Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 261: Xét xử Diệp Bắc Minh?

Sát ý khủng khiếp như thủy triều!

Tách tách tách!

Ánh đèn trong phòng bật tắt liên tục.

Ngay cả dòng điện trong dây điện đều bị sát ý của Diệp Bắc Minh làm ảnh hưởng.

Dạ Kiêu hoảng sợ run rẩy toàn thân, quần áo bị mồ hôi thấm ướt.

Con ngươi ông ta co thắt kịch liệt!

Sát ý đáng sợ quá!

Quả thật còn đáng sợ hơn thợ săn - vua sát thủ trong bảng xếp hạng ngầm ông ta đã từng gặp qua!

‘Vua sát thủ và hắn so sánh với nhau, quả thật là một dưới đất, một trên trời!’

‘Diệp Bắc Minh? Diệp Bắc Minh!’

Trong lòng Dạ Kiêu mặc niệm cái tên này: ‘Rốt cuộc cậu là ai?’

Một lát sau.

Diệp Bắc Minh thu lại sát ý.

Giống như tất cả những thứ vừa rồi chưa từng xảy ra!

“Cái này…”

Dạ Kiêu càng kinh hãi.

Làm sao anh có thể thu phóng sát ý tự nhiên như vậy?

Giọng nói Diệp Bắc Minh truyền tới, lạnh băng thấu xương: “Lăng Phong, tôi lập tức lên đường”.

“Ông ở Cảng Đảo chờ tôi, sau đó chúng ta cùng đi Tượng Quốc”.

Vạn Lăng Phong trả lời: “Rõ!”

Cúp điện thoại.

Lúc này Diệp Bắc Minh hạ lệnh cho toàn thể đội Thiên Cơ, sau khi uống đan dược thì ra ngoài lịch luyện.

Còn mình thì lập tức cất cánh ở sân bay của đội Thiên Cơ, chuẩn bị đi Cảng Đảo.

Bỗng nhiên.

Một chiếc xe lái vào đội Thiên Cơ, ngăn máy bay của Diệp Bắc Minh lại.

Một người đàn ông trung niên bước từ trên xe xuống: “Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu, chuẩn bị chạy trốn sao?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Ông là ai?”

Người đàn ông trung niên mặt đầy ngạo mạn: “Tôi là người của hội trưởng lão Long Quốc, Hà Thiên Hùng!”

“Cậu có thể gọi tôi là Hà chấp pháp sứ!”

“Diệp Bắc Minh cậu hành vi hung ác, giết người lung tung, đã không tuân theo pháp luật Long Quốc một cách nghiêm trọng”.

“Tôi đại diện cho các vị trưởng lão trong hội trưởng lão, bây giờ đưa cậu về quy án!”

Ra lệnh: “Diệp Bắc Minh cậu có quyền giữ yên lặng, nhưng mỗi lời cậu nói ra đều xem như là bằng chứng trước tòa!”

“Bắt lại!”

Sau lưng Hà Thiên Hùng.

Một đám chấp pháp cầm theo xiềng xích đi về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh chẳng buồn phí lời.

Bùm!

Giáng một cái tát!

Kình khí khủng khiếp tấn công tới, Hà Thiên Hùng toàn thân nổ tung, hóa thành sương máu!

Những chấp pháp kia cũng ngây người.

Mẹ kiếp!

Sợ đến mức toàn thân run rẩy, không nhịn được lui về phía sau!

Thậm chí cả chấp pháp sứ của hội trưởng lão Diệp Bắc Minh cũng dám giết?

“Đi!”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn để ý đến đám tép diu này, xoay người bước lên máy bay.

...

Hội trường hội trưởng lão.

Một đám tầng lớp cấp cao Long Quốc đang chờ ở đây.

Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ truyền đến tin tức Diệp Bắc Minh bị bắt về quy án!

Hà Thiên Hùng đại diện hội trưởng lão đi thi hành pháp luật.

Lá gan của Diệp Bắc Minh dù lớn cũng chắc chắn không dám đối địch với hội trưởng lão!

Một đám tầng lớp cấp cao nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Hoa, nhà họ Diệp đều có mặt ở đây.

Ngụy Kinh Phú, Đường Kình Thương, Tần Tướng Thần đều ngồi trên ghế trưởng lão.

Ngay cả Diệp Lăng Tiêu cũng đích thân đến!

Có thể tưởng tượng được.

Đây là cảnh tượng như thế nào!

“Hừm, Diệp Bắc Minh này quá kiêu ngạo!”

“Thật sự cho rằng không ai có thể trừng trị được hắn sao?”

“Ngày trước hắn làm điều xằng bậy ở Trung Hải, làm loạn ở ngoài tỉnh không ảnh hưởng đến chúng ta thì cũng thôi đi”.

“Bây giờ ở Long Đô cũng dám làm vậy!!!”

Ầm ầm ầm!

Lão giả này đập bàn: “Long Đô là nơi nào? Là địa bàn của chúng ta!”

“Lần này nhất định phải khiến hắn cúi đầu”.

“Dứt khoát phế bỏ tu vi, nhốt vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn!”

“Ý kiến hay!”

Một vài trưởng lão bàn luận riêng, liên tục cười lạnh.

Tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn.

Người đã vào thì không ra được.

Ngày trước Long Quốc đã từng có võ giả đứng đầu.

Sau khi bị giam vào tầng thứ mười trong thiên lao Long Hồn, ngay cả sóng gió cũng không nổi lên được.

Hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mọi người!

Sắc mặt đám người nhà họ Đường, nhà họ Phó, nhà họ Tần, nhà họ Hoa u ám đến đáng sợ.

“Báo!”

Đột nhiên, một chấp pháp sứ vội vàng xông vào hội trường hội trưởng lão.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn sang.

Đối mặt với vô số ánh mắt ở đây, chấp pháp sứ này áp lực cực lớn.

Một lão giả mặc đồ Trung Sơn mở miệng: “Sao hả, lắp ba lắp bắp, nói!”

“Hà Thiên Hùng đâu, không phải bảo ông ta bắp Diệp Bắc Minh về xét xử ư?”

“Người đâu?”

Giọng chấp pháp sứ này run rẩy: “Ông Hà… ông ấy bị Diệp Bắc Minh một chưởng tát chết rồi!”

“Cái gì?!!!”

Hội trường tĩnh mịch!

Yên lặng như tờ chừng ba phút.

Giây tiếp theo.

Vù!

Toàn bộ hội trường hội trưởng lão bùng nổ.

“Diệp Bắc Minh đâu?”

“Hắn… chạy rồi! Ngồi máy bay chạy mất! Đã rời khỏi Long Đô!”

Lão giả này đập bàn, tức giận hét lên: “Diệp Bắc Minh, mày coi thường quốc pháp, giết chấp pháp sứ hội trưởng lão, còn muốn lợi dụng thoát khỏi Long Đô?”

“Người đâu, truy nã Diệp Bắc Minh toàn quốc!”

...

Thời điểm máy bay rời khỏi Long Đô.

Trong một trang viên nào đó ở Long Đô.

Tại phòng kín.

Một lão giả kinh ngạc hỏi: “Hắn thật sự rời khỏi Long Đô rồi?”

Một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh lão giả: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Đô”.

“Chúng ta lợi dụng kỹ thuật truyền tin, nghe lén điện thoại của Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong”.

“Nghe ý tứ của Diệp Bắc Minh, hắn một mực muốn đi tìm người phụ nữ năm đó!”

“Hơn nữa, lần này Diệp Bắc Minh rời khỏi Long Đô, chuẩn bị đi Tượng Quốc”.

Trong phòng kín trở nên im lặng.

Mười mấy giây sau.

“Ha ha ha ha!”

Một tiếng cười dữ tợn truyền tới: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, mày thật sự dám rời khỏi Long Quốc?”

“Lần trước mày đi Đông Doanh, đi nhanh mà đến cũng nhanh”.

“Còn có mấy sư tỷ của mày và đại quân đều canh chừng ở Đông Doanh, không thể nào ra tay”.

“Lần này, mày dễ dàng rời khỏi Long Quốc, đi Tượng Quốc?”

“Mày có biết Tượng Quốc là nơi nào không? Đây chính là vùng đất vô chủ!”

Giọng nói lạnh lẽo: “Năm đó, mẹ mày suýt chút nữa chết ở Tượng Quốc”.

“Diệp Bắc Minh, nơi đó vừa hay làm đất chôn mày!”

Liên lạc thợ săn cho tôi, nếu như có thể lấy được bí mật trên người Diệp Bắc Minh là tốt nhất”.

“Nếu không có được, giết!”

Cơ thể người đàn ông trung niên run lên: “Rõ!”

Thợ săn!

Đây chính là cường già đứng đầu trên bảng xếp hạng ngầm.
Chương 262: Bức ảnh của mẹ

Hạng thứ 277!

Đối phương ngay cả người của Côn Luân Khư cũng đã từng giết, hơn nữa người trong Côn Luân Khư đang truy nã hắn, nhưng lại không thể bắt được!!!

Diệp Bắc Minh bị thợ săn để mắt tới, tuyệt đối chết chắc.

Cường giả bảng xếp hạng ngầm, một cái tên một tầng trời!

Lão giả tiếp tục nói: “Thông báo cho điện Huyết Hồn, bảo bọn họ huy động toàn bộ lực lượng!”

“Đám phế vật này nếu không bắt được Diệp Bắc Minh một lần nữa thì không cần thiết phải tồn tại”.

Người đàn ông trung niên kinh hãi, sau lưng phát rét, nuốt nước miếng: “Rõ!”

...

Hai giờ sau.

Diệp Bắc Minh đến sân bay Cảng Đảo.

Vạn Lăng Phong đã chờ ở đây từ lâu.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫn theo một người tới, ông ta vội ra nghênh đón.

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong cung kính hành lễ: “Vị này là?”

Chuyển ánh mắt vào người Dạ Kiêu.

Người này khí tức lạnh lẽo, cho ông ta cảm giác bất an!

Dạ Kiêu lạnh lùng mở miệng: “297 bảng xếp hạng ngầm, Dạ Kiêu!”

Vạn Lăng Phong kinh hãi, theo bản năng lùi về phía sau nửa bước: “Cường giả bảng xếp hạng ngầm!”

“Chủ nhân cẩn thận!”

“Bảng xếp hạng ngầm rất khủng khiếp, người này có thể là đến ám sát cậu!”

Soạt!

Vạn Lăng Phong bước tới, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.

Ngăn giữa anh và Dạ Kiêu!

Diệp Bắc Minh không có bất kỳ phản ứng, chỉ đứng ở đó.

Khóe miệng Dạ Kiêu co quắp!

Mẹ nó!

Ông đây còn ám sát anh?

Ông có biết tên quái vật này đã giết một nhân vật khủng khiếp 289 bảng xếp hạng ngầm ngay trước mặt tôi đấy!

Ơ?

Bầu không khí có cái gì không đúng!

Vạn Lăng Phong chần chừ một chút, sao Dạ Kiêu lại không có ý ra tay?

Giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Yên tâm, người của mình”.

Vạn Lăng Phong ngây người: “Cao thủ bảng xếp hạng ngầm là người của mình?”

“Lên máy bay rồi nói”.

Đám người Diệp Bắc Minh đã lên một chiếc máy bay khác.

Nhân tiện giải thích một chút lai lịch của Dạ Kiêu.

Vạn Lăng Phong vô cùng khiếp sợ, không ngừng hít khí lạnh: “Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó…”

“Chủ nhân, sao cậu lại có thể dẫn người từ trong thiên lao Long Hồn đi ra?”

“Rít!”

Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thiên lao Long Hồn rất mạnh sao?”

Vạn Lăng Phong nghiêm túc gật đầu: “Đâu chỉ mạnh, thiên lao dưới lòng đất của Long Hồn tổng cộng được chia làm mười tầng”.

“Loại người như Dạ Kiêu cũng ước chừng được nhốt ở tầng thứ ba, cậu biết mười tầng dưới lòng đất nhốt những ai không?”

Vạn Lăng Phong tự hỏi tự đáp: “Những người đó đều là cường giả hàng đầu!”

Diệp Bắc Minh như có điều suy nghĩ.

Sớm biết thế thì đã xuống xem một chút rồi.

Có lẽ có thể nhìn thấy một vài thứ thú vị.

Anh không hứng thủ đối với những thứ này, chỉ cần người trong đó không trêu chọc mình.

Quan tâm nhốt ai đâu!

Một khi trêu chọc mình, dù là người của mười tầng dưới lòng đất thì sao?

Giết hết!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đông cứng lại: “Lăng Phong, cụ thể là chuyện gì?”

Vạn Lăng Phong biết nên nói chuyện chính rồi.

Máy bay cũng đúng lúc cất cánh, bay về phía Tượng Quốc.

Vạn Lăng Phong lấy ra một bức ảnh đen trắng: “Thiếu chủ, cô gái trong tấm hình này chính là mẹ cậu!”

“Cái gì?”

Trên khuôn mặt bình tĩnh của Diệp Bắc Minh nổi lên gợn sóng.

Anh có chút kích động!

Hô hấp cũng dồn dập, chưa từng thất lễ như vậy.

Anh phất tay, bức hình từ tay Vạn Lăng Phong liền xuất hiện vào trong tay Diệp Bắc Minh.

Cúi đầu nhìn.

Bức hình ngả vàng.

Là hình đen trắng.

Phía trên giống như ở sâu trong núi lớn nào đó.

Bốn phía hỗn độn, khắp nơi đều là pháo binh và dấu tích chiến đấu.

Một cô gái đứng trên gò đất, dưới chân đều là thi thể.

Chỉ có một bóng lưng!

Không có chính diện.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh không dời, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô gái trong tấm hình.

Im lặng!

Khoảng chừng mười phút.

Giọng nói truyền tới: “Đây đúng là mẹ tôi?”

Vạn Lăng Phong gật đầu: “Có lẽ vậy, hai mươi ba năm trước bà ấy tiến vào khu vực tiếp giáp giữa Tượng Quốc và Thúy Quốc, người hiện đại gọi nơi đó là Tam Giác Vàng!”

“Nơi đó có rất nhiều lính đánh thuê, còn có sát thủ hàng đầu”.

“Do có mỏ phỉ thủy lớn nhất ở Thúy Quốc, vì vậy hàng năm đều xảy ra chiến đấu ác liệt”.

“Gần như vài tháng lại đổi một nhóm đầu sỏ!”

“Nhưng trong đó có một người là ông Long!”

“Ông ta kinh doanh ở Tam Giác Vàng gần 30 năm, chắc hẳn là người duy nhất còn sống sót năm đó, có lẽ ông ta biết chút tin tức”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh nghiêm lại: “Ông Long?”

Vạn Lăng Phong nghiêm túc nói: “Đúng vậy, ông Long là tội phạm bị truy nã ở rất nhiều nước lớn trên toàn thế giới”.

“Ông ta trốn ở Tam Giác Vàng, mọi người cũng không thể nào bắt được”.

“Quốc tịch người này ở Long Quốc, cũng xem như là một thành viên trong cộng đồng người Hoa”.

Ông ta lấy ra một tấm bản đồ.

Chỉ vào một vị trí trong đó.

“Nơi này chính là Tam Giác Vàng”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhìn vào bản đồ: “Chúng ta trực tiếp đến đó”.

Vạn Lăng Phong cười khổ: “Chủ nhân, e rằng không được, chúng ta chỉ có thể đáp xuống thành phố cách đó 300 cây số”.

“Sau đó lái xe đến, khu vực Tam Giác Vàng có rất nhiều cường giả”.

“Còn có đại pháo phòng không, bất kỳ máy bay nào bay trên đó cũng đều bị đánh xuống”.

Diệp Bắc Minh có thuật Đằng Không.

Ngồi máy bay cũng không sợ máy bay bị phá hủy!

Nhưng Vạn Lăng Phong và nhân viên tổ bay khác sẽ nguy hiểm.

Diệp Bắc Minh không buồn quan tâm đến mạng của kẻ địch, nhưng người của mình không thể chết oan!

Dù sao đã lên đường, anh cũng không quan tâm một hai ngày.

“Được, ông sắp xếp đi”.

Nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa.

“Rõ!”

Vạn Lăng Phong chủ động lui ra khỏi phòng, để cho Diệp Bắc Minh nghỉ ngơi.

...

Côn Luân Khư.

Cả vùng tuyết trắng ngần, một đám người đi ra từ trong sơn cốc.

Người đàn ông anh tuấn phóng khoáng.

Nữ phong thái động lòng người!

Già im lặng ít nói, ánh mắt lạnh như băng!
Chương 263: Lệnh bài huyền thiết

“Vù!”

Người đàn ông hít sâu một hơi: “Đây chính là thế giới của người bình thường sao? Dường như cũng không khác gì Côn Luân Khư lắm”.

Một người đàn ông khác mở miệng: “Ha ha, khác biệt lớn lắm”.

“Thực lực của chúng ta có thể nắm giữ sống chết của người bình thường, giết bọn chúng giống như nghiền chết một con kiến vậy”.

“Nhưng thế giới của người bình thường dường như rất vui đó”.

Một vị lão giả mở miệng: “Lần này chúng ta đi không phải để chơi”.

Ông ta phất tay.

Lấy ra một tấm hình!

Lệnh bài màu đen trên đó khiến con ngươi tất cả mọi người co lại.

Lệnh bài huyền thiết!

Chính là tấm lệnh bài mẹ Diệp Bắc Minh để lại cho anh.

Lúc này.

Đám người Côn Luân Khư nhìn thấy lệnh bài huyền thiết này, ánh mắt nóng như lửa.

“Dù thế nào cũng phải tìm bằng được lệnh bài huyền thiết!”

“Chỉ cần có nó, chúng ta có thể không cần trải qua tuyển chọn, trực tiếp tiến vào những tông môn kia!”

“Đây là cơ hội bước vào Long Môn!”, lão giả lạnh như băng nói.

Những người trẻ tuổi khác vô cùng kích động.

Đây là cơ hội thay đổi vận mệnh cả cuộc đời bọn họ!

Một người vóc dáng đẹp uyển chuyển.

Ngực cao ngất!

Eo thon.

Cô gái với đôi chân dài nói: “Bức ảnh này hình như là gửi đi từ nhà họ Lý Cảng Đảo”.

“Người của bọn họ đang hỏi thăm lai lịch lệnh bài huyền thiết khắp nơi”.

Ban đầu Diệp Bắc Minh chụp hình, bảo nhà họ Lý đi thăm dò tin tức của lệnh bài huyền thiết.

Không ngờ khiến người bên trong Côn Luân Khư chú ý!

Ánh mắt lão giả trầm xuống: “Giữ lại một phần nhân chứng sống là được rồi, những người khác từng nhìn thấy lệnh bài huyền thiết, giết hết”.

“Tránh bị gia tộc khác biết, bọn họ đến cướp sẽ gây phiền toái”.

...

Máy bay đáp xuống.

Bởi vì thời gian quá gấp gáp, Diệp Bắc Minh tạm thời quyết định đi Tam Giác Vàng.

Không tìm được dẫn đường.

Vạn Lăng Phong đã báo với một đoàn du lịch hai mấy người.

Do có ba người xen vào.

Đoàn du lịch vốn chuẩn bị xuất phát lại phải đợi thêm ba tiếng đồng hồ.

Đoàn du lịch hai mươi mấy người, trong đó có mười tám võ giả!

Cảnh giới tu vi đều không thấp!

Một người đàn ông Võ Linh đứng dậy, bất mãn quát: “Các người sao thế?”

“Để bọn tôi chờ các người lâu như vậy!”

“Có tiền giỏi lắm sao? Mẹ! Lãng phí…”

Diệp Bắc Minh cong ngón tay bắn ra.

Một đường kình khí bay ra ngoài!

Phốc!

Người đàn ông mở miệng bị anh chém chết, hiện trường trong nháy mắt yên tĩnh.

“Mày!!!”

Bốn người bạn đồng hành của người đàn ông mặt đầy giận dữ.

Tất cả đều đứng dậy đi về phía Diệp Bắc Minh!

Ầm!

Diệp Bắc Minh giơ tay giáng cái tát xuống.

Đập chết cả bốn người.

Nếu đã có ý kiến với anh, giữ lại cũng phiền toái.

Giết là được!

Không phải người Long Quốc, anh cũng chẳng buồn hỏi lai lịch.

“Rít!”

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, mặt đầy kinh hoàng.

Có một vài người còn đứng dậy.

Nhưng.

Kinh hoàng thì kinh hoàng, nhưng không có mấy người sợ hãi!

Mặt nghiêm túc!

Kiêng kỵ quét qua Diệp Bắc Minh!

Đây rõ ràng không phải một đoàn du lịch đứng đắn.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Lên đường được chưa?”

Hướng dẫn viên du lịch run rẩy: “Được, được rồi! Lập tức lên đường!”

Vạn Lăng Phong cho anh ta một triệu đô la.

Chết mấy người thì sao?

Liên quan đếch gì đến anh ta!

Dù sao cũng là vùng đất không phân chia.

Những người còn lại trong đoàn du lịch này trong tay chưa chắc không lấy mạng ai!

Mọi người thu dọn đồ đạc, lập tức lên đường.

Đột nhiên.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Nhóc con, cậu có phát hiện ra trong đoàn có một người tu vi rất cao!”

“Lại còn là tu vi Võ Tông hậu kỳ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vừa bắt đầu tôi đã phát hiện ra hắn rồi”.

Đó là một thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Khoác túi chéo, đeo kính râm lớn.

Khuôn mặt thanh tú, vóc người cao gầy, mặc đồ thường.

Một người độc thân!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Người này luôn chú ý đến cậu, đối với cậu mà nói có chút nguy hiểm”.

Diệp Bắc Minh ung dung nói: “Kệ cho hắn chú ý, không chọc đến tôi, mọi người yên ổn với nhau”.

“Chọc tôi, giết là được”.

...

Trong một chiếc xe khác.

Một thiếu nữ khoảng 20 tuổi.

Vóc dáng thon thả.

Da thịt trắng nõn, thổi một cái cũng vỡ.

Chân mày to mắt to, khí chất cao quý.

Sóng lớn phập phồng!

Cô ta cắn chặt môi, cố nén kích động muốn nôn mửa.

Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một người bị người ta đánh thành sương máu!

Người đàn ông trẻ tuổi Long Quốc đó là ai?

Quá kinh khủng!

Trần Di Lâm.

Thiên kim nhà họ Trần ở Tượng Quốc!

Bố cô ta bị lính đánh thuê Tam Giác Vàng bắt cóc, đòi tiền chuộc một tỷ đô la.

Trần Di Lâm xách một vali kim cương tới chuộc người!

Cậu thanh niên trẻ tuổi bên cạnh lại không hề sợ hãi: “Đừng sợ, nếu như em muốn chuộc bố mình về, nhất định phải trải qua điều này”.

“Tam Giác Vàng không phải phòng ấm, nơi này giết người đều rất tùy tiện”.

“Em nhìn hướng dẫn viên kia đi, anh ta cũng đâu có sợ!”

“Ở đây thực lực là tất cả!”

Sở Hà Đồ, hôn phu của Trần Di Lâm.

Mặc dù cô ta không thích Sở Hà Đồ.

Nhưng thế lực của nhà họ Sở ở Tượng Quốc rất lớn, vốn dĩ với tính cách của Trần Di Lâm, căn bản sẽ không quan tâm đến Sở Hà Đồ.

Bây giờ không còn cách nào khác!

Trần Di Lâm lo lắng: “Ngộ nhỡ bọn họ cầm kim cương rồi giết con tin thì sau?”

Sở Hà Đồ tự tin: “Có đại sư Cam Bố ở đây rồi, ông ta chính là cường giả đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”

“Bất kỳ tình huống gì ông ta cũng có thể đối phó, Di Lâm, em cứ yên tâm”.

Một lão giả ngồi hàng cuối cùng trong xe việt dã đang nhắm mắt dưỡng thần.

Mặt đầy ngạo mạn!

Đứng thứ ba trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

Cảnh giới Võ Hoàng đỉnh phong!

Là khái niệm gì?

Vô địch thiên hạ!

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Sở Hà Đồ.

Sở Hà Đồ nhân tiên sáp tới, chìa tay chuẩn bị ôm Trần Di Lâm: “Di Lâm, em cứ yên tâm”.

“Hơn nữa, em cũng đã đồng ý với anh, chỉ cần cứu được bố em, em sẽ đồng ý kết hôn với anh”.

Trần Di Lâm tránh né tay của Sở Hà Đồ.

Cô ta lạnh lùng nói: “Tôi nhớ cam kết của mình, nhưng bây giờ anh không thể đụng vào tôi!”

“Được thôi!”
Chương 264: Ông lão Hắc Xà

Sở Hà Đồ mỉm cười.

Sâu trong ánh mắt thoáng qua vẻ u ám!

Che giấu rất tốt, không có bị Trần Di Lâm phát hiện.

Giả bộ thanh thuần ngọc nữ gì chứ?

Theo đuổi lâu như vậy, tay cũng không cho sờ một cái!

Sở Hà Đồ thầm nghĩ: ‘Chờ ông đây kết hôn với cô rồi, có được quyền hành kinh tế nhà họ Trần, nhất định sẽ khiến cô sống không bằng chết!”

...

Lúc này.

Sâu trong một lâu đài nào đó ở Âu Châu.

Một người đàn ông da trắng đi qua hành lang dài: “Bố, cơ hội đến rồi!”

“Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Long Quốc, hạ xuống lãnh thổ Tượng Quốc”.

Lão giả da trắng ngồi phơi nắng trên ghế, con ngươi đục ngầu trong nháy mắt trở nên trong suốt.

Ông ta chậm rãi đứng dậy, giống như một con rồng già vừa thức tỉnh!

“Đi, không tiếc bất cứ giá nào mang tấm thẻ kia về cho tôi!”

“Có nó rồi, gia tộc Rothschild chúng ta có thể thống trị thế giới!”

“Đồ mẹ đỡ đầu để lại không thể rơi vào tay hắn!”

Người đàn ông da trắng gật đầu: “Dạ!”

Xoay người rời đi.

Cuối hành lang dài truyền đến tiếng nói:

“Bố, chờ tin tốt của con”.

...

Hai giờ sau.

Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!

Đột nhiên.

Tiếng súng nổi lên bốn phía, tất cả bánh xe việt dã đều nổ lốp.

Bảy chiếc xe việt dã đều dừng lại.

Từ bốn phương tám hướng trong rừng cây, mấy ngàn lính đánh thuê lao ra.

Trong tay của bọn họ đều cầm súng.

Ngoài ra còn có số lượng lớn võ giả!

Bao vây tất cả các du khách nước chảy không lọt.

Hướng dẫn du lịch cười lớn xông về phía đám lính đánh thuê: “Các người đến muộn chút nữa, tôi còn không biết phải dẫn bọn họ đi dạo trong rừng bao lâu nữa!”

Nghe đến đây.

Sắc mặt tất cả du khách biến đổi!

Vạn Lăng Phong đè thấp giọng: “Chủ nhân, có phiền toái”.

“Tam Giác Vàng rất loạn, loại lính đánh thuê cướp nửa đường này đâu đâu cũng có”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đầu tiên đừng có gấp, xem chút đã rồi nói”.

Lúc này.

Những đám lính đánh thuê bắt đầu ra tay cướp bóc của cải!

Du khách đều bị giam lại, dùng súng chĩa vào đầu, yêu cầu phải chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng ngoại quốc của bọn họ.

Chuyển tiền xong!

“Đàn ông đập chết, đàn bà mang về hưởng thụ!”

“Ha ha ha ha!”

Pằng!

Trực tiếp đánh gục!

Trần Di Lâm sợ đến mức sắc mặt trắng bệch.

Sở Hà Đồ cũng có chút lo lắng, không thể mất phong độ, anh ta nhìn về phía đại sư Cam Bố: “Đại sư Cam Bố, giao cho ông”.

Cam Bố mở mắt: “Đồng ý”.

Chậm rãi đi xuống xe!

Trực tiếp xông vào chỗ đám lính đánh thuê.

Tạch tạch tạch tạch!

Đạn bay tới, đại sư Cam Bố sôi trào kình khí, chặn được tất cả các loại đạn.

Cam Bố hừ lạnh một tiếng: “Mấy tên lính đánh thuê cũng dám ở trước mặt xếp hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu tôi…”

Một lời còn chưa nói hết.

Vèo!

Một bóng đen từ trong rừng cây lao ra, giương miệng to như chậu máu.

“A!”

Một tiếng hét thảm.

Trực tiếp nuốt trọn cao thủ siêu cấp xếp hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!

“Rít!”

Ngoài Diệp Bắc Minh, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.

Con ngươi Vạn Lăng Phong cũng trợn trừng!

Đây là một con rắn lớn!

Da rắn giống như sắt thép, lóe lên hàn quang.

Thân thể nó thô ráp như vại nước, miệng nhai mấy cái, giống như vô cùng hiểu!

Dạ Kiêu liên tục nuốt nước miếng: “Con rắn linh này là thú cưng của ông lão Hắc Xà!!!”

“Rắn ở chỗ này, nhất định ông lão Hắc Xà cũng gần đây!”

“Ông lão Hắc Xà, đứng 290 bảng xếp hạng ngầm!”

“Cảnh giới Võ Tông đỉnh phong!”

“Đây là thứ hạng tôi biết từ 17 năm trước, bây giờ có lẽ còn mạnh hơn!”

Vạn Lăng Phong run sợ toàn thân: “Ông lão Hắc Xà, chính là hắn!!!”

“Chủ nhân, ông lão Hắc Xà đã từng điều khiển một còn mãng xà, ăn toàn bộ mấy ngàn người trong một thôn nhỏ ở Đông Nam Á!”

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.

Âm thầm thở dài một tiếng.

Tam Giác Vàng không hổ danh là Tam Giác Vàng.

Đúng là loạn!

Lính đánh thuê, nhà giàu, võ giả, hạng thứ ba bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu, cao thủ bảng xếp hạng ngầm, v.v…

Quả đúng là nồi lẩu thập cẩm!

Bên ngoài truyền tới tiếng kêu rên.

“Cứu mạng!”

“Tôi có tiền, cho các người hết, đừng giết tôi!”

Ầm!

Máu tươi tung tóe.

Du khách chết lần lượt, đầu nổ tung.

Trần Di Lâm sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Xong rồi, tôi không muốn chết…”

“Tiện nhân, đưa vali cho tôi!!!”

Sở Hà Đồ nổi giận gầm lên một tiếng, thô bạo cướp lấy vali.

Lao xuống khỏi xe việt dã, quỳ xuống trước mặt đám lính đánh thuê kia: “Cầu xin các người cứu tôi một mạng, chỉ cần các người tha cho tôi, chỗ kim cương này đều là của các người!”

Mở vali ra, một rương tràn đầy kim cương.

Mỗi một viên kim cương đều cỡ quả trứng chim cút.

Giá trị mười tỷ đô la!

Những lính đánh thuê này mặt tham lam: “Đồ ngu, giết mày rồi, kim cương cũng là của bọn tao!”

Pằng!

Đạn bắn xuyên đầu Sở Hà Đồ.

“Yo, đại ca, ở đây còn có một em gái!”

Một tên lính đánh thuê phát hiện ra Trần Di Lâm trong xe.

Trần Di Lâm hét lớn một tiếng: “A!!!”

Đẩy cửa xe ra, trong đầu chỉ còn có một suy nghĩ.

Có lẽ chỉ có Diệp Bắc Minh có thể cứu cô ta!!!

Ban đầu cậu thanh niên kia liền giết năm người, tuyệt đối không phải người bình thường!!!

“Cứu mạng…”

Trần Di Lâm chạy đến trước xe việt dã của Diệp Bắc Minh, xuyên qua cửa kính xe, tuyệt vọng nhìn anh.

Diệp Bắc Minh ánh mắt lạnh lùng, không có ý mở cửa xe.

Hướng dẫn viên kia từ trong đám người đi ra: “Nhóc con, không phải vừa rồi mày ra vẻ sao?”

“Đi ra cho ông!”

“Năm người mày giết kia đều là người của tao!”

“Kiệt kiệt kiệt!”

Những đám lính đánh thuê kia cầm súng đi đến.

Xe việt dã bị vây quanh nước chảy không lọt!

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng truyền tới: “Mấy người bây giờ có thể cút được rồi”.

“Mạng của người này là của tao!”

Một thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Đi ra từ trong một chiếc xe việt dã.

Vươn người!

Khoảnh khắc Dạ Kiêu nhìn thấy thanh niên đội mũ lưỡi trai, con ngươi co rút lại, kinh hãi kêu lên một tiếng.

Sâu trong rừng cây cũng truyền đến tiếng kinh hãi của một lão giả.

Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà cùng mở miệng: “Thợ săn, đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm!!!”
Chương 265: Hàm Kim Lượng

Hàm Kim Lượng đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm.

Đủ chấn nhiếp tất cả mọi người!

Đột nhiên.

“Rít!”

Con rắn linh ông lão Hắc Xà nuôi liền ra tay, nhào về phía thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Thanh niên đội mũ lưỡi trai chắp hai tay sau lưng, thờ ơ.

Đến khi con rắn linh cách hắn trong một mét.

Trong nháy mắt!

Ra quyền!

Bùm!

Một quyền đánh vào đầu rắn linh, tiếng vang cực lớn.

Rắn linh lớn bằng thùng nước, nặng mười mấy tấn cứ thế bay ra ngoài, sau khi đập gãy bảy tám cây cổ thụ, không ngừng kêu rên giãy giụa trên đất.

Sau khi rắn linh bò dậy, mặt nó đầy sợ hãi nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai.

Ông lão Hắc Xà vô cùng kiêng kỵ: “Thợ săn, ông lão Hắc Xà tôi và cậu không thù không oán, chuyện này đến đây là chấm dứt!”

Thanh niên đội mũ lưỡi trai đứng chắp tay, nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống, thần phục!”

“Cậu!”

Ông lão Hắc Xà tức giận.

Vèo!

Thanh niên đội mũ lưỡi trai trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ông lão Hắc Xà.

Giơ tay, hung hãn đập xuống bả vai ông ta!

Bộp!

Bả vai ông lão Hắc Xà nổ tung, máu thịt mơ hồ.

Ông ta không thể ngăn nổi một chưởng của thanh niên đội mũ lưỡi trai, hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.

Ùm!

Ông lão Hắc Xà vội vàng nói: “Tôi phục rồi!”

Thanh niên đội mũ lưỡi trai lúc này mới bật cười: “Xem như ông thông minh!”

Sắc mặt Vạn Lăng Phong u ám.

Dạ Kiêu toát mồ hôi lạnh trên trán.

Ông ta thân là người có mặt trên bảng xếp hạng ngầm, biết một kích này đáng sợ đến thế nào.

Giây tiếp theo.

Ánh mắt của thanh niên đội mũ lưỡi trai chuyển động, rơi trên người Diệp Bắc Minh.

Mở miệng như đùa giỡn: “Diệp Bắc Minh, mày tự vẫn hay để tao ra tay giết mày?”

Diệp Bắc Minh đẩy cửa xe đi ra.

Coi thường thợ săn!

Nhìn ông lão Hắc Xà: “Ba câu hỏi”.

“Thứ nhất, ông biết ông Long không?”

Ông lão Hắc Xà sửng sốt: “Ông Long, cậu tìm ông Long làm gì?”

Diệp Bắc Minh cười: “Xem ra, ông biết ông Long”.

Con ngươi thợ săn lạnh như băng: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày đấy, mày không nghe thấy sao?”

Vẫn bị coi thường!

Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Thứ hai, ông có biết ông Long ở đâu không?”

Ánh mắt ông lão Hắc Xà nhìn Diệp Bắc Minh, không khơi dậy nổi sức phản kháng, giống như nếu không trả lời câu hỏi của cậu thanh niên này.

Mình sẽ chết...

Theo bản năng trả lời: “Ông Long ở khu vực trung tâm Tam Giác Vàng!”

“Nơi đó canh phòng nghiêm ngặt, người ngoài top 200 bảng xếp hạng ngầm đi vào chính là tự tìm cái chết”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ờ”.

Thái độ này của anh đã hoàn toàn chọc giận thợ săn!

Thợ săn quát lên một tiếng lớn: “Diệp Bắc Minh, tao đang nói chuyện với mày, mày không nghe thấy sao?”

Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng quét qua: “Cho mày sống lâu thêm một phút, câm mồm lại!”

“Mày nói gì?”

Thợ săn ngây ra.

Một luồng sát khí khủng khiếp toát ra khỏi cơ thể!

Nhiệt độ xung quanh rừng cây lập tức hạ xuống bảy tám độ.

Khiến người ta run rẩy.

“Cậu Diệp, cậu…”

Dạ Kiêu kinh hãi.

Ông lão Hắc Xà cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Cậu thanh niên Long Quốc này có lai lịch gì?

Dám… dám nói chuyện như vậy với thợ săn?!!!

Diệp Bắc Minh?

Sao chưa từng nghe nói qua cái tên này!

Diệp Bắc Minh tiếp tục mở miệng: “Vấn đề cuối cùng, nếu như tôi bảo ông dẫn đường”.

“Ông có thể giúp tôi tìm được ông Long không?”

Ông lão Hắc Xà kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Não chuyển động nhanh chóng!

Cậu thanh niên này có ý gì?

Chẳng lẽ anh cho rằng mình có thể sống sót trong tay thợ săn sao?

Ông lão Hắc Xà suy tư mấy giây rồi gật đầu: “Có thể”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Chúc mừng ông, trả lời tốt lắm”.

“Ông được sống tiếp!”

Đồng thời.

Ý thức giao tiếp với tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cho tôi mượn sức mạnh, ra tay một lần!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con, sao đã nghĩ thông rồi?”

“Chẳng lẽ cậu không phải đối thủ của tên thợ săn này?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Nếu tôi ra tay với hắn, chắc chắn có thể giết được hắn, nhưng tương đối lãng phí thời gian”.

“Tôi muốn tìm được tin tức của mẹ tôi nhanh hơn chút, lười lãng phí thời gian thôi”.

“Cho tôi mượn sức mạnh để ra tay một lần!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dứt khoát: “Được!”

Lúc này.

Giọng nói của thợ săn lạnh lẽo truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết sao?”

“Tao đang nói chuyện với mày, mày lại coi thường tao?!!!!”

Diệp Bắc Minh giơ tay lên.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Một luồng sức mạnh hào hùng đang ngưng tụ!

“Nâng kiếm!”

Lúc này.

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh giống như xuất hiện sóng thần: “Chém!”

Một kiếm chém ra!

Sóng thần trong nháy mắt xuyên qua cơ thể!

Một luồng kiếm khí khủng khiếp lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, cuồn cuộn như sóng thần trào ra ngoài!

“Đây là!!!!”

Con ngươi của thợ săn co rút kịch liệt, không một chút do dự.

Xoay người bỏ chạy!

Quay đầu gào thét: “Rốt cuộc mày là ai?”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Sát thần!”

“Sát… thần?!!”

Thợ săn ngơ ngác.

Ầm!

Kiếm khí cuốn tới.

Nơi nó đi qua nghiền nát tất cả mọi thứ một cách dễ dàng!

Thợ săn đứng đầu sóng ngọn gió, bị một kiếm chém thành sương máu!

Mấy ngàn tên lính đánh thuê nổ tung tại chỗ!

Ông lão Hắc Xà trơ mắt nhìn rắn linh của mình bị kiếm khí đánh trúng, bốc hơi tại chỗ!

Tất cả cây cối hóa thành phấn vụn!

Đến khi tất cả bụi lắng xuống, lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, trong chu vi một cây số.

Tất cả cây cối đều biến mất không thấy!

Mặt đất trơn nhẵn như gương, bị một kiếm chém tới!

Lúc này.

Nếu từ trên trời nhìn xuống đất sẽ nhìn thấy một hình tròn cực lớn.

Bên trong hình tròn không có một ngọn cỏ!

Đều là đất phế!!!

Vù!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK