Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1581: Đại lục Ngũ Hành

Lê Mộng Ly quay người, quỳ gối trước mặt Từ Ngạo.

Từ Ngạo toét miệng cười một tiếng: “Cút!”

“Cô Nguyễn... Tôi xin cô…”, Lê Mộng Ly quỳ dưới đất, lê đầu gối tới chỗ Nguyễn Thanh Từ cầu xin.

Nguyễn Thanh Từ ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ lắc đầu!

Cả ba người đều từ chối!

“Không...”

Lê Mộng Ly hoàn toàn tuyệt vọng, mái tóc xanh bỗng bạc trắng trong nháy mắt: “Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với tôi như vậy?”

Không cam lòng!

Tuyệt vọng!

Bất lực!

Đủ loại cảm xúc ngập tràn trong đầu!

Bỗng nhiên, trong cơ thể Lê Mộng Ly vang lên một giọng nói lạnh lẽo, u ám: “Haha! Cô gái tội nghiệp, người đời đều nhục mạ cô, mắng chửi cô, hận cô, trách cô!”

“Cô đã bị cả thế giới ruồng rẫy rồi, giờ bản tọa cho cô một cơ hội!”

“Từ giờ trở đi, cô hãy làm kiếm nô của bản tọa, bản tọa đảm bảo cô sẽ vượt qua được ải này!”

Mọi người trên đài Phong Thần giật mình: “Ai đang nói vậy?”

Một giây sau.

Một luồng kiếm khí màu máu đáng sợ mang theo mùi máu tươi nồng nặc vút lên tận trời!

Một thanh kiếm gãy lơ lửng trước mặt Lê Mộng Ly.

Vết gỉ loang lổ!

“Một thanh kiếm gãy?”

Mọi người lại sửng sốt một lần nữa.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trở nên nặng nề: “Nhóc con, cậu có nhớ thanh kiếm này không?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Đương nhiên tôi nhớ, nó là thần khí đã bị hư tổn phần lớn trong vùng đất Thiên Tuyệt mà ông đã nuốt chửng!”

“Cuối cùng chỉ còn thừa lại hai món thần khí, một cái là tiêu ngọc, một cái là kiếm thần!”

“Tiêu ngọc nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ, còn thanh kiếm thần này nhận Lê Mộng Ly làm chủ...”

“Xem ra trong thanh kiếm thần này có một thần hồn đã bị hư tổn!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Chẳng trách trước đây nó lại chủ động nhận chủ, chắc chắn là vì sợ bị bản tháp nuốt mất!”

“Hiện giờ, luồng thần hồn bị hư hao đó hơi hồi phục được một chút nên muốn khống chế Lê Mộng Ly!”

Trước cái nhìn chăm chú của vô số người.

Lê Mộng Ly như thể vớ được cọng rơm cứu mạng: “Ông chắc không? Chỉ cần làm kiếm nô của ông thì ông sẽ giúp tôi vượt qua cửa ải khó khăn này phải không?”

“Đương nhiên!”

Kiếm hồn lạnh lùng nói: “Chẳng những bản tọa có thể giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này mà còn có thể đưa cô tới Thần Giới!”

“Được, tôi đồng ý!”

Lê Mộng Ly không chút do dự: “Tôi đồng ý làm kiếm nô của ông!”

Cô ta cắn đầu lưỡi, một búng máu mang theo ngập trời oán hận!

Phun lên trên thanh kiếm thần bị gãy đó!

Vù!

Huyết chú lập tức được hình thành!

Ầm!

Mùi máu xộc lên, trên đài Phong Thần, sấm sét vang rền!

Lúc này, Lê Mộng Ly thay đổi hẳn!

Chiếc váy dài bỗng chốc hóa thành màu đỏ máu, ngay cả mái tóc trắng cũng biến thành màu máu đỏ!

Hơi thở của Lê Mộng Ly đột phá cảnh giới Đế, lên thẳng cảnh giới Đế Tôn!

Áp lực trên đài Phong Thần hoàn toàn biến mất. Hiện giờ, đừng nói là kiên trì thêm một hơi thở, dù có phải đứng đây thêm một ngày hay mười ngày cũng đều là chuyện dễ như trở bàn tay với Lê Mộng Ly!

“Đột phá ngay trong cuộc thi ư?”

“Người phụ nữ này thật không đơn giản!”

Đám đông trên đài Phong Thần huyên náo ồn ào như ong vỡ tổ.

“Yên lặng!”

Trần Vạn Lê khẽ quát một tiếng, mọi người mới im lặng trở lại.

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, phần lớn người tu võ đều không thể kiên trì tiếp được nữa.

Cuối cùng, trên đài cao chỉ còn lại khoảng mười phần trăm số người tu võ lúc đầu.

Đột nhiên, tất cả áp lực biến mất: “Ồ? Áp lực biến mất rồi! Tốt quá rồi!”

“Chúng ta vượt qua được vòng này rồi ư?”

Đúng lúc mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì…

Trần Vạn Lê lên tiếng: “Muốn tới Thần Giới thì bắt buộc phải có sức chịu đựng cao!”

“Cửa ải vừa rồi là để kiểm tra khả năng chịu đựng của mọi người!”

“Cửa ải thứ hai sẽ kiểm tra năng lực chiến đấu!”

“Tiếp theo, tất cả mọi người sẽ được truyền tống ngẫu nhiên tới một nơi được gọi là đại lục Ngũ Hành!”

“Đại lục Ngũ Hành có tổng cộng năm khu vực lần lượt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ!”

“Mọi người chỉ cần làm duy nhất một việc, đó chính là săn giết các yêu thú, ma thú ở đại lục Ngũ Hành để nhận về điểm tích lũy!”

Dứt lời, Trần Vạn Lê vung tay lên!

Trên tay mỗi người bỗng có thêm một chiếc vòng tay.

Mọi người đang lấy làm lạ không biết nó là gì thì Trần Vạn Lê nói tiếp: “Vòng tay này được dùng để ghi điểm tích lũy, mỗi khi giết được một con ma thú hay yêu thú, điểm tích lũy trên vòng tay sẽ tăng lên!”

“Người tu võ che chở cho mọi người ở ải đầu tiên sẽ nhận được một nửa điểm tích lũy mà mọi người kiếm được!”

“Đương nhiên, nếu người nào giết người khác thì toàn bộ điểm tích lũy của đối phương sẽ thuộc về người đó!”
Chương 1582: Xương Chí Tôn có cảm ứng

Trần Vạn Lê vừa dứt lời.

Toàn bộ đài Phong Thần im phăng phắc!

Hơi thở giết chóc lan tràn!

Một khi tới đại lục Ngũ Hành, bất kỳ ai cũng đều có thể là kẻ thù!

“Thời hạn là một tháng!”

“Giờ thì mọi người hãy lên đường đi!”

Trần Vạn Lê quát khẽ một tiếng, mười mấy vị thần sử đồng thời ra tay.

Khu vực trung tâm của đài cao bỗng xuất hiện một cửa truyền tống khổng lồ!

Một vài người tu võ thấy vậy lập tức xông thẳng vào trong cửa truyền tống.

Hầu Tử đi lại chỗ Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, lần này là truyền tống ngẫu nhiên, sau khi tới đó, chúng ta sẽ bị tách nhau ra phải không?”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ gật đầu: “Ở đại lục Ngũ Hành, thứ nguy hiểm nhất không phải là các loại ma thú, yêu thú, mà là con người!”

“Sau khi mọi người tới đó, nếu thấy xung quanh có người thì phải lập tức trốn ngay!”

“Chuyện săn giết ma thú thì không cần phải vội, tôi sẽ đi tìm mọi người!”

“Được!”

Mọi người gật đầu.

Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn mọi người lần lượt đi vào trong cửa truyền tống, chợt cảm nhận được có ánh mắt lạnh lẽo sau lưng mình!

Anh quay lại nhìn!

Trần Vạn Lê đang mỉm cười nhìn anh!

Diệp Bắc Minh nhướng mày, đi vào trong cửa truyền tống!

Một thanh niên đứng bên cạnh Trần Vạn Lê nhíu mày: “Cậu ta cảm nhận được ư?”

Ánh mắt Trần Vạn Lê chợt trở nên u ám: “Cảm nhận được thì sao nào? Chẳng lẽ người tu võ bỏ mạng ở đại lục Ngũ Hành còn ít hay sao?”

“Tên ranh này giết chết Giang Hiêu ngay trước mặt mọi người, nếu như cậu ta không chết thì Giang sư huynh sẽ làm gì chúng ta đây?”

Thanh niên đứng bên cạnh tái mét mặt!

“Tôi đã âm thầm liên hệ với bọn Trương Vân Phi và Từ Ngạo rồi, chỉ cần bọn họ hỗ trợ chúng ta giết chết tên rác rưởi này thì tôi đảm bảo sẽ khen ngợi bọn họ trước mặt các vị trưởng lão!”

“Giúp bọn họ gia nhập tông môn!”

“Tiếc là vì thân phận ràng buộc nên tôi không thể đích thân ra tay được! Nếu không, nhất định tôi phải lăng trì tên rác rưởi này!”

“Đù!”

“Nơi này chính là đại lục Ngũ Hành ư?”

Diệp Bắc Minh đặt chân lên mặt đất, xung quanh là rừng nguyên sinh um tùm!

Vù!

Bỗng nhiên, một luồng gió sặc mùi tanh tưởi thổi tới từ sau lưng, Diệp Bắc Minh quay lại nhìn.

Một con mãng xà khổng lồ màu đen cực kỳ to lớn đang há to chiếc miệng đỏ lòm của nó chuẩn bị nuốt chửng Diệp Bắc Minh!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên, máu bắn tung tóe!

Đầu của con mãng xà nổ tung, thân mình nó đè rạp một khoảnh rừng, ngã vào trong vũng máu!

Một giây sau, một tiếng “ting” lảnh lót vang lên từ vòng tay.

Diệp Bắc Minh cúi xuống xem thử, điểm tích lũy tăng từ 0 lên 1000.

“Xem ra giết chết một con mãng xà khổng lồ thì được 1000 điểm tích lũy!”, Diệp Bắc Minh tự nói một mình, sau đó bỗng dưng điểm tích lũy lại tăng thêm vài trăm nữa.

“Lẽ nào người được mình che chở cũng vừa giết được yêu thú?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Chẳng trách những người kia lại che chở cho những mấy trăm người một lúc, chắc điểm tích lũy của bọn họ sẽ tăng rất nhanh đúng không?”

Diệp Bắc Minh không nghĩ ngợi nhiều thêm nữa.

Anh trực tiếp hỏi: “Tiểu Tháp, ông có cảm ứng được vị trí của mọi người không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Cô Chu đang ở phía bắc, Hầu Tử ở phía đông bắc!”

“Cô Long ở phía tây, cô Mặc ở phía tây bắc!”

“Nhóm của nhà họ Diệp ở phía tây nam…”

“Còn đại sư tỷ của cậu thì chắc cũng đã tới đây rồi!”

“Nhưng dường như cô ấy có một thứ gì đó giúp che giấu hơi thở nên vị trí rất mơ hồ!”

Diệp Bắc Minh không chút do dự đi thẳng về phía bắc!

Trên đường đi, hễ gặp phải các loại yêu thú đánh lén, tất cả đều bị anh giết ngay tại trận!

Sau nửa ngày, trong tay anh đã có được năm mươi, sáu mươi ngàn điểm tích lũy!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh cảm thấy tay trái nóng bừng, bèn dừng chân đứng lại.

Anh cúi đầu nhìn về phía ngón giữa của mình, không ngờ chỗ đó đang lóe lên một luồng sáng thần thánh chói mắt: “Xương Chí Tôn ư? Có chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mừng rỡ: “Trời ạ! Nhóc con, cậu thật may mắn!”

“Sao vậy?”

Diệp Bắc Minh thắc mắc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Haha, đây là hiện tượng xương Chí Tôn có cảm ứng đấy!”

“Nói cách khác, trên đại lục Ngũ Hành này có một mẩu xương Chí Tôn khác!”

“Gì cơ?”

“Nhanh lên, mau đi theo hướng mà xương Chí Tôn chỉ cho cậu, đi tìm mẩu xương Chí Tôn kia đi!”

“Được!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên, anh đi theo hướng mà luồng sáng của xương Chí Tôn chỉ dẫn.

Cùng lúc này, ở nơi nào đó cách xa ngàn dặm, Nguyễn Thanh Từ vừa mới giết xong một con yêu thú.

Chỗ ngực chợt nóng bừng, khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ửng đỏ, đảo mắt nhìn quanh, xác định xung quanh không có ai.

Bấy giờ, cô ấy mới chậm rãi cởi áo ngực ra!

Chỗ ngực của cô ấy gần như trong suốt, nhìn xuyên qua máu thịt, có thể trông thấy một chiếc xương sườn đang sáng lên: “Xương Chí Tôn có phản ứng ư?”

“Nghe người nhà nói, một khi xương Chí Tôn có phản ứng nghĩa là gần đây có một mẩu xương Chí Tôn khác!”

“Lẽ nào trên đại lục Ngũ Hành này lại có mẩu xương Chí Tôn khác?”

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ánh lên niềm mừng rỡ!
Chương 1583: Tay bị hút chặt vào ngực

Đôi mắt đẹp nhìn về một hướng nào đó!

Vèo!

Thân thể yêu kiều lập tức chạy đi!

Nguyễn Thanh Từ chạy liền một mạch tận mấy trăm dặm, phản ứng ở ngực càng ngày càng dữ dội!

Cô ấy đang định tăng tốc thì đột nhiên phát hiện ra có nguy hiểm đang ập tới!

Nguyễn Thanh Từ chúc mũi chân xuống đất, cơ thể khựng lại nửa nhịp!

Xoẹt!

Một luồng kiếm khí đáng sợ chém sượt qua người Nguyễn Thanh Từ, mặt đất nổ tung, tạo thành một hố sâu đáng sợ!

Xung quanh Nguyễn Thanh Từ xuất hiện ba thanh niên đứng phân tán ở các góc khác nhau.

Bao vây Nguyễn Thanh Từ!

“Cô Nguyễn đi vội vã như vậy làm gì? Ba người chúng tôi đã ở đây cả ngày hôm nay, giờ đang rất cô đơn!”

Một trong ba thanh niên nở nụ cười ngả ngớn: “Mộ Dung Quang tôi đã để ý tới cô Nguyễn từ lúc ở đài Phong Thần rồi! Không ngờ lại may mắn gặp được cô Nguyễn ở đây!”

“Bao Hữu Tài tôi vừa gặp đã sinh lòng cảm mến cô Nguyễn!”

“Vệ Đạo Sơn tôi cũng muốn biết hương vị đôi môi đỏ mọng của cô Nguyễn như thế nào!”

“Chi bằng cô Nguyễn ở lại đây chơi với ba người chúng tôi được không?”

Ba người cười xấu xa.

Ánh mắt bọn họ không chút kiêng dè quan sát cơ thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ!

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ trở nên lạnh lùng: “Vô liêm sỉ!”

Mộ Dung Quang ưỡn hông về phía trước: “Cô Nguyễn à, chẳng những tôi vô liêm sỉ mà tôi còn có mang theo một cái cần câu nữa đấy!”

“Cô Nguyễn có muốn chơi thử không?”

“Tự đâm đầu vào chỗ chết!”

Nguyễn Thanh Từ quát khẽ một câu rồi tuốt thanh trường kiếm màu trắng như tuyết ra khỏi vỏ, lạnh lùng như băng giá chém thẳng về phía Mộ Dung Quang!

Mộ Dung Quang cười phá lên: “Ồ, nói đùa mà cô Nguyễn làm thật đấy à?”

“Cút!”

Nguyễn Thanh Từ bổ kiếm, ánh sáng bạc trút xuống, lập tức bao trùm lên người Mộ Dung Quang!

“Ầm!”, một tiếng nổ lớn vang lên, trên người Mộ Dung Quang xuất hiện một quầng sáng màu xanh triệt tiêu phần lớn sức mạnh của nhát kiếm!

Thế nhưng, Mộ Dung Quang vẫn bị đánh bay ra ngoài, xô gãy một thân cây to, mặt mày lấm lem đất cát: “Đù! Cô Nguyễn nóng tính thật đấy! Không biết lát nữa bị tôi hàng phục rồi, liệu cô Nguyễn có nóng bỏng được như vậy hay không!”

“Mồm miệng bẩn thỉu, cút!”

Nguyễn Thanh Từ trợn mắt, liên tục vung thanh trường kiếm trong tay.

Vù! Vù! Vù! Vù!

Mấy chục nhát kiếm xé gió chém tới, Mộ Dung Quang hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyễn Thanh Từ!

Anh ta hét lên cực kỳ thê thảm! Thế nhưng, đúng lúc Nguyễn Thanh Từ đang định giết chết Mộ Dung Quang…

Hai người còn lại đột nhiên ra tay, sử dụng chiến thuật gọng kìm, tấn công đồng thời từ cả hai hướng trái phải!

Sau mười mấy chiêu, Nguyễn Thanh Từ bị rơi vào thế bất lợi.

Càng đánh càng tốn sức!

Mộ Dung Quang hồi phục được một chút thể lực cũng gia nhập vào trận chiến.

Trong nháy mắt, tình thế thay đổi, dưới thế tấn công của ba người, “keng” một tiếng, thanh trường kiếm bị đánh bay!

Nguyễn Thanh Từ bị trúng đòn, ngã xuống đất!

Hự!

Cô ấy ho ra một búng máu, mất sạch sức chiến đấu!

Mộ Dung Quang lau khô máu tươi ở khóe miệng, cợt nhả nhìn Nguyễn Thanh Từ: “Cô Nguyễn nặng tay với tôi như vậy làm gì? Nếu không nhờ có anh Bao và anh Vệ hỗ trợ thì khéo tôi đã chết trong tay cô rồi!”

“Muốn giết thì cứ giết đi!”

Nguyễn Thanh Từ nhắm mắt lại.

“Giết cô ư?”

Mộ Dung Quang toét miệng cười một tiếng: “Giết chết một báu vật xinh đẹp như cô chẳng phải là đáng tiếc quá hay sao?”

“Tôi đã nói rồi, tôi muốn nếm thử hương vị của cô Nguyễn từ lâu rồi!”

Nói xong, Mộ Dung Quang bỗng giậm chân một phát, toàn bộ quần áo trên người anh ta nổ tan tành!

“Ôi... Anh làm gì vậy?”

Nguyễn Thanh Từ nhanh tay che mắt lại: “Cút đi, anh cút đi!”

May mà cô ấy phản ứng nhanh, không nhìn thấy gì hết!

“Haha!”

Ầm!

Ầm!

Lại hai tiếng nổ nữa vang lên.

Rõ ràng là Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn cũng đều đã cho nổ quần áo trên người bọn họ!

Thân thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ hơi run rẩy, cho dù có phải tự nổ tan xác, cô ấy cũng nhất định không để ba người này làm nhục mình!

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu như tôi là các người thì hiện tại tôi sẽ cút ngay lập tức!”

“Ranh con, là mày à?”

“Mày nghĩ mày giết được Giang Hiêu thì có thể đánh thắng nổi bọn tao à?”

Gào!

Tiếng rồng gầm vang lên!

Ngay sau đó, Bao Hữu Tài và Vệ Đạo Sơn hét lên hoảng loạn.

“Đừng…”

“Chạy mau!”

“Phập!”, “Phập!”, sau hai tiếng động này, tiếng hét im bặt!

Có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Nguyễn Thanh Từ còn đang kinh ngạc thì giọng nói lạnh lùng vừa rồi lại vang lên một lần nữa.

Chỉ có điều lần này, giọng nói ấy pha lẫn đôi chút quan tâm: “Ổn rồi, cô Nguyễn, bọn họ đều đã chết cả rồi!”

“Hả?”

Nguyễn Thanh Từ bỏ hai tay xuống, trông thấy có một thanh niên đứng trước mặt mình.

Người này chính là Diệp Bắc Minh!

“Anh Diệp... Cám ơn, cám ơn anh!”

Nguyễn Thanh Từ đang định đứng dậy nhưng vì bản thân bị trọng thương…

Cho nên chân trượt ngã, xem chừng sắp té ngã tới nơi!

Diệp Bắc Minh bước tới, đỡ lấy thắt lưng của Nguyễn Thanh Từ!

Đột nhiên.

Một luồng lực tác động lên tay trái của Diệp Bắc Minh, ngay cả anh cũng không kịp ý thức được có chuyện gì đang xảy ra.

Không hiểu sao, tay trái của anh lại áp lên ngực của Nguyễn Thanh Từ!

Lại còn hơi bóp nhẹ một chút, làm ngực cô ấy biến dạng!

Nguyễn Thanh Từ sững sờ.

Diệp Bắc Minh cũng sửng sờ!

Hai người bốn mắt nhìn nhau!

Diệp Bắc Minh giần giật khóe môi: “Cô Nguyễn, tôi nói là tôi cũng không biết chuyện gì đang diễn ra thì cô có tin tôi không?”
Chương 1584: Yêu râu xanh

Nguyễn Thanh Từ hơi hé cánh môi nhỏ xinh, con ngươi xinh đẹp thu nhỏ lại!

Cô ấy không tin nổi vào mắt mình!

Một giây sau, Nguyễn Thanh Từ hét lên với cường độ âm thanh hai trăm đề-xi-ben: “Á! Anh… Anh… Anh ăn hiếp người khác!”

“Cô Nguyễn, tôi thật sự không...”

Diệp Bắc Minh đang định giải thích.

Đột nhiên, xương Chí Tôn run lên khe khẽ!

Không ngờ nó lại chủ động nhúc nhích, kẹp nhẹ lấy một điểm nhô lên nào đó!

“Ưm...”

Thân thể yêu kiều của Nguyễn Thanh Từ run rẩy như có dòng điện xẹt qua người.

Không ngờ vừa thoát khỏi hang sói lại rơi vào miệng cọp!

“Hức... Hức hức!”

Nguyễn Thanh Từ không nhịn nổi nữa, ôm đầu gối bật khóc!

Diệp Bắc Minh vốn luôn quyết đoán, tàn nhẫn khi đối mặt với kẻ thù, lúc này lại lúng túng không biết phải làm thế nào!

Anh muốn rút tay ra nhưng không ngờ năm ngón tay lại như bị hút chặt vào ngực Nguyễn Thanh Từ!

Không thể rút ra nổi!

“Thế này là sao?”, Diệp Bắc Minh lấy làm khó hiểu.

Ở trong mắt Nguyễn Thanh Từ thì hành vi vừa rồi của Diệp Bắc Minh chính là anh lại tranh thủ cơ hội bóp ngực cô ấy thêm một lần nữa: “Anh… Quá đáng, không ngờ anh lại là loại người này!”

“Tôi phải giết chết anh!”

Nguyễn Thanh Từ quát khẽ.

Bàn tay ngọc ngà bóp hờ giữa không trung, thanh trường kiếm rơi dưới đất lập tức quay trở lại trong tay cô ấy, chém về phía tay trái của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh vội vàng giơ tay lên cản lưỡi kiếm lại, máu tươi lập tức chảy ra: “Cô Nguyễn nghe tôi giải thích đã, tôi thật sự không cố ý sàm sỡ cô!”

“Là do tay của tôi bị mất kiểm soát!”

“Tôi cũng không biết thế này là thế nào nhưng nó cứ tự tóm lấy cô Nguyễn...”

“Anh còn nói nữa à! Hừ…”

Nguyễn Thanh Từ tức bốc hỏa!

Mắt tối sầm lại, ngất xỉu.

Diệp Bắc Minh giần giật khóe môi: “Tiểu Tháp, phen này thì hiểu lầm to rồi!”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Mặc dù tôi không phải là người tốt nhưng cũng không phải là một tên râu xanh!”

“Haha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được phì cười: “Nhóc con à, mặc dù chuyện này không phải lỗi của cậu!”

“Nhưng cậu đừng có được hời rồi còn giả bộ mình là người đứng đắn nữa, hình như ở ngực của cô gái này có một mẩu xương Chí Tôn!”

“Cô ấy cũng có xương Chí Tôn ư?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đúng vậy! Khúc xương Chí Tôn của cô ấy nằm ngay ở vị trí trái tim!”

“Hơn nữa, các khúc xương Chí Tôn có thể cảm ứng được nhau nên mới bị hút tới chỗ nhau!”

Diệp Bắc Minh cạn lời: “Đúng là báo hại tôi thê thảm rồi!”

Anh cúi đầu nhìn Nguyễn Thanh Từ đã ngất xỉu: “Phải làm sao mới tách chúng ra được đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười một tiếng: “Rất đơn giản, chỉ cần cậu điều khiển xương Chí Tôn là được”.

“Không cho nó có phản ứng quá mạnh nữa thì hai người lập tức có thể tách nhau ra!”

Diệp Bắc Minh ra lệnh trong đầu, kiềm chế hơi thở của xương Chí Tôn lại.

Một giây sau.

Quả nhiên tay anh đã buông lỏng ra được!

Cảm giác mềm mại biến mất, Diệp Bắc Minh vận động thử năm ngón tay.

Cắm ngân châm vào người Nguyễn Thanh Từ!

Một lát sau, Nguyễn Thanh Từ từ từ tỉnh lại, ngay khi trông thấy Diệp Bắc Minh, đôi mắt đẹp lập tức nổi giận: “Sao anh vẫn còn ở đây? Lẽ nào sự trong sạch của tôi đã...”

“Huhu…”

Nguyễn Thanh Từ òa khóc.

Diệp Bắc Minh vội vàng giải thích: “Cô Nguyễn, tất cả mọi chuyện đều là do sự thu hút lẫn nhau giữa các đoạn xương Chí Tôn mà ra!”

“Trong tay trái của tôi có một đoạn xương Chí Tôn, còn trong ngực của cô chắc là cũng có một đoạn!”

“Đôi bên thu hút lẫn nhau nên mới thành ra như vậy!”

“Tôi phải ngăn chặn sức mạnh của xương Chí Tôn mới có thể buông… Chỗ kia ra được…”

“Hơn nữa, tôi không hề động chạm gì tới sự trong sạch của cô hết!”

Anh giải thích liền một mạch xong.

Nguyễn Thanh Từ sửng sốt: “Xương Chí Tôn? Tôi không biết anh đang nói gì hết...”

Tại sao Diệp Bắc Minh lại biết được chuyện trong cơ thể cô ấy có một đoạn xương Chí Tôn?

Đây là bí mật lớn nhất của nhà họ Nguyễn!

Mấy chục triệu năm trước, thứ này đã rơi vào tay nhà họ Nguyễn!

Vô số thế hệ con cháu nhà họ Nguyễn đều không thể dung hợp được đoạn xương Chí Tôn này, mãi tới khi Nguyễn Thanh Từ chào đời, cuối cùng cô ấy mới nhận được sự đồng ý của xương Chí Tôn!

Dung nhập vào trong cơ thể!

Tại sao Diệp Bắc Minh lại biết trong ngực cô ấy có một đoạn xương Chí Tôn?

“Anh nói dối!”

Nguyễn Thanh Từ lắc đầu.

Diệp Bắc Minh thở dài: “Cô Nguyễn, tôi có nói dối hay không thì cô cứ thử một lần là biết ngay!”

“Thử như thế nào?”

Nguyễn Thanh Từ nhướng mày.

Diệp Bắc Minh xòe năm ngón tay trái ra.

Nguyễn Thanh Từ bất giác lùi lại nửa bước: “Anh muốn làm gì?”

Diệp Bắc Minh giần giật khóe môi: “Cô Nguyễn đừng hiểu nhầm tôi là người xấu, tất cả mọi vấn đề thực sự đều là do xương Chí Tôn mà ra!”

“Nếu cô không tin thì tôi sẽ đứng yên ở đây rồi ngừng kiểm soát xương Chí Tôn!”

Dứt lời, Diệp Bắc Minh lập tức ngừng kiểm soát.
Chương 1585: Tìm được xương Chí Tôn

Một giây sau.

Nguyễn Thanh Từ kinh ngạc phát hiện ra bộ ngực của mình ưỡn lên!

Một lực hút rất mạnh hút cơ thể của cô ấy về phía Diệp Bắc Minh!

Vị trí của đoạn xương Chí Tôn ở ngực vừa hay rơi vào lòng bàn tay của Diệp Bắc Minh!

Vừa vặn một cách hoàn hảo!

“Á!”

Nguyễn Thanh Từ lại la lên thất thanh một lần nữa.

Diệp Bắc Minh cười: “Cô Nguyễn thấy rồi chứ? Tôi chỉ đứng yên ở đây, chẳng làm gì hết!”

“Tự thân thể của cô bay tới đây, rơi vào tay tôi, tôi…”

“Anh còn nói nữa à!”

Nguyễn Thanh Từ suy sụp.

Cô ấy là gái còn son, hơn nữa còn đã có đính ước với người khác!

Sao cô ấy lại có thể tiếp xúc kiểu này với một người đàn ông khác chứ?

Diệp Bắc Minh vội vàng kiểm soát xương Chí Tôn rồi lùi lại mấy bước: “Cô Nguyễn, lần này thì đã có thể chứng minh sự trong sạch của tôi rồi chứ?”

“Anh…”

Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ ánh lên lửa giận!

Nhưng lại chẳng biết phải trút giận vào ai!

Xem ra vấn đề này đúng là do xương Chí Tôn gây ra, hơn nữa Diệp Bắc Minh còn cứu mạng cô ấy một lần!

“Nhớ giấu kĩ chuyện này, không được phép nói cho người khác biết!”

“Ngoài ra, nếu anh để cho người khác biết… Tôi…”

Cuối cùng, Nguyễn Thanh Từ cũng không buông nổi lời đe dọa Diệp Bắc Minh.

Cô ấy giậm chân một cái: “Tôi sẽ cho anh biết tay!”

Nguyễn Thanh Từ xoay lưng lại, tim đập rộn lên.

Sau đó, cô ấy đi vội vàng như thể bỏ trốn!

Diệp Bắc Minh lắc đầu, ngón tay hơi nóng lên.

Xương Chí Tôn lại có cảm ứng!

Lần theo chỉ dẫn của xương Chí Tôn, Diệp Bắc Minh cứ thế đi thẳng một mạch.

Cuối cùng, anh tới gần một đầm lầy, động tĩnh đánh nhau ở đằng trước cực kỳ dữ dội!

Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục thăm dò thử nơi đó, một người một tháp cùng chia sẻ hiểu biết với nhau!

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao cô Nguyễn cũng ở đây?”

Trong đầm lầy.

Nguyễn Thanh Từ đang cầm một thanh trường kiếm trên tay, giao chiến với một con rồng đen dài chừng trăm trượng!

“Hỏi thừa, trong cơ thể cô ấy cũng có một đoạn xương Chí Tôn nên đương nhiên là cô ấy cũng được xương Chí Tôn dẫn đường tới đây rồi!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: “Nhóc con, cậu có cảm ứng được không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Lúc này, Nguyễn Thanh Từ đã rơi vào thế bất lợi!

Trong lúc tìm kiếm xương Chí Tôn, cô ấy tới được khu đầm lầy này, vừa mới đặt chân vào phạm vi đầm lầy, cô ấy đã bị rồng đen phát hiện ra ngay lập tức!

Sau nửa canh giờ giao chiến, Nguyễn Thanh Từ không thể cầm cự được nữa!

Gầm!

Đuôi rồng màu đen quất tới!

Nện mạnh vào ngực Nguyễn Thanh Từ, “Ù” một tiếng, xương Chí Tôn sáng lên.

Đỡ hộ đòn đánh trí mạng này cho Nguyễn Thanh Từ!

Hự!

Thế nhưng, Nguyễn Thanh Từ vẫn bị đánh bay ra ngoài, ho ra máu tươi trên không trung rồi rơi xuống đầm lầy.

Đôi mắt của rồng đen trở nên hung dữ hẳn lên, nó lao mình tới, chuẩn bị xóa sổ kẻ xâm nhập!

“Tiêu rồi… Chẳng lẽ mình sẽ phải bỏ mạng ở đây ư?”

Nguyễn Thanh Từ cười buồn bã.

Ngay khoảnh khắc rồng đen sắp nuốt chửng Nguyễn Thanh Từ, một hơi thở cực kỳ mạnh mẽ chợt bùng lên!

Tiếng rồng gầm thứ hai vang lên!

Con rồng đen nhanh chóng quay đầu lại, một thanh niên loài người tung nắm đấm, một con Huyết Long xuất hiện!

“Gào!”

Con rồng đen gầm khẽ một tiếng, hung hăng lao về phía Huyết Long!

Sau tiếng nổ ầm ầm, cả đầm lầy đều bị bốc hơi!

Rồng đen bị bắn ra ngoài, ho ra máu, hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, sau đó xoay người bỏ chạy!

“Sao… Sao anh làm được vậy!”

Gương mặt xinh đẹp của Nguyễn Thanh Từ tái nhợt, cô ấy tròn mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Con rồng đen này có thân thể Chân Thần, tôi dốc toàn lực đánh với nó nửa canh giờ cũng không thể làm nó bị thương mảy may!”

“Vậy mà anh chỉ đấm một phát đã đánh bại được nó rồi ư? Sao anh làm được điều đó?”

Diệp Bắc Minh không trả lời Nguyễn Thanh Từ.

Mà đi sâu vào trong đầm lầy khô cạn.

“Đây là...”

Diệp Bắc Minh sững sờ, hai trái trứng rồng to như hai vại nước hiện ra trước mắt anh.

“Đây là... Trứng rồng ư?”

“Chắc hẳn đây là tổ của con rồng đen kia, nó sinh được hai quả trứng rồng, giấu dưới đầm lầy này!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.

Diệp Bắc Minh chợt nảy ra một ý tưởng: “Liệu trứng rồng có thể ấp nở ra rồng con được không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “E là không thể, bên trong hai trái trứng rồng này đã không còn sự sống nữa rồi!”

“Không tin thì cậu hãy chuyển trứng rồng qua chỗ khác, chắc chắn dưới mặt đất khoảng ba thước có thứ cậu đang tìm!”

Diệp Bắc Minh làm theo.

Anh bỏ hai trái trứng rồng qua chỗ khác, đào sâu ba thước đất!

Quả nhiên, một bộ xương tay trắng bóng, trong suốt hiện ra trước mắt anh.

Từ cánh tay, cổ tay đến năm ngón tay, tất cả đều có đủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK