Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 576: Sát Thần, chỉ có một

Sơn cốc phía trước bị sương mù dày đặc màu xám bao phủ!

Hơi thở đẫm máu, giết chóc, tử vong đập vào mặt!

Mọi người không nhịn được dừng bước.

Tiêu Dung Phi kiêng dè chỉ về phía trước: "Anh Diệp, phía trước chính là Tử Vong Cốc rồi!"

"Bây giờ chúng ta đi còn kịp, tiếp tục tiến lên một cây số nữa, muốn trở về sẽ không dễ dàng như vậy nữa".

Tiêu Nhã Phi tỏ vẻ lo lắng: "Anh Diệp, nếu không hay là chúng ta đi thôi".

Mấy lão già nhà họ Tiêu mặt mũi tràn đầy trang nghiêm: "Cậu Diệp, đến đây đã xấp xỉ rồi!"

"Chẳng lẽ cậu thật sự muốn tiến vào Tử Vong Cốc sao?"

"Mấy người lão phu nhắc nhở cậu một câu, cho dù là cảnh giới Hợp Nhất tiến vào Tử Vong Cốc cũng là có đi mà không có về!"

Mấy người thay nhau khuyên bảo.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cảm ơn mọi người đã đưa tôi đến đây".

"Mọi người có thể về rồi!"

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh không để ý lời khuyên của mọi người, bay thẳng về phía Tử Vong Cốc.

Vừa đi là một cây số.

Hơn mười hơi thở kinh khủng từ trong màn sương mù dày đặc phía trước truyền tới!

Tổng cộng có hơn mười võ giả đi tới.

Mỗi người hung thần ác sát, ánh mắt khát máu giống như dã thú!

Tu vi thấp nhất rõ ràng cũng là cảnh giới Võ Thần!

Cuối cùng.

Một người đàn ông thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, toàn thân mang theo hơi thở khát máu đi tới.

Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh như đang nhìn một người chết: "Ôi chao, một Võ Thánh?"

"Loại gà bệnh này mà cũng dám tới Tử Vong Cốc sao? Đúng là mấy trăm năm chưa từng nhìn thấy".

"Ha ha ha ha!"

Bốn phía truyền tới một trận cười vang.

Cực kỳ khôi hài!

Người đàn ông nhìn xuống Diệp Bắc Minh: "Ở bên ngoài đắc tội với người ta hả?"

"Không sao, chỉ cần cậu giao ra tất cả bảo bối trên người!"

"Sau đó, từ dưới háng tôi..."

Xoẹt!

Một tiếng rồng ngâm!

Kiếm khí màu đỏ máu đánh tới!

Sắc mặt người đàn ông thay đổi: "Đệch, cậu dám ra tay với tôi?"

"Cậu có biết tôi là..."

Lời này còn chưa nói hết.

Phụt!

Kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu người nọ, một cái đầu người bay thẳng ra ngoài!

"Lão đại!"

Mọi người hoảng sợ kêu lên một tiếng, hít sâu một hơi: "Hít!"

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Kiếm khí màu đỏ máu lập lòe qua cổ mỗi người.

Diệp Bắc Minh không thèm liếc nhìn mấy người này thêm, đi thẳng qua.

Cũng không quay đầu lại.

Một giây!

Hai giây!

Ba giây!

Bịch! Bịch! Bịch!

Hơn mười cái đầu lần lượt rơi xuống đất, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.

Trong lòng chỉ có một nghi vấn: "Kẻ này là ai? Thủ đoạn thật là đáng sợ!"

Tiến vào Tử Vong Cốc.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Nhục truyền tới: "Nhãi con, sát khí nặng nề!"

"Cậu tu luyện đạo tàn sát, nếu có thể giết chóc ở đây, nhất định thực lực sẽ tăng vọt!"

...

Cùng lúc đó.

Chỗ sâu nhất trong Tử Vong Cốc, một giọng nói như truyền tới từ chỗ sâu trong địa ngục: "Cậu ta... tới rồi?"

"Ta đã chờ vô số năm, cuối cùng cậu ta cũng đã tới!"

Mọi người nhà họ Tiêu lại gần lối vào Tử Vong Cốc.

Chỉ thấy một đám rắn mối khổng lồ đang gặm ăn thi thể.

Xì xì xì!

Máu thịt văng tung tóe!

Tan nát thành mảnh nhỏ!

Cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

"Là ma thú cấp hai, Cứ Xỉ Tích!"

Ông lão nhà họ Tiêu thay đổi sắc mặt: "Đây đã là phạm vi Tử Vong Cốc, kẻ này thật sự tiến vào sao?"

Tiêu Nhã Phi nuốt nước bọt một cái: "Chị ơi, anh ấy tiến vào rồi, làm sao bây giờ?"

Gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi trầm xuống, nhìn về phía hai ông lão trên Tiên Thiên: "Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, xác suất còn sống rời khỏi Tử Vong Cốc là bao nhiêu?"

Hai người nhìn nhau.

Thất trưởng lão chậm rãi lắc đầu: "Gia tộc Hoàng Phủ đã từng có bảy Tiên Thiên cùng nhau tiến vào Tử Vong Cốc, ba ngày sau chỉ có hai người còn sống bước ra!"

"Một người trong đó không chữa nổi mà bỏ mình".

"Người còn lại hai ngày sau thì chết".

"Long Đường, chín Tiên Thiên, hai trên Tiên Thiên tiến vào Tử Vong Cốc, cuối cùng chỉ còn một Tiên Thiên còn sống bước ra".

"Đơn thương độc mã tiến vào Tử Vong Cốc, hiện tại là vậy, không ai còn sống đi ra".

Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: "Thế chẳng phải là anh Diệp chết chắc rồi sao?"

Tiêu Dung Phi quay đầu lại, nhìn về phía sâu trong màn sương mù dày đặc.

Cộp cộp cộp!

Một trận tiếng bước chân dồn dập xuất hiện.

Xung quanh người nhà họ Tiêu xuất hiện rất nhiều võ giả.

"Bảo vệ tiểu thư!"

Ngũ trưởng lão và thất trưởng lão hét lớn một tiếng, mọi người vây hai chị em vào giữa.

Một giây sau.

Một cô gái quần áo hở hang đi tới.

Ngoại trừ vị trí mấu chốt có quần áo gần như trong suốt che chắn, những chỗ khác không mảnh vải che thân!

Phụ nữ nhìn cũng xấu hổ!

"Yêu Nữ Oản Oản!"

Đồng tử ngũ trưởng lão co lại, miệng đắng lưỡi khô.

Sau lưng Yêu Nữ Oản Oản có mười mấy người đi theo.

Trên người mỗi người đều mang theo sát khí lạnh như băng!

Tiêu Dung Phi hoảng hốt: "Yêu Nữ Oản Oản?"

Tiêu Nhã Phi che cái miệng nhỏ nhắn: "Cô ta chính là Yêu Nữ Oản Oản đệ nhất thiên hạ sao?"

"Ha ha ha ha!"

Một trận cười duyên truyền tới.

Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Tiêu Nhã Phi: "Em gái nhỏ thật đáng yêu, có muốn chơi với chị không?"

"Tôi không muốn!"

Tiêu Nhã Phi sợ tới mức lùi về sau vài bước.

Ngũ trưởng lão tiến lên một bước: "Yêu nữ, bọn ta là người nhà họ Tiêu đất tổ!"

Bỗng nhiên.

Sau lưng lại truyền tới một trận tiếng bước chân dồn dập.

Trên trăm người tu võ xuất hiện.

Tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên, ít nhất một nửa ở trên Tiên Thiên.

Trong đó có mười mấy người đều là người tu võ cảnh giới Hợp Nhất!

Một hơi thở giết chóc, tử vong đập vào mặt.
Chương 577: Sát Thần, chỉ có một

"Đao đệ nhất thiên hạ, Phó Thập Nhất Lang!"

"Kiếm đệ nhất thiên hạ, kiếm khách lãng tử, Thẩm Lãng!"

"Độc vương đệ nhất thiên hạ, Quỷ Thủ Độc Thánh!"

"Kẻ ác đệ nhất thiên hạ, Ác Thông Thiên!"

"Còn có vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, Tần Phong!"

Mặt già của ngũ trưởng lão chấn động dữ dội, tóc gáy dựng đứng.

Những kẻ này không có ai là loại lương thiện, gần như đều bị thế lực Côn Lôn Hư truy nã!

Đối mặt trên trăm người tu võ Tiên Thiên, trên Tiên Thiên, thậm chí là cảnh giới Hợp Nhất.

Mọi người nhà họ Tiêu nhỏ bé như con kiến!

Trán ngũ trưởng lão đổ mồ hôi lạnh: "Sao các người... các người đều tới?"

Ác Thông Thiên cười một tiếng dữ tợn: "Lão già ở đâu ra, nói nhảm nhiều quá vậy?"

"Chết đi cho tôi!"

Ầm!

Dưới chân giẫm một cái, Ác Thông Thiên cao hai mét nhảy lên thật cao!

Giống như người khổng lồ nện một đấm xuống.

Ngũ trưởng lão hét lớn một tiếng: "Bảo vệ tiểu thư!"

Mọi người còn lại của Tiêu gia bảo vệ hai chị em, nhanh chóng lùi về sau.

Phụt!

Ngũ trưởng lão không phải đối thủ của Ác Thông Thiên, bịt một đấm đâm thủng ngực, chết ngay tại chỗ!

Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi kêu to: "Ngũ trưởng lão!"

Trong mắt thất trưởng lão tràn ngập tơ máu: "Anh năm! Đệch!"

"Bọn tôi với các người không thù không oán, vì sao lại giết người?"

Ác Thông Thiên nhếch miệng cười: "Ông đây là kẻ ác đệ nhất thiên hạ, muốn giết ai thì giết!"

Ánh mắt trầm xuống.

Rơi vào trên người chị em nhà họ Tiêu!

Ngực!

Eo!

Mông!

Đường cong hoàn mỹ.

Mặc dù hai người ăn mặc rất đứng đắn nhưng vẫn không thể nào che giấu được dáng người bốc lửa!

Ác Thông Thiên cảm thấy khô nóng một trận: "Vậy mà còn có người đẹp như vậy, hôm nay sướng rồi!"

Gã tiến lên một bước, đi về phía mọi người nhà họ Tiêu.

Thất trưởng lão chợt thay đổi sắc mặt: "Bảo vệ tiểu thư!"

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Mọi người nhà họ Tiêu đều rút vũ khí ra, đồng loạt ra tay.

"Muốn chết!"

Ác Thông Thiên hừ lạnh một tiếng, cơ thể của gã kiên cố không phá vỡ nổi.

Đao kiếm chém vào vậy mà bắn tia lửa khắp nơi: "Một lũ ngu, cơ thể ông đây kim cương bất hoại!"

Gã tung ra một chưởng!

Một tiếng "Ầm" thật lớn vang lên.

Đầu thất trưởng lão ầm ầm nổ tung.

Còn lại mười ông lão nhà họ Tiêu vốn dĩ không ngăn được.

Chưa đầy ba phút, tất cả đều bị Ác Thông Thiên dùng nắm đấm đập chết tươi!

Tiêu Nhã Phi vô cùng hoảng sợ: "Chị ơi!"

Tiêu Dung Phi chặn trước mặt em gái: "Không được tổn thương em gái tôi, chúng tôi là người nhà họ Tiêu đất tổ!"

Ác Thông Thiên tỏ ra sợ hãi: "Nhà họ Tiêu? Tôi sợ quá đi!"

"Làm sao bây giờ? Đáng sợ quá!"

"Ha ha ha ha!"

Bốn phía truyền tới một trận cười vang.

Hai người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi sợ tới mức không ngừng run rẩy.

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Ác Thông Thiên, đừng gây thêm rắc rối!"

Âm thanh ồn ào im bặt!

Bạch!

Tất cả mọi người quay đầu lại, nhìn về một hướng.

Một nam nhân đứng đó, mang mặt nạ màu đen.

Vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, Tần Phong.

Giọng Tần Phong lạnh nhạt: "Tôi có chút dây mơ rễ má với nhà họ Tần, hai cô gái này được tôi bảo vệ rồi!"

Ác Thông Thiên theo bản năng thốt lên: "Cái gì?"

Đùng!

Tần Phong chỉ đưa tay một cái, Ác Thông Thiên đã bay ra ngoài!

Khuôn mặt sưng lên.

Gã hoảng sợ!

Giọng nói của Tần Phong lại truyền tới: "Ông có ý kiến?"

Đồng tử Ác Thông Thiên hung hăng co lại: "Không dám!"

Cho dù là gã cũng không dám trêu chọc vị Sát Thần này!

Sát Thần Diệp Bắc Minh cái gì?

So với vua sát thủ Tần Phong, quả thực yếu muốn chết!

Ác Thông Thiên thật sự được chứng kiến sự đáng sợ của Tần Phong.

Một giây sau.

Tần Phong nhìn về phía sâu trong Tử Vong Cốc: "Giết chóc, đã bắt đầu!"

"Diệp Bắc Minh? Ha ha!"

"Lần đầu tiên nghe thấy tên của anh, tôi không coi ra gì!"

"Anh vậy mà cũng gọi là Sát Thần? Ha ha, Sát Thần, chỉ có một!"

Tần Phong bước ra một bước.

Tiến vào trong Tử Vong Cốc.

Sau lưng xoáy lên sát khí ngập trời!

Những người còn lại theo sát phía sau.

Lăng Vận Nhi ở phía sau cùng, nhìn mọi người tiến vào Tử Vong Cốc: "Nhiều người đến như vậy, thú vị rồi đây!"

"Sát Thần có chống đỡ được không?"

"Tần Phong này, hình như cũng rất lợi hại nhỉ?"

...

Tiến vào Tử Vong Cốc.

Đập vào mắt chính là thi thể đầy đất.

Yêu Nữ Oản Oản nhíu mày: "Đều là một kiếm toi mạng, đầu người rơi xuống đất!"

Kiếm đệ nhất thiên hạ, Thẩm Lãng gật đầu, vẻ mặt ngạo mạn: "Kẻ này là một cao thủ sử dụng kiếm!"

"Chỉ tiếc, lĩnh ngộ của anh ta về kiếm còn chưa đủ độ lửa!"

Giết người, một kiếm đứt cổ là đủ rồi!

Vậy mà còn chém đứt đầu?

Quả thực là sỉ nhục với sử dụng kiếm!

...

Lúc này.

Trong đại sảnh nhà họ Thẩm.

Một người đàn ông trung niên xông tới: "Gia chủ, đám người vua sát thủ đệ nhất thiên hạ, kiếm đệ nhất thiên hạ, đao đệ nhất thiên hạ!"

"Còn có Yêu Nữ Oản Oản đã tiến vào Tử Vong Cốc!"

Thẩm Vạn Tứ đứng bật dậy.

Giơ chén trà sứ thanh hoa trong tay!

Xoảng!

Hung hăng ném xuống đất: "Tốt!"

"Có những người này ra tay, chắc chắn Diệp Bắc Minh phải chết!"

"Thông Nhi, Linh Lung, thù lớn của hai đứa cuối cùng cũng báo được rồi!"
Chương 578: Một ánh mắt, lụi tắt

Bên ngoài Tử Vong Cốc.

Diệp Bắc Minh một đường đánh tới, đã giết hơn một nghìn người tu võ.

Thực lực yếu nhất chí ít cũng là Võ Thần!

Thực lực đáng sợ nhất vậy mà đã đạt tới cảnh giới Hợp nhất.

Diệp Bắc Minh vừa thu gom chiến lợi phẩm, vừa lắc đầu: "Bây giờ mới tiến vào Tử Vong Cốc chưa tới mười cây số, vậy mà đã có nhiều người tu võ như vậy sao?"

"Xem ra chị em nhà họ Tiêu không nói dối tôi, người tu võ bị Côn Lôn Hư truy nã đều chạy vào đây".

"Cũng không biết Giếng Tử Vong cụ thể ở đâu, tìm tiếp như vậy chừng nào mới tìm được?"

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, chẳng lẽ chuyện này với cậu mà nói không tốt sao?"

"Một ngàn người tu võ này đều là kẻ đại gian đại ác, cậu ngưng tụ sát khí cũng không ít!"

Ngoại trừ Diệp Bắc Minh.

Long Đế cũng nhận được rất nhiều lợi ích!

Gần như tất cả máu tươi.

Đều bị ông ấy hấp thu!

Long Đế rất hưng phấn: "Nhóc con, tiếp tục giết người như vậy".

"Tôi có thể ngưng tụ chân hồn rồi!"

"Nói không chừng có thể sống lại luôn".

Ấu!

Bỗng nhiên.

Sau lưng truyền tới từng đợt tiếng sói tru.

Một đám Tật Phong Lang biến dị cấp bốn xuất hiện, điên cuồng cắn nuốt thi thể dưới đất.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quan sát tất cả, cầm kiếm giết vào trong bầy sói.

Mấy phút sau, thi thể đầy đất.

Anh đang định tiếp tục lên đường!

Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Có người cũng vào theo rồi, chị em nhà họ Tiêu cũng ở trong đó!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh sững sờ: "Không phải không cho bọn họ vào sao?"

Anh cộng hưởng ý thức với Tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhiều như vậy?"

Lập tức.

Ánh mắt lập lòe: "Thực lực cũng không tệ, có thể nhận làm người hầu!"

...

Trên đường đám người Tần Phong tới đây, thi thể dưới đất càng lúc càng nhiều.

Không chỉ có thi thể của người tu võ, còn có một đống thi thể của ma thú!

Từ ma thú cấp hai đến ma thú cấp bốn cấp năm khác nhau.

Tất cả đều bị một kiếm giết trong nháy mắt!

Hoặc là đầu rơi xuống đất, hoặc là hóa thành sương máu!

Khuôn mặt Yêu Nữ Oản Oản nghiêm túc: "Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"

"Nếu như chỉ có mười mấy người tu võ thì không kỳ lạ".

"Nhưng từ khi chúng ta tiến vào Tử Vong Cốc cho tới bây giờ".

"Ít nhất có hơn một nghìn người tu võ, mấy trăm con ma thú."

"Vậy mà đều là một kiếm giết trong nháy mắt?"

Bầu không khí có chút kỳ lạ.

Hô hấp của mọi người đều trở nên dồn dập.

Một tỷ này của nhà họ Thẩm không dễ kiếm như vậy.

Thẩm Lãng lạnh mặt, không thể không thừa nhận: "Kẻ này có chút quỷ dị!"

Đúng lúc này.

Một giọng nói từ sâu trong sương mù dày đặc phía trước truyền tới: "Mấy người có thể đừng thảo luận nữa không?"

"Tôi chờ các người được nửa tiếng rồi".

Xoạt!

Trên trăm ánh mắt đồng loạt nhìn sang.

"Ai?"

Mọi người chấn động.

Cơ thể mềm mại của Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run lên: "Là anh ấy!"

Ong!

Sương mù dày đặc tan đi.

Chỉ thấy một người con trai trẻ tuổi đang ngồi trên một tảng đá nghỉ ngơi.

Bốn phương tám hướng đều là thi thể!

"Diệp Bắc Minh!"

Đồng tử mọi người co lại.

Đôi mắt trợn to!

Bọn họ nằm mơ cũng không ngờ rằng lại dùng phương thức này nhìn thấy Diệp Bắc Minh?

Đối phương vậy mà đang chờ bọn họ!

Diệp Bắc Minh chỉ hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi: "Thả bọn họ, sau đó quỳ xuống thần phục, nhận tôi làm chủ nhân!"

"Tôi có thể tha cho các người một con đường sống".

Mọi người ngây người: "Anh nói gì?"

Nghẹn họng nhìn trân trối!

Khóe mắt mấy người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lãng, Quỷ Thủ Độc Thánh, Ác Thông Thiên, Tần Phong co giật.

Thế này cũng khoa trương quá rồi!

Ác Thông Thiên gào lên một tiếng: "Thằng tạp chủng, dám nói khoác mà không biết ngượng trước mặt kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi hả?"

"Quỳ xuống cho tôi!"

Ầm ầm!

Chân nguyên của Ác Thông Thiên cuồn cuộn, xông tới như một con thú dữ!

Người này vậy mà là cảnh giới Hợp Nhất!

Tần Phong kêu to: "Anh Diệp cẩn thận, tên này rất hung tàn!"

"Giết người không chớp mắt, là kẻ ác đệ nhất thiên hạ!"

Diệp Bắc Minh đứng chắp tay.

Bình tĩnh nhìn Ác Thông Thiên đánh tới!

Một trăm mét!

Năm mươi mét!

...

Mười mét!

Diệp Bắc Minh vẫn thờ ơ.

Ác Thông Thiên điên cuồng cười một tiếng: "Nhóc con, mẹ nó cậu sợ tới ngu rồi hả?"

"Một phế vật sơ kỳ Võ Thánh!"

"Thấy kẻ ác đệ nhất thiên hạ tôi không bị dọa quỳ xuống đã là rất can đảm rồi!"

Ba mét, đã đến!

Trong thoáng chốc.

Diệp Bắc Minh gọn gàng mà linh hoạt ra tay, đấm ra một quyền!

Sau lưng anh sát khí ngập trời, một giọt huyết long bùng nổ từ trong nắm đấm!

Ầm!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.

"A!"

Ác Thông Thiên kêu thảm một tiếng, cánh tay tấn công đã bị đánh nổ tung!

Một mảnh sương máu vỡ ra!

Bay ra ngoài giống như chó chết.

Ầm!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, lôi ảnh trùng trùng.

Đi tới không trung phía trên cơ thể Ác Thông Thiên, đạp mạnh một cước xuống!

Một tiếng "Răng rắc" thật lớn vang lên!

Ác Thông Thiên như bị sét đánh, lao xuống đất như sao băng!

Diệp Bắc Minh từ trên trời giáng xuống, một chân đạp đầu Ác Thông Thiên: "Kẻ ác đệ nhất thiên hạ?"

"Xem ra, ông còn chưa đủ ác đâu!"

Phó Thập Nhất Lang nhướng mày.

Ánh mắt Thẩm Lãng lạnh giá, mang theo một chút ghen ghét!

Ánh mắt Yêu Nữ Oản Oản nhìn về phía Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn thay đổi, vậy mà có một ít hưng phấn.

Tần Phong nhìn Diệp Bắc Minh thật sâu!

"Hít!"

Những người còn lại hít sâu một hơi, trong mắt toàn là chấn động!

Đó chính là Ác Thông Thiên, kẻ ác đệ nhất thiên hạ!

Giao thủ với Diệp Bắc Minh thậm chí cả một chiêu cũng không cầm cự nổi?

Đệch!

Trái tim bọn họ đều sợ tới mức nổ rồi.

Một giây sau.

Tần Phong nở nụ cười: "Ha ha, Diệp Bắc Minh quả nhiên anh có chút bản lĩnh!"

"Tôi cho anh một cơ hội, thả Ác Thông Thiên".

"Sau đó chém đứt đầu mình, tôi có thể không truy cứu người nhà của anh..."

Không đợi anh ta nói xong.

Diệp Bắc Minh chợt nhấc chân đạp xuống, sương máu nổ bung!

Đầu Ác Thông Thiên biến thành một đống thịt nát!
Chương 579: Huyết mạch Ma tộc ư?

"Cái gì cơ?"

Tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Sao Diệp Bắc Minh lại dám xem lời nói của Tần Phong như gió thoảng chứ?

Nụ cười trên mặt Tần Phong thoáng chốc sượng trân: "Mày...!"

Một luồng kiếm khí sắc như dao ập tới, ngắt lời anh ta một lần nữa.

Roẹt!

Đó là kiếm khí mang sắc màu đỏ chót, chứa đựng hơi thở đầy bạo tàn và điên loạn!

Giọng nói của Diệp Bắc Minh hệt như vọng lại từ nơi địa ngục Cửu U kinh hoàng: "Những người khác quỳ xuống nhận tôi làm chủ nhân thì được phép sống sót".

"Còn anh? Anh là tên rác rưởi ăn hại phương nào hả?"

"Chết đi cho đỡ chật đất!"

Gia đình là vảy ngược bất khả xâm phạm của Diệp Bắc Minh.

Dám động chạm đến vảy ngược của rồng ắt phải nhận lấy cái chết.

Tần Phong hoàn toàn không ngờ Diệp Bắc Minh lại ngông cuồng đến thế, dám chủ động ra tay với anh ta.

"Diệp Bắc Minh, hãy trả giá cho sự ngông cuồng và ngu muội của mày đi!"

"Mày dám ra tay với tao mà chưa thèm hỏi tao là ai cơ à?"

"Ra đây, Thiên Tuyệt Ma Ảnh!"

Một tiếng gầm thét vang rền cất lên.

Một thanh đao quý đầu rồng màu đen hiện ra trong tay Tần Phong, nó tỏa ra hơi thở cuồng loạn đến mức ào ạt ùa ra hệt sóng thần dữ dội.

Chính lúc này.

Không ngờ có một ma ảnh cao ngút ngàn hiện diện sau lưng Tần Phong.

Nó mang đến sát khí, sự rét buốt tột cùng cũng như áp lực lớn lao đến nỗi tưởng chừng có thể dìm nát người ta.

Giống như Ma Thần đã giáng trần vậy!

Ngay giây phút nhát kiếm của Diệp Bắc Minh sắp sửa chém nát ma ảnh ngút trời kia.

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng đến vô tình cất lên: "Dám ra tay với chủ nhân của tôi tại địa bàn của tôi à?"

"Ma ảnh? Nó là cái thá gì chứ!"

“Biến đi!”

Vèo!

Một chùm tia sáng màu đen bay vút ra khỏi nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, bay đến, nhanh đến độ xé tan cả không khí.

Nó đâm xuyên tất thảy mọi thứ!

"Uỳnh uỳnh!"

Đất rung núi chuyển, không khí chấn động!

Trong chốc lát, Tần Phong và bóng Ma Ảnh hùng vĩ kia biến đi đâu mất tăm.

Không mảy may tồn tại trên thế gian này nữa.

Cả Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang lẫn Quỷ Thủ Độc Thánh đều không hẹn mà cùng quay phắt qua nhìn về phía nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc, môi run run: "Đó là..."

Ừng ực! Ừng ực! Ừng ực!

Bọn họ nuốt nước miếng một cách sợ hãi: "... Đó là thứ gì thế?"

Đồng tử của Diệp Bắc Minh co rút, hắn cũng nhìn vào sâu trong Tử Vong cốc: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, hình như tia sáng đen vừa nãy là một con mắt đúng không?"

"Đậu xanh rau má! Một con mắt mà tiêu diệt được cảnh giới Hợp Nhất luôn à?"

Bầu không khí rơi vào sự im lặng chết chóc.

Vù!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm về hướng ánh sáng đen kia bắn tới.

Ngay giây kế tiếp.

Bành!

Một màn sương dày đặc ùn ùn kéo đến, nhấn chìm muôn nơi!

Trong chốc lát, ai nấy cũng cứng đờ như tượng, cứ như thể họ đã bị trúng Định Thân Chú vậy.

Diệp Bắc Minh giật mình: "Màn sương này có vấn đề!"

Giọng nói lạnh như băng, nghe chẳng có cảm xúc nào hồi nãy truyền đến: "Thiếu chủ, bọn họ chỉ bị bất động thôi, không sao đâu ạ".

"Thuộc hạ chờ thiếu chủ đã lâu lắm rồi".

Âm thanh ấy chứa đựng sự kích động vô ngần.

Đồng thời cũng đan xen nỗi niềm vui mừng khôn xiết.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Đằng đó gọi tôi là thiếu chủ à?"

Giọng nói kia trả lời: "Đương nhiên rồi, cậu là thiếu chủ của tôi mà".

"Thiếu chủ, cậu mau đi vào đi".

"Tôi ở dưới giếng Tử Vong chờ cậu rất nhiều năm rồi".

"Cậu mà không tới thì không còn ai có thể phá giải phong ấn cho tôi được!"

Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ khó tin: "Ông ở dưới giếng Tử Vong ư?"

"Lẽ nào ông chính là thứ mà mẹ tôi muốn tôi tìm?"

Giọng nói kia tiếp tục cất lên: "Thiếu chủ, cậu đi vào là sẽ biết ngay thôi".

Kế đó.

Màn sương dày đặc trước mắt đã xua tan.

Để lộ một con đường.

Dẫn vào nơi sâu thẳm trong Tử Vong cốc.

Diệp Bắc Minh hơi tần ngần một hồi nhưng không quá lâu, hắn xông vào đó ngay.

Dọc đường đi, anh phát hiện rất nhiều người tu võ bị bao phủ trong màn sương đen, đứng yên như một bức tượng vậy.

Cả hơn một ngàn con ma thú cho dù đang trong cuộc chiến cũng bị đứng yên, không một ngoại lệ nào!

Diệp Bắc Minh đi thẳng một mạch trăm cây số.

Tiến vào nơi sâu nhất của Tử Vong cốc.

Cảnh tượng hiện ra trước mắt làm Diệp Bắc Minh bàng hoàng giật thót.

Những bộ xương!

Một rừng xương trắng hếu vô tận!

Xương cốt của người và ma thú chất chồng thành núi.

Tất cả đều vây quanh một chiếc giếng cổ ở chính giữa.

Cái giếng ấy đang lan tỏa màn sương đen dày đặc.

Giếng Tử Vong!

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: "Ma khí, không thể tin được, là ma khí kìa!"

Diệp Bắc Minh giật mình: "Ma khí ư?"

Giọng điệu tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghe rất nghiêm túc: "Đúng vậy, lượng ma khí ở đây vô cùng tinh khiết!"

"Giết người sẽ có thể ngưng tụ sát khí".

"Tinh luyện sát khí xong thì sẽ thành ma khí".

"Nhóc con, tôi khuyên cậu đừng có mà qua đó, ngay cả tôi cũng thấy nguy hiểm rình rập đây!"

"Cậu nhìn biển xương cốt trắng phau xung quanh xem, không một ai được phép lại gần miệng giếng Tử Vong cả!"

"Nếu cậu chủ quan đi tới, mà tôi vẫn chưa bình phục hoàn toàn thì có thể cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy!"

Diệp Bắc Minh lấy làm ngạc nhiên.

Ngay cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng cảm giác được nguy hiểm ư?

Anh đứng nguyên tại chỗ, cảnh giác nhìn về phía giếng Tử Vong.

Một giọng nói truyền ra từ trong giếng Tử Vong: "Thiếu chủ, ở đây đấy ạ".

"Cậu mau tới đi, tôi đang ở trong giếng Tử Vong chờ cậu đây!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cẩn thận đấy!"

Long Đế cũng run như cầy sấy: "Diệp Bắc Minh, bổn đế cũng từng gặp người của Ma tộc nhưng bao giờ thấy ai có ma khí nồng nặc như thế cả!"

"Chắc chắn giếng Tử Vong này có vấn đề, tôi khuyên cậu đừng qua đó thì hơn!"

Diệp Bắc Minh thừa biết rằng.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Long Đế sẽ không hại mình.

Nhưng lời nhắn mà mẹ để lại thì bảo anh đi tìm giếng Tử Vong!

Mẹ anh có hại anh không?

Rõ ràng cũng không!

"Phù!"

Diệp Bắc Minh hít một hơi thật sâu, tiến lên một bước, lại gần giếng Tử Vong.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nom hơi giật mình: "Ê nhóc, cậu..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Có lẽ chỉ còn cách này để tất cả bí mật được hé màn thôi!"

"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xin lỗi ông".

"Cho dù đằng trước là núi đao hay biển lửa đi chăng nữa, thì ta cũng phải xông vào!"

Dứt lời, anh phất tay.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh.

Diệp Bắc Minh bước từng bước về phía giếng Tử Vong.

Giữa anh và nó chỉ cách nhau mấy trăm mét.

Những khúc xương trắng hếu dưới chân gãy lìa, phát ra tiếng "răng rắc", "răng rắc".
Chương 580: Dung hợp với con mắt thần ma, thăng cấp thành Võ Đế

Khiến người ta rợn cả da đầu!

Khi đã lại gần giếng Tử Vong, Diệp Bắc Minh phát hiện trên giếng khắc hằng hà sa số những phù văn lạ lẫm mà mình chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Tuy nhiên, hình dáng của mỗi một phù văn lại quen thuộc một cách kỳ lạ!

"Thiếu chủ, cuối cùng cậu cũng tới rồi!"

"Cậu hay mau phá giải phong ấn cho tôi đi, giải phong ấn rồi thì tôi sẽ có thể đi ra!"

Giọng nói vọng lại từ dưới giếng Tử Vong, nghe kích động đến là rõ.

"Tôi phải làm gì để phá giải phong ấn?"

"Chỉ cần máu của cậu tôi, cậu hãy nhỏ máu lên giếng Tử Vong đi!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu, cắn rách đầu ngón tay.

Sau đó, anh nhỏ một giọt máu tươi lên giếng Tử Vong.

Âm thanh "răng rắc" giòn tan vọng lên, như thể cốc thủy tinh bị đập vỡ.

Phong ấn đã được giải trừ!

Ngay một giây sau đó.

Vù!

Một vật thể hình quả bóng bay ra từ trong giếng Tử Vong.

Nó nhào thẳng vào lòng Diệp Bắc Minh.

Anh cúi đầu nhìn: "Đậu xanh rau má!"

Diệp Bắc Minh giật cả mình.

Không ngờ đây là một con mắt!

Một con mắt to như bóng rổ: "Ông là cái gì thế?"

"Thiếu chủ, tôi là con mắt thần ma đây!"

"Con mắt thần ma?"

Diệp Bắc Minh chau hàng lông mày lại.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng rú lên: "Con mắt thần ma?!"

Long Đế cũng gầm lên thật to: "Đậu má, đây là con mắt thần ma đó hả?!"

Chỉ mỗi một mình Diệp Bắc Minh là ngập ngừng: "Sao thế, hai người đều biết thứ này à?"

Trông tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng kích động: "Đâu phải chỉ là biết thôi đâu, đây là thứ được ngưng tụ bởi ma khí gần cội nguồn nhất, thuần túy nhất giữa trời đất đấy!"

"Trong số các đời ký chủ của tôi, chỉ có hai người từng sở hữu con mắt thần ma!"

"Nhưng cuối cùng bọn họ đều..."

Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi: "Cuối cùng bọn họ đều thế nào?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi vào im lặng.

Ông ta không trả lời.

Một lúc sau, ông ta mới bật ra một câu: "Nhóc con à, tôi nghĩ cậu sẽ không muốn biết đâu".

"Vì nếu biết, cậu sẽ bị thương đấy".

Diệp Bắc Minh nhìn về phía con mắt thần ma: "Mẹ tôi bảo ông ở lại đây à?"

"Đúng vậy, đây là yêu cầu của thánh nữ điện hạ".

Con mắt thần ma trả lời.

"Thánh nữ?"

"Thánh nữ gì cơ?"

Con mắt thần ma trả lời một cách chắc nịch: "Đương nhiên là thánh nữ của Ma tộc rồi!"

Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Ma tộc?"

"Trên thế giới này thật sự có chủng tộc này sao?"

Lúc anh học nghệ trên núi Côn Luân, Diệp Bắc Minh từng được nghe kể về Ma tộc từ các sư phụ.

Ma thú tu luyện đến một cảnh giới nhất định sẽ có thể hóa thành hình người.

Những cá thể như thế được gọi là Ma tộc!

Lúc đó anh cứ ngỡ các sư phụ nói đùa.

Chẳng lẽ trên đời này có Ma tộc thật ư?

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Tất nhiên rồi, cơ mà vị diện nào cấp bậc thấp quá thì thường sẽ không có Ma tộc đâu".

Nếu như Ma tộc là ma thú tu luyện thành hình người.

Thì người mẹ Diệp Thanh Lam của anh không thể là Ma tộc được!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Ông nhầm rồi".

"Mẹ tôi là người, không phải thánh nữ Ma tộc gì đó mà ông nói đâu".

Con mắt thần ma giải thích cặn kẽ: "Thánh nữ điện hạ đúng là con người".

"Nhưng thánh nữ điện hạ từng có lần bị thương rất nặng, nguy kịch đến nỗi suýt chết".

"Thánh tử Ma tộc đã rót ma huyết của mình vào cơ thể của thánh nữ điện hạ".

"Thế nên mẹ của thiếu chủ là nửa ma nửa người".

"Tương tự, bà ấy cũng là thánh nữ của Ma tộc".

"Trong cơ thể thiếu chủ cậu đây cũng có một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy ạ".

Trên mặt Diệp Bắc Minh đầy vẻ ngỡ ngàng: "Gì cơ?"

"Trong cơ thể ta có dòng máu của Ma tộc ư?"

Con mắt thần ma trả lời: "Đúng rồi ạ".

Giọng nói của Diệp Bắc Minh trở nên nặng nề: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, chuyện gì thế này?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng một hồi mới chậm rãi trả lời: "Ông ta không lừa cậu đâu, quả thật trong cơ thể cậu đang chảy một phần tư huyết mạch Ma tộc đấy".

"Lần đầu tiên thấy cậu ở Long Đô là ta đã biết rồi".

"Mẹ nó!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm.

Tuy nhiên, với tư cách là một người hiện đại, anh nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Mang trong mình huyết mạch Ma tộc thì đã làm sao?

Càng ngầu thôi!

Diệp Bắc Minh hỏi: "Mẹ tôi đang ở đâu?"

Con mắt thần ma trả lời: "Bà ấy đang ở cùng với bố thiếu chủ đấy ạ".

"Bố tôi là ai?"

"Thánh tử Ma tộc ạ".

Diệp Bắc Minh chần chừ: "Nếu bố tôi là thánh tử Ma tộc còn mẹ tôi là thánh nữ Ma tộc thì vì sao không giữ tôi ở bên cạnh?"

Con mắt thần ma lắc lư mấy bận, tỏ ra không biết.

Diệp Bắc Minh đổi câu hỏi: "Người đứng đầu Côn Luân Hư là ai?"

"Người đứng đầu Côn Luân Hư là đồ đệ của bố thiếu chủ".

"Còn chín mươi chín sư phụ của tôi thì sao?"

Con mắt thần ma trả lời: "Đó là chín mươi chín cao thủ siêu cấp với sức mạnh cực kỳ khủng khiếp, bọn họ dưới cơ bố cậu đó".

"Để thực hiện một cam kết, họ đã trấn giữ tại Côn Luân Hư để bảo vệ cậu đến khi cậu trưởng thành".

Diệp Bắc Minh lại hỏi: "Còn mười người sư tỷ của tôi thì sao?"

Con mắt thần ma vui vẻ giải thích: "Đó là mười cô gái nhan sắc chim sa cá lặn mà mẹ cậu đã đích thân chọn cho cậu đó!"

"Nếu cậu không thích họ thì xem họ như con ở cũng được!"

"Còn nếu cậu thích họ thì cưới họ luôn!"

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: "Đậu xanh rau má!"

"Đừng có nói bậy nói bạ, họ là sư tỷ của tôi mà!"

Con mắt thần ma cười bảo: "Xem thiếu chủ chọn gì thôi ạ!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc bố mẹ tôi đang ở đâu?"

Con mắt thần ma thoáng khựng lại một lúc.

Rồi ông ta hơi lắc lư giữa không trung: "Thiếu chủ, cái này thì tôi cũng không biết nữa".

"Tôi tồn tại chỉ để nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, để cậu biết thân thế và lai lịch của mình thôi".

"Còn những thứ khác thì các chủ nhân không nói với tôi".

"Được rồi, thiếu chủ, thời gian không còn nhiều nữa".

"Chúng ta dung hợp đi!"

Diệp Bắc Minh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Dung hợp gì cơ?"

Vù!

Con mắt thần ma thình lình bộc phát ra hàng nghìn tia sáng, thoáng chốc đã nhập vào mi tâm của Diệp Bắc Minh!

Ngay sau đó.

Khí thế của Diệp Bắc Minh bỗng dưng tăng vọt!

Vô cùng đáng sợ!

Ầm ầm!

Chính lúc này.

Toàn bộ Tử Vong cốc rung chuyển dữ dội, cứ như thể đang có một trận động đất khủng khiếp xảy ra vậy!

Người xung quanh cũng không còn bị bất động nữa!

"Có chuyện gì thế?"

"Sao không thấy Sát Thần đâu cả?"

"Hồi nãy là chuyện gì thế?"

"Tia sáng đen đó là sao? Không ngờ nó lại có thể xóa bỏ Tần Phong!"

Đám người Yêu Nữ Oản Oản, Phó Thập Nhất Lang, Thẩm Lang, Quỷ Thủ Độc Thánh lấy lại tinh thần.

Tiêu Nhã Phi tóm lấy cánh tay của Tiêu Dung Phi: "Chị ơi, sao không thấy anh Diệp đâu cả?"

"Có khi nào anh ấy cũng bị tiêu diệt rồi không?"

Đôi mắt bồ câu của cô ta thoáng chốc đỏ hoe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK