Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 935: Huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ!

Cả ngục giam Trấn Hồn chấn động dữ dội, sức mạnh không gian đang ngưng tụ lại.

Bên ngoài, ba con Huyết Long cũng cảm nhận được sự thay đổi của ngục giam Trấn Hồn: “Hơi thở gì thế này?”

“Chẳng lẽ thằng ranh đó đã mở ra được kho báu nhà họ Diệp?”

“Không được! Mau lên!”

Ba con Huyết Long như nổi điên xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, trực tiếp nhảy vọt vào.

Cùng lúc đó, một cảm giác quỷ dị đánh úp tới.

Một giây sau đó.

Ở một góc dưới tầng chót của ngục giam Trấn Hồn.

Một khe tối không gian hiện lên!

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn lại, cảm giác như đang bị thứ gì đó trong vực sâu nhìn chằm chằm: “Đây là Ma Uyên ư?”

“Diệp Bắc Minh, mày đúng là to gan!”

“Nhà họ Từ là nơi mà mày có thể tới hả?”

“Không phải mày mở ra kho báu của nhà họ Diệp rồi hả? Ma Uyên? Sao lại xuất hiện ở nơi này!"

Ba giọng nói đầy tức giận vang lên sau lưng.

“Nói lời vô nghĩa với nó làm gì? Trực tiếp giải quyết nó là xong!”

Diệp Bắc Minh quay đầu lại, ba con Huyết Long chen vào tầng dưới cùng của ngục giam Trấn Hồn, không hề do dự lao về phía anh!

“Hôm nay không rảnh chơi với các người, sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay lại lần nữa”.

Anh từng bước đi tới, tiến vào trong Ma Uyên, biến mất!

Diệp Bắc Minh vừa mới đi.

Thì lão già lôi thôi kia đã khua tay múa chân nói: “Ha ha, ngày Ma Uyên mở ra ở ngục Trấn Hồn, chính là ngày lão già này được tự do!”

“Lời hứa của lão phu với người đó đã được thực hiện, tôi đã tự do!”

Ông ta không thèm nhìn ba lão tổ nhà họ Từ.

Chân giẫm mạnh một cái!

Hóa thành vầng sáng vàng trực tiếp đục xuyên mười tầng ngục giam Trấn Hồn, tất cả trận pháp như biến thành giấy.

……

Sâu bên trong Ma Uyên.

Giáo Phụ nhắm mắt ngồi trước tấm bia đá.

Tấm bia đá vô cùng cổ xưa, khắc những nét chữ nhìn không rõ.

Xoẹt!

Ánh mắt Giáo Phụ chợt mở, vẻ mặt hào hứng: “Bắc Minh đến rồi!”

“Cuối cùng phong ấn cũng được giải trừ… Người đó có thể thoát ra rồi”.

Một giây sau đó.

Ký tự trên tấm bia đá nở rộ vầng hào quang.

Khoảnh khắc Diệp Bắc Minh bước vào trong Ma Uyên, sâu bên trong Thiên Cơ Các.

Một quả cầu vàng óng có hình dạng giống quả địa cầu chuyển động.

Trên đó khắc 99 con kim long.

Ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát.

Một trăm lẻ tám vì sao.

Ngoài Diệp Tiêu Tiêu, còn có hơn mười đệ tử đứng quanh bốn phía quả cầu vàng.

Đột nhiên.

“Phụt!”

Ông lão ngồi bên dưới quả cầu vàng phun ra một ngụm máu tươi!

“Sư phụ!”

Diệp Tiêu Tiêu giật mình gọi.

Ông lão mở mắt, đầy kinh hoàng: “Sao lại như thế được?”

Một thanh niên ăn mặc sang trọng kinh ngạc: “Sư phụ, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

“Sư phụ, người trông thấy cái gì?”

Một cô gái sắc mặt nặng nề hỏi.

Ông lão thì thào nói: “Hôm nay thật sự xuất hiện một người mà lão phu không thể đoán được mệnh ư?”

“Cái gì?”

Hơn mười người, trong đó có cả Diệp Tiêu Tiêu tròn mắt nhìn nhau.

Ông lão thường được gọi là Thắng Thiên Bán Tử.

Tên Kì Thắng Thiên

Người ta cũng gọi ông ta là "lão Thắng Thiên”, “Thiên Cơ Linh Vị”…

Không có ngoại lệ, người này chính là người giỏi nhất về bói toán, đoán mệnh!

Thanh niên ăn mặc sang trọng kia đanh mặt: “Sư phụ, Diệp Bắc Minh này đáng sợ như thế ư?”

“Cả sư phụ cũng không thể nhìn thấy tương lai của cậu ta hả?”

Mặt Kì Thắng Thiên vàng như nến.

Thanh niên kia lại nói: “Tất cả ra ngoài cho tôi, Tiêu Tiêu ở lại!”

Soạt!

Tất cả ánh mắt của hơn mười người đều dừng lại ở chỗ Diệp Tiêu Tiêu.

Ghen tị, nghi ngờ, khó chịu và rất nhiều thứ chợt lướt qua.

Thanh niên mặc quần áo sang trọng kia liếc mắt nhìn Diệp Tiêu Tiêu thật lâu!

“Rõ!”

Mọi người không dám cãi lệnh, đều rời khỏi đại điện.

Kì Thắng Thiên vẫy tay: “Tiêu Tiêu, lại đây”.

“Dạ”.

Diệp Tiêu Tiêu đi tới: “Sư phụ có lời gì cần dặn?”

Kì Thắng Thiên nở nụ cười vui mừng: “Cuối cùng cơ hội cũng đã đến”.

Không chờ Diệp Tiêu Tiêu hỏi.

Kì Thắng Thiên đã trực tiếp quỳ xuống: “Kì Thắng Thiên ra mắt cô chủ!”

“A?”

Diệp Tiêu Tiêu giật mình không ngừng lùi về phía sau, che miệng thật chặt: “Sư phụ, người… Người nói cái gì thế?”

“Cái gì mà cô chủ, người… Người đừng dọa con…”

Kì Thắng Thiên quỳ xuống đất, khẽ lắc đầu: “Tiêu Tiêu, đây là lần cuối cùng ta gọi con như thế”.

“Thân phận thật sự của cô là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, tổ tiên của tôi lại là người hầu của nhà họ Diệp!”

“Thành lập Thiên Cơ Các, cũng chỉ để bảo vệ huyết mạch nhà họ Diệp!”

Đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tiêu Tiêu co rụt lại: “Con… Con là huyết mạch của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”

Kì Thắng Thiên gật đầu: “Cô chủ, tôi biết cô rất khó chấp nhận”.

“Nhưng sự thật chính là như thế!”
Chương 936: Ngàn cân treo sợi tóc

“Đây là lệnh bài của chủ nhân nhà họ Diệp, có nó cô sẽ mở được cổng kho tàng nhà họ Diệp, có được tất cả những gì tổ tiên để lại!”

Nói xong, ông ta lấy ra một lệnh bài hình rồng màu vàng.

Trên đó là một chữ Diệp cổ xưa.

Diệp Tiêu Tiêu há hốc miệng, chẳng nói được một lời nào.

Ánh mắt Kì Thắng Thiên trở nên nghiêm túc: “Cô chủ, những lời tôi chuẩn bị nói sẽ cực kỳ quan trọng”.

“Ngoài kia đồn rằng, tổ tiên nhà họ Diệp đắc tội với người của thế giới Cao Võ, nên mới bị diệt tộc!”

“Nhưng sự thật không phải như thế, mà là nhà họ Diệp có được thứ mà tất cả thế lực của thế giới Cao Võ đều thèm muốn”.

“Thứ đó, được phong ấn bên trong kho tàng nhà họ Diệp!”

“Chỉ cần cô chủ có thể bắt tay với một người mà tổ tiên gọi là “kẻ không có số mệnh” thì có nhà họ Diệp sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng nhất!”

“Hôm nay, “kẻ không có số mệnh” mà tổ tiên nhà họ Diệp nói đã xuất hiện!”

Vẻ mặt Diệp Tiêu Tiêu đầy rung động: “Kẻ không có số mệnh?”

“Không thể đoán mệnh! Chờ đã…”

“Sư phụ, ý người là Diệp Bắc Minh?”

Kì Thắng Thiên mỉm cười, khóe miệng tràn ra máu tươi: “Đúng vậy”.

Diệp Tiêu Tiêu sợ hãi: “Sư phụ, người bị sao thế?”

Vẻ mặt Kì Thắng Thiên như được giải thoát: “Thiên đạo năm mươi, đại diễn bốn mươi chín, người là một…”

“Sư phụ được người đời gọi là Thắng Thiên Bán Tử, phải trả giá bằng số tuổi thọ còn lại của mình, để dự đoán được một nửa của phần người đó”.

“Một nửa còn lại, phải dựa vào tất cả mọi người”.

Ông ta lấy ra Thiên Cơ Lệnh: “Cô chủ, từ ngày hôm nay cô chính là chủ nhân của Thiên Cơ Các”.

“Nhà họ Kì từng nhận được ân huệ của tổ tiên nhà họ Diệp, cuối cùng hôm nay cũng đã trả được…”

Dứt lời, ánh mắt Kì Thắng Thiên trở nên u ám, hoàn toàn mất đi hơi thở.

Diệp Tiêu Tiêu cầm Thiên Cơ Lệnh, đau khổ hét lên: “Sư phụ!”

Ầm ầm!

Khoảnh khắc Kì Thắng Thiên qua đời, hồn đăng bên ngoài đại điện cũng tắt ngóm.

“Sư phụ mất rồi?”

“Sao lại như thế!”

Đồng tử tất cả đệ tử đứng bên ngoài đều co rụt lại.

Phá cửa vọt vào.

Đúng lúc trông thấy thi thể Kì Thắng Thiên khóa thành một làn sương khói bay đi, nhanh chóng biến mất.

Diệp Tiêu Tiêu quỳ dưới mặt đất, nắm chặt lấy Thiên Cơ Lệnh.

“Sư phụ!”

“Là Thiên Cơ Lệnh!”

Con ngươi bọn họ lại co rụt.

Mắt thanh niên mặc quần áo sang trọng kia đỏ như chảy ra máu, Thiên Cơ Lệnh là tín vật của chủ nhân Thiên Cơ Các, không truyền cho người ngoài.

Bấy giờ, lại nằm trong tay Diệp Tiêu Tiêu!

“Diệp Tiêu Tiêu, cô đúng là to gan!”

Thanh niên đó hét to: “Lại dám giết hại sư phụ, cướp đoạt Thiên Cơ Lệnh!”

“Cái gì?”

Mọi người tái mặt.

Diệp Tiêu Tiêu vội vàng lắc đầu: “Vương sư huynh, tôi không có!”

“Là sư phụ dồn hết tính mạng của mình để đoán mệnh nên mới…”

Vương Văn Quân hét lớn một tiếng, trực tiếp ngắt lời: “Câm miệng cho tôi!”

Khả năng đoán mệnh nhìn tương lai của sư phụ là vô địch thiên hạ, ai mà lại khiến ông ta phai hao tổn hết sinh mệnh để xem?

“Rõ ràng là cô vì Thiên Cơ Lệnh nên mới tàn nhẫn giết hại sư phụ!”

Diệp Tiêu Tiêu nóng nảy: “Tôi không có… Mọi người nghe tôi giải thích!”

Ánh mắt Vương Văn Quân lạnh như băng, từng bước đi tới trước mặt Diệp Tiêu Tiêu, một chưởng đánh ra!

Diệp Tiêu Tiêu như lá thu rụng văng ra xa, phun một ngụm máu tươi!

“Vương sư huynh, anh hiểu lầm rồi”.

Mặt Diệp Tiêu Tiêu tát nhợt: “Trước khi qua đời sư phụ đã giao Thiên Cơ Lệnh cho tôi, bảo tôi trở thành chủ nhân Thiên Cơ Các!”

Lời đó vừa dứt, mọi người đều ồ lên!

Mắt Vương Văn Quân đỏ bừng, như một con thú hoang đang nổi điên: “Ăn nói hàm hồ!”

“Cô nhập môn trễ nhất, tại sao có thể trở thành thánh nữ Thiên Cơ Các?”

“Bởi vì sư phụ muốn cảm hóa yêu nghiệt như cô thôi, cô căn bản không phải con người!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người.

“Vương sư huynh, nói thế là sao?”

Trong ánh mắt khó hiểu của tất cả mọi người, hai ngón tay Vương Văn Quân đâm vào trán Diệp Tiêu Tiêu.

“A!”

Diệp Tiêu Tiêu kêu thảm một tiếng.

Con mắt thứ ba xuất hiện giữa mi tâm, chảy ra máu tươi!

“Đây là?”

“Hít!”

Mọi người hít sâu một hơi: “Sao lại như thế?”

Mặt Vương Văn Quân đầy giận dữ: “Mọi người đã nhìn thấy chưa? Diệp Tiêu Tiêu căn bản là Ma tộc!"

“Giống với tên Diệp Bắc Minh kia, hoàn toàn không phải người!”

Vương Văn Quân nặn ra dòng nước mắt: “Sư phụ, người dốc bao nhiêu công sức, cuối cùng đều bị ả yêu nữ lòng lang dạ sói này đổ xuống sông xuống biển!”

“Hôm nay tôi sẽ dùng máu của cô ta để tưởng nhớ linh hồn thiêng liêng của sư phụ!”

Giơ tay lấy ra một thanh kiếm chém vào đầu Diệp Tiêu Tiêu.

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc đó.

“Ầm”, một tiếng thật lớn, làn sương mù lan ra khắp đại điện.

Chờ đến lúc sương tan đi, thì Diệp Tiêu Tiêu đã sớm biến mất không thấy.
Chương 937: Hai mẹ con gặp mặt nhau trước

Vương Văn Quân sợ run, sát ý lạnh lẽo xuất hiện: “Sư phụ đã bị ả yêu nữ này hại chết, Thiên Cơ các không thể một ngày vô chủ được!”

“Từ giờ trở đi tôi sẽ nắm giữ vị trí các chủ Thiên Cơ các!”

“Bất chấp tất cả mọi thứ cũng phải bắt ả yêu nữ kia về cho tôi, vậy mới làm yên lòng linh hồn của sư phụ trên trời!”

...

Ma Uyên.

Diệp Bắc Minh vừa mới tới thì cảm giác được một luồng ma khí thuần khiết chảy vào cơ thể mình.

Lúc này, cơ thể anh như miếng bọt biển thiếu nước.

Mà ma khí lại chính là nước.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc thốt lên: “Dòng ma khí này thật thuần khiết, từ sau khi mình rời khỏi Tử Vong Cốc cũng chưa từng gặp được dòng ma khí nào thuần khiết đến thế!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Đương nhiên rồi, đây là Ma Giới mà!”

“Ma khí thuần khiết như vậy mới coi là bình thường!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Nơi đây là Ma Giới ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Phải mà cũng không phải!”

“Nghĩa là gì, đừng ra vẻ bí ẩn nữa!”

“Ma Uyên chắc là một phần của Ma Giới, giống với đại lục Thượng Cổ đã từng là một phần của đại lục Chân Võ hiện đang lơ lửng trên bầu trời đại lục Chân Võ”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.

“Bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Ma Uyên tách khỏi Ma Giới!”

“Diện tích cả Ma Uyên chắc còn chưa tới một phần chục nghìn Ma Giới!”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Vậy sao ông biết?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình thản trả lời: “Bởi vì ngay khi cậu tiến vào Ma Uyên, bản tháp đã xem xét sơ qua mọi chuyện ở Ma Uyên một lần”.

“Hơn nữa còn biết cả vị trí của Tôn Thiến!”

“Vãi chưởng!”

Diệp Bắc Minh kích động hét: “Biết người ta ở đâu sao không nói sớm, mau đi thôi!”

...

Gầm gừ!

Trong một góc sơn cốc, Huyết Lang đang đứng trước một bãi máu.

Tôn Vô Cực dẫn theo một đám người đi tới đó.

Huyết Lang nhe răng nhếch miệng ngửi vết máu trên mặt đất.

Một ông già ngồi xổm xuống, quẹt một ít máu trên tay rồi đưa lên ngửi: “Sức chịu đựng của người phụ nữ này đã vượt qua tưởng tượng của chúng ta rồi, tận sáu tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa gục ngã!”

Sáu tiếng đồng hồ trước, Huyết Lang đã tìm thấy Tôn Thiến.

Lúc ấy Tôn Thiến đang nghỉ ngơi, Huyết Lang đánh lén từ trong góc tối.

Một cánh tay Tôn Thiến bị thương, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, đứa bé trong bụng bộc phát một luồng lực lượng hùng mạnh đánh lui Huyết Lang.

Tôn Thiến bị thương buộc phải bỏ chạy.

Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn nói: “Đã bị Huyết Lang của tôi cào rồi, trong chốc lát miệng vết thương đó không thể nào khép lại đâu”.

“Biết mèo bắt chuột thế nào không? Chúng ta cứ thế từ từ theo sau thôi”.

“Đợi đến khi cô ta không còn sức chạy trốn nữa thì chúng ta sẽ xuất hiện cho cô ta cảm nhận được cái gì là tuyệt vọng!”

Cả bọn từ tốn đuổi theo sau.

Bốn tiếng tiếp theo, bọn họ phát hiện Tôn Thiến ở một bãi nham thạch.

Gương mặt xinh đẹp của cô ta trách bệch, đôi môi khô nứt.

Tay cô ta nắm chặt một thanh trường kiếm đầy vết sức mẻ.

“Chạy đi, sao không chạy tiếp nữa?”

Tôn Vô Cực thong dong đi tới như đang tản bộ: “Chỉ là một người phụ nữ cảnh giới Võ Thần mà lại khiến tôi tốn nhiều thời gian đến vậy”.

“Tôi rất hiếu kỳ cô giết con tôi thế nào đấy!”

Tôn Thiên cầm chặt trường kiếm, đôi mắt đỏ bừng: “Là con trai ông chán sống!”

“Đã chết đến nơi rồi mà còn cứng mỏ à?”

Tôn Vô Cực cười khẩy.

Ông ta đưa tay lên, một luồng chân nguyên hùng dũng kéo tới.

Tiếng va chạm vang lên, trường kiếm trong tay Tôn Thiến bị luồng lực lượng ấy chém thành ba đoạn.

Lưỡi kiếm lơ lửng giữa không trung, nhắm ngay vào yết hầu và trái tim của Tôn Thiến.

“Hu hu...”

Bỗng nhiên trong bụng Tôn Thiến truyền tới một giọng non nớt không rõ nhưng đầy lo lắng.

“Con ơi...”

Tôn Thiến biến sắc, nhanh chóng trấn an bụng mình: “Đừng sợ, không có việc gì đâu”.

Tôn Vô Cực mỉm cười tàn nhẫn: “Ha ha, xem kìa, đứa bé trong bụng cô cảm nhận được mẹ mình đang gặp nguy hiểm đấy!”

“Tôi là một người rất tốt bụng đấy”.

“Cô giết con của tôi, vậy tôi cũng giết con cô nhỉ!”

“À, suýt nữa thì quên mất là con của cô còn chưa ra đời!”

Ông ta nhếch miệng cười quái dị: “Có cần tôi giúp cô hay không?”

Ngay sau đó.

Một đoạn kiếm di chuyển tới bụng Tôn Thiến rồi dừng lại.

Ánh mắt Tôn Thiến đầy hoảng hốt: “Đừng làm tổn thương con tôi!”

Tôn Vô Cực cười cợt: “Cái gì mà gọi là tổn thương đứa bé của cô chứ?”

“Cô sẽ chết ngay thôi mà, hai mẹ con cô cũng chưa có cơ hội gặp mặt nhau”.

“Vậy nên hôm nay để lão phu giúp hai mẹ con gặp nhau trước!”

“Cô phải nên cảm ơn lão phu mới đúng chứ?”

Dứt lời, ông ta điều khiển mũi kiếm rạch bụng Tôn Thiến.

“Đừng mà!”

Tôn Thiến kêu thảm thiết, đưa tay cầm mũi kiếm.

Cô ta cầm nó rất chặt.

Máu tươi trào ra, thậm chí còn có thể nghe được tiếng va chạm giữa mũi kiếm và xương bàn tay.

Da đầu mấy người đi theo Tôn Vô Cực tới run lên.

Tôn Vô Cực cũng rất bất ngờ.

Hiển nhiên ông ta không ngờ rằng Tôn Thiến lại cứng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK