Già Lam vừa dứt lời, toàn trường sửng sốt.
La trưởng lão và Mộng trưởng lão đồng loạt nhìn sang Già Cuồng Lan bên cạnh!
Già Cuồng Lan sốt ruột thấy rõ: "Già Lam, con làm cái gì vậy?"
Già Lam trả lời: "Cha, con cá cược với Diệp công tử, con thua, đương nhiên phải chấp nhận kết quả."
"Con... Diệp công tử có khi chỉ đùa thôi!"
Già Cuồng Lan vội vàng nói.
Rồi còn nhìn sang Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh đang định lên tiếng.
Già Lam đã nói luôn: "Cha! Diệp công tử có đùa hay không, con không biết!"
"Con chỉ biết, Già Lam con nhất ngôn cửu đỉnh!"
"Vả lại, chẳng lẽ cha muốn nghe người ngoài nói, người nhà họ Già nói không giữ lời à?"
"Này..."
Già Cuồng Lan không đáp lại được.
Tô Vô Cực không nhịn được lên tiếng: "Già Lam, em điên à? Em muốn làm tỳ nữ cho tên đó thật sao?"
"Liên quan gì đến anh?"
Già Lam lắc đầu cười lạnh: "Tôi và anh có quan hệ gì sao?"
"Ta..."
Tô Vô Cực nghẹn đỏ cả mặt, như bị người ta vả mặt vậy!
Hắn ta nhăn nhó gào lên: "Già Lam, em có biết làm tỳ nữ ở Đại La Vũ Trụ có nghĩa là gì không?"
"Làm tỳ nữ, nghĩa là em phải bưng trà rót nước, nấu cơm giặt quần áo cho hắn!"
"Thậm chí còn tắm rửa... làm ấm giường... chuyện này..."
Nói tới đây.
Nắm đấm của Tô Vô Cực siết chặt!
Mẹ của Già Lam là thái thượng trưởng lão của Hợp Hoan Tông, để theo đuổi Già Lam, hắn ta đã dùng trăm phương ngàn kế!
Cả cái núi Sáng Thế, ai dám giành Già Lam với hắn chứ?
Giờ thì hay rồi, người mà mình xem là của riêng, lại sắp trở thành tỳ nữ của thứ sâu mọt đến từ vũ trụ cấp thấp!
Nghĩ tới đây, Tô Vô Cực cơ hồ hét lên: "Với thân phận của em, tại sao cứ phải khiến mình rẻ mạt như thế?"
Nét mặt mọi người là lạ!
Tô Vô Cực đây là bị đả kích tâm lý rồi hả?
Hoàng lão vội vàng nhắc nhở: "Thánh tử, ngài thất thố rồi!"
"Cút!"
Tô Vô Cực phẫn nộ quát!
Hắn ta xông tới trước mặt Già Lam: "Già Lam, em mau nói với ta, đây không phải ý muốn của em!"
Già Lam nhíu mày!
Tô Vô Cực tức giận trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh: "Đồ sâu mọt, cmn ngươi mau từ chối cho ta! Mẹ kiếp!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh, anh vốn không định nhận Già Lam làm tỳ nữ!
Cho dù Già Lam sẵn lòng, anh cũng sẽ không đồng ý!
Nhưng.
Lời đe dọa của Tô Vô Cực đã làm anh đổi ý: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi bảo ta từ chối, thì ta phải từ chối?"
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh quay sang: "Già Lam!"
"Diệp công tử!"
Già Lam nhìn anh.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô sẽ là tì nữ của tôi!"
"Vâng!"
Trái tim Già Lam run lên.
Cô ta hít sâu một hơi, đi đến trước mặt Diệp Bắc Minh, đang định quỳ xuống dập đầu!
"Già Lam!"
Nét mặt Già Cuồng Lan thay đổi.
"Không cần!"
Diệp Bắc Minh đưa tay ra đỡ, Già Lam không quỳ nữa!
"Khốn kiếp! Đm! Cmn! Đồ sâu mọt, ngươi chết chắc rồi!" Tô Vô Cực phát điên.
Diệp Bắc Minh chẳng quan tâm!
"Đưa tôi đến thành gần đây nhất!"
"Vâng, công tử!"
Già Lam ngoan ngoãn gật đầu.
Không ngờ Già Lam lại thể hiện ra đúng dáng vẻ của tỳ nữ, cô ta đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh rồi chỉ về một phướng: "Công tử, thành gần đây nhất!"
"Cách đây ba vạn dặm, thành Thiên Chiến."
Hai người bay lên trời, biến mất.
...
Nửa canh giờ sau, họ đã đến thành Thiên Chiến.
"Cảm ơn! Già Lam cô nương, tôi không để bụng vụ cá cược đâu!" Diệp Bắc Minh đứng trước cổng thành: "Bây giờ cô có thể đi rồi, tôi biết cô làm vậy để chọc tức Tô Vô Cực thôi!"
"Cô đã cho tôi đan dược để tôi hồi phục thương thế, chúng ta coi như hòa!"
Nhưng Già Lam lại lắc đầu quả quyết: "Công tử, Gìa Lam đã nói thì nhất ngôn cửu đỉnh!"
"Nếu tôi bảo sẽ làm tỳ nữ của ngài, tôi sẽ không nuốt lời!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
"Công tử, chúng ta vào thành thôi!"
"Ngài vừa tới Đại La Vũ Trụ, làm quen tình hình trong thành trước cũng tốt."
Nói xong, cô ta đi tới cổng thành Thiên Chiến, rồi làm động tác mời.
Ở cổng thành Thiên Chiến, người qua lại tấp nập!
Nhìn một vòng, đa phần là người bình thường!
Chỉ có tầm một phần mười là tu võ giả!
Cho dù là ở Đại La Vũ Trụ, cũng không thể có chuyện ai ai cũng tập võ.
Già Lam rất xinh đẹp, đứng trong đám đông khí chất nổi bật, thu hút ánh nhìn của rất nhiều người, nhiều người không khỏi kinh ngạc vì một chàng trai mới ở Tế Đạo Chi Thượng tầng bảy, mà lại có một tỳ nữ cảnh giới Vĩnh Sinh?
Chẳng lẽ anh là con cháu của thế lực lớn nào đó?
"Thôi được rồi, tôi cần một chỗ nghỉ chân!"
Diệp Bắc Minh nói: "Đồng thời, cô hãy cho tôi biết chỗ nào bán dược liệu!"
Già Lam gật đầu: "Thành Thiên Chiến có rất nhiều quán trọ."
"Còn chỗ bán dược liệu..."
Ánh mắt cô ta lóe lên: "Công tử, chắc không phải ngài định luyện chế Huyền Nguyên Đan đấy chứ?"
Diệp Bắc Minh gật đầu.
"Công tử..."
Già Lam muốn nói lại thôi.
"Cô muốn nói gì cứ nói!"
Lúc này, Già Lam mới nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu sắc: "Công tử, Huyền Nguyên Đan cực kỳ khó luyện chế!"
"Dược liệu để làm cũng rất đắt!"
"Ngay cả luyện đan sư giỏi nhất Thiên Khung Tông chúng tôi, cũng chỉ luyện chế thành công với xác suất một phần mười!"
"Thái Nhất Tông, khả năng sẽ cao hơn chút, nhưng xác suất luyện thành sẽ không quá ba phần mười!"
Cô ta lại sợ mình nói vậy đả kích Diệp Bắc Minh.
Nên bổ sung thêm một câu: "Công tử, nếu ngài muốn luyện chế Huyền Nguyên Đan, tôi nghĩ... nên đợi thêm một thời gian nữa?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, tôi muốn làm thử."
"Được thôi!"
Già Lam không nói thêm nữa.
Cô ta dẫn Diệp Bắc Minh tới một quán trọ.
Già Lam trực tiếp mang tinh thạch lấp lánh như cầu vồng ra, chưởng quầy lập tức cười tươi như hoa, dẫn Diệp Bắc Minh vào phòng.
"Thần Tinh, một loại tinh thạch sinh ra trong thiên địa, chứa năng lượng mạnh mẽ!"
"Nó có hiệu quả tương tự tinh thạch vũ trụ ở vũ trụ cấp dưới, nhưng năng lượng chứa trong một viên thần thạch, cao gấp 100 lần tinh thạch vũ trụ." Già Lam giải thích.
Chẳng mấy chốc.
Họ đã đến phòng trọ.
Căn phòng không lớn, chỉ tầm 200 mét vuông!
Nhưng cực kỳ sang trọng!
"Quý khách, mời ngài cứ tự nhiên!"
Ông chủ quán trọ nở nụ cười đầy thâm ý với Diệp Bắc Minh.
Sau đó yên lặng đi ra ngoài!
Già Lam đỏ mặt đóng cửa phòng lại.
"Công tử, tôi hầu hạ ngài nghỉ ngơi nhé?"
Diệp Bắc Minh ngồi xuống mới phát hiện.
Mặt Già Lam đỏ bừng!
Đỏ đến tận mang tai, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập!
Diệp Bắc Minh thấy hơi lạ: "Cô sao vậy? Không khỏe à?"
"Không..."
Già Lam cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu.
"Thế cô làm sao vậy?"
Diệp Bắc Minh thấy lạ.
Già Lam ngượng ngùng: "Công tử... tôi... cái kia... tỳ nữ ở Đại La Vũ Trụ chúng tôi là phải hầu hạ sinh hoạt hàng ngày của chủ nhân!"
"Thậm chí cả tắm rửa đi ngủ..."
"Nếu chủ nhân cần... bây giờ... cũng có thể..."
Ôi trời!
Diệp Bắc Minh vừa cầm chén trà lên uống một ngụm.
Lập tức phun ra!
"Cái... cái gì?"
Anh trợn tròn mắt!
Không thể tin nổi nhìn Già Lam!
Thảo nào cô gái này phản ứng mạnh thế!
Hóa ra là tưởng mình tìm quán trọ, để ăn cô ấy!