Diệp Bắc Minh vút qua trời ngang giống như một ngôi sao băng.
Bùm! Một tiếng nổ cực lớn đụng mạnh xuống quảng trường của Vạn Ma Cốc.
"Oa, khí tức huyết mạch thật là nồng đậm!”
Vu Cửu cười giễu cợt: “Mày chính là thứ ti tiện mà hai tên phế vật này sinh ra?”
“Mày không cần phải sống nữa đâu!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, giậm chân hô: “Huyết long, Ma long, ra đi!”
Anh có thể cảm nhận được thực lực của người trước mặt này vô cùng khủng bố, tuyệt đối nằm trên ngưỡng Thiên Tôn!
Vô số tiếng rồng ngâm nối tiếp nhau vang lên!
Một con huyết long dài hàng ngàn mét cùng chín con ma long màu đen tuyền lao ra từ phía sau Diệp Bắc Minh, bổ thẳng về phía Vu Cửu!
Vu Cửu nhếch môi cười gằn: “Ra tay với tao? Đúng là chán sống!”
Diệp Thanh Lam cùng Dạ Huyền thấy vậy đều kinh hãi hét lên: “Minh Nhi, đừng, hắn là Thiên Tôn sơ kỳ đó!”
Diệp Bắc Minh giống như không nghe thấy, cùng thập long tề tựu lại!
Vu Cửu giơ tay hời hợt quơ qua một chưởng!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, huyết long nổ tung tại chỗ!
Chín con ma long còn lại cũng rống lên tiếng gầm thê lương rồi hóa thành ma khí mà tan biến!
“Chỉ có tí trình độ này thôi sao?”, Vu Cửu cười cợt lắc đầu.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát: “Mày kiêu ngạo cái quái gì? Trong vòng ba chiêu tao nhất định sẽ đánh bại mày!”
“Ồ, vậy sao?”
Vu Cửu không chút để tâm.
Diệp Bắc Minh lao ra từ trong lớp ma khí ngập trời, tay nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, phát động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể!
Vu Cửu cười nói: “Kiếm khí vạn trượng? Tao sợ quá mà!”
Chỉ cần một cái chạm đầu ngón tay, kiếm khí vạn trượng trong nháy mắt tan biến giống như băng tuyết nhìn thấy ánh sáng mặt trời!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nghiền ép tới!
“Kiếm khí của mày đều hóa hư không rồi, chỉ dựa vào thanh kiếm rách nát này cũng muốn làm tao bị thương?”, khóe miệng Vu Cửu vẫn treo ý cười bỡn cợt như cũ.
Hắn cực kỳ kiêu căng giơ lên một tay, năm ngón tay không chút ngần ngại tóm về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Tại khoảnh khắc hắn tóm gọn lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Năm ngón tay của hắn ta ngay lập tức nổ tung, xương trắng trơ ra, máu chảy đầm đìa: “A…. đây là vũ khí gì?”
Vội rút lui trong kinh hoàng!
Diệp Bắc Minh căn bản không cho hắn cơ hội, nhanh chóng vận dụng tầng thứ hai của phép tắc thời gian truy đuổi theo!
Phép tắc thời gian tầng thứ hai, thời gian đóng băng!
Diệp Thanh Lam, Dạ Huyền cùng Lạc Khuynh Thành đều bất động giống như bị thi triển bùa hạn chế!
Duy chỉ có Vu Cửu là vẫn có thể di chuyển như cũ!
Chỉ là tốc độ chậm hơn gấp trăm lần!
Tốc độ của Diệp Bắc Minh không hề bị ảnh hưởng!
“Mày…. mày vậy mà lĩnh ngộ được phép tắc thời gian? Làm sao có thể như vậy được!"
Diệp Bắc Minh một bước lướt tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chĩa thẳng về phía đan điền của hắn!
"Không... xin cậu đừng phế bỏ tôi…. Diệp Bắc Minh có gì từ…”
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên qua!
Vu Cửu cảm giác được đan điền trong cơ thể mình như bị xé rách, toàn thân đau đớn gần như co rúm một chỗ, tựa như một con chó chết bay ra ngoài!
Phép tắc thời gian, tầng thứ hai, giải trừ!
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Diệp Thanh Lam choáng váng đến mức không khép nổi miệng.
Bà còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đan điền của Vu Cửu đã bị con trai chém nát rồi? Còn khiến hắn lăn lộn dưới đất kêu gào?
Hai mắt Dạ Huyền sáng lên: “Phép tắc thời gian, nhất định là phép tắc thời gian!”
Diệp Bắc Minh lúc này đã đi tới trước người Vu Cửu!
Vu Cửu nào còn dáng vẻ ngạo nghễ điềm tĩnh vừa rồi!
Hai tay hắn bấu xuống đất, không ngừng hoảng loạn lùi về sau!
“Diệp Bắc Minh…. ồ không, cậu Diệp… không đúng không đúng, cậu là con trai của Dạ Huyền…”
“Thiếu điện hạ, cậu là thiếu điện hạ… tôi là con chó trung thành nhất của cậu, cậu không thể giết tôi được”, đối mặt với cái chết, tôn nghiêm căn bản không là gì cả!
Dạ Huyền quát lên: “Minh Nhi, kẻ này là một trong ba tên đã khiến Hoa tộc thượng cổ tại đại lục Hỗn Độn lúc đầu bị diệt tộc!”
“Là mày?”
Diệp Bắc Minh nheo mắt.
Vu Cửu vội vàng gật đầu: "Đúng... là tôi”.
“Diệp Bắc Minh cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người đến từ Hỗn Độn Giới!”
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh càng thêm mãnh liệt: “Là mày vậy thì đúng rồi!”
Anh hung hăng đạp mạnh xuống đùi của hắn!
“Là mày đã tiêu diệt Hoa tộc thượng cổ?”
Khi cước thứ hai hạ xuống, chiếc đùi còn lại của Vu Cửu cũng đã bị phế bỏ!
“Là mày truy giết hơn trăm vị sư phụ của tao?”
Đến cước thứ ba, thứ được gọi là ‘chiếc chân thứ ba’ của đàn ông trên người Vu Cửu đã biến thành đống thịt vụn!
“Hôm nay cũng là mày bắt sư tỷ của tao? Làm bị thương cha mẹ tao? Uy hiếp cha tao?”
Theo từng câu hỏi tội là một lần giẫm đạp tàn bạo.
Từng tấc xương của Vu Cửu đều vỡ lìa!
Chỉ còn lại phần đầu là sống sót, duy trì ý thức!
Hắn ta bị dọa tới ngây ngốc!
Chưa từng gặp qua người nào tàn nhẫn như vậy!
“Minh Nhi bị cái gì kích thích vậy…”
Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam tự hỏi liếc nhau một cái.
Giọng nói run run cầu xin của Vu Cửu lại vang lên: “Thiếu điện hạ tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một mạng đi mà!”
“Cậu muốn làm gì tôi cũng hứa với cậu!”
“Tôi sẵn sàng trở thành con chó của cậu!”
Giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tại sao lại truy lùng Hoa tộc thượng cổ?”
Vu Cửu không dám giấu diếm: “Để tìm ra vũ khí thượng cổ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”
“Những kẻ phản kháng, giết không tha…”
Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Mày bắt cha mẹ và sư tỷ của tao tới đây để làm gì?”
Vu Cửu chỉ còn lại phần đầu nghẹn ngào đáp: “Xá lợi Ma cốt!”
“Thứ này là vật mà một vị đại năng của Thiên Ma tộc thượng cổ sau khi tọa hóa để lại”.
“Bên trong chôn giấu một bảo vật chấn động của Thiên Ma tộc, khi Dạ Huyền chạy trốn khỏi Thiên Ma tộc đã mang theo thứ này!"
“Tôi nghi ngờ ông ấy đã cất giấu thứ đó ở đây, cho nên mới ép buộc ông ấy đi tìm…”
Diệp Bắc Minh nghe vậy liền ngoái đầu nhìn Dạ Huyền!
“Cha, điều hắn nói đều là thật sao?”
Dạ Huyền gật đầu: "Minh Nhi, nguồn gốc thực sự của cha là từ Hỗn Độn Giới!”
“Tám người chúng ta trốn thoát đến thế giới Bản Nguyên, ở nơi hoang dã nhất tìm được một đại lục vô chủ”.
"Để tưởng nhớ Hỗn Độn Giới nên đã đặt tên là đại lục Hỗn Độn…”
Sau khi Dạ Huyền giải thích.
Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh!
Dạ Huyền còn có một người em trai cùng cha khác mẹ!
Thì ra Dạ Huyền mới là Thánh tử của Thiên Ma tộc!
Đáng tiếc cha mẹ của ông đều mất sớm.
Mẹ của người em trai kia đã dùng thủ đoạn nhanh gọn tắm máu một chi của Dạ Huyền!
Khiến Dạ Huyền chỉ có thể đưa Tử Huyền cùng hai người em trai và em gái chạy trốn khỏi Hỗn Độn Giới.
Hơn nữa còn mang theo xá lợi Thiên Ma!
Sau khi bị lùng giết vô số lần, Dạ Huyền tình cờ gặp được Diệp Thanh Lam, rồi có Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh không ngờ tới thân thế của cha mình lại trắc trở như vậy: “Cha, vậy xá lợi Ma cốt đâu rồi?”
Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam nhìn nhau.
“Minh Nhi, xá lợi Ma cốt đó đang ở trong cơ thể con!”
“Bên trong con?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Sao bản thân anh lại không phát hiện ra?
Vu Cửu, người chỉ còn lại cái đầu nhìn tới mà rợn người kia kinh ngạc kêu lên: “Thì ra là vậy, xá lợi Ma cốt thì ra lại nằm trong người cậu!”
“Không phải trong cơ thể nó mà là trong huyết mạch của nó!”, Dạ Huyền lắc đầu.
"Cái gì!!!"
Vu Cửu giật mình kinh sợ: “Các người điên rồi sao? Vậy mà đem thứ đó dung hòa với hắn?”
Diệp Bắc Minh nghe vậy lập tức hiểu ra!
Chẳng trách suốt một đường này, chỉ cần là người của Ma tộc thì khi gặp anh đều sẽ quỳ gối cúi đầu xưng thần!
Dạ Huyền là cha của anh, theo lý mà nói, huyết mạch Ma tộc càng thêm thuần khiết!
Nhưng cũng không có hiện tượng kỳ quái như vậy!
Hóa ra tất cả những điều này đều do xá lợi Ma cốt bên trong cơ thể anh?
Đột nhiên.
Đầu của Vu Cửu rung lắc dữ dội, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Không... Chủ nhân, đừng mà… á!”
Đầu hắn bất thình lình nổ tung!
Trở thành một màn sương mù đẫm máu!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, chuyện này không phải do anh làm.
Mà điều kỳ dị là sương máu dần ngưng tụ biến thành một khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi!
Cùng Dạ Huyền có năm sáu phần tương đồng: “Anh trai tốt của tôi ơi, anh đúng là đành lòng mà! Vậy mà đem xá lợi Ma cốt dung hòa vào trong huyết mạch của loại phế vật này?”
Con ngươi Dạ Huyền nghiêm nghị, phun ra hai chữ: “Đế Trần!”
Chương 2019: Ta muốn tiểu súc sinh đó phải chết
“Anh trai tốt của tôi, đã mấy chục triệu năm không gặp, vậy mà anh vẫn còn nhớ đến tôi?”, Đế Trần cười quỷ dị nói.
Con ngươi Dạ Huyền hiện lên lửa giận: “Cho dù mày có biến thành tro bụi, ông đây vẫn nhận ra mày”.
“Ha ha ha!”
Đế Trần cười mỉa mai, nghiền ngẫm nói: “Anh tức giận sao? Nếu tôi nói cho anh biết, năm đó mẹ của anh”.
“Là do chính tay tôi giết, anh có càng tức giận hơn không?”
“Mày nói cái gì?”
Dạ Huyền như phát điên, dường như hét lên: “Đế Trần, mày nói lại một lần nữa, mẹ tao là do mày hại chết sao?”
Đế Trần cười chế giễu: “Cũng không tính là tự tay giết chết”.
“Năm đó, sau khi phụ hoàng qua đời, Thiên Ma Tộc cũng không thể không có chủ nhân”.
“Mẹ anh lúc đó nghĩ đến việc để anh kế vị Hoàng vị của Thiên Ma Tộc, mà vị trí này vỗn dĩ là của tôi!”
“Con tiện nhân đó không đồng ý nhường vị, vậy mà còn mắng tôi một trận, vậy thì thật ngại quá”.
“Chúng tôi đưa bà ta tới bờ sông Mặc Uyên, mặc dù tôi không tự tay giết chết bà ta, nhưng tôi trực tiếp đẩy bà ta xuống!”
Mỗi một câu nói.
Đều giống như con dao hung hãn đâm sâu vào trái tim Dạ Huyền.
Khi câu nói cuối cùng vang lên.
Dạ Huyền trực tiếp lao lên.
Đầu người được ngưng tụ bởi sương máu nổ tung, bị Dạ Huyền đánh xuyên qua.
Sương máu lại ngưng tụ một lần nữa: “Ha ha, anh trai tốt của tôi, đừng tức giận chứ”.
“Một nhà ba người của anh đều ở đây à? Để tôi xem xem, đây chính là cháu trai lớn của tôi phải không?”
Diệp Bắc Minh mở miệng: “Đế Trần đúng không? Ông ăn nói cẩn thận, đợi tôi đến diệt cả nhà họ Đế của ông!”
Ngữ điệu bình tĩnh.
Không có chỗ cho sự nghi ngờ.
Năm ngón tay nắm lại.
Phần Thiên Chi Diễm lao ra, đem đám sương máu kia thiêu đốt tại chỗ.
Diệp Bắc Minh bước lên trước, giúp cha mẹ mình chữa thương.
Vừa nói về chuyện Hắc Thủy Tộc.
“Minh Nhi, chuyện con nói là thật sao? Hắc Thủy Tộc thật sự trở lại rồi?”, sắc mặt Dạ Huyền đại biến.
Diệp Bắc Minh khẳng định gật đầu: “Cha, mẹ, nhiều nhất là một tháng nữa, các thế giới cao cấp có tiếp xúc với biển Hỗn Độn sẽ bị ô nhiễm”.
“Đến lúc đó, toàn bộ giới võ đạo nhất định sẽ xảy ra kiếp nạn lớn”.
“Mọi người đi tìm Nhược Giai, Tôn Thiến, Đông Phương Xá Nguyệt bọn họ, trong vòng một tháng, dù có tìm được hay không, nhất định phải lập tức quay về đại lục Hỗn Độn!”
“Tâm Nhi, Nặc Nhi con cũng tìm thấy rồi, chúng đang ở Thần Ngự tông”.
“Có điều, con không nhận chúng...”
Diệp Bắc Minh nhanh chóng giải thích tình hình của mọi người một lượt.
Để cha mẹ mình tới Thần Ngự tông một chuyến, tốt nhất có thể đem theo con gái mình tới đại lục Hỗn Độn.
“Được, những việc này giao cho chúng ta”.
Hai người gật đầu.
Lạc Khuynh Thành cau mày: “Tiểu sư đệ, còn em thì sao?”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Em phải nghĩ cách tới Hỗn Độn Giới một chuyến”.
“Con muốn tới Hỗn Độn Giới?”
Dạ Huyền bị dọa cho giật mình, quả quyết lắc đầu: “Không được, Minh Nhi! Bây giờ con mà đến Hỗn Độn Giới thì chẳng khác nào chui đầu vào rọ”.
Diệp Bắc Minh nhìn Dạ Huyền: “Cha, con có lý do nhất định phải tới đó”.
“Trong Hỗn Độn Giới có Hỗn Độn Chân Hỏa, chỉ khi tìm được vật này, mới thật sự hoàn toàn trấn áp Hắc Thủy Tộc”.
Anh lại đem chuyện một trăm sư phụ đã qua đời.
Họ chỉ còn sót lại một tia linh hồn cuối cùng, hóa thành tượng đài định hình linh hồn nói với cha mẹ mình.
“Sư phụ...”
Lạc Khuynh Thành bật khóc.
Lông mày Dạ Huyền nhíu chặt lại với nhau.
Đột nhiên, Diệp Thanh Lam mở miệng: “Minh Nhi, con cứ đi đi”.
“Lam Nhi?”
Dạ Huyền kinh ngạc nhìn qua.
Diệp Thanh Lam lắc đầu: “Đây là vận mệnh của con trai chúng ta, cũng là cơ hội của toàn bộ giới tu võ”.
“Cho dù chúng ta muốn làm rùa rụt cổ, lẽ nào con cháu chúng ta cũng hèn nhát như vậy sao?”
Vừa nói.
Diệp Thanh Lam vừa bước lên phía trước, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, mẹ tin ở con”.
“Con cứ yên tâm đi làm mọi việc, chúng ta đợi con tại đại lục Hỗn Độn”.
Rất nhanh, Diệp Bắc Minh đã tiễn cha mẹ và sư tỷ mình rời đi.
Một giây sau.
Bằng một niệm thức.
Một chiếc lông vũ màu vàng xuất hiện.
Chính là lông của Đại Bàng Cánh Vàng.
Anh truyền một cỗ thần lực vào trong đó, lông vũ của Đại Bàng Cánh Vàng khẽ run lên.
Đợi mười mấy phút sau, hư không xuất hiện một khe nứt.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng dài vạn trượng xuất hiện: “Diệp Bắc Minh, cậu tìm tôi có việc gì? Hai con gái của cậu, tôi đã hỏi qua người trong tộc”.
“Năm đó, thật sự có một vị thúc thúc của tôi cướp chúng đi ở một thế giới hạ giới”.
“Hai đứa bé đó có huyết mạch rất đáng sợ, vốn dĩ muốn đem về bồi dưỡng”.
“Thúc thúc đó của tôi dự đoán được, nếu như đem hai đứa bé trở về sẽ mang lại tai họa cho tộc Đại Bàng Cánh Vàng, thế nên đã thả chúng đi”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Đa tạ Bằng huynh”.
“Có điều lần này, tôi muốn Bằng huynh giúp tôi một chuyện”.
Đại Bàng Cánh Vàng im lặng một hồi.
“Nói đi, chuyện gì?”
Diệp Bắc Minh trực tiếp nói: “Tôi muốn Bằng huynh đưa tôi vào Hỗn Độn Giới!”
“Hỗn Độn Giới? Xin lỗi, không được”.
Đại Bàng Cánh Vàng không hề suy nghĩ mà trực tiếp từ chối: “Nơi này có một tầng kết giới không gian cực kỳ khủng bố. Cho dù là tôi, cũng chưa chắc đã có thể xuyên qua được”.
“Cậu đừng nghĩ đến chuyện này nữa, trừ khi có người ở Hỗn Độn Giới mở ra kết giới không gian này”.
“Nếu không, người ở thế giới bên ngoài sẽ không có cách nào tiến vào Hỗn Độn Giới được”.
...
Đồng thời cùng lúc đó.
Hỗn Độn Giới, sâu trong hoàng cung Thiên Ma, Đế Trần mặc áo bào màu vàng, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.
“Mẹ, làm thế nào bây giờ? Tiểu tạp chủng kia đã dung nhập xá lợi Ma cốt rồi, đây thế nhưng là thứ mà tổ tiên chúng ta để lại đó”.
Sắc mặt Đế Trần biến đổi không ngừng.
“Ngộ nhỡ... ngộ nhỡ tên nhóc đó quay lại thì làm thế nào?”
“Hay là, nhân lúc nó chưa trưởng thành, chúng ta mở không gian của Hỗn Độn Giới, phái người trực tiếp đi giết chết tên tiểu súc sinh đó?”
Bên cạnh.
Là một thiếu phụ ngoài ba mươi tuổi, dáng vẻ hào hoa quý phái.
Bà ta mặc một bộ cung trang cực kỳ sang trọng xa hoa, nhưng vẫn khó có thể che giấu được phong thái kiêu hãnh của mình.
Đôi mắt rực rỡ như những vì sao.
Giọng nói Đế Cơ bình tĩnh: “Có gì đáng sợ chứ. Mấy triệu năm qua, chúng ta đã thật sự nắm giữ Thiên Ma Tộc”.
“Nhưng mà...”
Đế Trần do dự.
Cúi đầu nhìn áo long bào của mình.
Ngũ trảo vị long, tứ trảo vị mãng!
Con rồng trên người Đế Trần, chỉ có 4 móng, chính là mãng bào.
“Nhưng suy cho cùng, con cũng không phải là Thiên Ma Hoàng danh chính ngôn thuận, một ngày chưa được xá lợi Ma cốt chấp thuận, thì vẫn không có cách nào vào được cấm địa của Thiên Ma Tộc, không được tổ tiên chấp nhận”.
“Con nghĩ tốt nhất là mở ra kết giới của Hỗn Độn Giới, dùng sức mạnh sấm sét giết chết tiểu súc sinh đó”.
Đế Cơ hừ lạnh một tiếng: “Ngu ngốc?”
“Mẹ?”
Đế Trần kinh hãi nhìn qua.
Đế Cơ tức giận nói: “Hắc Thủy Tộc đã hồi sinh, Hỗn Độn Giới có thể không bị ảnh hưởng trong mấy kỉ nguyên qua”.
“Chính là vì Hỗn Độn Giới có màng kết giới bảo vệ, vậy mà con lại muốn mở kết giới ra?”
“Ngộ nhớ Hỗn Độn Giới bị nước đen ô nhiễm, đừng nói Hoàng vị của con, cả Hỗn Độn Giới đều sẽ bị hủy diệt!”
Đế Cơ giơ một ngón tay ra.
Đánh thật mạnh vào đầu Đế Trần.
“Mặc dù bây giờ con là Thiên Ma Hoàng không hợp pháp, nhưng quyền lợi trong tay có khác gì Thiên Ma Hoàng không?”
“Không bằng khổ cực tu luyện nâng cao cảnh giới, chỉ cần đột phá Thiên Tôn đỉnh phong, không cần xá lợi Ma cốt cũng có thể tiến vào cấm địa của Thiên Ma Tộc”.
Đế Cơ phất áo rời đi.
Đột phá Thiên Tôn?
Đế Trần ngây ra tại chỗ.
Điều này thật sự quá khó.
Tám mươi triệu năm trước, ông ta đã là cảnh giới Tiên Tôn đỉnh phong.
Chỉ một cảnh giới này thôi mà đã mắc kẹt suốt tám mươi triệu năm.
Mãi không bước qua được một bước này.
Thật là quá khó.
Do dự vài giây, sắc mặt Đế Trần do dự bất định: “Một ngày tiểu súc sinh này còn chưa chết, mình còn chưa thể yên ổn được”.
“Không được, người đâu! Mở ra một khe hở không gian, phái người đi một chuyến!”
“Ta muốn thằng ranh đó phải chết!”
...
Trong một không gian hư vô.
Một con Đại Bàng Cánh Vàng đang lơ lửng trên không trung, trên lưng nó là Diệp Bắc Minh.
“Nhìn thấy chưa, toàn bộ Hỗn Độn Giới bị một cỗ sức mạnh cực kỳ đáng sợ bao trùm”.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Vừa rồi cậu cũng đã thử qua, cậu căn bản không thể đả thương được tấm lồng năng lượng kia”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh nghiêm túc.
Anh đã sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không thể lay chuyển được cỗ năng lượng đó.
Thật là quá đáng sợ.
Khó trách Đại Bàng Cánh Vàng không thể xuyên qua.
“Thật sự không còn cách nào khác sao?”, ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động.
Đại Bàng Cánh Vàng lắc đầu: “Không có cách nào khác, trừ khi bên trong có người...”
Đại Bàng Cánh Vàng còn chưa nói xong.
“Mẹ kiếp...”
Đại Bàng Cánh Vàng kêu lên.
Lồng chắn năng lượng phía trước, vậy mà mở ra một khe nứt.
Nó thật sự được mở ra từ bên trong.
“Nhóc con, cậu thật là may mắn”.
Chương 2020: Đạo đài Luân Hồi này có sự sống
Diệp Bắc Minh nhìn xuống chỉ thấy một đại lục được bao phủ trong một bức màn ánh sáng vàng trải dài hàng ngàn dặm lơ lửng trên không trung!
Núi, sông, đồng cỏ, sa mạc, núi tuyết, cực địa và các địa hình khác đều có đầy đủ!
Tại khu vực trung tâm lại được bao bọc trong một nguồn ma khí màu tím cực kỳ tinh khiết!
Bỗng nhiên.
Tấm màn ánh sáng màu vàng mở ra một khe hở, ba bóng người từ trong tầng ma khí màu tím bước ra, trên tay mỗi người đều cầm một bức chân dung!
Chính là một nhà ba người Diệp Bắc Minh!
Một lão già mặt xanh trầm giọng nói: "Kẻ này tên là Diệp Bắc Minh, là con trai của tên phản bội Dạ Huyền kia!”
"Người phụ nữ trông hao hao Diệp Bắc Minh này là vợ của tên phản bội Dạ Huyền!”
"Ma Hoàng đại nhân có lệnh, bất luận thế nào cũng phải bắt sống tên Diệp Bắc Minh đó trở về!”
“Về phần Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam, nếu có thể bắt sống là tốt nhất! Không bắt sống được thì…”
Nói đoạn liền đưa tay xẹt qua cổ làm tư thế thủ tiêu.
Lão già mập mạp bên cạnh vẻ mặt khinh thường: "Ba người chúng ta đều là cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ, đối phó với ba tên này còn không phải là dễ như trở bàn tay hay sao?”
“Ma hoàng đại nhân cũng quá cẩn thận rồi, tùy tiện phái một người trong số chúng ta đi cũng đã đủ!”
“Hửm?”
Ánh mắt của lão già mặt xanh tối sầm lại: “Ma hoàng đại nhân là người ông có thể nghi ngờ à?”
Lão già béo giật mình: “Nào dám!”
Lão già mặt xanh hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Ba người một bước tiến tới, ngay lúc đặt chân tới khe hở không gian!
Bên tai liền vang vọng tiếng rồng gầm cực kỳ đáng sợ, họ ngay lập tức quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một con huyết long dài hàng ngàn mét đang nghiền ép tới!
Lão già mặt xanh vừa rời khỏi khe hở không gian, hoàn toàn không kịp phản ứng lại!
Cũng không ngờ rằng sẽ có người tập kích ở đây!
Huyết long hung hăng đập mạnh xuống thân thể của ông ta, thậm chí một tiếng hét thảm còn chưa kịp kêu lên đã biến thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Lão già béo và gã đàn ông trung niên còn lại kinh hãi thốt lên: “Kẻ nào?”
“Người giết các ông!”
Hư không khẽ dao động, Diệp Bắc Minh tay nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đột nhiên hiện ra!
Hai người biến sắc, kinh ngạc đến mức suýt rớt tròng mắt ra ngoài: “Diệp Bắc Minh, là mày? Mày vậy mà dám tới tận đây?”
“Đạo đài Luân Hồi!”
Diệp Bắc Minh thấp giọng quát một tiếng khởi động đạo đài Luân Hồi.
Người đàn ông trung niên bị mắc kẹt trong đó, vì phản ứng nhanh nhạy nên lão già mập mạp mới may mắn thoát khỏi phạm vi của đạo đài Luân Hồi!
Quay đầu nhìn lại.
Chiếc đầu của người bạn của mình đã bay lên cao, còn trong tay Diệp Bắc Minh là thanh trường kiếm cổ xưa đầm đìa máu tươi!
“Phép tắc lĩnh vực?”
Giây tiếp theo.
Một cảnh tượng khó tin xuất hiện!
Thân thể người đàn ông trung niên trong chớp mắt liền khô héo!
Máu tươi xuôi theo vết nứt trên đạo đài Luân Hồi lan dọc ra mọi hướng, rồi chìm vào hàng trăm bia mộ xung quanh!
Các vết nứt đã khôi phục vài phần!
Bia mộ màu trắng khẽ run lên!
Lão già mập thấy vậy không kìm được hít ngược một ngụm khí lạnh, tim gan như muốn nổ tung vì hãi hùng, quay người liền muốn bỏ chạy về phía khe nứt không gian!
Nhưng ông ta còn chưa kịp xoay người thì một móng vuốt màu vàng đã ập tới, chuẩn xác rơi xuống đỉnh đầu của ông ta!
Còn có người khác?
Qua kẽ ngón tay, có thể thấy đó là một chàng trai trẻ với nụ cười lạnh lùng trên môi!
“Mày là…”
Một chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng.
Răng rắc! Một tiếng phần đầu của ông ta đã nổ tung!
Thi thể thẳng tắp rơi xuống, trôi nổi trong hư không!
Chàng trai trẻ vừa ra tay đó chính là hóa thân của Đại Bàng Cánh Vàng!
Diệp Bắc Minh đứng trên đạo đài Luân Hồi, chỉ bằng một ý niệm đã đem thi thể của lão già mập hút vào trong lĩnh vực luân hồi!
Thân thể nổ tung!
Đúng như dự đoán, máu chảy dọc theo vết nứt trên đạo đài Luân Hồi hướng về bia mộ của trăm vị sư phụ!
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Tiểu Tháp, chuyện gì đang xảy ra vậy? Đạo đài Luân Hồi sao lại hấp thụ máu rồi?”
“Đống máu tươi đó dường như bị bia mộ của các vị sư phụ hấp thụ?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: "Nhóc con, đạo đài Luân Hồi này có sự sống rồi! Đúng là kỳ lạ!”
Diệp Bắc Minh giật mình: "Có sự sống?”
“Không sai! Nếu rót máu tươi vào, không biết chừng còn có thể thức tỉnh linh hồn các sư phụ của cậu!”
“Tưới máu tươi?”
Diệp Bắc Minh híp mắt, không lẽ đạo đài Luân Hồi cũng giống như anh?
Yêu thích giết chóc?
Dù sao thì đây cũng là một tin tức tuyệt vời!
Lúc này bên ngoài đạo đài Luân Hồi vọng tới một giọng nói: “Anh Diệp, thực lực của anh tiến bộ nhanh thật đó!”
"Đã lâu lắm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, anh vậy mà đã có thể chém giết cảnh giới Thiên Tôn rồi!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Bằng huynh, không phải anh cũng như vậy sao?”
Một ý niệm đã đóng lại đạo đài Luân Hồi!
Chàng trai lắc đầu: "Tôi là đánh lén, ra tay vào lúc ông ta sợ hãi lơ là nhất!”
Nói đoạn lại nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Nhưng anh thì khác, tuy rằng lần thứ nhất cũng là đánh úp bất ngờ nhưng lần thứ hai lại hạ gục Thiên Tôn hàng thật giá thật!”
Giọng điệu còn lộ ra một tia sợ hãi sâu sắc!
Đặc biệt là cái bục cao kỳ lạ đó!
Khi Diệp Bắc Minh đứng trên đó, nó cảm nhận được một luồng sát khí vô song!
Lại liếc sang khe nứt không gian: "Anh Diệp, tôi chỉ tiễn anh tới đây thôi, khe nứt không gian sắp đóng lại rồi, anh mau đi đi”.
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh chắp tay chào tạm biệt.
Sải chân liền tiến vào vết nứt không gian rồi biến mất.
“Thực lực của tên nhóc này đúng là kinh người mà!”
Đôi mắt của Đại Bàng Cánh Vàng lóe lên, nhìn về phương hướng Diệp Bắc Minh biến mất mà lẩm bẩm: “Có lẽ anh ta có thể giúp mình?”
……
Hoàng cung Thiên Ma.
Đế Trần lúc này đang tu luyện, đột nhiên mở bừng hai mắt.
Ông ta giơ tay lên, ba tấm bài linh hồn nát vụn liền xuất hiện trong lòng bàn tay!
“Sao có thể!”
Đế Trần kĩnh hãi kêu lên, sắc mặt thay đổi rõ rệt: "Người đâu, mau tới đây!”
“Tham kiến Ma hoàng bệ hạ!”
Một tên thái giám nhanh chóng xuất hiện quỳ dưới đất.
Trong lòng đang thầm thắc mắc, Ma hoàng hôm nay bị sao vậy? Sao lại thất thố như vậy!
Đế Trần hỏi: “Ta hỏi ngươi, ta lệnh cho ngươi phái ba vị cung phụng ra ngoài bắt giữ một nhà ba người của Dạ Huyền, mẫu hậu có biết chuyện này hay không?”
Thái giám vội vàng lắc đầu: “Bệ hạ, người nói muốn giấu kín chuyện này với Thái hậu, nên ngài ấy không hề hay biết!”
“Vậy ba người kia đâu?”
“Dưới sự thúc giục của người, ba người họ đã xuất phát vào một tiếng trước rồi, lúc này…. ừm, hẳn là đã rời khỏi Hỗn Độn Giới!”
"Vừa rời khỏi?"
Sắc mặt của Đế Trần nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Điều này không phải có nghĩa là ba người họ vừa bước ra khỏi Hỗn Độn Giới liền bỏ mạng hay sao?
“Không hay rồi, lẽ nào…”
“Đừng lẽ nào nữa, thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia đã tiến vào Hỗn Độn Giới rồi!”
Đế Cơ bước vào, trên khuôn mặt hoàn mỹ ánh lên sự giận dữ: “Trần Nhi, không phải là mẹ đã từng cảnh cáo con rồi sao? Kêu con đừng quan tâm đến những chuyện bên ngoài Hỗn Độn Giới nữa!”
“Hắc Thủy Tộc đã khôi phục, cứ để mặc bọn họ tự sinh tự diệt là được!”
“Nhưng con lại cứ muốn kêu người đi giết một nhà Dạ Huyền, bây giờ thì xảy ra chuyện rồi phải không?”
Đế Trần sửng sốt: “Mẫu hậu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Con tự mình xem đi!”
Đế Cơ bực bội phất tay.
Ngưng tụ ra một nguồn sức mạnh!
Chỉ thấy một hình ảnh hiện ra trước mắt.
Trong ảnh là một chàng trai trẻ xuyên qua khe nứt không gian, bước vào Hỗn Độn Giới rồi biến mất.
“Diệp Bắc Minh!”
Đế Trần lập tức nhận ra người này, sắc mặt cũng biến ảo khôn lường: “Ba vị cung phụng vừa mới rời khỏi Hỗn Độn Giới liền bỏ mình, quả nhiên là bị thằng nhãi này giết chết!”
"Đáng chết, là do con đã đánh giá thấp thực lực của hắn. Ba vị cung phụng cảnh giới Thiên Tôn trung kỳ vậy mà đều bị một tay hắn diệt gọn?”
"Thằng nhóc này rốt cuộc là đang ở cảnh giới nào!!!”
“Mẹ, không lẽ là do sức mạnh của xá lợi Ma cốt?”
Nghĩ tới đây.
Đế Trần bắt đầu trở lên hoảng loạn: “Toi đời rồi, thằng nhãi đó tới để báo thù! Hắn sẽ không…”
Bốp!
Đế Cơ quăng cho ông ta một cái tát, chỉ hận rèn sắt không thành thép, tức giận gào lên: “Ngó lại dáng vẻ vô dụng này của con xem? Nào còn chút uy nghiêm của một Thiên Ma hoàng!”
“Không phải chỉ là một tên Diệp Bắc Minh cỏn con thôi sao? Xá lợi Ma cốt thì đã thế nào?”
“Giết chết Thiên Tôn trung kỳ thì đã sao? Hắn còn có thể lật trời tại Hỗn Độn Giới này à?”
“Người đâu!”
Đế Cơ khẽ gầm lên.
“Thái hậu!”
Mười bóng người lập tức bước vào đại điện, quỳ trên mặt đất!
“Cho dù phải lật tung cả Hỗn Độn Giới này lên cũng phải tìm ra kẻ này cho ta! Một khi phát hiện, không cần báo lại, giết không thương tiếc!"
“Nếu có kẻ cản trở, bất luận là ai cũng chịu chung cảnh ngộ!”