Diệp Bắc Minh nhanh chóng đi đến trước mặt đám người nhà họ Diệp, cho mỗi người ăn một viên đan dược.
Xung quanh an tĩnh đến đáng sợ!
Không ai dám nói chuyện, lại không dám ra tay.
Đột nhiên.
"Diệp Bắc Minh, bây giờ cậu có thể thả Tư Dao ra rồi!"
Giọng nói lạnh như băng của lão tổ nhà họ Dịch truyền đến.
Diệp Bắc Minh cười: "Thả cô ta?"
Sắc mặt lão tổ nhà họ Dịch lạnh lẽo: "Thứ nhất, đây là lần thứ hai cậu xâm nhập vào nhà họ Dịch, lão phu đã không ra tay!"
"Coi như là rất khách khí với cậu rồi!"
"Thứ hai, cậu giết mẹ của Tư Dao, lão phu cũng không nói gì!"
"Dù sao Tư Dao đã bắt người nhà họ Diệp!"
"Thứ ba, cậu đã phế bỏ một cánh tay của Tư Dao!"
"Con bé cũng coi như đã phải chịu trừng phạt!"
"Thứ tư, chúng tôi đã thả người nhà họ Diệp, nhà họ Dịch tôi cũng không muốn đối địch với cậu!"
"Chuyện này dừng ở đây thôi!"
Ông ta vừa nói xong!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người nhà họ Dịch đều khiếp sợ nhìn lão tổ!
Trên mặt tràn đầy vẻ không dám tin!
Cho dù là Dịch Tư Dao cũng ngây ra, ngơ ngác nhìn lão tổ nhà họ Dịch: "Ông cố, ông nói cái gì vậy?"
"Cứ để yên như vậy sao?"
Điều khiến tất cả mọi người đều bất ngờ chính là.
"Ha ha ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh đùa cợt cười ra tiếng: "Dừng ở đây? Ông đang suy nghĩ gì đấy!"
"Nhà họ Dịch nợ tôi một trăm năm mươi triệu đồng không trả, ngược lại còn xông vào nhà họ Diệp, làm cậu tôi bị thương nặng!"
"Bắt người nhà họ Diệp của tôi đi, đuổi giết em họ và nô bộc của tôi!"
"Bây giờ lại nhẹ nhàng nói một câu dừng ở đây?"
Lão tổ nhà họ Dịch nhướng mày, lạnh lùng hỏi: "Vậy cậu muốn thế nào?"
"Như thế nào ư?"
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại.
Anh hùng hồn nói ra từng chữ: "Dám! Gây! Tổn! Thương! Người! Nhà! Họ! Diệp!"
"Phải! Bị ! Diệt! Chín! Tộc!"
Ầm ầm!
Nhà họ Dịch trong nháy mắt vỡ tổ.
"Diệp Bắc Minh, cậu đúng là ngông cuồng!"
"Lời này mà cậu cũng dám nói?"
"Cậu coi nhà họ Dịch chúng tôi là cái gì?"
"Diệt chín tộc nhà họ Dịch? Mẹ nó cậu đang nằm mơ sao!"
"Tên súc sinh, chỉ bằng câu nói này của cậu, nhà họ Diệp đã đáng chết rồi!"
Tất cả mọi người đều không nhịn được hét to!
Lão tổ nhà họ Dịch cũng vô cùng giận dữ: "Diệp Bắc Minh, nếu không phải lão phu kiêng kị người đứng sau luyện đan cho cậu!"
"Cậu cho rằng cậu thật sự có thể diễu võ giương oai ở nhà họ Dịch sao?"
Phải!
Lão tổ nhà họ Dịch không sợ Diệp Bắc Minh!
Điều ông ta quan tâm là người đứng phía sau Diệp Bắc Minh, luyện chế ra đan dược tuyệt phẩm, thậm chí là đan dược thánh phẩm kia!
Đối phương có thể là một vị Đan Hoàng cấp cao!
Thậm chí.
Có thể là một vị Đan Đế!
Diệp Bắc Minh cười một tiếng sâu xa: "Tôi có thể nói cho ông biết, ông không cần kiêng kị người sau lưng tôi!"
"Yên tâm, sau lưng tôi không có bất kỳ ai cả".
"Những đan dược kia đều là tôi tự mình luyện chế, ông có thể ra tay rồi!"
Lão tổ nhà họ Dịch sững sờ, căn bản không tin.
Diệp Bắc Minh có thể luyện chế ra đan dược thánh phẩm?
Nói đùa cái gì vậy!
Cho dù cậu ta có bắt đầu luyện đan từ trong bụng mẹ, cũng tuyệt đối không có khả năng luyện chế ra đan dược thánh phẩm!
Lão tổ nhà họ Dịch cười lạnh: "Nhóc con, khoác lác vừa thôi!"
"Nếu sau lưng cậu không có một vị Đan Hoàng làm chỗ dựa, cậu dám giết Đan Hoàng của Long Đường ư?"
"Là người sau lưng cậu khiến cậu không thèm sợ hãi đúng không!"
Dịch Tư Dao nhìn Diệp Bắc Minh: "Đại nhân, ngài tha cho tôi đi..."
"Tư Dao thật sự biết sai rồi!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn về phía Dịch Tư Dao: "Tôi cho phép cô nói chuyện rồi sao?"
Anh đưa tay ra bắt lấy cánh tay mềm mại của cô ta!
Ầm!
Cánh tay bị xé rách xuống!
"A!"
Dịch Tư Dao gần như đau đớn đến chết.
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đáng thương cầu xin tha thứ, lại bị đối xử như thế!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bắt lấy đùi của Dịch Tư Dao, lại dùng sức xé rách một lần nữa!
Ầm!
Máu tươi bắn ra!
Dịch Vạn Hùng đau lòng gào thét: "Diệp Bắc Minh, mẹ nó cậu điên rồi sao?"
"Mau thả con gái tôi ra!"
Diệp Bắc Minh chế giễu: "Mấy người cũng biết đau lòng sao?"
"Lúc con gái của ông cắt đứt tay chân của cậu tôi, có nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày này sao?"
Anh lại đưa tay ra bắt lấy cái chân cuối cùng của Dịch Tư Dao!
Ầm!
Đùi và thân thể tách rời!
"A!"
Đám người nhà họ Dịch hít khí lạnh, tê cả da đầu, đều sợ hãi choáng váng!
Dịch Tư Dao đau đến mức toàn thân run rẩy, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo: "A a a! Ông cố, cứu mạng... Mau giết tên phế vật này đi!"
Diệp Bắc Minh giống như ném rác rưởi.
Tiện tay ném Dịch Tư Dao ra!
Cô ta rơi xuống đất.
Anh nâng một chân lên!
Đạp xuống đầu Dịch Tư Dao!
Gọn gàng mà linh hoạt!
Dịch Tư Dao hoảng sợ kêu to: "Đừng mà... Cầu xin anh..."
Ầm!
Đầu cô ta nổ tung giống như dưa hấu!
Tràn ngập bạo lực vô tận!
Trái tim Dịch Vạn Hùng co rúm lại, gào thét về phía Diệp Bắc Minh: "Lão tổ, mau giết tên súc sinh này!"
Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Dịch Vạn Hùng: "Ông rất thích nói chuyện à?"
Vèo!
Sát ý lạnh như băng đánh tới!
Dịch Vạn Hùng sắp tức chết: "Nói chuyện cũng có lỗi sao?"
Ầm!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh rơi xuống trước người Dịch Vạn Hùng, chém kiếm Đoạn Long xuống!
Hai mắt Dịch Vạn Hùng tối sầm lại, hóa thành một bãi máu ngay trước mặt mọi người!
Lão tổ nhà họ Dịch hoàn toàn nổi giận, cắn chặt răng.
Giọng nói giống như ma quỷ, tức giận đến mức run rẩy: "Diệp Bắc Minh, lão phu đã sống đến 1500 tuổi!"
"Chưa bao giờ thấy người nào ngông cuồng như cậu!"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời một câu: "Bây giờ ông đã nhìn thấy chưa?"
"Đờ mờ!"
Lão tổ nhà họ Dịch không nhịn được mà nói tục, tức giận gào thét: "Cho dù sau lưng cậu thật sự có một vị Đan Đế, hôm nay lão phu cũng muốn giết cậu!"
Đột nhiên.
Lão tổ nhà họ Dịch vặn vẹo thân thể, hóa thành một tàn ảnh, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh!
Vèo!
Một luồng khí kinh khủng nổ tung, xuất hiện ở trước người Diệp Bắc Minh.
Trong tay ông ta xuất hiện hai cái búa lớn đen sì, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, đưa kiếm Đoạn Long trong tay ra ngăn cản!
Keng!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên.
Hai cái búa lớn vỡ vụn!
"Không!"
Trái tim lão tổ nhà họ Dịch run rẩy, chỉ cảm thấy ngạt thở!
Kiếm Đoạn Long chém xuống, lão tổ nhà họ Dịch biết uy lực của kiếm Đoạn Long, liền vội vàng tránh né!
Tốc độ quá nhanh!
Ầm!
Chương 570: Không chết nhưng rồi vẫn chết
Bả vai bị chém mất một nửa, một cánh tay tan tác thành bãi máu!
Cả người bị đánh bay ra ngoài như chiếc lá rơi rụng giữa cơn gió thu.
Ông ta ngã nhào xuống đất, lục phủ ngũ tạng bị kiếm Đoạn Long đánh tanh bành, thê thảm hộc máu ra ngoài.
"Cậu!"
Lão tổ nhà họ Dịch run bần bật, nói: "Rốt cuộc là thanh kiếm này có cấp bậc gì chứ?"
Kiếm Đoạn Long mạnh đến vậy sao, đến một kiếm mà ông ta cũng không chặn được nữa?
Nó chắc chắn không phải thần khí.
Mà thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa.
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: "Chỉ có thế thôi à?"
"Đồ thùng rỗng kêu to, tôi còn tưởng ông mạnh lắm đấy!"
Sắc mặt người nhà họ Dịch tái mét, bọn họ không dám tin vào mắt mình nữa.
Lão tổ nhà họ đã bị đánh bại rồi sao?
...
Trong góc tối.
Mấy ông lão đang đứng đó biến sắc: "Dịch Kiếm Nhân đã bị đánh bại ư?"
"Nó không có quan hệ gì nhiều với thực lực của Diệp Bắc Minh cả mà là do kiếm Đoạn Long kia quá kinh khủng mà thôi!"
Một ông lão khác nuốt nước miếng nói: "Vãi chưởng, thực lực của Diệp Bắc Minh mới tới Võ Thánh sơ kỳ thôi đó!"
"Chỉ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể đánh bại cả cường giả trên cả Tiên Thiên hay sao?"
Bọn họ không thể chấp nhận chuyện đó được, đó đúng là chuyện hoang đường!
Một ông lão mũi khoằm lên tiếng: "Trên người tên nhãi ấy chắc chắn có bí mật nào đó!"
"Cậu ta mất tích năm năm, rất có thể đã tiến vào cấm địa long mạch, hơn nữa cậu ta còn là con trai của Diệp Thanh Lam, năm ấy người phụ nữ đó còn gây náo loạn không nhỏ nữa mà!"
"Liệu thanh kiếm trong tay cậu ta có phải là do Diệp Thanh Lam để lại không?"
“Cho dù có phải hay không thì kiếm Đoạn Long cũng vô cùng quý giá!”
Ngay lúc đó.
Ầm!
Mấy lão già đó đều nhìn chằm chằm vào kiếm Đoạn Long trong tay Diệp Bắc Minh!
Võ Thánh sơ kỳ dựa vào kiếm Đoạn Long mà có thể giành thắng lợi trước cường giả vượt cả Tiên Thiên!
Vậy nếu bọn họ cầm thanh kiếm đó thì sao đây?
Chẳng phải là thống nhất Côn Luân Hư, trở thành người đứng đầu Côn Luân Hư hay sao?
...
Bỗng nhiên.
Một luồng khí tức kinh khủng như cơn lốc ập về phía Diệp Bắc Minh.
Đằng sau cơn lốc ấy vậy mà còn ẩn giấu một tia kiếm khí.
Còn cơn gió lốc kia là do kiếm khí sinh ra.
"Ồ?"
Diệp Bắc Minh đăm chiêu quan sát, đưa kiếm lên tung kiếm.
Rầm!
Cơn lốc kia bị chém đôi, kiếm khí đó va chạm vào kiếm Đoạn Long.
Gầm gừ...!
Một tiếng rồng ngâm truyền tới.
Sàn nhà rắn chắc như đá quanh đây đều bị vỡ nát bắn tung tóe.
Tất cả viên gạch đều bay lên, vách tường đổ sập vì cơn rung chấn, khói bụi cuồn cuộn mịt mù đầy trời.
Đến cả Diệp Bắc Minh cũng bị buộc lùi lại ba bước.
Mỗi một bước đều để lại dấu chân rất sâu.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: "Nhóc con, cẩn thận đấy, đó là cảnh giới Hợp Nhất trung kỳ!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày nhìn lại hướng kiếm khí bay tới.
Ngay sau đó.
Một bóng người xuất hiện, thất vọng nhìn thoáng qua lão tổ nhà họ Dịch nói: "Kiếm Nhân, anh bảo em chăm chỉ bế quan rồi mà, tổ chức đại thọ một ngàn năm trăm tuổi gì?"
"Một khi em đã tôi luyện xong lục phủ ngũ tạng của mình thì sẽ đạt tới cảnh giới Hợp Nhất!"
"Khi ấy, em có thể giết cậu ta lúc nào chả được!"
Dịch Kiếm Nhân vô cùng xấu hổ: "Đại ca, anh giúp em giết thằng nhãi này với, em cam đoan sau này sẽ chăm chỉ bế quan!"
Mọi người vô cùng khiếp sợ nhìn ông lão tóc trắng vừa xuất hiện bất thình lình kia.
"Đó là một lão tổ khác!"
"May quá, vị lão tổ ấy vẫn còn sống!"
"Sát thần chết chắc rồi!"
Người nhà họ Diệp nhìn vào Diệp Bắc Minh, trong ánh mắt bọn họ đều là sự oán hận và căm phẫn.
Trong góc tốc, mấy ông lão kia sững sờ: "Dịch Kiếm Lễ ư? Quả nhiên là lão già đó không chết?"
"Cảnh giới Hợp Nhất, lão già kia đã đột phá rồi!"
Mấy ông lão kia đều nhìn ông ta.
"Nuốt nó đi!"
Dịch Kiếm Lễ thuận tay bắn ra một viên đan dược vào lòng bàn tay Dịch Kiếm Nhân.
Dịch Kiếm Nhân nuốt ngay vào bụng, vết thương của ông ta đã tốt hơn nhiên.
Hơn nữa còn có thể đứng lên.
Ngay sau đó.
Chậc!
Ánh mắt Dịch Kiếm Lễ đầy đăm chiêu nói: "Cậu còn trẻ thế mà trên người lại có khí giết chóc đậm như vậy ư?"
Rồi ông ta gật đầu khen ngợi: "Khá lắm!"
"Hôm nay, lão phu sẽ dùng máu của cậu hiến tế cho kiếm Thất Tinh Trường Hồng của tôi!"
Xoẹt...!
Một vòng cầu vồng bay ra từ trong nhẫn trữ vật của Dịch Kiếm Lễ.
Ông ta mở bàn tay ra cầm lấy kiếm Thất Tinh Trường Hồng kia.
Lực lượng khủng khiếp ngưng tụ lại.
Bảy viên tinh hạch màu cam của ma thú cấp tám xếp thành hình dạng bảy ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu.
Một thanh kiếm lại có đến bảy viên tinh hạch của ma thú.
"Ranh con, lão phu chỉ cần một kiếm thôi đủ giết cậu rồi!"
Giọng nói lạnh nhạt của Dịch Kiếm Lễ vang lên.
Ông ta vô cùng tự tin.
Dựa vào cảnh giới của ông ta, nếu tung ra kiếm thứ hai thì đúng là sự sỉ nhục.
Diệp Bắc Minh truyền âm nói: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Long Đế, trong cả hai ai ra tay đây?"
Nếu bản thân mình có thể giết được thì mình ra tay xử.
Còn nếu mình không giết được thì để bọn họ lên xử.
Dù sao thì anh rất lười lãng phí thời gian!
Long Đế phấn khích nói: "Diệp Bắc Minh, để tôi lên đi!"
"Chỉ cần tôi nuốt chửng được khí huyết của lão già chết tiệt đó thì năng lực sẽ khôi phục một chút".
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vọng tới: "Chuyện này cũng có liên quan tới tôi nên giao cho tôi đi!"
Ngay sau đó.
Dịch Kiếm Lễ chém ra một kiếm.
Chỉ một kiếm.
Dường như cả nhật nguyệt sao trời đều bị chấn động, lực lượng vô cùng khủng khiếp ngưng tụ, không gian như bị xé rách.
Bảy luồng lực lượng cùng ngưng tụ tại một chỗ.
Xoẹt...!
Rồi chúng hóa thành một vầng cầu vồng lao tới tấn công Diệp Bắc Minh!
Vào lúc ấy.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng lực lượng hùng dũng ngưng tụ lại.
Rồi nó chui vào kiếm Đoạn Long!
Lực lượng lập tức bùng nổ.
Hai luồng kiếm khí va vào nhau.
Cả bảy viên tinh hạch ma thú cấp tám đều bị nổ tung.
Kiếm Thất Tinh Trường Hồng run bần bật, kêu lên tiếng răng rắc.
Nó đã vỡ nát rồi.
Dòng năng lượng ùn ùn quét ngang ra ngoài.
Đồng tử Dịch Kiếm Lễ co cứng, cơ thể không nhịn được run rẩy: "Làm sao có thể chứ, cho dù kiếm Thất Tinh Trường Hồng của mình không bằng thần khí nhưng cậu cũng không thể nào phá hủy nó được!"
"Khoan đã, cậu...!"
"Thanh kiếm này của cậu không phải thần khí!"
Gầm gừ...!
Kiếm Đoạn Long vọng ra tiếng rồng ngâm, che lấp câu nói phía sau của Dịch Kiếm Lễ.
Một luồng áp lực vô hình trấn áp khiến người ta không thể phản kháng!
Rầm!
Kiếm Đoạn Long chém xuống!
Chỉ trong nháy mắt.
Trong sân xuất hiện mấy vết kiếm dài mấy chục mét, sâu mấy mét nữa.
Cơ thể Dịch Kiếm Lễ nổ tung, hóa thành một đống máu.
Đại điện của nhà họ Dịch ở đằng sau ông ta bị chẻ đôi như một tia sáng lóe ngang qua bầu trời.
Người nhà họ Dịch trong vòng trăm mét đều nổ tung hóa thành một bãi máu.
Người nhà họ Dịch ở ngoài trăm mét đều bị đánh bay ra ngoài, ai nấy cũng bị trọng thương.
Cả hiện trường là một đống hổ lốn, ngổn ngang.
"Lão tổ!"
Những người còn lại đều kêu la thảm thiết như đứt ruột đứt gan.
"Đại ca!"
Dịch Kiếm Nhân sợ hãi té dập mông xuống đất, người lạnh run, đổ đầy mồ hôi.
Diệp Bắc Minh không thèm nhìn vào bọn họ.
Ánh mắt anh di chuyển, nhìn vào một hướng sau lưng bọn họ: "Mấy người xem đủ chưa?"
"Cút ra đây mau!"
Anh đưa tay lên.
Rồi vung tay chém một kiếm qua đó.
Ầm ầm!
Một tòa lầu cao đổ sập, mảnh gạch bay tứ tung, khói bụi cuồn cuộn bay khắp trời.
"Khụ khụ khụ..."
Mấy ông lão bị đánh bay ra, khóe miệng phun ra máu tươi, sắc mặt đầy hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh: "Sao cậu lại phát hiện ra bọn tôi được chứ?"
Chương 571: Nhà họ Diệp quả thật sắp vùng lên rồi
Diệp Bắc Minh không trả lời, chỉ cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp đánh tới.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, kiếm khí huyết sắc cuồng bạo đánh tới.
Con ngươi của sáu lão già chấn động mạnh.
Một lão già trong đó nổi giận lôi đình, tức giận quát: "Diệp Bắc Minh, chúng tôi không có bất kỳ thù oán gì với cậu, cậu lại dám ra tay với chúng tôi?"
"Có gì từ từ nói chuyện, đừng ra tay!"
"Đừng..."
Sáu lão già vô cùng nôn nóng.
Ầm!
Kiếm khí như chim hồng, giáng xuống!
"Mau tránh ra!"
Sáu lão già trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó hơn trăm mét.
Mặt đất nổ tung, một vết kiếm dài trăm mét xuất hiện!
Nhìn thấy mà giật mình!
"A!"
Sáu lão già hít sâu một hơi, bị chấn động đến mức khí huyết quay cuồng, lồng ngực đau nhức kịch liệt.
Mẹ nó quá kinh khủng!
Nếu một kiếm này rơi lên trên người bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ phải chết.
Lão già mũi ưng nổi giận: "Diệp Bắc Minh, cậu quá cuồng vọng!"
"Cậu không phân rõ phải trái ra tay như thế, không sợ đắc tội thế lực sau lưng chúng tôi sao?"
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Cho các ông hai lựa chọn!"
"Thứ nhất, quỳ xuống thần phục, ký kết khế ước nô lệ với tôi!"
"Thứ hai, chết!"
Anh vừa nói xong.
Sáu lão già đều ngây ra!
Bọn họ là người tu võ phía trên Tiên Thiên!
Thế mà Diệp Bắc Minh lại muốn bọn họ quỳ xuống thần phục? Ký kết khế ước nô lệ!
Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Khóe mắt lão già mũi ưng co rúm, khuôn mặt già nua đen đến mức có thể nhỏ máu: "Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang nói cái gì không?"
"Hắc Thiên Ưng Vương tôi vĩnh viễn không làm nô!"
Đáp lại ông ta là một kiếm lạnh lùng của Diệp Bắc Minh, kiếm khí lao đến giống như sấm sét!
Tam Thiên Lôi Minh!
Lão già mũi ưng hít sâu một hơi, sâu trong linh hồn truyền đến một loại cảm giác run rẩy: "Đậu má, rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!'
Trong lòng ông ta chỉ còn lại một suy nghĩ, trốn!
Vèo!
Nhưng ông ta vừa mới chạy ra khỏi phạm vi của một kiếm này, mặt đất sau lưng đã nổ tung ầm vang.
Hóa thành một mảnh đất hoang vu!
"A!"
Lão già mũi ưng nhìn chiến trường, con ngươi điên cuồng co lại: "Cậu!"
Vèo!
Chỉ trong chốc lát, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước người lão già mũi ưng.
Một kiếm rơi xuống!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát lực lượng!
Lão già mũi ưng hóa thành mưa máu đầy trời, trực tiếp biến mất!
"A!"
Năm lão già còn lại chỉ cảm thấy tê cả da đầu, không ngừng hít khí lạnh!
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh truyền đến: "Các ông thì sao?"
"Thần phục, hay là chết?"
"Diệp Bắc Minh, cậu nằm mơ!"
"Chúng tôi muốn đi, cậu có thể ngăn cản được sao?"
Mấy người xoay người chạy.
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cho ông cơ hội, tôi đếm tới 3".
"Ai dám không dừng lại thì không cần sống nữa".
Đậu má!
Năm lão già còn lại giận dữ mắng một tiếng trong lòng, mẹ nó quá cuồng vọng đi!
Vèo!
Vèo!
Hai bóng người lao ra đầu tiên.
Diệp Bắc Minh phun ra một chữ: "3!"
Có người giận mắng một tiếng: "Đờ mờ, cậu không có võ đức!"
Gào!
Một tiếng rồng gầm lấp lóe thoáng qua.
Kiếm Đoạn Long lao lên!
Tất cả mọi người còn chưa thấy rõ có chuyện gì xảy ra, hai cái đầu người đã bay lên.
Một giây sau.
Hai thi thể không đầu lao ra mấy chục mét, ngã xuống đất bịch một tiếng mà chết!
"Chuyện này... !"
Ba lão già khác cứ như bị rót chì vào hai chân vậy.
Ai nấy đều đứng tại chỗ, không còn dám chạy một bước!
Bọn họ hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh!
Bịch!
Một lão già trong đó trực tiếp quỳ, rốt cuộc không để ý tới tôn nghiêm của người tu võ Tiên Thiên nữa: "Sát Thần đại nhân, Ngô Vân Phúc tôi từ giờ trở đi chính là nô lệ của Sát Thần đại nhân!"
Rầm rầm rầm!
Ngô Vân Phúc điên cuồng dập đầu!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía hai người còn lại: "Các ông thì sao?"
Một lão già trong đó nuốt nước bọt: "Diệp Bắc Minh, tôi có thể cho cậu ba mươi triệu đồng để mua tôi..."
Ông ta còn chưa nói xong.
Diệp Bắc Minh đã không nhịn được đưa tay chém ra một kiếm: "Nói điều kiện với tôi à?"
Ầm!
Lão già nổ tung tại chỗ, hóa thành một bãi máu!
"A!"
Lão già còn lại bị dọa đến vãi cả linh hồn: "Thần phục, tôi Tề La thần phục!"
"Sát Thần đại nhân tha mạng!"
Rầm rầm rầm rầm!
Tề La quỳ trên mặt đất, điên cuồng dập đầu.
Trong lòng ông ta lại nổi lên sóng biển động trời: "Đờ mờ! Đờ mờ a a a! Cũng quá quả quyết đi!"
Ông ta đã hoàn toàn bị sợ vỡ mật!
Sáu người trên Tiên Thiên, bốn người đã bị Diệp Bắc Minh trực tiếp xoá bỏ.
Sao ông ta còn dám phản kháng nữa?
"Lão gia, thực lực của Bắc Minh thật sự khủng bố như vậy sao?"
Đám người nhà họ Diệp nhìn thấy một màn này, trong lòng cực kỳ rung động!
Con ngươi của Diệp Nam Thiên kịch liệt co vào: "Nhà họ Diệp quả thật sắp vùng lên rồi, lần này, ai cũng không ngăn cản được!"
Diệp Nam Thiên đã từng gặp rất nhiều nhân vật lớn.
Nhưng Diệp Bắc Minh lại có một vẻ kiêu ngạo đứng đầu thiên hạ, không quan tâm đến bất cứ điều gì!
Anh không thần phục, tôi sẽ trực tiếp chém nát khí thế của anh, ông ta chưa bao giờ nhìn thấy điều này ở bất cứ người nào cả!
"Ha ha ha ha! Bắc Minh, cháu ngoại tốt của ông!"
Tiếng cười của Diệp Nam Thiên quanh quẩn trên bầu trời nhà họ Dịch.
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng mở miệng: "Hai người các ông tới đây ký kết khế ước nô lệ!"
"Tuân lệnh!"
Cả người Ngô Vân Phúc và Tề La run lên, quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.
Bọn họ lần lượt lấy ra một giọt tinh huyết của mình!
Diệp Bắc Minh sử dụng Huyết hồn chú để ký kết khế ước linh hồn!
Hai người lập tức mặt xám như tro.
Từ giờ trở đi, chỉ cần Diệp Bắc Minh suy nghĩ một cái, bọn họ sẽ trực tiếp hồn phi phách tán!
Dịch Kiếm Nhân mở to đôi mắt già nua, khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Những người khác nhà họ Dịch đều thi nhau cúi đầu.
Ngay cả dũng khí chạy trốn cũng không có, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết!
Một giây sau.
Vèo!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía đám người nhà họ Dịch: "Đến lượt mấy người rồi!"
Anh đưa tay ra chộp về phía ngực Dịch Kiếm Nhân!
Ầm!
Dịch Kiếm Nhân không có sức phản kháng, trái tim nổ tung, máu tươi phun ra ngoài!
Ầm!
Diệp Bắc Minh trực tiếp sử dụng Huyết Mạch Chú Sát!
Chương 572: Chẳng lẽ chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện
Một ngọn lửa thiêu đốt!
Trong nháy mắt, trên người tất cả đám người nhà họ Dịch ở đây đều bốc cháy lên ngọn lửa ngập trời!
"A!"
"Đừng mà!"
"Cứu mạng!"
Vô số người kêu thảm, bị đốt sống chết tươi!
Nhà họ Dịch hóa thành tu la địa ngục!
Nhìn tro cốt đầy đất, Dịch Kiếm Nhân khóc không ra nước mắt!
Ông ta chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cậu... Cậu không sợ bị trời phạt sao?"
Vẻ mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: "Tôi mới giết mấy ngàn người nhà họ Dịch của ông thôi, bị trời phạt cái gì chứ?"
"Nhà họ Dịch của ông truyền thừa mấy ngàn năm, giết người, diệt gia tộc còn ít hơn tôi sao?"
Dịch Kiếm Nhân chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cậu!"
Ầm!
Ngọn lửa bốc cháy lên.
Dịch Kiếm Nhân hóa thành một đống tro tàn!
Nhà họ Dịch cứ bị hủy diệt như vậy!
Cả người Ngô Vân Phúc và Tề La run rẩy, hoảng sợ cúi đầu!
"Thủ đoạn của đại nhân quá kinh khủng!"
"Rốt cuộc bây giờ tôi đã biết vì sao đại nhân được gọi là Sát Thần rồi!"
...
Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt Diệp Nam Thiên: "Ông ngoại, mọi người không cần trở về nữa!"
Diệp Nam Thiên vô cùng khó hiểu: "Hả?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Từ giờ trở đi, nhà họ Dịch chính là nhà họ Diệp chúng ta!"
"Tất cả tài nguyên, sản nghiệp của nhà họ Dịch đều thuộc về nhà họ Diệp!"
Diệp Nam Thiên ngây người.
Những người còn lại của nhà họ Diệp cũng kích động đến mức cả người run rẩy!
"Được! Được! Được!"
Diệp Nam Thiên không nhịn được gật đầu.
Bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Diệp sẽ từ một thế lực hạng ba, trực tiếp trở thành thế lực hạng nhất!
...
Tin tức nhà họ Dịch bị hủy diệt được truyền ra ngoài như sóng thần.
Các thế lực lớn của Côn Luân Hư nghe thấy việc này, đầu tiên là không dám tin!
"Nhà họ Dịch bị hủy diệt rồi? Làm sao có thể!"
"Lão tổ nhà họ Dịch mới vừa tổ chức tiệc mừng thọ 1500 tuổi mà!"
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là ai làm? Điều tra cho tôi!"
Vô số người đều ngơ ngác.
Rất nhanh.
Đã có tin tức truyền về: "Là Sát Thần Diệp Bắc Minh làm!"
Trong chốc lát.
Toàn bộ Côn Luân Hư đều nghẹn ngào.
...
Đất tổ, nhà họ Diệp.
Diệp Bắc Minh vừa mới chữa khỏi thương thế của cậu mình.
Đột nhiên.
Một hạ nhân đột nhiên đến báo: "Gia chủ, bên ngoài có người cầu kiến!"
"Anh ta tự xưng là thư ký Tiền, nói là có việc muốn tìm ngài".
"Trừ người này ra, còn có một người đàn ông trung niên đi theo nữa!"
"Thư ký Tiền?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, hơi kinh ngạc: "Chắc là sư huynh của tôi cũng tới?"
Nhà họ Tiêu.
Hai chị em Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi nghe nói tin tức này thì khiếp sợ không ngậm miệng được.
Ừng ực!
Tiêu Nhã Phi không ngừng nuốt nước bọt: "Chị, anh ấy... thế mà anh ấy lại tiêu diệt nhà họ Dịch?"
"Sao anh ấy có thể làm được?"
"Đây chính là nhà họ Dịch đó!"
Thân thể mềm mại của Tiêu Dung Phi không nhịn được mà run rẩy!
Cô ta không thể tưởng tượng nổi tự nói: "Ai mà biết được?"
"Nhà họ Dịch mặc dù không bằng nhà họ Tiêu, nhưng tuyệt đối cũng là gia tộc đỉnh cao của Côn Luân Hư!"
Ánh mắt Tiêu Nhã Phi lấp lóe: "Chị, em đã có chút thích anh ấy rồi, rất muốn trở thành người phụ nữ của anh ấy!"
"Phụt!"
Tiêu Dung Phi suýt nữa thì phun ra một ngụm máu: "Em... Em nói cái gì?"
Em gái dám yêu dám hận.
Nhưng mà.
Tiêu Dung Phi cũng không nghĩ tới em gái lại dám nói ra rõ ràng như thế!
...
Các thế lực như Huyền Lôi Cốc, Thiên Kiếm Tông, Phạn Âm Cốc, cung Xã Tắc, Lưu Ly Tông đều hối hận dậm chân!
Nếu lúc trước bọn họ kiên trì một chút nữa.
Chẳng phải bây giờ đã có chỗ dựa rồi sao!
"Ai, ai có thể ngờ được Sát Thần lại kinh khủng như vậy?"
"Thế mà nhà họ Dịch lại bị tiêu diệt!"
"Từ giờ trở đi, ai còn dám đối địch với Sát Thần nữa?"
...
Lưu Ly Tông.
Mộc Tuyết Tình đứng trên Thần Nữ phong, nhìn về phía phương hướng đất tổ: "Anh đúng là lần nào cũng khiến người ta phải bất ngờ!"
"Nhà họ Dịch! Quả thực là một quái vật khổng lồ!"
"Rốt cuộc anh đã dùng thủ đoạn gì để tiêu diệt nó?"
"Rốt cuộc người đứng sau lưng anh là ai?"
...
Long Đường.
Không khí ngột ngạt đến đáng sợ!
Tất cả trưởng lão đều tập trung trong phòng họp.
Trọn vẹn cả ngày, không ai rời đi!
Trong phòng họp.
Khi thì yên tĩnh, khi thì chấn động.
Chủ nhân nhà họ Thẩm - Thẩm Vạn Tứ.
Thần tài đứng đầu Côn Luân Hư tự mình tiến vào Long Đường!
Cuối cùng.
Sắc mặt trắng bệch rời đi!
Không ai biết đã xảy ra chuyện gì!
...
Nhà họ Dịch bị hủy diệt, nhà họ Diệp vùng lên.
Thương hội nhà họ Ngô và Vạn Bảo Lâu lên cao như diều gặp gió!
Phòng đấu giá làm ăn cực kỳ tốt.
Đám người Lăng Thi Âm, Ngô Khinh Diên, Vạn Lăng Phong thì vô cùng bận rộn!
...
Trong đất tổ Côn Luân Hư, một sơn cốc thần bí nào đó.
Nơi này bốn mùa như mùa xuân, ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Trăm ngàn năm qua không có bất kỳ người nào có thể tới gần nơi đây!
Một ông lão đang ung dung lắc lư trên cái ghế mây bên cạnh vách núi!
Bỗng nhiên.
Ông lão khoát tay, một cái bàn tròn màu vàng bay ra từ nhẫn trữ vật!
Trên đó không ngừng lấp lóe ánh sáng.
Ông lão thay đổi sắc mặt, không ngừng lẩm bẩm một mình: "Đế Tinh rơi xuống, Sát Thần vươn lên!"
"Trăm ngàn năm qua Côn Luân Hư đã bao giờ thay đổi thời thế như vậy đâu?"
"Hay là kẻ may mắn thật sự đã ra đời?"
"Chủ nhân của Côn Luân Hư ngang nhiên xuất thế?"
"Là Sát Thần Diệp Bắc Minh kia sao? Hay là… người đó?"
Ông lão không ngừng thay đổi sắc mặt.
Một giây sau.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần nhảy chân sáo đi tới, trong lòng ôm một con con mèo nhỏ: "Ông nội, ông ở đây nói thầm cái gì vậy?"
"Cái gì mà Sát Thần, Đế Tinh?"
"Khoan đã!"
Ánh mắt thiếu nữ ngưng tụ, nhí nha nhí nhảnh mở miệng nói: "A! Vừa rồi ông nội mới nói đến chủ nhân của Côn Luân Hư?"
"Chẳng lẽ, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện?"
"Đúng vậy".
Lão giả mỉm cười gật đầu: "Vận nhi, chủ nhân của Côn Luân Hư đã xuất hiện, Thiên Hạ Đệ Nhất các của chúng ta cũng nên mở ra rồi!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Lăng Vận Nhi là vẻ kích động: "Ông nội, thật sao?"
"Thiên Hạ Đệ Nhất các sắp mở ra? cháu... cháu có thể rời núi du ngoạn?"
"Quá tốt rồi!"
Thiếu nữ ném con mèo trong ngực lên cao.
"Ha ha ha ha, cháu rất muốn nhìn xem rốt cuộc chủ nhân của Côn Luân Hư này là ai?"
...
Trong lúc khắp nơi bên ngoài đang vô cùng chấn động.
Đồng thời ở nhà họ Diệp trong đất tổ.
Diệp Bắc Minh sóng vai đi cùng một người đàn ông trung niên.
Chương 573: Tôi có thể nói cho thiếu chủ tất cả
Thư ký Tiền tản bộ ở phía sau!
Người đàn ông trung niên cười nói: "Nơi này quả nhiên là rất tốt, vườn hoa của nhà họ Dịch còn lớn hơn cả ngự hoa viên ở Long Đô!"
Diệp Bắc Minh cười khẽ: "Nếu sư huynh thích, có thể tới nơi này ở lâu dài".
Thư ký Tiền bị dọa đến nghẹn họng nhìn trân trối!
Khóe miệng không ngừng co rúm!
Ngài đúng là dám nói!
Người đàn ông trung niên cười lắc đầu: "Long quốc còn không thể rời khỏi anh, trừ khi sư đệ đứng ra quản lý chuyện của Long quốc!"
Anh ta nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh mới có thể rảnh rỗi được!"
Cái gì?
Thư ký Tiền chấn động.
Bị dọa đến mức đổ mồ hôi lạnh!
Đây là muốn Diệp Bắc Minh tiếp nhận vị trí Long chủ sao?
Ông trời ơi..!
Nếu như truyền về Long Đô, sợ là sẽ chấn động long trời lở đất mất!
Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Sư huynh đừng nói giỡn, chờ xử lý xong chuyện ở Côn Luân Hư đã".
"Sau đó em sẽ khởi hành đi tìm mẹ em, hơn nữa em đã đồng ý với các sư phụ rồi!"
"Em sẽ để ba chữ Diệp Bắc Minh này truyền ra khắp toàn thế giới!"
Người đàn ông trung niên trầm mặc một lát.
Giống như là thở dài!
Sau đó mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Tiểu sư đệ, nếu đã như vậy, anh cũng không cần phải nhiều lời nữa".
"Bây giờ em đã là Long soái, chức vị này đã không có cách nào tăng lên nữa!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nói đến Long soái, thật ra em cũng đâu có làm gì!"
Người đàn ông trung niên cười mắng một tiếng: "Cho nên? Em còn biết thân phận của mình sao?"
"Những tướng sĩ của đội Thiên Cơ vẫn còn ở thành Côn Luân chờ em, em không đi huấn luyện bọn họ một chút sao?"
Diệp Bắc Minh có chút xấu hổ.
Trong khoảng thời gian này anh đã quá bận rộn.
Cho nên đã quên mất các tướng sĩ.
Anh liền dứt khoát đáp ứng: "Được, hai ngày sau em sẽ đến thành Côn Luân một chuyến, tự mình huấn luyện các tướng sĩ".
"Có câu nói này của em thì anh yên tâm rồi!"
Người đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ.
Không bao lâu sau đã dẫn thư ký Tiền rời đi.
...
Diệp Bắc Minh trở lại thành Côn Luân.
Trực tiếp tiến vào đội Thiên Cơ!
"Long soái, Long soái đến rồi!"
Lư Quốc Phong là người đầu tiên nhìn thấy Diệp Bắc Minh.
"Đậu má, Long soái trở về!"
"Nhanh lên!"
Đám người Đoạn Nha, Thạch Lỗi xông lên, vô cùng kích động.
Tất cả các tướng sĩ đang huấn luyện đều dừng lại.
Hơn ba ngàn tướng sĩ vây quanh Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt của ai nấy cũng đều nóng như lửa đốt!
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Mọi người vất vả rồi!"
Toàn thể đội Thiên Cơ trăm miệng một lời trả lời: "Bảo vệ quốc gia, không vất vả!"
"Nếu mọi người đã không thấy vất vả, vậy thì tốt, từ giờ trở đi tôi sẽ huấn luyện mọi người!"
Diệp Bắc Minh quát lên một tiếng lớn!
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Một giây sau.
"Rõ!"
Tất cả tướng sĩ của đội Thiên Cơ đều vô cùng kích động, ai nấy đều giống như điên cuồng vậy.
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới thế mà Long soái còn có thể tự mình xuất hiện huấn luyện bọn họ!
Ròng rã một ngày.
Tất cả mọi người đội Thiên Cơ giống như không biết mệt mỏi vậy!
Diệp Bắc Minh huấn luyện xong liền rời đi.
Vừa đi ra khỏi đội Thiên Cơ đã thấy một bóng hình xinh đẹp chờ ở đó.
"Thiếu chủ!"
Lăng Thi Âm chủ động đi tới.
Diệp Bắc Minh thấy hơi khó hiểu: "Sao cô lại ở chỗ này chờ tôi?"
Sắc mặt Lăng Thi Âm vô cùng nghiêm trọng, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
"Thật ra 23 năm trước nữ chủ nhân đã để lại hai điều kiện!"
"Thỏa mãn bất kỳ một điều kiện nào, tôi đều có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"
"Thứ nhất là trong vòng một năm, thiếu chủ trở thành Võ Đế!"
"Thứ hai, thực lực của thiếu chủ có thể không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của người nào trong Côn Luân Hư!"
"Thuộc hạ cho rằng mặc dù thiếu chủ vẫn chưa trở thành Võ Đế!"
"Nhưng thực lực của thiếu chủ đã thỏa mãn điều kiện thứ hai".
Lăng Thi Âm hít sâu một hơi: "Tôi có thể nói cho thiếu chủ tất cả!"
"Cho dù thiếu chủ muốn hỏi cái gì, tôi đều sẽ thành thật trả lời!"
Diệp Bắc Minh sững sờ!
Một giây sau.
Anh không kịp chờ đợi hỏi: "Rốt cuộc mẹ tôi đã để lại cho cô tin tức gì?"
Lăng Thi Âm nhìn lướt qua bốn phía: "Thiếu chủ, ở đây nhiều người không tiện, chúng ta ra nơi khác nói".
"Được!"
Diệp Bắc Minh gật đầu thật sâu.
Hai người trở lại Vạn Bảo Lâu, đi thẳng đến một gian mật thất.
Sau khi đóng cửa lại.
Lăng Thi Âm mới vô cùng nghiêm túc nói: "Nữ chủ nhân biết thiếu chủ có thiên phú tu võ kinh khủng, bà ấy cũng biết ngài nhất định sẽ trở thành Võ Đế!"
"Nhưng điều mà nữ chủ nhân không nghĩ tới là bây giờ thực lực của thiếu chủ ngài lại có thể đối kháng với bất kỳ thế lực nào trong Côn Luân Hư!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Đừng nói nhảm nữa, rốt cuộc mẹ tôi đã đi đâu rồi?"
Lăng Thi Âm trả lời ngắn gọn: "Hoàng triều Đại Chu!"
Diệp Bắc Minh trầm mặc một lát.
Anh tiếp tục hỏi: "Cô có biết bố tôi là ai không?"
Lăng Thi Âm khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nữ chủ nhân nói qua, ông ấy là một vị cường giả chí cao vô thượng!"
"Nhưng thân phận của ông ấy rất mẫn cảm, cho nên thuộc hạ cũng không biết".
Thân phận rất mẫn cảm?
Rốt cuộc là thân phận gì mà ngay cả người làm con như mình cũng không được biết?
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Vì sao mẹ tôi lại phải rời khỏi Côn Luân Hư?"
"Lấy thực lực của bà ấy, tôi cho rằng hoàn toàn đã đủ để bảo vệ tôi!"
"Cho dù toàn bộ Côn Luân Hư đều đối đầu với mẹ tôi, cũng có thể để tôi khỏe mạnh trưởng thành chứ?"
Ánh đã sớm đoán được thực lực của mẹ mình tuyệt đối không tầm thường!
Lăng Thi Âm trả lời: "Đúng vậy, thực lực của nữ chủ nhân rất khủng bố".
"Ít nhất là trong Côn Luân Hư không ai có thể uy hiếp được bà ấy!"
"Nữ chủ nhân cho thiếu chủ mai danh ẩn tích, không phải bởi vì lo lắng Côn Luân Hư, mà là vì uy hiếp khác!"
"Uy hiếp khác?"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ.
Đột nhiên.
Ánh mắt của anh trầm xuống, lạnh giọng hỏi: "Là uy hiếp bên hoàng triều Đại Chu sao?"
"Đúng thế".
Lăng Thi Âm khẳng định trả lời: "Nữ chủ nhân nói đã chuẩn bị cho ngài 99 sư phụ và mười sư tỷ!"
"Chỉ cần không rời khỏi Côn Luân Hư, sẽ có thể bảo vệ ngài đến khi trưởng thành!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh giật nảy cả mình.
Chương 574: Mặc dù anh có thực lực kinh khủng, nhưng cũng quá hư vinh
Trái tim anh run lên bần bật, sau đó tuôn ra một câu chửi bậy: "Đậu má! Tôi biết ngay mà!"
"Sư phụ và sư tỷ tôi đều là mẹ tôi để lại cho tôi?"
Trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh cảm giác mọi chuyện đều như rộng mở trong sáng!
"Chẳng lẽ mẹ tôi chính là chủ nhân của Côn Luân Hư đời trước?"
"Không có khả năng, từ giọng điệu của Sát sư phụ để suy đoán, chủ nhân của Côn Luân Hư phải là đàn ông!"
"Hay là, hay là ông bố tiện nghi kia của tôi?"
Diệp Bắc Minh rất kích động!
Mặt đỏ tới mang tai.
Thở hổn hển!
Anh chưa bao giờ kích động như vậy.
Cứ như bố mẹ đang ở trước mắt anh vậy.
Anh liều mạng tu luyện, liều mạng mạnh lên, không phải vì để tìm kiếm tin tức về bố mẹ sao?
Rốt cuộc bây giờ đã biết được một chút tin tức!
Sao có thể không kích động được?
Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Mẹ tôi rốt cuộc là ai?"
"Bố tôi là ai? Ông ấy là chủ nhân của Côn Luân Hư sao?"
"Bây giờ bọn họ đang ở nơi nào?"
"Vì sao không trở về gặp tôi?"
Diệp Bắc Minh bước nhanh về phía trước.
Hai tay bắt lấy bả vai Lăng Thi Âm, kịch liệt lay động!
Lồng ngực Lăng Thi Âm kịch liệt chập trùng, bị lắc đến mức choáng váng.
Cô ta vội vàng mở miệng: "Thiếu chủ, cậu chờ chút đã!"
Lúc này Diệp Bắc Minh mới bình tĩnh lại.
"Phù!"
Anh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Lăng Thi Âm.
Lăng Thi Âm chỉnh lại quần áo xốc xếch một chút: "Thiếu chủ, những vấn đề mà ngài nói, tôi cũng không biết".
"Nữ chủ nhân nói, nếu như một mình ngài có được lực lượng rung chuyển toàn bộ Côn Luân Hư, có thể đi đến một chỗ!"
"Nơi đó sẽ có đáp án mà cậu muốn!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Chỗ nào?"
Lăng Thi Âm phun ra một cái tên: "Giếng Tử Vong!"
"Giếng Tử Vong?"
"Đó là chỗ nào?"
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu.
Lăng Thi Âm lắc đầu: "Thuộc hạ cũng không biết!"
"Nữ chủ nhân chỉ nói cho thuộc hạ, bảo thiếu chủ đi đến chỗ đó thôi".
"Đồng thời nói chỉ cần thiếu chủ đến chỗ đó, tất cả những điều khó hiểu trong lòng ngài đều sẽ được giải quyết dễ dàng!"
...
Sau khi rời khỏi mật thất.
Diệp Bắc Minh để Lăng Thi Âm về giới phàm tục một chuyến, để Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đến Côn Luân Hư.
Ở bên cạnh mình tuyệt đối an toàn hơn là giới phàm tục!
Đồng thời.
Anh còn bảo Ngô Khinh Diên mời chào số lượng lớn người tu võ gia nhập Vạn Bảo Lâu!
Chỉ cần thực lực ở trên cảnh giới Võ Thần là đủ.
Một Võ Thần sẽ có bổng lộc là một năm một viên đan dược tuyệt phẩm!
Một võ giả Tiên Thiên sẽ có bổng lộc là một năm một viên đan dược thánh phẩm!
"Rõ!"
Thân thể mềm mại của Ngô Khinh Diên run lên.
Cô ta khiếp sợ há miệng: "Chủ nhân đúng là giàu có!"
"Loại thù lao khủng bố này, cho dù là những thế lực hạng nhất kia cũng không có cách nào chi trả được chứ?"
Đột nhiên.
Một hạ nhân đi tới: "Thiếu chủ, bên ngoài có hai cô gái tự xưng là Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cầu kiến!"
Diệp Bắc Minh có chút khó hiểu: "Chị em nhà họ Tiêu? Hai người đó đến tìm tôi làm cái gì?"
"Mời hai người đó vào đi!"
"Rõ!"
Bên trong phòng tiếp khách.
Diệp Bắc Minh gặp được hai chị em xinh đẹp này: "Hai cô nương tìm tôi có việc gì sao?"
"Cô nương?"
Tiêu Nhã Phi tức giận mở to đôi mắt đẹp: "Tôi còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè chứ!"
"Nói thế nào thì cũng từng cùng nhau trải qua sống chết đi?"
Diệp Bắc Minh sững sờ.
Em gái này lại tỏ ra thân quen như thế.
Tiêu Dung Phi trừng Tiêu Nhã Phi một chút, sau đó cười một tiếng nói với Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, Nhã Phi còn nhỏ, không hiểu lễ nghi".
"Tôi thay mặt nó xin lỗi anh".
Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Không sao cả!"
"Rốt cuộc các cô tìm tôi có chuyện gì?"
Tiêu Dung Phi trực tiếp nói thẳng ý đồ đến đây: "Anh Diệp, nhà họ Tiêu muốn thực hiện một cuộc làm ăn với anh Diệp!"
"Một cuộc làm ăn?"
Diệp Bắc Minh sờ cằm, đã đoán được ý đồ Tiêu Dung Phi đến đây: "Đan dược sao?"
"Đúng thế".
Tiêu Dung Phi nở nụ cười xinh đẹp: "Nhà họ Tiêu hy vọng có thể mua một chút đan dược tuyệt phẩm, thánh phẩm!"
"Nếu như có thể, hy vọng có thể được trò chuyện với vị Đan Hoàng đứng sau anh Diệp nữa!"
Đúng thế!
Tất cả các thế lực bên ngoài đều suy đoán.
Sau lưng Diệp Bắc Minh tuyệt đối có một vị Đan Hoàng!
Côn Luân Hư có tổng cộng ba vị Đan Hoàng!
Đan Hoàng thứ ba là Lý Ngạo!
Mấy ngày trước đã bị Diệp Bắc Minh chém giết!
Còn lại Đan Hoàng thứ nhất và Đan Hoàng thứ hai!
"Trong hai người này, chắc chắn sẽ có một vị là sư phụ của Diệp Bắc Minh!"
"Rốt cuộc là người nào?"
Đôi mắt đẹp của Tiêu Dung Phi lấp lóe.
Chờ đợi Diệp Bắc Minh trả lời!
Không ngờ.
Diệp Bắc Minh lại lạnh nhạt lên tiếng: "Đan dược là do chính tôi luyện chế, phía sau không có người nào cả".
"Cái gì?"
Tiêu Dung Phi sững sờ, chợt nhíu mày lại.
Vẻ mặt có chút quái dị!
Cô ta không nhịn được mở miệng: "Anh Diệp, thật ra cho dù anh không nói cũng không sao cả".
"Chỉ cần anh đồng ý đứng giữa, đồng ý để Đan Hoàng tiền bối luyện đan cho nhà họ Tiêu là được!"
"Về phần thù lao, anh cứ thoải mái đưa ra!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cô Tiêu, tôi không nói đùa, những đan dược kia thật sự là do chính tôi luyện ra".
"Chỉ cần các cô bỏ ra cái giá phải chăng, tất cả đều dễ nói chuyện".
Tiêu Dung Phi không nói gì nữa!
Lúc đầu cô ta rất có ấn tượng tốt về Diệp Bắc Minh.
Nhưng nghe Diệp Bắc Minh nói như vậy, ấn tượng trong lòng lập tức kém hẳn đi: "Mặc dù anh có thực lực kinh khủng, nhưng cũng quá hư vinh!"
"Côn Luân Hư còn sót lại hai vị Đan Hoàng, ai mà không phải là người có hơn ngàn năm kinh nghiệm luyện đan?"
"Chẳng lẽ năng lực của anh còn mạnh hơn Đan Hoàng ư?"
Cô ta âm thầm lắc đầu!
Đột nhiên.
Tiêu Nhã Phi oa một tiếng: "Anh Diệp, anh thật lợi hại, tuổi còn trẻ thế mà đã có thể luyện chế ra đan dược thánh phẩm!"
"Tôi có thể chụp một bức ảnh với anh không?"
Cô ta còn lấy điện thoại của giới phàm tục ra.
Iphone 13 plus phiên bản mới nhất!
Dáng vẻ như nữ fan cuồng.
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời.
Hai chị em này trông giống nhau như đúc, tính cách lại khác nhau một trời một vực.
Sau khi chụp ảnh chung xong, Tiêu Nhã Phi trực tiếp thiết lập ảnh của hai người thành ảnh màn hình chính.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không để ý lắm: "Đúng rồi,
Cô Tiêu có biết giếng Tử Vong không?"
Ầm!
Trong phòng khách lập tức an tĩnh.
Tiêu Dung Phi đứng bật dậy, Tiêu Nhã Phi cũng giật nảy cả mình!
"Anh Diệp, anh hỏi chỗ đó làm gì?"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn hai người: "Xem ra các cô có biết!"
Chương 575: Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói thẳng: "Nói cho tôi vị trí của giếng Tử Vong, về sau chỉ cần tôi Diệp Bắc Minh còn ở đây một ngày!"
"Nhà họ Tiêu các cô cần bất kỳ đan dược gì, tôi đều có thể luyện ra cho các cô!"
Lời hứa hẹn này rất nặng.
Tiêu Dung Phi nhíu chặt mày lại, nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Anh Diệp, đây không phải vấn đề về đan dược!"
"Tôi có thể nói cho anh vị trí của giếng Tử Vong, không cần bất kỳ thù lao gì!"
"Nhưng anh có thể nói cho tôi biết mục đích anh ngóng giếng Tử Vong không?"
Diệp Bắc Minh nhàn nhạt trả lời: "Tôi muốn đến giếng Tử Vong một chuyến".
"Cái gì!"
Tiêu Dung Phi khẽ run rẩy.
Tiêu Nhã Phi ở bên cạnh cũng bịt chặt cái miệng nhỏ, cố gắng không để mình kêu ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng khó hiểu: "Làm sao vậy? Nơi đó rất khủng bố?"
"Phù!"
Tiêu Dung Phi hít sâu một hơi, nuốt nước miếng: "Nào chỉ là kinh khủng!"
"Ở trong toàn bộ Côn Luân Hư, ngoại trừ rừng rậm ma thú nguy hiểm nhất ra thì chính là Tử Vong cốc!"
Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Tử Vong cốc?"
"Phải!"
Tiêu Dung Phi gật đầu: "Giếng Tử Vong mà anh nói đến nằm ngay chỗ sâu nhất của Tử Vong cốc!"
"Nghe nói nơi đó kết nối với Địa Ngục, còn đáng sợ hơn cả bản thân Tử Vong cốc!"
"Anh Diệp, tôi không đề nghị anh đến Tử Vong cốc!"
"Nơi đó có ác nhân kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Còn có độc vương đáng sợ nhất thiên hạ!"
"Sát thủ kinh khủng nhất thiên hạ!"
"Gần như tất cả những người mà các thế lực truy nã, chỉ cần đến đường cùng, đều sẽ tiến vào Tử Vong cốc!"
"Cho dù anh có thực lực ngập trời, đối mặt với một ác nhân cũng không sợ!"
"Nếu như có mười người, một trăm người, một ngàn người thì sao?"
"Anh tiến vào Tử Vong cốc sẽ giống như một con con cừu nhỏ đi vào đàn sói, sẽ bị bọn họ ăn sống nuốt tươi!"
Vừa nghĩ tới Tử Vong cốc, cô ta liền không nhịn được hít khí lạnh.
Chứ đừng nói là đến đó!
Tiêu Nhã Phi lo lắng nhìn Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, anh đừng đi được không!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có lý do không đi không được!"
Cho dù hai người thuyết phục như thế nào.
Diệp Bắc Minh vẫn kiên trì với ý định của mình!
Ánh mắt của Tiêu Dung Phi ngưng tụ: "Được rồi, nếu anh cứ nhất quyết phải đi, nhà họ Tiêu tôi sẽ hộ tống anh đi một chuyến!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt từ chối: "Không cần, cô nói cho tôi vị trí là được rồi".
Tiêu Dung Phi rất kiên trì: "Anh Diệp, vẫn là để chúng tôi đi theo đi".
"Nhà họ Tiêu sẽ phái ra một số cao thủ, ít nhất có thể bảo vệ anh tới gần Tử Vong cốc rồi an toàn đi ra".
Trong lòng cô ta lại thầm nghĩ: "Chờ anh đến Tử Vong cốc sẽ biết nơi đó khủng bố đến mức nào!"
"Đến lúc đó anh gặp nguy hiểm, nhà họ Tiêu tôi sẽ cứu anh một mạng!"
"Anh còn không tiến cử tôi với vị Đan Hoàng sau lưng anh được nữa sao?"
Nhìn thấy Tiêu Dung Phi kiên trì như vậy, Diệp Bắc Minh cũng không nói gì nữa.
Xế chiều hôm đó.
Tiêu Dung Phi lại gọi tới mười lão già.
Mười Tiên Thiên!
Ba người ở trên Tiên Thiên!
Cộng thêm hai chị em, tổng cộng là mười lăm người.
Chuẩn bị hộ tống Diệp Bắc Minh tiến về Tử Vong cốc!
Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Thế này thì quá mức rồi!"
Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Dung Phi là vẻ nghiêm túc: "Không hề khoa trương chút nào, anh Diệp cứ đến Tử Vong cốc sẽ biết".
Đoàn người rời khỏi thành Côn Luân, đi về hướng Tử Vong cốc.
Trong âm thầm.
Một thiếu nữ ôm mèo nhíu mày: "Ông nội, anh ấy muốn đi Tử Vong cốc?"
"Chỗ đó quá nguy hiểm, chúng ta có cần ngăn cản anh ấy không?"
Ông lão bên cạnh lạnh lùng lắc đầu: "Nếu như cậu ấy là chủ nhân tương lai của Côn Luân Hư, sẽ không thể chết trong Tử Vong cốc được!"
"Nếu như cậu ấy chết ở trong đó thì sẽ không phải là chủ nhân Côn Luân Hư!"
"Chúng ta cũng không cần thiết cứu cậu ấy!"
Lăng Vận Nhi như có điều suy nghĩ gật đầu.
Lão già lại lắc đầu: "Đi thôi, theo ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long!"
"Còn có một người nữa cũng có khả năng trở thành chủ nhân của Côn Luân Hư, ông cần nghiệm chứng một chút!"
"Vâng".
Hiển nhiên Lăng Vận Nhi có chút không hứng thú: "Ông nội, cháu muốn đi chơi một mình, ông đến điện kỵ sĩ Thánh Long một mình đi".
Lão già bất đắc dĩ lắc đầu: "Được rồi, cháu phải cẩn thận đấy".
"Hì hì, vâng".
Lăng Vận Nhi biến mất như một làn khói.
Đợi đến khi ông nội rời đi, cô ta mới đi theo đoàn người Diệp Bắc Minh.
...
Cùng lúc đó.
Nhà họ Thẩm.
Chỗ này còn tráng lệ, xa hoa hơn cả hoàng cung.
Một người đàn ông trung niên vội vã chạy vào: "Gia chủ, tin tức mới nhất!"
"Diệp Bắc Minh đã rời khỏi thành Côn Luân, đi về phía Tử Vong cốc".
Thẩm Vạn Tứ vô cùng kinh ngạc: "Tử Vong cốc?"
Đột nhiên.
Ông ta vui mừng quá đỗi: "Ông nói cái gì?"
"Tử Vong cốc! Ông xác định Diệp Bắc Minh đi Tử Vong cốc rồi ư?"
Người đàn ông trung niên gật đầu: "Đúng vậy, gia chủ!"
Một người phụ nữ bên cạnh đỏ bừng hai mắt.
Nhìn là biết vừa mới khóc!
Người này chính là mẹ của Thẩm Thông, Thẩm Linh Lung!
Người phụ nữ vừa nghe đến ba chữ "Diệp Bắc Minh" liền vô cùng kích động: "Lão gia, ông nhất định phải báo thù cho Thông nhi và Linh Lung!"
"Phu nhân yên tâm, nếu kẻ này dám đến Tử Vong cốc, cậu ta chắc chắn sẽ phải chết!"
Hai con ngươi của Thẩm Vạn Tứ co lại, sát khí phun ra ngoài giống như là thuỷ triều: "Liên hệ với sát thủ số một thiên hạ, bất kỳ người nào trong Tử Vong cốc, chỉ cần giết chết Diệp Bắc Minh!"
"Nhà họ Thẩm sẽ thưởng một tỷ đồng!"
Đại sảnh nhà họ Thẩm hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Thẩm Vạn Tứ!
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Một tỷ đồng?
Đậu má!
Nếu đám người liều mạng trong Tử Vong cốc biết, Diệp Bắc Minh tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn!
...
Trên đường.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền ra: "Nhóc con, đang có rất nhiều người âm thầm chú ý đến cậu!"
"Không chỉ một, mà ít nhất có mấy chục người!"
Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được.
Có ít nhất mười mấy võ giả Tiên Thiên trong bóng tối!
Cũng có trên mười võ giả Tiên Thiên.
Võ giả cảnh giới Hợp Nhất cũng có ba người.
Đều đi theo ở xa xa phía sau!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: "Chỉ cần bọn họ không ra tay, không cần quan tâm đến bọn họ".
"Nếu bọn họ dám ra tay, giết là được!"
Khoảng nửa ngày sau.
Đã đến Tử Vong cốc!