Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1786: Xương cốt nứt gãy, đan điền trọng thương

“Còn chuyện chặt một cánh tay thì đúng là chỉ có tên ngốc…”

Câu này còn chưa nói xong!

Diệp Bắc Minh bỗng bộc phát, mang theo luồng khí máu tanh ngợp trời vọt tới trước mặt Trần Tinh Huy!

Năm ngón tay duỗi ra tóm lấy vai của Trần Tinh Huy, “rắc” một tiếng thật to!

Trần Tinh Huy quỳ phịch xuống đất, đầu gối nổ tung, đau suýt ngất xỉu: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi! Tôi là gia chủ nhà họ Trần số một rừng rậm Tinh Hồn, cậu dám đối xử với tôi như vậy…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh túm đầu Trần Tinh Huy đập mạnh xuống đất!

Trần Tinh Huy vừa mới tới cảnh giới Thần Hoàng hậu kỳ, hoàn toàn không chống đỡ nổi sức mạnh của Diệp Bắc Minh!

Đầu nện mạnh xuống đất!

Anh ta vừa định ngóc đầu dậy thì lại bị Diệp Bắc Minh đạp xuống!

Bụp!

Đầu Trần Tinh Huy nổ tung ngay tại trận!

“Gia chủ...”

Những người còn lại của nhà họ Trần sợ rùng mình, phẫn nộ nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

“Tôi rất không ưa loại ánh mắt kiểu này! Cho nên, các người cũng chết luôn đi!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu, cuốn theo một luồng gió tanh kinh khủng xông tới chỗ đám người nhà họ Trần.

Phập! Phập! Phập!

Kiếm khí quét ngang bổ dọc, màu máu ngợp trời!

Toàn bộ ba mươi mấy người tu võ của nhà họ Trần đều ngã xuống, Diệp Bắc Minh giẫm lên thi thể của bọn họ, đưa mắt nhìn xung quanh: “Tôi nói lại một lần cuối cùng, tự phế đan điền, để lại một cánh tay thì được rời khỏi đây!”

“Tôi đếm đến mười, ai còn chưa thực hiện yêu cầu của tôi thì đều phải chết!”

“Một, hai, ba...”

Diệp Bắc Minh mới vừa mở miệng.

Lập tức có một nhóm người tu võ không chịu nổi áp lực: “Diệp tông chủ, chúng tôi biết lỗi rồi!”

“Chúng tôi sẽ tự phế đan điền, tự chặt một tay ngay!”

Đám người này tự đập mạnh vào đan điền của mình, đánh nát đan điền trong bụng xong lại tự chém lìa một cánh tay!

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn bọn họ lấy một lần, tiếp tục đếm: “Năm, sáu, bảy...”

Càng ngày càng có nhiều con ngươi của người tu võ thu nhỏ lại, bọn họ không còn dám do dự nữa!

Tới tấp tự phế đan điền, chém rụng một cánh tay, sau đó nhếch nhác rời khỏi đây!

“Tám, chín, mười!”

Sau khi Diệp Bắc Minh đếm xong tới mười, vẫn còn Thái thượng trưởng lão của mấy tông môn lớn không tự phế đan điền, cũng không hề có ý định tự chém lìa một cánh tay.

“Haha! Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông, vẫn là tông môn của mấy người à!”

Diệp Bắc Minh cười, lắc đầu.

Một vị Thái thượng trưởng lão của Độn Thế Thần Tông sầm mặt lại: “Diệp tông chủ, chúng tôi không hề ra tay, lẽ nào đứng xem đánh nhau cũng có lỗi hay sao?”

“Ông Khưu nói đúng lắm, chúng tôi không hề ra tay, tại sao Diệp tông chủ lại muốn giết chúng tôi? Trên đời này làm gì có lý nào lại như vậy!”, Một vị Thái thượng trưởng lão của Thất Tinh Các lên tiếng.

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, nở nụ cười tựa như thần chết: “Các ông thật sự không hề ra tay ư?”

“Nhưng tôi đã nhìn thấy các người giết rất nhiều người của Thái Dương Tông tôi!”

“Tất cả hãy chết hết đi cho tôi!”

Không đợi bọn họ kịp làm gì, Diệp Bắc Minh bất ngờ bùng nổ!

Trên người bốc lên một luồng ánh sáng máu, bên trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng phát ra tiếng rồng gầm, vào khoảnh khắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vung lên rồi chém xuống…

“Khụ...”

Diệp Bắc Minh lảo đảo, ho ra một búng máu tươi!

Mấy vị Thái thượng trưởng lão sững sờ.

Ông Khưu cười to: “Hahaha, bảo sao tôi cứ thắc mắc lẽ nào tên nhóc này lại mạnh trái lẽ thường như vậy hay sao.”

“Cậu ta đã bị thương trong lúc đánh nhau với mười tám vị phật tử rồi, hiện giờ chỉ là đang cố gắng chịu đựng mà thôi!”

“Nhân lúc cậu ta bị thương, hãy lấy mạng cậu ta, giết cậu ta đi!”

Thái thượng trưởng lão của mấy Thần Tông lớn không chút do dự, tới tấp sử dụng chiêu thức mạnh nhất của mình!

Những luồng sức mạnh bạt vía kinh hồn ập tới. Diệp Bắc Minh lập tức như thể đứng giữa trung tâm cơn lốc!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh lau khô máu tươi ở khóe miệng, ngẩng đầu toét miệng cười một tiếng: “Ai bảo tôi bị thương? Chẳng qua là thiêu đốt mấy mẩu xương Chí Tôn, máu tươi sôi trào, không chịu được nên phun ra mà thôi!”

“Thiêu đốt, xương Chí Tôn!”

Một tiếng gầm nhẹ!

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bộc phát ra uy lực ngập trời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục quét ngang!

Một luồng sáng máu bùng lên, ngay khi Thái thượng trưởng lão của năm Thần Tông lớn bị ánh sáng máu bao phủ, cơ thể của bọn họ bắt đầu tan chảy như thể chạm phải axit sunfuric!

“Chuyện gì đang xảy ra...”

“Thân thể của tôi bị ăn mòn…”

“Không!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi, cả năm người hóa thành một làn sương máu, bị hút vào trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Diệp Bắc Minh lại phun ra một búng máu tươi, rơi từ trên cao xuống!

“Tiểu sư đệ!”

“Bắc Minh!”

“Tông chủ...”

Người của Thái Dương Tông la lên, chạy tới đỡ được Diệp Bắc Minh rơi từ trên cao xuống!

Lạc Khuynh Thành kiểm tra thân thể của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc, đôi mắt lập tức đỏ hoe: “Tiểu sư đệ chiến đấu ở cường độ cao, xương nhiều chỗ trong cơ thể bị nứt gãy, kinh mạch bị tổn thương, đan điền cũng bị hao tổn nghiêm trọng!”

“Đi nào, trở về chữa trị thôi!”

Mọi người đang định đưa Diệp Bắc Minh về.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Trên không trung chợt vang lên một tiếng động rung chuyển đất trời, không khí nứt ra một vết rách, một bộ móng vuốt màu vàng kim to chừng vạn trượng thò ra từ khe nứt đó!
Chương 1787: Quay ngược thời gian

Một trận cuồng phong nổi lên, Diệp Tâm và Diệp Nặc bị móng vuốt màu vàng kim đưa lên không trung cao!

“Tâm Nhi!”, “Nặc Nhi!”

Tôn Thiến và Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi kêu lên.

Liền sau đó.

Móng vuốt màu vàng kim hướng vào sâu trong Thái Dương Tông!

Côn Luân Hư thượng cổ nhô lên khỏi mặt đất, bị trực tiếp kéo vào sâu trong khe nứt không gian!

Biến mất.



Không biết qua bao lâu, Diệp Bắc Minh cảm thấy toàn thân ớn lạnh kinh sợ.

Bản thân ở trong hỗn độn, cơ thể không ngừng phiêu bay!

“Nơi này là…”

Bỗng nhiên.

Diệp Bắc Minh mở đôi mắt, một tòa tháp đen cổ xưa sừng sững trong làn khí Hỗn Độn!

Thân tháp xám mờ, vô cùng quen mắt.

“Tiểu tháp!”

Diệp Bắc Minh giật mình: “Thời gian không gian quay ngược lại! Thế giới trong tháp, đây là thế giới trong tháp!”

“Tiểu tháp, thời gian đã quay ngược thành công, tôi thắng rồi”.

“Tôi đã cứu được mọi người, tất cả đều an toàn rồi, tiểu tháp, cảm ơn ông!”

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động.

Bất luận anh lên tiếng thế nào, cũng không có hồi đáp!

“Tiểu tháp?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tại sao ông không trả lời tôi?”

“Tiểu tháp…”

Không biết qua bao lâu, trong đầu vang lên giọng nói âm u: “Chủ nhân, đừng gọi nữa, chú tháp đi rồi…”

Trái tim của Diệp Bắc Minh run lên: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục? Là cô đang nói sao?”

“Cô nói vậy là có ý gì? Cái gì mà tiểu tháp đi rồi? Rốt cuộc là có ý gì!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Chú tháp dùng sức mạnh càn khôn nghịch chuyển không gian thời gian, đã tiêu tan sức mạnh của mình, sợ rằng..”

“Cái gì?”

Cảm giác khó thở truyền đến.

Tuy trái tim của Diệp Bắc Minh đang đập điên cuồng, nhưng lại cảm thấy mình giống như người chết đuối!

Vốn không thể hít thở!

Lúc này, anh dường như mất đi một thứ cực kỳ quan trọng: “Sao lại như vậy? Tiểu tháp không còn ư?”

“Chủ nhân, chủ tháp tiêu tốn tất cả sức mạnh mới đổi được thời gian quay lại…”, tâm trạng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy sụp.

“Không thể nào!”

Diệp Bắc Minh gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ bừng: “Tiểu tháp thiên hạ vô song, ông ta không gì không làm được!”

“Làm sao ông ấy có thể không còn chứ! Là giả, chắc chắn là giả!”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, tiểu tháp đang ngủ say đúng không? Cô nhất định có cách gọi tỉnh ông ta đúng không? Cô chắc chắn có cách!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Không biết qua bao lâu, cô ta như nghĩ đến điều gì: “Chủ nhân, tôi nhớ ra một chuyện, có lẽ…”

“Nói đi!”

Diệp Bắc Minh kích động.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tôi thấp thoáng nhớ chủ nhân đời đầu tiên sau khi sáng tạo ra tôi và chú tháp đã nói, Càn Khôn Trấn Ngục, thu thập thiên hạ dị bảo thần binh ngưng tụ sức mạnh Càn Khôn!”

“Sức mạnh Càn Khôn bắt nguồn từ bảo vật trong tháp!”

“Chủ nhân, ban đầu sau khi cậu nâng cao cảnh giới, chẳng phải có thể mở không gian bên trong của chú tháp có được bảo vật sao?”

Diệp Bắc Minh dường như tóm được điều gì: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ý của cô là?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu thu thập các loại dị bảo thần binh đặt vào bên trong cơ thể chú tháp, không chừng có thể ngưng tụ lại được sức mạnh Càn Khôn!”

“Nếu có đủ sức mạnh Càn Khôn… không chừng chú tháp có thể quay về?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh vô cùng ngưng trọng: “Cô chắc chắn không?”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây chỉ là suy đoán của tôi!”

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: “Bất luận có phải suy đoán hay không, cho dù chỉ có một phần triệu cơ hội tôi cũng phải thử!”

“Tiểu tháp, đợi tôi!”



Chuyện xảy ra ở Thái Dương Tông truyền đi khắp cả thần giới giống như động đất!

Diệp Bắc Minh chém giết mười tám phật tử, cho thi thể của họ đỡ cái đầu quỳ bên ngoài sơn môn Thái Dương Tông!

Hôm đó, võ giả xuất hiện ở bên ngoài Thái Dương Tông.

Tất cả đều bị phế đan điền, từ chặt một cánh tay!

Thái thượng trưởng lão của năm thần tông Trấn Hồn Tông, Độn Thế Thần Tông, Thất Tinh Các, thần cung Lục Đạo, Vạn Thần Tông đều bỏ mạng!

Gia chủ của nhà họ Trần thành trì số một của rừng rậm Tinh Hồn chết thảm!

Mấy người của Xích Diễm Cốc tự phế đan điền một cánh tay, nhếch nhác rời đi!

Tin tức được truyền đi, thiên hạ chấn kinh!

“Ôi mẹ ơi, mười tám phật tử của Kim Phật Tông đó! Đều là cảnh giới thần hoàng hậu kỳ đỉnh phong, mà bỏ mạng dưới tay Diệp tông chủ như vậy?”

“Ực ực!”

Rất nhiều võ giả nghe thấy lời này, điên cuồng nuốt nước miếng: “Mười tám thần hoàng đỉnh phong đều bị một mình Diệp tông chủ giết?”

“Đây chính là sức chiến đấu của Hoa tộc Thượng Cổ sao? Khủng bố quá!”

“Hàng vạn người tự phế đan điền, khí phách này không hổ là con cháu của Hoa tộc Thượng Cổ!”

Khắp nơi ở thần giới đều bàn tán.

Điện Thần Hoàng, đồng tử của Thánh Tổ Đoạn Thiên Tuyệt co lại, không nhịn được nhìn về hướng Thái Dương Tông: “Hắn là quái vật gì? Nếu hắn tiến vào cảnh giới thần hoàng, còn là đối thủ của hắn không?”

Ở bên khác.

Sau khi Nguyễn Thanh Từ được biết tin, kích động nhảy lên.

“Mẹ, là Diệp đại ca! Anh ta đa mạnh như vậy rồi sao?”

Nguyễn Nguyệt Cầm ngẩn người tại chỗ, nhìn cô ấy bằng ánh mắt nghiêm trọng: “Con gái, con thích cậu ta phải không?”

“Mẹ, đâu có!”

Nguyễn Thanh Từ nũng nịu nói, giọng cũng kéo dài ra.
Chương 1788: Đột phá

Nguyễn Nguyệt Cầm vô cùng nghiêm túc: “Nhớ kỹ, con không thể thích cậu ta!”

“Bây giờ không được, sau này cũng không được!”

Nguyễn Thanh Từ ngẩn người: “Mẹ, tại sao?”

“Mẹ nói không được là không được! Không có tại sao!”

“Bắt đầu từ bây giờ con chỉ có thể ở trong điện Thần Hoàng, cố gắng nâng cao cảnh giới đi! Không có lệnh của mẹ, con không được phép đi đâu hết!”, Nguyễn Nguyệt Cầm quát nói, phất tay áo bỏ đi.

Nguyễn Thanh Từ đỏ bừng đôi mắt.

Không hiểu tại sao mẹ bỗng nhiên nổi giận!

Nguyễn Nguyệt Cầm vẫn chưa rời đi!

Trốn trong bóng tối nhìn Nguyễn Thanh Từ một cái: “Ầy, hai người vốn không thể nào!”

“Thanh Từ, đợi đến một ngày con sẽ hiểu, từ khi trong cơ thể con chảy huyết mạch Vương tộc, các con đã là người của hai thế giới rồi!”

Phủ thành chủ ở thành phố Thần.

Trước người Nghê Hoàng treo lơ lửng một quả cầu thủy tinh đường kính một mét, hình ảnh bên trong lại là Diệp Bắc Minh trong Thái Dương Tông!

Lúc này.

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân, trên người huyết quang nổi lên!

Từng luồng năng lượng bùng phát giống như đợt sóng xung kích!

Ánh mắt Nghê Hoàng quái dị: “Lại để cậu xông bừa đánh bậy, dung hợp xương chí tôn trong cơ thể ngược lại trong họa được phúc…”

Cách Thái Dương Tông mười dặm.

Một trăm linh sáu bóng hình đứng nghiêm, mỗi người đều đeo một chiếc mặt nạ màu đen.

Chính là một trăm linh sáu vị đà chủ của Thiên Sát Môn, vẻ mặt dưới mỗi chiếc mặt nạ đều vô cùng nghiêm trọng, ánh mắt nhìn chằm chằm tia sát khí kinh thiên trên không trung Thái Dương Tông!

“Mười tám vị phật tử chết thật rồi…”

“Mức độ sát khí dày đặc này thật đáng sợ, tôi có cảm giác đối diện với tử thần!”

“Diệp Bắc Minh thực sự đáng sợ đến thế sao?”

Một trăm linh sáu bị đà chủ lại không ai dám tiến lên một bước!

Cuối cùng, đà chủ thứ nhất lắc đầu: “Đi thôi, quay về tính kế lâu dài”.

Buổi chiều hôm đó, một hòa thượng trọc đầu đi trên phật quang vạn trượng từ phía tây đến, muốn đưa thi thể của mười tám phật tử đi.

Gru!

Sâu trong Thái Dương Tông vang lên một tiếng rồng gầm!

Tiếp đó, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục từ sâu trong Thái Dương Tông bay ra chém về phía đầu của hòa thượng đó!

“Một thanh kiếm nát mà thôi, cũng muốn chém tao?”, hòa thượng hừ lạnh lùng một tiếng.

Khí tức của Tổ Cảnh bùng phát, một cái chén sắt tím vàng bay ra đập về phía một kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

‘Choang’ một tiếng thanh thúy, chén sắt tím vàng nổ nứt tại chỗ!

Huyết long nghiền áp xuống!

“A… Đừng, thí chủ, chỉ là hiểu lầm…”

Hòa thượng kêu thảm một tiếng, hóa thành sương máu tại chỗ!

“Suýt…”

Các võ giả lén vây xem phía xa hít khí lạnh, kinh hãi đến bàn chân phát lạnh: “Trời ơi… là Tổ Cảnh đấy sao? Hắn là Thánh Tổ nào của Kim Phật Tông? Lại bỏ mạng rồi…”

“Có lẽ không phải là Tổ Cảnh, nhưng ít nhất cũng là bán bộ Tổ Cảnh…”, một số ông lão lắc đầu, ánh mắt càng thêm nghiêm trọng.

“Bất luận thế nào, sau này không phải ai muốn ức hiếp Thái Dương Tông thì cũng có thể ức hiếp!”

Những người này mau chóng bỏ đi.

Tin tức truyền ra, thiên hạ chấn động!

Những người khác muốn có ý đồ với Thái Dương Tông và Diệp Bắc Minh cũng đều bỏ ý định!

Giết liền mười tám thần hoàng đỉnh phong, bán bộ Tổ Cảnh cũng bỏ mạng bên ngoài Thái Dương Tông!

Ai dám đi chuốc rắc rối?

Cùng lúc đó, sâu trong Thái Dương Tông.

Một đám mây khủng bố ngưng tụ trên không trung đỉnh đầu Diệp Bắc Minh, mọi người căng thẳng đứng phía xa quan sát, vốn không dám lại gần.

Ầm ầm!

Bỗng nhiên.

Một đường sấm sét ầm ầm đập xuống, sau đó thiên lôi giáng xuống điên cuồng như mưa rơi!

Trong phút chốc nhấn chìm Diệp Bắc Minh!

Một luồng khí tức diệt thế không ngừng làn rộng, mọi người Thái Dương Tông mở to mắt nhìn chằm chằm tất cả, gần như khó thở!

Gru!

Sâu trong biển sét vang lên tiếng rồng gầm thét!

Chín con ma long màu đen xông ra khỏi biển sét giết ra ngoài chín tầng mây, huyết quang ngập trời, giống như ngày tận thế!

Ầm!

Khí tức cảnh giới Đế Tôn bùng phát!

Lạc Khuynh Thành vui mừng: “Tiểu sư đệ tiến vào cảnh giới Đế Tôn rồi!’

Mọi người còn chưa kịp kích động.

Ầm!

Một luồng khí tức khủng bổ hơn ập đến!

“Khí tức bán thần… cậu Diệp đột phá cảnh giới Đế Tôn, đang chuyển hóa thể thần!”, Vương Yên Nhi ôm miệng.

Vừa tăng một cảnh giới lớn, lập tức đã đột phá rồi sao?

Gần như sau một lúc.

Ầm

Một luồng khí tức khủng bố hơn bùng phát, đánh tan tất cả đám mây đen trên không trung Thái Dương Tông!

Lôi kiếp dừng lại!
Chương 1789: Dịch Bảo Các

“Lại đột phá rồi, cảnh giới Chân Thần!”

Vương Yên Nhi kích động đến toàn thân run lên: “Một buổi tối đột phá ba cảnh giới lớn, trời ơi…”

“Trong lịch sử cả thần giới chưa từng xảy ra chuyện này! Rốt cuộc cậu Diệp làm được bằng cách nào?”

Không chỉ cô ta.

Đám người Lạc Khuynh Thành, Chu Nhược Giai, Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt đều vô cùng kích động!

Người nào cũng nhìn chằm chằm vào trong lôi quang!

“Ôi mẹ ơi! Diệp soái cũng ngầu quá!”

Lư Quốc Phong cắn răng: “Nếu tôi ngầu như Diệp soái thì tốt rồi!”

Đoạn Nha không khách sáo châm biếm: “Anh sánh được với một cọng lông của Diệp soái không? Một cọng lông thôi!”

Lư Quốc Phong tóm đầu: “Ầy… không sánh bằng được!”

“Ha ha ha!”

Mọi người cười ồ lên.

Lúc này, lôi quang dừng lại.

Một thanh niên tóc đen từ trong đi ra, khuôn mặt vốn tuấn tú lạnh lùng lại trẻ hắn ra, dường như mới chỉ mười bảy mười tám tuổi!

Cải lão hoàn đồng?

Trẻ lại?

Mọi người sững sờ.

Diệp Bắc Minh cười: “Mọi người ngây ra đó làm gì?”

“Chồng!”

Chu Nhược Giai nhào vào lòng Diệp Bắc Minh đầu tiên.

Sau đó là đám người Đông Phương Xá Nguyệt, Tôn Thiến, Ly Nguyệt.

Các cô gái Vương Yên Nhi, Đế Khởi La, Sở Sở, Sở Vị Ương, Tiêu Tiêu, Mặc Đình Đình tỏ vẻ mặt ngưỡng mộ, họ vẫn chưa thực sự trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!

Tạm thời không dám nhào đến!

Nhưng họ thực sự rất muốn!

“Trong khoảng thời gian tôi bế quan dưỡng thương, tình hình của Thái Dương Tông thế nào?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Lạc Khuynh Thành đi đến: “Rất an toàn, không có võ giả nào dám tiến vào phạm vi bán kính mười dặm Thái Dương Tông”.

“Hôm qua Kim Phật Tông có một lão hòa thượng đến, muốn đưa thi thể của mười tám phật tử đi!”

“Lại bị kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra tay chém giết!”

Đương nhiên Diệp Bắc Minh biết việc này.

Lúc chiến đấu với mười tám vị phật tử, anh thiêu cháy xương chí tôn bùng phát!

Lại kinh ngạc phát hiện, sau khi thiêu cháy xương Chí Tôn, toàn bộ sức mạnh lại dung hợp vào trong thân thể của anh!

Vậy nên.

Nhân thời gian bế quan dưỡng thương, anh đã dung hợp toàn bộ xương Chí Tôn!

Ngày cả sáu chiếc long cốt Chí Tôn có được từ chỗ Đường Hạo cũng bị Diệp Bắc Minh cùng dung hợp vào máu thịt thân thể!

Hiện giờ độ mạnh cơ thể anh đã đạt đến một mức độ khủng bố!

“Sao không thấy Tâm Nhi và Nặc Nhi?”, Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Nụ cười trên khuôn mặt mọi người đều biến mất.

Vẻ mặt Đông Phương Xá Nguyệt đầy lo lắng: “Bắc Minh, hôm đó sau khi anh hôn mê, có một sinh vật khí tức khủng bố xé rách không gian, thò ra một bộ vuốt màu vàng kim đã bắt Tâm Nhi và Nặc Nhi đi!”

“Ngay cả Côn Luân Hư thượng cổ cũng bị sinh vật đó mang đi!”

Diệp Bắc Minh sầm mặt.

Lúc lục soát thần hồn của mười ba phật tử, anh đã thấy vật này!

Chẳng lẽ sau khi thời gian không gian quay ngược lại, chuyện này vẫn xảy ra?

Lúc này, giọng của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Chủ nhân, sinh vật này tên là Đại Bàng Cánh Vàng, được sinh ra từ trong Hỗn Độn!”

“Tốc độ của nó cực nhanh, có thể xuyên qua các bức vách bức tường giữa vạn giới, Tâm Nhi và Nặc Nhi bị nó bắt đi, sợ rằng không thể tìm được trong chốc lát!”

Tôn Thiến lo lắng tiến lên: “Bắc Minh, anh nhất định phải cứu con gái của chúng ta!”

Diệp Bắc Minh ôm cô ấy: “Yên tâm, thứ nhất, anh không cảm nhận được Tâm Nhi và Nặc Nhi gặp nguy hiểm!”

“Thứ hai, Đại Bàng Cánh Vàng còn mang đi cả Côn Luân Hư thượng cổ!”

“Anh cứ cảm thấy, có lẽ nó có liên quan đến Hoa tộc thượng cổ!”

“Nếu Đại Bàng Cánh Vàng muốn hại con gái, vốn dĩ không cần đưa đi, có lẽ các con gái sẽ không gặp nguy hiểm!”

Tôn Thiến hơi yên tâm: “Thật không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu, không có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, bây giờ anh không thể tìm kiếm tung tích của các con gái.

Bây giờ ảnh chỉ có một suy nghĩ, tìm được một món dị bảo!

Đặt vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, xem có phản ứng không!

“Yên Nhi!”

Diệp Bắc Minh chuyển chủ đề.

Vương Yên Nhi đi đến: “Cậu Diệp, có Yên Nhi”.

Diệp Bắc Minh nói thẳng: “Nếu bây giờ tôi muốn một món dị bảo, đẳng cấp càng cao càng tốt!”

“Có cách gì hoặc con đường tắt nào để có được nhanh nhất không?”

Vương Yên Nhi không biết tại sao bỗng nhiên Diệp Bắc Minh lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời nghiêm túc: “Cậu Diệp, thủ đoạn có được dị bảo nhanh nhất chỉ có một, đó là Dịch Bảo Các của nhà họ Trương!”

“Hơn một nửa giao dịch lớn nhất cả thần giới đều được nhà họ Trương bao trọn, hơn nữa nhà họ Trường gần như cứ mười năm sẽ cho ra một món dị bảo trong di tịch thượng cổ!”

“Dị bảo trong di tích thượng cổ xuất hiện lần trước cũng sắp được mười năm rồi!”

“Cho nên, có lẽ dị dạo này Dịch Bảo Các rất náo nhiệt!”

“Đi, đến Dịch Bảo Các”.



Cùng lúc đó, phủ thành chủ thành phố Thần.

Một hạ nhân đưa đến một miếng ngọc: “Chủ nhân, của Thái Dương Tông đưa đến!”

“Ồ?”

Nghê Hoàng hơi bất ngờ, nhận lấy miếng ngọc bội, truyền thần lực vào trong.

Bên trong lập tức vang lên giọng của Diệp Bắc Minh: “Giúp tôi tìm người canh giữ sơn môn Thái Dương Tông, hoặc là đích thân cô đến cũng được”.
Chương 1790: Sợ hãi

Một câu nói ngắn ngủi.

Nghê Hoàng ngẩn người: “Chỉ vậy thôi? Hết rồi?”

Trên khuôn mặt của cô ta lóe lên tia lửa giận: “Đâu có ai xin giúp đỡ như vậy? Là thế nào chứ!”

“Bản tiểu thư đã sống lâu như vậy, chưa từng thấy người nào như anh ta!”

“Ai đồng ý giúp anh chứ? Còn giúp anh trông coi Thái Dương Tông, anh coi tôi là ai hả?”

“Hừ! Tôi không giúp anh đâu, anh cũng chẳng là gì của tôi!”

Nghê Hoàng tức đến bóp vỡ miếng ngọc bội!

Một lát sau, cô ta bực bội khó chịu.

Làm thế nào cũng không tĩnh tâm được!

Trong đầu vẫn luôn vang vọng câu nói đó của Diệp Bắc Minh: “Được rồi, được rồi, cô thắng rồi!”

“Lão Khâu, ông đến Thái Dương Tông một chuyến, bất luận là ai muốn gây bất lợi cho Thái Dương Tông, giết không tha!”

“Rõ!”

Trên hư không vang lên giọng nói, sau đó yên tĩnh trở lại.



Cổng lớn Dịch Bảo Các không ngừng có các võ giả đi ra đi vào.

“Nhìn bộ dạng của cậu kìa, bảo cậu đứng ở cổng tiếp đón khách, cậu làm mất hết mặt mũi của Dịch Bảo Các rồi!”

“Nhà họ Trương bỏ ra nhiều dược liệu như vậy, nâng cao cho cậu đến cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ có ích gì không?”

“Đúng là phế vật! Phế vật trong phế vật!”, một người phụ nữ có tám phần dung mạo, hà khắc chỉ vào Trương Đạc mắng mỏ.

“Cô!”

Trương Đạc tái xanh mặt, tức giận trừng nhìn người phụ nữ.

Từ sau khi ông nội bị Đường Hạo đánh tàn phế, địa vị của nhánh bên nhà Trương Đạc ở nhà họ Trương rớt xuống ngàn trượng!

Trương Đạc cũng bị điều ra cổng Dịch Bảo Các canh cổng!

Người phụ nữ hà khắc tên là Trương Trác Nhã, là chị họ của Trương Đạc.

Ông nội Trương Chính Càn khi còn ở điện Thần Hoàng, Trương Trác Nhã mở miệng ra là đệ đệ tốt, mấy lần xông vào phòng của Trương Đạc muốn ngủ cùng anh ta!

Đúng thế, là muốn ngủ cùng!

Cũng may Trương Đạc kiên định!

Không ngờ sau khi ông nội bị phế, Trương Trác Nhã trực tiếp trở mặt!

“Phế vật! Nhìn cái gì mà nhìn?”

Trương Trác Nhã trực tiếp tát một cái qua: “Còn nhìn tôi bằng ánh mắt bẩn thỉu đó của cậu, bà đây cho người moi mắt của cậu ra!”

Bốp!

Người đi đường đều nhìn qua, ánh mắt thú vị!

Trương Đạc đỏ bừng đôi mắt, không nhịn được bùng phát: “Vãi! Trương Trác Nhã, lúc trước khi cô mê hoặc tôi, cũng không nói như vậy!”

“Lúc trước còn xông vào phòng của ông đây, lúc bảo ông đây muốn cô đi cũng không tỏ thái độ này!”

Trương Trác Nhã tức đến toàn thân run lên, khuôn mặt trở nên hung dữ: “Người đâu, đánh hắn tàn phế cho tôi!”

Cùng lúc đó.

Diệp Bắc Minh và Vương Yên Nhi đứng trên phố bên ngoài Dịch Bảo Các.

Xung quanh đông người qua lại, rất nhiều võ giả chú ý đến Diệp Bắc Minh: “Trông người này giống với Diệp Bắc Minh? Nhưng trẻ hơn Diệp Bắc Minh nhiều!”

“Hắn là Diệp Bắc Minh ư?”

“Hắn làm sao có thể là Diệp tông chủ, chỉ là trông giống thôi! Thái Dương Tông xảy ra chuyện lớn như vậy, Diệp tông chủ chắc chắn sẽ không ra ngoài!”

Rất nhiều người đi đường lắc đầu.

Vương Yên Nhi lo lắng: “Cậu Diệp, chúng ta công khai như vậy có ổn thật không?”

Cô ta suy nghĩ rồi đề nghị: “Chúng ta có cần dịch dung không?”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi đang đợi họ đến gây chuyện với tôi!”

Nhìn nụ cười như tử thần của Diệp Bắc Minh, Vương Yên Nhi không nhịn được ớn lạnh!

Hai người đến cổng Dịch Bảo Các.

Cuộc chiến đã kết thục, Trương Đạc thê thảm nằm dưới đất!

Máu tươi chảy toàn thân, cũng không có chút sức chiến đấu!

“Nói cậu là phế vật, cậu đúng là phế vật! Một cảnh giới Thần Hoàng sơ kỳ lại không đánh lại được năm người cảnh giới thần tôn đỉnh phong!”

“Đúng là phế vật trong phế vật! Nếu không phải có lão tàn phế ông nội cậu, cậu có tư cách sử dụng nhiều đan dược thế không?”

Ánh mắt Trương Trác Nhã băng lạnh: “Sỉ nhục vu khống người kế thừa gia tộc có kết cục thế nào, cậu tự biết phải không?”

“Người đâu, phế đan điền của cậu ta cho tôi, giáng làm hạ nhân!”

Năm ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong cười âm hiểm đi đến!

Đang định ra tay.

“Dừng tay!”

Một giọng nói lạnh như băng vang lên.

Năm ông lão cảnh giới thần tôn đỉnh phong cảm thấy như một đôi tay vô hình bóp cổ họng của họ, lại không dám động đậy thật!

Trương Trác Nhã quay đầu, đôi mắt hung dữ: “Chuyện của nhà họ Trương, anh cũng dám nhúng tay? Không nhìn thấy mọi người chỉ xem trò vui, không ai lo chuyện bao đồng sao?”

“Tên nhóc nhà anh tên gì? Thật to gan!”

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: “Tôi tên là Diệp Bắc Minh! Cô có câu hỏi gì nữa không?”

Diệp Bắc Minh!

Nghe thấy ba chữ này, thời gian như dừng lại!

Đồng tử của tất cả mọi người đều co lại, kinh sợ nhìn qua!

Sượt sượt sượt lùi xuống mấy chục bước, gần như khó thở!

Trương Trác Nhã sợ đến hai chân run lên, thụp ngồi xuống đất, tà váy chảy xuống chất lỏng!

Lại sợ đến tè luôn tại chỗ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK