Từ Trụ không kịp phản ứng thì đã biến mất trong hư vô.
“Ối!”
Từ Mặc và Từ Huệ sợ run người.
Những người khác của nhà họ Từ đứng im tại chỗ như trời trồng, chỉ biết hít một hơi thật sâu.
‘Đã tám tiếng đồng hồ rồi mà thằng ranh này vẫn có thể giết Chí Tôn trong tức khắc ư?’
Mọi người khiếp hãi.
Lão già nhếch nhác đứng từ xa quan sát trận chiến khiếp sợ: “Được lắm nhóc, đời này lão phu chưa từng thấy Thánh Cảnh nào nghịch thiên đến vậy!”
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Từ Thiên lại vang lên: “Tiếp tục!”
“Vâng!”
Một đám lão già nhà họ Từ run lẩy bẩy nhưng vẫn cắn răng trả lời.
“Giết!”
Lại mấy trăm người bước ra bao vây Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam.
Sương đen cuồn cuộn, từng tiếng kêu la thảm thiết vang vọng khắp chốn.
Bỗng nhiên, trong đám đông xuất hiện một con rồng lửa.
Nó rực cháy như muốn thiêu đốt tất cả.
“Á...”, vô số tiếng la hét thê thảm vang lên, mấy trăm người bỗng chốc hóa thành một đống tro tàn.
Từ Thiên bất ngờ bật thốt: “Phần Thiên Chi Diễm? Oắt con khá lắm, trên người cậu còn có thứ đó nữa!”
Quả thật là niềm vui ngoài ý muốn mà!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái nhợt, ngực phập phòng mãnh liệt: “Không sợ chết thì cứ tiếp tục!”
Xoạt xoạt xoạt!
Những kẻ xung quanh lùi ra sau theo bản năng.
Bọn họ hoảng sợ nhìn anh.
Tên này đúng là đồ ma quỷ!
Giọng điệu Từ Thiên hờ hững nói: “Với người tử trận hôm nay, đời sau của người đó sẽ được hưởng tài nguyên tu võ gấp ba”.
Ông ta vừa dứt lời, có rất nhiều người tu võ đỏ bừng mắt.
Đặc biệt là một số người sắp chết già, bọn họ cắn răng tiếp tục xông lên.
Diệp Bắc Minh điều khiển Phần Thiên Chi Diễm như thần linh của ngọn lửa.
Nháy mắt tất cả người tu võ xông lên đều đã bị đốt thành đống tro tàn.
“Mẹ ơi...”
Người nhà họ Từ không kìm được mà phát run, trong ánh mắt họ tràn ngập sự kinh hãi.
Sau khi Diệp Bắc Minh giết chết hai nghìn người.
Phần Thiên Chi Diễm lập tức tắt ngúm.
Tiếng gào thét vang lên.
“Tên tạp chủng kia, chắc cậu hết mánh khóe rồi nhỉ?”
“Chết cho bà!”
Từ Huệ đánh lén sau lưng, tung một trảo tóm lấy Diệp Thanh Lam sau lưng anh.
Diệp Bắc Minh lập tức xoay người lại.
Phụt!
Tiếng máu thịt bị xé rách vang lên, móng vuốt hệt như sắt thép đâm vào ngực Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, tóm chặt cổ tay Từ Huệ.
Sức mạnh bùng nổ.
Tiếng răng rắc giòn tan vang lên.
Một tay của Từ Huệ bị bẻ gãy, cảm giác đau đới truyền tới đại não.
Nỗi đau ấy kích thích từng tế bào thần kinh của bà ta.
“Á!”
Bà ta hét lên, ánh mắt ghen tị tàn độc nhìn anh: “Đồ tạp chủng, bà đây dám chắc một điều!”
“Tôi chẳng những khiến cậu sống không được chết không yên mà còn khiến những kẻ bẩn thỉu nhất thế giới này vấy bẩn mẹ của cậu!”
“Chỉ vậy mới có thể giải tỏa mối hận trong lòng bà đây!”
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn Từ Huệ: “Tiếc rằng bà sẽ không có cơ hội đó”.
“Kiếm Trấn Ngục!”
Một mũi kiếm sắc nhọn lóe qua.
Đôi mắt Từ Huệ sững sờ, trong đồng tử phản chiếu ngược một tia kiếm khí đen tuyền.
“Phụt!”
Cả người Từ Huệ nổ tung biến mất trong không gian.
“Từ Huệ!”
Từ Mặc kinh hãi chứng kiến cảnh ấy, cơ thể già nua run rẩy kịch liệt.
‘Tên nhãi này là quái vật gì vậy trời? Cậu ta còn có thể sử dụng kiểu tập kích bất ngờ đáng sợ này vài lần lận ư?’
Từ Thiên bình tĩnh thốt ra hai từ: “Tiếp tục!”
“Giết!”
Tiếng thét gào xé ruột xé gan vang lên.
Người tu võ của nhà họ Từ ùn ùn chen chúc xông lên từ bốn phương tám hướng như đội quân cảm tử.
Diệp Bắc Minh sau khi giết hàng chục người thì bả vai bị chém một đao.
Phụt!
Máu tươi tuôn trào.
Một người đàn ông trung niên dữ tợn hét lên: “Đồ tạp chủng, rốt cuộc cũng hết đà rồi sao?”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười, chém bay đầu người đàn ông kia.
“Giết! Giết! Giết!”
Người nhà họ Từ vặn vẹo, rống to như đồ điên.
Trong trận chiến này, nhà họ Từ đã thiệt mạng ít nhất mấy chục nghìn người.
Lòng bọn họ đau như đổ máu.
Vào giờ phút ấy.
Ngay khi bọn họ thấy Diệp Bắc Minh không chống chọi được nữa thì bèn xả hết nỗi uất hận trong lòng ra.
Để bảo vệ Diệp Thanh Lam, Diệp Bắc Minh không chỉ liên tục chém giết người tu võ xông tới không ngừng nghĩ.
Mà anh còn dùng chính cơ thể mình ngăn cản từng đòn đánh của quân địch.
Phụt! Phụt! Phụt!
Trong nháy mắt, trên người Diệp Bắc Minh xuất hiện nhiều miệng vết thương sâu đến nỗi thấy được xương.
Nước mắt Diệp Thanh Lam tuôn trào: “Minh Nhi, không cần... không cần đâu...”
Diệp Bắc Minh dùng ánh mắt ẩn chứa lời xin lỗi nhìn mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi, Minh Nhi vô dụng không thể bảo vệ mẹ...”
“Đồ súc sinh, quỳ xuống cho lão phu!”
Từ Mặc bất chợt ra tay, tung quyền về phía Diệp Bắc Minh.
Ầm!
Diệp Bắc Minh bị đánh bay ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Mấy trăm cây vũ khí điên cuồng đâm tới, trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một vầng sáng đỏ thẫm như máu.
Đánh bay mọi người ra xa, vô số vũ khí để lại miệng vết thương trên người anh.
Anh gần như đã chảy cạn máu.
Chỉ còn dựa vào một hơi để chống chịu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài nói: “Nhóc à, cậu cần gì phải làm vậy chứ?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười tự giễu: “Tháp nhỏ à, tôi xin lỗi”.
“Xem ra tôi không phải là người cứu vớt đại lục Chân Võ rồi”.
Điều khiến người ta càng tuyệt vọng hơn ấy là giọng nói của Từ Thiên lại vang lên lần nữa: “Chẳng phải còn mấy chục nghìn người hay sao? Tất cả còn đang đợi cái gì nữa? Tiếp tục đi!”
Ngay sau đó.
Hàng nghìn người bước ra lao về phía Diệp Bắc Minh.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ một cái góc nào đó trong ngục giam.
“Từ Thiên, sắp xong chưa?”
Chương 906: Ra khỏi ngục giam Trấn Hồn
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Người trong ngục giam đồng loạt quay đầu nhìn về phía một nhà tù.
Một ông già lôi thôi duỗi eo nói: “Tên nhóc này nghịch thiên quá rồi, nhớ kỹ, không phải cậu ta đánh không lại các người”.
“Mà là do thể lực cạn kiệt, nên nếu cho cậu ta đủ thể lực”.
“Dù có thêm tất cả các người thì Từ Thiên ông cũng không phải là đối thủ của cậu ta đâu!”
Cả không gian lặng thinh.
Ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Ông lão nhếch nhác kia nói rất đúng.
Nếu không phải do người nhà họ Từ đủ đông, còn lựa chọn chiến thuật biển người nữa.
Thì rất có thể hôm nay Diệp Bắc Minh mặc sức tàn sát trong ngục giam Trấn Hồn rồi.
Bọn họ vốn là gia tộc Thượng Cổ đã kéo dài từ đời này sang đời khác hàng trăm nghìn năm nay.
Đây lại là đại bản doanh của nhà họ Từ, người tu võ cuồn cuộn liên tục được bổ sung.
Vậy nên bọn họ mới có thể khiến Diệp Bắc Minh kiệt quệ.
Một ông già tức giận nói: “Lão già kia, ai cho phép ông nói chuyện?”
Ông lão nhếch nhác nở nụ cười đáp: “Ồ? Từ Thiên, nơi này không cho phép tôi nói chuyện à?”
Từ Thiên tái mét, tát ông già kia.
Rồi ông ta bước lên mỉm cười hòa giải nói: “Tiền bối, người muốn nói thì cứ nói ạ”.
“Nhưng việc hôm nay không liên quan gì tới người”.
“Tôi mong rằng người không xen vào chuyện của người khác!”
Cái gì?
Người nhà họ Từ sửng sốt.
Tiền bối ư?
Người?
Lão già nhếch nhác kia có lai lịch gì chứ?
Lão già nhếch nhác kia chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Để mẹ con bọn họ đi”.
“Cái gì?”
Mắt Từ Thiên đỏ bừng vì tức giận: “Tiền bối, người!”
Lão già nhếch nhác cười thâm sâu nói: “Không để bọn họ đi thì tôi đi nhé?”
Tần Thiên khiếp hãi, cơ thể hơi run.
Dường như ông ta đang nghĩ tới chuyện đáng sợ nhất có thể xảy ra.
Thế là bèn nhanh chóng gật đầu: “Được ạ, tôi hiểu rồi”.
Rồi ông ta không cam lòng nhìn về phía Diệp Bắc Minh và Diệp Thanh Lam, vung bàn tay to lên: “Tránh hết ra, để bọn họ đi!”
“Cái gì?”
“Lão tổ!”
“Vì sao chứ? Chúng ta đã hy sinh hàng chục nghìn người rồi đó!”
“Đúng vậy lão tổ, bọn họ đều là cao thủ đứng đầu nhà họ Từ chúng ta, chỉ cần chúng ta bắt được Diệp Bắc Minh thì có thể mở được kho tàng của nhà họ Diệp rồi!”
“Lão tổ, tính mạng của chúng tôi không đáng giá sao? Nếu chẳng phải bắt sống tên kia thì sao lại hy sinh nhiều người đến vậy chứ?”
Một vài lão già trong nhà họ Từ mất bình tĩnh.
Bọn họ không nhịn được gào thét với Từ Thiên.
Từ Thiên giận dữ quát to: “Câm miệng hết cho bổn tọa!”
Rầm!
Một chưởng của ông ta giáng xuống đã đánh gục hàng chục người: “Bổn tọa nói là để bọn họ đi, ai dám nhiều lời giết không tha!”
Tất cả đều im lặng tột độ.
Cho dù người nhà họ Từ không cam tâm thì cũng không dám nói thêm câu nào nữa.
Diệp Bắc Minh yếu ớt nhìn ông lão lôi thôi kia nói: “Cảm ơn tiền bối!”
Trước mắt anh bỗng tối sầm xuống, người té xụi lơ trên mặt đất.
Diệp Thanh Lam biến sắc: “Minh Nhi!”
Ông lão nhếch nhác thờ dài bảo: “Chân nguyên của cậu ta đã khô cạn rồi, chỉ dựa vào một hơi để chống chịu đến bây giờ!”
“Tuy rằng tính mạng không có gì đáng ngại, nhưng sợ rằng thực lực đời này...”
Nói đoạn, ông lão nhẹ nhàng lắc đầu.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng, lẳng lặng đỡ Diệp Bắc Minh dậy: “Minh Nhi, mẹ đưa con về nhà”.
Cả hai đi ra ngoài ngục giam Trấn Hồn.
Nhà họ Từ không một ai dám ngăn cản bọn họ.
...
Cùng lúc đó, ở bên ngoài sơn cốc ngục giam Trấn Hồn.
Ngoài hai ông lão một béo một gầy ra.
Ở đây còn có mười mấy ông lão khác nữa.
Tô Lê đứng đằng xa, dán chặt mắt vào ngục giam Trấn Hồn ở phía trước.
Tiếng động bên kia rất lớn, đã huyên náo suốt ngày trời.
Khói bụi bay mịt mù, đủ tiếng kêu la truyền tới.
Rồi ngục giam Trấn Hồn cũng dần yên tĩnh trở lại.
Gương mặt Tô Lê đầy lo lắng: “Xong rồi sao?”
Ông lão mập mạp lắc đầu đáp: “Cô chủ, chúng ta vẫn nên đi trước thôi”.
“Nếu để nhà họ Từ biết chúng ta xuất hiện ở đây thì sợ rằng sẽ nảy sinh hiểu lầm gì đó”.
Ông lão gầy gò gật đầu tán đồng: “Cô chủ, lão béo nói đúng lắm”.
“Nếu Diệp Bắc Minh đã lựa chọn tiến vào ngục giam Trấn Hồn thì đó không liên can gì đến cô chủ hết!”
“Đây là do cậu ta tự chọn, không thể trách được ai hết, cô chủ đã hết lòng quan tâm giúp đỡ cậu ta rồi!”
Tô Lê nhíu chặt mày.
Diệp Bắc Minh cứ như vậy ra đi thật sao?
Nhưng ngay sau đó.
Một người phụ nữ cả người đầy máu cõng một người đầm đìa máu chảy trên lưng đi ra khỏi sơn cốc.
Tô Lê che miệng mình lại, suýt nữa hét to: “Anh Diệp, Anh Diệp ra rồi!”
Người nhà họ Tô kinh hãi, nhanh chóng tiến lên.
Diệp Thanh Lam vô cùng cảnh giác nhìn họ: “Các người là ai?”
Gương mặt của Diệp Thanh Lam và Diệp Bắc Minh quá giống nhau.
Nên Tô Lê liếc mắt là nhận ra bà ngay.
Thế là cô ta bèn vội vàng giải thích: “Bác... Bác chính là mẹ của anh Diệp à?”
“Cháu là Tô Lê, là cháu dẫn anh Diệp từ đại lục Chân Võ tới đây”.
“Anh Diệp sao rồi ạ?”
Diệp Thanh Lam thở phào đáp: “Minh Nhi vì cứu bác mà giết chóc ở ngục giam Trấn Hồn suốt mấy tiếng đồng hồ”.
“Bây giờ chân nguyên đã rơi vào tình trạng cạn kiệt rồi”.
“Cái gì?”, Tô Lê biến sắc.
Chương 907: Đây là anh tự tìm cả thôi
Chân nguyên của người tu võ giống như một con suối, cuồn cuộn không khô cạn.
Một khi chân nguyên khô cạn cũng giống như con suối khô!
Sẽ không còn khả năng khôi phục chân nguyên nữa!
Vẻ mặt Tô Lê có chút phức tạp: “Bác gái, chúng ta vẫn nên rời đi trước đi”.
Diệp Thanh Lam gật đầu: “Được...”
...
Chuyện đã xảy ra ở ngục giam Trấn Hồn không thể giấu được, đã lan ra khắp tám vùng đất của Đại Lục Thượng Cổ giống như lũ lụt.
“Có người phá huỷ ngục giam Trấn Hồn của nhà họ Từ?”
“Sao lại thế này?”
Người biết được tin tức đều bị chấn động.
Có người giải thích: “Nửa ngày trước, một người trẻ tuổi xông vào ngục giam Trấn Hồn, thả hết tù nhân bị giam giữ ở ngục giam Trấn Hồn ra”.
“Những người này đều là tông chủ, trưởng lão của một số tông môn, thậm chí là thế lực lớn từng mất tích, bị cho là đã ngã xuống!”
“Bọn họ lại bị nhà họ Từ bí mật bắt lấy, giam giữ ở bên trong ngục giam Trấn Hồn”.
“Người trẻ tuổi xông vào trong ngục giam Trấn Hồn, sau đó thả những cường giả ấy ra!”
“Sau khi những cường giả đó chạy ra khỏi ngục giam Trấn Hồn lại phái người trở về tìm hiểu, đã lấy được một tin tức kinh người”.
“Người trẻ tuổi kia chẳng những xông vào ngục giam Trấn Hồn, còn giết mấy chục ngàn người tu võ cấp cao của nhà họ Từ!”
“Hơn một ngàn cảnh giới Thần Chủ, hơn ba trăm cảnh giới Thần Chủ!”
“Bảy tám mươi Thần Đế!”
“Còn có hơn mười Chí Tôn!”
Tin tức này vừa được truyền ra, tất cả mọi người đều ngây dại!
Sau đó.
Là trầm mặc vô tận!
Có người hỏi: “Thanh niên này tên là gì?”
Một lão già biết tin trả lời: “Diệp Bắc Minh!”
“Diệp Bắc Minh?”
Trong lòng mọi người nhắc lại cái tên này lần nữa, ghi nhớ nó thật sâu vào trong đầu.
Lão già biết tin thở dài một tiếng: “Chỉ tiếc theo tin tức mới nhất mà nhà họ Tô truyền đến”.
“Chân nguyên của Diệp Bắc Minh khô kiệt, hơn nữa hôn mê bất tỉnh, chắc hẳn là dữ nhiều lành ít”.
...
Vô Tương thần cung, trong khuê phòng của Nam Cung Uyển.
Một bóng người đẩy cửa đi vào.
Nam Cung Uyển nhìn thấy người tới, lạnh lùng mở miệng: “Mục Hàn, đây là phòng riêng của tôi”.
“Không có sự cho phép của tôi, anh tùy tiện bước vào như vậy là trái với quy định của Vô Tương thần cung!”
Mục Hàn nở nụ cười quỷ dị: “Uyển Nhi, anh có tin tức của Diệp Bắc Minh, muốn nghe không?”
“Cái gì?”
Giọng điệu của Nam Cung Uyển có chút kích động, còn chạy tới chỗ Mục Hàn.
Nhìn thấy Nam Cung Uyển kích động như vậy, đôi mắt Mục Hàn trầm xuống, không nhịn được run rẩy một chút.
Anh ta muốn đụng vào Nam Cung Uyển, đối phương lại lui về phía sau nửa bước.
Nhưng khi nghe thấy tin tức của Diệp Bắc Minh, Nam Cung Uyển lại chủ động chạy tới chỗ anh ta?
Một lòng đố kỵ vô danh thiêu đốt trong lòng!
Nam Cung Uyển thúc giục: “Nói mau!”
Vẻ mặt Mục Hàn có chút khó coi: “Uyển Nhi, em như vậy thật là khiến anh quá thất vọng!”
“Em muốn biết tin tức của cậu ta? Được, anh sẽ nói cho em!”
“Diệp Bắc Minh không biết sống chết, xông vào ngục giam Trấn Hồn...”
Anh ta nói hết tất cả tin tức bên ngoài cho Nam Cung Uyển!
Nam Cung Uyển ngây người: “Sao có thể... Anh ấy… bây giờ anh ấy như thế nào rồi?”
Mục Hàn nhe răng cười nói: “Thế nào ư? Cậu ta đã bị phế đi, vậy mà em còn quan tâm đến cậu ta?”
“Thân là người tu võ, chẳng lẽ em không biết chân nguyên khô kiệt sẽ thế nào sao?”
Nam Cung Uyển nóng nảy: “Không được, tôi muốn đi tìm anh ấy!”
Nói xong cô ta liền chạy ra ngoài phòng.
Mục Hàn vô cùng giận dữ: “Cậu ta đã biến thành một tên tàn phế rồi mà em còn muốn đi tìm cậu ta?”
Ầm!
Một khí tức cường đại thổi đến, đóng chặt cửa phòng lại.
Nam Cung Uyển quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Mục Hàn đỏ rực mắt đi về phía cô ta: “Mục Hàn, anh muốn làm gì?”
Mục Hàn phun ra một chữ: “Em!”
Nói xong, anh ta nâng tay lên chộp về phía quần áo của Nam Cung Uyển!
Lúc bàn tay của Mục Hàn sắp đụng vào Nam Cung Uyển, một lực lượng cực kỳ lạnh lẽo đánh úp lại.
Ầm!
Ngọn lửa màu lam thiêu đốt.
“A!”
Mục Hàn kêu thảm thiết, hoảng sợ nhìn ngọn lửa màu lam trên cổ tay.
Da thịt nhanh chóng khô héo!
Mục Hàn phản ứng rất nhanh.
Anh ta lật cổ tay một cái, một con dao găm xuất hiện.
Phập!
Không ngờ anh ta lại chém đứt bàn tay của mình!
Ánh mắt Mục Hàn co rút lại, nhìn bàn tay dưới đất của mình hóa thành tro tàn trong chớp mắt: “Huyền Minh Lãnh Hỏa? Em lại có được Huyền Minh Lãnh Hỏa!”
Trong lòng anh ta vô cùng sợ hãi.
Nếu anh ta phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ sợ sẽ bị Huyền Minh Lãnh Hỏa trực tiếp đốt thành tro tàn.
“Tay của anh!”
Ánh mắt Mục Hàn cực kỳ thất vọng: “Nam Cung Uyển, em muốn giết anh?”
Nam Cung Uyển lạnh lùng: “Mục Hàn, đây là anh tự tìm cả thôi”.
Mục Hàn nhìn Nam Cung Uyển một cái thật sâu, sâu trong đáy mắt hiện lên một vẻ thất vọng: “Hahaha, hay cho câu tự tìm”.
“Diệp Bắc Minh đối xử với em như vậy, xong việc vỗ mông trực tiếp chạy lấy người”.
“Anh còn chưa chạm vào em, lại phải trả giá bằng một bàn tay? Được, tốt lắm!”