Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 856: Đó chính là mẹ con!

Diệp Thanh Lam ngẩng đầu lên, trên không trung xuất hiện mười mấy ông lão, đang nhìn xuống với vẻ mặt lạnh như băng!

“Dư nghiệt nhà họ Diệp, còn dám trốn ở đây hả?”

“Diệp Thanh Lam, ra đây chịu chết đi!”

“Chỉ là mấy cái trận pháp đó mà cũng đòi cản trở tôi ư?”

Âm thanh lạnh giá như lời phán quyết rơi xuống!

“Đừng nói nhảm với cô ta làm gì”

Mười mấy người ra tay cùng một lúc…

“Xoẹt!”, hình ảnh trước mắt tan biến hệt như bọt biển, không còn lại gì.

“Mẹ!”

Diệp Bắc Minh căng thẳng hét lớn một tiếng, con ngươi tràn ngập tơ máu: “Sư phụ, sao hình ảnh lại biến mất rồi?”

Thanh niên kia nhướng mày: “Năng lượng khu vực đó dao động quá dữ dội, ngăn chặn hết tất cả mọi thứ!”

Lòng Diệp Bắc Minh nóng như lửa đốt: “Sư phụ, có thể cho hình ảnh xuất hiện lại lần nữa không?”

Thanh niên khẽ lắc đầu: “Nó tiêu hao quá nhiều năng lượng”.

“Sư phụ, cầu xin người!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng.

Thanh niên thở dài một tiếng: “Thôi, vi sư sẽ giúp thêm một lần nữa vậy”.

Chân dậm xuống một cái, sức mạnh khổng lồ bùng nổ ra bốn phía!

Ngưng tụ lại một chỗ!

Hình ảnh lại xuất hiện.



Bên trong một hang động tan nát, bụi mù bay khắp nơi.

Khóe môi Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, bảo vệ Chu Nhược Giai và Tôn Thiến phía sau!

Một ông lão khá nhỏ con chợt kêu lên: “Nơi này lại có người đang mang thai!”

Đồng thời, một ông lão khác lấy ra một cái la bàn đang sáng lập lòe: “Huyết mạch Ma tộc!”

Xoẹt!

Con ngươi của họ lập tức trầm xuống, chạy tới bao vây trong nháy mắt.

Gắt gao nhìn chằm chằm bụng Tôn Thiến.

“Sinh mệnh lực mạnh mẽ thật!”

“Là cốt nhục của Tề Thiên Ma Tôn ư?"

“Không thể nào, Tề Thiên Ma Tôn đã bị phong ấn ở nơi đó rồi…”

“Hai mươi bốn năm trước, chỉ có một mình Diệp Thanh Lam mang thai cốt nhục của Tề Thiên Ma Tôn, đứa nhỏ trong bụng cô ta không thể là con của Tề Thiên Ma Tôn!”, một ông lão chột mắt lắc đầu.

Ông lão nhỏ con kia chợt hiểu ra: “Tôi hiểu rồi!”

“Sao?”

Mấy người kia cũng nhìn về phía ông ta.

Ông lão chỉ vào bụng Tôn Thiến: “Ha ha ha, nghiệt súc trong bụng Diệp Thanh Lam đã được sinh ra từ lâu rồi”.

“Nhiều năm trôi qua, ắt hẳn súc sinh đó cũng đã trưởng thành”.

“Lão đoán, đứa nhỏ trong bụng cô ta chính là con của tiểu súc sinh kia!”

Mọi người cũng chợt hiểu ra.

“Nói thế có nghĩa là nó cũng chảy huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn!”

“Có lẽ, dùng máu tươi của nó cũng có thể kích hoạt thứ đó…”

“Thế thì còn chờ cái gì nữa? Ra tay đi, phải giữ sống!”, ông lão chột mắt quát lên một tiếng thật to.

Hơn mười người cùng nhau ra tay, hơi thở mạnh mẽ bùng nổ.

Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp bay ra ngoài.

Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng: “Má!”

Trán anh nổi đầy gân xanh, gắt gao cầm kiếm Đoạn Long!

Sau lưng là ma khí ngập trời, màu máu chợt lóe.

Một con Hắc Long, một con Huyết Long xoay quanh sau lưng anh!

Trong kiếm Đoạn Long, Long Hồn cảm nhận được sự phẫn nộ của Diệp Bắc Minh nên rít gào mãi không thôi!

Thanh niên giơ ngón tay lên, đặt tại mi tâm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, đừng xúc động!”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Đó là mẹ con, mẹ con đang gặp nguy hiểm!”

“Sư phụ, cầu xin người giúp con, hãy giúp con qua đó!”

Thanh niên kia lắc đầu: “Chút năng lượng còn sót lại căn bản không đủ, dù có đưa con qua thì con cũng không thể đánh lại những người đó”.

Diệp Bắc Minh thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm mười mấy người đi về phía Diệp Thanh Lam!

“Thế thì con phải làm gì bây giờ!”

“Mẹ!”

Lúc này, Diệp Thanh Lam đột nhiên ra tay, lấy ra một hạt châu màu đen ném ra ngoài.

“Cẩn thận!”

Đồng tử ông lão chột mắt co rụt lại, nhanh chóng lùi về phía sau.

Ầm…
Chương 857: Biển Thiên Đảo

Một giây sau.

Bên trong cửa không gian bỗng nhiên xuất hiện một con đường!

Diệp Thanh Lam thúc giục nói: “Nhược Giai, Tôn Thiến, hai đứa mau vào đi!”

Chu Nhược Giai lắc đầu: “Dì Lam, không được đâu!”

Tôn Thiến cầm chặt lấy tay Diệp Thanh Lam: “Dì Lam, nếu có đi thì chúng ta phải cùng nhau đi!”

Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Cửa không gian cần sức mạnh để duy trì, nếu dì vào đó thì không một ai có thể đi được nữa!”

“Nhược Giai, con là vợ chưa cưới của Minh Nhi, từ nay trở đi, Tôn Thiến sẽ giao cho con!”

“Dì Lam…”

Chu Nhược Giai rơi lệ đầy mặt.

“Nghe lời!”

Diệp Thanh Lam quát.

Chu Nhược Giai gật đầu thật mạnh, bắt lấy cổ tay Tôn Thiến, trực tiếp nhảy vào cửa không gian.

Lão già mặt dài gào lên: “Đừng cho ả đàn bà mang thai kia chạy thoát!”

“Ngăn bọn họ lại!”

Lão già chột mắt rít gào.

Mấy ông lão điên cuồng xông lên!

Trên người Diệp Thanh Lam bùng phát sức mạnh khổng lồ, ngăn bọn họ lại.

“Má nó! Má nó! Má nó!”

Lão già nhỏ con lại gào lên: “Diệp Thanh Lam cô cút ngay cho lão!”

Một chưởng chụp bay Diệp Thanh Lam, đi đến trước cửa không gian.

Đáng tiếc là vẫn chậm một bước.

Cửa không gian đã khép lại.

“A!”

Lão già nhỏ con tức giận đến mức run rẩy cả người: “Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!”

“Vịt lên đến miệng rồi vẫn còn bay, chỉ còn một bước nữa là có được huyết mạch của Ma Tôn rồi!”

Lão già mặt dài liếc nhìn Diệp Thanh Lam với anh mắt lạnh như băng: “Từ hơi thở lúc nãy, thì có lẽ cánh cửa dẫn đến đại lục Chân Võ!”

“Hai ả đàn bà đó đã đi xuống hạ giới, cho người đi tìm là được”.

“Dẫn cô ta đi, ném vào ngục giam Trấn Hồn, để cô ta bị tra tấn, đau đớn và hối hận suốt phần đời còn lại đi!”

Diệp Bắc Minh đứng đó nhìn hình ảnh mẹ mình bị dẫn đi.

Cơ thể điên cuồng run lên!

Ánh mắt anh đầy máu tươi, gắt gao nhìn chằm chằm mấy ông lão kia!

Gương mặt của những người đó đã in hằn vào trong đầu anh!

Diệp Bắc Minh không nói gì, cũng không còn la lối nữa.

Chỉ còn mỗi sự lạnh lẽo vô biên!

Tử vong!

Cùng với một chút điên cuồng nằm sâu trong đáy mắt anh!

“Sư phụ, hãy giúp con một lần…”

Thanh niên kia nói: “Đồ nhi, sư phụ biết con muốn hỏi gì”.

“Hai cô gái kia ở đại lục Chân Võ thì tạm thời sẽ giữ được an toàn”.

“Nếu muốn tìm vị trí cụ thể của bọn họ, thì con hãy hỏi tháp nhỏ kia đi”.

Nói xong, bóng dáng thanh niên kia chợt biến mất.

Tất cả quay trở lại bình thường!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nói: “Sao lại thế này, lúc nãy xảy ra chuyện gì thế?”

Diệp Bắc Minh giải thích: “Tháp nhỏ này, vừa nãy tôi gặp được một người trong ký ức của ông!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: “Cậu gọi tôi là cái gì cơ?”

Diệp Bắc Minh nói: “Tháp nhỏ!”

Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên xúc động: “Ai bảo cậu gọi tôi như thế hả?”

Diệp Bắc Minh nói: “Người trong ký ức của ông, người đó tự nhận mình là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Cái gì? Cậu nhìn thấy chủ nhân của tôi hả!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, kể sơ lại chuyện vừa xảy ra lúc nãy một lượt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một lúc lâu!

“Tôi cứ tưởng rằng chủ nhân đã chết rồi, không ngờ ông ấy vẫn còn một chút ý thức trong ký ức của tôi ư?”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc phát hiện, bên trong không gian.

Bên trong hỗn độn kia có cắm một thanh bảo kiếm màu đen!

“Xem ra cậu thật sự đã gặp được chủ nhân của tôi, đúng là tôi thật sự đã không chọn sai người!”

Diệp Bắc Minh nhanh chóng nói: “Tháp nhỏ, sư phụ nói Nhược Giai và Tôn Thiến đang ở đại lục Chân Võ!”

“Có thể tìm được vị trí của bọn họ không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đầy hống hách: “Sau khi cắn nuốt căn nguyên của tháp Trấn Giới thì sức mạnh của tôi đã được khôi phục được một phần ngàn rồi!”

“Tìm được họ, là chuyện rất đơn giản!”

Càn Khôn Vô Cực, Vạn Dạm Truy Tung!

Ầm!

Gần như là ngay lập tức, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Tìm được rồi!”

Diệp Bắc Minh kích động: “Ở đâu?”

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tự cậu xem đi”.

Ý thức cộng hưởng.

Lúc này, trước mắt Diệp Bắc Minh là một vùng biển rộng.

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến dùng chân khí của mình bay lơ lửng trên mặt nước.

Xung quanh là biển rộng mênh mông, không có một người nào, cũng không có lấy một hòn đảo nhỏ.

Một lát sau, đoàn thuyền buôn đi ngang chợt phát hiện ra hai người.

Sau khi tận mắt thấy hai người lên đó, anh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Họ đang ở đâu thế?”

“Biển Thiên Đảo!”

“Biển Thiên Đảo?”

“Lần trước cậu đã gặp Nhan Như Ngọc, cô ta nói mình đến từ Tinh Cung, thì Tinh Cung đó chính là một thế lực của biển Thiên Đảo”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.

“Trong vùng biển đó có rất nhiều đảo nhỏ, tông môn và vô số thế lực”.

“Hình như còn có vài gia tộc thượng cổ…”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Sao mà ông biết?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ khẽ một tiếng: “Sau khi hồi phục lại một hai phần ngàn sức mạnh, thì tôi có thể cảm nhận được rất nhiều thứ.
Chương 858: Dư nghiệt nhà họ Diệp

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, phân tích: “Bây giờ có thể chắc chắn rằng mẹ tôi đang ở đại lục Thượng Cổ!”

“Hơn nữa còn bị thế lực không rõ tên mang đi, tôi phải dùng tốc độ nhanh nhất để đến đại lục Thượng Cổ, cứu mẹ mình!”

“Cậu có biết cách để đến đại lục Thượng Cổ không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Với sức mạnh của tôi bây giờ thì chưa đủ, nhưng lại có một người biết”.

“Người này cả cậu cũng quen!”

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên: “Ý ông là Nhan Như Ngọc hả?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Không sai, cô ta từng mời cậu gia nhập Tinh Cung”.

“Nghe lời cô ta nói, thì có vẻ cô ta biết đường đến đại lục Thượng Cổ!”

“Nếu cậu có thể liên lạc với Nam Cung Uyển, thì có thể bảo cô ấy dẫn cậu đi”.

Trong đầu Diệp Bắc Minh xuất hiện hình bóng Nam Cung Uyển.

Trong lòng vẫn thấy không muốn lắm!

“Thôi thì đi tìm Nhan Như Ngọc hỏi thử vậy!”



Sau khi rời hỏi cấm địa, Diệp Bắc Minh lập tức triệu tập các trưởng lão.

Trực tiếp hỏi: “Mọi người có biết cách đến biển Thiên Đảo không?”

“Biển Thiên Đảo?”

“Tông Chủ muốn đến biển Thiên Đảo ư?”

Mọi người sửng sốt.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đúng vậy!”

Lãnh Nguyệt nghi ngờ hỏi: “Minh nhi, kiếp nạn mà Thanh Huyền Tông phải trải qua còn chưa kết thúc, con lại tính đi ư?”

“Tông Chủ, Thanh Huyền Tông đang cần được củng cố!”

“Người vẫn nên ở lại Thanh Huyền Tông đi!”

Các trưởng lão khác cũng khuyên nhủ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi có lý do bắt buộc phải đi”.

Thấy Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì muốn đi, mọi người cũng không khuyên thêm nữa.

Các gia tộc thượng cổ đều nghĩ rằng Thanh Huyền Tông đã bị diệt, nhưng chí khí của Thanh Huyền Tông lại tăng vọt.

Dù Diệp Bắc Minh không có ở đây, thì cũng không ai dám đền khiêu khích Thanh Huyền Tông!

“Tông Chủ, chúng tôi có nghe về biển Thiên Đảo, nhưng chưa từng đến đó bao giờ”.

“Nghe nói biển Thiên Đảo cực kỳ nguy hiểm, bên dưới là ma thú hoành hoành, còn nguy hiểm hơn lục địa gấp trăm lần!”

“Tình hình cụ thể thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm!”

Các trưởng lão đều lắc đầu.

“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, hai người có biết không?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Lãnh Nguyệt lắc đầu.

Sát Chủ nói: “Tôi chưa đến bao giờ”.

Khi Diệp Bắc Minh đang định từ bỏ, để tìm cách khác.

Thì Bách Lý Phong Hoa đi tới: “Tông Chủ, chúng tôi không biết nhưng có người này chắc chắn biết!”

“Ai?”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.

Bách Lý Phong Hoa nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh chủ Võ Đạo, Tôn Kiếm Khung!”

Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: “Tôn Kiếm Khung? Bảo ông ấy tới gặp tôi”.



Nửa tiếng sau.

Tôn Kiếm Khung đầu đầy mồ hôi chạy tới, sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cung kính nói: “Tôn Kiếm Khung ra mắt Diệp tông chủ, không biết Diệp tông chủ tìm tôi có chuyện gì?”

Diệp Bắc Minh cười thoải mái nói: “Tôn Minh chủ không cần phải khách sáo, gọi thẳng tên tôi là được rồi”.

“Má, gọi tên cậu, cậu nghĩ tôi dám không!”

Tôn Kiếm Khung thầm khinh bỉ một câu.

Bây giờ ngoài kia có ai không biết, cậu còn diệt được cả gia tộc thượng cổ!

Thì còn ai dám gọi thẳng tên cậu!

Tôn Kiếm Khung vội vàng lắc đầu: “Diệp tông chủ, tôi không dám gọi thẳng tên cậu đâu”.

“Hay để tôi gọi cậu bằng cậu Diệp, hoặc anh Diệp đi”.

“Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thoải mái”.

Tôn Kiếm Khung mừng rỡ: “Được, cậu Diệp”.

Nói xong lại đi tới thêm hai bước tới hai bước, cúi đầu cụp mắt.

Nếu người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ chết vì khiếp sợ!

Rõ ràng là người đứng đầu cả võ đạo, thế mà lại như người hầu kẻ hạ của Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh cũng hết sức cạn lời: “Tôn minh chủ làm cái gì thế?”

Tôn Kiếm Khung đầy trang nghiêm nói: “Tôi chờ nghe lời căn dặn của cậu”.

Khóe môi Diệp Bắc Minh run run: “Tôi chỉ muốn hỏi thăm ông về chuyện của biển Thiên Đảo thôi”.

“Biển Thiên Đảo?”

Tôn Kiếm Khung sửng sốt, sau đó phản ứng lại: “Cậu Diệp, cái này thì cậu hỏi đúng người rồi”.

“Người khác có thể không biết về biển Thiên Đảo, nhưng Tôn Kiếm Khung tôi lại biết rất rõ…”

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Được rồi, không cần phải giải thích”.

“Ông chỉ cần nói cho tôi biết, ông có thể dẫn tôi đến biên Thiên Đảo hay không?”

Tôn Kiếm Khung thoáng suy tư một chút, quyết đoán gật đầu: “Được!”

“Cậu Diệp, cậu định khi nào thì xuất phát?”

Diệp Bắc Minh nói: “Càng sớm càng tốt!”

“Đi!”

Tôn Kiếm Khung gật đầu: “Tôi phải chuẩn bị một chút, sáng mai tôi đến đón cậu”.



Cùng lúc đó, đại lục Thượng Cổ.

Chín mươi chín ngọn Thần Sơn sừng sững hướng thẳng lên trời cao!

Mấy ông lão bị thương xuất hiện, đưa Diệp Thanh Lam đến trước một cung điện tối đen.

“Quỳ xuống!”

“Ầm ầm!”

Cả đại điện bỗng trở nên chấn động, một con Huyết Long xuất hiện trên trời cao nhìn xuống phía dưới.

Hơi thở đáng sợ bỗng nhiên ập đến, ông lão nhỏ con cùng với đám lão già chột mắt kia không nhịn được quỳ xuống lạy: “Tham kiến đại nhân, đây chính là dư nghiệt của nhà họ Diệp!”

“Hai mươi bốn năm trước, cô ta chính là người đã tiến vào Ma Uyên để quấn lấy Tề Thiên Ma Tôn, mang thai giọt máu của Ma Tộc!”
Chương 859: Lĩnh vực tuyệt đối

Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!”

Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”

“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”

“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”

Bà ngước cổ lên, chuẩn bị chết!

“Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.

Huyết Long nở nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”

“Đáng tiếc, nhà họ Diệp lại đắc tội với người ở Cao Võ, còn hại cả đại lục Chân Võ cùng chịu xui xẻo theo!”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn không phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”

Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”.

“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”

Huyết Long ngưng tụ lại một vầng sáng, hóa thành một hình người!

Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”

Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: “Yên tâm, sau khi đại lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dẫn đầu chính là nhà họ Diệp!”

“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”

“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”

“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thể trưởng thành đến tận hôm nay!”

“Bổn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”

“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”

Thở dài một tiếng.

“Xem ra huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”

“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”

“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”

“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”

Diệp Thanh Lam cắn răng: “Ông không được đụng tới Minh nhi!”

Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không kẻ nào ở đại lục Chân Võ có thể ngăn cản được”.

“Trừ khi Tề Thiên Ma Tôn có thể thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”

“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Minh rồi, ta sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ!”

“Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”

Sau khi Diệp Thanh Lam bị mang đi.

Hư ảnh của Huyết Long nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một huyết ảnh loài người mơ hồ.

Giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Châu cho bổn tọa!”

“Thứ đó, là quan trọng nhất để bổn tọa trở thành Chân Long!”

“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”

“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”

“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”

“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”

“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”

Một ông lão khó hiểu: “Lão tổ, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”

“Theo tôi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng Cổ, không cần thiết phải…”

Lời còn chưa nói xong.

Phập!

Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ập tới.

Ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!

“Lão tổ!”

Nhóm lão già nhỏ con kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.

“Sau này phải gọi ta là đại nhân!"

“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.

Mấy người kia run lẩy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”



Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!

Anh đã thử vô số lần.

Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!

Kiên cố, không thể lay động!

Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.

“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”

“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.

“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.

“Thay đổi gì?”

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”

“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”

“Lĩnh vực tuyệt đối? Là gì thế?”

“Cậu ở trong lĩnh vực thời gian một ngày, thì bên ngoài sẽ trôi qua mười ngày, tốc độ thời gian trôi qua là gấp mười”.

“Cậu ở trong lĩnh vực tuyệt đối một ngày, một năm, mười năm, thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua có một giây!”

Giọng nói uy nghiêm của Huyết Long vang lên: “Diệp Thanh Lam, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

“Hai mươi bốn năm trước để cô chạy mất, hôm nay cô vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay của bổn tọa!”

Ánh mắt Diệp Thanh Lam lạnh như băng: “Bắt được tôi thì sao?”

“Người nhà họ Diệp sẽ không bao giờ chịu cúi đầu!”

“Muốn giết cứ giết, không cần nói những lời vô nghĩa!”

Bà ngước cổ lên, chuẩn bị chết!

“Giết? Thế thì đơn giản quá rồi”.

Huyết Long nở nụ cười: “Còn nhà họ Diệp ấy hả? Ha ha ha, năm đó khi nhà họ Diệp sở hữu chín ngọn Thần Sơn này đã nở mày nở mặt biết bao nhiêu!”

“Đáng tiếc, nhà họ Diệp lại đắc tội với người ở Cao Võ, còn hại cả đại lục Chân Võ cùng chịu xui xẻo theo!”

Sắc mặt Diệp Thanh Lam hết sức bình tĩnh: “Đằng sau chuyện đó có uẩn khúc khác, chắc chắn không phải là tổ tiên nhà họ Diệp gây họa!”

Huyết Long lắc đầu: “Có phải hay không thì cũng không còn quan trọng nữa”.

“Quan trọng là, con trai cô tên Diệp Bắc Minh đúng chứ?”

Huyết Long ngưng tụ lại một vầng sáng, hóa thành một hình người!

Đó chính là dáng vẻ Diệp Bắc Minh.

Con ngươi Diệp Thanh Lam co rụt lại: “Ông…”

Giọng nói của Huyết Long lạnh như băng, khiến con người ta không rét vẫn run: “Yên tâm, sau khi đại lục Chân Võ vỡ nát, thì cả Hoa tộc đều bị diệt và dẫn đầu chính là nhà họ Diệp!”

“Cả núi Côn Luân cũng sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn!”

“Đỉnh Côn Luân mấy trăm ngàn năm qua cũng không thấy xuất hiện một cảnh giới Thần Vương nào!”

“Nhưng con trai cô cũng không tệ, lại có thể trưởng thành đến tận hôm nay!”

“Bổn tọa vẫn luôn chú ý đến nó, cả chuyện tháp Trấn Giới lần này cũng liên quan tới nó!”

“Tốc độ trưởng thành của nó thật sự khiến con người ta phải kinh ngạc!”

Thở dài một tiếng.

“Xem ra huyết mạch Tề Thiên Ma Tôn mà cô mang thật sự rất tinh khiết!”

“Chờ đến khi bắt được Diệp Bắc Minh, ta sẽ luyện hóa thành ma huyết, ngưng thành chân thân!”

“Một đại lục Chân Võ không thể vây khốn được bản tôn!”

“Thế giới cấp cao hơn mới là nơi bổn tọa thuộc về!”

Diệp Thanh Lam cắn răng: “Ông không được đụng tới Minh nhi!”

Huyết Long cười trêu tức: “Bổn tọa đã muốn đụng tới, thì không kẻ nào ở đại lục Chân Võ có thể ngăn cản được”.

“Trừ khi Tề Thiên Ma Tôn có thể thoát ra khỏi Ma Uyên, nhưng mà cô nghĩ nó có thể xảy ra không?”

“Sau khi luyện hóa hết máu tươi của Diệp Bắc Thần rồi, ta sẽ cho mẹ con cô đoàn tụ!”

“Ném cô ta vào ngục giam Trấn Hồn đi!”

Sau khi Diệp Thanh Lam bị mang đi.

Hư ảnh của Huyết Long nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một huyết ảnh loài người mơ hồ.

Giọng nói uy nghiêm vang lên: “Thứ nhất, các ngươi phải tìm ra Long Châu cho bổn tọa!”

“Thứ đó, là quan trọng nhất để bổn tọa trở thành Chân Long!”

“Thứ hai, phải tìm ra được cả Diệp Bắc Minh!”

“Kẻ đó mang trên người rất nhiều bí mật, có lẽ truyền thừa của nhà họ Diệp thượng cổ và Thiên Ma Tộc đều nằm trên người nó!”

“Ma huyết trong người nó, chính là thứ quan trọng nhất để mở ra Thần Sơn!”

“Long Châu và Thiên Ma Tộc cùng xuất hiện, chắc chắn chính là sự may mắn của nhà họ Dư!”

“Thứ ba, con ả đang mang thai kia cũng phải mang về đây cho bổn tọa!”

Một ông lão khó hiểu: “Lão tổ, cơ thể của người là nhân tộc, cần gì phải biến thành Long tộc chứ?”

“Theo tôi ấy, thiên phú của nhà họ Dư chúng ta không tệ, có một Chiến Thần Thượng Cổ, không cần thiết phải…”

Lời còn chưa nói xong.

Phập!

Một sức mạnh khủng bố nghiền nát trực tiếp ập tới.

Ông lão đang nói bỗng hóa thành một đám mây máu!

“Lão tổ!”

Nhóm lão già nhỏ con kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.

Âm thanh lạnh như băng vang lên: “Bổn tọa nói một lần cuối cùng”.

“Sau này phải gọi ta là đại nhân!"

“Hai chữ lão tổ này, bổn tọa không muốn nghe thấy lần nào nữa”.

Mấy người kia run lẩy bẩy: “Rõ, thưa đại nhân…”



Buổi tối, Diệp Bắc Minh tiến vào không gian bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh đứng đó nhìn chằm chằm vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâu đó ba tiếng đồng hồ!

Anh đã thử vô số lần.

Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dù chỉ là một chút!

Kiên cố, không thể lay động!

Chứ đừng nói đến việc cầm nó trong tay.

“Tháp nhỏ, rốt cuộc thanh kiếm này có lai lịch thế nào vậy?”

“Trông cũng không khác kiếm Đoạn Long là mấy, mà sao tôi hoàn toàn không thể lay động được nó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Bởi vì cậu vẫn chưa được nó chấp nhận hoàn toàn”.

“Gia tăng sức mạnh đi, chờ cậu đủ sức mạnh rồi thì tất nhiên có thể dễ dàng cầm lấy nó”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cũng đến lúc phải gia tăng thực lực lên rồi, ở cảnh giới Hợp Nhất này khá lâu rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nói: “Nhắc nhở một câu, lĩnh vực thời gian đã có sự thay đổi”.

“Thay đổi gì?”

Tim Diệp Bắc Minh khẽ nảy lên.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẽ: “Bởi vì cậu được sự tán thành từ chủ nhân đầu tiên của tháp, nên lĩnh vực thời gian đã được mở khóa hoàn toàn!”

“Trở thành lĩnh vực tuyệt đối!”

“Lĩnh vực tuyệt đối? Là gì thế?”

“Cậu ở trong lĩnh vực thời gian một ngày, thì bên ngoài sẽ trôi qua mười ngày, tốc độ thời gian trôi qua là gấp mười”.

“Cậu ở trong lĩnh vực tuyệt đối một ngày, một năm, mười năm, thì bên ngoài cũng chỉ trôi qua có một giây!”
Chương 860: Cự Kình Bang

Diệp Bắc Minh ngây người: “Ghê gớm đến vậy sao?”

“Nếu thật là vậy thì chẳng phải tôi ở trong trong lĩnh vực tuyệt đối chiến đấu, luyện đan dược hoàn toàn không tốn một chút thời gian nào ư?”

“Vô nghĩa!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên lên tiếng: “Hừ, đó chính là điểm tốt của việc bản tháp hồi phục được một phần ngàn sức mạnh đó!”

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ.

Trực tiếp tiến vào tầng thứ mười của lĩnh vực tuyệt đối.

Bốn phía là một mảnh hỗn độn, một màn sương mờ ảo.

Diệp Bắc Minh lấy ra một lượng dược liệu lớn, bắt đầu điên cuồng luyện đan!

Một lần…

Mười lần…

Nghìn lần…

Vạn lần…

Đan dược như núi nhỏ từng chồng chất bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.

Ầm!

Một tiếng vang thật lớn phát ra, Tinh Thần đỉnh không chịu nổi gánh nặng nên đã trực tiếp nổ tung.

Hóa thành vô số mảnh kim loại nhỏ!

“Gì, nổ á?”

Diệp Bắc Minh mặt xám mày tro.

Anh nằm mơ cũng không ngờ được rằng mình có thể luyện đến mức đan đỉnh nổ tung như thế!

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục run run: “Nhóc con…. Cậu con mẹ nó liều mạng quá rồi đó?”

“Tinh Thần Đỉnh là đan đỉnh mang phẩm chất thần khí, cậu lại có thể luyện nó đến mức hỏng luôn như thế!”

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ: “Tôi cũng không ngờ, thần khí lại không thể chịu nổi sức ép như vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hết sức cạn lời: “Này nhóc, cậu có biết mình đã luyện chế đan dược bao nhiêu lần rồi không?”

“Cậu luyện gần trăm ngàn lần rồi đấy, dù có là thần khí thì cũng có số lần sử dụng nhé!”

“Được rồi”.

Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng.

Nhìn đống đan dược chồng chất như núi: “Từng đó chắc là đủ để Thanh Huyền Tông sử dụng rồi!”

Giây sau đó.

Anh không hề dừng lại, tiếp tục lấy nguyên liệu ra.

Bắt đầu chế tạo Lôi Bạo Châu!

Diệp Bắc Minh còn thử một cách mới, dùng lửa Phần Thiên bỏ vào trong Lôi Bạo Châu.

Sau vài lần thử nghiệm thì cuối cùng cũng thành công!

Lôi Bạo Châu có chứa một phần lửa Phần Thiên!

“Hình nộm, xuất hiện đi!”

Một tiếng quát khẽ.

Hình nộm xuất hiện giữa hư không.

Diệp Bắc Minh ném về phía hình nộm.

Hình nộm có sức mạnh tương đương với Diệp Bắc Minh, nguồn năng lượng hủy diệt nổ tung!

Hình nộm nhanh chóng biến mất, bị lửa Phần Thiên thiêu rụi.

Con ngươi Diệp Bắc Minh co rụt lại: “Sức phá hủy này có thể khiến một cảnh giới Linh Vị bị thương ấy luôn chứ?”

Mở mắt.

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ, nói với màn đen u tối: “Người đâu!”

Vài giây sau, một bóng đen từ trong góc tường đi vào trong phòng.

“Tham kiến chủ nhân!”

Diệp Bắc Minh ném ra cái nhẫn chứa đồ: “Mang số đan dược bên trong giao cho Lăng Phong”.

“Tiểu đội Sát Thần, chắc là cũng phát triển ổn định phần nào rồi nhỉ”.

“Rõ!”

Bóng đen nhận lấy cái nhẫn trữ vật, nhanh chóng biến mất.



Biển Thiên Đảo, Tinh Đảo, ở một bên cảng.

Thuyền đến thuyền đi, vô cùng náo nhiệt.

Chu Nhược Giai và Tôn Thiến bước xuống boong tàu: “Chú Trần, Huân Nhi, cảm ơn mọi người”.

“Nếu không có mọi người, có lẽ chúng tôi thật sự phải bỏ mạng trên biển”.

Một người đàn ông trung niên vừa chỉ huy thủy thủ dỡ hàng, vừa cười nói: “Tiện tay thôi mà, tôi cũng không thể để cho hai cô gái nhỏ phải trầm mình dưới biển sâu được”.

Trần Huân Nhi đi tới: “Chị Nhược Giai, chị Tôn Thiến, hai chị phải đi thật ư?”

Tuy chỉ mới quen biết một hai ngày.

Nhưng Trần Huân Nhi đã rất thích hai chị gái, muốn chơi cùng với bọn họ, thật sự rất vui vẻ.

Có thể nghe được rất nhiều chuyện hay ở thế giới ngoài kia.

Chu Nhược Giai gật đầu: “Tôn Thiến sắp sinh rồi, chúng tôi phải trở về thì mới an toàn”.

Trần Đại Dũng nói: “Nếu hai cô muốn trở về đất liền thì phải dùng tới cửa truyền tống”.

“Có điều thứ đó đắt đỏ lắm, giá cả không thấp”.

“Tránh ra, tránh ra hết cho tôi!”

Bỗng nhiên, tiếng xôn xao bỗng vang lên ở bến tàu.

Chỉ thấy một đám người hùng hổ chạy tới.

“Là người cụ Cự Kình Bang!"

“Không muốn sống nữa rồi hả, mau tránh ra, đừng có cản đường!”

Mọi người xung quanh biến sắc, tất cả đều né ra nhường đường.

Đám người Cự Kinh Bang có tốc độ rất nhanh, đi thẳng tới thuyền buôn của Trần Đại Dũng.

“Bố ơi!”

Trần Huân Nhi căng thẳng, nắm lấy cánh tay Trần Đại Dũng.

Trần Đại Dũng bảo vệ con gái mình sau lưng: “Đừng sợ!”

Các thủy thủ khác thấy thế cũng buông hàng hóa trong tay xuống để đi tới sau lưng Trần Đại Dũng.

Một thanh niên tầm ba mươi tuổi nói với vẻ đầy ẩn ý: “Trần Đại Dũng, chuyến này đi thuyền làm ăn lời kha khá nhi?”

“Số tiền mà con trai ông thiếu chúng tôi, có phải nên trả rồi không?”

Hai mắt Trần Huân Nhi đỏ bừng: “Anh trai tôi đã bị Cự Kình Bang các người hại chết!”

“Sao các người vẫn không chịu buông tha cho chúng tôi thế?”

“Tiền thiếu các người chúng tôi đã trả cả gấp mười rồi, các người còn muốn cái gì nữa?”

“Ha ha ha ha!”

Nghe thế, thanh niên kia lại càng hưng phấn: “Nghe xem này, mọi người có nghe thấy không?”

Sau đó.

Ánh mắt gã chợt tối xuống: “Trần Huân Nhi, ý cô là Cự Kình Bang chúng tôi lừa tiền các người hả?”

Trần Đại Dũng tái mặt: “Ngũ thiếu, Huân Nhi không có ý đó”.

“Cậu rộng lòng, nhận lấy thứ này giúp tôi…”

Ông ấy nhanh chóng đi tới, lấy ra một tinh hạch ma thú bậc tám đưa cho gã.

Mặt Ngũ Phi đầy vẻ chán ghét: “Ông là cái thá gì vậy? Lấy cái tay dơ bẩn của ông ra ngay!”

Một tát đánh Trần Đại Dũng văng ra xa.

Nhấc chân lên giẫm nát tay Trần Đại Dũng.

“Răng rắc”, một tiếng giòn tan vang lên, tay Trần Đại Dũng trực tiếp gãy lìa.

“A…”

Đau nhức khiến gương mặt Trần Đại Dũng trở nên méo mó, nhưng trước mặt con gái vẫn cố nhịn xuống, không kêu lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK