Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2098: Không ai cứu được? Tôi cứ cứu đấy!

Diệp Bắc Minh nhanh chóng tiến lên phía trước, chộp lấy vũ khí của Côn Ngô Mật Phi.

Dùng một tia thần lực bao trùm lấy cô, ổn định linh hồn sắp sụp đổ của Côn Ngô Mật Phi.

“Mật Phi!”

Diệp Bắc Minh trầm giọng gầm lên.

Anh kinh ngạc phát hiện, cho dù anh có thêm bao nhiêu thần lực, vẫn không thể ngăn cản sự tiêu tan thần hồn của Côn Ngô Mật Phi.

“Chuyện này là sao?”

“Anh Diệp, tính cách của cô Côn Ngô quá cương liệt, ôm theo quyết tâm chết không nghi ngờ”.

“Bây giờ, trừ phi có một sức mạnh mạnh mẽ can thiệp, bằng không thần hồn của cô ấy sẽ thật sự tiêu tán”, U Nhược vội vàng nói.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ khó coi.

“Nghĩa trang Hỗn Độn, mở!”

Diệp Bắc Minh gầm lên.

Hư không xung quanh chấn động, một vết nứt không gian mở ra phía sau lưng anh.

Một thế giới màu xám xuất hiện trước mặt tất cả mọi người. Mười tấm bia mộ màu xám xuất hiện ở tận cùng của thế giới không gian.

“Đây là nơi nào?”

“Khí tức luân hồi thật mạnh mẽ”.

Vô số người há miệng kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh đưa thần hồn của Côn Ngô Mật Phi vào Nghĩa Địa Hỗn Độn.

Nhưng anh lại kinh hãi phát hiện, thần hồn của cô thế nhưng vẫn cứ tiêu tán,

“Tiểu tháp, chuyện gì thế này?”

“Nhóc con, cô Côn Ngô tự mình không muốn sống tiếp, nghĩa địa Hỗn Độn cũng không có cách!”

“Mật Phi! Tiểu Phi Phi! Côn Ngô Mật Phi! Em rốt cuộc muốn làm gì?”, Diệp Bắc Minh hét lên.

Thần hồn của Côn Ngô Mật Phi vẫn cứ tiêu tán dần.

Ôm lấy quyết tâm phải chết.

“Dao Trì, cô có cứu được cô ấy không?”

Giọng nói của Diệp Bắc Minh khàn khàn.

Giọng nói của Dao Trì vang lên: “Diệp Bắc Minh, thật xin lỗi. Sức mạnh của bổn Đế có hạn, không thể cứu được một người muốn chết!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe.

Anh không muốn để Côn Ngô Mật Phi chết!

Không còn cách nào khác.

“Các vị có mặt ở đây, có ai có thể cứu cô ấy không? Nếu có người cứu được, tất cả những thứ này sẽ thuộc về các người!”

Diệp Bắc Minh xua tay.

Xoạt!

Vô số dược liệu, tất cả đều bay ra và chất thành một ngọn núi.

Ánh mắt rất nhiều người nóng lên, nhưng lại vẫn làm thinh.

“Những thứ này đều là của các người”.

Diệp Bắc Minh lại vẫy tay.

Hơn một vạn viên tinh hạch chất thành núi, mỗi viên đều to bằng cái bát, toàn thân đen kịt, bạo phát ra sức mạnh kinh người.

“Con mẹ nó, tinh hạch của Yêu Vương cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!”

“Trời ơi, có hơn 1 vạn viên, thằng nhóc này lấy đâu ra vậy?”

“Ừng ực...”

Nhiều người nuốt khan, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm những viên tinh hạch Yêu Vương kia.

Nhưng, vẫn không có ai lên tiếng.

“Ai có thể cứu người, nước suối thần Côn Ngô này là của người đó”.

Diệp Bắc Minh lại gầm lên.

Lấy ra một bể nước khổng lồ, tràn đầy nước suối thần Côn Ngô, rộng hơn 1 mét khối.

“Vãi, nước suối thần Côn Ngô?”

“Con bà nó, thật hay giả vậy, thằng nhãi này vậy mà có thứ này trong tay!”

Đám người trừng to mắt.

Trong đám đông, một người đàn ông trung niên kinh hãi nói: “Nghe nói có người lén lút tiến vào núi Côn Ngô, trộm đi nước suối thần đã tích lũy hàng tỷ năm của tộc Côn Ngô, chẳng lẽ lại là thằng nhóc này!”

Hít!

Ngay khi nước suối thần xuất hiện, toàn bộ quán trọ đã bị bao vây đên một giọt nước cũng không lọt.

Thậm chí, ngay cả tường đều bị người ta phá bỏ.

Đứng từ nơi xa nhìn tới, ánh mắt không chỉ rực lửa mà càng là tham lam.

“Tôi có thể cứu cô ấy”.

Đột nhiên, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.

Đám đông chủ động nhường đường, một cô gái mặc bộ đồ giản dị chậm rãi bước tới.

Cô ta không trang điểm mà để mặt mộc tự nhiên.

Trên người cô ta toát ra một loại khí chất siêu việt, khi tất cả đàn ông nhìn thấy, không dám có một tia tạp niệm, ngược lại đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Trên cơ thể cô gái này vậy mà toát ra khí tức của cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng tầng 7.

“Được!”

Diệp Bắc Minh vẫy tay.

Dược liệu, tinh hạch, nước suối thần Côn Ngô đều bay về phía cô gái mặc đồ giản dị kia.

Nhưng cô ta cũng không thèm nhìn lấy một cái, trong đôi mắt là vẻ thuần khiết.

Không có một tia tham lam.

Dường như những thứ này không đáng được nhắc đến.

“Anh đừng vội vàng quá”.

Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Tôi có một điều kiện, chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ cứu cô ta”.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên: “Một trăm điều kiện, tôi cũng đồng ý!”

Cô gái kia lắc đầu: “Anh Diệp, anh đừng đồng ý sớm quá”.

“Nghe xong điều kiện ủa tôi rồi hãy quyết định cũng chưa muộn”.

Diệp Bắc Minh trịnh trọng gật đầu: “Cô nói đi!”

Cô gái bình tĩnh mỉm cười: “Để tôi tự giới thiệu trước, tôi tên là Tố Vấn, đến từ Hồng Hoang Đế Cung”.

“Vừa rồi có ba sư muội, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Viên Tử Y gia nhập vào Hồng Hoang Đế Cung”.

“Ba người này đều là hạt giống tốt”.

“Có điều, Dung Phi và Nhã Phi sư muội hình như rất thích anh”.

“Lai lịch của các người, tôi cũng biết rõ”.

Tố Vấn cười nói.

Nhìn thật sâu vào Diệp Bắc Minh.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ trầm xuống, chẳng lẽ Hồng Hoang Đế Cung biết bí mật anh đến từ nhà tù số 7 rồi?

Tố Vấn dường như thấy rõ được suy nghĩ trong lòng Diệp Bắc Minh, nói: “Anh Diệp, đúng như anh nghĩ, chúng tôi đã biết hết rồi”.

“Các người đã làm gì với họ?”

Trong mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia phẫn nộ.

Anh biết, Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi hai người, căn bản không biết bí mật về nhà tù số 7.

Thế nên.

Nhất định là Hồng Hoang Đế Cung đã dùng thủ đoạn gì đó.

Tố Vấn mỉm cười: “Anh Diệp đừng lo lắng, bọn họ rất tốt”.

“Bất kỳ đệ tử nào gia nhập Hồng Hoang Đế Cung, đều sẽ bị kiểm tra rõ ràng nội tình, trong quá trình kiểm tra khi nhập môn, chút bí mật của họ là không giấu được”.

Diệp Bắc Minh trầm giọng nói: “Cô rốt cuộc muốn nói gì?”

Trên mặt Tố Vấn vẫn cười nói: “Anh Diệp, tôi muốn nói là, sư muội Dung Phi, Nhã Phi từ nay sẽ là đệ tử của Hồng Hoang Đế Cung!”

“Triển vọng trong tương lai là vô hạn!”

“Sự tồn tại của anh, chỉ ảnh hưởng đến tương lai của họ mà thôi”.

“Thế nên, sau này xin anh đừng bao giờ bước vào thành Hồng Hoang nửa bước, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bọn họ nữa!”

“Chỉ cần anh đồng ý, tôi sẽ lập tức ra tay cứu người”.

Nói xong.

Trên mặt Tố Vấn mang theo nụ cười nhàn nhạt, đứng tại chỗ không rời đi.

Trong mắt cô ta, Diệp Bắc Minh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý.

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh lại gầm lên một tiếng: “Cút con mẹ nhà cô đi, cô nằm mơ”.

“Anh... vậy mà lại thô lỗ như vậy!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Tố Vấn tái nhợt, tức giận chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cười lớn: “Ha ha ha, ông đây còn có thể thô lỗ hơn nữa, cô có muốn nhìn không?”

“Anh thật vô liêm sỉ!”

Tố Vấn trừng to mắt.

Diệp Bắc Minh không khách sáo hét lên: “Cút!”

“Hắn ta vậy mà dám bảo cô Tố Vấn cút?”

“Con mẹ nó... thằng nhóc này điên rồi?”

“Lẽ nào hắn ta không biết thân phận của cô Tố Vấn ở Hồng Hoang Đế Cung sao?”

Trong quán trọ, yên tĩnh đến đáng sợ.

Tố Vấn cười lạnh lùng, xoay người lùi lại nói: “Anh Diệp, nếu đã như vậy, thì không ai có thể cứu được thần hồn của cô Côn Ngô đâu?”

“Không ai cứu được, tôi cứ phải cứu đấy”.

Diệp Bắc Minh nghiến răng.

Dậm chân một cái.

“Đạo Đài Luân Hồi, ra đây!”

Haiz!

Khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi, một bục cao vạn mét xuất hiện ở đại sảnh của quán trọ.

May mà quán trọ đủ lớn.

Bên trong có trận pháp không gian.

Nếu không, mọi người đều bị kéo vào Đạo Đài luân hồi của Diệp Bắc Minh.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh nắm lấy bảo kiếm của Côn Ngô Mật Phi: “Mật Phi, anh không cho phép, em không thể chết”.

“Quay ngược thời gian, nghịch chuyển luân hồi”.

Nói xong.

Đạo đài Luân Hồi rung lên, thần hồn đang tiêu tan của Côn Ngô Mật Phi vậy mà lại khôi phục lại vài phần.

“Đây là...”

“Tên nhóc này quả nhiên tu luyện phép tắc luân hồi cấm kỵ”.

Quán trọ náo động, mọi người đều kinh hãi.

Tất cả đều rút lui.

Tố Vấn trợn tròn hai mắt, nghiến răng nói: “Diệp Bắc Minh, anh to gan lắm, lại dám sử dụng lĩnh vực Luân Hồi”.
Chương 2099: Bồi dưỡng một nữ đại đế?

"Vùng luân hồi..."

Mọi người trong quán trọ kinh ngạc lùi về sau!

Họ hãi hùng nhìn Diệp Bắc Minh như thấy quái vật!

Mọi thứ liên quan đến luân hồi, thời gian!

Ở Chân giới ban sơ, đây là lĩnh vực mà bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào cũng không được đụng vào!

Diệp Bắc Minh đứng trên đài luân hồi: "Tôi đụng vào đấy, thì sao?"

"Lẽ nào anh không biết, quy luật luân hồi là cấm kỵ ở Chân giới ban sơ sao?" Tố Vấn nhíu mày.

Diệp Bắc Minh chửi ầm lên: "Cấm kỵ cái mẹ nhà cô ấy, Diệp Bắc Minh tôi muốn học phép tắc gì, còn cần đến lượt người khác đồng ý sao?"

Lúc này.

Thần hồn của Côn Ngô Mật Phi lại tan đi ba phần nữa!

"Thời gian ngược dòng, nghịch chuyển luân hồi!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục hét to.

Sau khi lặp đi lặp lại mười lần, bất kể có ra sao, thần hồn của Côn Ngôn Mật Phi cũng không thể tiêu tan tiếp được nữa!

Cuối cùng.

Trường kiếm kêu keng một tiếng!

Một đạo hư ảnh, xuất hiện trên đài luân hồi.

Chính là thần hồn của Côn Ngô Mật Phi!

Cô ấy mặt đẫm lệ, vẻ mặt phức tạp: "Tiểu Minh Minh, vì sao? Tại sao lại ngăn chị?"

"Chị không nên sống trên đời này nữa, tại sao em không để chị chết đi?"

Diệp Bắc Minh đỏ mắt: "Tộc Côn Ngô không cần chị, em cần chị!"

"Bố mẹ chị không yêu chị, em yêu chị!"

"Sau này ai dám động vào một cọng tóc của chị, Diệp Bắc Minh em có lên trời, hay xuống Cửu U cũng giết không tha!"

"Tiểu Minh Minh..."

Côn Ngô Mật Phi rơi lệ đầy mặt, cật lực gật đầu: "Được, nghe em hết!"

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước: "Chị còn muốn chết nữa không?"

"Không chết nữa!"

"Được, vậy em sẽ đắp nặn lại thân thể cho chị!" Diệp Bắc Minh gật đầu.

Côn Ngô Mật Phi hơi do dự, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh cất một giọt máu của cô ấy là để khôi phục thân thể cho cô ấy sao?

Có vẻ anh đã nhận ra vẻ khó xử của Côn Ngô Mật Phi!

Diệp Bắc Minh cười: "Chị yên tâm, cứ tin tưởng em!"

"Được!"

Côn Ngô Mật Phi hít sâu một hơi.

Dưới ánh mắt tò mò của mọi người.

Diệp Bắc Minh giơ năm ngón tay lên trời, một viên đá màu đen xuất hiện trong lòng bàn tay anh.

Khí hỗn độn dập dềnh!

"Đá mẹ Hỗn Độn!"

Mọi người trợn tròn mắt.

Nhìn chằm chằm hòn đá mẹ Hỗn Độn trong tay Diệp Bắc Minh, ai nấy hít vào một ngụm khí lạnh, da đầu run lên, hô hấp dồn dập!

Mở to mắt nhìn!

"Không ngờ tên này lại lấy được đá mẹ Hỗn Độn?"

"Thời hoàng đế sụp đổ, bảy hòn đá mẹ Hỗn Độn đã bị các vị đại đế hợp sức xây nên bảy nhà tù, kể từ đó vật này không còn xuất hiện trên đời nữa!"

"Bảy viên đá mẹ Hỗn Độn đó được phép thuật Đại Đế bảo vệ, người bình thường không thể lấy được!"

"Cái tên này lấy đâu ra đá mẹ Hỗn Độn thế?"

Mọi người xôn xao!

Đến cả Tố Vấn, cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn phá vỡ giới hạn nhận thức của cô ta!

"Diệp công tử..."

U Nhược hé miệng, phép tắc luân hồi + đá mẹ Hỗn Độn, Diệp Bắc Minh làm cô ta quá kinh ngạc!

"Cho dù anh có đá mẹ Hỗn Độn thì cũng không nặn lại cơ thể cho cô ta được đâu!" Tố Vấn cười lạnh: "Trừ phi anh dùng máu của cô ta, nhưng nếu làm vậy, trước sau gì cô ta cũng không thoát khỏi huyết mạch của bố mẹ!"

"Không thì, anh dùng máu Hỗn Độn, nặn lại cơ thể cho cô ta!"

"Chỉ có điều, từ sau thời đại Hoàng đế sụp đổ cơ thể Hỗn Độn đã không còn xuất hiện nữa, anh không thể..."

Cô ta còn chưa nói hết câu!

Diệp Bắc Minh đã lấy ra một cái bình sứ nhỏ.

Giải phong ấn ở phía trên đi!

Một cỗ khí tức Hỗn Độn, trào ra từ trong đó!

Anh giơ tay nhỏ một giọt máu ra!

"Máu Hỗn Độn? Sao có thể chứ? Anh lấy ở đâu vậy?" Tố Vấn không còn giữ bình tĩnh được nữa, cô ta kinh ngạc không thôi.

"Đù mé! Máu Hỗn Độn kìa!"

"Trong cái bình đấy toàn là máu Hỗn Độn hả? Hình như không chỉ có một giọt đâu!"

"Trời ơi! Một giọt máu Hỗn Độn, có thể tạo ra một cơ thể Hỗn Độn đấy!"

Rất nhiều người kinh ngạc.

Trong đám đông, đôi mắt già nua của các lão giả ở các thế lực lóe lên như sói!

Họ nhìn chằm chằm máu Hỗn Độn trong tay Diệp Bắc Minh, nếu không phải chỗ này là thành Hồng Hoang, chắc chắn bọn họ đã lao ra cướp rồi!

Máu Hỗn Độn!

Có giá trị quá lớn!

Cho dù là đế tộc, cũng phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán

Sau khi Diệp Bắc Minh đắp nặn cơ thể cho mấy vị sư tỷ.

Để phòng ngừa ngộ nhỡ, anh đã lấy đi máu trên người họ.

"Tiểu Minh Minh..."

Côn Ngô Mật Phi hé môi.

Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: "Trước khi cơ thể chị bị phá hủy, chị là thiên tài!"

Anh vừa dứt lời!

Một giọt máu Hỗn Độn dung hợp với đá mẹ Hỗn Độn!

Vù!

Khí Hỗn Độn dâng lên!

"Mật Phi, mau đặp nặn cơ thể!"

Diệp Bắc Minh nhắc nhở.

"Được!"

Côn Ngô Mật Phi không do dự nữa, thần hồn nhảy vào máu Hỗn Độn!

Dưới sự quay cuồng của khí tức Hỗn Độn, Diệp Bắc Minh phong tỏa vùng luân hồi, bên ngoài không thấy được tình cảnh trên đài Luân Hồi!

"Ơ, không nhìn thấy gì cả!"

"Diệp công tử, cho chúng tôi xem với!"

"Một cơ thể Hỗn Độn sắp ra đời, tương lai khả năng vô hạn!"

"Cơ thể Hỗn Độn trời sinh có thể thăng lên một đại cảnh giới để giết địch, đây mới là điều đáng sợ nhất! Người ở cảnh giới Đại Đạo tầng một có thể giết chết cảnh giới Tế Đạo tầng một! Một khi Côn Ngô cô nương tiến vào tầng thứ chín cảnh giới Đại Đạo, há chẳng phải là sẽ không có đối thủ ở cảnh giới Tế Đạo à?" Một tu võ giả rùng mình.

"Những gì anh vừa nói vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất!" Có người lắc đầu.

"Điều đáng sợ nhất là, tu võ có cơ thể Hỗn Độn, hầu như không gặp chướng ngại gì!"

"Cũng có nghĩa là, Côn Ngô cô nương chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo, tầng một, tầng hai... cho đến tầng chín, thậm chí có thể đột phá cảnh giới Tế Đạo..."

"Tương lai sẽ trở thành một nữ đại đế cũng không chừng!"

"Đù mé... Diệp Bắc Minh đang bồi dưỡng một nữ đại đế?"

"Hít!"

Các tu võ giả xung quanh bàn luận văng cả nước miếng, và không ngừng hít khí lạnh.

Cả đám kích động run cả người!

Hai mắt đầy hăng say, hơn nữa còn có ghen tị, kích động, rung động!

"Mau trở về bẩm báo cho gia tộc, một cơ thể Hỗn Độn đã ra đời!"

"Trong tay Diệp Bắc Minh có còn viên đá mẹ Hỗn Độn nào khác không nhỉ? Cả máu Hỗn Độn nữa?"

"Trên người Côn Ngô Mật Phi đang chảy dòng máu Hỗn Độn đấy còn gì? Trong tay cậu ta có còn đá mẹ Hỗn Độn không mới là điều quan trọng nhất!" Trong chỗ kín đáo, mấy lão giả nói nhỏ.

Ánh mắt nhìn về phía Diệp Bắc Minh chăm chú vô cùng!

Tố Vấn ngây người đứng yên tại chỗ, đầu óc trống rỗng!

Một lúc sau.

Cô ta chợt phản ứng lại, rồi chạy nhanh đến đế cung Hồng Hoang!

Một cơ thể Hỗn Độn xuất thế, toàn bộ chân giới nguyên sơ sắp điên cuồng rồi!

Trên đài Luân Hồi.

Một cơ thể hoàn mỹ đi ra từ trong khí Hỗn Độn!

May mà Diệp Bắc Minh đã phong tỏa vùng luân hồi, khí Hỗn Độn cũng bao phủ toàn bộ đài Luân Hồi. Không thì hình ảnh này sẽ làm người ta chảy máu mũi mất, không cho người bên ngoài nhìn thấy, nhưng để cho trăm vị sư phụ nhìn thấy rồi!

"Tiểu Minh Minh, chị có đẹp không?"

Côn Ngô Mật Phi cười tươi, ánh mắt tràn ngập tình yêu.

Diệp Bắc Minh nhắc nhở một câu: "Mau mặc quần áo vào!"

Anh giơ tay lên, ném một bộ quần áo của mình qua.

"Chị không mặc!"

Côn Ngô Mật Phi cười tà, cô ấy tiến lên nắm cằm Diệp Bắc Minh: "Chị tái tạo lại cơ thể, mọi thứ đều được tái tạo lại ý!"

"Có muốn thử một chút không?"

"Bên ngoài còn có rất nhiều người kia kìa, hơn nữa trăm vị sư phụ của em..." Diệp Bắc Minh còn chưa nói xong.

Côn Ngô Mật Phi đã nhào luôn vào người anh rồi nở nụ cười xấu xa: "Trăm vị sư phụ gì cơ? Tiểu Minh Minh, em nói gì chị không hiểu?"

"Chị mặc kệ, em là người của chị!"

Xung quanh đài Luân Hồi, hơn trăm bia mộ sáng lập lòe.

"Đù! Tên nhóc này chẳng biết chọn địa điểm gì cả!"

"Mọi người phong bế năm giác quan lại, đừng nghe nữa..."

Vù! Vù! Vù...

Hơn một trăm bia mộ đều rung rung một chút!

Sau đó tất cả yên lặng!

...

Tộc Bất Hủ.

Bất Hủ Thương vừa về, một lão giả đã vội vàng chạy tới quỳ một gối xuống nói: "Chủ nhân, xảy ra chuyện rồi... Diệp Bắc Minh có được đá mẹ Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, cậu ta đã nặn ra cơ thể Hỗn Độn cho Côn Ngô Mật Phi!"

"Cậu nói cái gì? Cơ thể! Hỗn! Độn!"

Bất Hủ Thương suýt thì nhảy dựng lên: "Cậu nói lại tôi nghe xem nào? Cơ thể Hỗn Độn ư?"

Không chỉ Bất Hủ Thương, Đại Thương Thần Viện, Tử Vi Đế Tộc, nghe thấy ba chữ cơ thể Hỗn Độn.

Tất cả đều thất thanh!

"Đi thôi, mau đến thành Hồng Hoang!" Rất nhiều người kích động chạy đi, đi thẳng đến thành Hồng Hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK