Ánh mắt mọi người tập trung lại xem thì thấy một lão già mặt đỏ tới tận mang tai: “Ha ha ha ha, đột phá, lão phu đột phá rồi!”
“Cảnh giới Hư Vương, cảnh giới Hư Vương kìa!”
“Ôi trời… Chỉ ngửi một chút mùi thuốc thôi mà đã đột phá rồi sao?”
Vô số người nuốt nước bọt.
Hau háu nhìn mười vị Đan Tông trên đài võ đạo!
Nếu như được ăn một viên đan dược do bọn họ luyện chế ra thì chẳng phải là sẽ phi thăng ngay tại trận hay sao?
Cùng lúc này, Cổ Trần ngồi trên ghế thái sư mở mắt ra, nhìn về phía một người đàn ông trung niên: “Niết Bàn Cung, thua!”
“Ông rút lui được rồi đấy!”
“Gì cơ?”
Đám đông sững sờ, nhìn về phía một trong mười đài võ đạo.
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung dừng lại, tỏ ý không phục: “Tiền bối Cổ Trần, mặc dù ngài là Đan Tôn nhất phẩm!”
“Nhưng lò kim đan Càn Nguyên Tạo Hóa này của tôi chỉ vừa mới bắt đầu luyện chế, các loại phụ liệu được phối với tỷ lệ chính xác tới một phần ngàn tỉ!”
“Tại sao ngài lại nói là tôi đã thua?”
Giọng Cổ Trần vẫn bình tĩnh như trước: “Trình độ phối thuốc của ông quả là không tồi!”
“Nhưng đáng lẽ mười hơi thở trước, ông cần phải tăng lửa to thêm ba phần, ông đã bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi!”
“Chỉ ba mươi hơi thở nữa thôi, chắc chắn viên đan này sẽ hỏng!”
Người đàn ông trung niên của Niết Bàn Cung hết sức tự tin, cười gằn: “Vậy tôi sẽ chờ thêm ba mươi hơi thở nữa nhưng chắc chắn không thể nào lại như vậy được!”
Mọi người nín thở đếm nhẩm!
“1, 2, 3...”
“30!”
Ngay khi vừa đếm hết hơi thở cuối cùng.
Ầm!
Một tiếng động vang rền, lò đan của người đàn ông trung niên thuộc Niết Bàn Cung nổ tung!
Cả quảng trường im phăng phắc, mọi người mở to mắt, sợ hãi nhìn Cổ Trần!
Đây chính là thực lực của Đan Tôn ư?
Thật kinh khủng!
“Vũ Cực Tông, thua!”
“Tinh Khư Môn, thua!”
“Tuyệt Thiên giáo, thua!”
...
Sau nửa canh giờ, trên đài võ đạo chỉ còn lại bốn Đan Tông là Thiên Đạo tông, Huyền Thiên tông, Băng Cực Cung, Sát Minh!
Bỗng nhiên.
Tĩnh Dung quát to một tiếng gọi dưới đài: “Đã tới lúc rồi, mang thuốc dẫn ra đây!”
“Vâng, sư phụ!”
Một người phụ nữ gật đầu, lấy một chiếc lồng sắt ra.
Mọi người tập trung nhìn thử, không khỏi giần giật mí mắt.
Trong lồng sắt là một cô bé khoảng chừng ba tuổi.
Đôi mắt to long lanh, ngây thơ chẳng biết gì!
Cô bé sợ hãi nhìn đám đông, nép mình co ro trong góc lồng.
Một lão già giật mình la lên: “Tĩnh Dung, bà điên rồi!”
“Sao lại dùng một cô bé loài người làm thuốc dẫn hả?”
Tĩnh Dung lắc đầu: “Sao bà già này lại có thể làm chuyện vô nhân tính như vậy được?”
“Cô bé này không phải Nhân tộc mà là yêu ma!”
Nói rồi, Tĩnh Dung tiện tay bắn một viên độc dược vào miệng cô bé.
“Con súc sinh này là yêu ma, một khi đối mặt với nguy cơ sinh tử!”
“Ma huyết trong cơ thể nó sẽ bảo vệ chủ nhân, mọi người xem đi!”
Một giây sau.
Làn da của cô bé bỗng chốc đen kịt!
“Ôi...”
Cô bé hét lên đau đớn tan nát cõi lòng: “Ư ư ư, bố mẹ ơi, Tâm Nhi đau quá...”
Da thịt trên người cô bé nháy mắt biến thành màu tím!
Sau đó, sau lưng cô bé còn xuất hiện ảo ảnh hình một con Chân Long màu tím!
Không ngừng gào thét, hung dữ!
“Hu hu… Bố mẹ ơi, bố mẹ đâu rồi?”
“Bố mẹ không cần Tâm Nhi nữa sao? Hu hu hu…”
Diệp Tâm khóc.
Trên da xuất hiện rất nhiều ma văn, bầu trời cũng trở nên u ám!
Tĩnh Dung ngẩng đầu, nhìn về phía Cổ Trần, cười hỏi: “Mọi người thấy cả rồi chứ? Con bé này mà là Nhân tộc sao?”
Cổ Trần gật đầu: “Không phải, bà tiếp tục đi!”
“Cảm ơn tiền bối!”
Tĩnh Dung cười một tiếng, tiện tay kéo chiếc lồng sắt đang giam giữ Diệp Tâm lại gần mình.
Một giây sau, bà ta lấy ra một con dao găm sắc lẹm cứa cổ tay của Diệp Tâm!
Phụt!
Máu tươi bắn ra!
Tĩnh Dung đưa tay, dẫn máu của Diệp Tâm vào trong lò đan!
Ầm!
Chỉ một lát, trong lò đan bùng lên một luồng tinh khí sinh mệnh cực mạnh!
Thân thể của người tu võ xung quanh đài võ đạo chấn động!
Bọn họ ào ạt ùa tới, bao vây bên dưới đài võ đạo, ra sức hít một hơi thật sâu!
“Hu hu... Đau quá, Tâm Nhi đau quá!”
“Bà đừng bắt nạt Tâm Nhi nữa, Tâm Nhi muốn gặp bố mẹ…”, Diệp Tâm cầu xin bà ta.
Nét mặt Tĩnh Dung băng giá: “Đồ súc sinh nhà mi được làm thuốc dẫn cho đan dược của bà già này là phúc lớn trời bể của mi đấy!”
“Chỉ khi dùng thân mình để luyện đan thì mới có thể rửa sạch tội nghiệt trên người mi!”
Diệp Tâm rưng rưng nước mắt trên khóe mi: “Hu hu hu, Tâm Nhi không làm chuyện gì xấu cả!”
“Bà ơi, cháu đau lắm, cháu chết mất…”
Tĩnh Dung toét miệng cười một tiếng: “Đau thì nhắm mắt lại, chỉ cần nhắm mắt lại là hết đau!”
“Không, Tâm Nhi không nhắm... Tâm Nhi mà nhắm mắt lại là sẽ chết...”, Diệp Tâm lắc đầu nguầy nguậy: “Chết rồi thì sẽ không gặp lại được bố mẹ nữa!”
Nét mặt của người tu võ xung quanh đài võ đạo đều rất lạnh lùng!
Tất cả đều đang tham lam hấp thụ tinh khí sinh mệnh trong không khí!
Chương 1407: Cứu Diệp Tâm
Đột nhiên, một người phụ nữ khẽ hét lên: "Dừng tay, Tĩnh Dung, bà thật quá đáng!"
Một thân ảnh xinh đẹp xông ra, đứng trên đài võ đạo, ngăn ở trước mặt Tĩnh Dung!
Chém xuống một kiếm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc lồng sắt nổ tung.
Cô gái ôm Diệp Tâm, bảo vệ cô bé ở sau lưng.
Không khí đột nhiên trở nên an tĩnh!
"Thánh nữ..."
Mọi người trong Băng Cực Cung đều bối rối, không ngờ Thẩm Nại Tuyết lại vì Diệp Tâm mà ra tay!
Tĩnh Dung sửng sốt trong mấy giây mới phản ứng lại, trên khuôn mặt già nua tràn ngập vẻ tức giận: "Thẩm Nại Tuyết, cô con mẹ nó điên rồi đúng không?"
"Bà đây đang đại diện cho Huyền Thiên Tông tham gia đại hội Đan Đạo, Băng Cực Cung muốn làm gì?"
"Chuẩn bị trở thành kẻ thù với Huyền Thiên Tông sao?"
Mọi người của Băng Cực Cung sợ hãi đến mức run rẩy cả người.
Một bà lão nuốt nước miếng nói: "Thánh nữ, hãy suy nghĩ lại đi!"
"Mau mang con yêu ma kia trả lại cho Tĩnh Dung trưởng lão, ngài làm như vậy là đang gây phiền toái cho Băng Cực Cung đấy!"
Thẩm Nại Tuyết nghiến răng, tức giận hét lớn: "Con bé chỉ mới lớn? Các người đã nói con bé là yêu ma sao?"
"Tôi chỉ thấy Tĩnh Dung đang cướp đi sinh mạng của một bé gái ba tuổi! Tất cả các người đều bị điếc rồi sao?"
"Không ai nhìn thấy con bé đang cầu xin tha mạng, con bé chỉ muốn bố mẹ của mình thôi. Làm sao con bé lại là yêu ma được?"
Tĩnh Dung giận dữ hét lớn: "Hiên Viên trưởng lão, bắt cô ta lại cho tôi!"
"Đan dược của tôi không có thời gian, mau đưa người về!"
Một giây tiếp theo, một ông lão mặc áo bào tím từ dưới đài võ đạo xông ra, móng vuốt giống như móc câu chim ưng tung về phía Diệp Tâm!
Thẩm Nại Tuyết nhanh chóng lùi về phía sau, dùng kiếm trong tay chém ra!
Một tiếng “keng” giòn dã vang lên, thanh trường kiếm bị móng vuốt của ông lão mặc áo bào tím bấu vào!
Bị gãy ngay tại chỗ!
Cùng lúc đó, thân thể của ông lão mặc áo bào tím va vào, Thẩm Nại Tuyết bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi!
Nện mạnh xuống dưới đài võ đạo!
Diệp Tâm bay ra ngoài!
Ông lão mặc áo bào tím túm lấy Diệp Tâm, quay lại bên cạnh Tĩnh Dung và giao cho bà ta!
Khuôn mặt già nua của Tĩnh Dung trở nên vặn vẹo, hung dữ nhìn chằm chằm Thẩm Nại Tuyết, nổi giận mắng: "Mẹ kiếp! Tiểu tiện nhân, làm trễ nãi thời gian của bà đây!"
"Vốn là chậm rãi lấy máu, thời gian hoàn toàn đủ!"
"Cô làm xáo trộn như vậy, thời gian hoàn toàn không đủ!"
"Đan dược cần phải dùng máu tươi tế luyện, cho nên hiện tại chỉ có thể sử dụng phương pháp lấy máu nhanh nhất..."
Tĩnh Dung thò cổ tay già nua vào trong ngực!
Một thanh loan đao xuất hiện trong lòng bàn tay, chém về phía cổ của Diệp Tâm!
"Đừng!"
Thẩm Nại Tuyết hét lớn.
Tĩnh Dung nhếch miệng cười khẩy, thanh loan đao trong tay nhanh chóng rơi xuống: "Tất cả chuyện này đều là lỗi của mày!"
"Tiểu súc sinh, giúp bà đây luyện thành đan đi!"
Nhìn thấy loan đao sắp chặt đứt cái đầu nhỏ của Diệp Tâm!
Đột nhiên.
Gào!
Một tiếng rồng gầm vang lên, mọi người không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên, con ngươi điên cuồng co lại!
Chỉ thấy.
Một con Huyết Long đáng sợ từ trên trời hạ xuống, nghiền nát nơi đài võ đạo mà Tĩnh Dung đang đứng như sao băng va phải trái đất!
Tĩnh Dung cũng run rẩy cả người khi nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này.
Thanh loan đao trong tay chậm nửa phút!
Một giây tiếp theo.
Một người đàn ông thực sự lao ra từ giữa con Huyết Long, nắm chặt lấy cổ tay của Tĩnh Dung!
Một tiếng trầm vang lên, cánh tay đang cầm loan đao của Tĩnh Dung bị xé rách ngay tại chỗ!
"A!"
Kêu thảm thiết giống như chó chết: "Mày là cái gì..."
Diệp Tâm trong tay cũng bị người nào đó đột nhiên xuất hiện cướp đi, một luồng sức mạnh bùng nổ!
Nghiền áp xuống dưới!
Bùm!
Tĩnh Dung thậm chí còn không có cơ hội phản ứng, bà ta lập tức nổ tung trước hàng trăm triệu người!
Sương máu bay tán loạn!
"Mẹ kiếp..."
"Tình huống gì đây?"
"Ai dám giết người trong trận chung kết của đại hội Đan Đạo?"
Dưới đài im lặng như tờ, tất cả mọi người đều trợn to hai mắt!
Nhìn chằm chằm chàng trai trên đài võ đạo!
"Sao lại là anh ta?"
Thân thể mảnh mai của Thẩm Nại Tuyết run lên.
Vành mắt của sư thái Tĩnh An sắp nứt ra: "Chị! Không!"
Ông lão Thiên Khiếm hít một hơi khí lạnh, hành động vừa rồi của Diệp Bắc Minh khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ!
Giang Thái Hư đột nhiên đứng lên, trên mặt đầy vẻ không dám tin: "Sao cậu ta lại đến đây?"
Diệp Bắc Minh không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, ôm Diệp Tâm vào lòng: "Tâm Nhi, bố tới rồi!"
"Bây giờ không ai có thể bắt nạt được con!"
Diệp Tâm nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, thân thể gầy yếu không ngừng run rẩy!
"Hu hu hu, bố... Tâm Nhi đang nằm mơ phải không?"
"Hu hu hu, tốt quá, bố đã đến rồi…"
Diệp Tâm kích động, cả người cảm thấy mệt lả đi.
Bất tỉnh ngay tại chỗ!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, con gái anh đã phải chịu bao nhiêu tủi thân trong khoảng thời gian này?
Chương 1408: Huyền Thiên Tông muốn trở thành kẻ thù của thành Thiên Đan sao!
Nếu như anh đến trễ một bước thì hậu quả không dám tưởng tượng!
Anh tức giận hét lên: "Còn các người, có năng lực hấp thụ máu tươi của con gái tôi sao? Toàn bộ đều đáng chết!"
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục càn quét ra ngoài, tất cả người tu võ xung quanh đài võ đạo đều biến thành sương máu!
"Chuyện này..."
Những người tu võ còn lại hoảng sợ lùi về sau, toàn bộ xung quanh đài võ đạo giống như địa ngục Tu La vậy!
Bùm! Bùm! Bùm!
Đột nhiên, mấy chục người lao tới, bao vây đài võ đạo mà Diệp Bắc Minh đang đứng!
Mỗi người đều mang ký hiệu của thành Thiên Đan trên người.
Trên mặt Cổ Trần không chút biểu cảm gì, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, cậu dám không chút kiêng nể xông vào thành Thiên Đan!"
"Phá hỏng đại hội Đan Đạo, cậu có biết tội của mình không?"
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Cổ Trần: "Ông cho rằng mình là ai? Có thể kết tội tôi sao?"
"Xì!"
Có một tiếng hít khí lạnh vang lên từ trong đám đông!
Một người đàn ông trung niên dưới đài võ đạo tức giận hét lên: "Tiểu tử, cậu cuồng vọng quá rồi!"
"Cậu có biết ông ấy là ai không? Ông ấy chính là Cổ Trần Đan Tôn, người có địa vị cao nhất trong thành Thiên Đan!"
"Đại hội Đan Đạo trong giới này là do ông ấy đại diện cho thành Thiên Đan tổ chức, ông ấy đại diện cho quyền lực tối cao của giới Đan Đạo!"
Lời này vừa rơi xuống đất.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh càng ngày càng lạnh như băng: "Cho nên, đại hội Đan Đạo là do ông toàn quyền phụ trách?"
"Ông cũng để cho người phụ nữ ác độc này dùng con gái của tôi luyện đan dược?"
"Đan tôn con mẹ nó, ông cũng đáng chết!"
Diệp Bắc Minh gào to một tiếng, hoàn toàn tức giận!
Tiến lên một bước, trực tiếp xông thẳng lên ghế trọng tài!
Mọi người đều sợ tới mức cả người run rẩy, sắc mặt đều thay đổi!
Tiểu tử này lại dám ra tay với Cổ Trần Đan Tôn?
"Làm càn!"
"Kiêu ngạo!"
"Tiểu súc sinh, cậu dám sao!"
Người dân trong thành Thiên Đan kêu lên, lần lượt xông lên ngăn cản!
Chỉ tiếc tất cả đã quá muộn!
Diệp Bắc Minh đáp xuống trước mặt Cổ Trần Đan Tôn, túm lấy cổ đối phương, đột nhiên nhấc lên!
Lại nện mạnh xuống!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lục phủ ngũ tạng của Cổ Trần Đan Tôn gần như nổ tung!
Ánh mắt bình tĩnh của ông ta cuối cùng cũng thay đổi: "Cậu… Sao cậu dám...."
Nhậm Kiếm Hành cuối cùng cũng chạy tới hiện trường, vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ đến mức hồn muốn lìa khỏi xác: "Cậu Diệp, đừng..."
Diệp Bắc Minh giống như không nghe được vậy!
Một cước trực tiếp đạp xuống, đầu của Cổ Trần Đan Tôn nổ tung tại chỗ, hoàn toàn mất mạng!
Nhậm Kiếm Hành suýt chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ: "Cậu Diệp, cậu… Ôi, xong rồi..."
Thẩm Nại Tuyết ngơ ngác nhìn Diệp Bắc Minh, cô ta nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ Diệp Bắc Minh lại dám giết chết Cổ Trần Đan Tôn!
Danh tiếng của Cổ Trần Đan Tôn cực cao, hô một tiếng thì được trăm người hưởng ứng!
Toàn bộ đan sư của Huyền Giới đều rất kính trọng ông ta, nhưng hiện tại ông ta lại bị người ta dùng một chân giẫm chết trước mặt mọi người!
Như một giấc mơ!
"Đan tôn!"
"Không!"
Một tiếng thét kinh hãi kéo Thẩm Nại Tuyết ra khỏi cơn khiếp sợ!
Tâm tính của các ông lão trong thành Thiên Đan hoàn toàn sụp đổ!
"Ra tay, tất cả đồng loạt ra tay chém chết người này để báo thù cho Cổ Trần Đan Tôn!"
"Bất kể là ai, chỉ cần chém chết kẻ này thì người đó sẽ vĩnh viễn trở thành khách quý của thành Thiên Đan, sau này mua bất kỳ đan dược nào cũng sẽ được giảm 30%!"
"Chỉ cần có thể chém rơi đầu người này thì ông đây cả đời sẽ luyện đan cho một mình người đó!"
Mười mấy đan tôn điên cuồng hét lớn!
Những lời này vừa nói ra, vô số người tu võ điên cuồng lao về phía Diệp Bắc Minh đang ngồi trên ghế trọng tài!
"Hừ, tự tìm cái chết!"
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng, nắm chặt năm ngón tay!
Nắm chặt thanh kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, vừa định chuẩn bị ra tay!
Đột nhiên, một bóng người đứng ngăn ở trước mặt anh: "Chư vị, xin hãy dừng tay!"
Bùm!
Một luồng khí tức của cảnh giới Hư Thần bộc phát, đánh lui tất cả người tu võ ra ngoài!
Quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp tiểu tử, chừa mặt mũi cho tôi với!"
"Giao cho tôi xử lý được không? Nếu cậu lại giết người thì thế cục này sẽ thật sự mất kiểm soát đấy!"
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Khẽ gật đầu, thu hồi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Nhậm Kiếm Hành thở phào nhẹ nhõm.
"Nhậm Kiếm Hành, ý của ông là gì?"
Một ông lão mặc áo bào trắng thấp giọng nói: "Chẳng lẽ Huyền Thiên Tông muốn trở thành kẻ thù của thành Thiên Đan sao?"
Kỷ Cư Nhân, đan tôn cấp chín!
Ngoại trừ Cổ Trần Đan Tôn, ông ta là người có danh tiếng cao nhất thành Thiên Đan!
Nhậm Kiếm Hành cười khổ: "Ông Kỷ, đều chỉ là hiểu lầm thôi!"
"Diệp tiểu tử không biết Cổ Trần Đan Tôn, càng không biết địa vị của thành Thiên Đan!"
"Huyền Thiên Tông chúng tôi nhất định sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng về cái chết của Cổ Trần Đan Tôn!"
"Cho dù là bồi thường hay là có điều kiện gì thì Huyền Thiên Tông nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!"
Sẽ tốt hơn nếu không nói ra những lời kia.
Chương 1409: Đừng lấy con gái tôi ra để uy hiếp tôi
Nghe thấy lời này, mười mấy Đan Tôn của thành Thiên Đan đều nổi giận lôi đình!
“Nhậm Kiếm Hành, ông cho rằng chúng tôi là người nào?”
“Cái chết của Cổ Trần Đan Tôn có thể dùng bồi thường để giải quyết sao?”
“Ông có biết sự tồn tại của Cổ Trần Đan Tôn có ý nghĩa gì không?!”
“Cổ Trần Đan Tôn tử vong là tổn thất của thành Thiên Đan, là tổn thất của cả Huyền Giới!”
“Tiểu súc sinh này chắc chắn phải chết, cậu ta là tội nhân của cả Huyền Giới!”
Trong lòng mọi người đầy căm phẫn, đôi mắt đỏ bừng!
Tất cả đều hận không thể xông lên ăn sống nuốt tươi Diệp Bắc Minh!
Một mình Nhậm Kiếm Hành gánh vác hết áp lực, kiên trì mở miệng: “Các vị, nhóc Diệp sốt ruột vì con gái, thật sự chỉ là nhất thời xúc động!”
“Chỉ cần các vị mở miệng, lão phu nhất định sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn!”
“Được!”
Giọng nói lạnh như băng của Kỷ Cư Nhân vang lên: “Đây là chính ông nói đấy!”
“Bây giờ, lập tức, lập tức giết chết kẻ này!”
“Tiếp theo...”
Kỷ lão chỉ vào Diệp Tâm đang hôn mê: “Còn có yêu nữ này nữa, tất cả những điều này đều do con bé gây ra!”
“Lăng trì xử tử, tiêu diệt thần hồn của con bé!”
“Chỉ có như vậy mới có thể an ủi Cổ Trần Đan Tôn trên trời có linh thiêng!”
“Cái gì?”
Sắc mặt Nhậm Kiếm Hành khẽ biến đổi!
Cùng lúc đó, sau lưng ông ấy vang lên một giọng nói như thần chết: “Ông đang nói thật đó sao?”
“Nguy rồi...:”
Nhậm Kiếm Hành thầm kêu không tốt.
Vèo!
Một bóng người chợt lướt qua, trong khoảnh khắc Nhậm Kiếm Hành quay đầu lại.
Diệp Bắc Minh đã biến mất!
Ngay sau đó anh đã đứng ở trước mặt Kỷ Cư Nhân, trực tiếp bóp cổ ông ta: “Ông vừa nói cái gì?”
“Làm càn!”
“Tiểu súc sinh, cậu giết Cổ Trần Đan Tôn còn chưa đủ, còn muốn tổn thương Kỷ lão sao?”
“Mau buông Kỷ lão ra!”
Sắc mặt một đám Đan Tôn của Thành Thiên Đan biến đổi, đều gầm lên.
Một số người tu võ của các tông môn còn lại cũng ùa lên, vẻ mặt giận dữ!
Kỷ Cư Nhân cũng ngây ra!
Ông ta không nghĩ tới Diệp Bắc Minh dám ra tay lần thứ hai, lạnh lùng uy hiếp nói: “Tiểu súc sinh, cậu có tin không, chỉ cần đụng đến một sợi lông của tôi!”
“Cha con hai người sẽ...”
Ông ta còn chưa nói xong.
“Răng rắc!”, một tiếng bóp gãy giòn vang!
Kỷ Cư Nhân trừng to mắt ra, đến chết cũng không dám tin tưởng Diệp Bắc Minh lại trực tiếp bóp nát cổ ông ta!
“Nhóc Diệp...”
Nhậm Kiếm Hành nghẹn họng nhìn trân trối!
Đám người tu võ còn lại ở đây cũng như gặp quỷ!
Giờ phút này, thời gian giống như đọng lại!
Mọi người đều ngừng thở, trái tim sợ tới mức gần như nổ tung!
Nếu nói Diệp Bắc Minh giết Cổ Trần Đan Tôn là vì sốt ruột cứu con gái, quá mức kích động!
Bây giờ bóp chết Kỷ lão tại chỗ vẫn là kích động sao?
Trong bầu không khí tĩnh lặng, giọng nói của Diệp Bắc Minh lại vang lên!
“Tôi động thì sao?”
“Kiếp sau nhớ kỹ, đừng uy hiếp tôi, càng đừng lấy con gái tôi ra để uy hiếp tôi!”
“Nếu không chỉ có một chữ, chết!”
Giống như là nói cho Kỷ Cư Nhân nghe, càng như là nói cho mọi người ở đây nghe!
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh tiện tay vứt bỏ thi thể của Kỷ Cư Nhân, nhìn về phía đám lão già khác của thành Thiên Đan: “Các ông còn có ai muốn giết tôi nữa? Tốt nhất là bây giờ hãy đứng ra!”
“Nếu không, về sau ai dám động vào con gái tôi!”
“Trừ khi Diệp Bắc Minh tôi đã chết, nếu không tôi biết người nào làm, sẽ diệt cả chín họ nhà đó!”
Khi anh vừa dứt lời!
Lập tức dẫm mạnh chân xuống đất!
Gào!
Một con huyết long dài nghìn trượng bay lên trên chín tầng trời, rồi sau đó rơi mạnh xuống đài võ đạo giống như sao băng!
Một tiếng nổ “ầm” như động đất vang lên, đài võ đạo hóa thành bột phấn trong nháy mắt!
Đợi cho đến khi bụi mù đầy trời tan đi, tại chỗ chỉ còn lại một cái hố sâu đường kính trăm mét cực kỳ khủng bố!
Mọi người ở đây đều hoảng sợ lùi về sau.
Mười mấy Đan Tôn thành Thiên Đan nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đôi mắt cả đám đều đỏ bừng, mang theo vẻ điên cuồng khát máu!
Nhưng không ai dám nói gì cả!
Diệp Bắc Minh ngay cả Cổ Trần Đan Tôn cùng Kỷ lão còn dám giết, bọn họ thì tính là cái gì chứ?
Thấy mọi người không nói lời nào, Diệp Bắc Minh nhìn về phía Nhậm Kiếm Hành: “Tiền bối, cảm ơn ý tốt của ông!”
“Chuyện này không liên quan gì đến Huyền Thiên tông cả, nếu bởi vì việc này mà mang đến phiền toái cho Huyền Thiên tông!”
“Vãn bối không gia nhập Huyền Thiên tông là được!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh xoay người muốn rời đi.
Nhậm Kiếm Hành suy nghĩ một chút, bước ra ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Nhóc Diệp, đứng lại!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu: “Tiền bối?”
Nhậm Kiếm Hành nở nụ cười: “Cậu muốn rời khỏi Huyền Thiên tông? Nằm mơ!”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
“Ha ha ha!”
Nhậm Kiếm Hành cười to: “Không phải là Cổ Trần Đan Tôn đã chết, thêm một Đan Tôn cửu phẩm cũng đã chết sao?”
“Chút phiền toái ấy, Huyền Thiên tông tôi còn gánh vác được!”
“Ông!”
Ở trong ánh mắt kinh sợ của mười mấy Đan Tôn thành Thiên Đan!
Nhậm Kiếm Hành nhìn bốn phía xung quanh: “Cổ Trần Đan Tôn và Kỷ Cư Nhân là Diệp Bắc Minh giết chết, cũng là Huyền Thiên tông giết chết!”
Chương 1410: Cắt đứt tất cả quan hệ với Huyền Thiên tông
“Nếu thành Thiên Đan muốn tìm nhóc Diệp báo thù, vậy cứ trực tiếp đến Huyền Thiên tông đi!”
“Đệch!”
Mười mấy Đan Tôn của thành Thiên Đan nổi giận lôi đình.
Đều chỉ vào Nhậm Kiếm Hành: “Nhậm Kiếm Hành, ông có thể thay mặt đại diện cả Huyền Thiên tông sao?”
“Tôi có thể!”
Sắc mặt Nhậm Kiếm Hành vô cùng nghiêm túc.
Mười mấy Đan Tôn của thành Thiên Đan
sửng sốt, đều nhìn về phía một lão già áo xám trong đám người!
Hiên Viên Đại Long, cảnh giới Hư Thần trung kỳ!
Một trong những thái thượng trưởng lão của Huyền Thiên tông!
Ở dưới ánh mắt của mọi người, Hiên Viên Đại Long không mở miệng không được: “Nhâm lão, ông làm như vậy có phải hơi quá đáng rồi không!”
“Tôi cũng là một phần tử của Huyền Thiên tông, ông làm như vậy đã được tông chủ và các vị lão tổ đồng ý chưa?”
Nhậm Kiếm Hành cười: “Ngại quá, sáu vị lão tổ đã đồng ý rồi!”
“Đã quên nói cho mọi người một câu, sáu vị lão tổ nói!”
“Ai dám động vào một sợi lông của Diệp Bắc Minh, chính là đối đầu với cả Huyền Thiên tông!”
“Không có khả năng!”
Hiên Viên Đại Long rít gào!
Không chỉ là ông ta, những người khác ở đây đều không tin!
Nhậm Kiếm Hành cười lạnh một tiếng, giống như đã sớm dự đoán được sẽ như thế.
Ông ấy khoát tay, lấy ra sáu tấm lệnh bài!
“Đây là lệnh bài của sáu vị lão tổ, gặp lệnh bài như gặp bản thân lão tổ!”
Ánh mắt của Hiên Viên Đại Long co rút lại một chút: “Sao thứ đó lại ở trong tay ông? Từ từ!”
Cả người Hiên Viên Đại Long run lên: “Chẳng lẽ... Sáu vị lão tổ thật sự hạ lệnh như vậy sao?”
“Ông nói xem?”, Nhậm Kiếm Hành cười mà không nói.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ!
Chỉ có một chữ lặng!
Im ắng như chết vậy!
Đôi mắt đẹp của Thẩm Nại Tuyết trừng to như sắp nứt ra: “Sao có thể chứ?”
Sư thái Tĩnh An không dám tin gầm nhẹ một tiếng: “Không có khả năng, tuyệt đối không thể thế được!”
Ông lão Thiên Khiếm ở bên cạnh bịt chặt miệng bà ta, không cho bà ta phát ra âm thanh!
Ở cuối đám người, cô gái nhà họ Mặc vô cùng kinh ngạc: “Ông nội, Huyền Thiên tông sao có thể lựa chọn như thế?”
Ông lão ở bên cạnh híp mắt lại: “Chẳng lẽ Huyền Thiên tông đã nhìn ra tiềm lực của kẻ này?”
“Không có khả năng! Cho dù nhìn ra tiềm lực của kẻ này, sao có thể vì cậu ta mà đối đầu với thành Thiên Đan được?”
Lúc này.
Một lão già áo xám của thành Thiên Đan suy nghĩ vài giây, sau đó chậm rãi đi ra khỏi đám người: “Nhậm Kiếm Hành, Huyền Thiên tông xác định chắc chắn phải bảo vệ tên này ư?”
Nhậm Kiếm Hành gật đầu: “Huyền Thiên tông chắc chắn phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!”
“Nhóc Diệp, chúng ta đi!”
Rất nhanh ông ấy đã dẫn Diệp Bắc Minh rời đi.
“Được! Được! Được lắm!”
Áo xám lão già nhìn về hướng Nhậm Kiếm Hành rời đi, thả chậm giọng nói: “Từ giờ trở đi, thành Thiên Đan cắt đứt tất cả quan hệ với Huyền Thiên tông!”
“Bất cứ kẻ nào trong thành Thiên Đan còn dám cung cấp một viên đan dược cho Huyền Thiên tông, giết không tha!”
“Bất cứ thế lực nào có giao dịch với thành Thiên Đan, phàm có chút quan hệ với Huyền Thiên tông, lập tức ngừng hết mọi giao dịch cung cấp đan dược!”
“Từ giờ trở đi!”
Lão già áo xám nghiến răng nghiến lợi: “Bất! Chấp! Mọi! Giá!”
“Phong! Sát! Huyền! Thiên! Tông!”
Khi ông ta vừa dứt lời, trái tim những người đại diện cho tất cả các thế lực ở đây đều không hẹn mà cùng run lên!
Độc ác!
Quá độc ác!
Đây là muốn ép Huyền Thiên tông vào đường chết mà!
Phải biết rằng.
Hơn một nửa đan dược của các tông môn đều là do thành Thiên Đan cung ứng!
Đặc biệt là đan dược cho cấp bậc trên trưởng lão sử dụng gần như đều là do thành Thiên Đan cung ứng!
Một khi thành Thiên Đan cắt đứt việc cung ứng đan dược, người tu võ sẽ khó mà bước tiếp!
Tương đương với tử vong từ từ!
Hiên Viên Đại Long đột nhiên biến sắc: “Phùng lão, sao có thể như thế chứ!”
“Mong ông hãy suy nghĩ kỹ!”
Lão già áo xám lạnh lùng cười: “Suy nghĩ kỹ ư? Thái độ vừa rồi của Nhậm Kiếm Hành đã quyết định kết cục của Huyền Thiên tông rồi!”
“Hiên Viên trưởng lão, thể diện của ông vẫn chưa đủ đâu!”
“Nếu không muốn Huyền Thiên tông gặp chế tài, tôi có hai yêu cầu!”
“Thứ nhất, Diệp Bắc Minh và con gái cậu ta phải chết!”
“Thứ hai, sáu vị lão tổ Huyền Thiên tông phải tự mình đến trước mộ phần của Cổ Trần Đan Tôn quỳ xuống sám hối!”
“Nếu không, Huyền Thiên tông cứ tự sinh tự diệt đi!”
Nói xong liền phất tay áo rời đi!
Đám Đan Tôn còn lại của Thành Thiên Đan cũng rời đi.
Hiên Viên Đại Long mặt xám như tro tàn: “Tại sao có thể như vậy chứ?”
Ngay vào giờ phút này, các thế lực còn lại đều tỏ thái độ:
“Từ giờ trở đi, Vũ Cực Tông cắt đứt tất cả quan hệ với Huyền Thiên tông!”
“Toàn thể Tinh Khư Môn nghe lệnh, kéo Huyền Thiên tông vào sổ đen!”
“Nếu bất cứ kẻ nào trong tông môn dám qua lại với Huyền Thiên tông, diệt cửu tộc, giết không tha!”
“Mọi người Dã Lang Bang nghe rõ cho tôi, gặp một người của Huyền Thiên tông liền giết một người...”