Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1631: Quà mừng

“Đại sư tỷ, tại sao?”, Diệp Bắc Minh cau mày.

Anh lập tức truyền âm, chín vị sư tỷ khác từ Thái Dương Tông xuất hiện.

Lúc nhìn thấy Lạc Khuynh Thành, tất cả đều vô cùng vui mừng!

“Đại sư tỷ, muội là Như Yên đây!”

“Đại sư tỷ, muội là Tiểu Hồng Đào đây, tỷ không nhận ra muội ư?”

“Năm đó là đại sư tỷ dạy Tuyết Kỳ công pháp võ đạo, tỷ thực sự không nhớ nữa ư?”

“Đại sư tỷ, lời thề của mười tỷ muội chúng ta, chẳng lẽ tỷ cũng quên rồi ư?”

“Khuynh Thành tỷ, chúng ta đã từng thề tỷ muội đồng tâm mà!”

Mấy sư tỷ lo lắng lên tiếng.

Lạc Khuynh Thành vẫn thờ ơ, chẳng thèm nhìn họ đến một cái!

Thái độ này khiến người ta lạnh lòng!

Thiên Nhận Băng khẽ quát một tiếng: “Đại tỷ, rốt cuộc tỷ đang làm gì?”

“Tỷ có biết cả đoạn đường tiểu sư đệ đã trải qua bao nhiêu vất vả khổ sở không?”

“Đệ ấy đến thần giới là vì tìm mọi người”

“Bây giờ mọi người khó khăn lắm mới đoàn tụ, sư phụ đã qua đời, chẳng lẽ tỷ còn muốn giả bộ không quen biết chúng ta hả?”

“Lạc Khuynh Thành!”

Thiên Nhận Băng tức giận quát lên!

Nơi sâu nhất trong linh hồn Lạc Khuynh Thành rung động!

Một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong đầu cô ấy.

Từng cảnh tượng lướt qua!

Nhưng cô ấy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Các cô thực sự nhận nhầm người rồi, Lạc Khuynh Thành mà các cô quen chỉ là một chút phân thân của tôi thôi!”

“Cô ấy đã chết, không tồn tại nữa!

“Tôi hiện giờ là Khuynh Thành Thần Hoàng của điện Thần Hoàng!”

Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ đều ngẩn người.

Đôi mắt đỏ bừng, tràn đầy tia máu: “Không thể nào!”

Lạc Khuynh Thành không trả lời nữa.

Độc Cô Bá Đạo cười: “Thì ra là vậy, đúng là một đám ngu xuẩn!”

“Con trai tao sao lại chết trong tay chúng mày chứ? Tiễn chúng mày lên đường!”

Lúc Độc Cô Bá Đạo sắp ra tay, Lạc Khuynh Thành co thắt trái tim!

Vẻ mặt biến sắc: ‘Chuyện gì thế này? Sự sống chết của những người này lại có thể khiến tâm cảnh của mình thay đổi?’

Bất giác muốn ra tay ngăn cản.

Nhưng chưa đợi cô ấy ra tay!

Một giọng nói cực kỳ có sức xuyên thấu vang lên từ phía sau: “Thanh Long Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Gru!

Một tiếng rồng gầm vang lên!

“Cái gì? Thanh Long Thần Hoàng chúc mừng Thái Dương Tông trở về? Thật hay đùa?”

Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng quay đầu.

Ngay cả Độc Cô Bá Đạo cũng dừng tay, không tin nổi quay đầu.

Còn không đợi mọi người nhìn rõ, giọng nói thứ hai vang lên: “Chu Tước Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

“Còn nữa? Chuyện gì vậy?”

Mọi người há hốc miệng.

Sau đó.

Giọng nói thứ ba!

“Huyền Võ Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

“Vãi…”

Giọng nói thứ tư! “Bạch Hổ Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

“Trời ơi…”

Giọng nói thứ năm! “Thanh Vy Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Giọng nói thứ sáu! “Đệ Ngũ Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Giọng nói thứ bảy! “Độc Tý Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Giọng nói thứ tám! “Cuồng Hỏa Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Giọng nói thứ chín! “Hắc Ma Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Giọng nói thứ mười! “Đấu Chiến Thần Hoàng đến, chúc mừng Thái Dương Tông trở về!”

Sau khi mười giọng nói vang lên!

Mười thần hoàng giáng xuống, Thái Dương Tông yên tĩnh giống như ngày tận thế!

Mười mấy vạn võ giả có mặt cùng ngẩng đầu, kinh sợ nhìn mười thần hoàng trên không trung!

Như mươi vầng mặt trời!

Uy hiếp tất cả!

Trong vạn vật tĩnh lặng, Thanh Long Thần Hoàng giơ tay ném qua một chiếc hộp gỗ đen: “Diệp tông chủ, đây là chút tâm ý của mười người liên thủ chúng tôi!”

“Chúc Thái Dương Tông trở về may mắn!”

Độc Cô Bá Đạo tiến lên trước một bước, ngăn chiếc hộp gỗ đen, một chân dẫm xuống!

Vô cùng lạnh lùng chất vấn: “Mười người các ông có ý gì?”

Thanh Long Thần Hoàng khinh thường nhìn Độc Cô Bá Đạo: “Có ý gì mà không còn không hiêu sao?”

Chu Tước Thần Hoàng tức giận ngút trời, chỉ vào mũi Độc Cô Bá Đạo quát: “Quà mừng của chúng tôi mà ông cũng dám dẫm dưới chân? Ông là cái thá gì?”

“Nhặt quà mừng lên, tôi bảo ông nhặt quà mừng lên!”

“Bản hoàng không nhặt đấy thì làm sao?”

Đôi mắt Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng, đầy một bụng tức tối: “Con trai của bản hoàng đã chết, chính tên súc sinh này giết!”

“Bây giờ các người đến chống lưng cho Thái Dương Tông, chẳng lẽ muốn đối địch với Độc Cô Bá Đạo này? Muốn đối địch với điện Thần Hoàng?”

Thanh Long Thần Hoàng cười khẽ một tiếng: “Ông nghĩ nhiều rồi, ông không đại diện cho điện Thần Hoàng được!”

Chỉ vào quà mừng: “Nhặt lên, cung kính đưa đến tay Diệp tông chủ!”

“Chuyện này, chúng tôi coi như chưa xảy ra!”
Chương 1632: Chiến thì chiến

“Các người muốn chiến một trận sao?”

Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng con mắt, nắm chặt nắm đấm.

Đôi mắt của Thanh Long Thần Hoàng sầm xuồng: “Muốn chiến thì chiến, xem tôi có đánh phế ông không!”

“Đến đi! Ai sợ ai!”

Độc Cô Bá Đạo sắp tức phát điên.

Hai bên hết sức căng thẳng, đều là cảnh giới Thần Hoàng, ai có thể nhịn được cục tức này?

“Đừng nổi giận, đừng ai nổi giận!”

Huyền Võ Thần Hoàng là một ông lão trông khoảng tám chín mươi tuổi, thậm chí trong tay còn chống cây trượng.

Ông ta tiến lên như người hòa giải: “Mọi người phải điềm đạm một chút, hôm nay là ngày Thái Dương Tông trở về, đừng động tay thì hơn!”

“Đương nhiên rồi, nếu Bá Đạo Thần Hoàng nghe không hiểu tiếng người!”

“Lão phu cũng hiểu chút quyền cước…”

Mọi người nghe mà sợ kinh hồn bạt vía, toàn bộ người của các tông môn đều nhìn mọi việc trước mặt với vẻ mặt kinh hãi!

Vương Nguyên điên cuồng nuốt nước miếng: “Bố, chị, cậu Diệp này có lai lịch thế nào?”

“Vừa tiến vào thần giới làm sao đã quen biết nhiều thần hoàng như vậy?”

Vương Tư Đạo lắc đầu: “Bố cũng không biết”.

Chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, con coi trọng cậu Diệp…”

“À không, con coi trọng Diệp tông chủ, có phải biết điều gì không?”

Khuôn mặt Vương Yên Nhi đỏ bừng, kích động nhìn tất cả.

Cười khổ một tiếng: “Bố, bố thấy con như biết điều gì ư?”

Trong đám người nhà họ Ngư, Ngư Thanh Thư sợ đến run rẩy.

Sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím đen.

Sợ đến gần như quỳ dưới đất, tóm chặt cánh tay của Ngư Chính Dương, trốn phía sau ông ta: “Bố, bố phải cứu con, bố nhất định phải cứu con…”

“Vừa nãy con đã nói rất nhiều lời chế nhạo, cậu Diệp nhất định sẽ giết con, làm thế nào đây?”

“Việc này…”

Cơ thể của Ngư Chính Dương cứng đờ, vội vàng nhìn sang Ngư Thất Tình: “Thất Tình, con phải cứu em trai con!”

Vẻ mặt Ngư Thất Tình phức tạp: “Bố, giữa con và cậu Diệp không có quan hệ gì!”

“Cậu ta… cậu ta làm sao có thể nghe lời con?”

“Chẳng lẽ con không quản sống chết của em trai con ư?”, đôi mắt của Ngư Chính Dương đầy máu.

Cùng lúc đó.

Chín sư tỷ ngẩn người, tất cả nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chuyện này là sao?”

Diệp Bắc Minh cũng hơi thộn người.

Anh vừa đến thần giới, đâu có sức mạnh mời mười thần hoàng chứ!

Chắp tay bái, nhìn mười vị thần hoàng: “Các vị tiền bối, chuyện này là thế nào?”

Thanh Long Thần Hoàng mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi đều là bạn của Lâm Huyền Phong!”

“Đúng thế!”

“Chúng tôi nợ ông ấy một ân tình, đã từng hứa với ông ấy, chỉ cần Thái Dương Tông trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ đến chúc mừng!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người, lẩm bẩm: “Sư phụ, đây lại là một món quà lớn ư!”

Mấy giây sau, Diệp Bắc Minh mới định thần lại.

Lúc này.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Chu Tước Thần Hoàng lên tiếng, đôi mắt khóa chặt Độc Cô Bá Đạo: “Bây giờ ông nhặt quà mừng lên ngay lập tức cho tôi, sau đó cút đi!”

“Chuyện hôm nay, bản tọa coi như chưa từng xảy ra!”

“Nếu không, cho dù giết vào điện Thần Hoàng, mười người chúng tôi cũng phải giết ông!”

Võ giả của các tông môn khác nghe thấy lời này, kinh sợ hít khí lạnh!

Độc Cô Bá Đạo tức đến suýt thổ huyết, ông ta đã lúc nào phải chịu nỗi nhục này chứ?

“Chu Tước Thần Hoàng, mọi người đều là thần hoàng, ông thực sự phải làm như vậy sao?”, Độc Cô Bá Đạo gần như gào thét ra câu này.

“Ha ha!”

Chu Tước Thần Hoàng cười lạnh lùng một tiếng, chín người còn lại thấy vậy đều tiến lên một bước.

Sát khí ập đến!

“Các người!”

Độc Cô Bá Đạo kinh hãi, cuối cùng cảm thấy không đúng.

‘Nếu thực sự ra tay, hôm nay có lẽ mình thực sự sẽ phải chết ở đây!’

‘Đáng chết! Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt! Diệp Bắc Minh! Và cả mười thần hoàng các người, Độc Cô Bá Đạo tôi nhớ kỹ các người rồi!’

‘Tôi thề tại đây, sẽ có một ngày Độc Cô Bá Đạo tôi tiến vào cảnh giới Tổ Thần, tất cả các người đều phải chết!’

Nuốt tất cả cơn giận xuống.

Độc Cô Bá Đạo chậm rãi nhặt chiếc hộp màu đen dưới đất lên, quay người ném cho Diệp Bắc Minh!

Rồi quay người bỏ đi.

Lạc Khuynh Thành nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, rồi quay người.

“Đại sư tỷ…”

Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ gọi một tiếng.

Lạc Khuynh Thành vẫn không đáp lại, và biến mất.

Vương Như Yên bất mãn nói: “Rốt cuộc đại sư tỷ bị làm sao vậy? Tại sao không nhận chúng ta?”

Chu Lạc Ly lắc đầu: “Thập sư muội, đại sư tỷ chắc chắn có nỗi khổ khó nói! Sau này gặp tỷ ấy rồi hỏi là được”.

Diệp Bắc Minh nhìn sang mười thần hoàng: “Cảm ơn các vị tiền bối hôm nay ra tay tương trợ, Diệp Bắc Minh cả đời khó quên!”

“Nay Thái Dương Tông vừa trở về, mời các vị tiền bối vào nghỉ ngơi chút đi!”
Chương 1632: Chiến thì chiến

“Các người muốn chiến một trận sao?”

Độc Cô Bá Đạo đỏ bừng con mắt, nắm chặt nắm đấm.

Đôi mắt của Thanh Long Thần Hoàng sầm xuồng: “Muốn chiến thì chiến, xem tôi có đánh phế ông không!”

“Đến đi! Ai sợ ai!”

Độc Cô Bá Đạo sắp tức phát điên.

Hai bên hết sức căng thẳng, đều là cảnh giới Thần Hoàng, ai có thể nhịn được cục tức này?

“Đừng nổi giận, đừng ai nổi giận!”

Huyền Võ Thần Hoàng là một ông lão trông khoảng tám chín mươi tuổi, thậm chí trong tay còn chống cây trượng.

Ông ta tiến lên như người hòa giải: “Mọi người phải điềm đạm một chút, hôm nay là ngày Thái Dương Tông trở về, đừng động tay thì hơn!”

“Đương nhiên rồi, nếu Bá Đạo Thần Hoàng nghe không hiểu tiếng người!”

“Lão phu cũng hiểu chút quyền cước…”

Mọi người nghe mà sợ kinh hồn bạt vía, toàn bộ người của các tông môn đều nhìn mọi việc trước mặt với vẻ mặt kinh hãi!

Vương Nguyên điên cuồng nuốt nước miếng: “Bố, chị, cậu Diệp này có lai lịch thế nào?”

“Vừa tiến vào thần giới làm sao đã quen biết nhiều thần hoàng như vậy?”

Vương Tư Đạo lắc đầu: “Bố cũng không biết”.

Chuyển ánh mắt nhìn sang Vương Yên Nhi: “Yên Nhi, con coi trọng cậu Diệp…”

“À không, con coi trọng Diệp tông chủ, có phải biết điều gì không?”

Khuôn mặt Vương Yên Nhi đỏ bừng, kích động nhìn tất cả.

Cười khổ một tiếng: “Bố, bố thấy con như biết điều gì ư?”

Trong đám người nhà họ Ngư, Ngư Thanh Thư sợ đến run rẩy.

Sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím đen.

Sợ đến gần như quỳ dưới đất, tóm chặt cánh tay của Ngư Chính Dương, trốn phía sau ông ta: “Bố, bố phải cứu con, bố nhất định phải cứu con…”

“Vừa nãy con đã nói rất nhiều lời chế nhạo, cậu Diệp nhất định sẽ giết con, làm thế nào đây?”

“Việc này…”

Cơ thể của Ngư Chính Dương cứng đờ, vội vàng nhìn sang Ngư Thất Tình: “Thất Tình, con phải cứu em trai con!”

Vẻ mặt Ngư Thất Tình phức tạp: “Bố, giữa con và cậu Diệp không có quan hệ gì!”

“Cậu ta… cậu ta làm sao có thể nghe lời con?”

“Chẳng lẽ con không quản sống chết của em trai con ư?”, đôi mắt của Ngư Chính Dương đầy máu.

Cùng lúc đó.

Chín sư tỷ ngẩn người, tất cả nhìn sang Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, chuyện này là sao?”

Diệp Bắc Minh cũng hơi thộn người.

Anh vừa đến thần giới, đâu có sức mạnh mời mười thần hoàng chứ!

Chắp tay bái, nhìn mười vị thần hoàng: “Các vị tiền bối, chuyện này là thế nào?”

Thanh Long Thần Hoàng mỉm cười: “Diệp tông chủ, chúng tôi đều là bạn của Lâm Huyền Phong!”

“Đúng thế!”

“Chúng tôi nợ ông ấy một ân tình, đã từng hứa với ông ấy, chỉ cần Thái Dương Tông trở về, chúng tôi chắc chắn sẽ đến chúc mừng!”

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngẩn người, lẩm bẩm: “Sư phụ, đây lại là một món quà lớn ư!”

Mấy giây sau, Diệp Bắc Minh mới định thần lại.

Lúc này.

“Được rồi, đừng lãng phí thời gian nữa”.

Chu Tước Thần Hoàng lên tiếng, đôi mắt khóa chặt Độc Cô Bá Đạo: “Bây giờ ông nhặt quà mừng lên ngay lập tức cho tôi, sau đó cút đi!”

“Chuyện hôm nay, bản tọa coi như chưa từng xảy ra!”

“Nếu không, cho dù giết vào điện Thần Hoàng, mười người chúng tôi cũng phải giết ông!”

Võ giả của các tông môn khác nghe thấy lời này, kinh sợ hít khí lạnh!

Độc Cô Bá Đạo tức đến suýt thổ huyết, ông ta đã lúc nào phải chịu nỗi nhục này chứ?

“Chu Tước Thần Hoàng, mọi người đều là thần hoàng, ông thực sự phải làm như vậy sao?”, Độc Cô Bá Đạo gần như gào thét ra câu này.

“Ha ha!”

Chu Tước Thần Hoàng cười lạnh lùng một tiếng, chín người còn lại thấy vậy đều tiến lên một bước.

Sát khí ập đến!

“Các người!”

Độc Cô Bá Đạo kinh hãi, cuối cùng cảm thấy không đúng.

‘Nếu thực sự ra tay, hôm nay có lẽ mình thực sự sẽ phải chết ở đây!’

‘Đáng chết! Núi xanh còn đó, lo gì không có củi đốt! Diệp Bắc Minh! Và cả mười thần hoàng các người, Độc Cô Bá Đạo tôi nhớ kỹ các người rồi!’

‘Tôi thề tại đây, sẽ có một ngày Độc Cô Bá Đạo tôi tiến vào cảnh giới Tổ Thần, tất cả các người đều phải chết!’

Nuốt tất cả cơn giận xuống.

Độc Cô Bá Đạo chậm rãi nhặt chiếc hộp màu đen dưới đất lên, quay người ném cho Diệp Bắc Minh!

Rồi quay người bỏ đi.

Lạc Khuynh Thành nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc, rồi quay người.

“Đại sư tỷ…”

Diệp Bắc Minh và chín sư tỷ gọi một tiếng.

Lạc Khuynh Thành vẫn không đáp lại, và biến mất.

Vương Như Yên bất mãn nói: “Rốt cuộc đại sư tỷ bị làm sao vậy? Tại sao không nhận chúng ta?”

Chu Lạc Ly lắc đầu: “Thập sư muội, đại sư tỷ chắc chắn có nỗi khổ khó nói! Sau này gặp tỷ ấy rồi hỏi là được”.

Diệp Bắc Minh nhìn sang mười thần hoàng: “Cảm ơn các vị tiền bối hôm nay ra tay tương trợ, Diệp Bắc Minh cả đời khó quên!”

“Nay Thái Dương Tông vừa trở về, mời các vị tiền bối vào nghỉ ngơi chút đi!”


Đang tải...
Chương 1634: Chế nhạo

“Xùy, cho dù xương Chí Tôn ở Thái Dương Tông, cũng không ai có thể dung hợp chứ?”, Ngư Thanh Thư cười lạnh lùng một tiếng.

Còn khinh bỉ hai tiếng: “Tôi khinh, xương Chí Tôn này ở Thái Dương Tông cũng lãng phí!”

Diệp Bắc Minh ổn định máu tươi đang sôi sục: “Sức mạnh cường mạnh quá! Muốn hàng phục nó sợ rằng không phải chuyện dễ dàng!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, xương Chí Tôn cần dùng xương Chí Tôn để đối phó, cậu dùng tay trái chí tôn đi!”

“Tay trái chí tôn? Đúng thế!”

Diệp Bắc Minh vỗ trán, sao mình không nghĩ đến chứ!

Dậm chân trên không trung, tiếp tục đi về phía con huyết long này!

Huyết lòng nhìn thấy Diệp Bắc Minh lại xông đến, liền từ bỏ tấn công màn chắn của đại trận hộ sơn!

Quay người gào thét một tiếng, xông về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh thò tay trái ra, tóm về phía huyết long!

“Gru!”

Tiếng rồng gầm vang lên, lúc hai bên sắp chạm vào nhau.

Diệp Bắc Minh nắm năm ngón tay lại, tóm lấy sừng của huyết long, lật người lại ngồi lên đầu của huyết long!

Gru!

Huyết long gầm thét một tiếng, cơ thể lăn lộn kịch liệt muốn quật ngã Diệp Bắc Minh xuống!

Diệp Bắc Minh một tay nắm lấy sừng rồng, tay trái chí tôn nắm thành nắm đấm không ngừng giáng xuống!

Cuối cùng, huyết long bị đánh về nguyên dạng.

Hóa thành một trăm chiếc xương Chí Tôn màu trắng!

Diệp Bắc Minh không nói nhiều, trực tiếp ngồi trên không trung!

Dung hợp!

Cảnh này khiến tất cả mọi người có mặt đều sợ giật mình: “Vãi! Tên nhóc này vừa có được xương Chí Tôn thì đã muốn dung hợp? Còn dung hợp trước mặt chúng ta?”

“Hắn coi xương Chí Tôn là cái gì? Nếu không làm tốt công tác chuẩn bị sẵn sàng, thì hắn sẽ bị phế!”

“Đúng thế, từng có người dung hợp xương Chí Tôn thất bại, hoàn toàn thành phế nhân!”

Mọi người nhỏ tiếng bàn luận.

Đôi mắt Ngư Thanh Thư đỏ bừng, vẻ mặt đầy ghen ghét: “Tên nhóc này muốn dung hợp xương Chí Tôn trước mặt nhiều người? Bố, chúng ta có thể để anh ta thành công sao?”

Ngư Thất Tình tỏ vẻ mặt không thể tin nổi: “Thanh Thư, cho dù nhà họ Ngư chúng ta không giúp cậu Diệp, cũng không cần dẫm đạp người ta chứ?”

Ngư Chính Dương lạnh mặt: “Thanh Thư nói đúng! Tuyệt đối không thể để tên nhóc này dung hợp thành công!”

“Thanh Thư, con có cách gì không?”

Ông ta nhìn sang con trai.

Ngư Thanh Thư cười xấu xa: “Bố, võ giả chúng ta bế quan đều phải ở trong môi trường yên tĩnh tuyệt đối!”

“Tên nhóc này muốn dung hợp xương Chí Tôn, nếu bị ảnh hưởng gì, bố cảm thấy ah ta còn có thể thành công không?”

Ngư Chính Dương hiểu ra: “Con trai bố rất thông minh!”

“He he!”

Ngư Thanh Thư cười đắc ý, bước ra một bước.

Nhìn xung quanh quát lớn: “Tuyệt đối không thể để tên nhóc này dung hợp xương Chí Tôn, chúng ta phải dùng mọi cách ngăn hắn lại!”

Lời vừa được nói ra, lập tức dẫn đến rất nhiều người hưởng ứng!

“Nói đúng lắm, không thể để hắn dung hợp thành công!”

“Chúng ta phải ảnh hưởng đến tâm thái của hắn!”

“Đúng, chỉ cần hắn dung hợp xương Chí Tôn thất bại, chắc chắn sẽ trở thành phế nhân!”

“Một khi tên nhóc này thành phế nhân, Thái Dương Tông cũng phế theo, chỉ dựa vào mấy cô gái mà cũng muốn ngăn chúng ta?”

Ánh mắt của rất nhiều võ giả thay đổi!

“Ngư Thanh Thư, cậu làm gì hả?”, Vương Yên Nhi kinh hãi hô lên.

Rất nhiều võ giả đều xông ra, đứng bên ngoài trận pháp hộ sơn của Thái Dương Tông.

Tiếng nói vang lên như thủy triều!

“Diệp Bắc Minh, mày từ bỏ đi, mày là tên phế vật!”

“Một tên tàn phế của hạ giới nhỏ bé cũng muốn dung hợp xương Chí Tôn? Mày mà cũng xứng hả?”

“Nếu không phải mười thần hoàng chồng lưng cho mày, mày sớm đã chết một trăm lần rồi, mau từ bỏ đi!”

“Cái thứ như con kiến, không có ai chống lưng thì mày chẳng là gì hết, đợi mày dung hợp xương Chí Tôn thất bại, mày sẽ hoàn toàn trở thành tàn phế? Thế nào? Tuyệt vọng chưa?”

Nghe tiếng chế nhạo.

“Đừng để họ ảnh hưởng đến tiểu sư đệ!”

Vẻ mặt của chín sư tỷ khẽ biến sắc.

Vương Như Yên nổi nóng nhìn đám người: “Đám cặn bã các người, cái kiểu ném đá xuống giếng có ý nghĩa gì không?”

“Là người của thần giới, lại dùng thủ đoạn đê hèn này?”

“Các người đúng là không bằng lợn chó!”

“Ô ô!”, một tên đàn ông mặt núng nính thịt, đầy tà ý cười: “Con bé này tính nóng như vậy, không biết trên giường cũng có tàn bạo thế không?”

“Ông đây thích nhất là kiểu tính nóng như cô, chinh phục càng có cảm giác thành tựu!”

“Đợi tên nhóc này dung hợp xương Chí Tôn thất bại, tôi nhất định phải yêu thương cô thật nhiều!”

Vương Như Yên tức đến cơ thể run lên: “Anh! Vô liêm sỉ!”
Chương 1635: Dung hợp thành công

Gã đàn ông hơi mập liếm đầu lưỡi: “Tôi còn có mặt vô liêm sỉ hơn cơ, có muốn xem không?”

“Cũng phải nói tên nhóc này thật có diễm phúc, mấy sư tỷ này người nào cũng đẹp!”

“Đúng thế, anh nhìn cái eo đó, đôi môi đó, thật muốn nhào nặn giày vò họ quá!”

“Cô này rất được, khuôn mặt ngây thơ, tôi lấy rồi!”

“Tôi muốn cô này, anh nhìn ánh mắt của cô ta kìa, phì phì…”

“Cô này là của tôi, thanh lạnh, cao cao tại thượng, loại phụ nữ này mới thú vị!”

“Ha ha ha…”

Một tràng cười vang lên.

Những người này lại thực sự bắt đầu chia chác chín vị sư tỷ!

“Vãi!”

Trong lòng Diệp Bắc Minh bùng lên cơn lửa giận: “Toàn bộ đám người này đáng chết!”

Trên người bùng phát sát khí kinh thiên!

Vù!

Sự phẫn nộ trong lòng khiến khí tức của anh không ổn định, dao động dữ dội!

Lúc này Ngư Thanh Thư chú ý đến phản ứng của Diệp Bắc Minh, nhìn thấy khí tức của Diệp Bắc Minh dao động.

Lập tức hô lớn: “Khí tức của tên nhóc này dao động rất dữ dội, dung hợp sắp thất bại rồi!”

“Mọi người tiếp tục chế nhạo đi!”

Vương Yên Nhi hòa toàn không chịu nổi, chi vào mặt Ngư Thanh Thư mắng lớn: “Ngư Thanh Thư, cậu thật vô liêm sỉ!”

Ngư Thanh Thư lạnh lùng lướt nhìn Vương Yên Nhi một cái: “Vương Yên Nhi, cô đừng nghĩ nhà họ Ngư và nhà họ Vương có quan hệ đời đời thì có thể ăn nói với tôi như vậy!”

Vương Yên Nhi cắn răng: “Kiểu quan hệ đời đời này, không cần cũng được!”

“Nhà họ Vương tôi, thật xấu hổ khi qua lại với nhà họ Ngư!”

“Cô nói cái gì?”, Ngư Thanh Thư ngẩn người, dù thế nào cũng không ngờ Vương Yên Nhi lại nói ra những lời như vậy.

Quay đầu nhìn sang Ngư Chính Dương: “Bố!”

Sắc mặt Ngư Chính Dương lạnh băng nhìn Vương Tư Đạo: “Vương huynh, đây cũng là ý của ông ư?”

Khuôn mặt già của Vương Tư Đạo lạnh nhạt: “Ngư huynh, các ông làm thực sư quá đáng, loại chuyện ném đá xuống giếng đừng làm thì hơn!”

“Ông cũng nhìn thấy thiên phú của Diệp tông chủ rồi, cậu ta đang dung hợp xương Chí Tôn, chúng ta nên yên tĩnh chờ đợi!”

“Các người hét lớn như vậy, lại nói lời lăng nhục mấy sư tỷ của cậu Diệp, thực sự không phải hành vi của nhân sĩ chính đạo!”

“Ha ha ha!”

Ngư Chính Dương cười lớn: “Đúng đúng đúng, chỉ có nhà họ Vương ông mới là nhân sĩ chính đạo!”

“Nhà họ Ngư ông thật nham hiểm quá, nếu nói như vậy, các ông và Thái Dương Tông và Diệp Bắc Minh là đồng bọn rồi?”

Soạt! Soạt! Soạt!

Lời vừa được nói ra, tất cả mọi người cùng nhìn chằm chằm đám người nhà họ Vương như rắn độc!

Vương Yên Nhi tức đến dậm chân.

Đang định lên tiếng.

Vương Tư Đạo trực tiếp quyết đoán gật đầu: “Đúng thế, nhà họ Vương tôi đứng về phía Diệp tông chủ!”

“Bố?”

Vương Yên Nhi hoàn toàn ngẩn người, cho dù cô ta ủng hộ Diệp Bắc Minh.

Cũng không dám đắc tội với tất cả thế lực trước mặt nhiều người như vậy!

“Rất tốt…”

Ngư Chính Dương gật đầu sâu sắc: “Hy vọng tên nhóc này dung hợp xương Chí Tôn thất bại, lúc trở thành phế nhân, nhà họ Vương các ông vẫn có thể đứng về phía hắn!”

Vừa nói xong câu này.

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Một tiếng sấm đánh vang lên, trên bầu trời xuất hiện một đợt sấm sét ầm ầm đập xuống!

Chỗ không gian mà Diệp Bắc Minh đang đứng, lập tức hóa thành biển sét!

Trong tích tắc, sấm sét vang dội, tất cả điện chớp ầm ầm hội tụ với nhau!

Chiếc xương Chí Tôn màu trắng trong tay trực tiếp chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!

Dung hợp thành công!

Diệp Bắc Minh vung tay, sấm chớp ầm ầm!

Giống như lôi thần giáng xuống!

“Việc này… làm sao có thể!”

Trong đôi mắt của Ngư Chính Dương đầy vẻ sợ hãi: “Dung hợp thành công rồi? Tên nhóc này dung hợp thành công rồi?”

Ngư Thanh Thư sợ đến run lẩy bẩy: “Không thể nào! Vừa nãy hắn suýt tẩu hỏa nhập ma, làm sao bây giờ lại thành công rồi?”

“Xong rồi… tên nhóc này lại dung hợp thành công rồi?”

“Ngư Thanh Thư, cậu hại chúng tôi rồi!”

“Vãi! Nhà họ Ngư, nếu Diệp tông chủ báo thù chúng tôi, chúng tôi không đội trời chung với cậu!”

Những võ giả ban đầu chế nhạo Diệp Bắc Minh, lúc này đều sợ hãi!

Đúng lúc họ kinh hãi.

Diệp Bắc Minh quay người, không nhìn tất cả.

Đi về phía xương Chí Tôn khác!

Tóm lấy xương Chí Tôn thứ hai, tiếp tục dung hợp!

“Vãi, đã dung hợp một chiếc còn chưa đủ, hắn còn muốn tiếp tục dung hợp?”, tất cả mọi người trố mắt.

Ngư Thanh Thư cười lớn như phát điên: “Ha ha ha, ông trời lại cho hắn một cơ hội, hắn lại muốn chết!”

Liền sau đó.

Xương Chí Tôn thứ hai chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh, dung hợp thành công!

“…”

Ngư Thanh Thư liền im bặt, con ngươi gần như nổ tung!

Diệp Bắc Minh không dừng lại, trong ánh mắt kinh sợ của mọi người!

Chiếc thứ ba, chiếc thứ tư!



Chiếc thứ mười, chiếc thứ mười một!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK