Diệp Bắc Minh bước ra một bước, thanh kiếm Đoạn Long trong tay toát ra một tia mùi máu!
Phùng Vũ vội vàng kêu to: “Diệp Bắc Minh, không được!”
Một kiếm chém xuống!
Phụt! Phụt! Phụt!
Ba cô gái chân trước vừa mới lao ra khỏi viện đã lập tức nổ tung trên không trung, mưa máu bay toán loạn!
“Cái mẹ gì vậy, tôi đang nằm mơ đấy à?”
“Có người dám giết người ngay bên trong học viện?”
Học viên đi ngang qua bên ngoài viện cứ như là nhìn thấy quỷ, ngay lập tức dẫn đến vô số người vây xem!
Một mảnh bàn luận sôi nổi!
Phùng Vũ ngây ra tại chỗ, hoàn toàn bối rối!
Anh ta biết tính tình của Diệp Bắc Minh, dám can đảm một người một ngựa tiến vào đại lục Huyết Thiên để kiểm tra học viện, sao có thể không có chút tính tình?
Nhưng mà!
Đây con mẹ nó chính là Tổng viện Giám sát!
Anh ta có nằm mơ cũng không ngờ được rằng Diệp Bắc Minh lại dám giết người ở chỗ này.
“Anh… Anh Diệp, lần này tôi cũng không gánh nổi anh…”
Sắc mặt Phùng Vũ trắng bệch.
Đám người Thái Tra và Chu Long gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp Bắc Minh, giống như là có một đôi tay đang bóp chặt cổ họng của bọn họ!
Nhịp tim gần như muốn ngừng lại!
Đạm Đài U Nguyệt cứng cả người, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập rung động!
“Chu Lệ, Vương Mộng! Không!”
Một người phụ nữ với đôi mắt giăng đầy tơ máu đẩy ra đám người: “Diệp Bắc Minh, cậu dám giết nha hoàn của ta?”
“Trịnh Nhất Hàm sư tỷ!”
Đám đông nhận ra người này.
Trịnh Nhất Hàm gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nơi đây chính là Tổng viện Giám sát, thầy Phùng Vũ đây là người mà thầy mang về sao?”
“Tên ác ma này lại giết hại đồng môn như vậy, phải xử tử ngay tại chỗ!”
Cô ta khẽ quát một tiếng: “Người đâu, đi mời người của Chấp Pháp Viện đến đây!”
Giây tiếp theo.
“Chấp Phát Viện đến!”
Đằng sau đám người truyền đến một giọng nói uy nghiêm.
Mọi người ai nấy đều sửng sốt trong chốc lát: “Tới nhanh như vậy sao?”
Từ khi Diệp Bắc Minh chém chết năm người, vẫn chưa trôi qua hết ba phút.
Người của Chấp Phát Viện đã có mặt?
Chẳng lẽ có năng lực tiên tri biết trước tương lai hay sao?
Đám đông nhường ra một con đường!
Một người đàn ông trẻ dẫn theo mười mấy lão già đi đến, mỗi người đều lộ ra hơi thở của cảnh giới Vực Vương trung kỳ!
Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, trong con người trần ngập sát ý!
“Vị thứ 1001 của bảng Thương Khung, Lục Tử Húc sư huynh!
Tất cả mọi người biến sắc.
Bảng Thương Khung!
Bảng danh sách mà học Viện Giám Sát của mười mấy đại lục ở thế giới Cao Võ, cộng thêm Tổng viện Giám sát liên doanh thành lập!
Mười mấy Học Viện Giám Sát, cộng thêm Tổng viện Giám sát, học viên đã quá mười triệu người!
Bảng Thương Khung tổng cộng có mười ngàn cái tên, Lục Tử Húc hạng 1001, đã là kinh khủng trong kinh khủng!
“Chính là anh ở chỗ này giết người? Nơi đây là Tổng viện Giám sát, không đến lượt anh ngang ngược!”
Ánh mắt Lục Tử Húc lạnh như băng nhìn Diệp Bắc Minh, cứ như là xét xử anh vậy: “Người đâu, bắt lại cho tôi!”
“Anh ta mà dám phản kháng, giết không tha!”
“Vâng!”
Mười mấy lão già cảnh giới Vực Vương trung kỳ tiến lên một bước.
Một luồng khí xơ xác tiêu điều cuốn ra!
Những học viên khác hoảng sợ lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệnh!
Phùng Vũ bước một bước ra ngăn ở trước mặt Diệp Bắc Minh:”Chờ một chút!"
Lục Tử Húc cười nhạt: “Thầy Phùng Vũ, cậu biết thân phận của mình là gì đấy chứ?"
"Ngăn cản người chấp pháp của Chấp Pháp Viện, dựa theo quy tắc, cậu cũng là đồng phạm với tên này!"
Phùng Vũ cắn răng quát lớn: "Là Chu Lệ, Vương Mộng bọn họ có lỗi trước!"
Trịnh Nhất Hàm đôi mắt đỏ bừng: "Thầy Phùng Vũ, coi như là bọn họ có sai đi!”
“Nhưng chẳng lẽ lại đến mức phải trực tiếp giết người hay sao? Nơi này là Tổng viện Giám sát, là một nơi có quy tắc!”
“Tên này động một chút là giết người, thủ đoạn tàn nhẫn đánh người ta thành một vũng máu, có thể so với ma quỷ!”
“Bây giờ cậu ngăn trở Chấp Pháp Viện thi hành chấp pháp, tôi nghi ngờ tất cả những thứ này đều do cậu xúi giục sau lưng!
“Anh!”
Phùng Vũ tức giận đến trợn tròn mắt: “Nói bậy nói bạ, cứ thích đoán bừa!”
Trịnh Nhất Hàm nhìn về phía Lục Tử Húc: “Lục Chấp Pháp Sứ, tôi xin được đem Phùng Vũ bắt lại quy án, cùng nhau nghiêm thẩm!”
“Đúng vậy!”
Lục Tử Húc nhàn nhạt phun ra một câu: "Cùng bắt lại đi!"
"Vâng!"'
Mười mấy lão già tản ra, đi về phía Diệp Bắc Minh.
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh cười, nói gằn từng chữ: “Tôi còn tưởng rằng Tổng viện Giám sát là nơi gì đó!”
“Loại chỗ này, không ở lại cũng được!”
“Nhược Giai, chúng ta đi, ai dám cản tôi, giết không tha!”
Diệp Bắc Minh dưới chân giẫm một cái, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Chu Nhược Giai, một luồng sát ý ngút trời vụt lên trên!
Con ngươi Trịnh Nhất Hàm thoáng có một chút oán độc lướt qua!
Khóe miệng Lục Tử Húc hình thành một tia cười nhạt: “Anh ta mà dám ra tay, trực tiếp giết chết không tha!”
Bỗng nhiên.
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tất cả toàn bộ dừng tay hết cho ta!”
Mọi người cả kinh, quay đầu nhìn lại.
Chủ động tách ra một con đường, để mặc một lão già mặc đồ hoa đi đến.
“Lão Hoa!”
Đôi mắt tất cả mọi người co rút lại một chút.
Hoa Côn Luân, một trong những vị Thái Thượng Trưởng Lão ở Tổng viện Giám sát!
Quyền cao chức trọng, có thể trực tiếp trò chuyện với viện trưởng!
Chương 1011: Giết người lập uy!
Vẻ mặt Trịnh Nhất Hàm, Lục Tử Húc biến sắc, vội vàng tiến lên: “Bái kiến lão Hoa! Người này tên là Diệp Bắc Minh, là người của thầy Phùng Vũ đưa đến từ Đại Lục Chân Võ, hắn tàn nhẫn giết hại…”
Hoa Côn Luân cũng chẳng thèm nhìn hai người, trực tiếp cắt ngang: “Tôi biết rồi”.
Lời phía sau của Trịnh Nhất Hàm và Lục Tử Húc bị nghẹn lại.
Mười mấy ông lão của Chấp Pháp Viện nhìn thấy Hoa Côn Luân, cũng không dám ra tay.
Hoa Côn Luân lạnh lùng quát một tiếng: “Chấp Pháp Viện lui xuống cho tôi!”
Lục Tử Húc lo lắng: “Cái gì? Lão Hoa, Diệp Bắc Minh dám giết người ở tổng viện, hắn…”
Hoa Côn Luân lướt ánh mắt qua: “Hai người Chu Lệ, Vương Mộng là học viên ngoại viện!”
“Học viên ngoại viện nhỏ bé, lại dám sỉ nhục Chu Nhược Giai, học viên của nội viện?”
“Cho dù Diệp Bắc Minh không giết họ, quy tắc của tổng viện cũng không tha cho họ!”
“Cậu là người chấp pháp của Chấp Pháp Viện, chẳng lẽ không biết quy tắc này?”
“Tôi…”
Sắc mặt Lục Tử Húc trắng bệch: “Tôi biết…”
Hoa Côn Luân lạnh giọng nói: “Cậu đã biết, tại sao để người của Chấp Pháp Viện bao vây tấn công Diệp Bắc Minh?”
“Cậu biết rõ mà cố tình làm ư!”
“Truyền lệnh của tôi, bắt đầu từ bây giờ!”
“Tước bỏ thân phận người chấp pháp của Lục Tử Húc ở Chấp Pháp Viện, giáng làm học viên nội viện bình thường!”
“Ghi lại lỗi lớn của Lục Tử Húc, nếu còn tái phạm, đuổi ra khỏi tổng viện giám sát!”
Đôi mắt nghiêm lại, nhìn sang Trịnh Nhất Hàm: “Trịnh Nhất Hàm, là học viên nội viện!”
“Dung túng cho người dưới sỉ nhục học viên nội viện Chu Nhược Giai, giáng xuống làm học viện ngoại viện!”
“Nếu còn tái phạm, đuổi ra khỏi học viện Giám Sát!”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
“Cái gì?”
Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm như bị sét đánh, cơ thể cứng đờ tại chỗ!
Hoa Côn Luân không quan tâm đến phản ứng của hai người, cười với Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, cách xử lý của tôi thế nào?”
“Cậu có muốn ở lại tổng viện Giám Sát không?”
Cái gì?
Tất cả học viện có mặt đều trừng mở to con mắt, giống như gặp ma!
Lão Hoa trước nay luôn nổi tiếng công bằng công minh.
Hôm nay lại vì một Diệp Bắc Minh, mà làm hành động này?
Đúng là như nằm mơ vậy!
Ánh mắt Phùng Vũ sáng lên!
Đạm Đài U Nguyệt tỏ vẻ mặt kinh ngạc!
Đúng lúc tất cả mọi người đều cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ lợi dụng tình thế.
Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Vẫn chưa đủ!”
“Cái gì?”
“Vẫn chưa đủ?”
“Vãi… tên nhóc này…”
Mọi người có mặt đều há hốc miệng ngẩn người!
Hoa Côn Luân cau mày: “Vậy cũng không đủ, cậu còn có điều kiện gì?”
Diệp Bắc Minh thản nhiên chỉ vào Trịnh Nhất Hàm và Lục Tử Húc: “Tôi không thèm phí lời, rõ ràng họ cố ý gây chuyện với vợ chưa cưới của tôi!”
“Hơn nữa, cũng cố ý mượn tay Chấp Pháp Viện giết tôi!”
“Kẻ giết người, sẽ bị người khác giết!”
“Diệp Bắc Minh tôi báo thù, chưa từng để qua đêm!”
“Hôm nay, họ buộc phải chết!”
Vừa dứt lời, toàn hiện trường tĩnh lặng như cái chết!
Đương nhiên mọi người nhìn ra, cũng không phải kẻ ngốc.
Nhưng giống như Diệp Bắc Minh, không hề lưu tình.
Nói ra trước mặt mọi người, cho dù là Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm cũng không ngờ Diệp Bắc Minh dám trực tiếp trở mặt!
Trong phút chốc, Trịnh Nhất Hàm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh vô cùng âm lạnh!
Lục Tử Húc mặt sầm như nước, trong đôi mắt bùng phát ra sát khí kinh thiên!
Hoa Côn Luân cau mày: “Cậu muốn tôi xử chết họ! Không được, tuy cậu nói đúng”.
“Nhưng, học viện không có quy tắc này!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tổng viện Giám Sát chắc có đài võ đạo chứ?”
“Để chúng tôi lên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, vừa quyết sinh tử!”
Hoa Côn Luân không nghĩ đến điều này: “Cậu muốn thách chiến họ?”
“Sai, tôi muốn thịt bọn họ!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Khinh thường lướt nhìn Lục Tử Húc một cái: “Hai người dám ức hiếp vợ chưa cưới của tôi, cho thấy hai người vốn không sợ tôi!”
“Hôm nay tôi vừa đến đây, hai người đã dám khiêu khích tôi!”
“Sau này há chẳng phải người nào cũng có thể khiêu khích tôi?”
“Hai người là người của gia tộc Thần Huyết của đại lục Huyết Thiên phải không? Thực sự nghĩ tôi không nhìn ra hả!”
“Đã như vậy, thù cũ hận mới tính luôn một thể, hôm nay Diệp Bắc Minh tôi sẽ giết hai người lập uy!”
“Giết người dọa khỉ,
vừa hay!”
Vừa dứt lời, Lục Tử Húc tức đến suýt thổ huyết, con ngươi sắp lồi ra!
“Mày… mẹ kiếp...!”
Cắn chặt răng!
Mình đứng vị trí một ngàn linh một bảng xếp hạng Thương Khung, hôm nay đối phương đến học viện ngày đầu tiên, đã muốn giết hắn lập uy?
Đúng là cực kỳ nhục nhã!
Chương 1012: Một mình địch hai người
Điều khiến người ta tức giận hơn là tên nhóc này lại trực tiếp nói ra, không hề che đậy!
Cùng lúc đó, người xung quanh lập tức xôn xao!
“Vãi!”
“Cậu nhóc, cậu nói ai là khỉ?”
“Hống hách, quá hống hách rồi!”
“Cả đời tôi chưa từng thấy người nào hống hách như vậy!”
“Diệp Bắc Minh, anh có ý gì?”
Có người cao giọng quát hỏi.
Diệp Bắc Minh cười: “Tôi có ý gì?”
Chuyển ánh mắt nhìn sang Hoa Côn Luân: “Lão Hoa, xin cho người chuyển chiếc ghế đến đây”.
Hoa Côn Luân cau mày: “Cậu muốn làm gì?”
Nhưng vẫn lên tiếng, cho người chuyển một chiếc ghế thái sư đến.
Diệp Bắc Minh chỉ vào ghế: Lão Hoa, mời ngồi”.
Hoa Côn Luân lòng tràn đầy nghi hoặc ngồi xuống, giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Ý của tôi là, những người đứng đều là rác rưởi!”
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Hoa Côn Luân loạng choạng, suýt nữa ngã từ ghế xuống.
Phùng Vũ hoàn toàn trố mắt, ngay cả mình cũng là rác rưởi sao?
Cơ thể Đạm Đài U Nguyệt cứng đờ tại chỗ: ‘Lúc mình quen anh ta, anh ta không hống hách như vậy!’
Liền sau đó.
“Vãi!”
“Diệp Bắc Minh, anh nói cái gì?”
“Anh nói ai là rác rưởi? Vãi!”
“Đừng kéo tôi, tôi muốn giết tên nhóc này!”
Rất nhiều học viên tức đến nhảy lên, nếu không phải thấy Hoa Côn Luân có ở đây, chắc cũng xông lên!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được hỏi: “Cậu nhóc, cậu làm sao vậy, hôm nay như biến thành người khác vậy?”
Diệp Bắc Minh trả lời: “Chỉ có khiến họ tức giận, sau đó đánh thật mạnh lên mặt họ!”
“Họ mới sợ hãi, nếu không cả học viện Giám Sát này đều sẽ cảm thấy tôi dễ ức hiếp!”
“Hôm nay hống hách một phần, sau này bớt một phần rắc rối!”
“Tôi muốn cho người của học viện Giám Sát biết, đắc tội với Diệp Bắc Minh tôi chỉ có con đường chết!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Ha ha ha, cậu nhóc, thật ngông cuồng!”
Liền sau đó.
Diệp Bắc Minh nhìn Lục Tử Húc và Trịnh Nhất Hàm: “Dám cùng tôi lên đài võ đạo quyết một trận sinh tử không?”
“Đại cao thủ đứng thứ một ngàn lẻ một bảng xếp hạng Thương Khung?”
Đột nhiên, Lục Tử Húc bật cười với vẻ mặt âm trầm.
“Ha ha ha!”
“Diệp Bắc Minh, mày đúng là ngu xuẩn! Lại nghĩ ra cách này?”
“Ở học viện Giám Sát lên đài võ đạo chiến với tao một trận? Mày cho rằng thanh kiếm trong tay mày có tác dụng sao?”
Hắn nghiêm mắt, sát ý bừng bừng: “Có lẽ mày không biết!”
“Đài võ đạo của học viện Giám Sát khác với đài võ đạo ở những nơi khác!”
“Quy tắc của bọn tao là, chỉ có thể sử dụng sức mạnh của bản thân, cấm sử dụng vũ khí!”
“Không có thanh kiếm đó, một cảnh giới Thần Vương nhỏ bé như mày, dựa vào cái gì mà đối địch với cảnh giới Tôn Giả như tao?”
“Mày muốn chết, tao cho mày toại nguyện!”
Lục Tử Húc bước ra một bước: “Lão Hoa, tôi chấp nhận lời thách chiến của người này!”
Trịnh Nhất Hàm đứng bên cạnh Lục Tử Húc: “Lão Hoa, tôi cũng chấp nhận lời thách chiến của người này!”
Hoa Côn Luân sớm đã tìm hiểu tất cả thông tin về Diệp Bắc Minh, nếu không cũng sẽ không ra tay tương trợ.
Sắc mặt ông ta dao động: “Diệp Bắc Minh, bây giờ cậu hối hận vẫn kịp!”
“Không sử dụng vũ khí, chỉ dựa vào thực lực bản thân, cảnh giới Thần Vương không thể nào là đối thủ của cảnh giới Tôn Giả!”
Lục Tử Húc cười âm hiểm nói: “Diệp Bắc Minh, sao không nói gì?”
Không dùng vũ khí, hắn ăn chắc Diệp Bắc Minh rồi!
“Diệp Bắc Minh, khí thế hống hách vừa nãy của mày đâu?”
Trịnh Nhất Hàm tỏ vẻ hung dữ: “Cầu xin anh, mau gật đầu đi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy thì đổi cách khác đi”.
“Xùy…”
Tiếng xùy vang lên.
Phùng Võ thở nhẹ nhõm: “Cảnh giới Thần Vương đấu với cảnh giới Tôn Giả, chỉ dựa vào thực lực bản thân, đúng là không có phần thắng!”
Đạm Đài U Nguyệt hơi thất vọng với Diệp Bắc Minh.
Thiện cảm vừa có, lập tức biến mất toàn bộ.
“Được, đã như vậy, trận đấu võ hủy bỏ…”
Hoa Côn Luân gật đầu với sắc mặt khó coi, ngay cả ông ta cũng cảm thấy Diệp Bắc Minh quá ra vẻ rồi!
Thanh niên ngạo mạn một chút cũng không vấn đề, nhưng ra vẻ ta đây quá rồi.
Ngược lại khiến người ta sinh ra phản cảm!
Lúc này.
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Hai người cùng lên đài võ đạo đi, một mình tôi đấu với hai người!”
Hiện trường vốn đang xôn xao, lập tức yên tĩnh.
Tất cả mọi người nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn kẻ ngốc!
Một mình địch hai trên đài võ đạo của học viện Giám Sát?
“Trên nhóc này điên rồi chắc?”
“Lục Tử Húc đứng thứ một ngàn lẻ một bảng xếp hạng Thương Khung đó!”
“Trịnh Nhất Hàm xếp thứ hơn hai ngàn, hai người cùng liên thủ, tên nhóc này chết chắc!”
Rất nhiều người đều lắc đầu, cười lạnh lùng liên tục.
“Cái gì?”
Đạm Đài U Nguyệt há cái miệng nhỏ: “Anh ta không phải rút lui?”
Đôi mắt đẹp co lại: “Mà là… một mình đấu với hai người?”