Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2062: Chương 2062: Phán xét, Côn Ngô Mật Phi

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Tin rồi!"

Giọng điệu của Đế thủ vẫn ngạo mạn như cũ: “Trận chiến này ngươi tiêu hao bao nhiêu sức lực rồi?”

Diệp Bắc Minh thật thà trả lời: "Không đến một phần trăm!"

“Phong cách chiến đấu của ngươi vốn thô bạo, dồn quá nhiều sức mạnh, chỉ điên cuồng muốn đè bẹp đối phương!”

“Nhưng ngươi lại không biết, một trận đấu thực sự chú trọng tới lấy nhu thắng cương!”

“Ngươi cần phải bạo phát, lại bạo phát, mới có thể vượt cấp giết địch!”

“Mà bổn đế chỉ cần dùng một hạt cát, nhành cỏ hay thậm chí một sợi tóc cũng có thể giết người!”

“Đã hiểu!”

Diệp Bắc Minh vẻ mặt nghiêm túc.

Dưới sự chỉ huy của Đế thủ, trận chiến vừa rồi dễ như bỡn!

Hơn nữa.

Mỗi một chiêu thức đều vừa phải, bất luận là nhiều hơn hay giảm đi một phần cũng đều không có hiệu quả như vậy!

Đế thủ bay tới, rơi xuống đỉnh đầu Diệp Bắc Minh, vỗ nhẹ: “Nhớ cho kỹ, học cho tốt!”

"Được rồi, con Tổ Long thượng cổ này đã chết từ lâu rồi, long nguyên ở ngay trong phần đầu!”

“Hấp thụ nó đi, bổn đế bảo đảm ngươi có thể tiến vào cảnh giới Thiên Tôn!”

Diệp Bắc Minh có chút không xác định.

Một viên long nguyên thực sự có thể giúp anh đột phá tới cảnh giới Thiên Tôn sao?

Ôm theo tâm tình ngờ vực này, Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước về phía trước.

Đi tới phía trước cái đầu Tổ Long thượng cổ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay hạ xuống.

Đầu của Tổ Long thượng cổ tách ra, từ bên trong liền lao ra một con tổ long màu vàng giống như cá chạch.

Diệp Bắc Minh vươn tay tóm lấy, một ngụm nuốt xuống!

……

Bên ngoài nhà tù số bảy.

Một ông lão sắc mặt tái nhợt nhưng không giấu được nét uy nghiêm hét lên: “Côn Ngô Mật Phi, cô đã biết tội hay chưa?”

"Các lực lượng chủ lực của Nhà tù số bảy luôn thay phiên nhau túc trực”.

“Nhưng cô lại lén lút rời khỏi vị trí, khiến cho nhà tù số bảy sụp đổ, nếu đế thi bên trong trốn thoát ra ngoài, cô gánh nổi trách nhiệm này không?”

“Thần viện Thái Thượng làm việc thế nào thế? Đệ tử của các người ngu dốt, các người cũng không hiểu chuyện luôn sao?”

“Nhà tù số bảy quan trọng đến mức nào? Vô số kỷ nguyên qua đi, chưa từng xảy ra loại chuyện này!”

“Chỉ duy nhất đến lượt Thần viện Thái Thượng các người canh chừng thì lại xảy ra chuyện!”

Vô số ánh mắt lạnh băng xung quanh đều rơi xuống người Côn Ngô Mật Phi!

Sắc mặt của một nhóm trưởng lão của Thần viện Thái Thượng ai nấy đều đen kịt như đáy nồi!

Là dáng vẻ bị móc mỉa nhưng lại không thể phản bác.

Hàng lông mi như cánh quạt của Côn Ngô Mật Phi khẽ động, mỉm cười bước tới: “Cổ lão, ngài đừng chụp tội cho Thần viện Thái Thượng nữa, tôi biết tội của mình!”

“Chuyện Côn Ngô Mật Phi tôi làm tự tôi chịu trách nhiệm, bất kể hình phạt ra sao tôi cũng đều sẽ chịu!”

“Cô!”

Thấy gương mặt xinh đẹp của Côn Ngô Mật Phi mang theo ý cười, còn tỏ thái độ thong dong như vậy.

Mặt già của Cổ Kiếm Trần liền u ám, nhìn hướng đám người Thần viện Thái Thượng nói: “Tô huynh, Đỉnh huynh, Thái Ất huynh, mấy người các ông cũng có thái độ như vậy sao?"

Ba người bị điểm tên.

Tô Bi Vân, đại trưởng lão chấp pháp của Thần viện Thái Thượng!

Đỉnh Phù Đồ, đại trưởng lão Tàng Kinh Các của Thần viện Thái Thượng!

Thái Ất Mạc, đại trưởng lão viện Giới luật của Thần viện Thái Thượng!

Tô Bi Vân: “Cổ huynh, Mật Phi cũng không phải cố ý”.

“Chuyện này có lẽ là ý trời, Thần viện Thái Thượng chúng tôi nguyện ý dốc toàn lực tìm kiếm đế….”

Một câu này còn chưa nói xong.

Côn Ngô Mật Phi đã cắt ngang lời Tô Bi Vân, mỉm cười nói: “Tô trưởng lão, là con cố ý đó!”

Hiện trường như vỡ òa!

“To gan lắm!”

“Vậy mà cố ý thả đế thi trong nhà tù số bảy ra ngoài?”

“Cổ lão, người phụ này quá hống hách, hơn nữa còn không biết hối cải, phải phạt!”

"Đúng vậy, tôi đề nghị giết chết cô ta ngay lập tức để cảnh cáo những người khác!!! Nếu không giết người này, những người gác ngục ngày sau cũng để loại chuyện này xảy ra thì phải làm thế nào?”

Đám đông vô cùng kích động!

“Mật Phi, con…”

Tô Bi Vân khựng người.

Đỉnh Phù Đồ ở bên cạnh hét lên: "Mật Phi, con đang làm gì vậy? Cổ lão không phải cố ý làm khó con, chỉ cần con thừa nhận sai lầm là được!"

“Mấy lão già chúng ta lại cứng rắn bày tỏ thái độ, cuối cùng vận dụng sức mạnh của Thần viện Thái Thượng”.

“Tìm lại đế thi, rồi phong ấn nó lại, cũng không phải chuyện gì khó khăn cả!”

“Đúng đó, Mật Phi, con đang làm cái gì vậy? Còn không mau nhận lỗi với Cổ lão đi!”, Thái Ất Mạc cũng khuyên nhủ, dáng vẻ chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Thiên phú của Côn Ngô Mật Phi quá cao, chỉ mới hơn 1,8 tỷ tuổi mà thôi!

Đã đạt tới cảnh giới Đại Đạo tầng chín đỉnh phong!

Chạm tới ngưỡng cửa của Đại Đạo Chi Thượng!

Phải biết rằng, phóng mắt khắp Nguyên Thủy Chân Giới này cũng không có mấy người đạt tới Đại Đạo Chi Thượng!

Côn Ngô Mật Phi lắc đầu: “Cảm ơn sự cất nhắc của ba vị trưởng lão!”

“Côn Ngô Mật Phi con tự làm tự chịu, không muốn liên lụy tới Thần viện Thái Thượng!”

“Hôm nay Côn Ngô Mật Phi con sẽ từ bỏ thân phận đệ tử của Thần viện Thái Thượng!”

Ba người nghe vậy đều choáng váng.

Không đợi bọn họ phản ứng lại!

Côn Ngô Mật Phi đã nhìn hướng Cổ Kiếm Trần nói: “Cổ lão, ông muốn trừng phạt thế nào cứ phạt!”

“Côn Ngô Mật Phi tôi tự mình gánh chịu trách nhiệm!”

Ánh mắt kiên định!

Trong giọng nói còn chẳng hề mang theo chút hối hận hay sợ hãi nào!

Tất cả những người có mặt đều nhìn cô một cái thật sâu!

Người phụ nữ này thật kiên cường khí phách!

Quá rắn rỏi!

Cổ Kiếm Trần giận quá hóa cười: “Ha ha ha, mọi người đều nghe thấy rồi chứ?”

“Côn Ngô Mật Phi, cô căn bản không nhận thức được sai lầm của mình! Cô không có ý ăn năn!”

“Nếu đã như vậy, thứ nhất, nguồn lực để sửa chữa nhà tù số bảy sẽ do gia tộc Côn Ngô cô cung cấp!”

"Thứ hai, trong quá trình tìm kiếm đế thi, toàn bộ mọi tiêu hao đều do gia tộc Côn Ngô các người gánh chịu!”

"Thứ ba…”

Cổ Kiếm Trần vừa định nói tiếp.

Thì Tô Bi Vân đã gầm lên: “Cổ lão, đừng đi quá xa!"

Đỉnh Phù Đồ cũng khuyên lơn: “Cổ huynh, chúng tôi còn chưa đồng ý việc Mật Phi tự mình muốn rút khỏi Thần viện Thái Thượng đâu!”

Thái Ất Mạc đỏ hồng hai mắt: “Nếu Thần viện Thái Thượng chúng tôi chết đi một thiên tài thì chuyện này không xong được!”

Uy hiếp!

Gần như là trần trụi hăm dọa!

Đôi mắt của cả ba đều đỏ ngầu.

Cho dù là Cổ Kiếm Trần cũng không kìm được cau mày!

Dù sao thì trên bảng xếp hạng Vạn Linh của Nguyên Thủy Chân Giới, tài năng của Côn Ngô Mật Phi được xếp vào top 30!

Với thứ bậc này, cho dù là huyết mạch Đế tộc cũng cực kỳ hiếm gặp! ! !

Nếu ông ta thực sự giết chết cô, người của Thần viện Thái Thượng sẽ thực sự liều mạng với ông ta mất!

Giọng điệu của Cổ Kiếm Trần lại chuyển:

"Thứ ba, nếu trong vòng một tháng tìm thấy được đế thi, cô sẽ phải ngồi tù một tỷ năm, trở thành nô lệ trong nhà tù số bảy!"

“Nếu không tìm được, lão phu sẽ đích thân ra tay, dùng tính mạng của cô để tế cho nhà tù số bảy!”

Ba người thở phào nhẹ nhõm một hơi!

Ba tháng! Họ vẫn còn có cơ hội!

“Mật Phi, con trở về gia tộc Côn Ngô nghỉ ngơi một khoảng thời gian trước đi!”

“Chuyện này cứ giao cho chúng ta là được, trong vòng một tháng, chúng ta hứa sẽ tìm lại được đế thi!”, ba người hiền hòa nói.

……

Côn Ngô Mật Phi mang theo tâm trạng bất lực trở về gia tộc Côn Ngô.

Gia tộc Côn Ngô cực rộng lớn, tọa lạc dưới chân núi Côn Ngô cổ xưa!

Tại quảng trường trước cổng lớn của gia tộc!

Đã đứng đông nghẹt người.

Tin tức xét xử Côn Ngô Mật Phi đã sớm lan truyền về đây!

Cho nên tộc trưởng đã triệu tập tất cả mọi người chờ đợi ở quảng trường này.

Lúc Côn Ngô Mật Phi xuất hiện, một ông già liền phẫn nộ rống lên: “Côn Ngô Mật Phi, quỳ xuống!!!”

Côn Ngô Thiên Huyền!

Một trong số những vị trưởng lão chấp pháp của gia tộc!

Côn Ngô Mật Phi ngẩng cao đầu hỏi: "Tại sao tôi lại phải quỳ?"

Côn Ngô Thiên Huyền tức quá mà cười: “Tại sao cô phải quỳ? Cô có biết bản thân đã phạm phải sai lầm gì rồi không?”

“Tin tức vừa mới truyền đến, cô có biết sửa chữa nhà tù số bảy, còn thêm cả việc tìm kiếm đế thi cần tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên không?”

"Vừa rồi hóa đơn của Cố gia gửi tới, ít nhất cũng phải mất ba trăm tỷ viên tinh thạch vũ trụ!”

Tinh thạch vũ trụ

Một loại đá năng lượng cực kỳ tinh khiết!

Sinh ra từ trong hỗn độn!

“Nguồn tiêu thụ trong một năm của toàn bộ gia tộc Côn Ngô mới có khoảng một trăm triệu viên tinh thạch vũ trụ”.

“Hành vi này của cô đã trực tiếp khiến cho thu nhập của toàn bộ gia tộc Côn Ngô trong ba triệu năm qua thành giã tràng xe cát!”

“Cô còn nói mình không sai?”

Lời này vừa vang, cả quảng trường sôi sục hẳn lên!

“Côn Ngô Mật Phi cô đúng là thứ đáng chết!”


Chương 2063: Chương 2063: Côn Ngô Mật Phi: Tôi gả

“Mẹ kiếp! Sao cô không đi chết đi! Chết ở nhà tù số 7 luôn không được sao?”

“Còn sống mà quay về làm cái gì??”

“Trực tiếp đi chết không phải tốt hơn à? Hại gia tộc chúng ta 300 vạn năm cũng không có thu nhập, làm sao mà chúng ta sống được chứ?”

Những người thân thuộc trong tộc.

Lúc này đều như hóa thành ác quỷ, điên cuồng chửi bới Côn Ngô Mật Phi.

“Anh họ...”

Côn Ngô Mật Phi cắn nhẹ môi đỏ.

Côn Ngô Quân chi giận dữ hét lên: “Cút! Con tiện nhân đáng chết nhà cô, đừng nói chuyện với tôi!”

“Chị họ?”

Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía đám người, gọi tên một người phụ nữ xinh đẹp.

Côn Ngô Tuyết Dao sắc mặt thâm trầm, đôi vai run lên vì tức giận: “Côn Ngô Mật Phi, cô một mình muốn chết cũng thôi đi! Tại sao lại còn gây họa cho toàn bộ gia tộc?”

“Bởi vì chuyện này mà người yêu của tôi vừa mới đến tận cửa đòi hủy hôn!”

“Sau này đừng gọi tôi là chị họ nữa, chúng ta không còn quan hệ gì cả!”

Một kiếm cắt đứt góc váy.

Cát bào đoạn thân.

Côn Ngô Mật Phi trầm mặc.

Cô ta sớm đã nghĩ tới, sẽ là kết quả như thế này.

“Cha, mẹ?”

Ánh mắt cuối cùng rơi vào hai người.

Ánh mắt Côn Ngô Thái Sơn lạnh lùng.

Giống như người trước mắt căn bản không phải là con gái mình, là chỉ là một người xa lạ vậy.

“Mật Phi, lần này con đi quá xa rồi! Còn không quỳ xuống?”

Côn Ngô Mật Phi nghiến răng nói: “Cha, con không sai!”

“Con!”

Trên trán nổi gân xanh.

Côn Ngô Thiên Huyền trực tiếp bật cười, đầy thâm ý nhìn về phía Côn Ngô Mật Phi: “Thái Sơn, đây chính là đứa con gái ngoan mà ông dạy dỗ ra?”

“Nếu cô ta đã không biết mình sai, vậy thì bắt đầu từ bây giờ!”

“Ba trăm tỷ viên tinh thạch vũ trụ do chi nhà ông phụ trách!”

Lời này vừa nói ra.

“Ý tốt!”

“Tôi đồng ý!”

“Đồng ý!”

Những âm thanh nối tiếp nhau vang lên trên quảng trường.

Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn lập tức tái nhợt.

Ba trăm tỷ viên tinh thạch, do chi của ông ta chi trả?

Điều này khác gì việc cắt đứt hoàn toàn con đường sống của nhà ông ta?

Xoạt!

Côn Ngô Thái Sơn bước lên một bước, trực tiếp đi tới phía sau Côn Ngô Mật Phi, dùng sức hung hãn đá thật mạnh vào sau đầu gối của cô ta.

“Qùy xuống, con quỳ xuống cho ta!”

Côn Ngô Mật Phi cố nhịn đau, vẫn đứng bất động.

“Tiện nhân, con tiện nhân này! Sao tao lại sinh ra đứa con gái như mày chứ?”, Côn Ngô Thái Sơn nổi trận lôi đình, liên tục đá vào đầu gối cô.

“Mày hại chết chi nhà tao rồi!”

“Còn không quỳ xuống?”

Mấy người phụ nữ bước ra, theo sau là một vài thanh niên.

“Gia chủ, đây là loại người gì chứ?”

“Ông xem Tô Hiểu Vân sinh ra cái loại con gái gì thế này? Gây ra phiền phức lớn như vậy mà còn không nhận mình sai!”

“Đúng vậy, cũng là con của cha, sao chênh lệch lớn như vậy?”

“Mẹ, người yên tâm, giờ con đã là cảnh giới Đại Đạo tầng 4, không bao lâu nữa sẽ có thể đuổi kịp cô ta!”

“Gia chủ, ông nhìn thấy chưa? Đây cũng là huyết mạch của ông!”

“Đúng vậy, ông nhìn xem Tuyên Nhi biết nghe lời, cố gắng biết bao, nếu ông đối xử với nó tốt một chút...”

Đám người lên tiếng chỉ trích.

Trong lòng Côn Ngô Thái Sơn, càng là bùng phát một cơn tức giận vô hình.

“Côn Ngô Mật Phi, lão phu tốt với mày như vậy, mọi tài nguyên đều cho mày dùng!”

“Mày lại đối xử với cha mình như vậy sao? Quỳ xuống!”

Thậm chí.

Côn Ngô Thái Sơn giơ tay lên, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh sắt cực to.

Ông ta nhắm vào đầu gối Côn Ngô Mật Phi, chuẩn bị hung bạo đánh xuống.

Lúc này.

Một âm thanh vang dội vang lên: “Sứ giả tộc Bất Hủ tới!”

“Bất Hủ Tộc?”

Đám người của Côn Gia kinh ngạc, vội vã tiến lên chào đón.

Côn Ngô Thiên Huyền, người vừa rồi còn nhìn mọi chuyện với ánh mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt mọi người và nói: “Thì ra là tiền bối Bất Hủ Hàn. Không biết đại giá Côn Ngô tộc có việc gì?”

Phía sau Bất Hủ Hàn.

Đi theo hàng ngàn chiếc long xa.

Mỗi một chiếc đều được phủ một lớp khăn nhung màu đỏ.

Người của gia tộc Côn Ngô ai nấy cũng cảm thấy choáng váng.

Thật là khoa trương.

Bất Hủ Hàn khẽ hừ lạnh một tiếng: “Không nhìn ra sao? Công tử nha tôi, Bất Hủ Vấn Thiên muốn cưới tiểu thư Côn Ngô Mật Phi!”

“Đây đều là sính lễ, giá trị hơn năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ!”

“Cái gì? Năm trăm tỷ?”

“Mẹ kiếp... cái này không phải có thể bù vào lỗ hổng ba trăm tỷ kia rồi sao, lại còn thừa không ít!”

Nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nóng bừng.

Cực kỳ hưng phấn.

Mấy người phụ nữ vừa rồi còn bóng gió đã hoàn toàn chết lặng.

Côn Ngô Mật Phi nhìn về phía Bất Hủ Hàn, lạnh lùng phun ra một câu: “Xin lỗi, tôi không gả”.

Nhiệt độ của quảng trường giảm mấy độ trong nháy mắt.

Một cỗ khí tức lạnh lùng từ người Bất Hủ Hàn quét qua: “Tiểu thư Côn Ngô Mật Phi, cô tốt nhất nên nói lại một lần nữa!”

“Vừa rồi tôi chưa nghe rõ, cô nói cái gì?”

Côn Ngô Mật Phi từng chữ từng chữ nhắc lại: “Tôi! Không! Gả!”

“Ha ha, được, được lắm!”

Bất Hủ Hàn liên tục gật đầu: “Tộc Bất Hủ tôi, cũng không ép buộc!”

“Nếu như cô đã không đồng ý, vậy thì thôi đi, chúng ta quay về!”

Sau đó ông ta xoay người rời đi.

“Lão gia!”

Mấy người phụ nữ kia lại lo lắng, vội vã nói: “Lão gia, đó thế nhưng là năm trăm tỷ tinh thạch vũ trụ đó!”

“Có thể bù vào lỗ hổng kia, còn thừa nữa!”

“Ông xem, Lâm Nhi sắp đột phá cảnh giới nhỏ rồi, chính là lúc cần dùng tới tài nguyên nhất!”

“Đúng vậy lão gia, có thể kiếm thêm hai trăm tỷ tinh thạch vũ trụ, hoặc là, chi chúng ta phải bỏ ra ba trăm tỷ linh thạch vũ trụ, bên nặng bên nhẹ người có hiểu không?”

Sắc mặt Côn Ngô Thái Sơn trở nên cực kỳ âm trầm.

“Côn Ngô Mật Phi, mày nói lại một lần nữa? Mày có gả hay không?”

“Con không gả!”

“Được!”

“Mày không gả, tao xem mày có gả hay không!”

Hai mắt Côn Ngô Thái Sơn đỏ bừng, dùng thanh sắt trong tay điên cuồng đánh về phía con gái mình.

Bịch! Bịch! Bịch!

Sau mấy chục đòn, Côn Ngô Mật Phi rốt cuộc cũng không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.

Nhưng vẫn kiên trì không nói gì.

“Vẫn không gả? Mày con mẹ nó có gả đi không?”

Côn Ngô Thái Sơn sắp phát điên rồi.

Mấy thê thiếp bên cạnh ông ta tiếp tục thêm dầu vào lửa: “Gia chủ, ông đến bây giờ vẫn thủ hạ lưu tình à?”

“Ai, chúng ta dù sao cũng chỉ là thê thiếp, không so bằng Côn Ngô Mật Phi!”

“Cô ta không gả thì thôi, chi chúng ta tự sinh tự diệt vậy!”

“Con trai, sau này cố gắng nỗ lực, không được học theo Côn Ngô Mật Phi!”

“Con gái, gia chủ ngừng lại đi, đừng ép nó nữa, cùng lắm chúng ta cùng nhau ra ngoài kiếm tinh thạch, không phụ thuộc vào ai!”

Nghe mấy người nói.

Côn Ngô Thái Sơn gần như tức giận đến nổ tung.

“Côn Ngô Mật Phi, quỳ xuống!”, thanh sắt rơi xuống, hung hãn đập xuống lưng Côn Ngô Mật Phi, rắc một tiếng giòn vang, bả vai cô gãy lìa.

“Lão gia! Đừng đánh nữa, cầu xin người đừng đánh nữa!”

Tô Hiểu Vân quỳ dưới đất và bò tới.

Điên cuồng dập đầu.

Bịch! Bịch! Bịch!

Trán bà ta máu tươi đầm đìa.

“Mẹ, đừng cầu xin ông ta! Con không sai, càng không gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”, đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi giăng đầy tơ máu.

Côn Ngô Thái Sơn giơ chân đá, Tô Hiểu Vân trực tiếp bay ra ngoài.

Bà ta lăn trên mặt đất mười mấy vòng, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ông dám đánh mẹ tôi?”

Trên người Côn Ngô Mật Phi bùng phát một cỗ khí tức mang tính hủy diệt.

Rầm rầm!

Khí tức như sóng thần bộc phát, khiến Côn Ngô Thái Sơn lùi lại bảy tám bước.

“Mày còn muốn ra tay với cha mình?”

Côn Ngô Thái Sơn sửng sốt.

Mấy thê thiếp đứng đó lại càng quái gở hét lên: “Ôi trời, cánh người ta cứng rồi!”

“Vậy mà lại dám ra tay với cha ruột của mình, đúng là làm phản mà!”

“Con trai, con gái, các con tuyệt đối không được học theo!”

Tô Hiểu Vân kéo lê cơ thể bị trọng thương của mình bò về phía Côn Ngô Mật Phi.

“Mật Phi... đừng cãi lại cha con...”

Côn Ngô Mật Phi lệ rơi đầy mặt.

Tô Hiểu Vân quỳ trên đất, dập đầu với Côn Ngô Thái Sơn: “Gia chủ, đừng đánh nữa, nó là con gái ruột của ông đấy!”

“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa mà...”

Côn Ngô Thái Sơn tát vào mặt Tô Hiểu Vân: “Tiện nhân, cút đi!”

“Không được động vào mẹ tôi!”

Côn Ngô Mật Phi thật sự bạo phát, tiến lên nắm lấy tay của Côn Ngô Thái Sơn: “Ông động vào bà ấy một lần nữa thử xem, tôi giết ông!”

“Mày muốn giết tao?”

Côn Ngô Thái Sơn dường như nghe thấy chuyện khó tin nhất trên thế gian này.

Con gái của mình, lại muốn giết mình?

“Tao xem mày có dám không!”

“Chính vì con tiện nhân này mà mày muốn giết tao? Vậy tao sẽ giết bà ta trước!”

Côn Ngô Thái Sơn cầm thanh sắt trong tay, đập vào đầu Tô Hiểu Vân.

Côn Ngô Mật Phi cười lạnh một tiếng: “Bất Hủ Hàn, tôi đồng ý gả cho Bất Hủ Vấn Thiên!”

“Bây giờ, có người muốn hại mẫu thân của Côn Ngô Mật Phi tôi, ông nói phải làm thế nào?”

Sắc mặt Bất Hủ Hàn vui mừng khôn xiết.

Côn Ngô Mật Phi vậy mà đồng ý gả rồi.

Tốt! Tốt quá rồi!

Bất Hủ Vấn Thiên vui vẻ, lợi ích của ông ta chắc chắn sẽ không ít.

Một giây sau, sắc mặt Bất Hủ Hàn lạnh lùng: “Dám tổn thương mẹ của con dâu Bất Hủ tộc, phải chịu phạt!”

Ông ta bước lên phía trước một bước, trực tiếp nắm lấy cổ Côn Ngô Thái Sơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK