Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1731: Cậu không phải người đó

“Shhh…”

Tất cả mọi người trên quảng trường đều xuýt xoa kinh hãi!

Bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên có người dám nói như thế nới lão tổ Bích Hỏa!

Tên Diệp Phong này điên rồi ư?

Từ Tử Lâm, Trương Đạc, Nguyễn Thanh Từ đồng loạt ngẩng đầu lên!

Ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh!

Chỉ có Đường Hạo, vẻ thù địch lóe lên trong mắt anh ta!

Người phụ nữ trung niên rất kinh ngạc: “Dĩnh Nhi, cái cậu Diệp Phong con vừa ý dũng cảm thế à?”

Sở Dĩnh Nhi cũng nghệt mặt ra, cô ta ngơ ngác gật đầu: “Lần trước ở Thần Quốc Hư Không anh ấy cũng dũng cảm như bây giờ!

Sắc mặt của Lạc Khuynh Thành thay đổi: “Diệp Phong, em đừng nói lung tung!”

“Em nói sai à?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Lão già này nghĩ mình là cái thá gì? Bảo em quỳ thì em phải quỳ à?”

“Lần Trần khiêu chiến em, chết trên võ đạo!”

“Chỉ có sư phụ vô dụng mới dạy dỗ ra đồ đệ vô dụng!”

“Shhh!”

Mọi người lại hoảng sợ!

Anh đang thẳng tay vả mặt lão tổ Bích Hỏa!

Cái tên Diệp Phong này không muốn sống sót ra khỏi điện Thần Hoàng nữa sao?

Lão tổ Bích Hỏa tức đến mỗi cầm gậy đầu rắn phát ra tiếng răng rắc như muốn bóp vỡ nó: “Nhãi ranh, lão phu muốn nhìn xem rốt cuộc ai mới là đồ vô dụng!”

Gậy đầu rắn gõ mạnh xuống đất!

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, khí thế cuồng bạo tràn về phía Diệp Bắc Minh!

Lạc Khuynh Thành đi đến bên cạnh Diệp Bắc Minh, kéo vai anh lùi lại: “Lão tổ Bích Hỏa, ông muốn giết đệ tử của tôi à?”

Lão tổ Bích Hỏa gào lên: “Cút! Kẻ nào cản ta đều phải chết!”

“Vậy ư? Bích Hỏa lão quái, lẽ nào ông muốn giết cả bản tọa à?”

Một giọng nói chợt vang lên như tiếng sấm dậy.

Độc Cô Bá Đạo từ trên trời giáng xuống, che trước mặt Lạc Khuynh Thành và Diệp Bắc Minh!

Trông thấy Độc Cô Bá Đạo, sắc mặt của lão tổ Bích Hòa trở nên cực kỳ khó coi: “Độc Cô Bá Đạo, ông muốn quản chuyện của lão phu à?”

Độc Cô Bá Đạo cười nhẹ: “Có ai trong điện Thần Hoàng không biết Khuynh Thành là người phụ nữ của tôi?”

“Ngày cô ấy khôi phục thực lực cảnh giới Thần Hoàng cũng là ngày bọn tôi thành hôn!”

“Ông không phục à? Đánh một trận đi!”

Quát to một tiếng!

Một luồng sức mạnh bá đạo ập tới!

Diệp Bắc Minh nhíu mày, truyền âm cho Lạc Khuynh Thành: “Chị chuẩn bị lấy ông ta à?”

Không biết vì sao Lạc Khuynh Thành lại né tránh ánh mắt của anh: “Không liên quan gì đến em, giữa hai chúng ta chỉ có giao dịch thôi!”

Mặt lão tổ Bích Hỏa đen kịt, ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt oán độc: “Thẳng ranh, nỗi nhục ngày hôm nay lão phu sẽ nhớ kỹ!”

“Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng, sau khi vào nơi thí luyện, nhiệm vụ vi sư giao cho các con tạm gác lại đã!”

“Nhiệm vụ hàng đầu là giết chết thằng nhãi phế vật kia! Nhớ lấy, nhất định phải hành hạ đến chết!”

“Vâng, sư phụ!”

Hai nam một nữ đứng sau lão tổ Bích Hỏa, đôi mắt của bọn họ lạnh như băng!

Người phụ nữ trung niên lắc đầu: “Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng đều là đệ tử thân truyền của lão tổ Bích Hỏa!”

“Một người cảnh giới Thần Hoàng, hai người còn lại cũng đến cảnh giới Bán Bộ Thần Hoàng, tiểu tử Diệp Phong chết chắc rồi!”

Sở Dĩnh Nhi lo lắng: “Sư phụ, cầu xin người nghĩ cách đi mà!”

Người phụ nữ lạnh lùng lắc đầu: “Tự gây nghiệt thì không sống được!”

Đôi mắt âm trầm lạnh lẽo của Lão tổ Bích Hòa nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc: “Lão phu hy vọng cậu có thể sống sót ra khỏi nơi thí luyện, có thế cậu mới biết tuyệt vọng thế nào khi đắc tội lão phu!”

Ông ta gõ mạnh gậy đầu rắn xuống đất rồi không nói gì nữa!

Bây giờ Độc Cô Bá Đạo mới quay đầu lại, dịu dàng nhìn Lạc Khuynh Thành: “Khuynh Thành, em không sao chứ?”

“Không sao”.

Lạc Khuynh Thành lắc đầu.

Độc Cô Bá Đạo nhìn sang Diệp Bắc Minh!

Không biết tại sao ông ta lại có cảm giác cực kỳ quen thuộc!

Giống như đã từng gặp người này ở đâu đó?

“Cậu tên là Diệp Phong à? Cậu rất giống một người mà tôi quen biết!”

Diệp Bắc Minh tỏ ra rất bình tĩnh: “Ai cơ?”

Độc Cô Bá Đạo không trả lời.

Vụt!

Một tia sáng bắn ra từ mắt ông ta, rà quét trên người Diệp Bắc Minh một lượt!

Một lát sau, Độc Cô Bá Đạo lắc đầu: “Không ai có thể ngụy trang trước đôi mắt của tôi, cậu không phải người đó!”

Diệp Bắc Minh thầm buồn cười, có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, đừng nói là Bá Đạo Thần Hoàng!

Cho dù Tổ Cảnh đứng trước mặt cũng không nhận ra thuật ngụy trang của anh!

Lúc này.

Độc Cô Bá Đạo nói sang chuyện khác: “Hạo Nhi, lại đây!”

“Vâng, sư phụ!”

Đường Hạo đáp!

Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Đường Hạo với vẻ king ngạc: “Đường Hạo thế mà lại trở thành đệ tử của Độc Cô Bá Đạo ư?”
Chương 1732: Tiến vào

Người phụ nữ trung niên bên cạnh Sở Dĩnh Nhi bên nheo mắt lại: "Hay cho một tên Độc Cô Bá Đạo, giấu giếm thật sâu!"

Sở Dĩnh Nhi đương nhiên hiểu rõ người này!

Chỉ là không ngờ trong cơ thể Đường Hạo lại có xương Chí Tôn!

Xương cốt màu đỏ!

Được điện Thần Hoàng nhận nuôi từ khi còn nhỏ!

Chưa bao giờ bái sư suốt nhiều năm qua!

Tuổi còn trẻ đã là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ, tương lai nhất định có cơ hội tiến vào Tổ Cảnh!

Chỉ là không ngờ rằng, Đường Hạo lại là đệ tử của Độc Cô Bá Đạo!

Độc Cô Bá Đạo chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Sau khi tiến vào nơi thí luyện, để nó đi cùng cậu!"

"Nếu ai dám đả thương đệ tử của Khuynh Thành, giết không tha!"

"Vâng!"

Đường Hạo gật đầu.

Sắc mặt của ba người Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng trắng bệch!

Dù có cho bọn họ mười nghìn lá gan, bọn họ cũng không dám trở thành kẻ thù của Đường Hạo!

Sắc mặt của lão tổ Bích Hỏa âm trầm đến đáng sợ: "Độc Cô Bá Đạo, ông quyết tâm muốn trở thành kẻ thù của tôi sao?!"

Độc Cô Bá Đạo cười mỉa một tiếng: "Ông đã bị mắc kẹt ở cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong mấy chục nghìn năm, tuổi thọ cũng sắp đến cuối!"

"Nếu lần này không tìm được món đồ kia để kéo dài tính mạng, ông có thể sống sót đến lúc nơi thí luyện mở ra lần tiếp theo sao?"

"Đối địch với ông, ông thì tính là cái thá gì?"

"Ông!"

Lão tổ Bích Hỏa tức tức giận đến toàn thân run rẩy: "Được! Được! Được lắm!"

Diệp Bắc Minh âm thầm buồn cười: “Xem ra nội bộ của điện Thần Hoàng cũng là tranh đấu gay gắt!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Người trẻ tuổi, cậu phải biết ở đâu có người thì ở đó có giang hồ!”

Đường Hạo liếc nhìn Diệp Bắc Minh một chút: "Sau khi tiến vào nơi thí luyện, tất cả nghe theo mệnh lệnh của tôi!"

Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh vô cảm, như thể tất cả những chuyện này đều không liên quan đến anh!

Đường Hạo nhíu mày, cũng không nhiều lời!

Trong nửa canh giờ tiếp theo, lần lượt có người tiến đến!

Quảng trường cũng dần trở nên sống động!

Diệp Bắc Minh ước tính sơ bộ một chút.

Trong mấy nghìn người, ngoại trừ đám người Đường Hạo, Vệ Tể, vậy mà còn có hơn chục người trẻ tuổi cũng là cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ!

Còn lại phần lớn đều là cảnh giới Thần Tôn, hầu như không có người nào thuộc cảnh giới Thiên Thần!

Diệp Bắc Minh là người duy nhất để lộ ra hơi thở của cảnh giới Đế!

Ầm, ầm!

Đột nhiên, quảng trường dưới chân rung chuyển!

Vô số đạo phù văn sáng lên, hư không hơi rung động!

Một tiếng “ầm” vang trầm, âm thanh như tiếng xé vải vang lên!

Hư không bị xé mở ra một vết rách, một luồng hơi thở cuồng bạo ập vào mặt!

"Đi!"

Một số thanh niên cũng không nhịn nổi nữa mà bước một bước vào trong đó!

Lạc Khuynh Thành lúc này mới ném một chiếc nhẫn chứa vật cho Diệp Bắc Minh: "Thứ chị muốn đều được ghi lại ở phía trên!"

Diệp Bắc Minh thu hồi nhẫn chứa vật, suy tư một chút!

Anh đi theo sau lưng đám người Đường Hạo, Từ Tử Lâm, Trương Đạc, Nguyễn Thanh Từ, bước vào nơi thí luyện!

"Diệp Phong!"

Anh còn chưa kịp cẩn thận kiểm tra tình huống xung quanh, một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai!

Sở Dĩnh Nhi đi qua: "Anh có nhìn thấy thứ mà tôi để lại không? Anh đến điện Thần Hoàng là để tìm tôi phải không?"

Diệp Bắc Minh quay người lại, nhìn vẻ mặt chờ mong của Sở Dĩnh Nhi.

Anh thở dài một hơi, lấy ra Phượng Huyết Bảo Ngọc mà Sở Dĩnh Nhi để lại: "Cô Dĩnh, thật xin lỗi!"

"Chuyện trong hoàng cung hôm đó chỉ là gặp dịp thì chơi, tôi tới đây chính là muốn nói rõ với cô!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dĩnh Nhi lập tức trở nên ảm đạm!

Mọi kỳ vọng ban đầu đều trở thành nỗi thất vọng!

Cô ta cố nở một nụ cười nhợt nhạt: "Tôi hiểu, tôi đều hiểu! Cảm ơn cậu Diệp đã báo cho tôi biết, Dĩnh Nhi xin cáo từ!"

Khoảnh khắc xoay người lại, những giọt nước mắt trượt xuống từ nơi khóe mắt!

Diệp Bắc Minh nhìn Sở Dĩnh Nhi biến mất, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ!

Cách đó không xa.

Ba người Đường Hạo, Từ Tử Lâm, Trương Đạc nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt nghiền ngẫm!

Từ Tử Lâm cười trên nỗi đau của người khác: "Thằng nhóc nhà cậu đúng là diễm phúc không cạn nha! Chẳng lẽ cậu không biết Sở Dĩnh Nhi là công chúa của Thần Quốc Hư Không?"

"Đáng tiếc, cậu chỉ có diễm phúc, không có phúc phận!"

Ánh mắt của Nguyễn Thanh Từ lóe lên.

Luôn cảm thấy trên người Diệp Bắc Minh có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu, giống như hai người đã quen nhau từ trước!

"Đuổi theo, đừng tụt lại phía sau!"

Đường Hạo nói một câu, tiến về phía sâu trong nơi thí luyện!

Từ Tử Lâm, Trương Đạc nhanh chóng theo sau!

Nguyễn Thanh Từ liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái: "Cậu Diệp, nơi thí luyện rất nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng để tụt lại phía sau!"

"Tiểu Tháp, tìm kiếm thế giới này!"

"Được!"

Mười lăm phút sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục vẫn không có tin tức gì!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Tiểu Tháp, chuyện gì vậy? Việc tìm kiếm còn chưa hoàn thành sao?"
Chương 1733: Rời đội

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Thằng nhóc, nơi thí luyện này rất lớn!"

"Nói đây là nơi thí luyện, nhưng tôi lại cảm thấy nó càng giống một thế giới đã bị hủy diệt hơn!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nói: "Bản tháp đã tìm kiếm một lượt, phát hiện thế giới này có ít nhất một nghìn di tích được trận pháp bảo vệ!"

"Còn có một số yêu thú, ma thú cực kỳ khủng bố, lợi hại!"

Khi màn đêm buông xuống, Đường Hạo dừng lại.

Mệnh lệnh Trương Đạc đốt lửa trại, mấy người ngồi bên đống lửa nghỉ ngơi!

Từ Tử Lâm chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Này, đêm nay cậu gác đêm, bây giờ lập tức đi tuần tra!"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Tại sao lại là tôi?"

Trương Đạc đập mạnh ấm nước trong tay xuống đất: "Thằng nhóc này, nếu không phải cậu thì lẽ nào là tôi sao?"

"Nếu không phải dọc đường đi có chúng tôi bảo vệ, cậu có tin là đám người Vệ Tể, Chu Nhã, Cao Bằng lập tức xông đến, khiến cậu chết không có chỗ chôn hay không?"

Vẻ mặt của Từ Tử Lâm thiếu kiên nhẫn: "Giải thích với cậu ta nhiều như vậy làm gì? Còn không mau đi tuần tra!"

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

"Cậu Diệp, nơi thí luyện vào ban đêm rất nguy hiểm..."

Nguyễn Thanh Từ hét lên, Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất không dấu vết.

Trương Đạc tức giận chửi rủa: "Mẹ kiếp, tôi chỉ nhìn gương mặt của thằng nhóc này đã thấy khó chịu!"

"Nếu không phải Độc Cô tiền bối ra lệnh bảo vệ tên rác rưởi này, ông đây đã là người đầu tiên giết chết cậu ta!"

Từ Tử Lâm gật đầu: "Đúng vậy, cậu ta là cái thá gì chứ, cũng không nhìn xem một chút thực lực chính mình, lại dám trêu chọc lão tổ Bích Hỏa!"

Ánh mắt của Đường Hạo lạnh băng: "Đừng gây chuyện!"

"Nhất định phải tìm thấy cỏ Long Chi, nhân sâm Hoàng Huyết, đây là những vật mấu chốt để sư phụ tiến vào Tổ Cảnh!"

"Nếu có ai dám để cho chuyện này xảy ra sai sót gì, chết!"

Từ Tử Lâm và Trương Đạc rụt cổ một cái, không dám nói thêm gì nữa.

Đường Hạo nhìn về phương hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Trương Đạc, anh đi xem! Dù sao sư phụ đã nói, chúng ta không thể để tên nhóc này chết được!"

"Vâng!"

Trương Đạc có chút buồn bực, đứng dậy, đuổi theo hướng Diệp Bắc Minh.

Sau khi rời khỏi đám người Đường Hạo, Diệp Bắc Minh lấy ra nhẫn chứa vật của Lạc Khuynh Thành!

Anh mở ra xem.

Bên trong là một tấm bản đồ cổ!

Ngoài ra còn có một dòng chữ đẹp: "Vị trí của cỏ Long Chi, nhân sâm Hoàng Huyết được đánh dấu trên bản đồ. Ít nhất phải tìm được một gốc!"

"Mang nó về, trả lại thần hồn của đại sư tỷ cậu!"

"Di tích có thể thăm dò, nguy hiểm tự chịu!"

Cộc, cộc, cộc!

Đột nhiên, xung quanh vang lên tiếng bước chân thanh thúy!

Giây tiếp theo, một tiếng cười lạnh lẽo truyền đến: "Haha, anh nói cậu ta là thật sự ngu ngốc hay là thiểu năng vậy? Cứ đi theo đội của Đường Hạo không phải tốt hơn sao?"

"Tại sao phải lựa chọn rời khỏi đội chứ?"

"Bây giờ thì hay rồi, mạng nhỏ cũng sắp không giữ nổi rồi!"

Giọng nói vừa rơi xuống.

Ba bóng người xuất hiện từ ba hướng!

"Vệ Tể! Chu Nhã! Cao Bằng!"

Trong bóng tối, đồng tử của Trương Đạc co lại một chút.

Ba người cười nghiền ngẫm, nhìn Diệp Bắc Minh như nhìn một món đồ chơi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhã mang theo ba phần tàn nhẫn: "Tôi nhớ sư phụ nói muốn hành hạ đến chết tên phế vật này phải không?"

"Hai vị sư huynh, các người cảm thấy chúng ta nên làm thế nào đây?"

Cao Bằng giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa xanh lục đang cháy hừng hực: "Để cậu ta nếm thử hương vị của Độc Hỏa U Minh, khiến thần hồn của cậu ta thiêu đốt thành tro! Vĩnh thế không được siêu sinh!"

Chu Nhã quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Vệ Tể: "Vệ sư huynh, anh cảm thấy chúng ta nên giết cậu ta như thế nào?"

Hai tay Vệ Tể ôm ngực: "Các người tùy ý, tôi nhìn là được".

"Nhưng để đề phòng, tốt nhất là trước tiên phải phá hủy đan điền của tên nhóc này!"

"Được".

Chu Nhã trả lời một tiếng giòn tan, nhưng trên mặt lại là cực kỳ âm độc!

Cô ta giẫm chân một cái, hóa thành một cơn lốc đánh tới!

"Thằng nhãi phế vật, quỳ xuống cho bà cô!"

Tay ngọc nhỏ dài tàn nhẫn đánh vào vị trí đan điền của Diệp Bắc Minh!

Vệ Tể và Cao Bằng cười mỉa, trong đầu đã hiển ra dáng vẻ đan điền của Diệp Bắc Minh bị đánh nát!

Quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ!

Răng rắc!

"Á..."

Chu Nhã kêu thảm một tiếng, tay ngọc nhỏ dài vậy mà bị Diệp Bắc Minh nắm lấy, xé toạc!

Máu me đầm đìa!

"Chuyện này..."

Chỗ tối, Trương Đạc vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này, sợ tới mức trái tim suýt nữa nổ tung!

"Cậu rốt cuộc có cảnh giới gì?"

Chu Nhã luống cuống, xoay người muốn lui lại.

Diệp Bắc Minh làm sao có thể cho cô ta cơ hội này, năm ngón tay nắm chặt giữa không trung!

Một luồng sức mạnh lợi hại đánh tới, Chu Nhã như chó chết, bị Diệp Bắc Minh nắm đầu!

"Không muốn..."
Chương 1734: Sự việc bất ổn

Giọng kinh sợ vang lên!

Phập!

Cái đầu nổ tung!

“Sư muội!”

Vệ Tể và Cao Bằng hít khí lạnh: “Rốt cuộc là kẻ nào?”

Châu Nhã là thần tôn đỉnh phong đấy, thực lực được coi là bình thường trong số đệ tử của điện Thần Hoàng!

Nếu ở bên ngoài, cũng là thiên tài tuyệt đối!

Lại bị tên phế vật trước mặt bóp chết?

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi chính là tên phế vật mà các người nói đây!”

Ảnh Thuấn!

Xuất hiện trước hai người, tấn công ta hai nắm đấm!

Gru!

Hai con huyết long từ trong bóng tối lóe lên rồi vụt tắt, phập phập!

Hai làn sương máu nổ tung!

‘Vãi! Vãi! Vãi! Giết cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ! Hắn là quái vật gì!’, trong lòng Trương Đạc vô cùng hối hận, mình đi theo đến làm gì chứ!!

“Nhìn đủ chưa?”

Diệp Bắc Minh quay đầu, nhìn về một hướng!

Trương Đạc sợ đến hai chân mềm nhũn, vừa bò vừa lăn đến: “Cậu Diệp, tôi biêt sai rồi! Tôi thực sự không biết thực lực của cậu lại khủng bố như vậy!”

Phập! Phập! Phập!

Tên mập này vừa dập đầu vừa khóc lóc chảy nước mắt nước mũi!

“Cậu coi tôi là cái rắm, cứ đánh ra đi!”

“Chỉ cần cậu đồng ý tha cho tôi, tôi làm trâu làm ngựa cũng được!”

Phập! Phập! Phập!

Nhìn Trương Đạc, Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Tôi và anh không thù không oán, tại sao phải giết tôi?”

“A!”

Ánh mắt Trương Đạc sáng lên, không ngừng gật đầu: “Đúng đúng đúng, cậu Diệp nói đúng!”

“Chúng ta không thù không oán, mọi người đều là bạn bè!”

Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề: “Đường Hạo là đệ tử của Độc Cô Bá Đạo, hắn tiến vào khu thí luyện có mục đích gì?”

Trương Đạc không dám giấu diếm: “Tiền bối Độc Cô đã là cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, cần long chi thảo và nhân sâm phượng huyết mới có thể tăng lên Tổ Cảnh!”

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng!

Lại cần thứ giống như Lạc Khuynh Thành cần!

Xem ra hai người cũng không đồng lòng, nếu không, Lạc Khuynh Thành cũng sẽ không bảo anh tiến vào khu thí luyện tìm kiếm hai thứ này!

Độc Cô Bá Đạo và anh vốn không chết không thôi, còn muốn tăng cấp Tổ Cảnh?

Làm sao có thể!

“Đi thôi!”

“Đi thôi?”

Trương Đạc ngẩn người.

“Đi về”.

“Được!”

Hai người về trước lửa trại.

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay về, Nguyễn Thanh Từ thở nhẹ nhõm: “Cuối cùng hai người cũng về rồi, cậu Diệp không gặp nguy hiểm chứ?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lắc đầu: “Tôi không sao”.

Trực tiếp ngồi xuống, lấy ra một miếng thịt thú rừng từ chiếc nhẫn trữ vật ra nướng!

Đường Hạo cau mày!

Từ Tử Lâm thấy vậy quát một tiếng: “Ai cho anh ngồi nghỉ hả? Vừa nãy bảo anh đi tuần tra, anh không nghe thấy phải không?”

Diệp Bắc Minh lộ ra nụ cười như không cười!

“Nhóc con, cười cái gì? Nếu không muốn tuần tra thì cút ngay lập tức cho tôi!”

Từ Tử Lâm tỏ vẻ mặt thích thú!

Hắn nghĩ Diệp Bắc Minh quay về, chắc chắn là lo sợ gặp phải nguy hiểm trong khu thí luyện.

Trương Đạc thấy tình hình không ổn, vội lên tiếng: “Đừng ồn nữa, để cậu Diệp nghỉ ngơi đi, tôi đi tuần tra là được!”

Nói xong, vội vàng lao đi tuần tra!

Từ Tử Lâm ngẩn người, nhìn sang Trương Đạc với ánh mắt kinh ngạc truyền âm: ‘Từ sau khi Trương Đạc quay lại thì không đúng lắm, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?’

‘Con người Trương Đạc như ngọn cỏ đầu tường, hắn quay ngoắt một trăm tám mươi độ với Diệp Phong, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó!’, Đường Hạo trả lời với con mắt băng lạnh.

Nhìn chằm chằm khuôn mặt của Diệp Bắc Minh!

Chỉ tiếc là, đối phương không có biểu cảm gì!

“Thơm quá!”

Nguyễn Thanh Từ ngửi thấy mùi thịt nướng, không nhịn được nuốt nước miếng.

Diệp Bắc Minh thản nhiên cười, chia một nửa cho Nguyễn Thanh Từ!

“Cảm ơn cậu Diệp!”

Trong lòng Từ Tử Lâm vô cùng không vui: “Nhóc con, chỉ nghĩ đến bản thân thôi hả? Phần của chúng tôi đâu?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp phớt lờ!

“Nhóc con, tôi đang nói với anh đấy, không nghe thấy phải không?”, Từ Tử Lâm tức giận.

“Tiến lên một bước, giơ tay tóm về phía thịt thú rừng trong tay Diệp Bắc Minh!

Bốp!

Một tiếng giòn tan!

Từ Tử Lâm bay ra đập xuống cách mấy chục mét, khuôn mặt sưng phồng như đầu heo!

“A…”

Cái miệng nhỏ dính dầu mỡ thịt nướng của Nguyễn Thanh Từ khẽ há hốc, đôi mắt chấn kinh!

“Quả nhiên!”

Con mắt của Đường Hạo sầm xuống!

Với thực lực cảnh giới Thần Hoàng sơ ky của Từ Tử Lâm, lại bị Diệp Bắc Minh tát bay!

Chắc chắn tên nhóc này không phải người bình thường!

Từ Tử Lâm bò dậy, gào lên như phát điên: “Vãi! Mày dám đánh tao? Mẹ kiếp, mày lại dám đánh tao?”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười nhạt: “Mày còn nói thêm một câu, có tin tao trực tiếp giết mày không?”

“Mày…”

Trái tim của Từ Tử Lâm dường như dừng dập một giây!
Chương 1735: Tránh cướp

Khoảnh khắc đối diện với ánh mắt của Diệp Bắc Minh, hắn có trực giác!

Nếu còn dám nói thêm một câu, tên nhóc này thực sự có thể giết mình!

Trong tĩnh lặng như cái chết!

Giọng của Đường Hạo vang lên: “Anh Diệp, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, anh làm vậy không hay lắm nhỉ?”

Diệp Bắc Minh nhìn sang Từ Tử Lâm: “Anh ta nói mày là chó của anh ta? Mày nói có phải không?”

“Đường Hạo!”

Từ Tử Lâm đỏ bừng đôi mắt, có chút tức giận nhìn Đường Hạo!

Tuy hắn việc gì cũng nghe theo Đường Hạo sai bảo!

Nhưng hắn cũng là cảnh giới Thần Hoàng!

Làm sao có thể là chó của Đường Hạo!

Đường Hạo cười: “Cho anh làm chó của tôi, đã là nâng cao anh rồi!”

“Làm sao? Anh không muốn?”

Đồng tử của Từ Tử Lâm co mạnh lại, tức giận sộc lên đến não: “Vãi, mẹ kiếp! Tôi đây cũng là cảnh giới Thần Hoàng, tôi cũng là con người!”

“Tôi coi anh là anh em, anh lại…”

Còn chưa nói hết câu!

“Ồn ào!”

Đường Hạo trực tiếp bùng lên, gần như lập tức xuất hiện trước người Từ Tử Lâm!

Giơ tay tóm thiên linh cái của hắn, rắc rắc một tiếng sương máu nổ tung!

Tiếng nói dừng hẳn!

Đường Hạo vỗ tay, chậm rãi quay về trước lửa trại: “Chó không nghe lời, thì nên giết!”

“Anh Diệp, Thanh Từ, hai người nói có đúng không?”

Nguyễn Thanh Từ tỏ vẻ mặt đầy kinh ngạc, lại gần Diệp Bắc Minh theo bản năng!

Trương Đạc nghe thấy động tĩnh liền quay lại, vừa hay nhìn thấy cảnh Đường Hạo giết Từ Tử Lâm!

Đường Hạo mỉm cười: “Không sao, giết một con chó, tôi vẫn còn một con!”

Trương Đạc ớn lạnh một hồi!

Không biết lấy dũng khí ở đâu, xông đến bên cạnh Diệp Bắc Minh quát lớn: “Tôi là chó của cậu Diệp, không phải chó của anh!”

“Chúng ta cùng gia nhập điện Thần Hoàng mấy ngàn năm rồi!”

“Nay cả Từ Tử Lâm mà anh cũng giết, anh còn là người không?”

Sắc mặt Đường Hạo tái xanh!

Nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Anh rất có thủ đoạn đấy!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sẽ không giết người mình, càng sẽ không coi người của mình là chó!”

“Ha ha!”

Đường Hạo cười như không cười, sát ý dần ngưng tụ: ‘Lão Quỷ, bây giờ tôi ra tay nắm chắc mấy phần có thể giết được hắn?’

Ở sâu không đan điền của Đường Hạo!

Một tòa nhà quỷ đen xì sừng sững!

Trong nhà quỷ vang lên giọng nói:

‘Tôi cũng không nhìn thấu được tên nhóc này, với thực lực hiện tại của cậu, tuy có thể giết hắn, nhưng cũng phải trả cái giá cực lớn!’

“Tôi kiến nghị là cậu tìm được thứ đó trước đã, tăng lên cảnh giới Thần Hoàng trung kỳ rồi giết hắn cũng không muộn!”

‘Lão Quỷ, cả ông mà cũng không nhìn thấu?’, Đường Hạo thu lại sát ý!

Hắn thực sự muốn giết Diệp Bắc Minh ngay bây giờ!

“Đã như vậy, chúng ta đường ai nấy đi đi!”

“Thanh Từ, đi theo tôi đi!”, Đường Hạo nhìn sang Nguyễn Thanh Từ.

Nguyễn Thanh Từ gật đầu lia lịa: “Tôi không muốn…”

Rồi lại sát gần Diệp Bắc Minh.

Đường Hạo cười đầy thâm ý: “Được! Vậy cô đi theo anh ta đi!”

Quay người biến mất trong màn đêm!



Thành phố Thần.

Sáng sớm Vương Yên Nhi đã mở cửa kinh doanh, cả buổi sáng lại không có vị khách nào đến!

“Có chuyện gì vậy? Sao không có khách?”

Tiêu Vô Tướng đầu toát đầy mồ hôi chạy đến: “Cô Vương, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Trong một đêm, có hai cửa hàng mới mở phía đối diện thiên hạ đệ nhất đan và thiên hạ đệ nhất y!”

“Một nhà y các, một nhà đan các!”

“Những cuộc làm ăn vốn thuộc chúng ta đều bị bên đối diện cướp rồi!”

“Cái gì?”

Vương Yên Nhi ngẩn người: “Cậu Diệp vừa luyện ra một lô đan dược, đều là chất lượng hàng đầu!”

“Hơn nữa chúng ta có tiền bối Cuồng Đan tọa trấn, bên đối diện có thể cướp công việc làm ăn của chúng ta?”

Tiêu Vô Tướng gật đầu: “Nói thì đúng như vậy, nhưng không biết bên đối diện có lai lịch thế nào!”

“Lại mời đến ông lão Tam Tuyệt tọa trấn hành y!”

Vương Yên Nhi kinh ngạc!

Đương nhiên cô ta đã từng nghe nói đến tên của ông lão Tam Tuyệt, y thuật chinh phục trời đất!

Rất nhiều thế lực tranh giành lại không ai có thể mời nổi!

Ông lão Tam Tuyệt mà điện Thần Hoàng cũng không mời nổi, lại đến thành phố Thần hành y?

Đúng là tin tức lớn! Chẳng trách công việc làm ăn bị cướp!

“Việc làm ăn của y quán bị cướp cũng thôi đi, tại sao việc làm ăn của đan các cũng bị cướp?”

Tiêu Vô Tướng tỏ vẻ mặt bất đắc dĩ: “Sáng sớm hôm nay đối diện đan các có ba vị đan tôn cửu phẩm đến!”

“Giúp đỡ luyện chế các loại đan dược tại chỗ, hơn nữa đan dược luyện ra có giá rẻ hơn chúng ta một phần ba!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK