu, ông lão khô gày nhìn trong đôi mắt của ông ta đầy tia máu tanh đỏ: “Lâm trưởng lão, chúng ta có thân phận gì? Có thể bị hắn sỉ nhục như vậy sao?”

“Vãi! Hôm nay tôi không giết hắn, sau này Lục Duệ tôi sẽ bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”

Lâm Trọng Sơn cất giọng băng lạnh: “Đừng quên, vừa nãy điện Thần Hoàng đã đưa cánh tay hữu nghị với cậu ta!”

“Bây giờ ông giết cậu ta, cũng là đánh vào mặt điện Thần Hoàng!”

“Việc này…”

Lục Duệ lạnh run trong lòng.

Giống như bị dội một chậu nước lạnh!

Cơn lửa giận lập tức bị dập tắt.
Chương 1597: Tôi giết người còn cần bằng chứng?

Cho ông ta một vạn lá gan, cũng không dám đánh vào mặt điện Thần Hoàng!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm để ý đến hai người, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Trần Vạn Lê: “Tôi và ông cũng không có thâm thù đại hận gì, không đến mức đối phó tôi chứ?”

“Tôi cảm thấy chắc chắn có người đằng sau ông đúng không?”

Trần Vạn Lê điên cuồng lắc đầu: “Không… không có…”

“Vậy sao?”

Diệp Bắc Minh cười!

Đồng tử của Trần Vạn Lê co lại.

Tiếng cười này giống như tử thần cười, sống chết khó đoán!

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh giơ tay, lòng bàn tay có thêm mười ba cây kim châm!

“Có lẽ ông còn chưa biết, tôi còn là một người hành nghề y!”

“Huyệt vị của cơ thể con người rất đặc biệt, nếu đâm kim châm vào vài huyệt vị đặc biệt, sẽ có hiệu quả không ngờ đấy!”

Vừa dứt lời, mười ba cây kim châm cùng chui vào cơ thể của Trần Vạn Lê!

Tiện tay ném đi.

“A!”

Trần Vạn Lê phát ra tiếng gào thét như mổ heo, cơ thể cả người điên cuồng vặn vẹo!

Đầu càng không ngừng đập xuống mặt đất của đài Phong Thần!

Tiếng “Phập! Phập! Phập!” vang khắp cả đài Phong Thần!

Mười ba cây châm không những khiến Trần Vạn Lê chịu đau đớn không thể chống cự, còn phong tỏa tất cả thần lực trong cơ thể ông ta!

Bây giờ ngay cả tự vẫn cũng không làm được!

“Giết tôi đi, cầu xin cậu giết tôi đi… cậu Diệp…”

“Tôi không nên đối địch với cậu… cho tôi thêm một cơ hội đi…”

Trần Vạn Lê phát hiện không thể tự vẫn.

Chỉ đành cầu xin!

“Suýt…”

Các võ giả khác thấy cảnh này, không nhịn được hít khí lạnh!

Trần Vạn Lê ngay cả chết cũng không sợ, lại sợ mấy cây châm nhỏ bé hành hạ?

Rốt cuộc thủ đoạn của Diệp Bắc Minh này đáng sợ đến mức nào?

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Nói đi, ai bảo ông đối phó tôi?”

“Câu Kiêu, Giang Nhiên! Là bọn họ!”, Trần Vạn Lê gào thét.

Diệp Bắc Minh gật đầu, giơ chân dẫm xuống!

Rắc rắc!

Đầu của Trần Vạn Lê dứt khoát gãy lìa, chuyển ánh mắt nhìn sang hai người Câu Kiêu, Giang Nhiên: “Thực sự là các người ư!”

Câu Kiêu, Giang Nhiên kinh sợ đến nuốt nước miếng trước sự sát phạt quyết đoán của Diệp Bắc Minh!

Hai người quay sang nhìn nhau, lên tiếng nói: “Trần Vạn Lê bị cậu hành hạ như vậy, lời của ông ta không thể làm bắng chứng!”

“Tôi giết người, mà cần bằng chứng?”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chỉ cần biết cần giết ai là đủ rồi!”

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh bước ra một bước trực tiếp đứng trước hai người!

Táy trái lướt ngang qua!

Lúc này, Câu Kiêu và Giang Nhiên thực sự hoảng sợ!

Tay trái chí tôn, vô địch đó!

“Vãi! Ức hiếp người quá đáng, cùng ra tay, giết!”

Câu Kiêu tức giận hét lên một tiếng, lập tức lấy ra một chiếc rìu thần chém về phía tay trái chí tôn.

Giang Nhiên vẻ mặt đầy tức giận cùng bùng phát, một thanh thần kiếm mang theo ngọn lửa chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh.

Hai tiếng ‘choang choang’ vang lên tiếng tiếp!

Rìu thần và kiếm thần gãy nứt tại chỗ, một luồng sức mạnh trực tiếp đánh bay hai người ra dễ như trở bàn tay!

Nếu không phải binh khí của hai người đã giúp họ đỡ được phần lớn sức mạnh, sợ rằng sẽ bị tay trái chí tôn đập chết tại chỗ!

Cho dù là vậy, hai người cũng nằm dưới đất phun ra máu điên cuồng.

Toàn thần là vết thương xây sát, gân cốt kinh mạch, thần cốt, đan điền cũng vỡ toàn bộ!

“Ông Lâm, cứu tôi…”

“Ông Lục, tôi không muốn chết…”

Hai người Câu Kiêu, Giang Nhiên quay đầu.

Dùng sức mạnh cuối cùng nhìn sang đám người Lâm Trung Sâm và Lục Duệ!

Lâm Trọng Sơn giật khóe mắt, gầm hét nói: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đuổi cùng giết tận thật sao?”

“Đệ tử nội môn của Vạn Thần Tông bọn họ, cậu biết giết người như vậy sẽ có hậu quả gì không?”, Lục Duệ hằm hằm uy hiếp.

Hai người vẫn không dám ra tay!

Điện Thần Hoàng, không đắc tội được!

Diệp Bắc Minh nhảy vút lên hai chân đạp mạnh lên đầu Câu Kiêu và Giang Nhiên!

Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nào, ông nói với tôi có hậu quả gì?”

Một cảnh cuồng ngạo như vậy, hoàn toàn khiến tất cả mọi người có mặt chấn hãi!

“Trời ơi…”

“Cũng không nể mặt Vạn Thần Tông?”

Một vài trưởng lão tông môn cùng kinh hãi đến há hốc miệng.

Vương Tư Đạo nuốt nước miếng: “Nếu tên nhóc này tiến vào thần giới, thần giới còn không bị cậu ta làm long trời lở đất ư?”

“Tiểu Nguyên, em thua cậu ta, không thiệt!”, Vương Yên Nhi mặt mặt, hơi thở dồn dập.

Vương Nguyên không nhịn được run run nói: “Nguy hiểm quá, đúng là nguy hiểm quá!”

“May là lúc đó em thu tay, nếu không em cũng có thể chết thảm như bọn họ!”

Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tình đầy vẻ sợ hãi!

Ngư Chính Dương bên cạnh đã quyết định, sau khi về lập tức trả lại kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cho Diệp Bắc Minh!
Chương 1598: Tất cả có cơ hội vào thần giới

Tên nhóc này, nhà họ Ngư bọn họ không chọc vào được!

Lâm Trọng Sơn tức đến toàn thân run lên: “Súc sinh, lão phu đã sống mấy chục vạn năm chưa từng thấy kẻ nào cuồng ngạo như cậu!”

“Nhiều lời với cậu ta làm gì? Cho dù đắc tội với điện Thần Hoàng, tên nhóc này cũng phải chết!”

Lục Duệ tức đến gần như sắp thổ huyết!

Câu Kiêu, Giang Nhiên đều là đệ tử nội môn của Vạn Thần Tông!

Diệp Bắc Minh trực tiếp đẫm nổ đầu hai người trước mặt nhiều người như vậy!

Cho dù có điện Thần Hoàng chống lưng cho Diệp Bắc Minh, những người cấp cao của Vạn Thần Tông đang ở đây chắc chắn sẽ lập tức giết Diệp Bắc Minh!

“Giết!”

Lâm Trọng Sơn gầm thét một tiếng, một thanh trường đao màu đen chém xuống.

Lục Duệ dậm chân, sóng khí cuồn cuộn, năm ngón tay trực tiếp thành vuốt tóm về phía đầu của Diệp Bắc Minh!

“Cút đi!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, tay trái chí tôn tóm về phía thanh trường đao màu đen của Lâm Trọng Sơn!

‘Choang’ một tiếng, trường đao màu đen trực tiếp nổ tung!

Năng lượng mạnh đánh bay Lâm Trọng Sơn ra xa, toàn bộ mảnh vụn chui vào lồng ngực của Lâm Trọng Sơn!

“Cẩn thận, uy lực của xương chí tôn có vấn đề…”

Một nỗi đau dữ dội xuyên tim truyền đến, Lâm Trọng Sơn không nhịn được lên tiếng nhắc nhở!

Lúc này.

Lục Duệ đã đứng trước người Diệp Bắc Minh, năm ngón tay dữ tợn tóm về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, kẻ điên cuồng ắt có trời trị, chết đi!”

Tay trái chí tôn nghênh đón, va đập vào năm ngón tay của Lục Duệ.

Phập!

Một làn sương máu nổ tung!

Lục Duệ nhanh chóng lùi lại, sắc mặt trắng bệch thở hổn hển: “Sao lại như vậy… chẳng phải xương chí tôn chưa hoàn toàn dung hợp sao?”

“Vậy mà có uy lực như vậy?”

Mọi người trên đài Phong Thần đều thộn mặt!

Không ai ngờ được, Diệp Bắc Minh lại hoàn toàn nghiền áp hai vị trưởng lão của Vạn Thần Tông!

Còn không đợi mọi người phản ứng lại.

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước người Lục Duệ: “Không hiểu được cũng không sao, sau khi ông chết sẽ có thời gian để nghĩ!”

“Cậu dám…”

Lục Duệ trừng mở to con mắt.

Sâu trong đồng tử phản chiếu tay trái chí tôn nghiền áp đến!

“Tôi không thể chết!”

Lục Duệ gầm thét lên một tiếng, giống như thú hoang phát cuồng.

Các loại công pháp, bí thuật thi triển cùng lúc!

Tay trái chí tôn nghiền áp tất cả, giống như sấm sét!

Lục Duệ biến mất.

“Lục Duệ!”

Lâm Trọng Sơn hít khí lạnh, ánh mắt nhìn sang Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi: “Súc sinh, cậu đợi đấy cho tôi, Lâm Trọng Sơn tôi nhớ kỹ cậu rồi!”

“Vạn Thần Tông sẽ không tha cho cậu!”

Vừa dứt lời, ông ta liền bóp vỡ một tấm lệnh bài khắc đầy phù văn.

Một cánh cửa vị diện xuất hiện trước mặt, nhảy như lao vào trong!

“Muốn chạy?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng hừ một tiếng, tay trái chí tôn tấn công ra một quyền!

Gru!

Một con huyết long lại xông ra từ tay trái chí tôn, đập mạnh lên sau lưng của Lâm Trọng Sơn đang xông vào cánh cửa vị diện!

Phập!

Một làn sương máu nổ tung!

Cánh cửa vị diện biến mất!

Tất cả mọi người như Vương Tư Đạo, Vương Yên Nhi, Vương Nguyên, Ngư Thất Tình, Ngư Chính Dương đều giữ trạng thái sửng sốt, đồng tử không ngừng co lại!

Những võ gải đến tham gia chọn thần giáng, càng chấn kinh không thể chấn kinh hơn!

Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết, không một tiếng động!

Không biết qua bao lâu, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Các vị, ngây ra đó làm gì?”

“Chỉ là sự cố nhỏ thôi, chẳng lẽ lựa chọn thần giáng không tiếp tục nữa sao?”

Lúc này mọi người mới phản ứng lại.

Tất cả nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

Liền sau đó, một ông lão lên tiếng một bước: “Cậu Diệp, lão phu Ngụy Vô Nhai đến từ Trấn Hồn Tông”.

“Vốn dĩ vòng cuối cùng của tuyển chọn thần giáng là do hai vị trưởng lão Lâm Trọng Sơn và Lục Duệ phụ trách”.

“Giờ đã… khụ khụ, giờ họ đã chết, thì để tôi phụ trách đi?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mời”.

“Được”.

Ngụy Vô Nhai hắng giọng, rồi hướng mặt về phía võ giả trên đài Phong Thần: “Theo quy định của các lần trước, võ giả chỉ cần có thể sống đi ra từ đại lục Ngũ Hành đều có cơ hội vào thần giới!”

“Hoặc là trở thành thần bộc, hoặc là trở thành đệ tử ngoại môn của các đại thần tông!”

“Tuy cậu Diệp đã giết Giới Long Vương, khiến tất cả mọi người đều rời đại lục Ngũ Hành trước”.

“Nhưng chúng tôi vẫn làm theo quy định!”

“Cái gì?”

“Tốt quá rồi!”

“Cảm ơn cậu Diệp!”, cả hội trường sôi sục.

Tất cả mọi người đều kích động, người nào cũng thở gấp.

Nếu thực sự phải ở trong đại lục Ngũ Hành một tháng, những kẻ thực lực không đủ sớm đã bị săn giết!

Bây giờ ít nhất hơn ngàn người có cơ hội tiến vào thần giới!
Chương 1599: Căn cốt màu trắng

Ngụy Vô Nhai trầm giọng: “Trật tự, các người đừng vui mừng quá sớm!”

“Muốn được chúng tôi chọn, còn cần có đủ căn cốt!”

“Nói một cách dễ hiểu, nếu căn cốt của mọi người không đạt tiêu chuẩn thì cho dù tiến vào thần giới cũng không thể ngưng tụ thần cốt!”

Một thanh niên trong đám đông không nhịn được hỏi: “Ngụy tiền bối, căn cốt là gì? Thần cốt là gì?”

Ngụy Vô Nhai giãn sắc mặt trả lời: “Căn cốt là thứ bẩm sinh của mỗi một người, ví dụ người phàm thì là căn cốt màu trắng!”

“Trên màu trắng là căn cốt màu xanh lục!”

“Lên trên nữa, căn cốt xanh lam, căn cốt màu vàng!”

“Màu tím, màu đỏ, màu vàng kim!”

“Kẻ có căn cốt màu xanh lam có tư cách trở thành thần bộc, căn cốt màu vàng có thể trở thành đệ tử ngoại môn của các thần tông!”

“Còn từ căn cốt màu vàng trở lên, ha ha… người như này ở thần giới cùng vô cùng hiếm có, chúng tôi cũng không hy vọng gặp được ở hạ giới!”

“Được rồi, không nói nhiều nữa!”

Ngụy Vô Nhai dậm chân.

Lập tức, đài Phong Thần chấn rung dữ dội!

Mọi người kinh ngạc phát hiện, sàn đá dưới chân lại sáng lên.

Các loại phù văn dưới gạch sàn nhanh chóng lấp lánh.

Liền sau đó.

Trên người mỗi một võ giả đều vụt ra một cột sáng, vút lên không trung cao!

Rất nhiều võ giả vô cùng tuyệt vọng: “Màu trắng… tôi là căn cốt màu trắng! Không!”

Một vài thiên tài đại lục mặt xám như tro: “Tôi chỉ là màu xanh lục sao?”

“Tốt quá rồi, tôi là căn cốt màu xanh lam, có thể làm thần bộc rồi!”

“Màu vàng, tôi là căn cốt màu vàng!”

Có người kích động, có người vui mừng điên cuồng.

“Không biết Diệp Bắc Minh đó có căn cốt gì?”, có người lên tiếng.

Liền sau đó, tất cả mọi người trên đài Phong Thần không nhịn được quay đầu, nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Đều sửng sốt!

Màu trắng!

“Vậy mà chỉ là căn cốt màu trắng sao?”

“Chẳng lẽ toàn bộ sức mạnh của tên nhóc này đều là do xương chí tôn cho hắn?”

“Đáng tiếc, căn cốt màu trắng dung hợp với xương chi tôn, nếu anh ta có căn cốt màu xanh lục hay xanh lam trở lên, thì sau này thành tựu sẽ không kém!”

Tại sao lại là căn cốt màu trắng chứ?”

Một vài người vốn đang nghĩ cho dù mạo hiểm đắc tội với Vạn Thần Tông cũng phải đưa Diệp Bắc Minh đi.

Bây giờ xem ra hình như không cần thiết nữa!

Căn cốt màu trắng, cả đời cao nhất cũng chỉ là cảnh giới chân thần!

Thậm chí, tiến vào cảnh giới chân thần cũng khó hơn lên trời!

Diệp Bắc Minh cũng ngẩn người: “Tiểu tháp, sao căn cốt của tôi là màu trắng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Ồ, căn cốt của cậu phải là màu đen!”

“Bản tháp sợ làm những người này sợ, cho nên tiện tay giúp cậu che giấu!”

“Màu đen?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn trả lời: “Trên màu vàng kim là màu đen!”

“Có điều, có lẽ đám người thần giới chưa từng nhìn thấy, cho nên nghĩ màu vàng kim là cực hạn”.

Diệp Bắc Minh hiểu ra: “Thì ra là vậy…”

Đột nhiên.

Có người kinh hãi kêu một tiếng, chỉ về hướng nào đó nói: “Đợi đã, căn cốt màu tím, vậy là có một căn cốt màu tím!”

Soạt!

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua, ánh mắt lập tức di chuyển.

Chỉ thấy, trên người Chu Nhược Giai tỏa cả một cột sáng màu tím đỏ, nhập vào sâu hư không!

Tại sao nói là màu tím đỏ?

Là vì căn cốt căn cốt màu tím của cô hơi phát ra màu đỏ!

Thậm chí Long Khuynh Vũ có căn cốt màu vàng, Hầu Tử căn cốt màu xanh lam, hoàn toàn bị bỏ qua.

Một người phụ nữ mặc cung trang kích động tiến lên: “Căn cốt màu tím, gần đến căn cốt màu đỏ!”

“Không đúng, theo lý mà nói thì cô phải là căn cốt màu đỏ! Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà cô rớt xuống màu tím?”

Liền sau đó.

Người phụ nữ mặc cung trang bước đến bên cạnh Chu Nhược Giai, tóm lấy cổ tay của cô!

Vẻ mặt biến sắc: “Cô… cô đã mất đi tấm thân trong trắng rồi ư?”

Nếu là cô gái bình thường, bị người khác nói mất đi tấm thân trong trắng trước mặt nhiều người.

Chắc chắn sẽ xấu hổ!

Chu Nhược Giai lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tôi đã có chồng, mất tấm thân trong trắng thì rất kỳ lạ sao?”

Soạt!

Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Ánh mắt hơi phức tạp.

Đố kỵ, oán hận, ngưỡng mộ, tiếc nuối!

Các loại cảm xúc lướt qua.

Người phụ nữ mặc cung trang cau mày: “Cô biết mất tấm thân trong trắng dẫn đến căn cốt xuống cấp thì đáng tiếc thế nào không? Nếu cô là căn cốt màu đỏ!”

“Tương lai hoàn toàn có cơ hội đột phá cảnh giới thần hoàng!”
Chương 1600: Tuyển chọn

Dừng một chút, người phụ nữ mặc cung trang nở nụ cười: “Nhưng không sao, cho dù bây giờ chỉ là căn cốt màu tím!”

“Chỉ cần tu võ chăm chỉ, tương lai chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Thần Hoàng!”

Không đợi người khác phản ứng.

Người phụ nữ mặc cung trang lập tức tự giới thiệu: “Cô gái, tôi tên là Thương Ty Cầm, trưởng lão của thần cung Lục Đạo!”

“Bây giờ tôi mời cô gia nhập thần cung Lục Đạo, lập tức trở thành đệ tử nội môn của thần cung Lục Đạo!”

“Nếu không có bất ngờ gì, sau khi gia nhập thần cung Lục Đạo sẽ trực tiếp trở thành đệ tử thân truyền của một thái thượng trưởng lão cảnh giới Thần Hoàng!”

Lời vừa được nói ra.

Đài Phong Thần lập tức xôn xao!

Tiến vào thần giới, trở thành đệ tử nội môn?

Còn là đệ tử thân truyền của thái thượng trưởng lão của cảnh giới Thần Hoàng?

Vãi!

Muốn nghịch thiên ư!

“Cô Chu, nhà họ Vương tôi cũng cho cô đãi ngộ như vậy, có thể trở thành đệ tử thân truyền của lão tổ nhà họ Vương!”, Vương Tư Đạo nhanh chóng lên tiếng.

Ngư Chính Dương hắng giọng nói: “Cô Chu gia nhập nhà họ Ngư đi, điều kiện của họ cho cô, chúng tôi cho cô gấp đôi!”

“Ngoài ra, tất cả tài nguyên của nhà họ Ngư tùy cô sử dụng!”

“Cô Chu, gia nhập Độn Thế Thần Tông, thế nào?”

“Cô Chu, Thất Tinh Các mới là phù hợp với cô nhất!”

“Cô Chu, gia nhập Trấn Hồn Tông chúng tôi đi…”

Mười mấy ông lão cùng ào lên như ong vỡ tổ.

Chu Nhược Giai tỏ vẻ mặt khó xử: “Việc này…”

Ánh mắt rời khỏi đám đông, nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Chạy thẳng qua đó: “Chồng tôi ở đâu thì tôi ở đó!”

Mọi người cau mày.

Căn cốt màu trắng trên người Diệp Bắc Minh hiện ra hơi nhức mắt!

“Diệp Bắc Minh, đừng làm hỏng cơ duyên của người ta!”

Thương Ty Cầm cau mày: “Cô gái này vốn là căn cốt màu đỏ, đã bị cậu hủy rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn hủy cả tương tai của cô ta sao?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nhìn Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, em muốn gia nhập vào tông môn nào?”

“Thần cung Lục Đạo cũng rất được, Thương tiền bối cho người ta cảm giác thân thiện”, Chu Nhược Giai suy nghĩ một lúc, trả lời.

Đại diện của các thế lực khác hơi nóng ruột.

Đều đưa ra điều kiện lớn hơn!

Thương Ty Cầm khẽ cười một tiếng: “Những lợi ích mà họ nói, thần cung Lục Đạo đều có thể cho cô!”

Lập tức tất cả mọi người đều im miệng.

Tiếp tục nói nữa, chẳng phải là giúp thần cung Lục Đạo tranh người sao?

“Cô Chu, nói như vậy là cô muốn gia nhập thần cung Lục Đạo phải không?”, Thương Ty Cầm vội vã hỏi.

Tìm được một thiên tài căn cốt màu tím cho tông môn, bà ta cũng là công thần!

Nói không chừng sau này Chu Nhược Giai còn là chỗ dựa của bà ta đấy!

Chu Nhược Giai gật đầu: “Tôi có thể gia nhập thần cung Lục Đạo, có điều các người phải đưa cả chồng tôi đi!”

“Cái gì?”

Nụ cười của Thương Ty Cầm cứng lại, cau chặt mày: “Cậu ta chỉ có căn cốt màu trắng, theo quy tắc…”

“Vậy tôi cũng không đi!”

Chu Nhược Giai quả quyết lắc đầu.

“Việc này…”

Thương Ty Cầm nóng ruột, nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cậu không khuyên cô ta đi? Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một với cô ấy!”

Diệp Bắc Minh thầm suy nghĩ.

Lý do anh tiến vào thần giới!

Thứ nhất, tìm kiếm Đông Phương Xá Nguyệt và con gái vừa ra đời!

Thứ hai, mấy sư tỷ hình như cũng tiến vào thần giới!

Thứ ba, Vạn Thần Tông chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho anh!

Sau khi suy nghĩ ba điều, Diệp Bắc Minh nhìn Thương Ty Cầm: “Thương tiền bối, nếu Nhược Giai gia nhập thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông có thể ra tay với cô ấy không?”

“Hừ!”

Thương Ty Cầm hừ một tiếng: “Thân phận của Lâm Trọng Sơn và Lục Duệ và tôi gần như nhau, chỉ là trưởng lão bình thường của Vạn Thần Tông thôi!”

“Nói cách khác, vì cô Chu, thần cung Lục Đạo tôi có thể trực tiếp trở mặt với Vạn Thần Tông!”

“Hiểu không?”

Lời vừa được nói ra, các võ giả khác không hẹn mà cùng nhìn Chu Nhược Giai một cái sâu sắc!

Cũng thật có sức nặng quá!

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, gia nhập thần cung Lục Đạo đi!”

“Ông xã, thế anh có đi cùng em không?”, Chu Nhược Giai gật đầu.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Anh không đi đâu, anh đến thần giới còn có chút chuyện cần làm, hơn nữa đã đồng ý với người khác lựa chọn gia tộc của cô ta rồi!”

Trong đám đông, Ngư Thất Tình khẽ rung động.

“Ông xã, em không thể chia tách anh…”, Chu Nhược Giai cúi đầu.

Diệp Bắc Minh an ủi nói: “Đừng sợ, đợi anh làm xong việc thì đến tìm em”.

“Em ở thần cung Lục Đạo tu võ chăm chỉ, nói không chừng đến lúc đó ông xã còn cần em bảo vệ đấy!”

Đôi mắt của Chu Nhược Giai đỏ bừng, không ngừng gật đầu: “Được được, em nhất định tu võ chăm chỉ!”

Diệp Bắc Minh xoa đầu cô!

Các thế lực khác thấy Chu Nhược Giai đã gia nhập thần cung Lục Đạo, chỉ đành từ bỏ.

Sau đó.

Mỗi bên tự chọn người!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK