Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1301: Thần Đế nổi giận

Lão già gật đầu: “Ban đầu thuộc hạ cũng rất khiếp sợ, còn tưởng chỉ là trùng hợp”.

“Bọn thuộc hạ cứ thế lần theo manh mối, cuối cùng tới được một nơi gọi là di tích Côn Luân”.

“Môi trường khí hậu, văn hóa ở nơi đó rất trùng khớp với Hoa tộc Thượng Cổ!”

“Không chỉ vậy, trong thần thoại của bọn họ cũng có Tam Hoàng Ngũ Đế”.

“Điểm khác biệt duy nhất chính là thực lực của đám hậu duệ Hoa tộc này còn yếu hơn cả con sâu con kiến!”

Lão già tỏ vẻ nghiền ngẫm: “Hậu duệ của Tam Hoàng Ngũ Đế, vậy mà thậm chí không chạm được tới ngưỡng cửa của võ đạo cấp cao, vẫn còn đang vật lộn trong khoảng võ đạo cấp thấp!”

Mấy lão già kể ra rất nhiều chi tiết.

Ánh mắt của người đàn ông trẻ dần trở nên nặng nề!

Cuối cùng, hắn ta dặn dò: “Không được tiết lộ một từ nào về chuyện này!”

Sau đó, bóng dáng hắn ta lóe lên rồi biến mất.

Người đàn ông trẻ đi thẳng vào trong chỗ ở của gia tộc!

Trước mặt.

Có một ngọn núi thần nổi lơ lửng giữa trời, dòng khí lưu Hỗn Độn xung quanh chậm rãi lưu động như cát chảy!

Trên ngọn núi thần này có một kiến trúc trông giống một ngôi Thần miếu màu đen!

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây.

Chắc chắn anh sẽ nhận ra phần khuyết thiếu của ngôi Thần miếu này giống hệt Thần miếu ở chiến trường Thái Cổ!

Người đàn ông trẻ quỳ xuống dưới mặt đất: “Thưa cha, con trai xin được gặp mặt!”

“Càn Nhi, lâu lắm rồi con không tới thăm cha”.

Giọng nói uy nghiêm vang lên từ tận sâu bên trong ngôi Thần miếu!

Một giây sau.

Không khí rung chuyển!

Một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện!

Đôi mắt của hắn ta cực kỳ già nua nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là người bị hắn ta nhìn sẽ có cảm giác như bị rút mất thần hồn!

Vạn Càn rất kích động: “Thưa cha, con trai muốn bẩm báo với cha một chuyện lớn động trời!”

Vạn Trường Sinh!

Phong hào Thần Đế!

Vạn Trường Sinh không tỏ chút thái độ nào: “Nói”.

Chỉ một chữ thôi nhưng chứa đựng vô vàn sức mạnh và sự ngang ngược!

Khiến người ta cảm thấy ngạt thở!

Vạn Càn vẫn quỳ y như cũ: “Thưa cha, Hoa tộc vẫn chưa bị tuyệt diệt!”

“Ồ?”

Có vẻ như Vạn Trường Sinh không hề ngạc nhiên chút nào!

Thế nhưng, dòng khí lưu Hỗn Độn sau lưng hắn ta lại tuôn ra ngợp trời, chẳng khác nào một cơn sóng thần!

Bầu trời trên đầu nhà họ Vạn hoàn toàn đổi sắc!

“Thần Đế nổi giận rồi!”

Vô số người quỳ rạp xuống đất, dập đầu hướng về phía ngọn núi thần: “Thần Đế bớt giận!”

Vạn Càn nói liền một mạch, thuật lại những tin tức mình vừa mới nhận được.

Đây là lần đầu tiên suốt triệu năm nay khuôn mặt Vạn Trường Sinh có biểu cảm: Nhíu mày!

“Hoa tộc vẫn còn lại dư nghiệt ư?”

Hắn ta vung tay lên, trên không trung xuất hiện mấy trăm đoạn phù văn!

Vạn Càn biết cha mình đang tính toán vận khí của Hoa tộc!

Ban đầu hoàn toàn u ám!

Nhưng một lát sau, giữa khoảng u ám chợt vang lên một tiếng rồng gầm, một luồng sáng lóe lên!

Vạn Trường Sinh sầm mặt: “Không ngờ Hoa tộc lại vẫn còn một chút hi vọng sống!”

Hắn ta tiện tay dập tắt luồng sáng kia: “Ma khí? Lẽ nào Hoa tộc khôi phục được là nhờ Ma tộc?”

Vạn Càn kinh ngạc!

Suốt triệu năm nay, đây là lần đầu tiên biểu cảm của cha hắn ta thay đổi những hai lần chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi!

“Thưa cha, con xin được san sẻ nỗi lo với cha!”

“Con sẽ đích thân dẫn người đi tiêu diệt Hoa tộc. Lần này, nhất định con sẽ không chừa lại một ai sống sót!”

Vạn Trường Sinh hờ hững lắc đầu: “Không cần!”

Vạn Càn sững sờ: “Lẽ nào cứ để mặc cho Hoa tộc ngóc đầu dậy vậy sao?”

Vạn Trường Sinh cười mỉa mai: “Ngay cả khi Hoa tộc ở thời kỳ đỉnh cao nhất, cha vẫn có thể tiêu diệt tất thảy!”

“Dù cho Hoa tộc có ngóc đầu dậy một lần nữa thì cha vẫn có thể trấn áp chỉ bằng một bàn tay!”

“Cha thật oai phong!”

Vạn Càn kích động đỏ mặt: “Nhưng con cho rằng, chẳng phải là nếu tiêu diệt Hoa tộc ngay từ trong trứng nước thì sẽ tốt hơn sao?”

“Hiện tại cha có chuyện quan trọng hơn phải làm!”, Vạn Trường Sinh nói.

Mắt Vạn Càn sáng lên: “Con cả gan xin hỏi là chuyện gì vậy ạ?”

Vạn Trường Sinh cười ngạo nghễ: “Nói cho con biết cũng không sao, mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông!”

“Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi!”

“Gì cơ!”

Vạn Càn rùng mình, mắt đỏ hoe.

Hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống liên tục!

“Cha... Cha… Cha sắp tấn cấp lên Thần Hoàng rồi sao?”

“Chúc mừng cha, chúc mừng cha!”

Vạn Càn kích động không nói thêm được gì nữa.

Thần Hoàng?

Đây là khái niệm thế nào chứ?

Vạn Trường Sinh lắc đầu: “Phép tắc Trường Sinh của cha chỉ còn thiếu một chút nữa là sẽ hoàn thiện tuyệt đối!”

“Càn Nhi, con đi với ta tới gia tộc Đông Phương một chuyến, Đông Phương Xá Nguyệt đã trở về rồi!”

“Xá Nguyệt Thần Đế?”

Trong đầu Vạn Càn hiện lên một bóng người: “Ý cha là?”

Người này không chỉ là mỹ nữ số một ở Huyền Giới mà còn có phong hào Thần Đế!

Không ai dám khinh nhờn!

Vạn Trường Sinh nói: “Hôm nay, ta muốn cưới Đông Phương Xá Nguyệt!”

“Phép tắc Luân Hồi của cô ta phải luân hồi mười kiếp!”

“Tấm thân trong sạch của cô ta chính là điểm đột phá tốt nhất!”

Vạn Càn nhíu mày: “Liệu gia tộc Đông Phương có đồng ý không?”
Chương 1302: Nếu muốn chết thì đã không tìm tới tôi

Vạn Trường Sinh lại cười, sâu trong đáy mắt lóe lên hơi lạnh: “Năm xưa, khi ta hủy diệt Hoa tộc, gia tộc Đông Phương đã từ chối không tham gia!”

“Hại ta phải bế quan mấy chục triệu năm mới khôi phục được nguyên khí!”

“Hôm nay, nếu gia tộc Đông Phương dám từ chối bản đế, chuyện đầu tiên bản đế làm sau khi xuất quan sẽ chính là tiêu diệt bọn chúng!”

Vạn Càn mừng rỡ: “Thưa cha, cha đã khôi phục hoàn toàn rồi sao?”

“Quá tốt rồi!”

...

“Cô nói gì cơ? Nơi người chết tới ư?”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên khó coi!

Sở Sở vội vàng giải thích: “Anh Diệp đừng hiểu lầm!”

“Tôi không có ý nguyền rủa bố mẹ anh, chẳng qua là thần hồn của người tới giới U Minh sẽ không còn thuộc về bản thân họ nữa!”

“Hơn nữa, giới U Minh còn có một tên gọi khác là vùng đất Luân Hồi!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Vùng đất Luân Hồi ư?”

Thìn Long lên tiếng: “Nhóc Diệp, cậu không cần phải lo lắng”.

“Bố mẹ cậu không phải người đoản mệnh, hơn nữa, bọn họ đã dám tới giới U Minh thì chắc chắn là có cách để tự bảo vệ mình!”

“Hiện tại, điều cậu cần làm là gia tăng thực lực của bản thân!”

“Đợi quay về thế giới Tam Thiên, tôi sẽ dẫn cậu đi tìm mười một long mạch con giáp còn lại rồi tính tiếp!”

Ông ta liếc nhìn Sở Sở: “Không phải tộc ta, trong lòng ắt nghĩ khác!”

“Tốt nhất là cậu nên giết cô ấy đi, nếu không thì phải luôn dẫn đi cùng mình!”

Nói xong, Thìn Long tiến vào thế giới không gian, biến mất trong di tích Côn Luân Thượng Cổ.

Nháy mắt.

Di tích Côn Luân Thượng Cổ bừng lên sự sống!

Diệp Bắc Minh nhìn về phía Sở Sở: “Làm sao bây giờ? Phải diệt khẩu thôi!”

Khuôn mặt xinh đẹp của Sở Sở tái mét, cô ấy sợ hãi bước lùi lại mấy bước: “Anh Diệp, xin anh đừng giết tôi…”

“Tôi rất ngoan, sẽ không nói lung tung đâu”.

Diệp Bắc Minh bị chọc cười: “Ha ha ha, cô không tin tôi tới vậy à?”

“Thôi mà, anh Diệp đừng trêu tôi!”

Sở Sở dậm chân.

Thấy Diệp Bắc Minh không định giết mình, Sở Sở bình tĩnh trở lại: “Anh Diệp, giờ chúng ta đi đâu đây?”

Diệp Bắc Minh cân nhắc một lát: “Về Hoàng cung Tu La trước đã, sau đó tới thế giới Tam Thiên”.

Hai người đang định rời đi thì…

Đột nhiên.

Không gian rung chuyển.

Rắc rắc!

Giữa không trung chợt xuất hiện một vết rách, một cầu nối không gian xuất hiện!

Đầu bên kia của cầu nối không gian dường như vừa trải qua một trận chiến lớn, luồng khí lưu hỗn loạn ùa qua cả cầu nối giữa hai không gian để sang tới tận đây!

Sở Sở lập tức bị hất bay ra ngoài!

Diệp Bắc Minh bước tới, đỡ lấy bờ eo thon của Sở Sở!

“Tiểu Tháp, phòng ngự!”

Anh quát khẽ một tiếng!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay, một luồng sức mạnh che chắn cho Diệp Bắc Minh và Sở Sở ở bên trong!

Luồng khí lưu hỗn loạn đập xuống nền đất!

Đất cát lập tức bốc hơi.

Khắp một vùng rộng tới mấy ngàn mét vuông xung quanh đó hình thành một hố sâu tới cả trăm mét!

Con ngươi của Diệp Bắc Minh thu nhỏ lại, đề phòng nhìn vào vết nứt không gian: “Đây là sức mạnh gì vậy?”

Vù!

Một bóng người bay tới! Tới khi Diệp Bắc Minh nhìn thấy rõ người này…

… Thì đối phương đã nhào vào trong ngực của anh, ôm chặt lấy anh, nôn ra một búng máu đen!

“Cứu... Cứu tôi với...”

Mắt tối sầm lại rồi ngất xỉu!

Diệp Bắc Minh ôm người trong ngực mình, cực kỳ kinh ngạc: “Đông Phương Xá Nguyệt? Cô sao vậy?”

Anh cúi đầu nhìn thử thì thấy trong tay mình dính đầy máu tươi.

Sau lưng Đông Phương Xá Nguyệt có một vết thương sâu tới tận xương!

Trong cơ thể cô ta còn có một luồng hơi thở mang tính huỷ diệt!

“Cứu hay là không cứu đây?”

Diệp Bắc Minh thoáng ngẫm nghĩ, trong tay lập tức xuất hiện mười ba cây ngân châm!

Tất cả đều cắm vào trong người Đông Phương Xá Nguyệt!

Các sư tỷ còn đang trong tay cô ta, tạm thời anh không thể để người phụ nữ này chết được!

Vừa sử dụng Quỷ Môn Thập Tam Châm!

Là Đông Phương Xá Nguyệt lập tức tỉnh lại ngay.

Diệp Bắc Minh đang xử lý vết thương cho cô ta: “Kẻ phàm trần, đừng chạm vào tôi!”

Cô ta đẩy anh ra!

Diệp Bắc Minh cười gằn: “Nếu như cô muốn chết thì bị trọng thương đã không tới tìm tôi rồi”.

“Vết thương sau lưng cô rất sâu, nếu không xử lý thì sau này sẽ để lại sẹo”.

Câu nói này có lực sát thương rất lớn.

Không có bất kỳ người phụ nữ nào lại muốn trên người mình có sẹo!

Đông Phương Xá Nguyệt im lặng quay lưng lại.

Diệp Bắc Minh lại gần, rắc thuốc bột trong tay mình lên trên miệng vết thương.

“Thực lực của cô không yếu, sao lại bị thương nặng như vậy được?”

Đông Phương Xá Nguyệt lấy một bộ đồ ra khoác lên người, đôi mắt lóe lên ham muốn giết chóc: “Có người phản bội tôi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Không gặng hỏi gì thêm!

Đông Phương Xá Nguyệt hơi ngạc nhiên: “Sao cậu không hỏi gì nữa vậy?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Xin lỗi, tôi không quan tâm”.

“Cậu!”

Đông Phương Xá Nguyệt kích động, làm vết thương rách ra: “Chết tiệt! Nếu không phải tại thực lực của bản đế còn chưa khôi phục thì sao bọn rác rưởi đó lại có cơ hội được chứ!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô cứ lo cho bản thân trước đi đã”.

“Vừa rồi, lúc tôi cứu cô, tôi phát hiện ra trong cơ thể cô có một luồng sức mạnh phá hủy cực mạnh!”

“Nếu không nhanh chóng giải trừ nó thì vết thương của cô sẽ càng ngày càng nặng thêm!”

“Không cần cậu lo!”, Đông Phương Xá Nguyệt tỏ thái độ lạnh lùng.

Diệp Bắc Minh xòe tay: “Tôi chỉ nhắc nhở vậy thôi chứ tôi đâu có lo cho cô”.

“Sư tỷ tôi đâu rồi?”
Chương 1303: Cầu xin tôi đi

Đông Phương Xá Nguyệt ngồi xuống, lấy mấy viên đan dược ra nuốt vào!

Nhắm mắt lại, bắt đầu chữa thương!

Đột nhiên, không gian rung chuyển.

Một vết nứt thình lình xuất hiện, năm lão già cảnh giới Động Hư đi ra từ đó!

Thấy Đông Phương Xá Nguyệt đang chữa thương, bọn họ hơi sững sờ.

Sau đó, bọn họ nhìn nhau, mặt kẻ nào kẻ nấy đều nở một nụ cười khẩy.

Một lão già gầy gò nói: “Không chạy nổi nữa hả?”

Đôi mắt Đông Phương Xá Nguyệt ngập tràn băng giá: “Bọn phản đồ, tôi đối xử với các ông đâu có tệ!”

“Rốt cuộc Đông Phương Lâm đã cho các ông lợi lộc gì mà đáng để các ông phản bội tôi?”

Lão già gầy gò lắc đầu: “Hắn ta không hề cho bọn tôi lợi lộc gì cả!”

“Nếu vậy thì sao các ông lại phản bội tôi?”, Đông Phương Xá Nguyệt hỏi.

Lão già gầy gò cười: “Cô mất tích lâu như vậy, đã bao giờ nghĩ tới chuyện sống chết của chúng tôi chưa?”

“Nếu như chúng tôi không thần phục Đông Phương Lâm thì chỉ e đã chết từ lâu rồi”.

“Cô vừa mới trở về gia tộc Đông Phương, thực lực còn chưa khôi phục mà đã đòi ra lệnh cho người khác rồi sao?”

“Cô muốn tất cả mọi người phải nghe theo lệnh của cô à? Cô nghĩ chuyện ấy có khả thi không?”

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh lùng, kiêu ngạo ra mặt: “Tôi là Đông Phương Thần Đế của gia tộc!”

“Thần Đế? Ha ha ha!”

Mấy lão già cười mỉa mai!

Lão già gầy gò lắc đầu: “Nếu cô là Thần Đế thì tại sao lại rơi vào cảnh này?”

“Tôi khuyên cô một câu, mau bó tay chịu trói đi!”

“Trở về với chúng tôi rồi cưới Vạn Trường Sinh thì cô vẫn còn giữ được một chút tôn nghiêm cuối cùng!”

Đông Phương Xá Nguyệt ngẩng đầu ưỡn ngực: “Bọn nô tài chó má các ông mà cũng xứng để bản đế phải bó tay chịu trói ư?”

Lão già gầy gò sầm mặt lại!

Lão già mặt đỏ quát: “Nói nhảm với cô ta làm gì? Cứ việc bắt trói mang về thôi!”

Vù!

Bọn họ bước tới, xé toạc không gian, lao tới tấn công!

“Bọn nô tài chó má, làm càn!”

Đông Phương Xá Nguyệt lạnh nhạt ra mặt.

Năm ngón tay nhẹ nhàng siết lại, đế uy lan tỏa!

Lão già mặt đỏ sợ run rẩy, phản ứng chậm nửa nhịp, bị Đông Phương Xá Nguyệt hút tới!

Bóp chặt cổ họng!

Lão già mặt đỏ sợ vỡ mật: “Chủ nhân, xin tha mạng...”

Đông Phương Xá Nguyệt kiêu ngạo bóp chặt năm ngón tay!

Chuẩn bị bóp nát cổ của người này.

Đột nhiên.

Cơ thể yêu kiều run lên, phun ra một búng máu đen!

Cổ tay buông lỏng, lão già mặt đỏ rơi xuống đất.

Ông ta lập tức hoàn hồn, tỏ ra hung hăng: “Ha ha ha, cô bị trọng thương rồi!”

“Muốn giết tôi à? Nằm mơ!”

Ông ta tung nắm đấm tấn công vùng bụng của Đông Phương Xá Nguyệt!

Sức mạnh của lão già dường như đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của Đông Phương Xá Nguyệt, người cô ta văng ra ngoài, đập mạnh xuống đất!

Bọn lão già gầy gò thấy vậy lạnh lùng tới gần.

Lão già mặt đỏ đứng trên cao nhìn cô ta: “Đây chính là Thần Đế sao?”

“Chẳng khác gì chiếc bình sứ, đập một phát là vỡ!”

Đông Phương Xá Nguyệt tức run người, đôi mắt đẹp vằn vện tơ máu: “Tất cả các ông đều đáng chết!”

Cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu còn không giúp tôi đi à?”

Vù!

Năm người bọn lão già gầy gò, lão già mặt đỏ quay đầu lại.

Tập trung nhìn Diệp Bắc Minh!

Một giây sau.

“Ha ha ha ha!”

Một tràng cười vang lên!

Lão già mặt đỏ cười chảy nước mắt: “Đông Phương Xá Nguyệt, cô bị ấm đầu rồi à?”

“Tôi thật nghi ngờ, cô thực sự đã từng là Thần Đế thật sao?”

“Sao lại cầu cứu một người mới tới cảnh giới Thiên Huyền chứ?”

Lão già gầy gò lạnh lùng nói: “Thằng ranh kia, quỳ xuống đi thì tao sẽ cho mày được chết toàn thây!”

Khóe môi bọn họ nở nụ cười gằn, không buồn đếm xỉa tới Diệp Bắc Minh!

Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại hờ hững cất lời!

“Thứ nhất, chúng ta không thân thiết gì với nhau!”

“Thứ hai, cô là người thích lật lọng, muốn tôi cứu cô cũng không phải không thể, cô cầu xin tôi đi!”

“Thứ ba, lúc cô cầu xin tôi phải gọi tôi là gì? Cô còn nhớ chứ?”

“Gì cơ?”

Năm lão già đồng loạt sững sờ!

Bọn họ quay đầu nhìn lại Diệp Bắc Minh một lần nữa!

Sở Sở tái mét mặt, thực sự không chịu nổi ánh mắt của năm người cảnh giới Động Hư!

Cô ấy nấp sau lưng Diệp Bắc Minh.

“Ranh con, ai cho mày nói chuyện!”

Lão già mặt đỏ nghiêm giọng: “Mẹ kiếp, mày chán sống rồi phải không?”

Diệp Bắc Minh chẳng buồn nhìn đối phương, chỉ hờ hững nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tôi cho cô ba giây, hoặc là cầu xin tôi!”

“Hoặc là tôi sẽ xoay người bỏ đi!”

“Ba!”

“Hai!”

Đông Phương Xá Nguyệt cắn chặt răng!

Lão già mặt đỏ giận dữ mắng: “Đệt! Mày dám đếm thật sao?”

“Một!”

Đếm xong số cuối cùng, anh xoay người rời đi.

Lão già mặt đỏ xông tới, vung tay đánh về phía đầu của Diệp Bắc Minh: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chết đi cho ông!”

Giọng nói của Đông Phương Xá Nguyệt đồng thời vang lên: “Anh Diệp, xin anh cứu tôi thêm một lần nữa…”
Chương 1304: Nhảy xuống Thiên Uyên

Đồng thời, lão già mặt đỏ đã tới sau lưng Diệp Bắc Minh!

“Long Tổ, ra đi!”

Gầm!”

Tiếng rồng gầm vang lên, sau lưng Diệp Bắc Minh xuất hiện một ảnh ảo hình Huyết Long!

Sức chiến đấu của anh tăng gấp mười lần!

Năm ngón tay siết chặt không khí, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay!

Vung một nhát kiếm!

Phụt!

Lão già mặt đỏ không kịp làm gì, nháy mắt nổ tung, hóa thành một làn sương máu!

“Gì cơ?”

Bốn lão già còn lại sợ run người!

Vù!

Một chiếc bóng vỡ lóe lên, con ngươi của bọn họ thu nhỏ lại!

Theo bản năng, bọn họ che cổ họng lại!

Một giây sau, một tơ máu xuất hiện!

Đầu người rơi xuống đất, “bục” một tiếng, nổ tung!

Bốn cái xác đồng loạt ngã xuống!

Sở Sở trừng to mắt, đầu óc trống rỗng!

“Ôi trời ơi, Nữ Đế mà lại mở miệng cầu xin anh Diệp ư?”

“Anh Diệp chém chết năm gã cảnh giới Động Hư chỉ trong nháy mắt! Dù thế nào đi nữa cũng thật kinh khủng!”

“Cậu…”

Đôi mắt đẹp của Đông Phương Xá Nguyệt run lên: “Chỉ mới mấy ngày thôi mà thực lực của cậu đã tiến bộ nhiều vậy rồi sao!”

“Cậu đã có thể giết chết cảnh giới Động Hư trong nháy mắt rồi sao?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Sư tỷ của tôi đang ở đâu?”

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Ở trong thế giới không gian bỏ túi của tôi!”

Diệp Bắc Minh nói bằng giọng không cho phép thương lượng: “Giao ra đây!”

Đông Phương Xá Nguyệt cười một tiếng: “Đưa tôi tới chỗ này thì tôi thả người!”

Xoẹt!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục gác ngang cổ Đông Phương Xá Nguyệt: “Cô có tư cách gì cò kè mặc cả với tôi?”

“Ha ha”.

Đông Phương Xá Nguyệt nhắm mắt lại: “Muốn giết thì cứ giết đi!”

“Nếu bản đế chết thì thế giới không gian bỏ túi cũng sẽ sụp đổ theo!”

“Sư tỷ của cậu cũng sẽ chết chung với tôi!”

Diệp Bắc Minh sầm mặt lại: “Tiểu Tháp, chuyện này là thật à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phải!”

Diệp Bắc Minh thu kiếm Càn Khôn Trấn Ngục về: “Cô muốn đi đâu?”

“Thiên Uyên!”

“Thiên Uyên?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Hầu Tử cũng mất tích ở dưới Thiên Uyên!

Từ lâu anh đã chuẩn bị để xuống dưới đó một chuyến tìm kiếm manh mối nhưng vẫn luôn bị nhiều chuyện cản trở, không đi được.

Diệp Bắc Minh nhìn Đông Phương Xá Nguyệt: “Tại sao cô lại phải tới đó? Dưới Thiên Uyên có gì vậy?”

Đông Phương Xá Nguyệt nuốt mấy viên đan dược, giúp thương thế đỡ hơn một chút.

“Dù tôi ở bất kỳ đâu trong thế giới Tam Thiên thì Vạn Trường Sinh cũng đều có thể tìm được tôi!”

“Chỉ riêng ở Thiên Uyên là có thể che đậy toàn bộ hơi thở!”

“Còn về phần dưới Thiên Uyên có gì thì cậu đi với tôi là biết!”

Diệp Bắc Minh suy tư một chút rồi gật đầu.

...

Một canh giờ sau, bọn họ đã đứng trước Thiên Uyên.

Bên dưới vách núi đen kịt một màu như thể lối vào dẫn xuống cánh cổng địa ngục sâu không lường được!

Đông Phương Xá Nguyệt thản nhiên nói: “Nhảy xuống đi!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Sao nào? Không dám à?”

“Bản đế còn tưởng cậu không sợ trời không sợ đất cơ chứ!”

Diệp Bắc Minh không để ý tới cô ta, quay người nhìn về phía Sở Sở: “Sở Sở, cô về trước đi”.

“Những chuyện tiếp tới đây không liên quan gì với cô, cô đừng để bị cuốn vào”.

“Hả?”

Sở Sở hơi hụt hẫng: “Anh Diệp đuổi tôi đi ư?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi không biết tình hình bên dưới vực sâu như thế nào, cô đi theo tôi sẽ chịu nhiều nguy hiểm!”

Sở Sở vui mừng: “Được đi theo anh Diệp, tôi không sợ nguy hiểm!”

Diệp Bắc Minh từ chối: “Không được!”

Đông Phương Xá Nguyệt cười: “Nhóc con, nếu cậu không muốn cô ấy chết thì đừng đưa cô ấy theo!”

“Cô có ý gì hả?”

Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Đông Phương Xá Nguyệt!

“Ha ha”.

Đông Phương Xá Nguyệt cười giả dối: “Ở hiện trường cậu giết năm tên cảnh giới Động Hư kia có lưu lại mùi hương của cô ấy!”

“Với thực lực của Vạn Trường Sinh, không khó để tìm ra cô bé này!”

“Nếu cô ấy không đi cùng chúng ta thì dù ở đâu cũng đều sẽ bị tìm ra!”

“Cậu nói xem, Vạn Trường Sinh sẽ làm gì cô ấy?”

Mắt Diệp Bắc Minh lóe lên, anh ngẫm nghĩ một lát: “Sở Sở, cô đi cùng tôi đi”.

“Được!”

Sở Sở cười tươi tắn, chủ động bước tới bên cạnh Diệp Bắc Minh.

Ba người không chần chừ thêm nữa, lập tức nhảy xuống dưới Thiên Uyên.

...

Gia tộc Đông Phương ở Huyền Giới.

Trong đại điện Đế Cung, Vạn Trường Sinh ngồi trên ngai rồng, trên người lấp lóe phù văn.

Bọn người đứng đầu gia tộc Đông Phương quỳ ở bên dưới.

Đột nhiên.

Vạn Trường Sinh mở mắt ra, toàn bộ phù văn biến mất: “Hơi thở của bọn chúng biến mất rồi, xem ra ta đã xem thường Đông Phương Xá Nguyệt rồi!”

“Không hổ là Thần Đế, dù cho cảnh giới bị hao tổn thì vẫn có thể thoát được sự truy lùng của bản đế!”

Một giây sau.

Trên không trung xuất hiện hai bóng người!

Chính là Diệp Bắc Minh và Sở Sở!

“Có ai trong số các người nhận ra hai người này không?”
Chương 1305: Máu Thần Ma

“Trước khi Đông Phương Xá Nguyệt biến mất, có xuất hiện hơi thở của hai người này!”

Những người đứng đầu gia tộc Đông Phương đều lắc đầu!

Chỉ có Vạn Càn nhìn thấy Diệp Bắc Minh là con ngươi thoáng sững sờ!

Vạn Trường Sinh lập tức phát hiện ra: “Càn Nhi, con biết hai người này à?”

Vạn Càn gật đầu: “Thưa cha, người đàn ông này chính là người Hoa tộc mà con nói tới, tên cậu ta là Diệp Bắc Minh!”

Vạn Trường Sinh nhướng mày!

Gia tộc Đông Phương trong đại điện xôn xao!

“Hoa tộc?”

“Hoa tộc nào? Lẽ nào là Hoa tộc ở di tích Côn Luân?”

“Sao có thể như vậy được, chẳng phải Hoa tộc đã tuyệt diệt hoàn toàn rồi sao?”

...

Diệp Bắc Minh rơi thẳng xuống.

Xung quanh tối om.

Thậm chí có dòng khí Hỗn Độn lưu động, sau khi xuyên qua mấy chục lớp năng lượng cuồng bạo!

Đằng đẵng suốt một ngày một đêm, cuối cùng anh cũng đáp xuống đáy của Thiên Uyên.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nơi này chính là Thiên Uyên sao?”

Xung quanh tối tăm, không gian cực kỳ rộng rãi, nhìn không thấy tận cùng.

Mặt đất bị cháy đen như thể từng bị một trận lửa lớn thiêu đốt!

Sở Sở rùng mình, nấp sau lưng Diệp Bắc Minh: “Anh Diệp, sao nơi này lại ớn lạnh như vậy?”

Đông Phương Xá Nguyệt cười khẽ: “Nơi này là chiến trường giữa các vị thần thời Thượng Cổ, từng chết hàng triệu triệu người!”

“Chưa biết chừng hồn ma của bọn họ lại đang đứng ngay sau lưng cô đấy!”

“Á!”

Sở Sở sợ hãi la lên, khuôn mặt xinh đẹp càng thêm tái mét lại!

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Sở Sở đừng sợ, người chết như đèn tắt!”

“Người tu võ chỉ có thần hồn, nào có hồn ma!”

Sở Sở gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Bắc Minh nhìn chằm chằm Đông Phương Xá Nguyệt: “Đến Thiên Uyên rồi, thả sư tỷ của tôi ra đi!”

Đông Phương Xá Nguyệt nhìn quanh, cuối cùng cũng xác định được một hướng đi: “Cậu vẫn chưa đưa tôi tới nơi, tới đích đã rồi hẵng bàn!”

“Lật lọng à?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Đông Phương Xá Nguyệt chỉ tay về một hướng, lạnh nhạt nói: “Cậu có hai lựa chọn, một là giết tôi và mấy sư tỷ của cậu sẽ chết cùng tôi!”

“Hai là lập tức xuất phát!”

Diệp Bắc Minh nhếch môi, đi theo hướng Đông Phương Xá Nguyệt chỉ!

Mới đi được mấy trăm mét, anh đã phát hiện một bộ hài cốt nằm ven đường, không biết đã chết bao nhiêu năm rồi!

Càng đi vào sâu hơn thì hài cốt dưới chân càng nhiều thêm.

Diệp Bắc Minh ngờ vực: “Chiến tranh giữa các vị thần mà ban nãy cô nhắc tới là gì vậy?”

Đông Phương Xá Nguyệt hừ lạnh: “Không phải cậu chẳng quan tâm gì hết sao?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không nói thì thôi”.

“Sau này đừng cầu xin tôi nữa, tôi có rất nhiều cách!”

Điều làm người ta bất ngờ là Đông Phương Xá Nguyệt lại mở miệng giải thích: “Tương truyền là trận đại chiến giữa các thiên thần dẫn đến thế giới sụp đổ!”

“Thiên Uyên vốn là một thế giới, sau khi sụp đổ hóa thành vô số mảnh vỡ!”

“Một mảnh vỡ trong số đó rơi xuống đây, hóa thành vực sâu vô tận!”

“Dòng năng lượng và khí lưu Hỗn Độn gặp phải khi rơi xuống đây rất có thể là tàn dư từ trận chiến giữa các vị thần!”

Diệp Bắc Minh nhìn quanh bốn phía: “Đây đều là hài cốt của thần à?”

Anh nhặt một mẩu xương lên.

Kiểm tra thử.

Rất rắn chắc, phải dùng rất nhiều sức mới có thể bẻ gãy được nó!

Phải biết rằng, trải qua vô số năm tháng, thi hài đã bị phong hóa rồi.

Nếu như là người sống thì cơ thể của người này phải kinh khủng tới mức nào?

Đột nhiên.

Đông Phương Xá Nguyệt nghiêm giọng: “Nhóc con, đề cao cảnh giác!”

“Đằng trước có lẽ sẽ xuất hiện một số nguy hiểm ngoài dự tính, tốt nhất cậu nên cảnh giác cao độ!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh nghiêm lại, tập trung nhìn về phía trước.

Dường như có thứ gì đó lướt qua rất nhanh!

Ma khí!

Anh phẩy tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh: “Sở Sở, đi theo sau lưng tôi!”

“Được!”

Sở Sở nghe lời gật đầu, theo sát sau lưng Diệp Bắc Minh.

Điều bất ngờ là, ba người họ đi liền một mạch mấy trăm dặm!

Nhưng rất thuận lợi, xương trắng dưới chân chất cao thành gò nhưng không hề xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!

Đông Phương Xá Nguyệt nhíu mày: “Sao vậy nhỉ? Lần trước tôi tới đây đã gặp hơn trăm lượt ma vật!”

“Sao cậu lại không gặp một lần nào?”

Diệp Bắc Minh chợt nghĩ: “Rốt cuộc cô muốn tìm thứ gì?”

Đông Phương Xá Nguyệt thốt ra một câu kinh người: “Máu Thần Ma!”

“Cô bảo gì cơ?”

Diệp Bắc Minh giật mình.

Đột nhiên.

Đông Phương Xá Nguyệt vô cùng kích động, con ngươi như muốn rớt ra ngoài: “Tìm ra rồi!”

“Hấp thụ máu Thần Ma xong, chẳng những tôi sẽ được tẩy kinh dịch tủy mà còn có thể khôi phục lại thực lực!”

Cô ta hóa thành một chiếc bóng vụn vỡ, lao nhanh về một hướng nào đó!

Diệp Bắc Minh đi theo sau, trông thấy đằng trước có một hồ máu.

Trong hồ máu nổi dập dềnh nửa cái xác. Đông Phương Xá Nguyệt ngâm toàn thân vào trong hồ máu, quanh người bị một làn sương máu bao phủ!

Ma huyết vô tận đổ vào trong cơ thể của Đông Phương Xá Nguyệt!

Chỉ trong khoảnh khắc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK