Giờ phút này, chỗ sâu trong Địa Hỏa Các.
Ầm ầm!
Một tia chớp màu đỏ đánh tới, Diệp Bắc Minh nhảy lên né tránh!
Vách đá sau lưng anh ầm ầm nổ tung, lỗ hổng cháy đen!
Anh không kịp thở phào một cái, lại là mấy chục tia chớp đánh xuống!
"Phá cho tôi!"
Diệp Bắc Minh khẽ quát một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang!
Trong nháy mắt, mấy chục tia chớp mai một, kiếm khí rơi xuống một cánh cửa cách đó mấy chục mét!
Loảng xoảng một tiếng cực lớn, cửa đá nổ tung!
"Đã là trận pháp thứ chín rồi, mình đã trễ mất một tiếng!"
Khuôn mặt Diệp Bắc Minh rất khó coi: "Còn tiếp tục như vậy nữa, tất cả sẽ trễ mất!"
Nghĩ tới đây, Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi.
Tay cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, hung hăng đâm một kiếm xuống đất!
Tiếng "ầm" long trời lở đất vang lên, mặt đất dưới chân anh vỡ ra một vết nứt!
Phù văn rậm rạp chằng chịt lấp lóe!
"Mở!"
Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng, đánh một kiếm xuống những phù văn này!
Một con huyết long đột nhiên xông ra, tất cả phù văn dưới đất đều hóa thành mảnh vụn!
Lộ ra tầng không gian tiếp theo!
Anh không chút do dự, trực tiếp nhảy xuống một tầng!
Lặp lại chiêu cũ!
Sau khi liên tục phá tan mặt đất tầng bốn tầng năm, Diệp Bắc Minh thở phì phò, trên người đã ướt đẫm mồ hôi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc, giữa các tầng của Địa Hỏa Các đều chịu sức mạnh của phù văn ngăn cách!"
"Cậu mạnh mẽ phá tan những phù văn này như vậy, đừng có chưa tìm được trăm vị sư phụ của cậu!"
"Cậu đã chết trước vì khô kiệt chân nguyên!"
Trong mắt Diệp Bắc Minh tràn đầy tơ máu: "Tiểu Tháp, tôi không quan tâm được nhiều như vậy!"
"Tôi không biết còn có bao nhiêu tầng trận pháp, nếu cứ tiếp tục đột phá từng tầng một!"
"Đợi đến khi tôi tìm được sư phụ, hết thảy đã trễ rồi!"
Nói xong, Diệp Bắc Minh giơ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên, hung hăng đâm một kiếm xuống đất!
...
Chỗ sâu nhất của Địa Hỏa Các, Dư Thiên Trung đổ chất lỏng cỏ U Minh đã xử lý xong vào trong khe rãnh của đàn tế.
Trong chốc lát, máu tươi của trăm vị sư phụ Diệp Bắc Minh tụ hợp lại một chỗ!
Ong!
Toàn bộ đàn tế bộc phát ra ánh sáng đỏ như máu, vô cùng chói mắt!
Dư Thiên Trung kích động: "Tốt, tốt, tốt! Sắp thành công rồi!"
Đột nhiên.
Một phiến đá sau lưng ông ta khẽ chấn động, trên đó hiện ra một cái bóng.
Trong hình, một người đàn ông cầm một thanh trường kiếm màu đen phong cách cổ xưa trong tay.
Một kiếm hung hăng rơi xuống, phòng ngự phù văn dưới đất hoàn toàn sụp đổ!
"Này..."
Dư Thiên Trung suýt chút nữa cắn đứt đầu lưỡi, tròng mắt như muốn trừng rớt ra ngoài: "Làm sao có thể!"
"Thằng này thế mà có thể phá vỡ các chắn nằm giữa các tầng của Địa Hỏa Các!"
"Còn tiếp tục như vậy, nhiều nhất là mười lăm phút, cậu ta liền có thể tiến vào nơi này!"
"Nhưng, muốn luyện thành Luân Hồi Tái Tạo đan cần tối thiểu một giờ!"
Nghĩ tới đây, Dư Thiên Trung bất chấp tất cả: "Không được!"
Anh trực tiếp nhảy lên đàn tế, bước tới trước người một vị sư phụ của Diệp Bắc Minh!
Con ngươi đỏ lên, trong tay ông ta nhiều thêm một chiếc dao găm: "Phải tăng tốc độ lấy máu!"
Ầm!
Dư Thiên Trung cắt đứt yết hầu của một sư phụ, máu tươi phun ra ngoài!
Một lượng lớn máu tươi phun ra đàn tế, lực lượng trong đàn tế mạnh hơn mấy phần!
Dư Thiên Trung mừng rỡ: "Có hiệu quả!"
Ông ta lại liên tục cắt vỡ yết hầu hơn mười sư phụ khác, đàn tế đạt được lượng lớn máu tươi!
Nó thế mà khẽ run lên!
Một giây sau, rất nhiều máu tươi ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một viên đan dược to bằng móng tay!
"Sắp rồi, sắp xong rồi!"
Dư Thiên Trung hưng phấn khoa tay múa chân, nhìn chòng chọc vào viên Luân Hồi Tái Tạo đan màu đỏ kia!
Hơn mười sư phụ chảy khô máu, tốc độ biến lớn của viên Luân Hồi Tái Tạo đan kia chậm lại!
Dư Thiên Trung cắn chặt răng: "Đáng chết, tại sao lại chậm đi!"
Ông ta vọt tới trước người các sư phụ còn lại, giơ tay chém xuống!
Một lượng lớn máu tươi phun tung tóe, toàn bộ đàn tế bị nhuộm thành màu đỏ như máu!
Ong!
Máu tươi đổ vào bên dưới, Luân Hồi Tái Tạo đan nhanh chóng lớn bằng nắm tay!
Một luồng sức sống vô cùng thuần khiết ập vào trước mặt!
"Thành công!"
Dư Thiên Trung vô cùng kích động!
Bỗng nhiên.
Ầm!
Phía sau truyền đến một tiếng vang cực lớn, cửa lớn của tầng cuối cùng Địa Hỏa Các nổ tung!
Vô số mảnh vỡ bay ra ngoài, lúc xông vào đến đại điện, Diệp Bắc Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, tức đến run rẩy cả người: "Sư phụ!"
Chương 1512: Hy vọng duy nhất
Trăm vị sư phụ rất vất vả mới ngưng tụ thành thân thể máu thịt, lúc này ai ai cũng ngồi trên đàn tế.
Thân thể máu thịt khô kiệt!
"Các người đáng chết!"
Diệp Bắc Minh gào thét.
Con ngươi Dư Thiên Trung co rụt lại: "Lãng Nhi, mau đi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"
"Rõ!"
Khoảnh khắc Dư Lãng nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trong mắt anh ta lóe lên vẻ sợ hãi!
Dư Lãng không chút do dự lao về phía Luân Hồi Tái Tạo đan, chỉ cần anh ta ăn vào viên đan dược kia, Diệp Bắc Minh tính cái thá gì!
"Nhóc, viên đan dược kia ngưng tụ máu tươi của trăm vị sư phụ của cậu mới luyện thành, không thể để cho anh ta ăn!", giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đi về phía Dư Lãng!
Dư Thiên Trung quát lạnh một tiếng: "Thằng kia, mày đừng có mà làm hỏng chuyện tốt của tao, cút!"
Sát khí tăng vọt, trong tay ông ta nhiều thêm một thần kiếm đỏ như lửa, chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!
"Cút đi!"
Diệp Bắc Minh cực kỳ tức giận!
Ngay cả kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng quên dùng, anh duỗi tay trực tiếp chộp lấy thần kiếm của Dư Thiên Trung!
Dư Thiên Trung thấy thế, nhe răng cười: "Thân thể máu thịt mà cũng muốn cứng đối cứng với thần kiếm của lão phu? Mày không muốn cái tay này của mình nữa à?"
Lời vừa dứt, bàn tay Diệp Bắc Minh gắt gao nắm lấy thần kiếm!
Quả nhiên, máu tươi tuôn ra!
Dư Thiên Trung chợt dùng sức, muốn chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh tận gốc!
Ông ta kinh ngạc phát hiện, bàn tay anh chẳng khác gì sắt thép!
Không thể chặt đứt?
"Này..."
Trong nháy mắt Dư Thiên Trung thất thần!
Diệp Bắc Minh đã đi tới trước mặt Dư Thiên Trung, đấm ra một quyền!
Ầm!
Dư Thiên Trung phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch bay ngược ra ngoài, hung hăng nện xuống chân đàn tế!
Mất đi sức chiến đấu!
Mắt thấy Diệp Bắc Minh sắp sửa đạp chân lên đàn tế, trong lòng Dư Thiên Trung hoảng sợ: "Lãng Nhi, mau ăn Luân Hồi Tái Tạo đan!"
"Dạ..."
Dư Lãng thấy ông nội không ngăn nổi một chiêu của Diệp Bắc Minh, dọa sợ, cả người run lẩy bẩy.
Luân Hồi Tái Tạo đan vừa đưa đến mồm chợt trượt đi, rơi xuống đất!
Dư Lãng đang định đi nhặt, lại bị một bàn tay lạnh giá đến vô tình bóp lấy cổ!
Nhìn kỹ lại, chính là khuôn mặt lạnh lẽo vô cảm của Diệp Bắc Minh!
"Anh..."
Dư Lãng bị dọa đến run rẩy, cảm thấy dưới háng mát lạnh!
Thế mà sợ đến tè ra quần: "Cậu Diệp, này... tôi... Đây không phải chủ kiến của tôi..."
Anh ta tận mắt chứng kiến Diệp Bắc Minh quả quyết sát phạt, thật sự sợ hãi!
Cuống họng Diệp Bắc Minh khàn khàn: "Tất cả các người đều đáng chết!"
Năm ngón tay khẽ quặp lại, cổ Dư Lãng lập tức hóa thành bột phấn!
Đầu người lăn sang một bên, chết không nhắm mắt!
"Lãng Nhi!"
Dư Thiên Trung điên cuồng vỗ vào đùi, chảy ra hai hàng huyết lệ: "Mày... Sao mày có thể giết hy vọng duy nhất của nhà họ Dư tao chứ!"
"Súc sinh, mày quả là súc sinh!"
Diệp Bắc Minh vô cùng phẫn nộ: "Đụ! Hy vọng duy nhất của nhà họ Dư?"
"Trăm vị sư phụ của tôi thật vất vả mới tái tạo được thân xác, tất cả đều bị ông làm hỏng!"
"Nhà họ Dư còn muốn hy vọng? Tôi địt con mẹ ông đấy!"
Anh trực tiếp nhảy xuống đàn tế!
Đi đến bên cạnh Dư Thiên Trung, hung hăng chém kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống!
Phụt!
Một cái đùi của Dư Thiên Trung nổ tung, Diệp Bắc Minh lại đưa tay bổ thêm một chiêu: "Tiểu Tháp, cho tôi mượn dùng sức mạnh lớn nhất của ông!"
"Chỉ cần là người có quan hệ huyết mạch với nhà họ Dư, tất cả đều chú sát!"
"Không phải ông ta muốn cho nhà họ Dư hy vọng sao? Vậy để tôi làm ông ta hoàn toàn tuyệt vọng!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giật nảy mình: "Nhóc, cậu thật sự muốn làm như vậy sao?"
"Sợ rằng việc này sẽ dính vào nhân quả rất lớn, có lẽ sẽ..."
Diệp Bắc Minh chửi ầm lên: "Tôi địt mẹ nhà nó nhân quả!"
"Hy vọng duy nhất của trăm vị sư phụ của tôi đây bị ông ta phá hỏng!"
"Tôi! Muốn! Nhà! Họ! Dư! Hoàn! Toàn! Diệt! Sạch!"
Câu nói sau cùng, Diệp Bắc Minh gần như là cắn nát hàm rằng mới nói ra được!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thấy thế, không hề nhiều lời nữa: "Được!"
Một giây sau.
Một luồng lực lượng mạnh mẽ bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Máu tươi Dư Thiên Trung bốc cháy, hóa thành một ngọn lửa màu đen!
Trong lửa hiện ra hàng loạt hình ảnh.
Dư Thiên Trung lập tức nhận ra, trong hình đều là người nhà họ Dư!
"Đại ca, nhị ca..."
Chỗ sâu trong học viện Viễn Cổ, thân thể cao lớn của hai người nhà họ Dư đột nhiên bốc cháy lên hai ngọn lửa màu đen!
Trong khuê phòng của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Một người đàn ông trung niên đang ra sức cày cấy!
Đột nhiên.
Trên thân người đàn ông chợt toát ra một sợi khói đen!
Chương 1513: Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát
Ở trong ánh mắt hoảng sợ của người phụ nữ trẻ tuổi, người đàn ông trung niên trong nháy mắt đã bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt!
Cùng một thời gian, trong một căn nhà xa hoa.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đang đánh người hầu: "Một lũ vô dụng, nếu con trai tôi mà bị ngã!"
"Đám đê tiện mấy người có dùng mạng cũng không bồi thường nổi!"
Trong lòng người phụ nữ trẻ tuổi đang ôm một cậu bé khoảng ba tuổi.
Cậu bé vỗ tay: "Đánh hay lắm, tiếp tục đánh đi!"
"Con trai, con thích xem mẹ đánh người ư?"
Người phụ nữ trẻ tuổi cưng chiều nói: "Được, vậy mẹ sẽ đánh cho con xem!"
Cô ta vừa mới giơ roi trong tay lên!
Bỗng nhiên, một mùi cháy khét ập tới.
"Mùi gì vậy?"
Người phụ nữ trẻ tuổi sững sờ.
Trên mặt mấy người hầu quỳ trên mặt đất lại tràn đầy vẻ hoảng sợ!
Người phụ nữ trẻ tuổi cúi đầu xem xét, thế mà ở vị trí trước ngực mình lại đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu đen!
Trong nháy mắt đã cắn nuốt hai người!
"Con trai! Con gái!... Cháu trai, không!"
Dư Thiên Trung nhìn từng cảnh tượng trong hình ảnh, đấm ngực dậm chân!
Ngoại trừ những người này ra, bên trong hình ảnh còn có rất nhiều người mà ông ta chưa từng gặp bao giờ!
Nhưng đều không có một ngoại lệ, chắc chắn đều là huyết mạch của nhà họ Dư ông ta!
"Cậu làm cái gì vậy? Tên ác ma này! Rốt cuộc là cậu đã làm cái gì?", Dư Thiên Trung muốn rách cả mí mắt.
Ông ta dùng hết sức lực sau cùng nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Anh đạp bay Dư Thiên Trung: "Đây là báo ứng của ông, cứ hưởng thụ cho tốt đi!"
"A! Không, đừng mà!"
Trong sự hối hận vô tận, Dư Thiên Trung tận mắt nhìn thấy từng người nhà họ Dư lần lượt chết đi.
Cuối cùng, chính ông ta cũng bị ngọn lửa màu đen cắn nuốt!
Cùng lúc đó, Thần Giới, Dư tộc.
Hàng chục ngàn người đang tụ tập trong một đại điện!
Đột nhiên.
"A!"
Một lão già đột nhiên kêu thảm một tiếng, cánh tay bốc lên một ngọn lửa màu đen!
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Đám người Dư tộc kinh ngạc nhìn sang.
Lão già dường như vô cùng sợ hãi, ông ta cắn răng, lấy ra một thanh đao màu đen!
Giơ tay chém xuống, chặt đứt cánh tay đang bị ngọn lửa màu đen thiêu hủy kia đi!
Xoẹt!
Cánh tay cụt rơi trên mặt đất, chỉ trong mấy hơi thở đã hóa thành tro tàn!
"Dư Phong Vân, đây là chuyện gì vậy?", trên đài cao, một bóng người mở miệng.
Dư Phong Vân nhìn thoáng qua cánh tay tro tàn, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ sợ hãi: "Bẩm lão tổ, đây là Huyết Mạch Chú Sát!"
"Có người đang tiến hành Huyết Mạch Chú Sát với huyết mạch đời sau của lão phu!"
"Cái gì?"
Tất cả đám người Dư tộc đều biến sắc.
Huyết Mạch Chú Sát đẳng cấp gì mà lại có thể ảnh hưởng đến trên người vị chân thần Thượng Cổ như Dư Phong Vân chứ?
Bóng người trên đài cao tiếp tục hỏi: "Ông có biết là ai làm không?"
Dư Phong Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng người này có thể nghịch chuyển nhân quả".
"Suýt nữa ngay cả tôi cũng trúng chiêu, chắc chắn là không đơn giản!"
"Nhưng mà chẳng cần biết người nọ là ai!"
"Lại dám dùng Huyết Mạch Chú Sát với đời sau của tôi, tôi thề nhất định sẽ..."
Còn chưa nói xong, Dư Phong Vân phát hiện ra tất cả mọi người đều đang hoảng sợ nhìn mình!
Ông ta hỏi một câu theo bản năng: "Sao vậy?"
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào trước ngực Dư Phong Vân!
Dư Phong Vân cúi đầu nhìn xuống: "Đậu má..."
Thế mà ở vị trí trái tim ông ta lại dấy lên ngọn lửa màu đen một lần nữa!
Hai mắt ông ta tối sầm lại, hoàn toàn mất đi ý thức!
...
Cửa chính học viện Viễn Cổ.
Một người đàn ông trung niên sợ hãi đi đến bên cạnh đám người Vương Thần Cương, thấp giọng nói: "Tổng viện trưởng, trên người hai vị trưởng lão Dư Thiên Tề và Dư Thiên Vân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa màu đen!"
"Gần như là trong nháy mắt, hai vị trưởng lão đã hồn phi phách tán!"
"Ông nói cái gì?"
Đám người Vương Thần Cương há to miệng, đầu óc trống rỗng.
Trên đài võ đạo, Diệp Dao lạnh lùng nói: "Kế tiếp, nhanh lên chịu chết đi!"
"Đám vô dụng của học viện Viễn Cổ, tiếp tục chịu chết đi!"
Đôi mắt đám học sinh dưới đài võ đạo đỏ bừng, từng người lần lượt đi lên đài võ đạo như không muốn sống nữa!
...
"Sư phụ!"
Diệp Bắc Minh leo lên tế đàn lần nữa, căn bản không có cách nào chấp nhận được việc thân xác của trăm vị sư phụ vừa mới ngưng tụ lại bị hủy!
"Tiểu Tháp, nếu như tôi đưa thân xác của trăm vị sư phụ về Long Thai Trì thì còn có thể cứu được không?"
Diệp Bắc Minh khàn giọng hỏi.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài một tiếng: "Nhóc con, mệnh cách của bọn họ đã là như thế rồi!"
"Bản tháp có thể nói cho cậu biết, thân xác long thai đã hình thành!"
"Chỉ là Dư Thiên Trung đã huyết tế tinh hoa máu thịt của bọn họ, thân xác của bọn họ đã hoàn toàn hư hỏng!"
Diệp Bắc Minh siết chặt nắm đấm: "Nói cách khác, trăm vị sư phụ đã không còn khả năng sống lại nữa ư?"
"Đúng!"
Nghe được đáp án khẳng định này.
Trong lòng Diệp Bắc Minh run lên: "Vì cái gì!"
"Minh Nhi, đây đã là số phận được định trước rồi!"
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Vận mệnh của mấy người vi sư đã là như vậy, con cũng không cần cưỡng cầu!"
"Giáo Phụ sư phụ?"
Diệp Bắc Minh vui vẻ nhìn khắp nơi xung quanh.
Chương 1514: Nghĩa địa Hỗn Độn, tái tạo luân hồi!
Một giây sau, trong một thân thể khô quắt trong đó tỏa ra một luồng hào quang.
Một thần hồn ảm đạm hiện ra từ đó, suy yếu đến mức chỉ cần một trận gió thổi qua cũng có thể lập tức biến mất!
Chính là thần hồn của người đỡ đầu!
Ngay sau đó, 99 thân thể còn lại cũng lấp lóe ánh sáng!
Thần hồn của trăm vị sư phụ đồng thời xuất hiện!
"Các sư phụ, nhất định con sẽ nghĩ biện pháp cứu mọi người!", đôi mắt của Diệp Bắc Minh đỏ bừng.
Thần hồn của người đỡ đầu lắc đầu, mỉm cười lên tiếng: "Minh Nhi, vi sư có thể nhìn thấy con đi đến một bước này đã rất vui rồi!"
Vua tàn sát nói: "Nhóc con, đạo tàn sát của con không tệ đâu!"
"Có lẽ hôm nay vi sư sẽ phải chết, nhưng đạo tàn sát cũng không thể bị đứt đoạn truyền thừa được!"
"Còn có một mạch Quỷ Cốc của vi sư nữa, nhất định phải truyền thừa tiếp!", Dược Vương Quỷ Cốc nhếch miệng cười một tiếng.
Kiếm Chủ Bất Diệt nói: "Nhóc con, thật ra con thích hợp với kiếm đạo hơn!"
"Con nhất định phải tuyên dương kiếm đạo ra thật rực rỡ!"
"Cút đi, nhóc Diệp vô địch trong luyện đan, thằng bé nhất định sẽ có thể trở thành Đan Tổ vĩ đại nhất!", Đan Đế Bất Hủ mở miệng.
"Đạo tàn sát mới là tốt nhất!"
"Không, kiếm đạo là tốt nhất!"
"Sai! Đan đạo mới là tốt nhất!"
"Phì... Ha ha ha!"
Diệp Bắc Minh bật cười, vừa cười vừa khóc: "Hu hu hu! Sư phụ..."
Đến lúc này rồi mà các sư phụ vẫn còn có thể cãi nhau!
Anh cảm thấy rất ấm áp.
Nhưng nhìn thần hồn của trăm vị sư phụ càng ngày càng suy yếu, lúc nào cũng có thể tiêu tán!
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên một cảm giác bi thương: "Tiểu Tháp, thật không có cách nào sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất đắc dĩ trả lời: "Bản thân trăm vị sư phụ của cậu đã là người Luân Hồi, thân xác bị hủy một lần, căn cơ thần hồn bất ổn!"
"Theo lý mà nói, nếu như ngưng tụ thân xác một lần nữa thì sẽ có thể sống lại!"
"Nhưng thân xác của bọn họ lại bị phá hủy một lần nữa, đã hoàn toàn mất đi căn cơ!"
"Thần hồn không có căn cơ thì chẳng khác nào cỏ cây không có rễ, sống sót như thế nào được?"
Nói vừa dứt lời, thần hồn của trăm vị sư phụ càng ngày càng ảm đạm!
"Nhóc con, nếu kiếp sau có cơ hội, có lẽ còn có thể gặp lại!"
"Nhưng mà có lẽ chúng ta sẽ không nhận ra con được nữa!"
"Nhóc Diệp, có duyên sẽ gặp lại!"
Trăm vị sư phụ đồng thời vẫy chào.
Thần hồn Long Đế cười một tiếng: "Diệp Bắc Minh, ta rất vui vì có thể gặp được con!"
"Long Đế quyết ở trong tay con, nhất định sẽ không bị chôn vùi!"
"Còn có tòa tháp này nữa, ta không có cách nào phát huy ra được lực lượng lớn nhất của nó, về sau giao cho con đấy!"
"Long Đế sư phụ..."
Diệp Bắc Minh cắn răng, nước mắt không ngừng tuôn ra.
Đột nhiên, trong đầu anh lóe lên một vệt sáng: "Đúng rồi! Tiểu Tháp!"
"Nếu như tôi dung nhập thần hồn của trăm vị sư phụ vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, phải chăng sẽ có thể bảo vệ thần hồn của bọn họ bất diệt?"
"Chuyện này..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ vài giây: "Bản tháp chưa từng nghĩ đến chuyện này!"
"Nhưng mà chỉ có thần hồn chủ nhân của bản tháp mới có thể tiến vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, bọn họ cũng không phải chủ nhân của bản tháp..."
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, giống như túm được một cọng cỏ cứu mạng: "Mặc kệ có được hay không, tôi đều muốn thử một lần!"
"Thần hồn của Băng Phách có thể đi ra từ nghĩa địa Hỗn Độn!"
"Vì sao thần hồn trăm vị sư phụ của tôi lại không thể đi vào?"
Nghĩ tới đây.
Diệp Bắc Minh dùng hết tất cả lực lượng, toàn bộ hội tụ vào một chỗ!
Lao về phía nghĩa địa Hỗn Độn!
"Nghĩa địa Hỗn Độn, mở!"
Cùng lúc đó, nghĩa địa Hỗn Độn có chút rung động.
Trên không mơ hồ hiện ra một con huyết long!
Gào!
Nó gào thét một tiếng, một giây sau, thế mà nghĩa địa Hỗn Độn thật sự vỡ ra một vết rách!
Kết nối với thế giới bên ngoài!
Diệp Bắc Minh vô cùng mừng rỡ: "Các sư phụ, thần hồn của mọi người hãy đi cùng đồ nhi vào trong nghĩa địa Hỗn Độn đi!"
"Đồ nhi có thể cam đoan thần hồn của mọi người được bất diệt!"
"Được!"
Trăm vị sư phụ vui mừng quá đỗi, dùng hết một chút lực lượng cuối cùng.
Thần hồn của bọn họ lần lượt xông vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn!
Đợi đến khi thần hồn của trăm vị sư phụ đều đã xông vào trong nghĩa địa Hỗn Độn, Diệp Bắc Minh ngã ngồi trên mặt đất giống như mất hết sức lực!
Anh há to miệng thở hổn hển!
Vận dụng lực lượng toàn thân, cưỡng ép mở ra nghĩa địa Hỗn Độn!
Cho dù là anh cũng không chịu nổi.
Nhưng mặc dù như thế, Diệp Bắc Minh vẫn dùng ý niệm đưa thần hồn tiến vào bên trong nghĩa địa Hỗn Độn.
Thần hồn của trăm vị sư phụ lập tức lại gần: "Nhóc Diệp, đây là chỗ nào?"
"Con khá lắm đấy, sau khi thần hồn của chúng ta tiến vào nơi đây, thế mà đã thật sự ổn định lại!"
"Nhìn tình hình ở đây thì chỉ cần cho chúng ta đầy đủ thời gian, nói không chừng sẽ thật sự có thể sống lại!"
"Nhóc Diệp, không phụ lòng vi sư coi trọng con, rất tốt!"
Nhìn thần hồn của trăm vị sư phụ đã ổn định lại.
Diệp Bắc Minh thở dài một hơi: "Các sư phụ, nơi đây tên là nghĩa địa Hỗn Độn!"
Chương 1515: Thật sự là cậu ấy sao?
"Cụ thể là lai lịch gì thì đây là một bí mật của đồ nhi, hi vọng các vị sư phụ không hỏi!"
Trăm vị sư phụ sững sờ, lần lượt gật đầu.
Tỏ ra là đã hiểu!
"Các sư phụ, con sẽ giới thiệu một người cho mọi người!"
Nói xong, Diệp Bắc Minh nhìn về phía bia mộ của Thần Chủ Tuyệt Thế, mở miệng: "Sư phụ, mời người ra ngoài một lần ạ!"
Ầm!
Một tấm bia mộ cổ xưa rung động nhè nhẹ!
Một người đàn ông trung niên nho nhã hiện lên ở trước mắt mọi người, khẽ gật đầu với Diệp Bắc Minh!
Anh giới thiệu: "Các vị sư phụ, đây là vị sư phụ thứ 100 mà con bái sau khi rời khỏi núi Côn Luân!"
"Thần Chủ Tuyệt Thế, Nhan Thương Nam!"
Trăm vị sư phụ gật đầu: "Cảm ơn anh Nhan đã chăm sóc đồ đệ của chúng tôi!"
Thần Chủ Tuyệt Thế thoải mái cười một tiếng: "Nhóc Diệp là đệ tử của tất cả chúng ta, có thể trở thành sư phụ của tên nhóc này là mấy mắn của tôi!"
"Nếu mọi người đã tiến vào nghĩa địa Hỗn Độn, tôi sẽ dạy mọi người một chiêu!"
"Nơi đây cực kỳ thần kỳ, các vị chỉ cần dùng bùn dưới mặt đất đắp cho mình một cái bia mộ!"
"Lợi dụng lực lượng hỗn độn trong nghĩa địa Hỗn Độn, sẽ có thể chậm rãi làm thần hồn của bản thân mạnh lên!"
Sau khi nghe Thần Chủ Tuyệt Thế giải thích.
Trăm vị sư phụ đều làm theo!
Từng bia mộ đột ngột mọc lên từ mặt đất.
Thần hồn của trăm vị sư phụ tiến vào bên trong, thế mà thật sự đang chậm rãi khôi phục!
Diệp Bắc Minh thấy thế, cuối cùng cũng được thở dài một hơi!
Mặc dù thân xác của trăm vị sư phụ đã bị hủy, nhưng chỉ cần thần hồn bất diệt thì vẫn sẽ có cơ hội!
Đột nhiên, giọng nói của Dược Vương Quỷ Cốc vang lên: "Nhóc Diệp, Luân Hồi Tái Tạo đan ở trong tay con đúng không?"
"Vâng!"
Diệp Bắc Minh gật đầu, một ý niệm xuất hiện trong đầu.
Trong lòng bàn tay anh hiện ra một viên đan dược màu đỏ!
Luân Hồi Tái Tạo đan!
Nếu nhìn viên đan dược này thật kỹ sẽ mơ hồ thấy được có 100 con huyết long đang lượn quanh bên trong!
Một lực lượng sinh mệnh vô cùng tinh khiết đập vào mặt!
Dược Vương Quỷ Cốc trực tiếp quát: "Nhóc Diệp, ăn nó đi!"
"Cái gì?"
Diệp Bắc Minh sững sờ, lắc đầu nói: "Sư phụ, viên đan này là dùng thân xác máu thịt của mọi người để luyện ra!"
"Sư phụ như bố mẹ, sao con có thể ăn máu thịt của bố mẹ được?"
"Không được, ngàn vạn lần đều không được!"
"Hahaha, nhóc con thối!"
Dược Vương Quỷ Cốc bị chọc giận quá mà cười lên: "Con đúng là có lòng hiếu thảo, nhưng mà trăm thân thể đó còn chưa hoàn toàn thành hình!"
"Chỉ được long thai trong Long Thai Trì biến thành, cũng không tính là thân thể chân chính của các vi sư!"
Người đỡ đầu mở miệng: "Lão Quỷ nói không sai!"
Trong bia mộ của Vua tàn sát vang lên một âm thanh: "Thằng nhóc thúi, con nói nhảm nhiều như vậy làm gì?"
"Mấy lão già chúng ta bảo con ăn, con cứ ăn là được!"
"Vật này ngưng tụ Tiên Thiên Tạo Hóa, cũng hội tụ khí vận của trăm người chúng ta!"
"Nhà họ Dư luyện hóa ra viên đan này, lại không có phúc hưởng dụng!"
"Hết lần này tới lần khác viên đan này lại rơi vào trong tay của con, đây chính là số phận đã được định sẵn rồi, con vẫn chưa rõ sao?"
"Thằng nhóc thúi, mau cút!"
"Ăn đan dược của con đi, các vi sư muốn nghỉ ngơi!"
"Khi nào chưa hoàn toàn luyện hóa được viên đan dược này thì đừng đến gặp chúng ta!"
Trăm vị sư phụ đồng thời ra lệnh trục khách.
Giống như lúc trước anh bị đuổi xuống núi Côn Luân vậy!
Diệp Bắc Minh có chút dở khóc dở cười, hình như mình mới là chủ nhân của nghĩa địa Hỗn Độn mà!
Anh bất đắc dĩ rời khỏi nghĩa địa Hỗn Độn!
Nhìn Luân Hồi Tái Tạo đan trong tay, anh lập tức nuốt vào!
"Ầm!"
Sâu trong linh hồn, giống như có một thứ gì đó bị phá tan!
Trên mặt nước vốn đang bình tĩnh cuốn lên một tầng gợn sóng!
Một giây sau, máu tươi của Diệp Bắc Minh nhanh chóng sôi trào lên, trong cơ thể giống như có một đám lửa đang thiêu đốt!
"A!"
Anh gầm nhẹ một tiếng, cả người đầm đìa máu me!
Cảm nhận được lực lượng cường đại trong cơ thể, anh lập tức nhảy vào dung nham trong Địa Hoả các giống như bị điên!
...
Cùng lúc đó, trong nghĩa địa Hỗn Độn.
Người đỡ đầu bình tĩnh lên tiếng: "Chắc hẳn chư vị đã khôi phục ký ức đi?"
"Khôi phục rồi!"
"Không ngờ chúng ta vì tránh đi trận chiến kia, chủ động rơi vào luân hồi mà vẫn có thể gặp được cậu ấy?", Vua tàn sát nhíu mày.
"Xác định là cậu ấy sao? Thế mà chúng ta lại nhận cậu ấy làm đệ tử, thật là không thể tưởng tượng nổi!", Đan Đế Bất Hủ há to miệng.
Long Huyết Chiến Thần nghiêm túc nói: "Có lẽ, nhóc Diệp cũng là người Luân Hồi!"
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Không biết qua bao lâu, một giọng nói sâu xa vâng lên: "Thật sự là cậu ấy sao?"
...
Ầm!
Một lực lượng cường đại bộc phát, trên đài võ đạo xuất hiện một vết nứt!