Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1051: Chỉ là đồ bỏ đi

“Thế có buồn nôn không cơ chứ? Vậy nên, dù Bắc Minh làm như thế nào!”

“Thì Chu Nhược Giai tôi cũng sẽ ủng hộ hết mình!”

“Cái gì?”

Vương Bình An và Hoa Côn Luân thấy mình gặp hạn rồi!

Diệp Bắc Minh nhìn Chu Nhược Giai cười: “Chỉ có em hiểu anh!”

Đột nhiên.

Hàn Vân nhếch miệng nở nụ cười: “Lũ mấy người tự bắc thang cho mình đi xuống đấy hả?”

“Diệp Bắc Minh, nghe nói anh ghê gớm lắm hả!”

“Nếu anh ghê gớm thật thì cứ giết tôi đi! Nói lời vô nghĩa làm cái gì thế?”

“Bố tôi ở đây, tôi xem anh có dám không…”

Câu còn chưa nói xong!

Diệp Bắc Minh đã gật đầu: “Tôi giúp cô!”

“Răng rắc”, một tiếng giòn tan, cổ Hàn Vân lập tức vỡ vụn!

“Trời ạ!”

Bầu không khí chìm vào yên tĩnh!

Hàn Vân trừng lớn hai mắt, vẻ mặt đầy hoảng sợ và hối hận!

Đến chết cô ta cũng không ngờ Diệp Bắc Minh lại dứt khoát giết chết mình như thế! Bố cô ta cũng đã đến đây rồi cơ mà!

Sao anh dám?

Khóe môi Vương Bình An run run: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Đầu óc Hoa Côn Luân có chút choáng váng!

Đạm Đài U Nguyệt cũng ngơ ngác!

“Vân nhi, không!”

Đầu óc Hàn Khiếu chấn động ầm ầm, gương mặt già nua trở nên trắng bệch!

Một giây sau đó.

Gương mặt trắng bệch biến thành đỏ bừng, vẻ mặt dữ tợn, đôi mắt đầy tơ máu: “Diệp Bắc Minh! Cậu thật sự dám giết con gái lão phu!”

“Thằng ranh con, đúng là đáng chết mà!”

Cùng lúc đó, bên ngoài học viện đan đạo có giọng nữ vang lên: “Anh Khiếu, sao lại thế này?”

“Ngọc bội thần hồn của Vân nhi vừa vỡ… A! Không!”

Đỗ Mộng Ngọc vừa vào cửa đã liếc thấy thi thể chết không nhắm mắt của Hàn Vân!

“Vân nhi!”

Bà ta hét thảm một tiếng, vọt tới bên cạnh Hàn Vân.

Đôi mắt đỏ bừng: “Ai làm? Nói cho tôi biết là ai làm!"

Cổ họng Hàn Khiếu khàn khàn, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Là nó!”

“Là cậu?”

Đôi mắt Đỗ Mộng Ngọc đầy tơ máu, như dao găm nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Anh Khiếu, em muốn nó phải đền mạng cho Vân nhi!”

Giọng Hàn Khiếu trầm xuống: “Viện trưởng Vương, nếu không thể bắt thằng ranh này đền mạng cho con gái tôi!”

“Thế thì lão phu sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”

“Hơn nữa, từ nay Đan Đạo Minh cũng sẽ không có ai luyện đan cho Tổng viện Giám Sát nữa!”

Đỗ Mộng Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Thằng đó không chết, tôi cũng rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”

“Từ nay về sau, Thần Y Minh cũng sẽ không ra tay cứu bất kỳ kẻ nào của Tổng viện Giám Sát!”

“Cái gì?”

Tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối!

Họ hoảng sợ rồi!

Dù là Tổng viện Giám Sát thì đồng thời đắc tội với Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.

Cũng sẽ sụp đổ trong nháy mắt!

Vương Bình An kinh ngạc nói: “Hàn lão, Đỗ lão, có chuyện gì thì từ từ nói!”

Hoa Côn Luân cũng vội vàng nói: “Ông anh Hàn, Mộng Ngọc, lão phu sẵn sàng bồi thường cho vợ chồng hai người thay nhóc Diệp!”

“Đây là Lôi Tủy Đan, cùng với một gốc dược liệu tám mươi ngàn năm, mong là hai người…”

“Cút!”

Đỗ Mộng Ngọc tức giận đến mức cả người run run: “Ông nghĩ chúng tôi thiếu thứ này lắm chắc?”

Đôi mắt Hàn Khiếu run lên: “Vương Bình An, Hoa Côn Luân, hai người khinh người quá đáng!”

“Có hàng tỷ bảo bối cũng không thể mua được mạng con gái tôi!”

“Được! Nếu đã như vậy thì chúng tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Viện trưởng Vương, lão Hoa, chuyện tôi làm thì để một mình tôi gánh!”

“Nếu các người cảm thấy khó xử, thì tôi sẽ rời khỏi Tổng viện Giám Sát!”

Anh khẽ lắc đầu: “Hơn nữa, Đan Đạo Minh và Thần Y Minh ghê gớm lắm ư?”

“Trong mắt tôi, cũng chỉ là thứ bỏ đi mà thôi!”

Giây sau đó.

“Ha ha ha ha…”

Một tiếng cười hờ hững vang lên: “Tổng viện Giám Sát ghê gớm quá nhỉ!”

Dứt lời, một hơi thở già nua đầy uy nghiêm bước vào cổng học viện đan đạo.

Bên cạnh có hai ông lão tuổi cũng ngang nhau, còn là Vực Vương đỉnh phong!

Đôi mắt như chim ưng dừng lại trên người Diệp Bắc Minh!

Vương Bình An sửng sốt, chợt tái mặt: “Thạch minh chủ, sao ông lại ở đây?”

“Thần Y minh chủ, Thạch Bại Thiên!”

Hoa Côn Luân chấn động.

Thạch Bại Thiên cười đầy ẩn ý: “Lão phu mà không đến thăm vào đúng ngày hôm nay, thì sẽ không biết Tổng viện Giám Sát sỉ nhục người của Thần Y Minh như thế nào!”

“Lão sư, con gái tôi chết quá thảm!”

Nước mắt Đỗ Mộng Ngọc dâng trào.

Một người đàn ông như Hàn Khiếu cũng đỏ mắt: “Tiền bối, mong ông có thể làm chủ cho chúng tôi!”

Thạch Bại Thiên khẽ gật đầu: “Yên tâm, lão phu sẽ đòi lại công bằng cho hai người!”

Ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc, Thần Y Minh chúng tôi trong mắt cậu chỉ là đồ bỏ đi hả?”

“Nghe cậu nói thế, chắc là đan đạo và y thuật của cậu ghê gớm lắm nhỉ?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Hơn ông là đủ rồi”.

“Nhóc Diệp, cậu đừng nói lung tung… Đây là Thần Y minh chủ!", Vương Bình An vội vàng nhắc nhở.

Hai mắt Thạch Bại Thiên trừng to, không nhịn được cười lên: “Ha ha ha ha, thế hả?”

“Nếu cậu đã mạnh như thế thì lão phu cũng muốn xem thử y thuật của cậu thế nào!”

“Có dám cược với lão già này một ván không?”

Tất nhiên Diệp Bắc Minh không sợ: “Ông muốn cược cái gì?”

Thạch Bại Thiên nhe răng cười một tiếng: “Cược mạng của cậu!”
Chương 1052: Thạch Bại Thiên thất bại!

“Không chỉ là mạng của cậu, mà còn cả mạng con đàn bà của cậu nữa!”

Giọng nói của Thạch Bại Thiên lạnh như băng, tràn ngập sát ý: “Nếu như cậu thua, tôi muốn hai người bọn cậu ngay lập tức tự sát!”

“Cái đầu phải cung phụng trước bài vị của Hàn Vân!”

Nét mặt Diệp Bắc Minh rét lạnh tận cùng, nhìn vào Thạch Bại Thiên cứ như đang nhìn một xác chết!

Thạch Bại Thiên lạnh lùng cười: “Nhóc con, không dám đánh cược hay sao?”

“Nếu như không dám đặt cược thì quỳ xuống nhận lỗi đi!”

“Thần Y Minh không phải là thứ mà cậu có thể làm nhục!”

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: “Nếu như tôi thắng thì sao?”

Thạch Bại Thiên cười nghiền ngẫm: “Mặc cậu xử lý!”

Ông ta thất bại ư?

Làm gì có chuyện đó!

“Tôi muốn ba người các ông giao nộp đầu người!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lướt qua ba người Thạch Bại Thiên, Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc.

“Được!”

Thạch Bại Thiên tức giận trong lòng, phất ống tay áo một cái: “Nhóc con, đừng có nói ông đây bắt nạt cậu, cậu ra đề đi!”

Hàn Khiếu cùng với Đỗ Mộng Ngọc cười lạnh: “Thằng súc sinh, nếu như cậu thua, bọn tôi phải cho cậu chết không toàn thây!”

Diệp Bắc Minh thuận tay chỉ về phía Vương Bình An: “Trên người viện trưởng Vương có nội thương, nếu như ông có thể chữa khỏi hết toàn bộ nội thương trên người ông ấy, coi như tôi thua!”

“Được thôi!”

Thạch Bại Thiên không nhiều lời lấy một câu.

Dùng một bước đi tới trước người Vương Bình An, giữ chặt cổ tay của ông ta: “Trong lá gan chứa đầy độc tố, linh xung mạch bị tổn thương!”

“Kinh mạch ở phía bên trái xương sườn bị tắc nghẽn, huyệt Trùng Chí do tu võ mà bị tổn thương!”

“Huyệt Bách Hội, huyệt Thần Đình lại từng bị người khác làm trọng thương…”

“Viện trưởng Vương, trên người ông lắm vấn đề thật!”

Thạch Bại Thiên nhàn nhạt phun ra một câu: “Chỉ có điều vài thứ này ở trong mắt ông đây, cũng không hẳn là vấn đề!”

Bốp! Bốp! Bốp!

Thạch Bại Thiên ra tay liên tục, ngân châm cùng với nội lực không ngừng tiến vào bên trong cơ thể của Vương Bình An.

Chỉ chốc lát sau.

Tinh thần Vương Bình An tỏa sáng, vẻ mặt bắt đầu phấn chấn lên!

Cả người khỏe mạnh dồi dào, cứ như là trẻ ra năm tuổi!

“Viện trưởng Vương, ông cảm thấy thế nào?”

Thạch Bại Thiên nhàn nhạt hỏi.

Vương Bình An nhìn Diệp Bắc Minh một cái, nét mặt nghiêm túc trả lời: “Tất cả nội thương đều đã khôi phục!”

“A!”

Chu Nhược Giai gắt gao che miệng: “Anh Bắc Minh…”

Đạm Đài U Nguyệt siết chặt mười ngón tay!

Hoa Côn Luân nóng nảy: “Cái này… Minh chủ Thạch, còn có cơ hội thương lượng không?”

Thạch Bại Thiên lãnh khốc cười một tiếng: “Nhóc con, cậu thua rồi, tự sát đi!”

Hàn Khiếu chợt quát lên: “Diệp Bắc Minh, cậu còn đang chờ cái gì?”

Đỗ Mộng Ngọc khàn khàn cổ họng: “Giết người thì đền mạng, còn không mau tự sát?”

Giữa vạn chúng chú mục, Diệp Bắc Minh cười: “Ai nói là ông thắng?”

Thạch Bại Thiên lạnh như băng mở miệng: “Cậu không thừa nhận?”

“Người ra đề là cậu, người cũng là do cậu chọn, thì ra Hoa tộc đều là những người thích chơi xấu sao?”

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm với ông ta, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Viện trưởng Vương, xin mời theo thứ tự ấn vào huyệt Thái Ất của ông!”

“Sau đó là huyệt Quy Lai, huyệt Thần Tàng, huyệt Khúc Cốt!”

“Tại sao vậy?”

Sắc mặt Vương Bình An mang vẻ nghi ngờ, những vẫn cứ làm theo lời Diệp Bắc Minh nói.

Ấn đến huyệt đạo cuối cùng.

“A…”

Vương Bình An hét thảm một tiếng, gương mặt vốn đang hồng hào tức khắc trở nên tái nhợt.

Hoa Côn Luân vội vàng đỡ ông ta: “Viện trưởng!”

“Thằng nhóc Diệp, viện trưởng đang có chuyện gì vậy?”

Khuôn mặt già của Thạch Bại Thiên đột ngột biến sắc: “Ông ta bị trúng độc…”

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh giễu cợt: “Chất độc trong người viện trưởng Vương ông cũng không giải, sao có thể gọi là chữa hết?”

“Là ông thua!”

“Không thể nào!”

Cặp mắt của Thạch Bại Thiên ngay lập tức đỏ bừng, tức giận gầm thét: “Nhóc con, cậu gian lận!”

“Vương An Bình là người của các cậu, chắc chắn ông đây đã trị hết tất cả nội thương của ông ta rồi”.

“Tuyệt đối sẽ không có sai lầm!”

Diệp Bắc Minh chế nhạo: “Ông quả thật đã chữa hết nội thương của viện trưởng Vương, nhưng thủ đoạn mà ông sử dụng đã khiến cho một loại dược lực khác nảy sinh bên trong cơ thể của ông ấy”.

“Những dược lực này chia đều bên trong các huyệt đạo khác nhau, tạm thời sẽ không có ảnh hưởng gì!”

“Tuy nhiên một khi những dược lực này chuyển động, cùng hội tụ vào chung một chỗ sẽ sinh ra một lượng độc tố mới!”

“Dược vật tương sinh tương khắc, độc tốt cũng là như vậy!”

“Ông thân là Thần Y Minh Chủ, chẳng lẽ lại không hiểu sao?”

Khuôn mặt già nua của Thạch Bại Thiên đọng lại, ánh mắt lập lòe không rõ.

Len lén suy diễn trong lòng: “Tu bổ lá gan, còn sót lại phân nửa tác dụng của Hoa Mộng Tử!”

“Tu bổ linh xung mạch, còn sót lại một nửa tác dụng của Long Nha Thảo!”

“Tu bổ huyệt Bạch Hội, còn sót lại dược vật…”

“Dưới sự dung hợp của mười mấy loại dược vật, a!”

Trái lại lặng lẽ hít một hơi khí lạnh!

Thật sự sẽ sinh ra loại độc tố mới!

Thạch Bại Thiên ngay lập tức toát mồ hôi lạnh, đáy lòng toát ra nỗi kinh sợ: “Phàm là dược vật, thiếu hơn phân nửa đều không có cách nào nảy sinh ra độc tố mới mà!”
Chương 1053: Cho cậu ta một cơ hội

“Ôi! Thằng nhóc này không chỉ tính được lão phu sẽ dùng biện pháp gì để giải độc, mà lại còn tính ra số dược vật còn sót lại!”

“Cậu ta rốt cuộc có lai lịch gì? Chuyện này sao có thể!”

“Trùng hợp, nhất định là trùng hợp!”

Trái tim Thạch Bại Thiên dâng lên sóng to gió lớn.

Đã sớm không thể rung động hơn được nữa!

Ông ta nuốt một ngụm nước miếng: “Không tính! Lần này không tính!”

“Vương Bình An chính là người của các cậu, các cậu chắc chắn đã sớm chuẩn bị từ trước rồi”.

Gương mặt Vương Bình An tối sầm: “Lão phu lấy thân phận tổng viện trưởng kiểm soát, và cả cái tâm võ đạo của lão phu mà thề!”

“Lão phu chưa bao giờ bày mưu tính kế cùng với Diệp Bắc Minh, minh chủ Thạch, tự nguyện thua cuộc đi!”

Tròng mắt Thạch Bại Thiên co quắp: “Cho dù là thế nào đi nữa thì đó cũng chính là người bên phía cậu ta!”

“Lần này không tính! Lão phu không đồng ý!”

Diệp Bắc Minh dường như đã sớm đoán được hết thảy: “Vậy thì để tôi làm ông thua tâm phục khẩu phục!”

Bước ra một bước, xuất hiện ở trước người Thạch Bại Thiên!

“Nhóc con, cậu định làm gì?”

Thạch Bại Thiên hốt hoảng.

Sắc mặt Diệp Bắc Minh lãnh đạm, nắm chặt tay trái của Thạch Bại Thiên!

“Mới lúc nãy khi ông đang trị liệu cho viện trưởng Vương, không có dùng tay trái”.

“Bởi vì tay trái của ông sớm đã bị thương, gần như phế rồi!”

“Ông thân là minh chủ của Thần Y Minh mà ngay cả cánh tay bị thương của mình còn trị không được, để tôi trị giúp ông!”

Ngân châm tiến vào cánh tay của Thạch Bại Thiên!

Gần như ngay lập tức!

Cánh tay trái lại bắt đầu có cảm giác?

Cặp đồng tử của Thạch Bại Thiên thoáng co rụt lại.

Mấy chục năm nay ông ta còn chưa thể chữa khỏi cánh tay này của mình!

Diệp Bắc Minh dùng vài cây ngân châm là đã xong xuôi rồi?

Đây là cái thứ y thuật thần tiên gì vậy!

Chính lúc này.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên: “Làm sao, tay trái của ông đã ổn chưa?”

Sâu trong đôi mắt của Thạch Bại Thiên hiện lên một vẻ khiếp sợ, lạnh như băng mà lắc đầu: “A, nhóc con, tay trái của ông đây vẫn như cũ không hề có cảm giác gì!”

“Cho nên y thuật của cậu…”

Câu này còn chưa nói xong, kiếm Đoạn Long đã xuất hiện ở trong tay Diệp Bắc Minh!

Chém tới từ phía đầu bên trái của Thạch Bại Thiên!

Thạch Bại Thiên theo bản năng nhấc tay trái lên ngăn cản!

Diệp Bắc Minh cười: “Không phải ông nói tay trái không có cảm giác gì sao?”

Kiếm Đoạn Long chém vào!

“Đừng mà…”

Thạch Bại Thiên hét thảm một tiếng, cái đầu ngay lập tức rơi xuống mặt đất!

Hai lão già cảnh giới Vực Vương ở sau lưng cuối cùng cũng kịp phản ứng lại, tròng mắt đỏ bừng mà kêu to: “Minh chủ!”

“Sư phụ!”

Đỗ Mộng Ngọc bị dọa sợ sắc mặt trắng bệch!

Diệp Bắc Minh trực tiếp quay đầu, một tiếng rồng ngâm vang lên!

Phụt! Phụt!

Cái đầu của Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc đồng thời rơi xuống đất.

Diệp Bắc Minh nắm tay bàn tay nhỏ bé của Chu Nhược Giai: “Nhược Giai, chúng ta đi”.

Toàn trường im lặng!

Vương Bình An, Hoa Côn Luân, Đạm Đài U Nguyệt cùng với mấy chục ngàn đệ tử của học viện Đan Đạo đều há hốc mồm.

Nhìn hai người rời đi.

Toàn trường không ai dám ngăn cản!



Ở chỗ tối, một lão già nhanh chóng lui về.

Trở lại Thánh tộc, báo cáo hết tất cả mọi chuyện ở học viện Giám Sát: “Gia chủ, Diệp Bắc Minh dùng Y Đạo thắng được Thạch Bại Thiên, chém đầu ông ta!”

Lạc Chính Hùng suýt chút nữa nhảy cẫng từ trên ghế lên: “Ông nói gì cơ?”

“Chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”

Người phụ nữ trung niên bên cạnh con ngươi tối sầm: “Nói không chừng thằng nhóc này sẽ có tư cách đứng chung một chỗ với Khuynh Thành?”

Lão già giải thích xong mọi chuyện, con người của Lạc Chính Hùng co rút liên tục.

Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh cũng trực tiếp ngây người.

Lão già hỏi tiếp: “Gia chủ, tiếp theo tôi phải làm gì đây?”

“Vẫn cứ dựa theo kế hoạch ban đầu, khiến cho Diệp Bắc Minh chủ động buông tha thánh nữ, hay là…”

Lạc Chính Hùng còn chưa lên tiếng, người phụ nữ trung niên đã thẳng thừng ngắt lời: “Không cần!”

Đôi mắt bà ta ngưng trọng: “Tạm thời ông đừng nên tiếp xúc với Diệp Bắc Minh, cứ tiếp tục quan sát cậu ta!”

“Có bất cứ tin tức nào, lập tức bẩm báo!”

“Vâng!”

Lão gia xoay người lui ra khỏi đại điện.

“Phu nhân”.

Lạc Chính Hùng nhìn qua: “Ý của bà là?”

Cặp mắt của người phụ nữ trung niên lóe ánh sáng, không trả lời câu hỏi này.

Hỏi ngược lại: “Ban đầu lão gia nghĩ thế nào về Diệp Bắc Minh?”

Lạc Chính Hùng không chút do dự trả lời: “Bình thường, không có gì đặc biệt”.

“Tôi cũng không có bất kỳ hứng thú nào với cậu ta”.

Người phụ nữ trung niên hỏi: “Hiện giờ thì sao?”

“Bây giờ thì…”

Lạc Chính Hùng thoáng trầm ngâm trong chốc lát: “Trình độ Y Đạo cực kỳ cao!”

“Thiên phú dị bẩm, quả quyết sát phạt!”

Người phụ nữ trung niên gật đầu: “Không sai, đây là tất cả tin tức về người này, ngài xem thử một chút đã”.

Lạc Chính Hùng nhận lấy liếc nhìn thử, vẻ mặt ngập tràn khiếp sợ: “Cái gì? Cậu ta chỉ mới hai mươi bốn tuổi?”

“Còn trẻ tuổi như vậy, sao có thể!”

Người phụ nữ trung niên khẽ mỉm cười: “Tôi cũng thấy kỳ quái, lấy mắt nhìn người của Khuynh Thành, làm sao có thể thích một thằng nhóc bình thường không có gì đặc biệt!”

“Hiện giờ nhìn lại, cái cậu Diệp Bắc Minh này không đơn giản đâu”.

Lạc Chính Hùng nhướng mày: “Phu nhân thấy thế nào?”

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: “Cho cậu ta một cơ hội!”
Chương 1054: Một giờ đã nhớ

“Nếu cậu ta vượt qua được thì sẽ có thể trở thành ứng cử viên cho vị trí hôn phu của Khuynh Thành!”

“Sao được chứ?”

Lạc Chính Hùng không tin.

Người phụ nữ trung niên suy tư rồi bảo: “Cậu ta đã giết thần y minh chủ Thạch Bại Thiên, đến cả vợ chồng Hàn Khiếu và Đỗ Mộng Ngọc cũng tử trận trong tay cậu ta!”

“Tên này đã đắc tội cùng lúc với Thần Y Minh và Đan Đạo Minh, cậu ta phải sống sót rồi mới nói tiếp được!”

...

Tin tức minh chủ Thần Y Minh Thạch Bại Thiên tử vong truyền khắp thế giới Cao Võ với tốc độ chóng mặt.

“Đây chính là y tiên cấp chín đấy!”

“Trong thế giới Cao Võ có tổng cộng không quá mười y tiên cấp chín nhỉ?”

“Diệp Bắc Minh, lại là Diệp Bắc Minh...”

“Sao lại là cậu ta nữa thế?”

Người biết tin đều không biết phải nói gì.

Cùng lúc đó, một tin tức khác truyền ra.

Đan Đạo Minh và Thần Y Minh liên minh với nhau.

Cả hai cùng tạo áp lực lên Tổng viện Giám Sát, yêu cầu bọn họ giết tên sát nhân Diệp Bắc Minh.

...

Diệp Bắc Minh không biết thế giới bên ngoài đang thay đổi thế nào.

Và anh cũng không có hứng quan tâm.

Sau khi về nơi ở, anh kéo Chu Nhược Giai ngồi xuống: “Nhược Giai, em vẫn muốn đi theo con đường luyện đan à?”

Chu Nhược Giai nhẹ nhàng gật đầu: “Anh Bắc Minh, em tập võ thua xa thể Kiếm Tâm của Nhược Tuyết!”

“Em cũng không có thiên phú như Tôn Thiến, nếu con đường luyện võ không thực hiện được thì chỉ có thể chọn đường tắt khác”.

“Từ Giang Nam đến thế giới Cao Võ, em không muốn trở thành vật kéo chân của anh!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Anh nhìn vào gương mặt đầy kiên định của Chu Nhược Giai: “Em đã nghĩ kĩ chưa?”

“Rồi ạ!”

Chu Nhược Giai còn gật đầu khẳng định chắc nịch :”Anh Bắc Minh, em nghĩ kĩ rồi!”

“Em phải theo đuổi con đường luyện đan!”

“Tốt lắm!”

Diệp Bắc Minh không hề chần chừ lấy một quyển sách ra: “Anh có một sư phụ, tên người là Đan Đế Bất Hủ!”

“Đây chính là “Đan Đạo Bảo Điển” của sư phụ anh!”

“Tay nghề luyện đan của anh là học được từ chỗ sư phụ đấy”.

“Bây giờ anh giao lại Đan Đạo Bảo Điển cho em!”

“Ôi? Thật vậy ư?”

Chu Nhược Giai ôm chặt quyển Đan Đạo Bảo Điển như nhận được báu vật: “Tốt quá, anh Bắc Minh!”

Cô nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh rồi ôm chầm cổ anh.

Rồi hôn anh một cái.

Diệp Bắc Minh nghiêm nghị nói: “Học được rồi thì đốt nó đi!”

Chu Nhược Giai đáp: “Anh Bắc Minh, em nhớ rồi”.

Cô ngồi xuống bắt đầu lật Đan Đạo Bảo Điển ra đọc, đôi mắt xinh đẹp đầy chăm chú không chớp mắt.

...

Cùng lúc đó, trong đại điện Tổng viện Giám Sát.

Vương Bình An, Hoa Côn Luân và mười mấy thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát đều có mặt ở đây.

Đối diện bọn họ là một ông lão phong thái xuất trần.

Đó chính là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm.

Đứng đằng sau ông ta là hơn trăm thành viên của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh.

Do dù là Vương Bình An cũng cảm thấy đầy áp lực.

Ánh mắt Trương Thiên Phàm lạnh lùng: “Vương Bình An, bổn minh chủ không có hứng lãng phí thời gian với ông ở đây!”

“Trong vòng hai tiếng đồng hồ, tôi muốn thấy đầu của Diệp Bắc Minh, lão phu sẽ cân nhắc cho Tổng viện Giám Sát một cơ hội chuộc tội!”

“Nếu không thấy được đầu của cậu ta, lão phu sẽ áp dụng hình phạt với Tổng viện Giám Sát!”

“Vương Bình An, ông chớ nên hoài nghi bản lĩnh của lão phu!”

Ông ta vô cùng ngang ngược, hệt như thần thánh định ra mọi quy tắc.

Dứt lời, người đằng sau ông ta lấy ra một cái ghế.

Trương Thiên Phàm ngồi xuống rồi nhắm mắt lại.

...

Trong phòng.

Sột soạt.

Chu Nhược Giai khép tờ “Đan Đạo Bảo Điện” cuối cùng rồi vứt nó vào trong lư hương.

Nháy mắt ngọn lửa đã bùng lên thiêu đốt nó.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nhược Giai em đang làm gì thế?”

Chu Nhược Giai yếu ớt trả lời anh: “Anh Bắc Minh, chẳng phải nói học xong Đan Đạo Bảo Điển rồi thì đốt nó sao?”

“Đúng vậy, anh đã nói thế...”

Diệp Bắc Minh chợt giật mình: “Từ đã!”

Anh mở to mắt: “Em bảo là mình học xong nó rồi à?”

Chu Nhược Giai mỉm cười đáp: “Đúng vậy, em đã nhớ kỹ nội dung trong Đan Đạo Bảo Điển rồi”.

“Được, để anh kiểm tra em!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, hỏi liền một mạch Chu Nhược Giai mấy chục vấn đề.

Tất cả đều được cô trả lời rất trôi chảy.

Diệp Bắc Minh sững sờ: “Ôi mẹ ơi, không thể nào!”

“Lúc trước anh phải tốn cả một ngày trời mới có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Đan Đạo Bảo Điển!”

“Nhược Giai, em chỉ tốn một giờ đã lĩnh ngộ được nó rồi ư?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Ánh mắt anh đầy sự ngỡ ngàng: “Đây chỉ là lý thuyết suông thôi. Nếu trí nhớ em tốt thì đúng là có thể ghi nhớ hết được”.

“Nhưng luyện đan không chỉ có lý thuyết mà việc thực hành mới là quan trọng nhất!”

“Nhược Giai, em luyện một lò đan dược cho anh xem!”

Hai người họ bước vào phòng bên.

Anh nhìn Chu Nhược Giai xử lý dược liệu một cách thuần thục rồi đưa chúng vào trong lò luyện đan.

Cô bắt đầu luyện chế đan dược.

Mọi hành động đều rất liền mạch và lưu loát.
Chương 1055: Thiên tài đan đạo

Nửa tiếng sau, mùi đan dược tỏa ra từ trong lò.

Diệp Bắc Minh mở lò ra cúi đầu nhìn.

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc.

Mười viên đan dược đều đặn ngăn nắp nằm trong đó.

Trên mỗi một viên còn kèm theo một đường đan văn.

Hô hấp Diệp Bắc Minh trở nên dồn dập: “Nhược Giai, trước đó em đã luyện đan lần nào chưa?”

Chu Nhược Giai lắc đầu đáp: “Chưa từng... ba ngày trước em mới lần đầu tiếp xúc với luyện đan”.

“Em chỉ đọc một ít đan thư, còn lại chỉ phụ việc ở học viện Đan Đạo, còn có ai...”

Vãi chưởng!

Diệp Bắc Minh rất muốn chửi thề.

Đan dược trong đó đã bỏ qua các cấp độ hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm.

Lô đan dược đầu tiên của cô là hoàng phẩm.

Ôi mẹ ơi!

Có so sánh mới có đau thương.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật cười thành tiếng: “Nhóc con, lẽ nào có người còn thiên tài hơn mình nên cậu không chấp nhận được sao?”

“Nhóc à, rốt cuộc cũng có người trị được cậu rồi, hahahaha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khoái trá.

Thấy Diệp Bắc Minh im lặng không nói lời nào, Chu Nhược Giai còn tưởng mình luyện đan thất bại.

Chu Nhược Giai thất vọng tự trách bản thân: “Anh Bắc Minh, em luyện đan thất bại rồi ư?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh hơi run: “Thất bại ư? Nhược Giai, em không thất bại đâu!”

“Em là thiên tài! Còn thiên tài hơn cả anh nữa!”

Chu Nhược Giai sửng sốt, cả người run lên: “Không thể nào!”

“Tại sao không chứ?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: “Nhược Giai, em chắc chắn là thiên tài đan đạo triệu năm có một đó!”

Chu Nhược Giai còn chưa kịp phản ứng thì đã có người vội vã chạy vào.

“Nhóc Diệp, bây giờ cậu nhanh chóng rời khỏi Tổng viện Giám Sát đi càng xa càng tốt!”

“Mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng trở lại đây!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn Hoa Côn Luân: “Người của Thần Y Minh đến à?”

Hoa Côn Luân do dự một lát rồi gật đầu đáp: “Người tới là minh chủ của Đan Đạo Minh, Trương Thiên Phàm, ông ta đại diện cho Thần Y Minh và Đan Đạo Minh!”

“Ông ta chỉ ra một điều kiện đó là đầu của cậu!”

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng sương, sát khí trên người bùng lên.

“Tháp nhỏ, tìm vị trí của bọn họ!”

Ngay sau đó.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thăm dò một lượt rồi đáp: “Bọn họ ở đại điện Tổng viện Giám Sát!”

Diệp Bắc Minh bước ra.

Anh đi thẳng tới đại điện Tổng viện Giám Sát.

Hoa Côn Luân lo lắng hét to: “Nhóc Diệp, tôi đến đây bảo cậu mau chạy chứ không phải bảo cậu đi tự sát!”

“Trình độ luyện đan của minh chủ Đan Đạo Minh Trương Thiên Phàm đã đạt tới cảnh giới cao nhất rồi!”

“Người đời đều tôn xưng ông ta là người đứng đầu đan đạo, ông ta bắt cậu phải chết, đến cả Tổng viện Giám Sát cũng không thể bảo vệ cậu...”

Diệp Bắc Minh không thèm ngoái đầu lại.

Anh đi thẳng tới chỗ đại điện.

Hai ông lão ngăn anh lại: “Trương minh chủ đang ở trong, tạp vụ cút ngay!”

Rầm!

Một tiếng nổ rung trời vọng tới, hai lão già kia bị đá văng bay ra ngoài với cánh cửa đại điện rồi nện mạnh xuống đất.

Ầm.

Mọi người khiếp sợ quay đầu lại.

Một người thanh niên hùng hổ tiến vào đại điện.

Vương Bình An biến sắc thầm nghĩ: ‘Tiêu rồi, sao tên nhóc này còn chưa đi mà chạy tới đại điện thế này!’

“Oắt con, cậu là ai?”

Một lão già lạnh giọng quát: “Không thấy Trương minh chủ đang ở đây à? Ai cho cậu vào đây? Cút mau!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp trả: “Chẳng phải các người muốn cái đầu trên cổ tôi sao?”

“Sao đến mặt tôi mà cũng không biết thế?”

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh?”

Người của Đan Đạo Minh và Thần Y Minh vô cùng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.

Đến cả Trương Thiên Phàm cũng mở to mắt, nhìn thẳng vào anh: “Là cậu giết bọn Thạch Bại Thiên và Hàn Khiếu?”

Diệp Bắc Minh khinh thường cười đáp: “Chính ông là người bảo muốn cái đầu của tôi nhỉ?”

Lời ấy vừa thốt ra, tất cả mọi người đều câm nín.

Ngay sau đó.

“Đồ chó chết, lá gan to thật đấy, cậu dám nói chuyện với minh chủ Đan Đạo Minh thế sao?”

“Thằng súc sinh kia, thấy người đứng đầu đan đạo rồi mà sao không mau quỳ xuống?”

“Súc sinh, cậu dám giết Đan Đế cấp tám Hàn Khiếu rồi giết cả minh chủ của Thần Y Minh, cậu biết mình đã phạm tội tày trời gì không?”

“Mau quỳ xuống!”

Hơn trăm lão già đồng thanh hét to.

Cảnh giới của bọn họ chỉ đâu đó khoảng Thần Vương, không khác Diệp Bắc Minh là bao.

Bọn họ chỉ ỷ vào thân phận của mình nên mới dám quát anh mà thôi.

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh bước ra, trong tay có thêm một thanh kiếm hình rồng, vung kiếm chém ngang.

Phụt!

Máu thịt bay khắp nơi.

Hơn mười lão già đến từ Đan Đạo Minh và Thần Y Minh lập tức hóa hư vô.

Cơ thể Vương Bình An cứng đờ, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác chứng kiến mọi chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK