Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 165: Điện Huyết Hồn

Ngư Ấu Vy cau mày: “Tôi điều tra được là ai ra lệnh phải giết anh, tôi đã hỏi cấp trên của tôi, không phải là lãnh đạo Long tổ chúng tôi hạ lệnh”.

“Mà là người cấp cao hơn của Long Hồn, trong đội Thần Cơ có người ra hạ lệnh giết anh”.

“Đội Thần Cơ?”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh biến sắc, sau đó gật đầu: “Tốt, tôi biết rồi”.

“Bây giờ, chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt”.

Ngư Ấu Vy ném lại một câu, quay người định bỏ đi.

“Khụ khụ…”

Vừa đi được hai bước liền trượt chân.

Suýt ngã nhào.

Diệp Bắc Minh chạy lên một bước, đỡ lấy eo thon nhỏ của cô ta: “Cô cứ ở phủ Diệp dưỡng thương trước rồi đi thì hơn”.

“Anh… buông tay ra!”

Ngư Ấu Vy cảm thấy vùng hông hơi tê tê.

“Được”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

“A…”

Ngư Ấu Vy trượt chân, trực tiếp ngã xuống đất.

Diệp Bắc Minh quay người đi ra khỏi phòng: “Đây là phòng của tôi, tạm thời cho cô ở lại”.

Nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng, Ngư Ấu Vy tức muốn chết: “Tôi bảo anh buông tay thì anh buông tay hả? Khốn khiếp!”

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong đã đợi ở cuối hành lang từ lâu.

Lâm Thương Hải cũng có mặt: “Tham kiến thiếu chủ!”

Diệp Bắc Minh đi lên: “Điều tra được chưa, ba tông sư võ đạo đó là ai?”

Vạn Lăng Phong tỏ ra hơi nghiêm trọng, lấy ra ba miếng da người.

Trên mỗi miếng da đều có hình xăm đầu lâu màu đỏ.

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đây là?”

Vạn Lăng Phong nói: “Miếng da này được cắt từ phần ngực của ba tông sư võ đạo đó”.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Nó có ý nghĩa gì?”

“Để hội trưởng Lâm giải thích đi”, Vạn Lăng Phong lùi lại nửa bước.

Lâm Thương Hải nói với vẻ nghiêm trọng: “Thiếu chủ, ba tông sư này rất có khả năng là người của điện Huyết Hồn!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Điện Huyết Hồn?”

Lâm Thương Hải vẫn tỏ ra nghiêm trọng, giải thích nói: “Thiếu chủ, tôi cũng chỉ nghe nói đến điện Huyết Hồn, không ngờ nó có thật…”

Ông ta còn chưa nói hết.

Bên ngoài phủ Diệp vang lên tiếng hô: “Quân lệnh Long Hồn đến!”

“Thiếu soái Diệp Bắc Minh, mau ra tiếp lệnh!”

“Quân lệnh Long Hồn?”

Diệp Bắc Minh và Vạn Lăng Phong quay sang nhìn nhau.

“Đi thôi, ra xem sao”.

Ba người đi ra cổng phủ Diệp.

Tô Mạc Già cũng nghe thấy tiếng hô, vội vàng chạy ra: “Thiếu soái, có chuyện gì vậy?”

“Tôi không biết”.

Đoàn người đến cổng lớn phủ Diệp.

Chỉ thấy một chiếc xe jee đỗ bên ngoài.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc cầm một tờ quân lệnh: “Diệp Bắc Minh, tôi là Triệu Tranh, phụ trách truyền lệnh của Long Hồn!”

“Bây giờ tôi tuyên bố năm tội lớn của Diệp Bắc Minh!”

“Lạm sát người vô tội, vô cớ tiêu diệt nhà họ Triệu ở Giang Nam là tội thứ nhất!”

“Tội thứ hai, không phân phải trái trắng đen, giết bạn quốc tế Đông Doanh!”

“Giết Doãn Thiên Hùng, Trương Nhất Phong, gây ảnh hưởng xấu cho giới võ đạo là tội thứ ba!”

“Tội thứ tư, ban đêm đột nhập vào nhà họ Giả ở Kim Lăng, giết người phủ Giả, thủ đoạn tàn nhẫn!”

“Đội Huyền Cơ chấp pháp, cậu là thiếu soái Long Hồn lại phế đi cánh tay của chiến sĩ đội Cơ Doanh Long Hồn, khiến họ tàn phế, là tội thứ năm!”

Triệu Tranh lạnh giọng quát: “Diệp Bắc Minh, năm tội lớn đã định!”

“Hạn cho cậu trước tám giờ sáng mai, đến tòa án quân sự Long Đô, tiếp nhận phán quyết!”

Ông ta tiến lên một bước, quát nói:

“Quân lệnh đã đến, Diệp Bắc Minh tiếp lệnh!”

“Ông là cái thá gì mà phán quyết tôi?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng.

Bỗng nhiên.

Anh nhảy vụt lên!

Phập!

Một luồng sóng khí cường mạnh cuồn cuộn lan ra.

Triệu Tranh tuyên bố quân lệnh Long Hồn như bị sét đánh.

“Phụt!”

Hai chân ông ta mềm nhũn, quỳ xuống đất, đầu gối nổ tung!

Hai chân trực tiếp bị phế!

Triệu Tranh kinh hãi ngẩng đầu: “Diệp Bắc Minh, làm sao cậu dám?”

Chấn hãi!

Che lấp cơn đau ở đầu gối!

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, đi vào phủ Diệp: “Các người không có quyền phán quyết tôi, bảo tôi đến tòa án quân sự hả?”

“Ha ha! Thiếu soái Long Hồn này, không làm nữa cũng được!”

Soạt!

Diệp Bắc Minh giơ tay, trực tiếp ném huy hiệu thiếu soái Long Hồn ra.

Tinh tang!

Chiếc xe jeep bị huy hiệu phi xuyên thủng ngay tại chỗ.

“Chủ nhân!”

Vạn Lăng Phong kinh ngạc.

Lâm Thương Hải kinh hãi kêu lên: “Thiếu chủ?”

Tô Mạc Già thộn cả người, ngây ra tại chỗ: “Thiếu soái?”



Ba người chấn hãi quay vào phủ Diệp.

Đến phòng khách.

Vạn Lăng Phong kinh sợ tê dại da đầu: “Chủ nhân, cậu không cần thân phận thiếu soái nữa ư?”

Lâm Thương Hải cũng không thể tin nổi!

Thiếu soái đấy?

Đó là khái niệm thế nào chứ?

Nó còn có trọng lượng hơn chức hội trưởng võ đạo hành tỉnh Đông Nam của ông ta.

Diệp Bắc Minh còn trẻ như vậy, thiếu soái hai mươi ba tuổi, nói không cần là không cần nữa.

Khí phách này, ai có thể địch nổi?

Tô Mạc Già nuốt nước miếng; “Tiểu sư bá, đó là giấy quân lệnh, anh sẽ gặp rắc rối lớn đó”.

Diệp Bắc Minh tỏ vẻ mặt không sao: “Không sao, vị trí thiếu soái này, vì tôi nể mặt bát sư tỷ nên mới nhận”.

“Bọn họ đã muốn tôi đến tòa án quân sự, thì tôi dứt khoát trả lại vị trí này cho họ là được rồi”.

Vạn Lăng Phong thộn mặt!

Với thân phận chiến thần của ông ta, nằm mơ cũng muốn tiến thêm một bước.

Vị trí chí cao vô thượng như vậy, Diệp Bắc Minh nói từ bỏ là từ bỏ, ông ta tự nhân không làm được điều này.

‘Thiếu chủ không hổ là con trai của người phụ nữ đó!’

Lâm Thương Hải nghĩ thầm.

Tô Mạc Già lo lắng.

Vội vàng chạy đến một bên gọi điện cho Lục Tuyết Kỳ, thông báo chuyện xảy ra ở đây.

Diệp Bắc Minh hỏi: “Hai ông nói cho tôi biết chuyện điện Huyết Hồn đi”.

Lâm Thương Hải gật đầu: “Vâng, thiếu chủ”.

“Điện Huyết Hồn là một tổ chức võ đạo vô cùng thần bí, sức mạnh của nó nằm khoảng giữa gia tộc cổ võ và thế gia võ đạo”.

“Hơn nữa, điện Huyết Hồn vô cùng đáng sợ, chưa đạt mục đích thì không thôi”.

“Long Quốc năm mươi năm lại đây từng xảy ra mười bảy vụ án thảm diệt môn, trong đó có mười một vụ là do điện Huyêt Hồn làm”.

“Tóm lại, đó là một tổ chức mà bất kỳ ai nhắc đến cũng phải khiếp sợ của giới võ đạo, không ai dám đắc tội!”

Diệp Bắc Minh gật đầu,
Chương 166: Bát sư tỷ siêu cường

Tìm hiểu bước đầu.

Điện Huyết Hồn đuổi theo Ngư Ấu Vy hình như chính là vì chiếc nhẫn kia.

Chẳng lẽ mẹ có liên quan đến điện Huyết Hồn?

Đáng tiếc, ba Tông Sư võ đạo kia đã chết, không hỏi được thứ gì.

Sau khi trầm ngâm, Diệp Bắc Minh quyết định đi Cảng Đảo một chuyến.

Anh muốn xem mẹ anh để lại thứ gì ở thương hội Hội Phong!

“Lăng Phong, chuẩn bị cho tôi vé tàu cao tốc một tiếng sau, tôi muốn đi Cảng Đảo”.

“Vâng!”

...

Sáu giờ sáng.

Trụ sở chính Long Hồn, Long Đô.

Bên trong phòng họp.

Bảy tám người đàn ông ngồi bên trong.

Chiến thần Đường Kinh Thương bất ngờ cũng ở trong đó.

Bốn năm mươi người đứng xung quanh phòng họp, đều là tầng lớp cấp cao đứng đầu Long Hồn.

Thân phận mỗi người đều có thể so sánh với chiến thần Lăng Phong.

Nhưng ngay cả tư cách ngồi cũng không có.

Một người đàn ông trung niên đập bàn: “Cái gì, Diệp Bắc Minh dám láo xược như vậy? Là ai cho hắn lá gan đó, quân lệnh của Long Hồn truyền đến, hắn còn dám đánh trọng thương sứ giả truyền lệnh?”

Ngụy Kinh Phú!

Cấp bậc đại soái!

Xếp thứ năm trong thập đại chiến thần Long Hồn!

Được gọi là Ngụy Thần!

Một người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, đầu gối bó thạch cao, sắc mặt khó coi.

Chính là thiếu tướng truyền lệnh Triệu Tranh của Long Hồn.

Mặc dù cấp bậc của Triệu Tranh thấp hơn Diệp Bắc Minh.

Nhưng ông ta là quan truyền lệnh đó!

Còn là thuộc hạ của Ngụy Thần.

Dù cấp soái nhìn thấy quan truyền lệnh cũng phải khách khí ba phần.

Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay, đánh gãy hai chân ông ta!

Giọng Triệu Tranh khàn khàn: “Ngụy Thần, xin ông hãy làm chủ cho tôi!”

“Diệp Bắc Minh coi rẻ quốc pháp, phế hai chân tôi như vậy chính là tát vào mặt Long Hồn!”

“Cũng như là tát vào mặt Long Quốc!”

Đám chiến thần Long Hồn Đường Kình Thương đều im lặng.

Chờ đợi chuyện phát triển!

Ngụy Kinh Phú tay cầm báo cáo, lạnh lùng nói: “Tin tức mới nhất, ba mươi phút trước Diệp Bắc Minh đã ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo rồi”.

“Ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo?”

“Hắn muốn chạy trốn sao?”

“Ha ha, đến máy bay cũng không dám ngồi, đúng là sợ chết rồi”.

Trong phòng hợp truyền đến tiếng cười nhạo.

Két!

Đột nhiên, cửa phòng họp được mở ra, một cô gái ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.

Cô ấy mặc trang phục đại soái oai phong lẫm liệt.

Soạt!

Ánh mắt tất cả mọi người trong chốc lát đều rơi trên người cô gái này.

Lục Tuyết Kỳ.

Nữ chiến thần Long Hồn.

Lục soái!

Khoảnh khắc Triệu Tranh nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ, trong con ngươi đều là tia máu, chính là cô ấy tiến cử Diệp Bắc Minh vào Long Hồn.

“Hóa ra tất cả mọi người đều ở đây à! Nếu họp, tại sao không thông báo cho tôi biết?”, Lục Tuyết Kỳ chất vấn.

Im lặng!

Không ai dám trả lời.

Cô ta nhìn khắp bốn phía, sau đó tiếp tục nói: “Muốn bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự, cũng không thông báo cho tôi biết một tiếng? Coi Lục Tuyết Kỳ tôi không tồn tại sao?”

Vẫn không ai nói gì.

Ai cũng biết người phụ nữ này không đơn giản!

Tạm thời ai cũng muốn nể mặt cô ấy.

Triệu Tranh đỏ mắt, khàn khàn nói: “Lục soái, Diệp Bắc Minh coi thường quân lệnh của Long Hồn!”

“Còn đánh người Long Hồn bị thương, dù là sư đệ của cô, cô vẫn muốn bao che cho hắn?”

Giọng nói của Triệu Tranh vang vang có lực, vang vọng khắp phòng họp.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Triệu Tranh!

Thật can đảm!

Dám nói như vậy ở trước mặt Lục Tuyết Kỳ!

Mặt đẹp của Lục Tuyết Kỳ lạnh lẽo như băng, nhìn Triệu Băng: “Là ai cho ông lá gan bắt sư đệ tôi ra tòa án quân sự?”

“Diệp Bắc Minh lạm sát kẻ vô tội, chẳng lẽ không nên ra tòa án quân sự sao?”

Triệu Tranh quát lớn.

Ầm!

Lục Tuyết Kỳ giơ tay giáng một chưởng!

Cả người Triệu Tranh và xe lăn nổ tung!

“Phát cho ông ta tiền tử tuất, ông viết báo cáo đi, tìm tôi ký tên!”

Lục Tuyết Kỳ nhìn Ngụy Kinh Phú, xoay người rời đi.

Xung quanh tĩnh mịch, không ai dám nói chuyện.

Đường Kình Thương thở dài một tiếng: “Aiz, người phụ nữ này, xem ra chúng ta vẫn không chặn nổi rồi!”

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo Long Đô.

Trong một căn mật thất.

Phó Quốc Hoa ngồi ở đó, ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông đội mũ rộng vành.

Hắn đeo mặt nạ màu bạc, khiến người ta không nhìn rõ dáng vẻ thật.

Đột nhiên, điện thoại Phó Quốc Hoa reo lên.

Một tin nhắn tới.

Ông ta mở ra nhìn.

Là bức ảnh Diệp Bắc Minh ngồi khoang thương gia trên tàu cao tốc đi về phía Cảng Đảo.

Phó Quốc Hoa cười lạnh: “Mày cũng cảnh giác đấy, không ngồi máy bay! Nếu không, cho mày biến mất cũng quá đơn giản”.

Đột nhiên.

Người đàn ông đối diện hỏi: “Diệp Bắc Minh này thật sự là con trai người phụ nữ đó?”

Phó Quốc Hoa gật đầu: “Có lẽ vậy, Diệp Bắc Minh đang điều tra sự thật về buổi đấu giá hai mươi ba năm trước, cộng thêm tuổi tác, thân thủ, thực lực võ đạo của hắn tuyệt đối không sai được”.

“Ngoài người phụ nữ kia, ai có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt đáng sợ như vậy?”

“Đừng thấy Diệp Bắc Minh 23 tuổi, nhưng thời gian chân chính tập võ cũng chỉ năm năm”.

“Năm năm! Hắn có thể giết được Quân Kiếm Phong, đây là khái niệm gì vậy?”

Người đàn ông đội mũ rộng vành im lặng.

Một lát sau, hắn mới lên tiếng: “Diệp Bắc Minh không quan trọng, quan trọng là thứ đồ người phụ nữ kia để lại!”

“Những đan dược kia ông cũng dùng qua rồi, đã biết hiệu quả khủng khiếp đến nhường nào”.

“Nếu như có thể lấy được những thứ khác người phụ nữ đó để lại, toàn bộ Long Quốc, thậm chí toàn thế giới, đều có thể do chúng ta nắm trong tay”.

Phó Quốc Hoa nhướng mày: “Huyết Ảnh, khẩu vị của điện Huyết Hồn các người có phải quá lớn không?”

“Ha ha ha ha”.

Huyết Ảnh cười lớn: “Khẩu vị này có gì mà lớn?”

Phó Quốc Hoa nói: “Diệp Bắc Minh này từ đầu đến cuối như một thanh kiếm, treo trên đỉnh đầu chúng ta”.

“Hơn nữa, Long chủ rất hứng thú với hắn, còn bí mật sắc phong hắn là thiếu soái!”

“Ở đại lục Long Quốc, chúng ta muốn động vào Diệp Bắc Minh có chút khó khăn!”

“Nếu như hắn đi Cảng Đảo, có thể dùng được chút thủ đoạn”.

Phó Quốc Hoa nhìn về phía Huyết Ảnh, nhếch miệng cười: “Chuyện này điện Huyết Hồn các người có thể làm được chứ?”

Huyết Ảnh liếm môi: “Mấy chục năm nay, việc dơ bẩn, việc mệt nhọc, không phải đều là điện Huyết Hồn giúp ông làm sao?”

“Ừm, ông nói có đúng không, phó đại hộ pháp?”
Chương 167: Trụ sở chính hiệp hội võ đạo

Phó Quốc Hoa biến sắc, có chút không vui: “Huyết Ảnh, nói qua bao nhiêu lần, ở bên ngoài không được gọi tôi là đại hộ pháp!”

“Ha ha ha ha!”

Huyết Ảnh không chút kiêng kỵ cười lớn: “Ông lo lắng cái gì? Đây là tổng hội võ đạo, còn là mật thất riêng của ông, chẳng lẽ còn có người xông…”

Lời còn chưa nói hết.

Đột nhiên, ánh mắt Huyết Ảnh trầm xuống: “Ai?!!!”

Hắn nhìn về một hướng khác, hét lớn.

“Ra!”

Sắc mặt Phó Quốc Hoa cũng trầm xuống, nhìn về phía một góc tối trong mật thất.

Cộp cộp cộp cộp!

Một loạt tiếng bước chân truyền tới.

Một người khiến cả hai không ngờ tới bước ra từ trong bóng tối.

“Diệp Bắc Minh!!!”

Phó Quốc Hoa kinh hãi, sợ đến suýt rớt cằm.

Huyết Ảnh cũng đứng bật dậy, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh trước mắt!

Hai người đều kinh sợ!

Tình huống gì vậy?

Không phải người của Phó Quốc Hoa nói Diệp Bắc Minh đang ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo sao?

Cách mấy ngàn cây số, làm sao Diệp Bắc Minh có thể dịch chuyển về Long Đô, hơn nữa còn đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo?!!!

“Mày… mày thật sự là Diệp Bắc Minh?”, Phó Quốc Hoa nghiêm mặt.

Diệp Bắc Minh cười nhạt: “Ông nói xem?”

Anh thả ra tin tức, tất cả mọi người đều cho rằng anh đi Cảng Đảo.

Nào ngờ, một mình Diệp Bắc Minh lén lẻn vào Long Đô!

Phó Quốc Hoa nghe thấy giọng nói này, lập tức biết người trước mắt chính là Diệp Bắc Minh.

Mặc dù ông ta chưa từng nhìn thấy tận mắt Diệp Bắc Minh, nhưng tất cả camera có sự xuất hiện của Diệp Bắc Minh, ông ta đều xem qua mấy lần.

Thần thái, giọng nói, động tác, tuyệt đối không phải giả mạo.

Phó Quốc Hoa vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, sao mày có thể làm được?”

Diệp Bắc Minh đi tới, tùy ý kéo một cái ghế ngồi xuống, nhàn nhạt nói: “Chẳng lẽ các người không biết có thuật dịch dung?”

“Thuật dịch dung?!!!”

Phó Quốc Hoa và Huyết Ảnh đều sững sờ.

Trong nháy mắt liền hiểu ra!

Diệp Bắc Minh đùa giỡn bọn họ.

Có người dịch dung thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh, ngồi tàu cao tốc đi Cảng Đảo.

Một giây sau đó.

Phó Quốc Hoa bật cười: “Diệp Bắc Minh, lá gan của mày lớn đấy, dám một mình tiến vào căn mật thất này?”

“Mặc dù tao không biết mày vào bằng cách nào, nhưng mày có biết đây là đâu không?”

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: “Trụ sở chính hiệp hội võ đạo”.

“Sao vậy?”

Sao vậy?

Mẹ kiếp!

Phó Quốc Hoa lập tức nổi giận, kích động muốn chửi bậy.

Đây chính là trụ sở chính hiệp hội võ đạo đấy!

Ông đây là phó hội trưởng hiệp hội võ đạo, nhân vật đứng thứ năm mươi trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu.

Một mình mày lẻn vào được mật thất của tao!

Còn hỏi tao sao vậy?

Phó Quốc Hoa cười gằn, chậm rãi đứng dậy, siết chặt quả đấm, đột nhiên bùng nổ: “Tao sẽ cho mày biết! Quỳ xuống nói chuyện cho tao!!!”

Luồng chân khí ngưng tụ, một quyền đánh ra!

Ầm!

Cuồng phong nổi lên!

Đồ gỗ đỏ trong mật thất đều bay sang bên cạnh.

Đụng vào vách tường, chia năm xẻ bảy!

Ngay cả mặt đất cũng bị một cước của Phó Quốc Hoa đạp thành kẽ hở!

Diệp Bắc Minh cười nhạt, vẫn thờ ơ ngồi ở đó.

Phó Quốc Hoa nổi giận!

Ông đây ra tay rồi?

Mày có thái độ gì!

Nội kình càng cuồng bạo, chuẩn bị một quyền đánh chết Diệp Bắc Minh.

Huyết Ảnh đứng cách đó không xa, sắc mặt nghiêm túc, cảm giác không đúng!

Có cái gì rất không đúng!

Diệp Bắc Minh không phải tên ngốc, sao có thể ngồi ở đó để mặc Phó Quốc Hoa ra tay? Hắn muốn làm gì?

“Cẩn thận!!!”

Huyết Ảnh mở miệng nhắc nhở.

Nhưng tất cả đã muộn.

Thời điểm quả đấm của Phó Quốc Hoa chỉ còn cách Diệp Bắc Minh một mét.

Diệp Bắc Minh giơ tay, làm ra động tác một kiếm chém ra.

‘Thằng nhãi này muốn làm gì?’, Phó Quốc Hoa âm thầm cau mày.

Trong tay Diệp Bắc Minh vốn không có kiếm!

Một khắc chém ra kia!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện!

“Phụt…”

Máu tươi tung tóe!

Phó Quốc Hoa hét thảm một tiếng, điện cuồng lùi về phía sau.

Tay ra quyền kia bị một kiếm chém đứt.

Máu tươi ồ ạt.

Cho dù nắm đấm của ông ta mạnh đến đâu, chẳng lẽ lại mạnh hơn kiếm Đoạn Long?

Sắc mặt Phó Quốc Hoa trắng bệch, khó coi giống như ăn phải con ruồi, ông ta căm tức nhìn Diệp Bắc Minh, gào thét nói: “Nhóc con, mày dám chém đứt cánh tay tao? Ông đây là Phó Quốc Hoa, phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Long Quốc! Nhân vật khủng khiếp đứng thứ 50 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu!”

Phó Quốc Hoa sắp phát điên rồi.

Đau đến mức khiến mặt mũi ông ta hoàn toàn méo mó.

Điên cuồng hét về phía Diệp Bắc Minh!

Huyết Ảnh thì đứng ở đó, ánh mắt nóng như lửa, gắt gao nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh.

Còn cả chiếc nhẫn trữ vật Diệp Bắc Minh đeo trên tay.

“Thanh kiếm này đột nhiên xuất hiện… thủ đoạn giống y như người phụ nữ đó…”

“Còn cả chiếc nhẫn! Người phụ nữ đó cũng đeo!”

Huyết Ảnh kích động, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhẫn, giao ra nhẫn!!!”

“Nếu không sẽ chết!”

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt lên người Huyết Ảnh: “Vốn đợi lát nữa xử lý mày, nếu mày không đợi được muốn chết như vậy thì tao tác thành cho mày trước”.

“Ha ha ha!”

Huyết Ảnh phách lối cười thành tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày tưởng mày là…”

Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long đánh tới!

Phí lời với mày làm gì?

Kiếm khí của kiếm Đoạn Long mang theo tiếng gào thét, phá vỡ không khí!

Chém về phía cổ họng Huyết Ảnh!

“Mày… mày coi Huyết Ảnh tao là người thế nào? Là mấy tên phế vật bị mày giết trong nháy mắt?”, Huyết Ảnh nổi giận.

Hán không chút né tránh, chìa hai tay ra!

Là một đôi thiết trảo!

Đây là thiết trảo được rèn từ thiên thạch ngoài không gian, cắm chặt vào bên ngoài tay Huyết Ảnh.

Vô địch!

Hướng về phía kiếm Đoạn Long!

Keng!
Chương 168: Giết trong nháy mắt

Một tiếng giòn dã, ánh lửa lóe lên!

Cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.

“A!!!”

Huyết Ảnh kêu thảm một tiếng, thiết trảo rèn từ thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt giống như đậu hũ vậy!!!

Máu tươi bắn ra!

Đôi thiết trảo của Huyết Ảnh và phần máu thịt của Phó Quốc Hoa dưới kiếm Đoạn Long không có bất kỳ khác biệt gì.

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!!!

Huyết Ảnh hoảng sợ lui về phía sau, đôi mắt dưới lớp mặt nạ đều là sợ hãi: “Sao có thể chứ?”

“Đây là kiếm gì vậy?”

“Rít!!!”

Huyết Ảnh bừng tỉnh hiểu ra, kêu lên một tiếng: “Đây là kiếm người phụ nữ kia để lại cho mày?”

Diệp Bắc Minh mặt lạnh lùng: “Mày nói nhảm nhiều quá!”

Bước nhanh về phía trước, một kiếm đâm vào bụng Huyết Ảnh!

Huyết Ảnh muốn tránh, nhưng căn bản không tránh nổi.

Mẹ nó quá nhanh!

Tất cả nội lực đều tản mất, Huyết Ảnh giống như chó chết nằm trên đất.

Thái độ quay ngoắt 180 độ.

“Tha mạng... Tha mạng… Diệp Bắc Minh, tôi biết lỗi rồi, cầu xin anh tha cho tôi! Tôi chỉ là một trưởng lão nhỏ ở điện Huyết Hồn, cũng là phụng mệnh làm việc thôi!”, Huyết Ảnh dập đầu như giã tỏi, đầu trầy trụa hết.

Phó Quốc Hoa trợn tròn mắt, cứng ngắc tại chỗ.

Mẹ nó!

Huyết Ảnh ở trước mặt ông ta mạnh là thế, sao trong nháy mắt đã sợ mất mật rồi?

Nếu như Phó Quốc Hoa là Huyết Ảnh, nhất định cũng sợ mất mật.

Sức chiến đấu lớn nhất của Huyết Ảnh chính là đôi móng vuốt rèn từ thiên thạch này.

Vậy mà cũng bị kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh một kiếm chém đứt!

Lại bị một kiếm phế bỏ đan điền, không bị dọa sợ mới lạ.

“Là ông tự ra tay hay tôi ra tay?”

“Mày đừng hòng!!!”

Phó Quốc Hoa da đầu tê dại, ấn vào một viên gạch trên vách tường.

Một cánh cửa ngầm xuất hiện.

Ông ta xoay người, muốn xông vào cửa ngầm!

Soạt!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh giống như quỷ, ngăn trước mặt Phó Quốc Hoa: “Ông muốn đi đâu?”

Con ngươi Phó Quốc Hoa co rút lại: “Mày…”

Bùm!

Diệp Bắc Minh đá một cước bể đan điền Phó Quốc Hoa, toàn thân ông ta mất hết võ công, thê thảm nằm trên đất!

Diệp Bắc Minh chậm rãi ngồi xuống: “Nói, tình hình năm đó thế nào?”

Phó Quốc Hoa không còn tâm lý may mắn nữa, nói ra toàn bộ chuyện xảy ra hai mươi ba năm trước.

Nhà họ Tần Cổ Võ, nhà họ Long Cổ Võ, điện Huyết Hồn là chủ mưu bao vây tấn công mẹ anh!

Còn có một bộ phận Tông Sư võ đạo cũng xem như là đồng lõa!

Năm đó Phó Quốc Hoa cũng chỉ là một Tông Sư nằm ngoài top 300 trên bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu mà thôi!

Vì được chia ba viên đan dược nên mới có thực lực võ đạo như ngày hôm nay.

Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu, anh đã biết gần hết chân tướng.

Lại lấy ra một danh sách: “Người phía trên này có phải đều ra tay?”

Phó Quốc Hoa liếc nhìn: “Tất cả đều ở phía trên này”.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Người phía trên này đều phải chết!”

“Cái gì?”

Phó Quốc Hoa kinh hãi: “Diệp Bắc Minh, mày điên rồi?”

“Những cái tên phía trên gần như là một nửa giang sơn của giới võ đạo Hoa Hạ. Trong bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cũng có đến 30% võ giả!”

“Mày muốn giết sạch bọn họ?”

“Giới võ đạo sẽ đại loạn!! Long Quốc cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng vô cùng lớn!”

“Không liên quan đến ông”, Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông có thể lên đường rồi”.

Phó Quốc Hoa hoảng sợ cầu xin tha thứ: “Diệp Bắc Minh, đừng giết tôi! Đừng mà!”

“Mấy năm nay tôi tích lũy được rất nhiều tài sản, rất nhiều mối quan hệ, rất nhiều phụ nữ!!”

“Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh giáng một chưởng, cách không đánh chết Phó Quốc Hoa.

Huyết Ảnh ở bên cạnh dựng tóc gáy.

Cậu thanh niên này sát phạt quả quyết, giống như thần chết vậy!

Hắn bị dọa sợ rồi!

Còn đáng sợ hơn thánh sứ của điện Huyết Hồn.

Bởi vì khi hắn đối mặt với thánh sứ cũng không có cảm giác này!

Huyết Ảnh chủ động mở miệng, cố gắng giữ vững giọng điệu bình tĩnh: “Diệp... Diệp Bắc Minh… Anh… anh đừng giết tôi, tôi… tôi có thể nói cho anh biết bí mật… của điện Huyết Hồn…”

Giọng nói đang run rẩy!

Huyết Ảnh ngược lại đang cố giữ ổn định.

Nhưng cơ thể lại không chịu khống chế!

Diệp Bắc Minh phun ra mấy chữ: “Không có hứng thú”.

Ầm!

Dù sao anh cũng phải diệt điện Huyết Hồn.

Điện Huyết Hồn có bí mật, liên quan đếch gì đến anh?

Ra khỏi mật thất.

Diệp Bắc Minh nhìn danh sách chết trong tay: “Ở Long Đô còn có Tiêu Thiên Chiến, Hạ Vũ Thần, Lưu Bán Thành…”

“Hôm nay, tôi tiễn các người lên đường!”

Soạt!

...

Lúc này, trụ sở chính hiệp hội võ đạo.

Tiêu Thiên Chiến đang họp, thân là một trong các nguyên lão hiệp hội võ đạo.

Mỗi ngày bận trăm công ngàn việc.

Trong phòng họp có rất nhiều võ giả cấp nguyên lão.

“Tiêu Thiên Chiến!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền tới.

Soạt!

Tất cả ánh mắt đều nhìn ra cửa lớn phòng họp.

“Ai?”

“Lá gan lớn vậy, dám không ngừng gọi tên của lão Tiêu?”

“Tên khốn từ đâu đến!”

Một vài lão giả mở miệng trách mắng.

Một giây kế tiếp.

Một cậu thanh niên từ cửa lớn phòng họp đi vào, liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Chiến đang ngồi trong hội trường.

Tiêu Thiên Chiến nheo mắt: “Cậu là… Diệp Bắc Minh?”

Theo bản năng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”

Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Giết ông!”

Một bước bay lên không, trực tiếp ra tay!

“Con mẹ nó ngông cuồng!!!”

Tiêu Thiên Chiến nổi giận, bất chấp hình tượng.

Đổi lại là ai cũng không nhịn nổi!

Trường hợp gì vậy?

Con mẹ nó đây là phòng hội nghị trụ sở chính hiệp hội võ đạo, Diệp Bắc Minh xuất hiện, còn nói muốn giết ông ta?

Còn có vương pháp sao?

Còn có thiên lý sao?!!!

Ầm!

Không đợi mọi người nghĩ nhiều, Diệp Bắc Minh nhảy lên, xuất hiện bên cạnh Tiêu Thiên Chiến, đánh ra một quyền!

“Cút!!!”

Tiêu Thiên Chiến quát lớn, đấu một quyền với Diệp Bắc Minh.

Phốc!

Cánh tay nổ tung, trực tiếp phế bỏ.

Một quyền của Diệp Bắc Minh rơi vào ngực Tiêu Thiên Chiến, đánh lõm xương sườn ông ta, sau lưng nhô ra.

Nội tạng nát vụn!

Chết ngay tại chỗ!

Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau!

Hôm nay, Diệp Bắc Minh một mình xông vào hội nghị trụ sở chính hiệp hội võ đạo, trong nháy mắt giết Tiêu Thiên Chiến!

“Hạ Vũ Thần chưa tới”.

Diệp Bắc Minh quét mắt nhìn, xoay người chuẩn bị rời đi.

Một tiếng rống giận truyền tới: “Diệp Bắc Minh, mày coi đây là đâu? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?”

Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!

Một hơi.

Mấy chục trưởng lão hiệp hội đứng dậy, giận dữ nhìn Diệp Bắc Minh, sát ý lạnh thấu xương.
Chương 169: Long Đô chấn động

Trong khoảnh khắc giọng nói kia truyền đến.

Soạt!

nháy mắt, một luồng sát khí khủng khiếp phong tỏa Diệp Bắc Minh!

Đổi lại là bất kỳ một ai cũng sẽ bị luồng sát khí kia ép cho quỳ xuống.

Đây chính là mười Võ Linh đỉnh phong, thậm chí là Võ Vương!

Sát khí bọn họ bộc phát ra không mấy ai chống đỡ nổi,

Diệp Bắc Minh dừng bước, chậm rãi quay đầu, nhìn người đàn ông vừa nói xong: “Tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, ông có thể làm gì?”

“Muốn ngăn cản tôi?”

Những người này bộc phát ra sát khí, sát khí của anh càng đậm đà!

Những người này ánh mắt lạnh như băng, ánh mắt của anh càng lạnh như băng!

Rít!

Trái tim tất cả mọi người đều co rút lại!

Giống như nhìn thấy thần chết.

Người đàn ông quát lớn: “Diệp Bắc Minh, mày phách lối cái gì?”

“Mày có biết tao là ai không?”

“Tao là Đường Thiên Ngạo, cũng là gia chủ nhà họ Đường Long Đô!”

“Chiến thần Đường Kình Thương của Long Hồn là anh cả của tao!”

“Mày vẫn chưa đủ tư cách ngang ngược trước mặt tao đâu!”

Đường Thiên Ngạo lạnh lẽo nói.

Xem ra Đường Thiên Ngạo vẫn chưa biết chuyện xảy ra ở dạ tiệc từ thiện Long Đô đêm hôm đó.

Nghĩ cẩn thận cũng phải thôi, quốc chủ đích thân hạ lệnh, tất cả mọi người phải giữ kín bí mật!

Có mấy người dám tự tìm cái chết tiết lộ ra ngoài?

Diệp Bắc Minh cười: “Ông không sợ tôi giết ông à?”

Xoẹt!

Đường Thiên Ngạo theo bản năng lui về phía sau một bước.

Nhưng ở đây có nhiều đồng môn trong giới võ đạo, ông ta không thể làm mất uy danh của nhà họ Đường được!

Đường Thiên Ngạo và Diệp Bắc Minh có thù oán không?

Đương nhiên không có!

Nhưng hôm nay chắc chắn là thời điểm lập công tốt nhất của Đường Thiên Ngạo ở hiệp hội võ đạo, chỉ cần có thể bắt được Diệp Bắc Minh.

Uy danh nhà họ Đường nhất định tăng vọt!

Đường Thiên Ngạo căm phẫn quát lớn: “Diệp Bắc Minh, tao biết thực lực mày rất mạnh!”

“Thực lực võ đạo của mày nghịch thiên, có thể giết được tao!”

“Mày có thể giết tao, nhưng mày không ngăn được mấy cái mồm của người trong thiên hạ đâu!”

“Nhà họ Đường sau lưng tao, còn có anh cả tao nữa cũng sẽ không sợ mày! Hôm nay mày giết tao, bọn họ cũng sẽ trả thù cho tao!!!”

Lời Đường Thiên Kiêu vừa dứt.

“Giỏi lắm lão Đường!”

“Không hổ là nhà họ Đường!”

“Diệp Bắc Minh nhất định là kẻ điên, giết nhiều người như vậy, lại còn tiến vào hiệp hội võ đạo!”

Hội trường truyền đến lời khen ngợi!

Con ngươi Diệp Bắc Minh dâng lên ý lạnh.

Anh nhìn Đường Thiên Ngạo: “Cho ông ba mươi phút, ông có thể thông báo cho người nhà họ Đường sau lưng ông, cũng có thể thông báo cho anh cả ông nữa!”

“Bất kỳ ai, các người có thể gọi thế lực mà các người cho là vô địch!”

“Nhưng nghe cho kỹ lời Diệp Bắc Minh tôi để ở đây, hôm nay thế lực nào dám đến tổng hội võ đạo, vậy thì chính là kẻ địch của Diệp Bắc Minh!”

“Không chết không thôi!!!”

Lời vừa dứt.

Hội trường tĩnh mịch!

Một vài người suy tư trong chốc lát, chậm rãi ngồi xuống.

Một số người cắn răng, lấy điện thoại di động ra, gọi: “Alo, Diệp Bắc Minh ở hiệp hội võ đạo…”

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Bắc Minh thật sự không đi được rồi.

Anh trực tiếp đi đến vị trí hội trưởng hiệp hội võ đạo, không chút khách khí ngồi xuống.

“Mày!!!”

Rất nhiều người kinh hãi.

Quá ngông cuồng!

Tổng hội trưởng Lý Kiếm Trần mười mấy năm rồi chưa đến tổng hội.

Vì vậy, vị trí kia cũng để trống mười năm, không ai dám nghĩ đến, chứ đừng nói ngồi.

Diệp Bắc Minh lại đường hoàng ngồi ở vị trí tổng hội trưởng?

“Lát nữa mày chờ xem!”

“Đúng là tự tìm cái chết!”

“Uy nghiêm của tổng hội võ đạo há có thể để một tên nhãi ranh nhà mày giẫm đạp?”

Rất nhiều người lấy điện thoại di động ra, liên lạc với người bên ngoài.

...

Nhà họ Tần, Long Đô.

Tin tức truyền về.

“Cái gì?”

Một lão giả đập bàn: “Diệp Bắc Minh ở hiệp hội võ đạo?”

Người làm vội vàng bẩm báo, nói rõ tình huống ở hiệp hội võ đạo.

Lão giả cười lạnh: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh này thật sự điên rồi!”

“Hắn muốn đối địch với toàn bộ thế gia Long Quốc?”

“Đi!”

...

Nhà họ Đường, Long Đô.

Sôi sục, dâng trào.

Sau khi biết được tin tức, nhà họ Đường liên lạc với thế lực ở khắp nơi, đi về trụ sở chính hiệp hội võ đạo.

Nhà họ Phó, Long Đô.

“Báo!”

“Ông cụ, chuyện lớn rồi, gia chủ… gia chủ chết…”

Ông cụ Phó ngồi vững như Thái Sơn, sau khi biết được biến cố xảy ra ở hiệp hội võ đạo, cơ thể lảo đảo.

“Quốc Hoa chết?”

Hai tay không ngừng run rẩy, chậm rãi đứng dậy, gào thét nói: “Đi, tập trung tất cả nhân viên, trả thù cho Quốc Hoa!!!”

...

Nhà họ Hoa, Long Đô.

Tin tức truyền về.

Một người phụ nữ tức giận hét lớn: “Bố, chính là hắn, Diệp Bắc Minh!!”

“Thành Húc bị hắn giết, chồng con cũng chết thảm dưới tay hắn!”

“Bố, bất luận thế nào, bố nhất định phải báo thù cho chồng con và cháu ngoại bố!”

Hoa Tam Nương quỳ xuống đất.

Túm cánh tay ông cụ Hoa.

Lần đầu Diệp Bắc Minh đi Kim Lăng, giết Giả Thành Húc ở đảo Long Đầu.

Lần thứ hai đi Kim Lăng, giết một đám tầng lớp cấp cao nhà họ Giả!

Nếu không phải Hoa Tam Nương may mắn, buổi tối hôm đó không ở nhà.

E rằng ngay cả bà ta cũng sẽ chết!

Ông cụ Hoa chậm rãi đứng dậy, lạnh giọng nói: “Đi, lão phu phải đi gặp Diệp Bắc Minh này”.

...

Nhà họ Diệp, Long Đô.

“Báo!”

Một người đàn ông trung niên xông vào hậu hoa viên, mặt nghiêm trọng.

“Bố, chuyện lớn rồi”.

Diệp Lăng Tiêu và Diệp Cầm Thành ngồi đối diện với nhau.

Đang đánh cờ.

Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy Diệp Cấm Thành liền chắp tay làm lễ: “Chú hai cũng ở đây ạ”.

Một thiếu nữ đứng sau lưng Diệp Cấm Thành, chính là Diệp Như Ca: “Bác cả thân là người đứng đầu nhà họ Diệp, có chuyện gì khiến bác nóng ruột như vậy?”

Diệp Trấn Bắc nói: “Trẻ con đừng xen miệng vào”.

“Hừm!”

Diệp Như Ca chu miệng.

Diệp Trấn Bắc nhanh chóng nói: “Bố, chú hai, chuyện không xong rồi”.

“Mười phút trước, Diệp Bắc Minh xông vào hiệp hội võ đạo, đánh chết Tiêu Thiên Chiến trước mặt mọi người”.

“Ngay cả thi thể phó hội trưởng hiệp hội võ đạo Phó Quốc Hoa cũng được người ta phát hiện trong mật thất, là Diệp Bắc Minh giết chết”.

Diệp Cấm Thành kinh hãi: “Cái gì?”

Quân cờ Diệp Lăng Tiêu giơ lên cũng thu hồi lại.

Ông ta nhìn về phía Diệp Trấn Bắc: “Trấn Bắc, con nói gì?”

“Diệp Bắc Minh xông vào hiệp hội võ đạo, giết Phó Quốc Hoa và Tiêu Thiên Chiến?”

Diệp Trấn Bắc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy”.
Chương 170: Lần đầu gặp Võ Hoàng

Diệp Cấm Thành cau mày: “Lần trước em ở Giang Nam đã từng gặp qua hắn một lần, không ngờ mới mấy ngày thôi mà hắn đã náo loạn ra như vậy!”

Diệp Lăng Tiêu thở dài: “Hắn là con trai của người phụ nữ kia, là chân long không giấu được”.

Diệp Cấm Thành híp mắt: “Nhà họ Diệp chúng ta sẽ không…”

“Yên tâm, hắn đã tới gặp anh rồi rồi”, Diệp Lăng Tiêu lắc đầu.

Diệp Cấm Thành ngây người: “Anh cả, anh… anh gặp hắn rồi?”

Diệp Lăng Tiêu khẽ gật đầu.

Diệp Như Ca nghe không hiểu: “Ông cả, ông nội, hai người đang nói bí hiểm gì vậy?”

“Sao cháu nghe không hiểu gì cả!”

“Diệp Bắc Minh này có quan hệ gì với nhà mình sao?”

Im lặng!

Một lúc sau.

Diệp Cấm Thành mới mở miệng: “Anh cả, làm thế nào đây?”

“Chúng ta có đi đến trụ sở chính hiệp hội võ đạo không?”

Diệp Lăng Tiêu lại một lần nữa cầm quân cơ lên, đặt vào một vị trí trên bàn cờ: “Đây là một chuyến nước đục, đừng xen vào, không cần để ý, đừng hỏi, đừng nghe, cứ coi như… không biết!”

“Không biết?”, Diệp Cấm Thành nghi ngờ.

Diệp Lăng Tiêu gật đầu: “Chỉ có không biết mới là thông minh nhất”.

Diệp Như Ca thì lặng lẽ chạy đi.

Chuyện vui như vậy, cô ta đương nhiên phải đi xem một chút.

...

Cùng lúc đó.

Lục Tuyết Kỳ cũng nhận được tin tức Diệp Bắc Minh xuất hiện ở hiệp hội võ đạo.

Lục Tuyết Kỳ bất ngờ: “Tiểu sư đệ này đúng là đã lừa gạt tất cả mọi người!”

Vương Như Yên lạnh lùng nói: “Ngược lại em muốn xem ai dám làm tiểu sư đệ của em bị thương!”

“Người đâu, triệu tập các tướng sĩ!”

“Lên đường!”

Trên đường phố Long Đô đều sôi sùng sục.

Bên trong các thế gia lớn có rất nhiều người xông ra.

Xe sang như mây, điên cuồng chạy về phía trụ sở chính hiệp hội võ đạo.

“Sao thế, hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”

“Những thế gia này sao vậy, đột nhiên cùng lên đường? Hướng họ đi hình như là trụ sở chính hiệp hội võ đạo gì đó?”

“Chẳng lẽ hôm nay có hoạt động gì sao mà còn náo nhiệt hơn cả Tết vậy?”

Người bình thường ở Long Đô mặt đầy hoài nghi.

...

Lúc này.

Trụ sở chính hiệp hội võ đạo ngày càng đông người.

Căn phòng họp lớn vốn có thể chứa được ba ngàn người.

Lúc Diệp Bắc Minh đến chỉ có chừng một trăm người, vô cùng trống trải.

Liên tục có người nối đuôi nhau đi vào, gần như mỗi người đều mang theo ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Người của nhà họ Đường đến đầu tiên.

Ban đầu Đường Thiên Ngạo còn có chút nghiêm trọng, sau khi người nhà họ Đường đến, trong lòng Đường Thiên Ngạo tràn đầy sức mạnh!

“Diệp Bắc Minh, người của nhà họ Đường tao đã đến!”

“Mày mạnh chứ gì?”

“Mày ngạo mạn?”

“Chẳng lẽ một mình mày có thể đối mặt với toàn bộ nhà họ Đường tao?”

Đường Thiên Ngạo cười đắc ý.

Nhà họ Đường là nhân vật khổng lồ, thế gia Long Đô!

Diệp Bắc Minh có tư cách gì đối địch với nhà họ Đường?

Đừng thấy trong khoảng thời gian này Diệp Bắc Minh náo loạn Giang Nam và Trung Hải.

Nhưng đối với thế gia Long Đô mà nói, đây chỉ là náo loạn nhỏ, không tính là gì!

Nếu nhà họ Đường dốc hết sức lực ra, có thể tiện tay giết Diệp Bắc Minh trong nháy mắt!

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Chỉ dựa vào một nhà họ Đường cũng không đủ đâu”.

“Mày nói gì?”

Nụ cười Đường Thiên Ngạo ngưng lại, lập tức trầm xuống.

“Cộng thêm nhà họ Hoa tao thì sao?”

Ông cụ Hoa được một đám người bao quanh đi đến.

Hoa Tam Nương căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, mày giết con trai tao, lại diệt nhà họ Giả ở Kim Lăng, chồng tao chết trong tay mày, mày không xong với tao đâu”.

Ông cụ Hoa cười lạnh: “Diệp Bắc Minh, không biết nhà họ Hoa và nhà họ Đường liên thủ có đủ hay không?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu: “Chưa đủ đâu!”

Mọi người ngơ ngác!”

Ông cụ Hoa không ngừng cười lạnh: “Ha ha ha ha, được!”

“Được! Được, được lắm!”

“Hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!”

Đột nhiên.

Một tiếng rống giận dữ truyền tới, một người đàn ông tóc hoa râm ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy vào hội trường.

Ông cụ Phó lạnh lẽo nói: “Con trai Phó Quốc Hoa của tao là do mày giết?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Không sai!”

“Mày thật ác độc, con tao và mày không thù không oán, sao mày muốn giết nó?”, trong mắt ông cụ Phó tràn đầy tia máu.

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Hau không xuống dưới hỏi con trai ông đi, xem chúng tôi có phải không thù không oán?”

“Mày!!!”

Ông cụ Phó thổi vào râu, trợn trừng mắt.

“Rít!”

Những người khác đều hít một hơi lạnh.

Diệp Bắc Minh sao dám nói lời như vậy với ông cụ Phó?

“Nhóc con, mày nói chuyện kiểu gì thế?”

“Còn không mau quỳ xuống!”

“Không biết kính già yêu trẻ sao?”

Mấy cậu thanh niên nhà họ Phó nghiêm nghị mắng.

Ầm! Ầm! Ầm!

Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, cách không đánh ra ba quyền.

Ba cậu thanh niên nhà họ Phó chỉ trích anh, giống như chó chết bay ra ngoài, nổ chết tại chỗ!

“Mày!!!”

“Hung đồ...”

Tất cả người nhà họ Phó đều tức đến phát run, không ngờ Diệp Bắc Minh lại giết người, quả đúng là vô pháp vô thiên.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt quét qua: “Còn ai muốn chịu chết?”

Người nhà họ Phó bị anh nhìn qua, tất cả đều cúi đầu!

Không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh!

Bọn họ sợ rồi, Diệp Bắc Minh này chắc chắn là một sát thần!

“Ông cụ Tần đến!”

Đột nhiên, lại một giọng nói truyền tới.

Ông cụ Tần Tướng Thần hùng hổ đi vào: “Diệp thiếu soái, đã lâu rồi!”

“Ngày đó mày giết cháu tao, hôm nay khiến bao người phẫn nộ, không biết mày đã từng nghĩ đến bản thân mình ngày hôm nay chưa?”

Diệp Bắc Minh hừ lạnh, khinh thường nói: “Bại tướng dưới tay, ông còn đến làm gì?”

“Để tôi tát vào mặt ông lần nữa nhé?”

Nét mặt già nua của Tần Tướng Thần bừng bừng giận dữ, phổi cũng sắp nổ tung!

Người xung quanh đầy khiếp sợ, mặt đỏ bừng.

Miệng thở hổn hển!

Tim cùng đập cuồng loạn không ngừng.

Diệp Bắc Minh này quá đáng sợ!

Người nắm quyền trong bốn thế gia Long Đô nhà họ Đường, nhà họ Hoa, nhà họ Phó, nhà họ Tần đều bị anh chọc tức một trận!

Đúng là nghịch thiên!

Phải biết nội tình của bốn thế gia lớn này!

Cho dù là võ giả nằm trong top 30 bảng xếp hạng Tông Sư Á Châu cùng đắc tội với bốn nhà cũng phải bỏ mạng phía chân trời.

Một Diệp Bắc Minh rốt cuộc manhjd đến đâu?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào anh là một thiếu soái Long Hồn nho nhỏ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK