“!!”
Đôi mắt Cuồng Chiến đỏ ngầu: “Cậu ta dựa vào đâu chứ? Nếu còn tiếp tục như vậy thì thằng nhóc kia sẽ vượt qua mình mất!”
Rồi anh ta xoay người bắt đầu tăng tốc.
Nhanh chóng leo lên trên.
Trong khoảng thời gian ngắn, thật sự anh ta đã kéo xa khoảng cách giữa mình và Diệp Bắc Minh.
Ngay khi Cuồng Chiến đi vào bậc bảy nghìn năm trăm đã cảm thấy hơi lực bất tòng tâm.
Thế là anh ta bèn quay đầu nhìn lại đúng lúc thấy Diệp Bắc Minh vừa đi vào bậc sáu nghìn bốn trăm ba mươi hai.
Anh chợt dừng lại, rồi liếc mắt nhìn Mạc Huyền: “Còn nhớ tao nói rằng sẽ giết mày không?”
Mạc Huyền nuốt một ngụm nước miếng: “Diệp Càn Khôn, tao thừa nhận trước kia mình hơi kiêu ngạo đôi chút!”
“Thật lòng xin lỗi mày, nhưng đừng ra tay ở đây, tao biết mình sai rồi!”
Diệp Bắc Minh khá bất ngờ trước câu nhận lỗi của Mạc Huyền.
Anh nhìn gã bằng ánh mắt đầy thâm ý: “Tạm giữ lại một mạng của mày!”
Rồi anh đi lướt qua Mạc Huyền.
Đằng sau, mặt mày Mạc Huyền xám xịt.
Trong lòng gã điên cuồng gào thét: "Đại nhân, sao lại muốn tôi nhận sai chứ?"
"Tên rác rưởi này thật là đáng chết! Nếu ở thế giới bên ngoài, tôi dốc hết sức lực có thể giết cậu ta mười nghìn lần rồi!"
"Cậu ta giả vờ trước mặt tôi cái gì chứ?"
Ám Sắc Ma Thần đáp lời: "Tất cả đều phải lấy đại cục làm trọng, bổn tọa sẽ giúp cậu lên đỉnh!"
"Bổn tọa đã từng lên đỉnh ngọn núi này rồi, trên đó có đủ tài nguyên giúp cậu thay da đổi thịt, nghiền nát mọi thứ!"
"Được!"
Mạc Huyền gật đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Diệp Bắc Minh, sát ý điên cuồng ngưng tụ.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh đi vào bậc bảy nghìn.
Lúc này, Vũ Sư Thiếp và Dư Khôn đang nghỉ ngơi gần như bất động không đi nữa.
Bọn họ e dè nhìn Diệp Bắc Minh, không dám có suy nghĩ quá đà nào mà để mặc anh vượt qua.
Vào giờ phút ấy.
Trước Diệp Bắc Minh chỉ có ba người.
Lý Thất Dạ, bậc chín nghìn ba trăm.
Tốc độ của anh ta giờ rất chậm, mỗi một bậc thang đều cần nghỉ ngơi gần ba mươi giây.
Dao Cơ, bậc tám nghìn tám trăm.
Tốc độ của cô ta càng chậm hơn, gần như bất động.
Cuồng Chiến, bậc tám nghìn sáu trăm.
Cả người anh ta đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
Nhưng dù thế vẫn điên cuồng trèo lên trên, vượt qua Dao Cơ chỉ là vấn đề thời gian.
Thứ tư chính là Diệp Bắc Minh, anh vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc như cũ.
Cuối cùng Diệp Bắc Minh cũng đuổi kịp.
“Đứng lại!”
Cuồng Chiến quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Diệp Càn Khôn, gan to mày to thật đấy, ai cho phép mày leo cao như thế hả?”
“Một mình còn chưa đủ mà còn dẫn theo nhiều người như vậy hả?”
“Tao cho mày một cơ hội, mau cút xuống cho tao, nếu không...”
Rầm!
Diệp Bắc Minh mặc kệ anh ta, chỉ tung ra một quyền.
Thật đơn giản như thô bạo.
Cuồng Chiến bay ra như một con chó, máu tươi phun ào ào, từ bậc tám nghìn sáu trăm cút xuống bậc năm nghìn.
Nếu không nhờ cơ thể anh ta rất khỏe thì đã bị một quyền đó đấm chết rồi.
“Mày!”
Cuồng Chiến cắn răng, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.
Rồi anh ta lại tiếp tục leo lên lại.
Tới bậc tám nghìn tám rồi.
Dao Cơ nhợt nhạt cười chúc: “Anh Diệp, chúc mừng!”
Diệp Bắc Minh gật đầu với cô ta: “Ừ”.
Rồi đi thẳng qua.
“Diệp Càn Khôn thứ hai!”
“Cậu ta có thể đuổi kịp Lý Thất Dạ không?”
“Dựa vào tốc độ đấy, đuổi kịp Lý Thất Dạ chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
Phía sau bàn tán xôn xao.
Điều đó khiến Lý Thất Dạ đang dẫn đầu không tài nào bình tĩnh được.
Ầm!
Bỗng nhiên.
Trên người Lý Thất Dạ trào ra khí huyết, người thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Ngay sau đó.
Sau lưng anh ta bỗng xuất hiện hư ảnh của một Yêu Hoàng, nguồn lực lượng hùng hậu tuôn trào.
Vút.
Lý Thất Dạ đạp gió, một hơi lướt qua năm trăm bậc bậc thang đến vị trí bậc chín nghìn chín trăm.
“Cái gì? Lý Thất Dạ còn có thể tăng tốc ư?”
“Ôi mẹ ơi... chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng!”
“Cứ tiếp tục như vậy, ai lên đỉnh còn chưa biết đâu!”
Người tu võ phía dưới kinh ngạc.
Bọn họ nhìn sang Diệp Bắc Minh vừa mới vượt qua bậc chín nghìn.
“Thua chín trăm bậc, cậu ta còn đuổi kịp không?”
Ngay khi Lý Thất Dạ bước lên bậc chín nghìn chín trăm kia.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, đừng chiến đấu với hình nộm ở lĩnh vực tuyệt đối nữa, cậu cần phải nhanh hơn nữa!”
“Nếu không Lý Thất Dạ sẽ lấy vị trí đầu mất!”
Diệp Bắc Minh cười nói: “Anh ta muốn đứng nhất thì để anh ta đi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Hả? Cậu không muốn về nhất à?”
Diệp Bắc Minh thầm lắc đầu: “Về nhất có lợi gì chứ? Tôi chỉ cần lên tới đỉnh là được rồi!”
“Thứ nhất, thứ hai hay là người cuối cùng đều không sao hết!”
“Tu võ là quá trình vượt qua chính mình chứ không phải vượt qua người khác!”
“Cho tới bây giờ, những người này không phải là đối thủ của tôi!”
“Tôi chỉ so với chính mình thôi!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi cười phá lên: “Ha ha ha, nhóc à! Xem ra cậu đã lĩnh ngộ được chân lý của võ đạo rồi!”
Diệp Bắc Minh không nói gì.
Anh tiếp tục vững bước trèo lên.
Bậc chín nghìn một trăm.
Bậc chín nghìn ba trăm.
Chương 1262: Long Thai Trì
Tốc độ của anh vô cùng ổn định.
Một bên khác.
Sau khi Lý Thất Dạ đến bậc chín nghìn chín trăm, cho dù có pháp tướng Yêu Hoàng hỗ trợ nhưng mỗi bước đều vô cùng gian nan.
Mười lăm phút sau, Diệp Bắc Minh đã tới bậc chín nghìn chín trăm.
Chỉ còn lại một trăm bậc cuối cùng.
Lý Thất Dạ đã dùng hết mọi mánh khóe, thậm chí còn không tiếc thiêu đốt tinh huyết.
Bậc chín nghìn chín trăm chín mươi, chỉ còn lại mười bậc cuối cùng.
“Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!”
Lý Thất Dạ cắn răng.
Bây giờ, máu thịt của anh ta theo từng bước từng bước một đều cảm thấy đau đớn như xé rách thân thể.
Diệp Bắc Minh đằng sau vẫn duy trì tốc độ năm giây một bậc.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mỗi một bước chân của Diệp Bắc Minh đều khiến tim người tu võ ở đây run rẩy.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh đã bước vào bậc chín nghìn chín trăm chín mươi.
Mà Lý Thất Dạ đang ở bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín.
Anh ta chỉ còn lại một bậc cuối cùng.
Nhưng dù làm thế nào thì Lý Thất Dạ cũng không thể bước được bước cuối cùng ấy.
Cả người anh ta run rẩy, hai chân run lên, đằng sau vọng tới tiếng bước chân của Diệp Bắc Minh.
Chín nghìn chín trăm chín mươi mốt!
Chín nghìn chín trăm chín mươi hai!
“Còn mười bậc cuối cùng, liệu ai sẽ thắng đây?”
“Đừng nói nữa!”
...
Chín nghìn chín trăm chín mươi bảy!
Chín nghìn chín trăm chín mươi tám!
Chín nghìn chín trăm chín mươi chín!
Lúc này, hai người đang ở cùng một bậc thang, trái tim mọi người căng thẳng nhìn họ.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào sườn mặt Diệp Bắc Minh, mắt trừng to: “Diệp Bắc Minh!”
Diệp Bắc Minh chả thèm liếc mắt nhìn anh ta.
Anh mặc nhiên không quan tâm gì hết, thư thả bước nốt bậc thang cuối cùng.
Cạch.
Mười nghìn.
“Bậc mười nghìn!”
“Ôi vãi! Diệp Càn Khôn lên tới đỉnh rồi!”
“Từ xưa đến nay, đây là người đầu tiên lên được đỉnh Thang Trời!”
Đám đông sôi trào, run rẩy không ngừng, lòng đầy rung động.
Gương mặt Tô Tử Lăng nóng bừng: "Trời ơi, mình đi theo anh Diệp lên đỉnh rồi ư?"
Thánh nữ Tổ Long điện Long Khuynh Vũ không dám tin vào mắt mình: "Mình... mình lên đỉnh rồi sao? Không thể nào!”
Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiểu Độc Tiên cũng vô cùng kích động.
Nhưng.
Bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Tiểu sư đệ đã sáng tạo rất nhiều kỳ tích, đây chỉ là một trong số đó thôi.
Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt đầy sự không cam tâm: “Vì sao chứ? Chỉ thiếu một bước nữa, mình chỉ thiếu một bước nữa!”
Anh ta gào lên.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Chỉ thiếu một bước à? Anh nghĩ nhiều rồi!”
“Giới hạn của anh là bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín!”
“Còn giới hạn của tôi là vì bậc thang chỉ có mười nghìn bậc mà thôi, hiểu không?”
Anh vừa dứt lời, tất cả đều im lặng.
Ngay sau đó.
Ầm ầm!
Hiện trường bùng nổ.
“Ôi trời ơi!”
“Trâu bò quá!”
“Giới hạn của anh là bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín mà giới hạn của tôi là bởi vì bậc thang chỉ có mười nghìn bậc!”
“Ôi vãi! Vãi! Vãi! Tôi chưa bao giờ thấy ai gáy to như thế!”
Lý Thất Dạ đứng như trời trồng, mặt mày cứng ngắc không nói nên lời.
Diệp Bắc Minh không hề để ý tới anh ta, chỉ nhìn thẳng về phía trước.
Trên đỉnh Thang Trời là một cái hồ nước rất lớn, một tòa tháp đang ở trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ.
“Tiểu Tháp, đây là bản thể của ông à?”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục đầy sự kích động: “Đó chính là một mảnh nhỏ bản thể của tôi, không sai đâu!”
“Ha ha ha, không ngờ là tôi lại có thể tìm được một mảnh bản thể của mình ở đây!”
“Nhóc à, dù thế nào đi nữa cũng phải đem nó theo!”
Diệp Bắc Minh gật đầu không hề do dự.
Bỗng nhiên.
Long Khuynh Vũ bật thốt: “Đây là Long Thai Trì!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc hỏi lại cô ta: “Long Thai Trì là gì?”
“Hầy!”
Long Khuynh Vũ hít sâu rồi đáp: “Anh Diệp xem này, anh có thấy hồ nước này giống một con rồng đang say giấc không?”
Diệp Bắc Minh híp mắt lại, nhìn toàn cảnh hồ nước.
Anh gật đầu nói: “Quả thật giống một con rồng đang say giấc, vậy hòn đảo giữa hồ kia là Long Châu!”
“Cái này đúng rồi!”
Long Khuynh Vũ kích động gật đầu liên hồi: “Hồ nước này bày ra dáng vẻ đang ngủ của rồng, dựa theo ghi chép của Tổ Long điện tôi, phía dưới hẳn đang nuôi dưỡng Long Thai!”
“Long Thai do trời sinh đất dưỡng, ngưng tụ tất cả tinh hoa của cấm địa Luân Hồi!”
“Nếu có thể cắn nuốt Long Thai thì có thể thay da đổi thịt như cá chép vượt Long Môn!”
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Mặt nước Long Thai Trì sục sôi, dưới mặt nước sâu hơn mười nghìn mét kia hiện lên một vầng sáng vàng kim chói lói.
Tô Tử Lăng thốt lên: “Á, tôi thấy một con rồng!”
Long Khuynh Vũ sửng sốt: “Long Thai, đây chính là Long Thai!”
Diệp Bắc Minh cảm nhận được khí tức hùng mạnh dưới mặt nước: “Tiểu Tháp, nếu ông cắn nuốt Long Thai thì có thể khôi phục được bao nhiêu!”
“Vãi chúa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được văng tục: “Nhóc à, đừng làm bậy, cậu cắn nuốt vật đó là tốt nhất!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày nói: “Tôi cho rằng ông khôi phục trước thì tốt hơn, tôi tăng thực lực đơn giản hơn ông nhiều!”
“Không!”
Anh không ngờ rằng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại quả quyết từ chối: “Nhóc à, cậu có biết Long Thai có ý nghĩa thế nào không?”
“Là sao?”, lòng Diệp Bắc Minh khẽ rung động.
Chương 1263: Sở Đẳng Nhàn
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Một phần tụ tập nhiều tinh hoa nhất thế giới mới có thể tạo ra Long Thai!”
“Long Thai trên đỉnh di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ là nơi ngưng tụ nhiều tinh hoa nhất cả di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ!”
“Cậu cắn nuốt Long Thai thì sẽ thay da đổi thịt, khi ấy chỗ tốt đạt được không tài nào tưởng tượng được đâu!”
“Nhưng với tôi nó chỉ là một đống năng lượng, cậu hiểu chưa?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Hiểu rồi!”
Anh vừa mới nhảy vào Long Thai Trì.
Bỗng nhiên.
Rầm rầm rầm!
Cả di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ rung động như xảy ra động đất.
Cuồng Chiến sửng sốt: “Chuyện gì thế này? Áp lực trên Thang Trời biến mất rồi!”
Cả người anh ta thoải mái, không còn áp lực khủng khiếp như lúc bắt đầu nữa.
“Đúng là biến mất thật rồi!”
Dư Khôn và Vũ Sư Thiếp nhìn thoáng qua nhau.
Dao Cơ nhanh chóng di chuyển lên bậc chín nghìn chín trăm chín mươi chín: “Áp lực của Thang Trời đã biến mất, lên nhanh thôi!”
Lý Thất Dạ ngẩn ra rồi quyết đoán bước ra bước cuối cùng lên đỉnh.
“Áp lực trên Thang Trời đã biến mất!”
“Đi! Đi nhanh lên!”
Người tu võ phía dưới đài cao sau khi phát hiện ra thì lũ lượt xông lên Thang Trời như phát điên.
Sau khi áp lực biến mất, Thang Trời mười nghìn bậc dễ dàng vượt qua.
Sau khi mọi người lên tới đỉnh, phía sau vọng tới một tràng cười kích động: “Ha ha ha ha, mười triệu năm rồi!”
“Lũ heo các người chẳng một ai có thể lên tới đỉnh!”
“Phong ấn của di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ đã được giải trừ, thứ Hoa Tộc để lại kia cuối cùng đã có thể xuất hiện!”
“Còn về lũ heo đần các người đã hoàn thành sứ mệnh của mình rồi, nên giờ cút được rồi đó!”
“Ai đang nói chuyện đó?”
Rất nhiều người tức giận quay đầu lại.
Trước mắt bọn họ.
Một người thanh niên xuất hiện phía sau họ, nhếch môi cười thản nhiên.
Cuồng Chiến trầm giọng quát: “Oắt con, mày dám nói tao là heo à?”
“Không không không!”
Người thanh niên kia lắc đầu, nhìn thoáng qua mọi người: “Tôi nói tất cả những người đang ở đây đều là heo!”
“Mẹ kiếp, mày chán sống rồi!”
Sau lưng Cuồn Chiến hiện lên một pháp tướng Hắc Hùng, cuồng bạo xông tới tấn công người thanh niên.
“Ha ha”.
Người thanh niên cười khẩy.
“Rầm”, Cuồng Chiến đang lao tới nổ tung, hóa thành bãi máu loãng.
Sắc mặt Vũ Sư Thiếp trắng bệch: “Cuồng Chiến chết rồi ư?”
Dư Khôn kinh hãi: “Không thể nào?”
Dao Cơ nhìn thoáng qua Lý Thất Dạ: “Tên kia làm cách nào thế?”
“Tôi không nhìn rõ!”
Lý Thất Dạ lắc đầu.
Những người tu võ còn lại lập tức im lặng, đồng tử co rút.
Cuồng Chiến xếp thứ ba trên Thiên Bảng, vậy mà lăn đùng ra chết bất ngờ như thế sao?
Đến cả Lý Thất Dạ cũng không biết người thanh niên kia ra tay như thế nào.
Người thanh niên kia rốt cuộc là ai?
Giữa bầu không khí tĩnh lặng ấy, người thanh niên mỉm cười: “Tôi là Sở Đẳng Nhàn, các người không cần biết thân phận của tôi mà cũng không có tư cách biết”.
“Lũ heo các người vẫn còn hữu dụng, vậy mà còn có thể phá vỡ cấm chế của Côn Luân Hư Thượng Cổ!”
“Ơ? Từ từ!”
Sắc mặt Sở Đẳng Nhàn trầm xuống: “Diệp Càn Khôn đâu rồi?”
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Ánh mắt anh ta đảo qua đám đông nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Diệp Càn Khôn.
Bỗng nhiên.
Sở Đẳng Nhàn như nghĩ đến điều gì đó, tức giận gầm lên: “Chết tiệt! Cậu ta tiến vào Long Thai Trì rồi!”
“Các người không ai được phép di chuyển, ai dám lộn xộn giết không tha!”
Anh ta nói xong.
Rồi không hề do dự nhảy vào Long Thai Trì.
...
Dưới mặt nước, Diệp Bắc Minh liên tục lặn xuống sâu hơn.
Xung quanh anh tối đen, giơ tay không thấy rõ năm ngón, hồ nước sâu không thấy đáy.
Diệp Bắc Minh dừng lại: “Tôi đã lặn xuống ít nhất mấy chục nghìn mét rồi, vậy mà còn chưa tới đáy ư?”
“Tiểu Tháp, Long Thai Trì này sâu bao nhiêu thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng nói: “Đừng vội, tiếp tục lặn xuống đi!”
“Tôi cảm giác dưới đáy hồ có gì đó rất đáng sợ!”
“Đến cả ông cũng cảm thấy đáng sợ sao?”
Diệp Bắc Minh sửng sốt.
Bỗng nhiên, khóe mắt anh thoáng xuất hiện một tia sáng mong manh.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một con rồng vàng xuất hiện sau lưng Diệp Bắc Minh, rồi nó quất cái đuôi vào người anh.
Lục phủ ngũ tạng đau đớn, xương cốt trên người suýt nữa gãy nát, cả người bị đánh bay ra ngoài như ngư lôi.
Trong miệng anh chứa đầy nước.
“Mẹ kiếp!”
Diệp Bắc Minh tức giận mắng to, phất tay kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện.
Gầm gừ!
Chín con Ma Long đen tuyền lập tức xuất hiện, sau đó con rồng vàng kia bị đánh lùi, trên người nó xuất hiện nhiều vết thương.
Chương 1264: Cô gái dưới đáy hồ
Nó quay đầu lặn sâu xuống dưới đáy hồ.
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Đánh lén xong rồi chạy à? Mơ đi!”
Anh khởi động chân nguyên, bơi về phía Kim Long kia.
Diệp Bắc Minh tăng tốc hết mức, tốc độ vô cùng khủng khiếp, Kim Long không thể nào chạy thoát được.
Cuối cùng.
Kim Long chạy trốn xuống dưới đáy hồ, hóa thành một vầng sáng vàng kim chui vào cơ thể một cô gái.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Có người ư? Còn sống hay chết rồi thế?”
Dưới đáy hồ là một tảng nham thạch khổng lồ màu đen, bên trên khắc đầy những ký hiệu cổ xưa.
Một cô gái đang bình yên nằm giữa tảng nham thạch đó.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là người chết mà cũng là người sống!”
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tiểu Tháp, có nghĩa là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không giải thích: “Tới đó xem thử trước đã!”
Diệp Bắc Minh xuôi theo dòng nước lặn xuống chỗ cô gái đó.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là người giả sao?”
“Là người thật!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
“Không thể nào? Đây là người thật sao?”
Diệp Bắc Minh không dám tin.
Cô gái trước mắt anh hoàn mỹ không chút tì vết, cơ thể tinh xảo như viên ngọc được chạm khắc kỹ càng.
Hoàn mỹ một cách kỳ lạ, không hề có chút tỳ vết nào.
Vậy nên Diệp Bắc Minh mới cho rằng đây là người giả.
“Cậu thử chút đi!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh ngồi xổm xuống, đưa tay nhéo cổ tay cô gái kia.
Cổ tay cô gái rất mềm mại, trông giống như đang ngủ vậy.
Thậm chí còn có độ ấm.
Diệp Bắc Minh ngỡ ngàng: “Còn sống?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Không, cô gái đó đã chết rồi!”
“Chết rồi sao cơ thể còn ấm?”
“Cơ thể đó còn sống!”
“Nghĩa là sao?”, Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Tiểu Tháp, đừng chơi trò ấp ấp mở mở nữa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thừa nước đục thả câu mà chỉ đáp: “Nói cách khác, thần hồn của cô gái đó đã chết nhưng cơ thể vẫn sống!”
Diệp Bắc Minh lại càng thêm kinh ngạc: “Thần hồn đã chết nhưng cơ thể vẫn sống! Lẽ nào nó không bị thối rữa sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Đây là cơ thể được Long Thai nuôi dưỡng nên sẽ không bị thối rữa!”
“Nhóc, ăn cô gái đó đi!”
Diệp Bắc Minh hoảng sợ: “Ôi vãi, Tiểu Tháp, ông đừng nói bậy nha!”
“Tôi không có ham mê đặc biệt gì đâu!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức ngất: “Nhóc à, cậu đang nghĩ cái quái gì thế, bổn tháp bảo cậu ăn cô gái đó!”
“Là ý trên mặt chữ, ăn cô gái đó như ăn vặt vậy!”
Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm: “Tiểu Tháp, ông bảo tôi ăn thịt người à?”
Anh quyết đoán từ chối: “Không thể nào!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Nhóc à, cô gái đó được ngưng tụ từ Long Thai!”
“Nói cách khác, tất cả máu thịt trên người cô gái đó đều do sức mạnh trong di tích Côn Luân Hư Thượng Cổ biến thành!”
“Long Thai đã bị cô gái đó cướp trước rồi, cậu không ăn thì thật lãng phí!”
Diệp Bắc Minh tò mò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra thế?”
Tháp Càn Khôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi cô gái này còn sống chắc chắn đã bị trọng thương, đến cả cơ thể cũng bị hủy hoại!”
“Một phần tàn hồn của cô gái đó chạy tới đây, đánh nát Long Thai để tạo ra cơ thể mới cho chính mình!”
“Vậy nên, bây giờ cô gái đó là Long Thai, Long Thai chính là cô gái đó!”
“Ăn hay không phụ thuộc vào quyết định của cậu!”
Dứt lời, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục biến mất.
Diệp Bắc Minh do dự vài giây rồi lấy đỉnh Thái Cực ra: “Mình không tài nào ăn thịt người được, nhưng nếu luyện cô gái đó thành đan dược thì mình còn chấp nhận nuốt!”
Anh bước lên ôm lấy cô gái kia.
Một cảm giác mềm mại như không xương truyền tới.
Bỗng nhiên.
Một giọng nói cực kỳ phẫn nộ xen lẫn sự ngạo mạn vang lên: “Phàm nhân kia, lá gan thật to!”
“Dám khinh nhờn bản đế, quấy rầy giấc ngủ của bản đế!”
Rầm!
Diệp Bắc Minh như bị sét đánh, máu tươi trào ra từ thất khiếp.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Quả nhiên là cô chưa chết!”
...
Cùng lúc đó, trên đỉnh Thang Trời.
Sở Đẳng Nhàn tối sầm mặt mày lội từ dưới nước lên.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt!”
“Cấm chế dưới đáy nước bị khởi động rồi, nếu để cậu ta dung hợp Long Thai chẳng phải dâng không cho cậu ta rồi còn gì!”
Sở Đẳng Nhàn nổi trận lôi đình.
Mọi người ngừng thở, không một ai dám quấy rầy Sở Đẳng Nhàn.
Bỗng nhiên.
Dư Khôn nịnh nọt cười bảo: “Đại nhân, người muốn Diệp Càn Khôn đi ra ư?”
“Ở chỗ tôi có một cách ạ!”
Sở Đẳng Nhàn nhìn sang Dư Khôn, một luồng áp lực khủng khiếp giáng xuống.
“Nếu cách của cậu vô dụng thì tôi sẽ cho cậu biết cái gì là sống không bằng chết!”
Bùm!
Hai chân Dư Khôn nhũn ra, quỳ gối xuống đất: “Đại nhân, khi Diệp Càn Khôn leo lên Thang Trời có dẫn theo mấy ả đàn bà!”
Rồi anh ta chỉ vào Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.
“Dùng mạng của mấy ả đó mà mồi dụ thì hẳn Diệp Càn Khôn sẽ xuất hiện!”
Chương 1265: Trên bờ và dưới đáy hồ
Sáu cô gái nghiến răng nói: “Dư Khôn, đồ trơ tráo!”
Sở Đẳng Nhàn mỉm cười: “Cách hay đấy!”
“Trước đó, tôi cần phải làm một việc!”
Anh ta vung tay tung áp lực về phía một đám người, mười mấy người nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
“Trước khi tôi xuống nước đã nhắc không cho ai được động đậy rồi!”
“Ai cho các người đổi vị trí chứ?”
Thấy Sở Đẳng Nhàn hung tàn như thế, người tu võ ở đây đều khiếp hãi.
Sau đó.
Sở Đẳng Nhàn lấy ra một cây dao màu đen: “Cây dao này của tôi rất đặc biệt”.
“Miệng vết thương do nó gây ra sẽ vĩnh viễn không thể khép lại!”
Rồi anh ta từ từ bước tới chỗ Vương Như Yên, hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly, Tiểu Độc Tiên, Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ.
“Cẩn thận đó!”
Sau cô gái cùng lùi về phía sau, e dè nhìn Sở Đẳng Nhàn.
Sở Đẳng Nhàn nhếch mép cười: “Là tôi ra tay hay tự các cô ra tay đây?”
Vương Như Yên nóng nảy nói: “Anh tưởng rằng bọn tôi sẽ đưa tay chịu trói sao?”
Sở Đẳng Nhàn lắc đầu: “Tôi ra tay thì đến cả cơ thể cũng chẳng còn đâu đấy!”
“Tôi không sợ chết...”
Vương Như Yên vừa định ra tay thì Chu Lạc Ly giữ chặt cô ấy lại: “Thập sư muội, chớ kích động!”
“Anh ta sẽ giết chúng ta đấy!”
Vương Như Yên bình tĩnh lại.
Chu Lạc Ly đi đến chỗ Sở Đẳng Nhàn: “Anh Sở, chúng tôi sẽ tự làm!”
“Ha ha ha, tôi đây rất thích người thông minh!”
Sở Đẳng Nhàn hài lòng gật đầu, đưa con dao cho Chu Lạc Ly.
Chu Lạc Ly cắn răng cắt cổ tay, máu tươi ào ào chảy ra không dứt.
Dư Khôn châm thêm lửa nói: “Đại nhân, một tay nào đủ chứ?”
“Phải hai tay hai chân mới đúng!”
Sở Đẳng Nhàn bình thản nhìn Chu Lạc Ly: “Nghe rõ không?”
Chu Lạc Ly nhìn Dư Khôn: “Anh Dư à, chúng ta không thù không oán, anh làm thế không sợ gặp báo ứng sao?”
Dư Khôn cười khẩy nói: “Tôi gai mắt Diệp Càn Khôn, trùng hợp các cô lại có quan hệ với cậu ta!”
“Vậy nên muốn trách thì trách cậu ta đi, hiểu chưa?”
Anh ta nhìn sang Sở Đẳng Nhàn: “Đại nhân, sau khi cắt đứt mạch máu ở tay chân, tốc độ chảy máu ở dưới nước sẽ nhanh hơn đấy!”
Sở Đẳng Nhàn vỗ mặt Dư Khôn: “Cậu còn ác độc hơn tôi nữa đấy!”
“Cảm ơn lời khen của đại nhân ạ!”
Dư Khôn cười nịnh như con chó vẫy đuôi.
Sở Đẳng Nhàn hờ hững nhìn Chu Lạc Ly: “Không cần tôi nói, cô cũng biết nên làm gì rồi nhỉ?”
Chu Lạc Ly cắn răng, cắt đứt cổ tay cổ chân của mình rồi nhảy vào trong nước.
“Tứ sư tỷ, em theo chị!”
Vương Như Yên và hoàng hậu Hồng Đào theo sau.
Tiểu Độc Tiên cắt cổ tay cổ chân mình: “Các sư muội, chị đến đây!”
Máu tưới nháy mắt nhuộm đỏ mặt hồ.
...
Cô gái rất kinh ngạc: “Giọng nói này... là tháp hồn của tòa tháp kia!”
“Ông vẫn ở thế giới này không biết mất thật sao!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Bổn tháp bất tử bất diệt!”
Cô gái phản hồi: “Ông đi chung với tên này à? Cậu ta là tháp chủ đời này hả?”
Xoạt!
Cô gái mở to mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh: “Chỉ cần tôi giết tháp chủ thì ông sẽ trở thành vật vô chủ!”
“Tháp hồn, đến lúc đó, ông nhận tôi làm chủ đi!”
Cô gái đó đưa tay lên tóm lấy cổ Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh tóm lấy cổ tay cô gái: “Cô là ai?”
Cô gái cười khẩy: “Phàm nhân, cậu không xứng biết tên bổn đế!”
“Mở miệng ngậm miệng là phàm nhân hả? Cô tưởng mình là thần hả?”
“Bổn đế chính là thần!”
“Cô làm màu cái quỷ gì chứ!”
Diệp Bắc Minh quát to, vung kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.
Nước hồ gần đó sôi trào, bốc hơi hết lên.
“Thanh kiếm này đã nằm trong tay cậu sao?”
Cô gái đó biến sắc, bàn tay ngọc ngà nâng lên đỡ đòn.
Một kiếm ấy đã bị cô gái đó hóa giải vô cùng nhẹ nhàng: “Phàm nhân, cậu không thể làm tổn thương tôi được đâu!”
“Ảnh Thuấn!”
Diệp Bắc Minh khẽ quát, khí tức bùng nổ trong nháy mắt.
Rầm!
Ngực cô gái đau đớn, bị đánh văng ra ngoài: “Phàm nhân, gan to thật đấy!”
Cô gái từ từ bước tới, Diệp Bắc Minh không chút khách khí tung cước.
Rầm!
Cô gái kia lại bị đánh bay lần nữa, so về sức mạnh thì chẳng phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.
Anh cười khinh khỉnh: “Chỉ có thế à? Thần gì yếu thế!”
“Cậu!”
Cô gái kia vừa mở miệng thì bóng người chợt lóe lên.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đã kề sát cổ cô gái đó, sát ý lạnh như băng ép câu nói tiếp theo của cô gái đó xuống cổ họng.
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn cô gái đó: “Tiếp tục kiêu ngạo nữa không? Mở miệng ngậm miệng phàm nhân à?”
“Bây giờ bị phàm nhân như tôi kề kiếm sát cổ thấy thế nào?”
Vẻ mặt của cô gái vẫn lạnh lùng kiêu ngạo: “Muốn giết cứ giết, cùng lắm thì tôi không cần cơ thể này nữa!”