Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2180: Bá đạo, mạnh mẽ đến cùng!

"Tùy cô, dù sao thì tôi cũng đã đưa ra thư từ hôn rồi!"

"Ký hay không, tùy cô!"

"Bây giờ không phải tôi không có tư cách làm người đàn ông của cô, mà là cô không có tư cách làm người phụ nữ của tôi!"

Nói xong, Diệp Bắc Minh xoay người rời đi một cách nhẹ nhàng!

Quá trình này nhanh chóng và dứt khoát!

Nhìn những người trong đại điện đều chết lặng!

"Tên nhóc này!"

Khóe miệng Diệp Tinh Khung không khỏi nhếch lên.

Ban đầu khi Diệp Bắc Minh công khai tước đoạt thân phận thánh tử của Diệp Mặc, ông ta hơi khó chịu với Diệp Bắc Minh!

Cho dù có lão tổ Thí Thiên ủng hộ, trong lòng Diệp Tinh Khung cũng không thích tên nhóc này cho lắm!

Hành vi hôm nay của Diệp Bắc Minh thực sự quá bá đạo và mạnh mẽ!

Diệp Tinh Khung cảm thấy rất ấn tượng!

Vẻ mặt của Diệp Quỳnh ở bên cạnh tràn đầy sự ngưỡng mộ, hoàn toàn bị thuyết phục trước hành vi của Diệp Bắc Minh!

Ngược lại, khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Lâm gần như vặn vẹo: 'Cái gì mà mình không đủ tư cách làm người phụ nữ của anh ta chứ? Trước đó là Diệp Tiêu Dao! Bây giờ là Diệp Bắc Minh!!! Lạc Lâm này, chưa bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như vậy, chưa bao giờ!!!'

Lạc Lâm gào thét trong lòng!

Toàn thân cô ta đang run rẩy!

Mỗi lỗ chân lông đều đang nổi da gà!

Hoàn toàn tức giận!

"Nhóc con, chạy đi đâu!"

Một ông lão của nhà họ Lạc ở cảnh giới Tế Đạo cấp sáu nhìn thấy Diệp Bắc Minh chuẩn bị rời khỏi đại điện.

Ông ta càng tức giận hơn, tiến lên một bước, trong nháy mắt chặn trước mặt Diệp Bắc Minh!

Khuôn mặt già nua tràn ngập sự tức giận vô tận: “Nhóc con, tôi ra lệnh cho cậu lập tức quay lại xin lỗi tiểu thư nhà tôi!”

“Sau đó ký vào một tờ đơn từ hôn khác, cậu mới là người bị từ hôn!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

"Cậu không đồng ý? Tôi có cách làm cho cậu phải đồng ý!"

Ông lão nhà họ Lạc nheo mắt lại, trực tiếp vươn tay ra định tóm lấy cổ Diệp Bắc Minh!

Cực kỳ sắc bén!

Giận dữ!

"Cút!"

Diệp Bắc Minh hét nhỏ một tiếng, đấm ra một quyền không hề thương tiếc!

Bàn tay của ông lão nhà họ Lạc bị nổ tung tại chỗ, xương gãy bay tứ tung, ông ta cực kỳ ngạc nhiên lùi lại vài bước: "Cậu... sao có thể!"

"Cái này..."

Lạc Lâm cũng sửng sốt một lát.

Diệp Bắc Minh lại có thể đánh nát cánh tay của cảnh giới Tế Đạo cấp sáu chỉ bằng một cú đấm?

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, làm giống như hành động vừa rồi của ông lão nhà họ Lạc, nhưng lần này là tay cua Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ của ông lão nhà họ Lạc!

"Sao cậu dám!"

Ông lão nhà họ Lạc rất tức giận.

Một luồng hơi thở như sóng thần dâng trào ra, hướng về phía Diệp Bắc Minh!

Hơi thở của cảnh giới Tế Đạo cấp sáu thật đáng sợ!

Gào——!

Diệp Bắc Minh không nói một lời, chỉ với một cú lắc cổ tay, một huyết long lao ra và phá vỡ mọi thứ!

Ông lão nhà họ Lạc còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì một bàn tay cực kỳ khỏe mạnh đã tóm chặt lấy cổ ông ta!

"Thất trưởng lão!"

Lạc Lâm và bốn ông lão còn lại kêu lên!

Nhìn chằm chằm vào tay Diệp Bắc Minh, một luồng hơi thở màu xám đen không ngừng lưu chuyển giữa các ngón tay của anh!

'Dòng khí hỗn độn! Dòng khí hỗn độn!'

Lạc Lâm vô cùng kinh ngạc.

Nhất định là dòng khí hỗn độn đã khóa chặt sức mạnh của Thất trưởng lão, mới khiến ông ta không thể phản kháng!

Sắc mặt của Thất trưởng lão thay đổi mạnh mẽ, một cảm giác ngột ngạt truyền đến: "Nhóc con, cậu... Tôi là trưởng lão của nhà họ Lạc, sao cậu dám làm như vậy với tôi?"

"Mau thả tôi ra!"

"Được thôi!"

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười!

Năm ngón tay nắm lại!

Rắc một tiếng, cổ của Thất trưởng lão trực tiếp hóa thành sương máu, một cái đầu bay ra ngoài, vô cùng tức giận hét lên: "Diệp Bắc Minh, cậu dám hủy diệt thân thể máu thịt của tôi! Lão phu ít nhất sẽ bị tụt xuống một cấp, cậu điên rồi à!!!"

Cái đầu của Thất trưởng lão không ngừng gào lên!

Lạc Lâm và những người khác cũng choáng váng tại chỗ!

Không ai ngờ rằng sức chiến đấu của Diệp Bắc Minh lại kinh khủng như vậy!

Có vẻ như nó khác với những gì cô ta nghĩ!

"Ồn ào!"

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, trực tiếp đi đến trước cái đầu của Thất trưởng lão!

"Cậu ta định làm gì vậy?"

Mọi người trong nhà họ Lạc đều thay đổi sắc mặt.

Chỉ nhìn thấy.

Diệp Bắc Minh nhấc chân, dùng sức giẫm lên đầu Thất trưởng lão!

"Dừng lại!!!"

"Diệp Bắc Minh, anh dừng lại cho bổn tiểu thư!"

Bốn ông lão nhà họ Lạc cùng hét to lên với Lạc Lâm!

Diệp Bắc Minh vẫn như không nghe thấy gì, "bụp" một tiếng, giày Hồi Lực của anh hạ xuống đất!

Đầu của Thất trưởng lão nổ tung tại chỗ, thần hồn không kịp thoát ra khỏi đầu, hoàn toàn bị tiêu diệt!

Từng chiếc nhẫn trữ vật trên đầu ngón tay của bốn ông lão đều nhấp nháy một cái, khi họ giơ tay lên, một miếng ngọc bội xuất hiện trong lòng bàn tay của họ, trên đó xuất hiện một vết nứt!

Rắc!

Miếng ngọc bội hoàn toàn nổ tung và biến thành bột!

"Diệp Bắc Minh, cậu!!!"

Bốn ông lão cảnh giới Tế Đạo nhà họ Lạc đang đã tức giận đến mức suýt ngất đi.

Năm người là anh em ruột thịt, trong tay mỗi người đều có bốn miếng hồn ngọc, tượng trưng cho bốn người còn lại!

Hiện giờ miếng hồn ngọc thuộc về Thất trưởng lão đã nổ tung hoàn toàn!

Lạc Lâm tức giận đến mức bả vai run lên, đôi mắt đẹp đỏ ngầu, khàn giọng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, anh dám giết chết trưởng lão của nhà họ Lạc chúng tôi! Anh thật tàn nhẫn!"

Quay lại.

Nhìn chằm chằm vào Diệp Tinh Khung: "Diệp gia chủ, hôm nay ngài phải cho tôi một lời giải thích!"

"Tôi tới nhà họ Diệp chỉ là để hủy hôn!"

"Diệp Bắc Minh đã mất tích 1,8 tỷ năm, mấy năm nay tôi cũng chưa từng nhắc đến chuyện này phải không? Tất cả đều là vì thể diện của nhà họ Diệp!"

"Sau khi nghe được tin tức của anh ta, tôi đã nhanh chóng tới từ hôn, mang theo rất nhiều quà cáp để nâng mặt mũi cho nhà họ Diệp!"

"Đây chính là cách nhà họ Diệp của các người đối xử với nhà họ Lạc của chúng tôi sao? Dám công khai giết chết trưởng lão của nhà họ Lạc, rốt cuộc là các người có ý gì!!!"

Giọng nói của Lạc Lâm gần như vỡ òa!

Cảm giác tức giận và nhục nhã cứ ập đến!

"Lạc cô nương…"

Diệp Tinh Khung vừa mở miệng.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh gần như đồng thời vang lên: "Cô muốn một lời giải thích? Tôi sẽ cho cô một lời giải thích thỏa đáng!"

"Thứ nhất, tôi là thánh tử của nhà họ Diệp, trưởng lão của nhà họ Lạc các người là cái thá gì?"

“Có tư cách gì ra lệnh cho tôi?”

"Thứ hai, chỉ là một trưởng lão nhỏ bé của nhà họ Lạc lại dám công kích tôi? Ông ta chán sống rồi sao?"

"Thứ ba, đây là đại điện của nhà họ Diệp! Là nơi linh thiêng bất khả xâm phạm!"

"Đừng nói là trưởng lão của nhà họ Lạc, ngay cả gia chủ của nhà họ Lạc tới đây!"

"Cô hỏi ông ta thử xem có dám ra tay với thánh tử nhà họ Diệp ngay tại đây không!"

Nói tới đây.

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Ha ha! Dù là bất cứ lý do nào thì ông ta cũng đáng chết!"

"Lạc Lâm cô nương, cô có ý kiến gì không?"

"Anh..."

Lạc Lâm nhất thời không nói nên lời.

Không thể phủ nhận, Diệp Bắc Minh nói đúng! Nếu có người dám ra ray ở đại điện của nhà họ Lạc, tuyệt đối không có cơ hội sống sót!

Điều này tượng trưng cho sự uy nghiêm của một chủng tộc Đế Huyết, bất khả xâm phạm!

"Nhưng anh cũng không nên trực tiếp giết chết Thất trưởng lão!"

Đôi mắt của Lạc Lâm gần như rỉ máu.

Diệp Bắc Minh nở một nụ cười đầy ẩn ý, nói: "Tôi giết ông ta thì cô có thể làm gì được tôi?"

"Anh!"

Lạc Lâm không ngờ Diệp Bắc Minh lại trả lời như vậy, vừa tức giận vừa nhục nhã, lại nghe những lời này khiến cô ta hộc ra một búng máu từ trong tim!

"Tiểu thư!"

Bốn ông lão còn lại bước tới và nhanh chóng đỡ Lạc Lâm.

Nên cô ta mới không bị ngã!

Diệp Bắc Minh cũng lười nhìn cô ta thêm lần nữa, quay người rời đi: "Nếu muốn từ hôn thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào! Gia chủ, tôi còn có việc phải làm, đi trước!"

Bóng dáng biến mất!

Chỉ còn lại Diệp Quỳnh đi cùng anh vẫn đứng ở nơi đó, kinh hãi nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh.

Khóe miệng cô ta nhếch lên: "Tên này thật sự là làm người ta kinh ngạc!"

Suy nghĩ một lúc, cô ta liếc nhìn đại điện hỗn loạn rồi nhanh chóng đuổi theo anh ra ngoài!

Vừa ra khỏi đại điện liền nhìn thấy Diệp Bắc Minh đang đứng trên bậc thềm!

"Tại sao cậu không đi?"

Diệp Quỳnh cười tiến lên, nói đùa: "Có phải thấy hối hận? Cảm thấy không nên vô tâm như vậy, dù sao thì vị hôn thê này của cậu cũng khá xinh đẹp!"

"Tôi biết Lạc Lâm, cô ta có tên trong bảng xếp hạng Đế Huyết!"

"Hơn nữa cô ta cũng là một trong những người đẹp hàng đầu ở đại lục Trung Châu, có vô số người theo đuổi!"

"Tôi cảm thấy chuyện này vẫn còn có hi vọng, cậu vừa mới biểu hiện ra thực lực mạnh mẽ như vậy, không chừng còn có thể kéo người ta trở về được!"

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Diệp Quỳnh: "Cô ta trông còn không đẹp bằng cô!"

"Không có ngực, cũng chẳng có mông!"
Chương 2181: Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: Lợi hại!

"Ặc..."

Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Quỳnh bỗng chốc đỏ bừng.

Đặc biệt là hai vị trí mà Diệp Bắc Minh nhắc đến, thực sự cảm thấy có hơi kỳ lạ: "Được rồi! Tôi là chị của cậu, cậu dám trêu chọc tôi?"

Khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc!

Diệp Bắc Minh nói: “Không nói chuyện với cô nữa, cô có biết Diệp Tiên Phàm đang ở đâu không?”

"Diệp Tiên Phàm? Con người cậu ta tương đối quái gở, nơi ở của cậu ta ở khá xa, cậu tìm cậu ta làm gì?"

Diệp Quỳnh thấy hơi thắc mắc.

"Tôi tìm cậu ta có chút chuyện, cô dẫn tôi đi một chuyến đi!"

"Cậu đi theo tôi!"

Diệp Quỳnh gật đầu và dẫn Diệp Bắc Minh đi về một hướng nhất định.

Cùng lúc đó, sâu trong một tòa nhà cổ kính của nhà họ Diệp, Diệp Tiên Phàm đang ngồi trên đài câu cá.

Ông lão lưng còng đang quỳ trên mặt đất, báo cáo chuyện xảy ra trong đại điện của nhà họ Diệp!

"Ồ? Anh ta giết chết Thất trưởng lão của nhà họ Lạc?"

"Cảnh giới Tế Đạo cấp sáu? Dễ dàng giết chết chỉ trong nháy mắt?"

"Vâng, thưa chủ nhân!"

Ông lão lưng còng kính cẩn quay đầu lại.

Ánh mắt của Diệp Tiên Phàm không ngừng lập lòe: "Tên này rốt cuộc muốn làm cái gì? Chẳng lẽ anh ta thật sự chỉ là một kẻ ngốc, quá thẳng thắn, đắc tội nhà họ Lạc như vậy có ích lợi gì?"

"Nếu là tôi thì trực tiếp từ hôn thế là xong, anh ta..."

Anh ta còn chưa nói hết câu.

Một người hầu mảnh khảnh đi tới, quỳ trên mặt đất: "Công tử, thánh tử muốn gặp ngài!"

"Thánh tử? Diệp Mặc?" Diệp Tiên Phàm sửng sốt.

Người hầu lắc đầu: "Không phải, là Diệp Bắc Minh..."

"Diệp Bắc Minh, anh ta tới đây làm gì?" Diệp Tiên Phàm theo bản năng đứng dậy, suy tư mấy giây: "Đi, đi xem xem!"

Đi thẳng tới cổng lớn, Diệp Bắc Minh và Diệp Quỳnh đang đứng ở đó.

Diệp Tiên Phàm cười nói: "Anh Diệp, sao anh lại tới đây? Tại sao còn đứng ở bên ngoài, mau vào trong đi!"

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt trực tiếp xuất hiện trong lòng bàn tay: "Cậu đã đặt ra cấm chế đối với Hỗn Độn Cốt này đúng không? Bây giờ lập tức giải trừ cấm chế đi!"

Diệp Tiên Phàm sửng sốt!

Anh ta không thể ngờ được Diệp Bắc Minh lại tới đây vì chuyện này!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng bất ngờ truyền âm: "Nhóc con, cậu đang làm gì vậy?"

Diệp Bắc Minh trả lời: "Đơn giản! Nếu không giải quyết được phiền toái, thì giải quyết người gây ra phiền toái!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng hồi lâu mới thốt ra hai chữ: “Lợi hại!”

Trong lòng Diệp Tiên Phàm buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Anh Diệp, Hỗn Độn Cốt này là đồ của anh, anh nên tự mình giải quyết cấm chế bên trong đó, đúng không?"

"Thứ này đã trả lại cho chủ của nó rồi, tại sao lại đến tìm tôi?"

"Sao vậy? Chẳng lẽ là... Anh Diệp không thể giải quyết được sao?"

"Có thể làm được, nhưng có chút phiền toái!"

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: "Rốt cuộc việc xử lý thứ này cũng không dễ dàng như xử lý cậu!"

"Cậu thấy có đúng không?"

Vừa dứt lời, Diệp Bắc Minh liền tiến lên một bước!

Thân ảnh lóe lên, giống như một bóng ma xuất hiện ở trước mặt Diệp Tiên Phàm, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay cả Diệp Tiên Phàm cũng ngạc nhiên.

'Trên đời này ngoại trừ Hư Không Thuật, làm sao có tốc độ nhanh như vậy được? Chẳng lẽ anh ta học Hư Không Thuật?'

'Không thể nào! Đây là thần thông của tộc Bất Hủ, làm sao anh ta có thể biết được?'

Trong khi con ngươi anh ta co lại!

Diệp Bắc Minh đã giơ Hỗn Độn Cốt ra: "Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, giải trừ cấm chế bên trong!"

"Nếu tôi không..."

Diệp Tiên Phàm còn chưa nói hết câu.

"Cậu không chịu? Cậu nghĩ rằng cậu là tôi sao!"

Diệp Bắc Minh tát anh ta một cái!

Bốp——!

Tốc độ nhanh đến mức Diệp Tiên Phàm thậm chí không kịp phản ứng!

Mặt anh ta đột nhiên đau nhói!

Cả người bay ra ngoài, toàn thân va vào cánh cửa gỗ cổ kính, mảnh vụn bay tứ tung và hoàn toàn nổ tung!

Quan trọng hơn là Diệp Tiên Phàm không thể ngờ được là Diệp Bắc Minh lại thật sự tát anh ta một cái!!!

Lại rất dứt khoát!

Rất gọn gàng!

"Diệp Bắc Minh!!!"

Diệp Tiên Phàm khẽ gầm lên một tiếng, từ trong đống đổ nát đứng dậy, trên mặt anh ta có năm dấu ngón tay trông rất đáng sợ!

"Hả?"

Đôi mắt đẹp của Diệp Quỳnh hơi co rúm lại, cứng đờ tại chỗ!

Một số người tu võ của nhà họ Diệp ở gần đó cũng nhanh chóng tụ tập lại sau khi nghe thấy tiếng huyên náo, khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh và Diệp Tiên Phàm đánh nhau, họ không khỏi bắt đầu bàn tán!

Diệp Bắc Minh không để ý tới lời bàn tán của mọi người, bình tĩnh nói: "Hiện tại tâm trạng tốt hơn chưa? Nếu cảm thấy ổn!"

"Lập tức!"

"Lập tức!"

"Loại bỏ cấm chế trong Hỗn Độn Cốt!"

"Nếu không, cái tát thứ hai sẽ tới!"

Diệp Bắc Minh giơ tay lên.

Diệp Tiên Phàm đứng đó, lửa giận trong mắt gần như thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi!

Im lặng khoảng mười mấy hơi thở!

"Ha ha ha ha! Anh Diệp, thật xin lỗi, do tôi quên mất! Đáng lẽ anh nên sớm nói rõ ràng là anh không giải quyết được cấm chế này không phải là được sao? Nào, để tôi giúp anh!"

Diệp Tiên Phàm cười nói.

Trong giọng nói có một sự lạnh lùng vô tận!

Diệp Bắc Minh nói: "Tôi không giải quyết được cấm chế, chẳng lẽ cũng không giải quyết được cậu sao?"

Con ngươi của Diệp Tiên Phàm co rụt lại, gần như cắn nát răng hàm!

Nhịn!

Mọi giận dữ, hãy chịu đựng hết tất cả!

Anh ta giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt liền bay vào trong tay.

Một vài phù văn rơi xuống, chỉ với một cái vẫy tay, tất cả 108 thanh huyết kiếm đều được lấy ra từ Hỗn Độn Cốt!

Lúc này anh ta mới đưa Hỗn Độn Cốt trả lại cho Diệp Bắc Minh!

"Cảm ơn!"

Diệp Bắc Minh để lại hai chữ, xoay người rời đi.

Diệp Quỳnh sửng sốt vài giây rồi nhanh chóng đi theo.

Diệp Tiên Phàm lảo đảo, tức giận gần như hộc máu: "Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha ha! Diệp Bắc Minh, anh thật là không biết sống chết!"

"Tôi vốn đang nghĩ giữ anh lại thêm mấy ngày!"

"Nếu anh đã vội vàng chịu chết như vậy thì không cần thiết!!! Mỗi một phần máu thịt của anh đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho công pháp của tôi!!!"



Tùy tiện tìm một lý do và đuổi Diệp Quỳnh đi.

Diệp Bắc Minh trở về núi Huyền Phù, thần hồn tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn!

"Tiền bối!"

Tấm bia mộ thứ ba khẽ rung lên.

Bên trong vang lên một thanh âm: "Ký chủ, sao vậy?"

Diệp Bắc Minh nói: "Việc Hỗn Độn Cốt tôi đã giúp người xử lý! Tôi đã kiểm tra cấm chế bên trong, tất cả đã được giải trừ, khẳng định không có vấn đề gì!"

"Thật sao?"

Diệp Tiêu Dao có chút kích động.

Thần hồn lại lao ra, nhưng so với lần trước thì lại càng mờ ảo hơn!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, Hỗn Độn Cốt bay ra, rơi xuống trước mặt Diệp Tiêu Dao.

Diệp Tiêu Dao rất cảnh giác, tách ra một sợi thần hồn to bằng sợi tóc, đi vào trong Hỗn Độn Cốt!

Sau khi kiểm tra một lượt, đảm bảo không có vấn đề gì.

Vui mừng khôn xiết: "Đúng thật vậy, tốt! Quá tốt!"

"Ký chủ, Hỗn Độn Cốt không có vấn đề gì, bổn tọa có thể khôi phục một ít sức mạnh, có lẽ thật sự không cần phải chết!"

"Để khúc xương này lại, cậu hãy quay lại vào tối nay!"

"Nếu như tôi khôi phục tốt, đêm nay tôi có thể giúp cậu tìm được thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!"

Nghe vậy, Diệp Bắc Minh rất hưng phấn, nhanh chóng rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!

Diệp Tiêu Dao nheo mắt lại, thần hồn không do dự nữa, trực tiếp chìm vào trong Hỗn Độn Cốt!

Trong giây lát.

Toàn bộ trên không trung của nghĩa địa Hỗn Độn, sấm sét ầm ầm, mây đen vô tận tụ tập!

Giống như ngày tận thế!

...

"Tức chết tôi, đúng là tức chết tôi mà!"

Lạc Lâm vẫn chưa trở về gia tộc.

Ngược lại đi tới một trang viên cách nhà họ Lạc trăm dặm!

Nơi này là phủ riêng của Lạc Lâm.

Long khí trong long mạch của nhà họ Lạc chảy xuôi dưới trang viên, thích hợp nhất để tu võ và lĩnh ngộ đại đạo!

"Lâm Nhi, không phải em đi từ hôn sao? Ai chọc em tức giận như vậy?" Một thanh niên tươi cười, làn da màu đồng, tóc cắt ngắn bước ra.

Giữa lông mày có khí thế mạnh mẽ!

Hắn ta bước tới, ôm lấy eo Lạc Lâm, còn nhéo mạnh một cái: "Nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em dạy cho hắn ta một bài học!"

Vẻ mặt Lạc Lâm ngượng ngùng: "Anh Hình Tôn, còn không phải là tên Diệp Tiêu Dao đã biến mất 1,8 tỷ năm trước! À, đúng rồi, bây giờ anh ta đổi tên là Diệp Bắc Minh!"

"Vừa rồi em đến nhà họ Diệp để từ hôn, anh ta còn sỉ nhục em, không phải em bỏ anh ta, mà là anh ta bỏ em!"

"Thậm chí còn giết chết một trưởng lão trong nhà em! Đúng là khiến em tức chết!"

Ánh mắt Hình Tôn lóe lên, có chút kinh ngạc: "Diệp Bắc Minh, em xác định cậu ta tên là Diệp Bắc Minh sao?"

"Có chuyện gì vậy?"

Lạc Lâm kinh ngạc.

Sắc mặt Hình Tôn dao động: "Anh mới từ Nam đại lục trở về, ở bên đó, Diệp Bắc Minh khá nổi tiếng..."

"Tên này còn thức tỉnh Hỗn Độn Đế Thể! Anh đã nói mà, trên thế giới này làm sao có thể có nhiều Hỗn Độn Thể như vậy được? Thì ra cậu ta chính là Diệp Tiêu Dao năm đó!"

Lạc Lâm ngạc ngạc kêu lên một tiếng, che miệng lại: "A? Hỗn Độn Đế Thể? Thật hay giả?"
Chương 2182: Hang Thần Ma!

Đối diện với vẻ ngạc nhiên của Lạc Lâm, Hình Tôn nhếch môi cười: "Dù chuyện đó là thật hay giả, sức chiến đấu của tên này thực sự lợi hại, cậu ta có thể dễ dàng giết chết một người ở cảnh giới Tế Đạo tầng sáu!"

"Anh phỏng đoán, thực lực thật sự của cậu ta ít nhất phải ở cảnh giới Tế Đạo tầng bảy sơ kỳ, hoặc có thể là đỉnh phong!"

Lạc Lâm hừ lạnh một tiếng: "Dù thế thì sao?"

"Em từng tận mắt chứng kiến thực lực của anh Hình Tôn!"

"Năm đó ở hang Thần Ma, nếu không có anh cứu em, em đã chết từ lâu rồi!"

Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, Lạc Lâm đỏ mặt.

"Cũng chính vì chuyện này, nên em mới thích anh Hình Tôn đấy!"

Hình Tôn suy nghĩ.

Đột nhiên.

Anh ta đổi giọng: "Lâm Nhi, anh cần em giúp anh!"

"Á? Anh Hình Tôn, anh chuẩn bị sẵn sàng rồi à... anh muốn... muốn người ta rồi à?" Mặt Lạc Lâm càng đỏ hơn.

Đỏ như một quả táo đỏ đã chín!

Hình Tôn tu luyện một loại công pháp đặc biệt, không được phá thân!

Không thì.

Cô ta đã trao mình cho anh ta từ lâu rồi!

Nghe thấy Hình Tôn bảo cần mình giúp, Lạc Lâm không khỏi suy nghĩ lệch lạc!

Hình Tôn ngẩn ra, sau đó lắc đầu: "Lâm Nhi, công pháp của anh đã đến thời khắc mấu chốt!"

"Bây giờ cho dù anh có gặp phải đối thủ ở cảnh giới Tế Đạo tầng tám, anh cũng dễ dàng giết chết được, nếu mà tiến bộ thêm một bước nữa, thì gặp phải đối thủ cảnh giới Tế Đạo tầng chín, anh cũng không sợ!"

"Đến lúc đó, anh sẽ đến nhà họ Lạc cầu hôn, quang minh chính đại cưới em!"

"Anh Hình Tôn..."

Gương mặt Lạc Lâm đầy cảm động.

"Nhưng..."

Hình Tôn chuyển chủ đề, con ngươi trở nên ngưng trọng: "Bây giờ anh cần máu Hỗn Độn!"

"Anh có một kế hoạch, em đi dụ dỗ Diệp Bắc Minh..."

Hình Tôn hạ thấp giọng, nói ra kế hoạch của mình!

"Cái gì? Anh bảo em đi dụ dỗ anh ta ư?"

Lạc Lâm cảm thấy không thể tin nổi, ấm ức, phẫn nộ, thất vọng, đủ loại cảm xúc hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp: "Anh Hình Tôn, anh coi em là loại người gì vậy? Em là loại phụ nữ bán rẻ thân thể đó sao?"

"Anh... anh lại bảo em bán sắc, đi mê hoặc tên tiểu súc sinh đó ư?"

Sâu trong mắt Hình Tôn lóe lên tia lạnh lẽo!

Che dấu rất tốt!

Anh ta mỉm cười, rồi tiến lên nắm tay Lạc Lâm: "Lâm Nhi, anh bảo em đi dụ dỗ cậu ta, chứ đâu có bảo em phát sinh gì gì đó với cậu ta đâu!"

"Trong lòng anh, em mãi mãi trong trắng như ngọc!"

"Vả lại, với vẻ đẹp của em, em tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là tên đó đã không chịu nổi rồi, căn bản sẽ không thiệt gì!"

Lạc Lâm gật đầu tự hào: "Đương nhiên, tiểu súc sinh đó không chịu hủy hôn, phỏng chừng đã ưng em rồi!"

Hình Tôn thở dài một tiếng, lấy lui làm tiến: "Thôi bỏ đi, coi như vừa nãy anh chưa nói gì."

"Nếu lấy máu Hỗn Độn luyện đan thì trong vòng mười năm, anh có thể tiến vào cảnh giới Tế Đạo tầng chín, nghiền áp tất cả!"

"Nếu không có máu Hỗn Độn, anh cố gắng tu luyện, rồi lại đến hang Thần Ma vài lần, chắc một nghìn năm là được!"

"Còn phải tu luyện một nghìn năm nữa á?"

Lạc Lâm tỏ ra mất mát!

Cô ta chờ lâu lắm rồi, cô ta phải chờ thêm một nghìn năm nữa mới được trao mình cho Hình Tôn sao?

Lâu quá!

Không đợi được!

Giây tiếp theo.

Lạc Lâm nghĩ thông rồi!

"Anh Hình Tôn, em bằng lòng giúp anh!"

"Lâm Nhi ngoan của anh!"

"Cần em làm như nào, anh nói đi!"

"Em chỉ cần tìm cách dụ cậu ta đến hang Thần Ma, việc còn lại cứ để anh!"

...

Mười hai giờ đêm, nhà họ Diệp, núi Huyền Phù.

Diệp Bắc Minh theo lời hẹn, chỉ với một suy nghĩ, thần hồn đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn.

Khu trung tâm nghĩa địa, một nam tử có diện mạo cực giống anh đang ngồi ở đó!

Chỉ nhìn nguyên góc nghiêng thôi, góc cạnh rõ ràng, phải giống ít nhất bảy tám phần.

"Tiền bối, người đã hồi phục cơ thể rồi à!"

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ.

Diệp Tiêu Dao mở mắt ra, trong mắt mang theo một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ!

Sau khi liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái, anh ta thu lại vẻ sắc bén: "Kí chủ, ngươi đến rồi!"

"May mà có một ít máu trên bề mặt, rồi mượn lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn, ta đã tái tạo được cơ thể!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiền bối có thể sử dụng lực lượng của nghĩa địa Hỗn Độn ạ?"

Diệp Tiêu Dao gật đầu: "Tất nhiên rồi, dù gì trước đây ta cũng là chủ nhân của nơi này!"

"Chẳng qua về sau ngã xuống, hóa thành bia mộ, kéo dài hơi tàn đưa hồn tàn đến đây thôi!"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ.

Sau đó nhìn sang bia mộ thứ tám!

Trước đây, chủ thời gian cũng khuyên anh như vậy, bảo anh trốn vào nghĩa địa Hỗn Độn, đợi kí chủ tiếp theo tới luân hồi!

Anh bật lên một suy nghĩ!

Bây giờ không phải lúc nghĩ mấy cái này, việc quan trọng lúc này là cứu thần hồn của Hạ Nhược Tuyết!

"Tiền bối, bây giờ người có thể cứu Nhược Tuyết không?"

"Cái này..."

Nét mặt Diệp Tiêu Dao hiên lên vẻ khó xử, anh ta lắc đầu: "E là không được!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao vậy? Có sai sót gì sao?"

Diệp Tiêu Dao thở dài: "Haiz, ngươi cũng thấy rồi đấy, trước đó ta bị 108 thanh huyết kiếm trong Hỗn Độn cốt làm bị thương thần hồn!"

"Xong lại vừa khôi phục cơ thể xác thịt, nếu tùy tiện vận dụng năng lực thần hồn, sợ là thần hồn sẽ tan luôn!"

"Ta cần tĩnh dưỡng một thời gian!"

"Được thôi!"

Tuy Diệp Bắc Minh thất vọng.

Anh vẫn gật đầu, không nói thêm gì!

"Tiền bối nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi trước đây."

Anh đang định ra khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!

"Kí chủ, ngươi khoan hẵng đi!"

"Tiền bối còn việc gì à?"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc quay đầu lại.

Diệp Tiêu Dao nghiêm túc nói: "Muốn để ta hoàn toàn... ừm, khôi phục năng lực thần hồn cứu Hạ cô nương, còn thiếu một thứ!"

"Ồ? Thứ gì vậy?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Diệp Tiêu Dao nói: "Năm xưa, ta đã để lại một số thứ trong hang Thần Ma!"

"Đề phòng có lúc cần đến, vốn dĩ ta không dùng được nữa, giờ xem ra nó có thể giúp ta chữa tổn thương của thần hồn!"

Anh ta vung tay lên!

Ngôi mộ thứ ba khẽ rung!

Dưới bia mộ hiện ra một cái hộp!

Mở hộp, lấy ra một tấm bản đồ cổ xưa để trong hộp!

"Ngươi đi theo tuyến đường trên bản đồ này, đi vào chỗ sâu nhất trong hang Thần Ma, chỉ cần đến được chỗ đó là được!" Diệp Tiêu Dao giải thích.

Diệp Bắc Minh mở bản đồ ra xem, lập tức có một luồng khí máu tanh xộc thẳng vào mặt!

Toàn bộ tuyến đường trên bản đồ, giống như một ác quỷ dữ tợn!

Góc trên bên trái, viết ba chữ hang Thần Ma!

Lối vào của chỗ này, vừa khéo là vị trí miệng ác quỷ!

Cái miệng há to như bồn máu, tựa như cửa địa ngục rộng mở!

"Điểm đỏ trên bản đồ chính là nơi ngươi cần đến!"

Nghe thấy lời Diệp Tiêu Dao nói.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống, anh nhìn vào một vị trí khá sâu trên bản đồ, một giọt máu đỏ nhỏ ở đó, tựa như mãi mãi sẽ không đông lại vậy!

Để lộ ra một cỗ khí tức yêu tà!

"Tiền bối, chỗ này à?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày, một cỗ cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng!

Diệp Tiêu Dao nghiêm nghị nói: "Chỗ này tên là hang Thần Ma, không ai biết vì sao nó tồn tại! Nhưng ngươi yên tâm, đã có rất nhiều người từng đi vào thăm dò hang Thần Ma!"

"Những người từ cảnh giới Tế Đạo tầng năm trở xuống, đi vào sẽ rất nguy hiểm!"

"Nhưng với thực lực của ngươi, ta nghĩ, tự bảo vệ mình hoàn toàn không thành vấn đề!"

"Vả lại, bổn tọa chỉ cần ngươi đến được vị trí trên bản đồ, yên tâm đi, con đường đó an toàn tuyệt đối!"

Diệp Bắc Minh im lặng không nói gì!

Trong lòng cảm thấy quái lạ!

Hành động của Diệp Tiêu Dao có vẻ không đúng lắm!
Chương 2183: Lòng mang quỷ kế!

Thấy Diệp Bắc Minh lưỡng lự, Diệp Tiêu Dao khẽ hừ một tiếng: "Ngươi không muốn đi thì thôi."

"Ta ở đây tĩnh dưỡng thêm một thời gian, cùng lắm một năm rưỡi nữa là có thể giúp ngươi cứu người!"

"Coi như trả ơn ngươi đã cứu mạng ta vậy!"

Diệp Bắc Minh im lặng vài giây!

Sau đó anh nở nụ cười: "Tiền bối, nếu giúp được người, và còn có thể cứu Nhược Tuyết!"

"Thì đừng nói là một cái hang Thần Ma, dù có là núi đao biển lửa ta cũng phải đi một chuyến!"

"Tốt! Sáng mai, ngươi xuất phát ngay là được!"

Diệp Tiêu Dao nở một nụ cười hài lòng, rồi vung tay lên: "Bây giờ, ngươi đi ra đi!"

Năng lượng trong nghĩa địa Hỗn Độn dao động!

Khi Diệp Bắc Minh mở mắt ra lần nữa, thần hồn đã đi ra rồi!

"Hang Thần Ma!"

Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn bản đồ hang Thần Ma.

Cùng lúc đó, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, tên Diệp Tiêu Dao này có vẻ là lạ, sau khi cậu ta khôi phục thân xác máu thịt, thái độ dành cho cậu thay đổi quá nhiều!"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tôi cũng nhận ra rồi!"

"Chắc là lúc trước có việc cần tôi, nên mới khiêm tốn một chút!"

"Bây giờ khôi phục cơ thể xác thịt, bản thân lại là thể chất Hỗn Độn, là thiên chi kiêu tử, thái độ vậy cũng bình thường!"

"Không đúng!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không đồng ý với câu này, tháp nói: "Nhóc con, cậu quên Dao Trì từng nói gì với cậu à?"

"Ở Nguyên thủy chân giới, dù người đó có là bố mẹ cậu, thì cũng chưa chắc đã thật lòng thật dạ với cậu!"

"Cậu nghĩ Diệp Tiêu Dao đáng tin à?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày, anh cứ cảm giác có gì đó sai sai!

Nghe tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói, anh chợt hiểu ra.

"Ý ông là?"

"Có khả năng, cậu ta không có ý tốt!"

"Không phải chứ?"

Diệp Bắc Minh nheo mắt: "Hắn là người trong nghĩa địa Hỗn Độn, còn tôi là kí chủ của nghĩa địa Hỗn Độn!"

"Hai bọn tôi là một thể, không đến mức hại tôi chứ?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh một tiếng: "Đấy là trước kia, cậu đừng quên, chính tay cậu đã giúp cậu ta có điều kiện tái tạo lại thân xác máu thịt!"

Mí mắt Diệp Bắc Minh giật giật

"Tiểu Tháp, ý ông là?"

"Bổn tháp không thể bảo đảm điều gì Dù sao, giờ cũng chưa xảy ra chuyện gì, trước mắt thì thấy Diệp Tiêu Dao không có vấn đề gì!" Sau cùng, tháp Càn Khôn Trấn Ngục thốt ra một câu: "Nhưng bổn tháp sẽ không hại cậu!"

"Cậu tự cân nhắc đi!"

Sau đó không còn âm thanh gì nữa!

Sáng sớm hôm sau.

Diệp Bắc Minh vừa mới ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một cái ngọc bài truyền âm nổi lên trước mặt.

Bên trong truyền ra giọng của Diệp Quỳnh!

"Lạc Lâm đang ở bên ngoài núi Huyền Phù, bảo muốn trao đổi chuyện hủy hôn với anh!"

Diệp Bắc Minh hơi buồn cười: "Đồng ý hủy hôn rồi à?"

Anh hủy bỏ trận pháp ở núi Huyền Phù, rồi bay lên trời!

Diệp Quỳnh và Lạc Lâm đang ngồi trong một đình nghỉ mát lơ lửng trên không!

Một người mặc chiếc váy dài màu đỏ trông như một chú Cửu thiên huyền điểu cao quý!

Người còn lại thì mặc chiếc váy dài màu lam trông như con công xòe đuôi kiêu ngạo!

"Anh Bắc Minh, cuối cùng anh đã ra ngoài rồi!"

Trông thấy Diệp Bắc Minh, Lạc Lâm chạy vèo qua.

Khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng vì kích động!

Đôi mắt to long lanh mang theo ba phần e thẹn, ba phần tình ý nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Dáng vẻ kiểu vưu vật nhân gian!

"Anh Bắc Minh?"

Diệp Quỳnh trợn tròn mắt!

Hôm qua Lạc Lâm cường thế vô cùng, nhất quyết đòi hủy hôn, thậm chí còn chết một trưởng lão cảnh giới Tế Đạo tầng sáu!

'Sao hôm nay tự nhiên lại đổi giọng gọi anh vậy? Chẳng lẽ vì nhìn thấy thực lực của Bắc Minh, nên đổi ý hả?'

Diệp Quỳnh thật sự không nghĩ ra lý do khác!

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Cô có ý gì?"

Lạc Lâm thầm thấy buồn nôn, tối qua cô ta phải khích lệ tâm lý rất lâu, mới gọi ra được câu 'anh Bắc Minh'!

'Vì anh Hình Tôn, tôi nhịn!'

Lạc Lâm nghĩ.

Ngoài mặt cô ta không thể hiện ra, sau đó cô ta nở một nụ cười ngọt ngào: "Anh Bắc Minh, người ta về nhà đã nghĩ thông rồi! Trước đây, em cứ tưởng anh Bắc Minh là đồ vô dụng, nên mới muốn hủy hôn!"

"Hôm qua được chứng kiến thực lực kinh người của anh Bắc Minh xong, về phòng em mất ngủ cả đêm đấy!"

"Trong đầu toàn hiện lên dáng vẻ oai phong mạnh mẽ của anh Bắc Minh, sáng sớm nay em thấy hối hận rồi!"

"Lạc Lâm em không nên hủy hôn, em nhất định phải lấy anh Bắc Minh!"

Lúc nói câu này!

Bàn tay dưới ống tay của Lạc Lâm nắm chặt lại!

Móng tay đâm vào thịt, đau quá!

"Quả nhiên là vì nguyên nhân này..."

Diệp Quỳnh hoàn toàn không biết suy nghĩ thật của Lạc Lâm.

Diệp Bắc Minh đã gặp nhiều phụ nữ, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết Lạc Lâm đang nói dối!

'Hừ, coi tôi là thằng ngu đấy à?'

Trong lòng tức cười!

Xong anh cũng không tỏ thái độ gì: "Lạc Lâm cô nương, tôi thấy cứ hủy hôn đi!"

"Tôi thật không có ý gì với cô!"

"Đừng mà ~"

Lạc Lâm õng ẹo kêu một tiếng, lại còn ôm chặt cánh tay của Diệp Bắc Minh, ngực dùng sức cọ: "Anh Bắc Minh, anh tuyệt tình như vậy sao?"

"Em thích anh, em thật lòng thích anh, Lâm Nhi biết sai rồi, xin anh cho em thêm một cơ hội đi mà!"

Diệp Quỳnh ở đằng xa nghe thấy câu này.

Thì nổi da gà, rùng mình!

Diệp Bắc Minh rút tay ra: "Lạc Lâm cô nương, thỉnh tự trọng!"

"Anh..."

Đôi mắt Lạc Lâm xoẹt qua một tia phẫn nộ!

Chợt.

Nghĩ đến nhiệm vụ của Hình Tôn, phẫn nộ lập tức biến mất, rồi lộ ra vẻ mặt oan ức: "Anh Bắc Minh, sao anh lại đối xử với người ta như vậy? Người ta làm sai ở đâu à?"

"Anh nói cho em biết, em sửa được không..."

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Sau đó trực tiếp làm lơ người phụ nữ này!

Anh đi đến trước mặt Diệp Quỳnh: "Cô có biết về hang Thần Ma không?"

"Hang Thần Ma?"

Diệp Quỳnh sửng sốt.

Lạc Lâm ở phía sau, sâu trong mắt lóe lên tia mừng rỡ!

Cô ta đang nghĩ cách lừa Diệp Bắc Minh đến hang Thần Ma đây này! Sao đột nhiên tên tiểu súc sinh này lại chủ động muốn đi hang Thần Ma vậy?

Lẽ nào ông trời đang giúp mình?

"Anh đi hang Thần Ma làm gì? Bắc Minh, tôi nói cho anh biết, tuy chỗ đó có rất nhiều cơ hội, nhưng cũng rất nguy hiểm!"

"Mỗi năm đều có những người cảnh giới Tế Đạo không còn đường đột phá nữa, hết hy vọng mới chuẩn bị đi liều một phen! Anh còn trẻ, đừng đến chỗ đó!" Diệp Quỳnh lắc đầu, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có lý do phải đi!"

"Anh Bắc Minh, em dẫn anh đi!"

Lạc Lâm kích động chạy tới.

Hai má đỏ bừng!

Tuy ánh mắt là nụ cười giả tạo, nhưng tơ máu trong mắt lại không che giấu được!

Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn cô ta: "Cô cũng biết à?"

Lạc Lâm gật đầu thật mạnh: "Tất nhiên! Năm xưa, nhà họ Lạc em có một nhóm người từng đi vào hang Thần Ma!"

"Ngay cả em còn từng suýt bị trượt chân rơi xuống đấy, may mà được một cao nhân cứu !"

"Hang Thần Ma chia làm tầng ngoài, tầng giữa và tầng trong!"

"Em từng vào đến rìa tầng trong, nếu anh Bắc Minh muốn đi hang Thần Ma, để em dẫn đường là tốt nhất!"

Nói đến câu cuối cùng!

Lạc Lâm không kìm được cong môi!

...

Một khắc đồng hồ sau, sâu trong nhà họ Diệp, trong một tòa kiến trúc cổ xưa.

Diệp Tiên Phàm ngồi bó gối, quanh người có ma khí màu đen đang cuồn cuộn!

"Công tử, đừng như vậy... cầu xin ngài, đừng..."

Một nha hoàn tuyệt sắc quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu

"Trở thành chất dinh dưỡng của bản công tử, có gì không tốt sao?"

Khóe miệng Diệp Tiên Phàm dữ tợn!

Năm ngón tay bóp một cái!

Nha hoàn tuyệt thế bay tới, đầu bị tóm lấy!

Trong nháy mắt!

Da thịt nõn nà trở nên khô quắt, cả người hóa thành một thây khô!

"Bịch!"

Diệp Tiên Phàm vung tay lên, thây khô trong tay bay ra ngoài, rơi xuống đất!

Lúc này, lão giả lưng gù chậm rãi đi tới, cẩn thận bước qua mười mấy cỗ thi thể, rồi quỳ một gối xuống: "Chủ nhân, thằng nhóc Diệp Bắc Minh đã rời khỏi nhà họ Diệp, đến hang Thần Ma rồi!"

"Anh ta đến hang Thần Ma làm gì?"

Diệp Tiên Phàm mừng rỡ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK