Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 746: Thông báo cho Võ Đạo Minh

"Người đã già, đã chán ghét suốt ngày phải chém chém giết giết".

"Nhưng bây giờ xem ra, người trong giang hồ không muốn sống yên ổn lắm".

"Nhà họ Diệp chúng ta chỉ muốn được bình an, nhưng người ngoài căn bản không cho chúng ta cơ hội được bình an!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: "Ông ngoại có ý gì?"

Diệp Nam Thiên nghiêm túc nhìn Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, nếu muốn loại chuyện này không xảy ra nữa, một mình cháu mạnh thôi là không có ích lợi gì!"

"Nhất định phải để mọi người cùng nhau mạnh lên, đợi đến khi chúng ta có được thực lực bảo vệ mình mới sẽ không kéo cháu lui lại!"

"Hôm nay là chúng ta may mắn, nhưng sau hôm nay thì sao?"

"Cháu cần thành lập thế lực của mình!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng: "Ông ngoại nghĩ rất giống cháu!"

Anh nhìn về phía Lãnh Nguyệt: "Dì Nguyệt, làm phiền dì tuyên bố với bên ngoài một chút!"

"Từ hôm nay trở đi, Diệp Bắc Minh cháu chính là chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"

"Nhà họ Diệp sẽ trở thành gia tộc lớn số một Thanh Huyền Tông!"

"Phần Thiên Tông có thể tìm một dãy núi ở trong Thanh Huyền Tông để khai tông lập phái, trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông!"

Y Thượng Khôn kích động đến mức cả người run rẩy: "Vâng!"

Phần Thiên Tông chỉ là một tông môn hạng ba ở Côn Luân Hư, bây giờ lại được trở thành tông môn phụ thuộc vào Thanh Huyền Tông?

Cá vượt Long Môn!

Lãnh Nguyệt ngây người!

Sát Chủ cũng kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh một chút!

Hai người lại nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ kinh ngạc từ trong mắt đối phương!

Hành động lần này của Diệp Bắc Minh.

Quả quyết!

Dứt khoát!

Độc tài!

Căn bản không cần thương lượng cùng mọi người!

Tôi nói tôi là chủ nhân của Thanh Huyền Tông, vậy tôi sẽ là chủ nhân!

Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: "Minh Nhi, còn có mấy gia tộc lớn..."

Diệp Bắc Minh cười lạnh một tiếng: "Nhà họ Ân, nhà họ Ô đã hủy diệt!"

"Ngoại trừ nhà họ Lãnh và gia tộc phía sau Sát tiền bối, thông báo cho chủ nhân những gia tộc khác tới thần phục, ký kết khế ước thần hồn!"

"Nếu không, diệt!"

Những người phụ trách sáng lập ra các gia tộc lớn của Thanh Huyền Tông tụ tập một chỗ.

"Một giờ trước đó, tháp Phù Đồ đã sụp đổ!"

"Diệp Bắc Minh đi ra từ bên trong tháp Phù Đồ!"

"Lão quỷ Hắc Sơn cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ chết dưới tay Diệp Bắc Minh!"

"Ân Hồng Mai cũng chết, toàn bộ nhà họ Ân bốc cháy một cách khó hiểu, hóa thành một mảnh tro tàn!"

"Nửa giờ trước đó, Ô Đạo Sinh, Ô Đạo Hành chết!"

"Toàn bộ nhà họ Ô cũng nổi lửa, nhà họ Ô bị hủy diệt..."

Nghe hạ nhân bẩm báo từng tin tức, đám người bị dọa đến mức hít khí lạnh!

"A!"

"Diệp Bắc Minh muốn nghịch thiên sao? thế mà lại tiêu diệt nhà họ Ô và nhà họ Ân?"

"Sao có thể!"

Mấy lão gia chủ cảm thấy lạnh cả người.

Cho dù là tin tức nào cũng có thể khiến bọn họ kinh ngạc đến chết!

Bây giờ nhiều tin tức như thế cộng lại, trong lòng tất cả gia chủ ở đây đều nổi lên sóng to gió lớn!

Những gia chủ này ông nhìn tôi, tôi nhìn ông, nhưng lại không dám nói một điều xấu nào về Diệp Bắc Minh!

Tĩnh mịch!

Hoàn toàn tĩnh mịch!

"Lão gia, xảy ra... xảy ra ... xảy ra chuyện lớn rồi!"

Đột nhiên, một hạ nhân hoảng sợ xông tới, phá vỡ hiện trường yên tĩnh.

Vèo!

Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, nhìn chằm chằm tên hạ nhân này: "Sao vậy? Nói!"

"Mấy vị gia chủ, Lãnh Nguyệt thái thượng trưởng lão truyền tin tức đến, bắt đầu từ hôm nay Diệp Bắc Minh sẽ kế nhiệm vị trí chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"

"Lãnh Nguyệt trưởng lão nói, ngoại trừ nhà họ Lãnh, nhà họ Lục, nhà họ Tô ra!"

"Hoặc là lựa chọn ký kết khế ước thần hồn thần phục Diệp Bắc Minh, hoặc là diệt tộc!"

Nhà họ Lục chính là gia tộc phía sau Sát Chủ.

Hắn ta vừa dứt lời.

"Chuyện này..."

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Ánh mắt già nua của đám người đột nhiên co vào, hiện lên một vẻ kiêng kị thật sâu!

Tô Trường Phong chắp tay: "Chư vị, tôi về trước đây!"

"Chuyện này..."

Mọi người đều ngây ra.

"Thật sự phải để Diệp Bắc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông sao?"

"Tổ tiên của chúng ta sáng lập ra Thanh Huyền Tông đã được mấy chục ngàn năm, chẳng lẽ cứ phải chắp tay nhường cho người khác như vậy?"

"Đúng thế! Tên nhóc đó mà làm tông chủ, còn muốn chúng ta ký kết khế ước thần hồn?"

"Thật sự là quá đáng!"

Mấy lão già nổi giận lôi đình.

"Ha ha, nếu chỉ đơn giản như vậy đã tốt!"

Đột nhiên, một lão già cười lạnh một tiếng.

"Ông Vương?"

Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.

Chỉ thấy một lão già ngồi trên ghế bành, từ đầu đến cuối sắc mặt đều lạnh nhạt.

Vương Càn Dương!

Gia chủ của một trong mười gia tộc sáng lập - ông Vương!

Giờ phút này, sâu trong đôi mắt của Vương Càn Dương hiện ra vẻ lạnh như băng: "Cơ nghiệp do tổ tiên lập nên tuyệt đối không thể chắp tay nhường cho người khác được!"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Đám người không có cách nào.

Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: "Cá chết lưới rách, thông báo cho Võ Đạo Minh đi!"

"Để bọn họ tới chủ trì công đạo, tiêu diệt Diệp Bắc Minh!"

Ông ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều run rẩy một chút.

Có người nuốt nước miếng: "Để người của Võ Đạo Minh ra tay, bọn họ ghê gớm lắm đấy!"

"Bọn họ sẽ phải lấy đi ít nhất một phần ba Thanh Huyền Tông!"

Vương Càn Dương nhe răng cười một tiếng, ánh mắt đỏ bừng liếc nhìn đám người: "Cho dù lấy một nửa Thanh Huyền Tông đi, chẳng lẽ còn tệ hơn việc để Diệp Bắc Minh làm tông chủ!"

"Sau đó nô dịch chúng ta sao?"

Mấy lão già đều ngây người.

Một giây sau.

Trong mắt tất cả mọi người hiện lên một tia sáng lạnh: "Làm đi!"

"Thông báo cho Võ Đạo Minh!"

...
Chương 747: Trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông

Sau khi Tô Trường Phong trở về gia tộc liền trực tiếp tổ chức hội nghị gia tộc.

Các nhân vật cấp cao đều có mặt.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tô Trường Phong cất giọng tuyên bố: "Thanh Ca, bây giờ cháu không cần quản lý thương hội Thiên Hạ nữa".

"Từ giờ trở đi, cháu chính là gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô!"

Tô Trường Phong mỉm cười: "Mấy năm nữa, đợi đến khi cháu hiểu hết tình huống vận hành trong gia tộc, ông sẽ chắp tay thoái vị".

Đám người đều khiếp sợ nhìn Tô Thanh Ca!

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run nhè nhẹ.

Cả người đều ngây ra!

Không chỉ là cô ta, những người khác trong nhà họ Tô cũng hoàn toàn ngây người!

Đây là chuyện gì vậy?

Một người đàn ông trung niên đứng dậy: "Bố, con không đồng ý!"

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bên cạnh cũng cả giận nói: "Bố, có phải bố già nên hồ đồ rồi không?"

Tô Trường Phong trầm mặt xuống: "Người đâu, phế bỏ võ công của Tô Bỉnh Khôn và vợ!"

"Từ giờ trở đi, Tô Bỉnh Khôn phải giao tất cả sản nghiệp trong tay ra, về sau không được phép tham gia tất cả những chuyện của nhà họ Tô!"

"Vĩnh viễn nhốt ở phía sau núi nhà họ Tô cho đến chết đi!"

"Rõ!"

Mấy lão già Thánh Vương đỉnh phong tiến lên.

Tô Bỉnh Khôn kịch liệt phản kháng: "Vì sao? Vì sao!"

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhưng vẫn bị mấy lão già khống chế.

Cuối cùng bị phế bỏ đan điền tại chỗ cùng với vợ mình!

Tô Bỉnh Khôn đỏ mắt lên: "Bố, tại sao bố lại đối xử với con như vậy?"

Mấy trăm người nhà họ Tô bên trong đại sảnh đều khiếp sợ nhìn lão gia!

Mẹ nó đây là tình huống gì vậy?

Tô Trường Phong cười lạnh một tiếng: "Vì cái gì ư? Bởi vì những năm này hai người đã đối phó với gia đình Thanh Ca như thế nào!"

"Thật sự cho rằng lão phu không biết sao?"

"Lão gia, ông không thể làm như thế được!"

"Đúng vậy lão gia, Tô Bỉnh Khôn không có công lao thì cũng có khổ lao!"

"Ông mà làm như vậy, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng ư?"

Một vài nguyên lão nhà họ Tô đứng ra, thi nhau phản đối cách làm của Tô Trường Phong.

"Im hết đi cho lão phu!"

Tô Trường Phong hét lớn một tiếng.

Đám người ngậm miệng lại.

Tô Thanh Ca cảm thấy giống như đang nằm mơ: "Ông nội, ông có gì?"

Cô ta biết ông nội đột nhiên đưa ra quyết định này, tuyệt đối không thể là bởi vì Tô Bỉnh Khôn nhằm vào nhà cô ta được!

Nhất định là có nguyên nhân khác!

Tô Trường Phong biết sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết nguyên nhân, dứt khoát nói thẳng ra: "Thanh Ca à, toàn bộ Thanh Huyền Tông đều biết cháu thích Diệp tông chủ!"

"Về phần Diệp tông chủ sao, chắc chắn là cũng có ý với cháu!"

"Nếu không sao lại hung hăng vả mặt top 10 bảng Thanh Huyền - Lưu Lãng Thanh ngay trước mặt các đệ tử chứ?"

Cho dù chỉ có một chút khả năng!

Tô Trường Phong cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!

"Anh Diệp…?"

Tô Thanh Ca ngây người, sâu trong đôi mắt đẹp hiện lên một vẻ mừng rỡ và rung động!

Chỉ là bởi vì cô ta quen biết Diệp Bắc Minh, thế mà lại được làm gia chủ đời tiếp theo nhà họ Tô?

"Ông nội, chẳng lẽ chỉ bởi vì điều này?"

Tô Trường Phong cười một tiếng: "Dĩ nhiên là không phải, tin tức còn chưa được truyền ra bên ngoài nên mấy người còn không biết".

"Nhà họ Ân bị hủy diệt, nhà họ Ô cũng bị hủy diệt!"

"Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Bắc Minh sẽ trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"

Nhà họ Tô hoàn toàn chấn động!

Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tô Trường Phong, trong đầu tiêu hóa tin tức này!

Sau một lát.

"Lão gia, tôi đồng ý với ông!"

"Lão gia, quyết sách của ông đúng là quá tuyệt vời!"

"Thanh Ca à, à không, thiếu gia chủ, về sau quan tâm đến nhau nhiều hơn nhé!"

Vô số người chen chúc đi đến bên cạnh Tô Thanh Ca chúc mừng.

Tô Thanh Ca ngây ngốc tại chỗ, giống như đang nằm mơ vậy!

...

Thanh Huyền Tông, bên trong đại điện.

Mười mấy quản lý Thanh Huyền Tông đồng loạt quỳ xuống!

"Tham kiến Diệp tông chủ!"

Bên ngoài đại điện.

Trái tim của hơn triệu đệ tử đều run lên!

"Diệp cuồng nhân thật sự trở thành tông chủ rồi ư?"

"Trời ạ, cậu ấy mới gia nhập Thanh Huyền Tông được bao lâu?"

"Đừng nói nữa, mau quỳ đi!"

Một giây sau.

Hơn triệu đệ tử đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Diệp tông chủ!"

"Tham kiến Diệp tông chủ..."

Giọng nói trùng trùng điệp điệp, giống như là sấm sét phá vỡ bầu trời!

Cùng lúc đó, trên một dãy núi bên ngoài Thanh Huyền Tông, Nam Cung Uyển đứng trên một tảng đá.

Cô ta đeo khăn che mặt che kín khuôn mặt tuyệt sắc: "Chúc mừng anh, vừa ôm mỹ nhân về, còn trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!"

Bên cạnh là một hư ảnh người phụ nữ với ánh mắt lạnh như băng: "Con không đi chúc mừng cậu ta sao?"

"Giữa hai người đã xảy ra chuyện nam nữ, hơn nữa con xác định không mời cậu ta đi Đại Lục Thượng Cổ ư?"

Nam Cung Uyển cắn đôi môi đỏ: "Sư phụ, không cần".

"Đi thôi, hãy đưa con về nhà".

Hư ảnh người phụ nữ nhíu mày: "Con làm như vậy đáng giá không?"

Nam Cung Uyển nở nụ cười xinh đẹp: "Con chỉ có làm như vậy, để anh ấy áy náy với con mới có thể nhớ kỹ về con".

"Nếu không bên cạnh anh ấy có nhiều người phụ nữ như vậy, sao anh ấy có thể nhớ đến một người như con chứ?"

"Haiz".

Hư ảnh người phụ nữ thở dài.

Một giây sau, hư không nứt ra thành một cái khe, một luồng ánh sáng trắng lóe lên rồi biến mất.

...

Cùng lúc đó, bên trong đại điện Thanh Huyền Tông đều là cảnh tượng vui vẻ.

Đám người nhao nhao chúc mừng Diệp Bắc Minh trở thành chủ nhân của Thanh Huyền Tông!

Đột nhiên.
Chương 748: Bảo cậu ta ra quỳ đón

Một tiếng cười sang sảng truyền đến từ bên ngoài đại điện: "Thanh Huyền Tông náo nhiệt như vậy sao, nghe nói mấy người chọn một người trẻ tuổi Tiên Thiên sơ kỳ làm tông chủ?"

"Có chút thú vị, tông chủ tân nhiệm của Thanh Huyền Tông, còn không ra quỳ đón tôi?"

Người kia vừa dứt lời, các đệ tử Thanh Huyền Tông đều rung động quay đầu!

Bầu trời hoàn toàn vắng vẻ, vạn dặm không mây!

"Ai vậy?"

"Làm gì có ai?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Chỉ có ánh mắt của Lãnh Nguyệt và Sát Chủ ngưng tụ: "Người chưa tới mà giọng nói đã đến trước rồi!"

Đồng thời trong đầu Diệp Bắc Minh cũng vang lên một âm thanh: "Nhóc con, cảnh giới Thần Vương!"

"Cách trăm dặm, mười bảy giây sau sẽ đến!"

Dưới ánh mắt của vô số người!

Một!

Hai!

...

Mười lăm, mười sáu, mười bảy!

Vừa tới mười bảy giây!

Ầm ầm!

Mười người có sắc mặt uy nghiêm đồng thời đáp xuống trên quảng trường bên ngoài đại điện!

“Ầm” một tiếng thật lớn, mặt đất vỡ ra vô số vết nứt!

Vương Càn Dương lớn tiếng kêu lên: "Là sứ giả của Võ Đạo Minh tới, mọi người mau theo tôi ra chào đón!"

Sau đó ông ta dẫn theo một đám nhân vật cấp cao của Thanh Huyền Tông ra ngoài nghênh đón.

Diệp Bắc Minh làm tông chủ lại bị lơ đi!

Hạ Nhược Tuyết có chút tức giận: "Những người này có ý gì?"

"Bắc Minh, người làm tông chủ như anh còn chưa lên tiếng, bọn họ đã đi nghênh đón người ta trước rồi?"

Võ Đạo Minh?

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ biến sắc!

Tô Trường Phong cũng giật nảy mình: "Những lão già này, sao lại đưa người của Võ Đạo Minh tới chứ?"

Diệp Bắc Minh chú ý tới sự biến hóa của hai người: "Dì Nguyệt, Sát tiền bối, Võ Đạo Minh là thế lực gì?"

Sắc mặt Lãnh Nguyệt nghiêm túc giải thích: "Võ Đạo Minh rất đặc biệt, là thế lực do các tông môn lớn đỉnh cao hợp tác xây dựng ra!"

"Cho dù là tông môn gì cũng phải tuân thủ quy củ của Võ Đạo Minh, nếu không bọn họ sẽ cùng nhau tấn công!"

"Đương nhiên, nếu cháu tuân thủ theo quy củ của Võ Đạo Minh, nếu giữa các môn phái có đấu tranh, Võ Đạo Minh cũng sẽ chủ trì công đạo!"

"Trong Võ Đạo Minh có minh chủ, còn có các đại trưởng lão, chấp pháp sự vân vân!"

Nói đến chỗ này, Lãnh Nguyệt dừng lại một chút: "Tóm lại, Võ Đạo Minh có quyền lợi chí cao vô thượng từ các tông môn lớn!"

"Nói một câu không dễ nghe, bọn họ nắm quyền sinh sát các tông môn trong tay!"

Diệp Bắc Minh đã hiểu!

Cái gọi là Võ Đạo Minh, chẳng phải cũng giống như hiệp hội võ đạo ở giới phàm tục sao?

Đám người Vương Càn Dương đi ra khỏi đại điện: "Các vị sứ giả, hoan nghênh đến Thanh Huyền Tông!"

Mười mấy người của Võ Đạo Minh đứng chắp tay!

Ngẩng cao đầu lên!

Dáng vẻ cao cao tại thượng, hếch mũi lên nhìn người khác!

Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi.

Ông ta lạnh nhạt nhìn xuống đám người Vương Càn Dương đang khúm núm: "Vương trưởng lão, chuyện gì xảy ra thế này?"

"Tông chủ Thanh Huyền Tông đâu? Bản sứ giả tới, thế mà cậu ta còn không ra nghênh đón?"

"Có phải là không để Lăng Thiên Phóng tôi vào mắt không?"

Vương Càn Dương cười nói: "Lăng sứ giả ngài đừng hiểu lầm, tông chủ của chúng tôi còn nhỏ tuổi!"

"Mới vừa kế nhiệm vị trí tông chủ của Thanh Huyền Tông thôi, tôi sẽ gọi cậu ta ra đón tiếp ngài!"

Vương Càn Dương bình thường vẫn luôn cao cao tại thượng!

Giờ phút này lại giống như một con chó!

Ông ta cất cao giọng kêu to: "Nhanh đi thông báo cho tông chủ ra đón tiếp Lăng sứ giả của Võ Đạo Minh!"

Nhìn thấy một màn này, các đệ tử của Thanh Huyền Tông đều không thể chấp nhận được!

Đây chính là thái thượng trưởng lão của tông môn mình!

Tất cả mọi người đều là người tập võ, ai mà không có một bầu nhiệt huyết?

Có người không nhịn được nói ra: "Vương trưởng lão, ông là của thái thượng trưởng lão Thanh Huyền Tông!"

"Hẳn phải làm gương tốt, vậy mà ông lại có thái độ nịnh nọt như thế".

Ánh mắt Vương Càn Dương ngưng tụ: "Cậu tên là gì, là phong nào?"

"Sư phụ của cậu là ai?"

Đệ tử vừa nói kia ngẩng đầu ưỡn ngực: "Tôi tên là Chu Vũ!"

Lăng Thiên cong khóe miệng nở nụ cười nghiền ngẫm, giống như nhìn một con giun dế: "Cậu ta không phục, Lăng Cẩu, giết cậu ta!"

"Vâng, thiếu chủ!"

Một người trẻ tuổi bên cạnh mỉm cười gật đầu.

Sau đó bước ra một bước, đi đến trước người Chu Vũ, vỗ tay xuống!

"A!"

Chu Vũ kêu thảm một tiếng, hóa thành một đống máu me tại chỗ!

"Chu sư huynh!"

"Anh lại giết Chu sư huynh!"

Mười đệ tử đỏ bừng mắt.

Người trẻ tuổi tên Lăng Cẩu vừa ra tay cười lạnh: "Không phục? Chết chung đi!"

Hắn ta là cảnh giới Thánh Vương trung kỳ, vừa vỗ tay xuống, trong nháy mắt mười đệ tử đã hóa thành mưa máu!

Những đệ tử khác của Thanh Huyền Tông vội vàng lui lại, sợ bị liên luỵ đến.

Giọng nói lạnh nhạt của Lăng Thiên vang lên: "Còn có ai chất vấn bản sứ giả nữa không?"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Hơn triệu đệ tử đều cúi đầu, giận mà không dám nói gì!

Vương Càn Dương cười làm lành: "Lăng sứ giả, mấy đệ tử nho nhỏ mà thôi, ngài giết thì giết".

"Chỉ hy vọng đừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ngài!"

Lăng Cẩu không kiên nhẫn: "Lão già kia, ông còn đứng đó nói nhảm cái gì?"

"Thiếu chủ của chúng tôi tới đây lâu như vậy rồi mà tông chủ chó chết kia của mấy người còn không ra nghênh đón?"

Hắn ta quát lớn một tiếng: "Bây giờ, lập tức, lập tức!"

"Bảo cậu ta ra quỳ đón!"

Đám người Vương Càn Dương nghe thấy lời này.

Lập tức vui vẻ hẳn lên!

Thứ mà bọn họ muốn chính là loại hiệu quả này!
Chương 749: Tôi chẳng những giết chó của ông, mà còn muốn giết ông!

Dựa theo tính tình của Diệp Bắc Minh, nhất định sẽ xảy ra xung đột với đám người Lăng Thiên!

Đến lúc đó sẽ mượn tay của Lăng Thiên để tiêu diệt Diệp Bắc Minh.

Thanh Huyền Tông vẫn sẽ nằm trong sự khống chế của bọn họ!

Vương Càn Dương quay người tiến vào đại điện: "Diệp tông chủ, Lăng Thiên sứ giả của Võ Đạo Minh tới, bảo cậu ra quỳ đón kìa".

Lãnh Nguyệt gầm thét: "Vương Càn Dương, không phải là ông già nên hồ đồ rồi chứ?"

Ánh mắt Sát Chủ lạnh như băng: "Cho dù là sứ giả của Võ Đạo Minh, các tông môn cũng không có quy củ phải quỳ đón!"

"Chớ đừng nói đến là bắt tông chủ quỳ đón!"

Vương Càn Dương ngoài cười nhưng trong không cười: "Lãnh trưởng lão, Sát trưởng lão, đây là ý của sứ giả Võ Đạo Minh!"

"Liên quan gì đến lão phu chứ?"

"Đúng không, Diệp tông chủ?"

Tô Thanh Ca nhỏ giọng hỏi: "Ông nội, là Võ Đạo Minh, Diệp tông chủ nên làm cái gì đây?"

Tô Trường Phong chớp chớp đôi mắt già nua, giống như là một con hồ ly: "Đừng nôn nóng vội, nhìn kỹ rồi hẵng nói!"

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Vương Càn Dương, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào: "Có phải ông cảm thấy mình rất thông minh không?"

Cái gì?

Vương Càn Dương sửng sốt.

Giọng nói của Diệp Bắc Minh tiếp tục truyền đến: "Muốn mượn đao giết người sao?"

Một câu giống như đã nhìn thấu suy nghĩ của Vương Càn Dương!

Tên này!

Cả người Vương Càn Dương run lên, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp tông chủ, cậu... cậu nói vậy là có ý gì!"

Diệp Bắc Minh cười một tiếng đầy ẩn ý: "Ông và mấy gia tộc đó làm không tệ, chúc mừng ông!"

"Đã thành công đẩy gia tộc của mình vào vực sâu, chờ tôi xử lý xong người bên ngoài, nhà họ Vương của ông cũng xuống dưới với nhà họ Ô gia và nhà họ Ân đi!"

Vương Càn Dương biến sắc!

Đôi mắt già nua của ông ta lập tức đỏ lên, cơ bắp trên mặt run rẩy: "Diệp tông chủ, lão phu không biết lời này của cậu là có ý gì!"

"Ha ha ha!"

Diệp Bắc Minh căn bản lười để ý đến ông ta, quát lên một tiếng lớn: "Người của Võ Đạo Minh lăn tới đây quỳ lạy cho bản tông chủ!"

Giọng nói giống như hổ gầm rồng rống, gần như khiến tất cả mọi người khựng lại!

Một giây sau.

"Tông chủ?"

"Ra mặt cho Thanh Huyền Tông!"

Hơn triệu đệ tử bên ngoài đại điện đồng loạt ngẩng đầu.

Ánh mắt tràn đầy vẻ chấn động và ngạc nhiên nhìn về phía chỗ sâu trong đại điện!

Ai nấy đều đỏ bừng cả mắt, kích động sôi trào nhiệt huyết!

Đậu má!

Thanh Huyền Tông đang rất cần một tông chủ như thế!

Sắc mặt đám người Võ Đạo Minh cực kỳ khó coi, Lăng Cẩu nổi giận lôi đình: "Thiếu gia, thế mà tên nhóc này lại muốn chúng ta lăn vào quỳ lạy?"

"Ha ha!"

Lăng Thiên không ngừng cười lạnh, ánh mắt như một con sói: "Đi vào theo bản sứ giả, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc là ai mà lại cuồng vọng như vậy!"

Trong nháy mắt đám người Võ Đạo Minh vừa bước vào đại điện.

Diệp Bắc Minh đã trực tiếp ra tay!

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, một kiếm chém xuống!

Một con rồng đỏ như máu chiếu sáng cả đại điện, chém về phía Lăng Cẩu!

"Thiếu chủ, cứu..."

Trên mặt Lăng Cẩu tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Kiếm khí rơi xuống!

Ầm!

Một đống máu nổ tung, bốc hơi phía dưới kiếm khí!

Khiến người ta nhìn thấy mà giật mình!

Giờ phút này, tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông và Võ Đạo Minh đều ngây ra, ai có thể nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại to gan như thế?

Trực tiếp giết người của Võ Đạo Minh?

"Ông nội, không phải cháu đang nằm mơ chứ?"

Thân thể mềm mại của Tô Thanh Ca run rẩy, hai cái đùi như nhũn ra.

Cô ta còn không thể đứng vững, phải bám chặt lấy cái ghế bên cạnh!

Con ngươi của Tô Trường Phong điên cuồng co vào, hít sâu một hơi: "Trời! Lão phu vẫn đánh giá thấp cậu ấy!"

Đám người Vương Càn Dương ngây ra tại chỗ, rung động há to miệng.

Diệp Bắc Minh dùng một kiếm giết Lăng Cẩu, đơn giản giống như một cái búa nặng rơi xuống khiến trái tim của bọn họ như muốn nổ tung!

Lãnh Nguyệt cũng ngây ra!

Sát Chủ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu Nhã Phi sùng bái nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Tiêu Dung Phi cũng nhìn chằm chằm vào anh!

Chỉ có Hạ Nhược Tuyết nở nụ cười: "Đây chính là người đàn ông của tôi!"

"Diệp tông chủ!"

"Diệp tông chủ! Vô địch!"

"Vô địch! Vô địch! ! Vô địch!"

Bên ngoài đại điện, hơn triệu đệ tử kích động kêu to!

Cơn giận vừa rồi nghẹn ở trong lòng, trong nháy mắt đã được xả ra ngoài!

Mẹ nó đúng là quá thoải mái!

Khóe mắt Lăng Thiên run rẩy, ánh mắt khóa chặt Diệp Bắc Minh: "Lăng Cẩu mặc dù là một con chó bên cạnh tôi, nhưng có câu tục ngữ là đánh chó phải ngó mặt chủ!"

"Cậu lại dám giết chó của tôi ở ngay trước mặt tôi..."

Diệp Bắc Minh cười: "Tôi chẳng những giết chó của ông, mà còn muốn giết ông!"

Con ngươi của Lăng Thiên khí co rụt lại!

Cuồng vọng!

Đúng là quá ngông cuồng!

"Cậu nói cái gì..."

Lăng Thiên đang định lên tiếng.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, trực tiếp chém tới!

Đậu má!

Một màn này khiến tất cả mọi người sợ choáng váng!

Lăng Cẩu chỉ là thuộc hạ của Lăng Thiên, giết cũng được, không ảnh hưởng đến toàn cục.

Nhưng Lăng Thiên là sứ giả Võ Đạo Minh hàng thật giá thật!

Từ khi Võ Đạo Minh thành lập đến nay mới chỉ xảy ra khoảng mười lần việc có tông môn ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh!

Đều không ngoại lệ!

Toàn bộ những tông môn kia đều bị hủy diệt!

Biến mất trong dòng sông lịch sử dài đằng đẵng!

"Minh Nhi, dừng tay!"

Lãnh Nguyệt kêu to.

Sát Chủ cũng hô to: "Minh Nhi, đừng làm loạn, cậu sẽ gây ra hoạ lớn đấy!"

Tô Thanh Ca hô lên một câu: "Anh Diệp, đừng mà!"
Chương 750: Không thể giết được

Tô Trường Phong trực tiếp nhắm mắt lại: "Xong rồi, xong rồi, hoàn toàn xong!"

"Lão phu anh minh một đời, thế mà lại đặt cược sai ư? Có thế nào thì lão phu cũng không nghĩ đến Diệp Bắc Minh này lại ngông cuồng như thế!"

"Lại dám ra tay với sứ giả Võ Đạo Minh?"

Lăng Thiên cũng ngây ra, sắc mặt vô cùng dữ tợn: "Tốt! Tốt! Tốt lắm!"

Kiếm Đoạn Long rơi xuống!

Lăng Thiên căn bản không biết Diệp Bắc Minh kinh khủng như thế nào, ỷ vào mình là cảnh giới Thần Vương sơ kỳ, tiện tay chộp về phía kiếm Đoạn Long!

"Cậu giỏi lắm!"

"Chỉ bằng hành động hôm nay của cậu, Thanh Huyền Tông không cần thiết tồn tại nữa!"

Ông ta cắn chặt răng!

Toàn bộ chân nguyên trong cơ thể đều vận chuyển: "Nhóc con, hãy cảm nhận cảnh giới nghiền ép đi!"

Khí tức của cảnh giới Thần Vương... thật là khủng khiếp!

Giờ phút này, ngoại trừ Diệp Bắc Minh ra!

Sát Chủ, Lãnh Nguyệt, Hạ Nhược Tuyết, chị em nhà họ Tiêu, Tô Thanh Ca, Tô Trường Phong, Vương Càn Dương, tất cả đều không tự chủ được mà run rẩy một chút!

Hơn triệu đệ tử Thanh Huyền Tông bên ngoài đại điện đều cảm nhận được sát ý kinh khủng của Diệp Bắc Minh!

Thế mà trên mặt bọn họ còn ngưng kết ra một tầng sương lạnh!

"Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu còn không chết sao?"

Vương Càn Dương kích động cười to, hoàn toàn không thèm diễn nữa: "Tiên Thiên sơ kỳ muốn chống lại cảnh giới Thần Vương? Cậu đúng là ngu..."

Chữ “ngốc” của “ngu ngốc” còn chưa kịp nói ra.

Chỉ nghe "răng rắc" một tiếng vang giòn, cánh tay Lăng Thiên chụp vào kiếm Đoạn Long nổ tung!

Kiếm Đoạn Long xé nát tất cả!

"A!", một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng truyền đến, khuôn mặt Lăng Thiên hoàn toàn vặn vẹo.

Ánh mắt Vương Càn Dương điên cuồng co vào, trái tim đều ngưng đập!

Kiếm thứ hai rơi xuống!

Kiếm khí cuồng bạo xé nát tất cả, Lăng Thiên đã coi thường uy lực của kiếm Đoạn Long.

Dùng cơ thể ngăn cản, làm sao có thể chống đỡ được?

Ngay lúc một kiếm này sắp chém lên trên người Lăng Thiên.

Một khối ngọc bội trên cổ ông ta toả ra ánh sáng đỏ như máu, một bóng người già nua xuất hiện!

Ông ta vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: "Cậu là ai? Dám đụng đến nhà họ Lăng tôi..."

Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn bóng người kia một chút nào, kiếm Đoạn Long chém lên trên huyết ảnh!

Răng rắc!

Ngọc bội nổ tung!

Ngăn cản đa số uy lực!

Dư uy của kiếm Đoạn Long nện ở trên người Lăng Thiên, khiến toàn bộ gân mạch của ông ta đều đứt đoạn, nằm rạp trên mặt đất giống như chó chết!

"Lăng Thiên sứ giả!"

"Cậu!"

Sắc mặt những người khác của Võ Đạo Minh đều biến đổi, vô cùng kiêng kỵ nhìn Diệp Bắc Minh.

Tất cả mọi người bên trong đại điện đều ngây ra, ai có thể ngờ được Diệp Bắc Minh chỉ là cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ, thế mà lại có thể đánh bại Lăng Thiên?

Đây chính là cảnh giới Thần Vương!

Tổ sư thành lập Thanh Huyền Tông cũng chỉ là cảnh giới này mà thôi!

Tô Trường Phong ngây người: "Đậu má! Ánh mắt lão phu vẫn còn tốt lắm, không đặt cược sai!"

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

Tô Trường Phong kích động đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên!

Sắc mặt của Vương Càn Dương và mấy lão già của những gia tộc lớn khác đều trắng bệch.

Đứng tại chỗ giống như một pho tượng!

"Minh Nhi?"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ đồng thời nuốt nước miếng một cái!

Hai người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại nghịch thiên như thế?

Đây rốt cuộc là yêu nghiệt gì!

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên giống như thần chết!

Mười mấy người của Võ Đạo Minh kêu to: "Diệp Bắc Minh, cậu đừng làm loạn!"

"Điên rồi, nhất định là cậu điên rồi!"

"Cậu có biết Lăng Thiên là ai không?"

"Vị trí của ông ta ở Võ Đạo Minh chỉ là cái mác thôi, thân phận thật sự của ông ta là người nhà họ Lăng thượng cổ!"

"Diệp Bắc Minh, có chuyện gì thì từ từ nói, đừng giết Lăng Thiên!"

Lăng Thiên cũng sợ choáng váng!

Mặc dù ông ta là cảnh giới Thần Vương, nhưng cũng không phải là khổ luyện võ công để tăng lên!

Đa số đều là dùng thuốc!

Cho nên, cảnh giới Thần Vương của ông ta vẫn còn có chút yếu ớt.

Nhưng cho dù như thế cũng không thể bị một Tiên Thiên sơ kỳ vừa tiếp xúc với võ đạo cấp cao đánh bại trong phút chốc chứ?

"Đậu má! Đậu má! Đậu má!"

Rốt cuộc tên nhóc này là quái vật gì!

Lăng Thiên hối hận muốn hộc máu, nếu sớm biết như vậy, cho dù thế nào ông ta cũng sẽ không tới Thanh Huyền Tông!

Nhìn Diệp Bắc Minh đi tới từng bước từng bước, Lăng Thiên nằm rạp trên mặt đất không ngừng lui lại: "Diệp Bắc Minh, cậu không dám giết tôi!"

"Cậu có biết gia tộc Thượng Cổ có nghĩa là gì không?"

"Trong gia tộc của ông đây có bao nhiêu người trâu bò, cậu có biết không? Toàn bộ Đại Lục Chân Võ không có mấy người dám đối đầu với nhà họ Lăng đâu!"

"Thế mà cậu lại phế bỏ tôi? Đậu má!"

Cho dù đang bị thương rất nặng, Lăng Thiên vẫn không hề sợ hãi!

Mấy chữ nhà họ Lăng đại diện cho tất cả!

Diệp Bắc Minh hứng thú cười một tiếng: "Tôi vẫn thích dáng vẻ ngang ngược càn rỡ của ông vừa rồi hơn!"

"Để xem là miệng của ông cứng rắn, hay là kiếm Đoạn Long của tôi cứng rắn!"

Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đi về phía Lăng Thiên!

Trong lòng mọi người đều giật mình!

Không được!

Diệp Bắc Minh muốn giết Lăng Thiên!

"Minh Nhi, đừng xúc động!"

Lãnh Nguyệt và Sát Chủ luống cuống, tiến lên thuyết phục.

Tô Trường Phong cũng chạy đến: "Diệp tông chủ, hai vị thái thượng trưởng lão nói không sai!"

"Không thể giết Lăng Thiên được!"

"Đúng vậy, tông chủ, không giết được!"

"Tông chủ, xin ngài hãy nghĩ lại!"

Một màn hài kịch xuất hiện!

Vô số người quỳ xuống cầu xin cho Lăng Thiên!

Nhìn thấy một màn này, Lăng Thiên không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha ha, Diệp Bắc Minh cậu đã nhìn thấy chưa? Tất cả mọi người đều không dám giết tôi!"

"Xin lỗi nhé, đúng là cậu rất nghịch thiên, đã khiến tôi lật thuyền trong mương!"

"Thế nhưng sau lưng của tôi là ai... Hả? Là nhà họ Lăng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK