Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 230: Minh chủ giới võ đạo Đông Doanh? Một chưởng đánh chết

Ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Bắc Minh như thể đang cầu cứu.

Chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của anh.

Chỉ thấy anh thờ ơ, yên lặng đứng đó.

Uy Hoàng cứ tưởng Diệp Bắc Minh đã sợ đến nỗi choáng váng.

Ông ta đành nhắm mắt lại, hoàn toàn chấp nhận số phận của mình.

Cả ba người này đều là cao thủ hàng đầu của Đông Doanh, họ mà muốn phản bội, Diệp Bắc Minh không thể nào ngăn cản được!

Rầm!

Ngay khi nhắm mắt lại, Uy Hoàng nghe thấy một tiếng động thật lớn.

Kế tiếp, một tiếng hét thê thảm vang lên.

Theo bản năng, ông ta mở mắt ra thì nhìn thấy Matsu masa genta đang lao về phía mình lại văng ra xa.

Chia năm xẻ bảy!

Cơ thể nổ tung tại chỗ, máu bắn tung toé ra xung quanh.

Cú đấm của Diệp Bắc Minh chứa đựng sức mạnh mười nghìn cân.

Ai ngờ được anh lại đấm nổ một tên Võ Hoàng trung kỳ bằng một cú đấm chứ!

Vèo!

Hai người Ōkawa và Kitaki mi yu nhanh chóng lùi lại.

Nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt kinh hãi.

“Mày!”

Vẻ mặt của Ōkawa nghiêm túc, vừa sợ hãi vừa tức giận.

Kitaki mi yu hỏi theo bản năng: “Đây là loại quyền pháp nào thế?”

Thật đáng sợ!

Võ Hoàng trung kỳ nổ tan xác chỉ vì một cú đấm!

Cần phải có sức mạnh như thế nào?

Tất nhiên cũng vì Matsu masa genta khinh địch.

Nhưng dù cho khinh địch, cũng đâu đến mức nổ tan xác vì một cú đấm chứ?

Diệp Bắc Minh hờ hững đáp: “Quyền pháp đánh chó”.

“Mày muốn chết sao!”

Ōkawa nổi cơn cuồng nộ.

Ông ta là minh chủ giới võ đạo, thế mà đối phương lại mắng ông ta là chó ư?

“Giết!”

Kitaki mi yu cũng lớn tiếng quát.

Keng keng!

Hắn rút ra một cây đao võ sĩ được rèn bằng thiên thạch.

Chém liên tục ba mươi mấy nhát, đao khí như gió ùn ùn cuốn về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh híp mắt lại.

Giơ tay lên.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay.

Không hề có kỹ thuật đẹp mắt nào.

Kiếm bổ thẳng về phía đầu hắn!

Kitaki mi yu sầm mặt lại, giơ đao đỡ.

Một tiếng “keng” giòn giã vang lên, đao võ sĩ rèn bằng thiên thạch bị kiếm Đoạn Long chém đứt!

Phụt!

Máu văng tung toé.

Kitaki mi yu trợn mắt nhìn lên đỉnh đầu của mình.

Một dòng máu xuất hiện.

Dòng máu chảy xuống từ trên trán hắn.

Đến mũi, miệng, cằm, ngực, bụng…

Một chia thành hai!

Chỉ với một nhát kiếm thôi, vị Võ Hoàng trung kỳ Kitaki mi yu này đã bị chém thành hai nửa!

Ōkawa khiếp sợ, tức khắc nổi giận, ông ta thừa cơ hội Diệp Bắc Minh vừa mới ra tay để đánh lén sau lưng anh.

“Đi chết đi!”

Ōkawa hét lớn.

Tấn công về phía lưng Diệp Bắc Minh như một con hổ dữ.

Bùm!

Diệp Bắc Minh quay đầu lại đấm một cú.

Tay chạm tay với Ōkawa!

Thình thịch, thình thịch.

Ōkawa bị đánh văng, lùi về sau liên tục mấy chục bước.

Mỗi bước đi đều để lại dấu vết thật sâu trên mặt đất.

Nội lực sôi trào.

Nội tạng đau nhức.

Khuôn mặt già nua nhăn rúm lại.

“Phụt!”

Ông ta hộc ra một búng máu.

Ōkawa kinh ngạc: “Sao có thể như thế được!”

“Rốt cuộc mày đang ở cảnh giới nào?”

Ông ta là Võ Hoàng đỉnh phong, một chưởng vừa rồi ít nhất phải có sức mạnh gần tám nghìn cân!

Diệp Bắc Minh đấm trả, không những triệt tiêu được sức mạnh gần tám nghìn cân của ông ta.

Còn đánh cho ông ta bị nội thương!

Quá đáng sợ!

Diệp Bắc Minh chẳng muốn trả lời, sải bước chủ động tấn công Ōkawa.

“Mày dám à!”

Ōkawa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Ông đây là Võ Hoàng đỉnh phong, mày còn trẻ tuổi, mới luyện võ được bao nhiêu năm?

Mà dám coi thường ông đây như thế hả!

Mẹ nó!

Ōkawa cong hai tay thành hình dạng móng vuốt rồi vồ về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vung nắm đấm, hai tay cong thành móng vuốt của Ōkawa vồ về phía cánh tay anh.

Ầm!

Nội lực của Diệp Bắc Minh chấn động khiến Ōkawa văng ra xa, sau đó anh xoay người đá một phát vào ngực ông ta.

“Phụt!”

Ōkawa tiếp tục hộc ra một búng máu.

Thể chất của ông ta cũng mạnh đến đáng sợ.

Không ngờ lại có thể cản được lực tấn công mười nghìn cân của Diệp Bắc Minh.

Không hổ danh là Võ Hoàng đỉnh phong!

“Chết tiệt!”

Ōkawa bị thương, giận dữ mắng một câu, vừa định ra tay.

Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông ta như ma quỷ.

Tung một chưởng.

Linh hoạt dứt khoát.

Rầm!

Người Ōkawa run lên, đầu nở hoa.

Minh chủ võ lâm của giới võ đạo Đông Doanh đã chết!

Giờ phút này.

Ai nấy cũng đều im lặng.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến người ta hoa cả mắt, còn chưa tới một phút.

Thế mà cả ba Võ Hoàng đều đã chết rồi ư?

Uy Hoàng đứng tại chỗ, trố mắt đứng nhìn.

Các đại thần khác trong nội các cũng sợ tới mức câm như hến.

Diệp Bắc Minh nói một câu: “Tiếp theo các ông xử lý đi, tôi đi trước”.

Anh quay lưng đi ra phía ngoài hoàng cung.

“Cung tiễn anh Diệp!”

Uy Hoàng cúi đầu chín mươi độ.

Con ngươi của tất cả mọi người đều co rụt lại.

Họ hoàn toàn sững sờ.

Quân cấm vệ ở đây đều nhường đường, để mặc cho Diệp Bắc Minh rời đi.

Uy Hoàng đã cúi đầu, còn ai dám cản?

Điều mà mọi người đều không phát hiện đó là trong mắt Uy Hoàng chợt thoáng qua vẻ thù hận.

Diệp Bắc Minh vừa đi.

Bình bịch!

Rất nhiều người đồng loạt quỳ xuống: “Bệ hạ thứ tội!”

“Bệ hạ, đều do thái tử Chie ép buộc chúng thần!”

“Bệ hạ, chúng thần mãi trung thần với người!”

Uy Hoàng phản ứng lại, nhìn về phía thái tử Chie bằng ánh mắt lạnh như băng.

Thái tử Chie sợ đến nỗi hai đầu gối mềm nhũn, quỳ phịch xuống ngay tại chỗ: “Phụ hoàng, là do con bị ma quỷ ám ảnh, xin người hãy tha cho con!”

Cộp cộp cộp!

Hắn dập đầu lia lịa.

Uy Hoàng nhặt cây đao võ sĩ dưới đất lên, bước tới trước mặt thái tử Chie rồi đâm thẳng vào tim hắn.



Tút tút tút.

Vừa ra khỏi hoàng cung Đông Doanh, điên thoại anh đổ chuông: “A lô, sư tỷ”.

Giọng Lục Tuyết Kỳ vang lên: “Tiểu sư đệ, tình hình của Lâm Thương Hải không được ổn cho lắm”.

“Kinh mạch của ông ta bị đứt, mất máu quá nhiều”.

“Mặc dù Quỷ Môn Thập Tam Châm đã giữ được mạng của ông ta, nhưng ông ta vẫn chưa tỉnh”.
Chương 231: Uy Hoàng phản bội

Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc: “Em lập tức đến ngay”.

Lục Tuyết Kỳ nói ra địa chỉ.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng chạy đến.

Đây là một trang viên Đông Doanh, lúc Diệp Bắc Minh đến đây, trước cửa có một người phụ nữ nghênh đón.

Cô ta mặc kimono.

Da thịt trắng nõn.

Làn sóng cuồn cuộn.

Tóc dài xõa vai, khuôn mặt mối tình đầu, khiến người ta có cảm giác thuần khiết động lòng người.

“Chào anh, tôi tên Senbon Zakura, anh chính là Diệp Bắc Minh?”, người phụ nữ Đông Doanh cười nói.

Mắt cô ta lóe sáng, liên tục đánh giá Diệp Bắc Minh.

Tràn đầy tò mò!

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là tôi, sư tỷ tôi đâu?”

Senbon Zakura đi trước dẫn đường: “Đi theo tôi”.

Cô ta vừa đi vừa quay đầu, lén nhìn đánh giá Diệp Bắc Minh.

Vóc dáng cô ta rất đẹp, mặc dù mặc bộ kimono rộng, nhưng cũng không giấu được vóc dáng ấy.

Diệp Bắc Minh cau mày, bây giờ anh chỉ lo lắng cho Lâm Thương Hải.

Senbon Zakura nhanh chóng dẫn Diệp Bắc Minh vào một căn phòng rộng rãi.

Lục Tuyết Kỳ ngồi bên cạnh, Lâm Thương Hải nằm trên giường, toàn thân bị máu tươi nhuộm đỏ.

Hơi thở yếu ớt, tim gần như không đập, vô cùng yếu.

Diệp Bắc Minh tiến lên, cắm mấy cây kim bạc vào cơ thể Lâm Thương Hải.

Lâm Thương Hải tỉnh lại: “Thiếu chủ…”

Đầu lưỡi của ông ta đã bị cắt.

Nói chuyện đều cố hết sức.

Chỉ có thể nghe được ý tứ đại khái.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đừng nói chuyện”.

Lâm Thương Hải cười một tiếng: “Thiếu chủ, không cần phí sức cứu tôi”.

“Tôi chết rồi cũng chẳng sao, hy vọng thiếu chủ có thể quan tâm đến nhà họ Lâm tôi là được”.

Diệp Bắc Minh ngang ngược nói: “Tôi đã nói rồi, tôi không cho phép ông chết, ông không chết được đâu!”

Lâm Thương Hải mất mát: “Nhưng tôi đã bị phế rồi, sống cũng vô ích”.

Một chân không còn!

Kinh mạch đứt đoạn!

Con đường võ giả của ông ta đã đi đến cuối.

Diệp Bắc Minh nói: “Ai nói ông phế?”

“Bát sư tỷ, mọi người đi ra đi, em phải trị thương cho Lâm Thương Hải”.

Vẻ mặt Lục Tuyết Kỳ đông cứng lại, nghiêm nghị gật đầu: “Được”.

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, hạ kim vào người Lâm Thương Hải.

Sau đó,

Lấy ra đỉnh Thanh Mộc.

Bắt đầu chuẩn bị luyện đan!

Trong hơn mười ngàn phương thuốc ở tháp Càn Khôn Trấn Ngục, có một loại đan dược có thể khiến chân tay gãy liền lại, máu thịt hồi sinh.

Dược liệu anh lấy từ trong bảo khố của Đông Doanh vừa hay có thể luyện chế.

Diệp Bắc Minh vô cùng thuần thục xử lý dược liệu!

Sau đó bắt đầu luyện đan.

...

Lúc Diệp Bắc Minh luyện đan.

Trong đại điện hoàng cung của đảo quốc Đông Doanh.

Uy Hoàng ngồi trên ghế bảo.

Trong đại điện yên tĩnh, tất cả mọi người nơm nớp lo sợ, toàn thân run rẩy.

Một luồng sát ý vô hình bao phủ đại điện.

Đại thần nội các bớt đi một nửa.

Chỉ cần là người ủng hộ thái tử Chie, tất cả đều bị giết.

Mười đại soái của đảo quốc Đông Doanh tập trung trong đại điện.

Đột nhiên.

“Báo!”

Một đám thám tử Đông Doanh quỳ sụp xuống đất: “Bệ hạ, sau khi Diệp Bắc Minh rời khỏi hoàng cung đã đi đến gia tộc Senbon!”

“Gia tộc Senbon?”

Ánh mắt của Uy Hoàng trầm xuống.

Im lặng mấy giây.

Trực tiếp hạ lệnh: “Cấm vệ đại thần nghe lệnh, bao vây gia tộc Senbon, một con ruồi cũng không được phép bay ra ngoài!”

“Bất kỳ ai từ trong gia tộc Senbon đi ra, giết không tha!”

“Rõ!”

“Đại thần hàng không nghe lệnh, điều động hết tất cả máy bay đánh bom, sáng ngày mai tôi muốn nhìn thấy gia tộc Senbon biến thành mảnh đất cắn!”

“Rõ!”

“Xe bọc thép chuẩn bị, Diệp Bắc Minh xuất hiện, trực tiếp đánh giết!”

“Rõ!”

“Đại đội xe tăng chuẩn bị, chỉ cần nhìn thấy Diệp Bắc Minh, bắn sạch tất cả đại bác cho tôi!”

“Rõ!”

“Chiến thần Naruhito, chuẩn bị cho tôi hai trăm ngàn tướng sĩ sẵn sàng đợi lệnh, một khi Diệp Bắc Minh xuất hiện, không tiếc bất cứ giá nào, giết!”

“Rõ!”

“Phát lệnh Uy Hoang triệu tập cho tôi, chỉ cần là võ giả, ninja, võ sĩ của Đông Doanh, có thể khiến Diệp Bắc Minh bị thương, ban thưởng vinh dự chí cao vô thượng của Đông Doanh!”

“Người giết chết Diệp Bắc Minh chính là minh chủ võ lâm nhiệm kỳ tiếp theo của giới võ đạo Đông Doanh!”

Uy Hoàng ra lệnh một hơi.

Bảo ông ta thần phục Diệp Bắc Minh?

Sao có thể!

Ban đầu thần phục Diệp Bắc Minh chỉ là kế hoạch ứng biến tạm thời.

Thân là Uy Hoàng, ông ta lại quỳ xuống trước Diệp Bắc Minh?

Tạm thời nhân nhượng là vì lợi ích toàn cục!!!

Loại khuất phục đó Uy Hoàng không thể nào nhịn được.

Ông ta chỉ muốn xóa sổ Diệp Bắc Minh khỏi thế giới này.

Chỉ có như vậy ông ta mới có thể tiếp tục bảo vệ uy nghiêm của một Uy Hoàng chí cao vô thượng!

Tối nay.

Diệp Bắc Minh chắc chắn phải chết!

Một luồng sát khí khủng khiếp bao phủ bầu trời hoàng cung.

...

Ban đêm.

Mười giờ.

Trong phòng mùi thuốc nồng nặc.

“Thành công rồi!”

Diệp Bắc Minh lấy ra một viên đan dược từ trong đỉnh Thanh Mộc.

Bảo Lâm Thương Hải nuốt xuống.

Trong nháy mắt, Lâm Thương Hải chỉ cảm thấy cổ họng tê ngứa vô cùng.

Cảnh tượng tiếp theo khiến người ta khiếp sợ.

Đầu lưỡi ông ta mọc lại hoàn hảo không chút tổn hao.

“Thiếu chủ!! Tôi… đây là…”

Lâm Thương Hải kích động.

Ông ta cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy máu thịt trên đùi mình có thể dùng mắt thường thấy được đang phát triển lại rất nhanh.

Xương cốt!

Bắp thịt!

Mạch máu!

Da!

Một bắp đùi mới tinh xuất hiện.

Lâm Thương Hải trợn tròn hai mắt, toàn thân run rẩy: “Đây… đây… là thần! Đúng là thần!!!”

“Thiếu chủ… cậu… cậu là thần sao?”

Lâm Thương Hải từ trên giường leo xuống.

Quỳ xuống đất!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đừng gấp, tôi đả thông kinh mạch cho ông đã rồi nói sau”.

“Sở dĩ ông bị người ta bắt là vì thực lực không đủ”.

“Ở bên tôi, thực lực không đủ sẽ rất nguy hiểm!”

“Cho nên ông vẫn phải đề thăng tu vi trước đã”.

Diệp Bắc Minh giơ tay.

Một chưởng vỗ sau lưng Lâm Thương Hải.

Nội lực mãnh liệt!

Kỳ kinh bát mạch của ông ta được Diệp Bắc Minh khai thông.

Vù!

Lâm Thương Hải có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt!

Ông ta vui mừng: “Sao có thể chứ!!”

“Thiếu chủ, cậu…”

Lâm Thương Hải chấn động.
Chương 232: Đánh bom gia tộc Senbon

Diệp Bắc Minh xua tay, ném cho ông ta mười mấy viên đan Ngưng Khí: “Ông cầm mấy thứ này đi, đề thăng thực lực của bản thân”.

Hiệu lực thuốc phả vào mặt!

Khiến tinh thần Lâm Thương Hải chấn động!

“Mẹ nó!!!”

“Đan dược!”

“Con mẹ nó đều là đan dược cực phẩm!”

Lâm Thương Hải không nhịn được chửi tục, suýt chút nữa nhảy cẫng lên khỏi mặt đất.

Diệp Bắc Minh không vui nói: “Chú ý mặt mũi một chút”.

“Hắc hắc, dạ dạ dạ!”

“Đa tạ Thiếu chủ!”

Lâm Thương Hải cười sung sướng.

Điên cuồng nhận lấy đan Ngưng Khí, hoàn toàn khâm phục sát đất Diệp Bắc Minh!

Đi theo thiếu chủ quả nhiên là đúng đắn!

Đầu lưỡi đứt có thể mọc lại được!

Bắp đùi hỏng cũng có thể hồi phục!

Sau này ông ta vẫn tung hoành được rồi, có Diệp Bắc Minh làm chỗ dựa, có gì phải sợ nữa?

Vù!

Bỗng nhiên.

Một tràng tiếng động cơ kịch liệt phá vỡ bầu trời gia tộc Senbon.

Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!

Chưa đến mười giây, bên tai truyền đến liên tiếp tiếng nổ kịch liệt.

Đợt khí khủng khiếp cuốn tới, giống như sóng xung kính, đánh vỡ toàn bộ cửa sổ trong phòng Diệp Bắc Minh

Nóc nhà lập tức bật lên, lộ ra bầu trời!

Ngẩng đầu lên nhìn, mấy chục chiếc máy bay chiến đấu phá vỡ bầu trời đêm!

Con ngươi Lâm Thương Hải co rút: “Tập kích trên không…”

“Aiz”.

Diệp Bắc Minh thở dài: “Quả nhiên là vậy, người Đông Doanh không thể tin được”.

“Biết sớm đã giết hết rồi mới phải”.

Một giây tiếp theo.

Mắt anh như tia chớp, nhìn về phía Long Quốc: “Sư huynh, em muốn cho anh mặt mũi lắm”.

“Nhưng hình như Uy Hoàng không cho em cơ hội rồi”.

Đoàng!

Pháo lửa rơi xuống, toàn bộ gia tộc Senbon trong nháy mắt hóa thành một biển lửa.

Lục Tuyết Kỳ dẫn người xông đến: “Sư đệ!”

“Em không sao chứ?”

Senbon Zakura đi theo phía sau, đôi mắt đỏ bừng, toàn bộ là tia máu.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Em không sao”.

Senbon Zakura gầm lên: “Sao lại như vậy?”

“Đây là không quân của Uy Hoàng, tại sao bọn họ lại oanh tạc gia tộc Senbon chúng tôi?”

Ánh mắt trầm xuống, nhìn vào Diệp Bắc Minh và Lục Tuyết Kỳ.

“Là các người, chắc chắn là các người!”

“Lục Tuyết Kỳ, từ khi các người bắt đầu đến gia tộc Senbon, chúng tôi liền bị đánh bom!”

“Chuyện này nhất định có liên quan đến các người, thế hệ gia tộc Senbon chúng tôi trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không thể bị đánh bom như vậy!”

Trong mắt Senbon Zakura đều là lửa giận.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Nếu các người trung thành với Uy Hoàng, tại sao Uy Hoàng lại trực tiếp đánh bom vào gia tộc Senbon?”

“Cho dù Uy Hoàng muốn nhằm vào tôi, chờ sau khi tôi rời khỏi gia tộc Senbon rồi đánh bom cũng không muộn”.

“Tại sao cứ phải đánh bom vào lúc này?”

Anh cười lạnh: “Cũng có nghĩa là, gia tộc Senbon đối với Uy Hoàng mà nói, dù diệt cũng không đáng nhắc tới”.

“Trung thành?”

“Senbon Zakura, tôi nhắc nhở cô, đối với Uy Hoàng, các người cũng chỉ là con kiến hôi”.

“Chỉ là con chó!”

“Dù có trung thành đi chăng nữa cũng có thể bị xóa bỏ bất cứ lúc nào”.

Senbon Zakura trợn tròn đôi mắt đẹp: “Anh!!!”

Cô ta rất thông minh.

Biết Diệp Bắc Minh nói không sai.

Nhưng trong lòng vẫn không thể nào chấp nhận.

Vẫn ôm một tia may mắn.

Gia tộc Senbon truyền thừa mấy trăm năm, vậy mà trong một đêm bị hủy hoại.

Lòng cô ta rỉ máu!

Senbon Zakura lắc đầu: “Không đâu, không đâu!”

“Tôi phải đi tìm Uy Hoàng, nói rõ với ông ta!!!”

Nói xong cô ta xông ra ngoài.

Lục Tuyết Kỳ nói: “Đây là không quân của đảo quốc Đông Doanh, lượt đánh bom thứ nhất đã kết thúc”.

“E rằng không bao lâu nữa bọn họ sẽ mở lượt đánh bom thứ hai”.

“Sư đệ, chúng ta rời khỏi nơi này trước đã rồi nói”.

Diệp Bắc Minh đồng ý: “Được!”

Lúc này Lục Tuyết Kỳ mới chú ý đến Lâm Thương Hải bên cạnh.

Cô ấy kinh ngạc: “Chân của ông?”

Lâm Thương Hải khẽ mỉm cười: “Nhờ chủ nhân ra tay, tôi đã hồi phục rồi”.

Lục Tuyết Kỳ nhìn Diệp Bắc Minh: “Sư đệ, xem ra y thuật của các sư phụ em đều học được hết”.

Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, vẫn phải nhanh chóng rời khỏi đây”.

Họ đi ra bên ngoài gia tộc Sendon.

Vừa xông ra ngoài, chỉ thấy một vùng lửa đỏ.

Cuối ánh lửa, một lượng lớn quân đội Uy Hoàng ở đó.

Xe tăng, xe bọc thép, còn có rất nhiều võ giả, võ sĩ, ninja.

Hơn một trăm người của gia tộc Sendon từ trong biển lửa lao ra.

Dẫn đầu là một người Đông Doanh trung niên, ông ta lớn tiếng hô lên: “Ngừng bắn, ngừng bắn cho tôi!”

“Tôi là Senbon Keisha, là gia thần của Uy Hoàng!”

“Mọi người mau ngừng bắn!”

“Bố!”

Senbon Zakura rất kích động, muốn xông ra.

Diệp Bắc Minh kéo cô ta lại: “Chờ chút!”

Senbon Zakura quay đầu phẫn nộ quát: “Anh muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Xem trước đã rồi nói”.

Lúc này.

Phía quân đội Đông Doanh đối diện có một sĩ quan đi ra.

Hắn khoác thanh samurai, nở nụ cười.

Senbon Keisha giống như túm được rơm rạ cứu mạng: “Ono-kun, là tôi!

Ono-kun mỉm cười: “Hóa ra là Senbon-kun”.

Senbon Keisha vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi là Senbon Keisha”.

“Ono-kun, xảy ra chuyện gì thế?”

“Đại quân của Uy Hoàng sao lại đến đánh bom gia tộc Senbon chúng tôi?”

“Mau bảo bọn họ dừng tay, các người nhất định có hiểu lầm”.

“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời kiếp kiếp trung thành với Uy Hoàng, tuyệt đối không hai lòng!”

Mặt ông ta gấp gáp.

Mồ hôi trán chảy ròng ròng.

Hiểu lầm!

Nhất định là hiểu lầm!

Ono-kun cười đi đến.

Đến bên cạnh Senbon Keisha, hắn mỉm cười nói: “Đương nhiên tôi biết, nhưng Uy Hoàng bệ hạ đã nói, một con ruồi cũng không thể bay ra khỏi gia tộc Senbon”.
Chương 233: Kiếm linh thức tỉnh

“Vì vậy, Senbon-kun, xin lỗi”.

Lời vừa dứt.

Xoẹt!

Ono-kun nhanh chóng rút kiếm samurai.

Một đao chém ra!

Đầu Senbon Keisha bay ra ngoài.

Ông ta nằm mơ cũng không ngờ Ono-kun sẽ ra tay với mình.

Senbon Zakura tức giận gào thét: “Bố! Không!!!”

Ono-kun quát lớn: “Giết, giết hết cho tôi, không thừa một mống!”

“Người giết Diệp Bắc Minh thăng mười cấp quan!”

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Mấy phát đại pháo bay tới, rơi vào mấy trăm người trong gia tộc Senbon.

Máu thịt mơ hồ!

Cơ thể Senbon Zakura run rẩy.

“Gia tộc Senbon chúng tôi đời đời đều là trung thần!!!”

“Đều là trung thần!!!”

Răng Senbon Zakura cắn ra máu.

Diệp Bắc Minh lạnh giọng nói: “Tôi đã nói rồi, đối với Uy Hoàng, các cô dù có trung thành đi chăng nữa”.

“Cũng chỉ là con chó, con kiến hôi thôi!”

“Ông ta muốn giết thì giết, dù không có tôi, sau này bất cứ lúc nào cũng vậy thôi”.

“Gia tộc Senbon các người chọc giận Uy Hoàng cũng khó mà thoát khỏi cái chết!”

Toàn thân Senbon Zakura run rẩy: “Tại sao! Tại sao phải như vậy?”

“Uy Hoàng, tại sao chứ?”

“Tại sao lại đối xử với gia tộc Senbon chúng tôi như vậy?”

Senbon Zakura phun ra một ngụm máu tươi.

Ngất xỉu!

Diệp Bắc Minh ôm lấy cô ta.

Lục Tuyết Kỳ đi tới: “Sư đệ, chị đã thông báo cho sư tỷ và sư muội chi viện hỏa lực rồi”.

Con ngươi Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc.

Giao Senbon Zakura cho Lục Tuyết Kỳ.

Vù!

Bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu.

Loạt hỏa lực thứ hai bắt đầu đánh bom.

Diệp Bắc Minh nói: “Sư tỷ, cứ tiếp tục như vậy, mọi người đều nguy hiểm”.

“Bọn họ đến giết em, một mình em xông ra, hấp dẫn hỏa lực!”

Lục Tuyết Kỳ mặt đầy nghiêm túc: “Không được, quá nguy hiểm”.

“Nếu như là võ giả bình thường, vấn đề cũng không lớn lắm”.

“Nhưng đây đều là xe tăng đại pháo uy lực rất lớn”.

“Võ giả cũng chưa chắn chống cự được!”

Diệp Bắc Minh cười tự tin: “Sư tỷ, chị yên tâm”.

“Không được, quá nguy hiểm! Chị kiên quyết không đồng ý”.

“Chị quên là quân đoàn Băng Nguyên Lang đều do một mình em tiêu diệt, những đám lính tạp nham của Đông Doanh này chẳng lẽ còn mạnh hơn quân đoàn Băng Nguyên Lang?”

Lục Tuyết Kỳ ngơ ngác!

“Lâm Thương Hải, bảo vệ tốt sư tỷ!”

Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu.

Trực tiếp xông ra.

Vèo!

Đột nhiên.

Trong đêm tối pháo bay đầy trời.

Một người đàn ông lao ra, tốc độ của anh cực nhanh, mang theo tiếng gió gào thét, xông về phía đại quân Đông Doanh.

Đại quân Đông Doanh bao vây gia tộc Senbon bối rối!

Mẹ kiếp!

Đây là ai!

Tình huống gì đây?

Một mình lao ra, muốn chết sao?

Xích!

Diệp Bắc Minh quơ kiếm Đoạn Long, sát khí quanh thân mãnh liệt, chém ra một đường kiế khí, xông vào trong quân đội Đông Doanh.

“A!”

Một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, kiếm Đoạn Long ngấm máu tươi, nhẹ nhàng kêu leng keng.

Diệp Bắc Minh cảm nhận kiếm Đoạn Long giống như đang sống.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Kiếm Đoạn Long có linh, sau khi nó bị gãy, kiếm linh cũng rơi vào trong trạng thái ngủ mê”.

“Lần trước cậu diệt chết trên mười ngàn người, lần này lại đại sát tứ phương”.

“Sau khi nó hấp thu đủ máu tươi, kiếm linh bên trong đã tỉnh lại rồi”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Sau khi kiếm linh của kiếm Đoạn Long tỉnh lại, lực lượng sẽ càng mạnh hơn sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không có kiếm linh, nó là một thanh kiếm!”

“Có kiếm linh, nó là một thanh kiếm tàn sát!”

Diệp Bắc Minh chửi tục: “Mẹ kiếp!”

“Đúng là nói chuyện hợp lý!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: “Kiếm tàn sát không phải kiếm bình thường, chỉ cần kiếm linh của kiếm Đoạn Long hoàn toàn hồi phục, sát khí bên trong có thể khiến người từ Tông Sư trở lên phải quỳ xuống”.

“Tay cậu cầm một thanh kiếm tàn sát, hoàn toàn có thể vượt biên giết người!”

Diệp Bắc Minh kinh hãi: “Mạnh vậy sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cậu thử chút thì biết”.

Không nói thêm gì nữa.

“Thử thì thử”.

Dù sao cũng là người Đông Doanh, giết cũng không thành vấn đề.

Xích!

Diệp Bắc Minh giơ tay, chém một kiếm.

Người Đông Doanh trong phạm vi kiếm khí đều bị chém chết!

Một luồng huyết khí ngưng tụ, giống như sương mù dày đặc được kiếm Đoạn Long hấp thu!

Keng!

Kiếm Đoạn Long khẽ rung, giống như muốn chủ động tàn sát.

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ nhúc nhích, kiếm Đoạn Long rạch một đường!

Phốc!

Một đường kiếm khí càng kinh khủng cuốn ra ngoài.

Người Đông Doanh trong nháy mắt chết cả mảng!

“Rít!”

Những người Đông Doanh khác nhìn thấy cảnh tượng này rối rít lui về phía sau, cách xa khu vực này.

Giống như nhìn thấy quỷ.

Ono-kun cũng phản ứng kịp, con người như sắp nổ: “Diệp Bắc Minh, hắn là Diệp Bắc Minh!”

“Giết, giết cho tôi!!!”

Cộp cộp cộp cộp cộp!

Đạn bắn đến như cuồng phong mưa lớn.

Bất Diệt Kim Thân Quyết của Diệp Bắc Minh đã tu thành công tầng thứ nhất.

Vốn không sợ đạn!

Đạn rơi trên người anh, tia lửa bắn ra bốn phía.

Con ngươi của người Đông Doanh co thắt lại, hô hấp dồn dập!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm xông lên, lại mấy trăm người bị anh một kiếm xóa bỏ.

Ono-kun gấp gáp, giận dữ hét lên: “Nổ súng, nổ súng đi!”

Ầm!

Xe tăng pháo binh đánh tới.

Diệp Bắc Minh nhảy lên, giữa tiếng đại bác nổ, anh giẫm lên mặt đất.

Sau đó một kiếm chém tới!

Một đường kiếm rơi xuống!

Leng keng!

Xe tăng chế tạo từ sắt thép bị một kiếm của anh chém thành hai khúc, pháo binh bên trong nổ tung, hóa thành một vùng sương máu.

“Ma quỷ!”

“Hắn là ma quỷ đến từ địa ngục?”

Lúc này.

Người Đông Doanh hoàn toàn sợ són đái.

Rất nhiều người rối rít vứt vũ khí, xoay người bỏ chạy.

Sắc mặt Ono-kun trắng bệch, môi run rẩy, hắn muốn chạy thoát thân, nhưng hai chân giống như bị tưới chì.

Không thể nào nhúc nhích nổi!

Phụt!

Một đường kiếm khí chém tới, chia hắn thành hai nửa.

Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, giết đến sung sướng, trong mắt anh toàn là màu máu, dáng vẻ không ai cản được.

Một kiếm của anh chém hỏng xe tăng, đánh nổ xe bọc thép!

“Chạy mau!!!”

“Cứu mạng!”

“Người đâu, mau đi bẩm báo Uy Hoàng bệ hạ!”

“Người Long Quốc là ma quỷ… Không!”

Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế truyền tới.
Chương 234: Một đấu cả trăm ngàn người

Một người xông vào đại quân hai trăm ngàn người, nhưng không ai làm gì được anh.

Chỉ trong một phần tư giờ, Diệp Bắc Minh liền mở ra một đường máu.

Mặt đất máu chảy thành sông, kiếm Đoạn Long cũng từ màu đen hóa thành màu đỏ tươi!

Ngâm trong máu!

Giờ phút này.

Giống như không phải Diệp Bắc Minh khống chế kiếm Đoạn Long, mà kiếm Đoạn Long đang khống chế anh tàn sát!

“Giết!”

Hai trăm ngàn đại quân chết hơn một nửa.

Những người khác rối rít vứt bỏ vũ khí áo giáp chạy thoát thân.

Một đám võ giả Đông Doanh xuất hiện, ít nhất cũng trên Võ Linh.

Trong đó có khoảng mười Võ Hoàng!

Nhưng đều là Võ Hoàng sơ kỳ, trung kỳ.

Không có Võ Hoàng hậu kỳ.

“Chết đi!!!”

Một võ giả Đông Doanh Võ Hoàng trung kỳ trực tiếp đánh tới.

Hắn đánh lén phía sau lưng, ẩn núp trong một đống thi thể!

Đột nhiên xông ra.

Một thanh kiếm samurai bổ vào sau gáy Diệp Bắc Minh!

Tốc độ nhanh, có thể so được với tia chớp.

Mắt thấy đầu Diệp Bắc Minh sắp bị chém thành hai nửa.

Trong phút chốc Diệp Bắc Minh quay đầu, tay cầm kiếm Đoạn Long chém tới.

“Phụt!”

Kiếm samurai và cơ thể Võ Hoàng này cùng bị chém thành hai nửa.

Những võ giả Đông Doanh khác tim đập thình thịch! Theo bản năng hít một hơi khí lạnh.

Có người cắn răng nói: “Cùng ra tay giết hắn! Tôi không tin hắn có thể giết được toàn bộ chúng ta!”

“Giết!”

Một đám võ giả Đông Doanh quát lên, từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Con ngươi của Diệp Bắc Minh lạnh băng, anh quát lên một tiếng: “Kinh Lôi Trảm!!!”

Kiếm khí tung hoành!

Sấm chớp giáng xuống!

Ầm!

Một đường sấm sét khủng khiếp xuất hiện, đánh vào trong đám võ giả Đông Doanh, trong nháy mắt mùi khét thịt nướng truyền tới!

Mẹ kiếp!

Một kiếm chém ra tia chớp?

Những võ giả Đông Doanh khác nhìn thấy cảnh này, tất cả đều sợ đến choáng váng!

Thế này còn đánh gì nữa?

“Chạy!”

“Chạy mau!”

Các võ giả Đông Doanh xoay người bỏ chạy.

Uy thế của Diệp Bắc Minh hoàn toàn hù dọa bọn họ.

Diệp Bắc Minh xách kiếm Đoạn Long đuổi theo: “Một kiếm chém ra!”

Ba Võ Hoàng cùng chạy về một hướng, bị anh chém đứt eo!

“Còn hai mươi mốt người!”

Giây kế tiếp.

Thân pháp của Diệp Bắc Minh như quỷ vậy.

Xuất hiện trước mặt mấy võ giả Đông Doanh, một kiếm càn quét!

Anh cũng chẳng thèm nhìn: “Còn mười bảy người!”

Chuyển rời mục tiêu.

Mấy võ giả Đông Doanh bị nhắm tới liền gầm thét, muốn ra tay phản khảng.

Còn không chờ bọn họ ra tay, một đường kiếm khí màu máu đỏ rơi xuống!

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!

Bốn người trong nháy mắt hóa thành một vùng sương máu!

“Còn mười ba người!”

“A…”

“Cứu mạng, đừng…”

Kiếm khí từ trên trời giáng xuống, con ngươi co rút kịch liệt.

Phụt!

Một mảng sương máu nổ tung!

“Còn sáu người!”

“Còn ba người!”

Đến khi giết sạch võ giả Đông Doanh, toàn bộ gia tộc Senbon đã là một vùng núi thây biển máu.

Vị trí Diệp Bắc Minh đang đứng ban đầu là một mảnh đất bằng phẳng.

Lúc này.

Thi thể người Đông Doanh chất đống như núi!

Anh đứng trên đỉnh núi, như một sát thần!

“Sư tỷ, em đi giết Uy Hoàng”.

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ.

Bóng người nhảy lên, biến mất trong màn đêm.

Lục Tuyết Kỳ nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi, toàn thân ngây ngốc: “Tiểu sư đệ, tốc độ tu võ của em quá nhanh rồi?”

Lâm Thương Hải ở bên cạnh đã sợ đến mức cứng đờ như tượng đá.

Toàn thân cứng ngắc đứng tại chỗ.

“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”

“Một người đấu với hai trăm ngàn đại quân, hơn ngàn võ giả Đông Doanh?”

“Thiếu chủ, đây là cậu muốn nghịch thiên sao!!!”

...

Cùng lúc đó.

Trong đại điện hoàng cung.

Uy Hoàng ngồi trên ghế, chờ thuộc hạ báo cáo.

Bỗng nhiên.

Một tướng quân chật vật xông vào, lăn một vòng, cả người đều là máu tươi.

Vô cùng nhếch nhác!

Soạt!

Quần thần trong đại điện nhìn tới.

Tướng quân Đông Doanh này quỳ sụp xuống đất, run rẩy nói: “Bệ hạ! Bệ hạ, chuyện lớn không ổn rồi!”

Một dự cảm xấu trào dâng!

Sắc mặt Uy Hoàng trầm xuống: “Sao hả, tình hình chiến trận thế nào?”

Tướng quân Đông Doanh run rẩy nói: “Ban đêm chúng ta đánh bom gia tộc Senbon, lại bị Diệp Bắc Minh giết!”

“Sao có thể!”

Uy Hoàng lập tức đứng dậy, phẫn nộ quát: “Chúng ta có máy bay chiến đấu, còn có xe tăng, xe bọc thép, hơn ngàn võ giả hàng đầu, võ sĩ, ninja!”

“Còn có hai trăm ngàn đại quân!!!”

“Hai trăm ngàn đại quân đấy!”

“Chiến thần Naruhito đâu? Bảo hắn tới gặp tôi!!!”

Uy Hoàng cáu kỉnh hét lớn!

Tướng quân Đông Doanh quỳ xuống đất: “Thực lực của Diệp Bắc Minh quá đáng sợ, một kiếm của hắn có thể chém đứt xe tăng và xe bọc thép!”

“Tất cả võ giả của chúng ta đều bị hắn giết!”

“Hai trăm ngàn đại quân, chết hơn một nửa!”

“Chiến thần Naruhito chết trận, giống như binh lính bình thường, ngay cả một đợt sóng cũng không có nổi lên, căn bản không tiếp nổi một kiếm của Diệp Bắc Minh…”

Ầm ầm ầm!

Tướng quân Đông Doanh liên tục dập đầu: “Bệ hạ, hai trăm ngàn đại quân bị đánh bại rồi!”

Hai trăm ngàn đại quân bị đánh bại?!!!

Trong đại điện.

Yên lặng như tờ!

Tất cả nội các đại thần toàn thân run rẩy!

Thiếu chút nữa tim ngừng đập.

Đây là hai trăm ngàn đại quân đó!

Uy Hoàng không thể vững vàng nổi, ngã quỵ trên ghế, giống như quả bóng da bị xì hơi: “Đi, mau đi… xã Thiên Thần!”

Trong bộ chỉ huy của người Đông Doanh.

Tất cả tướng lãnh cao cấp đứng ở trước màn ảnh lớn, thân thể đang phát run.

Mọi người đều há hốc mồm, toàn thân cứng ngắc, ánh mắt không thể rời khỏi màn hình.

Thông qua máy bay không người lái, sự tàn sát của Diệp Bắc Minh trực tiếp truyền đến màn hình lớn của bộ chỉ huy.
Chương 235: Một kiếm lăng không

“Rít!”

Một âm thanh hít khí lạnh truyền tới.

“Đây chính là hai trăm ngàn đại quân đấy, cứ như vậy thất bại?”

“Hơn một ngàn võ giả gần như bị hắn giết sạch?”

“Mấy chục ninja cấp cao cùng ra tay, vậy mà bị một kiếm của hắn chém?”

“Đây là… quái vật gì thế!!!”

Trong bộ chỉ huy sôi sùng sục.

Tất cả mọi người đều luống cuống!

Quân thần Đông Doanh Hisuke Oda ánh mắt đông cứng lại, lạnh lùng nói: “Nhanh! Nhanh! Phái máy bay đánh bom đến cho tôi, nổ chết hắn!!!”

Có người run rẩy nói: “Tướng quân, trên chiến trường còn có người của chúng ta”.

Hisuke Oda quay đầu, trong mắt đều là tia máu: “Vậy thì cùng nổ chết, Diệp Bắc Minh không chết, người của chúng ta sẽ chết nhiều hơn”.

...

Diệp Bắc Minh tiếp tục đi về phía hành cung của Uy Hoàng.

Vù!

Bỗng nhiên.

Bầu trời xuất hiện ba mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Đạn đại bác giống như sao băng rơi xuống phía anh.

Ầm!

Mấy đám mây hình nấm nổ tung, sát khí ngút trời.

Một luồng sóng nhiệt khủng khiếp cuồn cuộn về phía Diệp Bắc Minh.

Anh giơ tay chém ra một đường kiếm khí, bổ đôi luồng sóng nhiệt.

Bên trong phòng chỉ huy, đám người Đông Doanh ánh mắt nghiêm túc.

“Nổ! Nổ! Nổ đi! Nổ chết hắn!”

“Nổ chết hắn, nổ chết Diệp Bắc Minh!”

“Các phi công của Đông Doanh, đến thời điểm các người trung thành nhất rồi đấy!”

Những tướng lĩnh của Đông Doanh này đang điên cuồng gào thét.

Một phát đại bác khác lại nổ tung cách Diệp Bắc Minh hai mươi mấy mét.

Bùm!

Đợt khí khủng khiếp kéo Diệp Bắc Minh ra ngoài.

Anh lộn vòng trên không trung, huy động kiếm Đoạn Long, chém ra một đường kiếm khí mượn lực.

Sau khi xoay tròn, anh đứng vững trên mặt đất.

Trong lửa đạn truyền đến tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng của người Đông Doanh.

Mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Đám người Đông Doanh này đúng là súc sinh, ngay cả người của mình cũng không buông tha!”

Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đêm.

Những chiếc máy bay chiến đấu kia đang bay lượn trên không trung.

Đại bác tiếp tục lao xuống.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Dùng Kinh Lôi Trảm, đánh rơi máy bay”.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Khó lắm, cực hạn của Kinh Lôi Trảm chỉ có khoảng một trăm mét”.

“Độ cao máy bay oanh tạc tôi ít nhất cũng ba bốn trăm mét”.

“Không đạt đến phạm vi của Kinh Lôi Trảm”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh: “Hừm, nhóc con, có vài thời điểm không có cơ hội thì phải tạo ra cơ hội”.

“Cậu không thể để kẻ địch của mình cho cậu cơ hội!”

“Dù là trong chiến đấu cũng vậy!”

“Nếu cậu gặp phải kẻ địch mạnh hơn cậu, cảnh giới tu vi cao hơn cậu, lại cực kỳ ổn định, không cho cậu bất kỳ cơ hội nào, lẽ nào cậu trực tiếp đầu hàng?”

“Diệp Bắc Minh im lặng trong chốc lát.

Lặng lẽ gật đầu.

“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ông nói đúng, được chỉ giáo rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Nhóc con cậu cũng rất khiêm tốn”.

“Không giống một vài người cho rằng trong thiên hạ mình mạnh nhất, khăng khăng làm theo ý mình”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Ba người, chắc có thầy tôi rồi”.

“Chỉ cần đúng, có lợi với tôi, tôi sẽ học, điểm này không có gì sai”.

Lần này.

Đến lượt tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.

Một lúc sau.

Ông ta thở dài một tiếng: “Nếu như ban đầu hắn giống như cậu, có lẽ sẽ đi xa hơn”.

“Hắn? Ai thế?”

Diệp Bắc Minh ngây ra.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt nói: “Chủ đời trước của tháp Càn Khôn Trấn Ngục”.

Diệp Bắc Minh tò mò: “Ồ? Chuyện gì thế?”

“Chờ sau khi cậu đến cảnh giới đó, tôi sẽ nói với cậu”.

“Bây giờ thực lực của cậu quá thấp, biết cũng vô ích”.

Im lặng hồi lâu.

Vù!

Tiếng động cơ nổ ầm ầm truyền đến.

“Hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu lao về phía Diệp Bắc Minh!

Tiến vào trong phạm vi 200 mét!

...

180 mét!

...

150 mét!

...

Chiếc máy bay chiến đấu này tiến vào trong phạm vi 100 mét!

Hai chân Diệp Bắc Minh hơi cong lại, làm thành động tác lò xo!

Đột nhiên dùng sức!

Soạt!

Diệp Bắc Minh nhảy lên chiếc máy bay chiến đấu.

Keng!

Một tiếng vang thật lớn, vững vàng đứng ở phía trên.

Một kiếm chém ra!

Đoàng!

Chiếc máy bay chiến đấu bị chém thành hai nửa, từ trên trời rơi xuống.

Bên trong phòng chỉ huy, đám người Đông Doanh nhìn thấy cảnh này.

“Nguy rồi!”

“Đáng chết!”

“Xong rồi...”

Sắc mặt mọi người biến đổi.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh từ trên máy bay chiến đấu nhảy lên, lăng không chém ra một kiếm.

Ầm!

Chiếc máy bay chiến đấu nổ ầm, ánh lửa sáng chói cả bầu trời.

Keng!

Anh nhảy sang một chiếc máy bay chiến đấu khác.

Một kiếm chém ra!

Kiếm lên, máy bay chiến đấu rơi.

Lại nhảy lên!

...

Cứ như vậy.

Anh giống như con vượn, lợi dụng thân pháp quỷ dị, tốc độ kinh khủng.

Còn có cả lòng gan dạ khiến người ta kinh hãi!

Con mẹ nó anh nhảy giữa hai mươi mấy chiếc máy bay chiến đấu.

Mỗi lần nhảy lên đều chém ra một kiếm khủng khiếp!

Trong phòng chỉ huy của Đông Doanh, tất cả mọi người đều ngơ ngác!

Ngốc!

Ngây người!

Đầu óc trống rỗng!

Con… con mẹ nó còn có cách đánh này?

Ầm!

Chiếc máy bay chiến đấu cuối cùng bị Diệp Bắc Minh đánh nổ.

Anh rơi từ trên độ cao mấy trăm mét.

“Ở độ cao bốn năm trăm mét, hắn sẽ bị ngã chết thôI!”

“Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, đúng là cái tên ngu xuẩn!”

“Mày tưởng mình là thần tiên hả?”

“Ha ha ha ha…”

Bên trong phòng chỉ huy, một tràng cười truyền tới.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Diệp Bắc Minh sẽ ngã chết.

Anh giống như sao băng đập về phía mặt đất.

Cách mặt đất còn khoảng 30 mét.

Diệp Bắc Minh đột nhiên cử động, kiếm Đoạn Long trong tay hướng về phía mặt đất, hung hăng chém ra một kiếm!

Vèo!

Kiếm khí mạnh mẽ nổ ầm, cuộn thành đợt khí.

Diệp Bắc Minh giảm tốc độ chậm lại.

Đồng thời anh lợi dụng lực phản lại của một kiếm này, lăn lộn trên không trung, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất/

Bên trong phòng chỉ huy.

Im lặng.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền tới: “Cách 500 mét có một bộ chỉ huy”.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thấy rồi!”

Anh vội vã đi về phía bộ chỉ huy.

Đám người trong bộ chỉ huy nhìn thấy Diệp Bắc Minh xông tới, sắc mặt đều trắng bệch.

“Đi!”

Hisuke Oda hạ lệnh.

Bọn họ vừa xoay người, còn chưa kịp lao ra khỏi cửa lớn bộ chỉ huy.

Diệp Bắc Minh đã đến.

Kiếm khí từ trên trời hạ xuống!

Dễ như bỡn!

Bộ chỉ huy trong nháy mắt bị kiếm khí cường đại xé toạc, tất cả mọi người trong nháy mắt nổ chết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK