“Mục Hàn!”
Người Vô Tướng thần cung biến sắc, nhận ngay ra chủ của cái đầu đó là ai.
Bọn họ thấy Mục Hàn đang trừng to mắt, biểu cảm đầy hoảng sợ.
Giống như trước khi chết đã nhìn thấy việc gì rất đáng sợ vậy.
Xoạt xoạt xoạt!
Tiếng bước chân vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại.
Một thanh niên đang bước vào đại điện.
“Cậu ta nói mình tên là Diệp Bắc Minh hả?”
“Là Diệp Bắc Minh đã giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ kia sao?”
“Là cậu ta đó ư? Sao lại là cậu ta được!”
“Theo tin tức mới nhất thì chẳng phải tên này đã bị tàn phế rồi à?”
Cả đại điện nhốn nháo, vô số ánh mắt dán vào người Diệp Bắc Minh.
Kinh ngạc!
Bất ngờ!
Khó tin!
Mạc Ninh Nhi che kín miệng nhỏ: “Cô chủ, là cậu ta thật sao?”
Ngay khi cô gái đeo khăn che mặt nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì cũng lộ ra sự ngạc nhiên.
Gương mặt xinh đẹp vốn phẳng lặng như nước giờ lại hiện lên sự khiếp sợ xen lẫn khó tin: “Là ai chữa trị cho cậu ta thế? Không thể nào!”
Lý Vân Phi có chút hiếu kỳ: “Có chút thú vị đó”.
Diệp Bắc Minh không quan tâm tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ánh mắt anh trầm xuống.
Ở khu vực trung tâm đại điện, Nam Cung Uyển đang bị nhốt trong một cái nhà giam.
Sát ý trong mắt anh dâng cao: “Uyển Nhi!”
Lửa giận trong anh bùng cháy dữ dội, anh lao thẳng tới chỗ Nam Cung Uyển.
“Oắt con, mặc kệ cậu là Diệp Bắc Minh hay Diệp Nam Thần, ở đây là Vô Tướng thần cung!"
Một lão già ở Huyền Vũ tông hét to: “Không tới lượt cậu ra oai ở đây đâu!”
Vì muốn lấy lòng Vô Tướng thần cung, người nọ tung chưởng nhắm ngay vào Diệp Bắc Minh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh quát to.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm khủng khiếp vang vọng, máu bay đầy trời.
Lão già Huyền Vũ tông vừa mới ra tay kia đã bị đánh bay ra ngoài, giữa đường lăn đùng ra chết.
“Này...”
Mọi người ở đây chết lặng.
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã bước tới chỗ lồng giam kia.
Kiếm Đoạn Long vụt qua.
Tiếng nổ vang lên, lồng giam kia bị chia năm xẻ bảy.
“Uyển Nhi!”
Diệp Bắc Minh ôm chầm Nam Cung Uyển đang hôn mê bất tỉnh: “Người thiếu máu, cơ thể suy nhược!”
“Chết tiệt!”
Anh hét to.
Đôi mắt anh dày đặc tơ máu, mặt tối sầm, nhìn một lão già nhà họ Trịnh rồi nói: “Đem tới đây!”
Anh đưa tay chộp lấy, huyết long gào thét, hốt hết mười gốc Huyết Sâm lại đây.
Ông già nhà họ Trịnh vô cùng lo lắng: “Cậu... nhóc con, Huyết Sâm này là quà nhà họ Trịnh tặng cho Vô Tướng thần cung, cậu không thể dùng nó được!”
Diệp Bắc Minh mặc kệ mọi thứ.
Anh bóp chặt mười gốc Huyết Sâm kia, chất lỏng bên trong rớt xuống miệng Nam Cung Uyển.
“Lãng phí, quá lãng phí!”, lão già nhà họ Trịnh tức giậm chân.
Nam Cung Uyển mở mắt: “Anh... Bắc Minh? Tôi đã chết rồi sao?”
“Thật may ra, chúng ta đã gặp nhau ở địa ngục rồi”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Uyển Nhi, tôi không chết mà cô cũng không chết!”
“Chỉ cần có tôi ở đây thì cô không có việc gì hết!”
Dứt lời, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Bắc Minh đưa tay lên lấy ra mười ba cây ngân châm.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Chúng đâm vào cơ thể Nam Cung Uyển.
Một cảnh tưởng khiến người người khó tin đã xuất hiện, vết thương trên người Nam Cung Uyển khôi phục với tốc độ chóng mặt.
Mạc Ninh Nhi kinh hãi: “Đây là...”
Cô gái đeo khăn che mặt nhìn chăm chú đáp: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, đó là Quỷ Môn Thập Tam Châm của Hoa tộc đã thất truyền từ lâu!”
“Cái gì?”
“Đây là Quỷ Môn Thập Tam Châm ư?”
“Người Hoa tộc chẳng phải đã...”
Cả đại điện huyên náo xôn xao.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
Phần lớn người trong số đó chăm chú nhìn Diệp Bắc Minh.
Anh không quan tâm tới ánh mắt của bọn họ mà ôm chầm lấy Nam Cung Uyển: “Uyển Nhi, chúng ta đi thôi!”
“Đi đâu?”
Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Người trẻ tuổi à, cậu tưởng Vô Tướng thần cung là nơi cậu muốn tới thì tới muốn đi thì đi hả?”
Mọi người quay đầu lại.
Ở nơi cao nhất của đại điện là người đứng đầu Vô Tướng thần cung, Hà Vấn Thiên.
Khi ông ta vừa dứt lời, mười người từ bốn phương tám hướng lao ra bao vây Diệp Bắc Minh.
Xoạt xoạt xoạt.
Đám khách khứa kia đều lùi ra sau, sự sợ hãi khiến bọn họ nghẹt thở, tim như muốn nổ tung.
Đó là mười vị Chí Tôn.
Họ đều là thái thượng trưởng lão của Vô Tướng thần cung.
Diệp Bắc Minh ôm Nam Cung Uyển đứng vững giữa đám đông.
Vẻ mặt anh đầy ngạo mạn, trên người toát ra một luồng khí thế vô địch: “Uyển Nhi, có sợ không?”
Nam Cung Uyển lắc đầu nói: “Tôi không sợ!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Đi thôi, hôm nay ai dám ngăn cản tôi thì tôi sẽ giết kẻ đó!”
“Nếu Vô Tướng thần cung dám ra tay thì tôi giết Vô Tướng thần cung!”
“Ôi trời!”
Một tràng tiếng than sợ hãi vang lên.
Giết Vô Tướng thần cung sao?
Thật là mạnh miệng.
Hà Vấn Thiên tức đến độ phải bật cười: “Bắt!”
“Từ đã!”
Một giọng nói già nua bỗng nhiên vang lên: “Hỏa Linh môn nguyện chiến một trận vì cậu Diệp!”
“Cái gì?”
Mọi người sững sờ, khiếp sợ nhìn một ông lão tóc đỏ đang bước ra khỏi đám đông.
Chương 921: Nên quỳ xuống tạ tội
“Lão quái họ Thạch kia, ông bị điên rồi hả?”
“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà ông đối địch với Vô Tướng thần cung hay sao?”
Hỏa Linh môn, Thạch Phá Thiên, cảnh giới Chí Tôn.
Ngay khi ông ta nói thế đến Hà Vấn Thiên cũng sững sờ chốc lát.
Ông ta nhíu mày nói: “Thạch Phá Thiên, ông có ý gì đó?”
Thạch Phá Thiên cười nói: “Không có ý gì hết, lúc cậu Diệp đại náo ngục giam Trấn Hồn có vô tình cứu lão phu một mạng!”
“Thế nên, nếu Vô Tướng thần cung muốn đối đầu với cậu Diệp, vậy thật ngại quá”.
Ông ta từ từ bước ra, đứng ngay sau lưng Diệp Bắc Minh.
Sau lưng ông ta bùng lên ngọn lửa hừng hực, quát to: “Tôi đây xin sóng vai chiến với cậu Diệp một trận... tử chiến!”
“Này...”
Khí tức khủng bố tỏa ra khiến mọi người chết lặng.
Ánh mắt Hà Vấn Thiên lạnh như hầm băng: “Thạch Vấn Thiên, chỉ dựa vào một mình ông với Hỏa Linh môn thì sợ rằng không bảo vệ nổi Diệp Bắc Minh đâu!”
“Còn lão phu thì sao?”
“Còn tôi nữa!”
“Thêm tôi vào với!”
“Hì hì, cậu Diệp đã cứu mạng lão già này, sao lão có thể vong ân phụ nghĩa chứ?”
Lại có hơn mười người bước ra khỏi đám đông.
Bọn họ chậm rãi bước đến phía sau Diệp Bắc Minh.
Ánh mắt bọn họ rất kiên định.
Mí mắt khách khứa ở đây chớp lên chớp xuống, miệng há hốc, cằm suýt rớt xuống đất.
Bọn họ nuốt nước miếng ừng ực điểm danh: “Nhân Vương... Sở Thiên Hùng!”
“Bắc Lương Kiếm Đế... Đông Hoàng Trường Thiên!”
“Thái thượng trưởng lão của Đạo Tông... đạo trưởng Xích Dương!”
“Còn có một trong thập đại ác quỷ của Quỷ Vân Quật... Quỷ Bà!”
Khí tức khiếp người ngưng tụ lại.
Mọi người đứng đây mặt đỏ tai hồng, nhịp thở dồn dập.
“Mẹ ơi... chuyện gì xảy ra thế này?”
“Những lão quái vật đó sao lại bỗng nhiên chạy qua nói chuyện giúp Diệp Bắc Minh thế?”
“Ai đó có thể giải đáp cho tôi biết tại sao không?”
Mọi người run rẩy, bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Bọn họ sợ suýt ngất xỉu.
Mỗi một người bước ra đều khiến ánh mắt Hà Vấn Thiên chết trân.
Cuối cùng.
Mắt Hà Vấn Thiên đỏ mừng như nhỏ máu: “Các người... bị điên hết rồi à?”
“Chỉ vì một tên Diệp Bắc Minh mà tình nguyện làm kẻ địch của Vô Tướng thần cung sao?”
“Cung chủ, làm sao đây, còn ra tay nữa không?”
Đến cả mười vị thái thượng trưởng lão cảnh giới Chí Tôn của Vô Tướng thần cũng không nhịn được mà lùi về sau.
Đúng lúc đó.
Cô gái đeo khăn che mặt cất giọng nói: “Hà cung chủ, Y Thánh Cung cũng muốn ra mặt bảo vệ tính mạng của tên kia!”
“Cái gì?”
“Y Thánh Cung cũng muốn bảo vệ Diệp Bắc Minh sao?”
Khách khứa ở đây đều hóa đá, lòng bọn họ nhấc lên sóng to dữ dội.
Hà Vấn Thiên không thể nào tin vào lỗ tai của mình: “Cô Mộc Dao à, cô... cô đại diện thay mặt Tuyệt Trần Y Tiên đến đây đó!”
“Cô biết câu nói ấy có nghĩa gì không hả?”
Tần Mộc Dao gật đầu đáp: “Biết, đây là ý của tôi, đồng thời cũng là ý của sư phụ tôi!”
Mọi người ngơ ngác: “ Vãi đạn... tên Diệp Bắc Minh này có lai lịch gì thế?”
Tất cả khiếp sợ.
Một tên nhãi nhép đến từ hạ giới mà lại được nhiều thế lực che chở vậy ư?
“Cứ tiếp tục như vậy e rằng Vô Tướng thần cung cũng không dám động đến người nọ!”
“Tuy rằng Vô Tướng thần cung hùng mạnh, nhưng cũng không dám làm kẻ địch của bọn Thạch lão quái và Nhân Vương!”
“Còn có Y Thánh Cung tuyệt đối không thể đắc tội nữa...”
Mọi người vô cùng tò mò.
Ánh mắt quét lên quét xuống cả người Diệp Bắc Minh.
Sắc mặt Hà Vấn Thiên tối sầm.
Bỗng nhiên.
“A di đà phật!”
Một vị cao tăng trụ trì Lôi Âm Tự bước tới, hai tay chắp lại với nhau: “Diệp thí chủ à, bần tăng đứng ra nói vài lời nhé”.
“Diệp thí chủ tàn sát đệ tử của Vô Tướng thần cung, lại đại não Vô Tướng thần cung sẽ tạo thành ảnh hưởng rất nghiêm trọng!”
“Dựa theo luật lệ của đại lục Thượng Cổ, giết người đền mạng âu là chuyện hiển nhiên!”
“Nhưng nhiều người bạn đứng ra nói chuyện giúp Diệp thí chủ như thế rồi, Hà cung chủ cũng không thể không nể mọi người được!”
Trụ trì Lôi Âm Tự nhìn Diệp Bắc Minh rồi mỉm cười từ bi nói: “Hay là như vậy nhé, Diệp thí chủ quỳ xuống dập đầu tạ tội với Hà cung chủ được rồi!”
“Chuyện cậu giết đệ tử Vô Tướng thần cung coi như bỏ qua! Dù sao làm người nên tìm chỗ khoan dung mà độ lượng!”
Dứt lời, hàng chục giọng nói hùa theo.
“Đúng thế!”
“Nên quỳ xuống!”
“Diệp Bắc Minh, theo lý mà nói giết người phải đền mạng, đại sư Vô Giới chỉ bảo cậu quỳ xuống đã nhân từ lắm rồi đó!”
Trụ trì Lôi Âm Tự đại sư Vô Giới mỉm cười nhìn Hà Vấn Thiên hỏi: “Hà cung chủ, ông cảm thấy thế nào?”
Hà Vấn Thiên gật đầu nói: “Nếu hôm nay tên này quỳ xuống nhận tội thì hôm nay coi như bỏ qua việc này!”
Đại sư Vô Giới nhìn Diệp Bắc Minh bảo: “Diệp thí chủ, cậu thấy rồi đó?”
“Mau quỳ xuống tạ tội đi”.
Chương 922: Mấy người là cái thứ gì?
Diệp Bắc Minh cảm thấy nực cười: "Ông là cái thá gì?"
"Bảo tôi quỳ xuống? Ông cũng xứng?"
"Rống!"
Một tiếng rồng ngâm vang vọng toàn bộ đại điện.
Chẳng ai ngờ được Diệp Bắc Minh lại trực tiếp ra tay!
Từ bên trong kiếm Đoạn Long, bóng mờ của một con huyết long phóng ra, anh chém về phía đầu đại sư Vô Giới!
Đại sư Vô Giới thở dài, đôi mắt lạnh như băng, lắc đầu nói: "Hầy, Diệp thí chủ, bần tăng cho cậu một con đường sống!"
"Cậu lại cam chịu rơi vào địa ngục, cũng được thôi, hôm nay, vì Phật Tổ, bần tăng sẽ thu phục tôn ác ma là cậu!"
Đại sư Vô Giới chợt giẫm xuống đất, gạch dưới chân nổ tung.
Hơi thở của cảnh giới Chí Tôn bùng nổ.
Khách khứa xung quanh hoảng sợ lùi lại!
Đại sư Vô Giới giơ tay cầm một cái chén ăn bằng vàng, đâm về phía kiếm Đoạn Long!
Trong chớp mắt tiếp xúc với kiếm Đoạn Long, nó chợt vang lên một tiếng "cạch", rồi nổ tung!
"Sao có thể!"
Đại sư Vô Giới biến sắc.
Gần như là cùng một lúc.
Rống!
Cùng với tiếng rồng ngâm, kiếm Đoạn Long rơi xuống.
Trong nháy mắt, đại sư Vô Giới hóa thành một bãi sương máu, chết không nhắm mắt ngay tại chỗ!
Một kiếm của Diệp Bắc Minh chém chết Chí Tôn!
Toàn trường xôn xao!
Mạc Ninh Nhi che miệng nhỏ: "Trời ạ! Cô chủ, anh ta... làm sao có thể!"
Thân thể Tần Mộc Dao run lẩy bẩy: "Kẻ này, rốt cuộc là ai?"
Đôi mắt Hà Vấn Thiên khiếp sợ.
Con ngươi Lý Vân Phi cũng co rụt lại, hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Bắc Minh có thể giết chết đại sư Vô Giới!
Mười mấy người Thạch Phá Thiên, Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà vô cùng chấn động nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh!
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại từ cơn khiếp sợ!
Vèo!
Diệp Bắc Minh quay người, bước ra một bước.
Ảnh Thuấn!
Anh đi đến trước mặt một người đàn ông trung niên, nghiền ép kiếm Đoạn Long xuống: "Vừa rồi ông đồng ý bảo tôi quỳ xuống?"
Phụt!
Một mảnh sương máu nổ tung!
"Còn cả anh?"
Phụt!
Mảnh sương máu thứ hai!
Phụt!
Mảnh thứ ba, thứ tư...
Chưa đến mười lượt hô hấp, tất cả những người vừa nãy hùa theo bảo Diệp Bắc Minh quỳ xuống đều bị giết chết!
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh: "Diệp Bắc Minh tôi quỳ trời đất, quỳ sư phụ, quỳ bố mẹ!"
"Các người là thứ gì? Có tư cách bắt tôi quỳ xuống sao?"
"Còn ai muốn để tôi quỳ xuống nói xin lỗi nữa không?"
Nơi ánh mắt anh đảo qua!
Đồng loạt cúi đầu xuống!
Thân thể bọn họ run lên, da đầu như muốn nổ tung.
"Tên này muốn lên trời sao?"
"Ông trời của tôi ơi, Thánh Cảnh giết Chí Tôn?"
"Chí Tôn cũng không đỡ nổi một kiếm của cậu ta? Ai còn dám đối địch nữa!"
"Ừng ực... Ừng ực..."
Vô số người tu võ nuốt nước bọt, trong lòng cực kỳ chấn động.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chỉ vào Hà Vấn Thiên: "Hôm nay tôi muốn đi, ông còn muốn cản tôi sao?"
Cộc!
Sau lưng anh truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.
Mười mấy người Thạch Phá Thiên, Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà đồng thời tiến về phía trước một bước.
"Các người!"
...
Trên trán Hà Vấn Thiên nổi gân xanh, suýt chút nữa bị tức chết!
Đúng lúc này.
Lý Vân Phi mỉm cười: "Tông chủ, nếu có nhiều người như vậy đều đứng ra nói cho tên này, vậy cứ để bọn họ đi đi".
"Cái gì?"
Ai nấy đều kinh ngạc.
Nhìn về phía Lý Vân Phi!
Hà Vấn Thiên vô cùng nghi ngờ: "Vân Phi? Nam Cung Uyển... Cậu chắc chắn?"
Lý Vân Phi cười cực kỳ rực rỡ: "Tông chủ, tôi chắc chắn".
Đôi mắt già nua của Hà Vấn Thiên lập lòe, nhìn Diệp Bắc Minh và Nam Cung Uyển: "Từ giờ trở đi, Nam Cung Uyển không còn là đệ tử của Vô Tướng thần cung".
"Diệp Bắc Minh, cậu có thể đi!"
Nam Cung Uyển cắn cắn môi đỏ: "Cảm ơn cung chủ".
"Chỉ vậy thôi? Một đám phế vật, sau này nghe thấy tên Diệp Bắc Minh tôi thì nhớ cút ngay lập tức!", Diệp Bắc Minh ôm Nam Cung Uyển rời đi.
Dứt lời, mọi người trong đại điện hoàn toàn sửng sốt!
Chưa từng thấy người nào kiêu căng ngông cuồng đến thế!
Không biết bao lâu sau.
Thạch Phá Thiên lên tiếng: "Hà cung chủ, xin từ biệt!"
Sau đó.
Sở Thiên Hùng chắp tay: "Hà cung chủ, xin cáo từ!"
"Cáo từ!"
Mười mấy người Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Quỷ Bà cũng quay đầu bỏ đi.
Sát ý lập lòe trong mắt Hà Vấn Thiên: "Từ giờ trở đi, những thế lực rời đi này đều xếp vào danh sách đen của Vô Tướng thần cung!"
"Rõ!"
Một lão già gật đầu, lấy giấy bút ghi lại danh sách.
Mạc Ninh Nhi cảm thấy kỳ quặc, nhìn Tần Mộc Dao: "Cô chủ, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không phải Lý Vân Phi cần dị hỏa sao? Sao lại thả Nam Cung Uyển đi?"
"Còn cả tên Diệp Bắc Minh kia nữa, thực lực của anh ta... rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
Tần Mộc Dao lắc đầu: "Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta".