“Dưới Võ Đế, coi như là võ đạo cấp thấp”.
“Trên võ Đế, đã được coi là đẳng cấp cao cấp rồi”.
Diệp Bắc Minh trầm tư suy nghĩ.
Rồi lại giao lưu mấy câu với tháp Càn Khôn Trấn Ngục xong.
Bước ra một bước, vượt qua kết giới, tiến vào cổng lớn gia tộc Chiba.
Lúc tiến vào cổng lớn, trong không khí lóe lên đường vân dao động giống như nước.
Cảnh sắc trước mắt lập tức thay đổi, nơi này đâu phải là gia tộc Chiba, mà là một quảng trường khổng lồ vô cùng rộng lớn.
Bầu trời âm u!
Bốn phương tám hướng đều là các loại bia đá khắc chữ Đông Doanh quỷ dị!
“Ha ha ha!”
Một tràng cười hưng phấn vang lên, Chiba Sadako đứng trên bục cao phía xa.
Cô ta mặc trang phục cổ của Đông Doanh, trông giống như nữ tư tế! Ánh mắt Chiba Sadako điên cuồng: “Diệp Bắc Minh, anh đến thật đấy hả!”
“Thật không ngờ đấy, mấy lời tùy tiện của tôi đã có thể kích thích anh đến Đông Doanh!”
“Ha ha ha!”
Chiba Sadako không do dự, hét lớn về một hướng: “Hai vị tiền bối, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, dựa vào hai người cả đấy!”
“Ok!”
Từ một hướng, một người đàn ông tóc vàng cao trên một mét tám mươi trở lên.
Toàn thân nổi cơ bắp, giống như tảng đá.
Trong tay cầm một thanh kiếm thánh vàng kim!
Một người khác đi ra từ phía đối diện, hắn mặc áo jacket, chân đi bốt.
Tay kẹp một điếu xì gà, nhả ra khói trắng.
Cảnh giới của hai người đều là võ thánh đỉnh phong!
Trên khuôn mặt người đàn ông cầm xì gà mang theo vẻ chế giễu: “Mày là Diệp Bắc Minh?”
“Tao nghe nói đến tên của mày rất nhiều lần, lần nào cũng gây chấn động không nhỏ cho tao!”
“Tao giới thiệu trước, tao là Osborn!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chưa từng nghe nói!”
“Các người đại diện cho Lang Quốc và Hùng Quốc ư?”
Anh đã đoán ra lai lịch của hai người.
“Ha ha ha!”
Người đàn ông tóc vàng không nhịn được cười, vui vẻ trên nỗi khổ của người khác: “Osborn, anh không được rồi, người ta chưa từng nghe nói đến tên của anh”.
“Không ngờ Osborn cuồng ma khát máu đứng thứ bốn mươi sáu trên bảng xếp hạng ngầm lại cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!”
“Nhưng tên nhóc này rất thông minh, lại biết tại sao chúng ta đến đây”.
Osborn ném điếu xì gà, dẫm dập tắt: “Victor, anh là kỵ sĩ rồng của Jerusalem, đứng thứ bốn mươi bốn bảng xếp hạng ngầm”.
“Cũng chỉ tương đương với tôi! Có gì đáng cười chứ?”
Bỗng nhiên.
Giọng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Năm mươi người đứng đầu bảng xếp hạng ngầm, thực lực đều trên võ thánh đỉnh phong sao?”
Osborn lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Bọn tao nói chuyện, ai cho phép mày xen vào hả?”
Quát lên một tiếng: “Quỳ xuống!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: “Với hai chữ này, mày đã là người chết”.
“Ha ha ha!”
Osborn cười đến chảy nước mắt: “Victor, tên nhóc này rất thú vị, hay là, anh giết hắn đi?”
Victor lắc đầu: “Không không không, để anh thì hơn”.
Osborn cười hung dữ một tiếng: “Anh lên đi, giết con sâu như này, không có nghĩa lý gì!”
“Tên này ngoài cứng miệng, hình như chẳng có chút năng lực nào”.
“Để anh giết thì hơn, tôi đứng xem”, Victor vẫn lắc đầu.
Như một quý ông khiêm nhường!
Hai người vốn chẳng coi Diệp Bắc Minh ra gì, giống như đang chơi game vậy.
Giọng điệu mang theo vẻ chế nhạo và đùa cợt!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, lóe lên sát ý băng lạnh: “Hay là, cả hai cùng lên đi?”
Soạt!
Ánh mắt của hai người lập tức dồn đến.
Victor hừ lạnh một tiếng: “Nhóc con, mày chán sống rồi hả?”
Osborn trực tiếp ra tay: “Ai cho phép mày nói? Tao phải vặn cái đầu của mày!”
Soạt!
Hắn dậm chân, nền đá dưới đất ầm ầm nổ tung.
Dưới chân hắn xuất hiện một cái hố lớn khủng bố, cả người bắn ra, xông về phía Diệp Bắc Minh.
Chiba Sadako ở phía xa thở dài một tiếng, nhìn qua bằng ánh mắt thông cảm: “Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, anh thực sự muốn chết sao!”
“Ngay cả cuồng ma khát máu mà anh cũng dám khiêu khích? Chốc nữa bị anh ta vặn đầu, xem anh làm thế nào!”
“Khà khà khà…”
Cô ta ôm bụng cười lớn, cành hoa rung lên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu nhóc, cần tôi giúp không?”
Diệp Bắc Minh cất giọng băng lạnh: “Không cần, nếu người kia không ra tay, thì để tự tôi”.
“Vừa hay thử cảnh giới võ tông, có thể tự mình giết được võ thánh đỉnh phong hay không!”
Tốc độ của Osborn cực nhanh, giống như xe lửa đang phi chạy.
Hắn xông đến, trực tiếp đập về phía Diệp Bắc Minh!
Nếu là võ tông bình thường, sợ rằng sẽ bị đâm thành sương máu!
Cuồng ma khát máu Osborn cười hung dữ một tiếng: “Nhóc con, mày sẽ được chết ngay, không phải đau đớn!”
“Trả giá cho sự cuồng ngạo của mày đi! Đồ phế vật ngu xuẩn!”
Chương 402: Huyết Mạch Chú Sát!
"Tới thật đúng lúc! Võ Thánh đỉnh phong, để tôi nhìn xem rốt cuộc mạnh đến cỡ nào nào!"
Diệp Bắc Minh hưng phấn hẳn lên, máu nóng sôi trào.
Anh cũng bước ra một bước, lao về hướng Osborn!
Thế mà anh lại muốn so lực lượng cơ thể với Osborn?
Mí mắt Victor nhảy liên tục: "Tên nhóc này điên rồi sao?"
"Ngu xuẩn, cơ thể của ông đây có thể so với sắt thép!"
Osborn điên cuồng gào thét, tăng thêm tốc độ.
Nhanh như điện chớp!
Ầm!
Trong chớp mắt, hai người đụng vào nhau, phát ra một tiếng điếc tai nhức óc.
Một vòng khí lan mạnh ra ngoài!
Giống như là một viên đạn hạt nhân nổ tung vậy!
Chiba Sadako đứng xa xem chiến bị hất tung ra ngoài, rơi xuống đất.
Osborn trực tiếp bay ra ngoài giống như như diều đứt dây!
Loảng xoảng!
Một tiếng vang thật lớn, ông ta rơi xuống đất, điên cuồng hộc máu, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.
Con ngươi Osborn kịch liệt co vào: "Cậu... Phụt! Làm sao có thể, mẹ nó rốt cuộc cậu là quái vật gì?"
Diệp Bắc Minh cũng bị đánh bay ra ngoài, lồng ngực đau nhức kịch liệt.
Nhưng ngoại trừ cơn đau đớn kịch liệt đó ra thì anh không hề bị làm sao cả.
"Làm sao có thể !"
Victor kinh ngạc, chấn động nhìn Diệp Bắc Minh: "Cường độ cơ thể của tên nhóc này còn kinh khủng hơn Osborn? Không có khả năng!"
Kiêng kị!
Vô cùng kiêng kị!
Cả người Osborn run rẩy, xương cốt toàn thân đều đứt gãy.
Đan điền, gân mạch cũng bị phá hủy!
Ông ta hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh giống như gặp quỷ!
Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới mình lại có thể so cường độ thân xác với một Võ Thánh?
Diệp Bắc Minh đỏ mặt tới mang tai: "Móa, cơ thể của tôi mạnh như vậy sao?"
Huyết dịch của anh sôi trào!
Vô cùng kích động!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Nói nhảm, cửu chuyển kim thân quyết lần thứ hai!"
"Cộng thêm giáp kim ty tằm đã gánh chịu đa số lực lượng cho cậu, nhưng tên kia lại giống như va phải một đống sắt".
"Ông ta có thể chống đỡ được sao?"
Một giây sau.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, lạnh lùng nhìn Osborn.
Vèo!
Bóng người anh lóe lên như chớp, xuất hiện tại trước người Osborn.
Ánh mắt anh giống như thần chết vậy: "Ông rất thích vặn đầu người khác sao?"
Osborn vô cùng hoảng sợ, không còn vẻ hống hách ban đầu nữa: "Tôi... Tôi sai rồi, cầu ngài tha thứ cho tôi..."
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười một tiếng: "Tha thứ cho ông là trách nhiệm của Thượng Đế, trách nhiệm của tôi chính là đưa ông đi gặp Thượng Đế!"
Anh đưa tay túm lấy đầu Osborn.
Dùng sức vặn mạnh!
Ầm!
Một cái đầu người bị trực tiếp bẻ xuống.
Nhìn thấy mà giật mình!
Osborn trừng to mắt, tròng mắt lồi ra, trên khuôn mặt già toàn là vẻ hoảng sợ.
Một Võ Thánh đỉnh phong, cao thủ đỉnh cao thuộc top 50 bảng xếp hạng ngầm.
Thế mà cứ chết đi như vậy!
Bị Diệp Bắc Minh vặt đầu!
"A!"
Kỵ sĩ rồng Victor hít sâu một hơi, tê cả da đầu.
Chiba Sadako vừa rồi bị chấn động choáng váng, vừa mới tỉnh táo lại liền đứng lên.
Cô ta nhìn thấy cảnh tượng khiến ánh mắt người ta như muốn nổ tung ra này, bị dọa đến mức đặt mông ngã ngồi dưới đất.
"Tại sao có thể như vậy? Anh ta đã giết Võ Thánh đỉnh phong thuộc top 50 bảng xếp hạng ngầm?"
Chiba Sadako mất hồn mất vía, dợ đến mức trái tim như sắp nhảy ra ngoài.
Giờ phút này.
Cô ta đã hối hận!
Thật sự hối hận!
Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Victor: "Tới lượt ông!"
Vèo!
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp xông tới, chém ra một kiếm khí sắc bén!
Trong lòng Victor vô cùng chấn động, đã sớm bị dọa đến nứt cả tim gan, phản ứng chậm nửa nhịp.
Kiếm khí đã đến trước người!
Victor luống cuống dùng thánh kiếm Hoàng Kim ngăn cản!
Keng!
Một tiếng vang giòn, thánh kiếm Hoàng Kim trong tay ông ta lại bị chém đứt, kiếm khí chém về phía người ông ta.
Victor vội vàng tránh né, kiếm khí lướt qua, nửa bên bả vai của ông ta bị chém đứt.
"A!"
Tiến kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên.
Victor đau đỡn ngã xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Diệp Bắc Minh thở dài một tiếng: "Ông cũng không cẩn thận quá đi, dù sao cũng là Võ Thánh mà".
"Sao ngay cả một kiếm của tôi cũng không đỡ nổi chứ?"
Victor vô cùng hoảng sợ: "Cậu... Tin tức sai rồi! Tin tức của chúng tôi sai rồi!"
"Rốt cuộc cậu là cảnh giới gì?"
"Không có khả năng! Ngay từ đầu tôi nhận được tin tức, cậu chỉ là Võ Hoàng sơ kỳ!"
"Nhưng khác với kế hoạch của chúng tôi, cậu lại tiến vào Võ Hoàng trung kỳ, mấy ngày trước rõ ràng cậu mới tiến vào Võ hoàng hậu kỳ".
"Sao hôm nay cậu đã có thể trở thành Võ Tông rồi? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Victor điên rồi!
Điên thật rồi!
Sợ đến mức muốn chết ngay tại chỗ.
Thực lực của Diệp Bắc Minh tăng lên quá nhanh, quá dọa người!
Diệp Bắc Minh thần bí cười một tiếng: "Ông đi hỏi Thượng Đế của các ông đi".
Hắn chém một kiếm ra, cũng không quay đầu lại!
Phụt!
Một cơn mưa máu bộc phát ra ở phía sau!
Sau khi tiến vào cảnh giới Võ Tông, thực lực của anh đã tăng lên gấp bội.
Võ Thánh đỉnh phong đã không còn uy hiếp với anh nữa!
Bình bịch bình bịch!
Nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, cả người Chiba Sadako run rẩy, nằm rạp trên mặt đất, căn bản không dám ngẩng đầu nhìn mặt Diệp Bắc Minh.
Trong tầm mắt của cô ta chỉ có đôi chân của Diệp Bắc Minh.
Giống như là thần chết đang chậm rãi đi tới vậy!
Rầm rầm rầm rầm!
Chiba Sadako liều mạng dập đầu đến mức sứt sát, máu tươi chảy ròng ròng: "Chủ nhân, tôi sai rồi!"
"Sadako sai rồi!"
"Hu hu hu hu... Tôi thật sự biết sai rồi!"
"Tôi không nên bắt tay với người Lang Quốc giết ngài, tôi không nên bán đứng ngài, tôi không nên lừa ngài tới!"
"Chủ nhân, tha mạng, tha mạng!"
Rầm rầm rầm!
Chiba Sadako điên cuồng dập đầu.
"Sadako nhất thời hồ đồ! Không đúng, là người Lang Quốc và người Hùng Quốc uy hiếp Sadako, chủ nhân, ngài phải tin tưởng tôi...", Chiba Sadako dọa đến mặt muốn khóc cũng khóc không được, miệng bên trong không ngừng nói nói.
"Ha ha ha ha! Chủ nhân, a a a."
"Ông xã, em là bà xã của anh mà!"
"Không không không, anh chính là vua của tôi!"
"Hả? Anh là ai? Tôi không biết anh..."
Cô ta bị dọa đến mức tinh thần có vấn đề, bắt đầu nói hươu nói vượn!
Diệp Bắc Minh thấy hứng thú nhìn cô ta: "Tiếp tục giả vờ đi, tiếp tục giả bộ nữa đi".
Anh có thể cảm nhận được tinh thần của Chiba Sadako rất ổn định.
Chương 403: Trận huấn luyện của mọi người
Người phụ nữ này đang giả điên giả ngốc!
Chiba Sadako hoảng sợ ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt lạnh lùng của Diệp Bắc Minh.
"Cô yên tâm, tất cả mọi người gia tộc Chiba cô đều sẽ chết".
Giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như thần chết tuyên án!
Chiba Sadako ngây người!
Cô ta biết, gia tộc Chiba không có khả năng may mắn thoát được.
Một giây sau.
"Ha ha ha ha!"
Chiba Sadako điên cuồng cười to: "Tất cả đều sẽ chết? Tôi đã sớm đoán được có lẽ sẽ có một ngày này, tôi đã sớm sớm chuẩn bị trước rồi".
"Tất cả dòng chính nòng cốt của gia tộc Chiba đều đã được đưa ra nước ngoài rồi, bọn họ không ở Đông Doanh!"
"Tôi đã để bọn họ sửa lại tên, còn cho bọn họ rất nhiều tiền tài".
"Cho dù gia tộc Chiba ở Đông Doanh bị diệt, con cháu gia tộc Chiba vẫn có thể sống rất tốt trên thế giới, hơn nữa còn là nhóm người đứng đầu xã hội!"
"Ha ha ha ha ha!"
Người phụ nữ này biết chắc chắn mình sẽ phải chết.
Cô ta điên cuồng hẳn lên: "Diệp Bắc Minh, tôi đã thua!"
"Thế nhưng anh cũng không thắng!"
Diệp Bắc Minh thương hại nhìn cô ta như thần chết: "Thật sao?"
"Nếu đã như vậy, tôi sẽ cho cô nhìn xem, huyết mạch gia tộc Chiba của cô biến mất khỏi Trái Đất như thế nào!"
Nói xong anh liền chém một kiếm xuống!
Phốc!
Một cánh tay của Chiba Sadako đứt lìa, máu tươi bắn tung tóe.
Nội lực của Diệp Bắc Minh lan rộng ra, ngưng tụ máu tươi của Chiba Sadako lại một chỗ.
Hình thành từng chữ cái bằng máu!
Quỷ dị!
Lạnh lẽo!
Âm trầm!
Trong nháy mắt Chiba Sadako nhìn thấy những con chữ màu máu này, sâu trong linh hồn đều đang run rẩy: "Đây là cái gì?"
Diệp Bắc Minh không trả lời.
Anh chỉ quát lớn một tiếng: "Lửa!"
Ầm!
Chỉ trong chốc lát, những con chữ màu máu kia tự bốc cháy lên.
Trong ngọn lửa, thế mà lại hiện ra một bức tranh.
Âu Châu, trong một trường đại học nổi tiếng nào đó.
Một người trẻ tuổi đang đứng trên bục trao giải nhận thưởng, hắn ta vô cùng ưu tú, đã là tiến sĩ giỏi nhất trường đại học này.
Đồng thời còn được một chính khách coi trọng.
Chỉ cần tốt nghiệp sẽ có thể kết hôn với con gái ông ta, từ đây lên như diều gặp gió.
Đột nhiên.
Toàn thân người trẻ tuổi này run rẩy, một đám lửa đột nhiên bốc lên trên người, trong nháy mắt đã cắn nuốt hắn ta giống như ma quỷ!
Nhìn cảnh tượng trong ngọn lửa, Chiba Sadako hoảng sợ rống to: "Em trai, không! Em trai, không..."
Nụ cười trên mặt Diệp Bắc Minh tựa như ma quỷ: "Đây mới là người thứ nhất, đừng nên gấp gáp".
Ưng Quốc, học viện âm nhạc hoàng gia.
Một cô gái người Á Châu đang đứng trên sân khấu biểu diễn.
Ngọn lửa đột nhiên bốc lên không hề báo trước, cắn nuốt cô ta!
Chiba Sadako nhìn cảnh tượng trong ngọn lửa: "Em gái, không, Shizuka! Đừng mà!"
Âu Châu.
Trong một thương hội nào đó, một thương nhân đột nhiên bị ngọn lửa bao trùm.
"Không, chú... Đừng mà..."
Lang Quốc, sở chứng khoán quốc gia.
Một ông trùm cổ phiếu bị ngọn lửa bao trùm!
"A... Vì cái gì!"
"Mọi người không thể chết, mau nhảy vào trong nước đi!"
"Không muốn! A!"
Chiba Sadako kêu rên, tất cả cảnh tượng lần lượt hiện ra.
Tất cả đều là người gia tộc Chiba!
Hùng Quốc, Thúy Quốc, thậm chí là Cao Ly Quốc trên sa mạc.
Khắp nơi trên toàn thế giới, chừng mấy trăm người đều bốc cháy trong nháy mắt, hóa thành một đám tro tàn!
"Anh... Anh... Ma quỷ, anh là ma quỷ đi ra từ trong địa ngục!"
Chiba Sadako run rẩy kịch liệt, lần đầu tiên cô ta cảm nhận được người đàn ông trước mắt đáng sợ như thế.
Đáng sợ đến mức vượt qua khỏi trí tưởng tượng của cô ta!
Nhìn từng người trong gia tộc lần lượt chết đi, cảm giác vô lực đó khiến người ta tuyệt vọng!
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn tất cả, trong lòng cũng dâng lên sóng to gió lớn: "Lực lượng của Huyết Mạch Chú Sát lại đáng sợ như thế?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bình tĩnh trả lời: "Đây thì tính là cái gì, mới mấy trăm người mà thôi!"
"Sát thần chân chính, cho dù là chú sát toàn bộ người trên đời này cũng không có vấn đề gì".
"Trời!"
Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.
Xem ra, con đường của anh còn rất xa.
Ngọn lửa đã tắt!
Ánh sáng trong mắt Chiba Sadako cũng dập tắt theo.
Cô ta nằm trên mặt đất giống như một thi thể, nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt: "Gia tộc Chiba xong... Vì cái gì? tại sao mình lại phải phản bội anh ta..."
"Mình đã làm sai thật rồi sao? Rõ ràng chỉ còn một chút nữa là mình đã thành công, gia tộc Chiba sẽ có thể vươn lên..."
Cảm giác hối hận, tự trách vô tận ập tới!
Chiba Sadako hận người chết chính là mình.
Nếu như cho cô ta một cơ hội nữa, cô ta có chết cũng sẽ không phản bội Diệp Bắc Minh.
Chỉ tiếc.
Không có cơ hội!
Bình bịch bình bịch!
Đột nhiên, những tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Lại có mười thiếu niên xông tới từ bên ngoài kết giới, bọn hắn khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Trên khuôn mặt có vẻ non nớt mang theo sát ý không xứng với tuổi tác!
"Tham kiến chủ nhân!"
Mười thiếu niên trực tiếp quỳ xuống.
Những người này chính là thành viên của tiểu đội Sát Thần.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Trong khoảng thời gian này huấn luyện như thế nào rồi?"
Số 1 quỳ trên mặt đất: "Chủ nhân, hơn một tháng huấn luyện, có một số thành viên đã trở thành võ giả cấp Thiên!"
"Ba thành viên trở thành võ giả cấp Địa".
"Còn lại sáu thành đều là cấp Huyền!"
"Trong số các thành viên còn ra đời ba Tông Sư võ đạo!"
"Có 16 người chết, đã bổ sung thêm lần nữa rồi!"
Diệp Bắc Minh hài lòng gật đầu: "Không tệ!"
Mười mấy người trăm miệng một lời: "Cảm ơn chủ nhân tán thưởng!"
Chiba Sadako ngây người, một tháng liền huấn luyện được ba Tông Sư võ đạo?
Đây là muốn nghịch thiên sao!
Chương 404: Diệp Bắc Minh: Tôi là người như thế nào
Lúc này, giọng nói của Diệp Bắc Minh truyền đến.
"Từ giờ trở đi, nơi đây chính là sân huấn luyện của các cậu!"
"Nhiệm vụ của các cậu chỉ có một!"
"Chơi hỏng chỗ này cho tôi, chơi chết bọn họ, để bọn họ tuyệt chủng đi!"
"Rõ!"
Đám người tiểu đội Sát Thần có chút hưng phấn.
Chiba Sadako trở nên thất thần, trái tim co rút kịch liệt, cô ta biết Đông Doanh hoàn toàn xong rồi.
Vèo!
Lúc Chiba Sadako đang mất tập trung, mấy cây ngân châm bay tới, chui trong cơ thể của cô ta.
"Anh lại làm gì tôi?"
Chiba Sadako hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Quỷ Môn Thập Tam Châm, từ từ hưởng thụ đi!"
Phía sau truyền đến tiếng cầu xin và kêu thảm của Chiba Sadako.
...
Diệp Bắc Minh trực tiếp rời khỏi Đông Doanh, trở về phủ Diệp ở Giang Nam.
Vừa mới trở về liền gặp được một bóng hình xinh đẹp đi qua trước mặt.
Rõ ràng đối phương cũng phát hiện ra Diệp Bắc Minh, chẳng những không dừng lại mà còn nhanh chóng chạy đi.
"Nhược Tuyết!"
Diệp Bắc Minh hô một tiếng: "Lâu như vậy không gặp, làm sao nhìn thấy anh liền chạy thế?"
Vẻ mặt Hạ Nhược Tuyết có chút bối rối: "Em... Khụ khụ, em về công ty có chút việc, cho nên..."
"Hả, sao giọng em lạ thế?"
Diệp Bắc Minh có chút chần chờ.
"Hả? Nào có, gần đây cổ họng không thoải mái, có thể là bị cảm đi".
Hạ Nhược Tuyết giật mình, vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh đột nhiên tiến lên, túm lấy cổ tay Hạ Nhược Tuyết bắt mạch: "Không có vấn đề gì, em không bị cảm, cũng không mắc bệnh, thân thể rất tốt".
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết né tránh: "Ặc, chắc là do tập đoàn Tuyết Minh có nhiều công việc đi".
"Cho nên em mới thấy hơi phiền muộn trong lòng".
Diệp Bắc Minh kéo một cái ghế ngồi xuống.
Sau đó nhẹ nhàng kéo một phát, Hạ Nhược Tuyết liền ngồi gọn trong lòng anh: "Vậy hãy nghỉ ngơi mấy ngày, vừa vặn gần đây anh cũng rảnh rỗi".
"Hay là em tự cho mình vài ngày nghỉ ở cùng với anh?"
Một đôi tay từ phía sau ôm lấy vòng eo thon của Hạ Nhược Tuyết.
"A!"
Hạ Nhược Tuyết ngồi trên đùi Diệp Bắc Minh, cơ thể mềm mại lập tức xụi lơ, không có một chút sức lực nào.
Diệp Bắc Minh ôm cô ấy.
Tay luồn vào quần áo.
Cả người Hạ Nhược Tuyết đều tê dại.
Vô lực tựa vào ngực Diệp Bắc Minh.
Cảm giác trong cơ thể như có dòng điện dâng trào!
Cô ấy lấy dũng khí, xoay người ngồi trên đùi Diệp Bắc Minh, trực tiếp hôn đi lên.
Diệp Bắc Minh đứng lên, cả người Hạ Nhược Tuyết treo trên người anh, đi vào trong phòng.
Năm phút sau.
Hạ Nhược Tuyết cau mày, kêu thảm một tiếng!
Cả người co quắp tại cùng một chỗ.
Diệp Bắc Minh nhìn một màu đỏ tươi, sắc mặt thay đổi: "Cô không phải Nhược Tuyết, cô là ai?"
"Tôi... Hu hu hu..."
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên bật khóc, giọng nói hoàn toàn thay đổi.
Diệp Bắc Minh ngây ngẩn cả người, có chút kinh ngạc: "Cô là Tôn Thiến?"
"Là tôi..."
Tôn Thiến co quắp một chỗ, khẽ gật đầu, rưng rưng nước mắt.
Vừa rồi Diệp Bắc Minh quá thô lỗ, cô ta vừa hưng phấn vừa sợ.
Trong lòng vô cùng phức tạp, thế mà lại mơ mơ hồ hồ trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.
"Thuật dịch dung?"
Diệp Bắc Minh đi tới, xé da mặt Tôn Thiến ra.
Một cái mặt nạ da người bị xé xuống.
Lộ ra dáng vẻ vốn có của Tôn Thiến!
Diệp Bắc Minh có chút buồn bực: "Cô làm cái gì vậy, vì sao lại giả mạo dáng vẻ của Nhược Tuyết?"
Tôn Thiến đỏ mắt, căm tức nhìn Diệp Bắc Minh: "Đều tại anh, sao lại thô lỗ như thế".
"Trực tiếp... làm người ta..."
Diệp Bắc Minh rất xấu hổ.
Chuyện này đúng là quá hỗn loạn!
Chủ yếu là lúc anh ở cùng Hạ Nhược Tuyết đều chủ động che giấu tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
Nếu không tháp Càn Khôn Trấn Ngục tuyệt đối có thể phát hiện ra Tôn Thiến giả trang thành Hạ Nhược Tuyết.
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Vậy... ờm, cô còn đau không?"
"Nếu không hãy mặc đồ trước đi?"
Tôn Thiến yên lặng gật đầu, mặc quần áo tử tế ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh mới hỏi: "Tôn Thiến, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, sao cô lại giả mạo dáng vẻ của Nhược Tuyết?"
"Nhược Tuyết đâu?"
Tôn Thiến muốn nói lại thôi, trong lòng vô cùng đắng chát.
Chẳng lẽ cô ta và Hạ Nhược Tuyết kém xa như thế sao?
Mặc dù, trước đó Tôn Thiến cũng không thích Diệp Bắc Minh.
Nhưng sau chuyện này, trong lòng cô ta đã có một chút cảm giác khác thường với Diệp Bắc Minh.
Dù sao cũng là người đàn ông duy nhất của cô ta.
Tôn Thiến ra vẻ lạnh lùng: "Nhược Tuyết có chút việc, cho nên mới bảo tôi giả mạo cô ấy, tạm thời giải quyết chuyện của tập đoàn Tuyết Minh".
"Không đúng!"
Diệp Bắc Minh trực tiếp lắc đầu: "Nếu như Nhược Tuyết có chuyện, tuyệt đối sẽ nói cho tôi biết trước".
"Tôn Thiến, rốt cuộc là chuyện gì mà Nhược Tuyết bảo cô giấu giếm tôi?"
"Cô giả trang thành dáng vẻ của cô ấy, tuyệt đối không phải là bởi vì tập đoàn Tuyết Minh, mà là bởi vì tôi đúng không?"
Tôn Thiến giật nảy mình.
Diệp Bắc Minh đoán quá chuẩn.
Con ngươi của cô ta chuyển động một chút.
Vừa định mở miệng nói dối.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lại ngưng tụ: "Tôn Thiến, nếu cô là chị em tốt của Nhược Tuyết thì không nên giấu giếm chuyện cho cô ấy".
"Chuyện này liên quan đến an toàn của cô ấy!"
Tôn Thiến trầm mặc không nói.
Cô ta đã đồng ý với Nhược Tuyết là sẽ không nói.
Chẳng lẽ lại phải nói ra sao?
Diệp Bắc Minh nhìn ra Tôn Thiến do dự: "Tôi đã đoán được đại khái rồi, là bởi vì gia tộc Cổ Võ?"
"Có lẽ, đúng hơn là bởi vì Côn Luân Hư?"
Tôn Thiến trừng lớn mắt.
Cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh... Làm sao anh biết?"
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: "Cái này rất khó sao?"
"Thứ nhất, bằng thực lực của ta, không một ai trong Long quốc có thể uy hiếp được tôi".
"Cho dù là gia tộc Cổ Võ, gia tộc người thủ hộ cũng không có cách nào uy hiếp được tôi".
"Thứ hai, Nhược Tuyết xuất thân từ gia tộc Cổ Võ, chắc chắn sẽ có hiểu biết về giới võ đạo".
Chương 405: Trận chiến Long Môn
"Có lẽ cô ấy biết một vài chuyện gì đó nhưng lại không biết rõ thực lực của tôi, vậy nên có lẽ mới chọn bảo vệ tôi mà hy sinh bản thân mình".
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: "Đệ Tam, khi cô nói dối có thể chuyên nghiệp một chút, tròng mắt đừng đảo qua đảo lại được không?"
"Hả..."
Tôn Thiến ngơ ngác.
Lẽ nào Diệp Bắc Minh có thể hỗ trợ Hạ Nhược Tuyết?
Tuy rằng cô ta không biết Diệp bắc Minh đang làm gì.
Nhưng đến cả chiến thần Lăng Phong đều nghe lời Diệp Bắc Minh.
Tập đoàn Tuyết Minh đều nằm dưới tên Diệp Bắc Minh, cả hành tỉnh Đông Nam đều được thông suốt.
Nói một cách khác, tập đoàn Tuyết Minh có thể đi tới ngày hôm nay không phải nhờ vào sự cố gắng của Hạ Nhược Tuyết và Tôn Thiến.
Chẳng sợ đổi một loạt quản lý cấp cao ngu ngốc nắm quyền tập đoàn Tuyết Thần thì tập đoàn Tuyết Thần vẫn phát triển vững vàng như cũ.
Sau khi suy nghĩ giây lát.
Tôn Thiến nhướng mày, hỏi: "Anh rốt cuộc là ai?"
"Tôi là ai hả?"
Diệp Bắc Minh nhìn Tôn Thiên nói: "Tôi là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong!"
"Là người sáng lập nên tiểu đội Sát Thần!"
"Tôi là người đến Đông Doanh giết chết Uy Hoàng!"
"Tôi là người đánh đuổi tướng quân Assef, xâm nhập thủ đô của Lang Quốc giết chết Assef ở ngoài cửa nghị viện!"
"Tôi còn đến Ưng Quốc chém ngai vàng và vương miện của Ưng Hoàng!"
Anh khoát tay.
Một viên kim cương rất lớn xuất hiện trong lòng bàn tay của anh: "Đây là ngôi sao của châu Phi, là viên kim cương lớn nhất thế giới được khảm trên vương miện của Ưng Hoàng!"
"Vụ nổ bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc lẫn đại chiến ở vùng biển phương nam của Long Quốc đều có liên quan tới tôi!"
"Cách đây không lâu, tôi vừa mới giết chết vua Tây Vực ngay tại đất Tây Vực, chẳng bao lâu nữa tin tức sẽ lan ra thôi!"
"Tôi còn là thống soái cao cấp nhất của bộ đội đặc chủng Long Hồn tại Long Quốc - Long Soái!"
"Là hội trưởng của hiệp hội võ đạo Long Quốc!"
Diệp Bắc Minh biết.
Nếu không cho một liều thuốc mạnh thì Tôn Thiến sẽ không nói chuyện của Hạ Nhược Tuyết ra đâu.
Anh vừa dứt lời.
Quả nhiên.
Tôn Thiến há hốc mồm, hiển nhiên là cô ta quá sốc rồi.
Những chuyện mà Diệp Bắc Minh nói bọn họ không hiểu lắm.
Cũng không muốn hiểu.
Nhưng từ những tin tức gần đây thì hầu hết chúng đều đúng.
Vụ nổ bom nguyên tử ở Cao Ly Quốc, tập đoàn Lý Thị bị diệt.
Bên phía chính phủ nói đó là vụ rò rỉ hạt nhân thôi!
Còn có vụ đá quý khảm trên vương miện Ưng Quốc biến mất thì đã lấy một viên kim cương khác nhỏ hơn thay thế rồi.
Bên phía nhà nước bảo là do ngôi sao của châu Phi bị trộm!
Vậy mà giờ nó lại ở trong tay Diệp Bắc Minh ư?
Chiến thần Lăng phong và Long Hôn là thứ duy nhất mà Tôn Thiến nghe hiểu được.
Mà anh lại là chủ nhân của chiến thần Lăng Phong và thống soái cao cấp nhất của Long Hồn, Long Soái ư?
Vãi nồi!
Quá khủng!
Tôn Thiến hơi run, mặt đỏ tai hồng, thở hồng hộc.
Tinh...!
Tiếng điện thoại di động vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình theo bản năng.
Trên đó báo tin tức rằng: Vua Tây Vực qua đời vì bệnh!
Chỉ một dòng chữ ngắn ngủi ấy thôi đã khiến Tôn Thiến sửng sốt lần nữa, tròng mắt cô ta suýt nữa rớt ra ngoài.
Người kia chính là vua Tây Vực đấy!
Sao có thể vì bạo bệnh mà qua đời chứ?
Lẽ nào có lên quan tới Diệp Bắc Minh thật à?
Tôn Thiến hít một hơi thật sâu, rồi nói: "Được rồi, tôi nói cho anh biết Nhược Tuyết bảo cô ấy đến nơi tên là Côn Lôn Hư".
"Quả nhiên là Côn Lôn Hư!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm nghị.
Tôn Thiến nói tiếp: "Tình hình cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ".
"Nhược Tuyết chỉ nói với tôi rằng tuy cô ấy là người của gia tộc Cổ Võ nhưng thuở bé lại lớn lên ở Côn Lôn Hư".
"Sau tuổi mười sáu mới trở lại gia tộc Cổ Võ, cô ấy không thích chuyện đánh đánh giết giết ở Côn Lôn Hư".
"Sau khi ra ngoài lại không thích không khí lừa lọc ở nhà họ Hạ nên mới chạy tới thế giới phàm tục".
"Bây giờ, cô ấy phải trở về, nếu không trở về thì có thể liên lụy anh".
"Có lẽ..."
Tôn Thiến ngập ngừng một lát rồi nói: "Có lẽ sẽ uy hiếp đến tính mạng của anh!"
"Hiện tại tôi lại cho rằng Nhược Tuyết nghĩ nhiều rồi".
"Anh lợi hại như vậy mà, Côn Lôn Hư kia có thể trâu bò đến mức nào chứ?"
"Sao có thể uy hiếp được anh!"
Cô ta quan sát Diệp Bắc Minh, mắt lóe sáng nói: "Anh nên nói hết ra từ đầu mới đúng".
Diệp Bắc Minh đăm chiêu gật đầu.
Lòng chẳng biết đang nghĩ gì.
Tôn Thiến cảm giác bầu không khí có chút ngượng nghịu bèn hỏi một câu: "Anh có đói bụng không? Nếu không thì để tôi nấu bát mì cho anh ăn?"
"Được".
Diệp Bắc Minh ngồi suy nghĩ miên man rồi thuận miệng đồng ý.
"Được!"
Tôn Thiến như được trút bỏ gánh nặng, lao thẳng ra ngoài.
Chân trước cô ta vừa mới bước ra ngoài cửa.
Tút tút tút...!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, giọng nói của thư ký Tiền vang lên, nghe rất nghiêm trọng: "Long Soái, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Diệp Bắc Minh trầm xuống như đã đoán ra được điều gì.
Nhưng anh vẫn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thư ký Tiền căng thẳng nói: "Tây Vực loạn thật rồi ạ!"
"Tứ đại chiến thần dưới trướng vua Tây Vực phân chia lãnh địa, tự xưng làm vua!"
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tối sầm: "Chuyện ở Tây Vực do tôi gây nên, tôi sẽ giải quyết nó".
Thư ký Tiền nói tiếp: "Còn một chuyện nữa".
"Gia tộc người canh giữ mở một cuộc họp bày tỏ sự bất mãn với phong cách làm việc của ngài!"
"Trong thành Võ Đế, đài võ đạo đã phủ bụi hơn mười năm đã được mở lại, buộc ngài phải tiến hành trận chiến Long Môn!"
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: "Trận chiến Long Môn đó là cái gì?"
Thư ký Tiền do dự một lát.
Dường như anh ta đang nghĩ xem phải giải thích như thế nào.