Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1506: Trả thù

Sau khi ngẫm nghĩ mấy giây, cô ta vẫy tay về phía góc tối: “Ông Kính, nếu như anh ấy thực sự gặp nguy hiểm thì nhất định phải bảo vệ tính mạng cho anh ấy!”

“Vâng!”

Trong bóng tối vang lên một giọng nói rồi biến mất.

...

Cách đó trăm dặm.

Phó Toàn Thịnh cầm một miếng ngọc bội trên tay: “Biết rồi, các người theo sát cậu ta cho tôi!”

“Bất kể cậu ta có động tĩnh gì đều phải báo ngay cho tôi biết!”

“Vâng!”

Miếng ngọc bội vang lên một tiếng rồi từ từ tối xuống.

Sau khi cất miếng ngọc bội đi, hai mắt vằn đầy tơ máu của Phó Toàn Thịnh nhìn về phía Huyền Các: “Thằng ranh kia sắp tới đây rồi!”

“Lát nữa nhớ giữ mạng cậu ta lại cho tôi, nhất định tôi phải bắt cậu ta quỳ gối trước mộ của con trai tôi sám hối!”

“Muốn sống không được, muốn chết không xong!”

...

Vừa rời khỏi Huyền Các.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, cậu không được đi tiếp nữa!”

“Cách đây trăm dặm, Phó Toàn Thịnh đã dẫn theo gần hai mươi Đế Tôn chờ cậu rồi!”

“Ngoài ra, còn có một thân thể Bán Thần!”

Diệp Bắc Minh nheo mắt: “Những người này thật đúng là âm hồn bất tán!”

“Tiểu Tháp, ông có chắc chắn giết được bọn họ không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt!”

“Nhưng khu vực gần Huyền Các này khá đặc biệt, nếu bản tháp ra tay thì e là sẽ để lộ hơi thở!”

“Biện pháp tốt nhất chính là trở về Huyền Các, bàn bạc kỹ hơn!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dư Thiên Trung đã trở về học viện Viễn Cổ rồi, nếu như ông ta vừa trở về là lập tức luyện đan ngay!”

“Thì trăm vị sư phụ của tôi sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại tôi nhất định phải tới học viện Viễn Cổ nhanh nhất có thể!”

“Giết bọn họ sẽ khá lãng phí thời gian, nếu như chỉ lao ra khỏi vòng vây thôi thì chắc là đơn giản hơn!”

Thấy Diệp Bắc Minh nói như vậy, tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nói thêm gì nữa.

Quả nhiên.

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi phạm vi một trăm dặm, bầu trời lập tức vang lên những tiếng đì đùng!

Không khí xung quanh bị bóp méo, hai mươi mấy ông lão với cặp mắt băng giá xuất hiện khắp bốn phương tám hướng!

Sát ý kinh khủng lan tràn, phong tỏa tất cả đường lui!

“Thằng ranh, lão phu không ngờ ngươi lại có gan dám rời khỏi Huyền Các thật cơ đấy!”

Khoảnh khắc trông thấy Diệp Bắc Minh, mắt Phó Toàn Thịnh tóe lửa giận cực kỳ oán độc!

“Cút đi, đừng cản đường tôi!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng, lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra!

Anh vung một nhát kiếm, mấy con Huyết Long xuất hiện, hùng dũng lao thẳng tới chỗ mấy kẻ cảnh giới Đế Tôn trước mặt!

“Thằng ranh kia, bọn tao còn chưa ra tay, vậy mà mày lại dám chủ động ra tay à? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”

Mấy tên cảnh giới Đế Tôn đứng đằng trước nheo mắt lại, đồng loạt ra tay!

Thế nhưng, ngay khi bọn họ chạm tới Huyết Long do kiếm khí ngưng tụ tạo nên đó, tên nào tên nấy lập tức bị nện thổ huyết, bắn ra đằng xa!

“Thằng ranh này, sao có thể!”

Mấy ông lão cảnh giới Đế Tôn biến sắc!

Không ngờ Diệp Bắc Minh lại có sức mạnh kinh khủng như vậy!

Trong khoảnh khắc bọn họ thất thần, vòng vây bị thủng ra một lỗ!

Diệp Bắc Minh sải bước, Ảnh Thuấn!

Chỉ nháy mắt, anh đã đi xa mấy trăm mét.

Phó Toàn Thịnh thấy vậy, điên cuồng gào thét: “Chết tiệt! Cậu ta định chạy!”

“Đừng để thằng khốn này chạy mất, đuổi theo! Đuổi theo cho ông!”

Diệp Bắc Minh không dừng lại, anh nhanh chóng tiến về phía học viện Viễn Cổ!

Một giây sau.

“Mẹ kiếp!”

Phó Toàn Thịnh tức giận nổi trận lôi đình: “Sao tốc độ của thằng khốn này lại nhanh như vậy!”

“Chết tiệt! Thật đáng chết!”

Một người đàn ông mặt chữ điền cất giọng thật trầm: “Có vẻ như thằng ranh này đang đi về phía học viện Viễn Cổ, lẽ nào cậu ta là người của học viện Viễn Cổ?”

“Bất kể cậu ta có phải hay không cũng phải tiếp tục đuổi theo!”

Phó Toàn Thịnh quát khẽ: “Hôm nay bất kể thế nào cũng nhất định không được để cậu ta sống sót rời đi!”

“Dù cho thằng khốn này có học viện Viễn Cổ làm chỗ dựa thì kẻ giết chết con trai tôi cũng vẫn phải chết!”

...

Ở cửa chính của Huyền Các.

Một bóng đen xông tới, quỳ một chân xuống: “Thưa cô chủ, vòng vây của nhà họ Phó đã thất bại rồi!”

“Diệp Bắc Minh đã lao ra khỏi vòng vây, chạy trốn rồi!”

“Ôi...”

Diệp Vy Ny thở phào nhẹ nhõm: “Tốt rồi! Ông lui ra đi”.

Bóng đen yên lặng lui ra ngoài.

Diệp Vy Ny quay đầu nhìn về phía Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình: “Cậu Diệp là bạn tôi, trước khi anh ấy tới đón mọi người, xin cứ ở lại Huyền Các này!”

“Mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người ở lại Huyền Các thì không ai có thể làm mọi người bị thương!”

Cô ta vừa mới dứt lời.

Thì một giọng nói lạnh lẽo vang lên: “Vậy là bọn họ đều là người của thằng ranh kia phải không?”

Diệp Vy Ny kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa Huyền Các!

Một thanh niên cụt một tay mặt mày ngập tràn oán hận!

Diệp Mục!

Một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy, hàng mày lộ vẻ vênh váo, hung hăng!

Diệp Dao, chị ruột của Diệp Mục!

“Không hay rồi, sao cô ta lại tới đây!”
Chương 1507: Sát khí ngập trời

Diệp Vy Ny biến sắc, lập tức mở miệng: “Diệp Dao, tôi biết cô tới đây để bênh em trai mình!”

“Nhưng nơi này là Huyền Các, hiện tại tôi mới là người đứng đầu, chịu trách nhiệm về Huyền Các!”

“Tôi không cho phép cô động tới người của tôi ở đây!”

Diệp Dao hừ lạnh một tiếng: “Tôi quản lý Huyền Các mấy trăm năm, cô thì mới tiếp nhận Huyền Các được mấy năm?”

“Người của cô? Cô hỏi bọn họ xem bọn họ có nghe lời cô không?”

Diệp Dao đảo mắt nhìn mười lão già đứng xung quanh: “Nói cho cô ta biết ai mới là chủ nhân thực sự của Huyền Các!”

“Đương nhiên là người rồi!”

Bảy trong số mười vị thủ hộ của Huyền Các bước lên trước.

Quỳ một gối xuống!

Ba người còn lại nhìn nhau, không dám nhúc nhích!

“Cô!”

Diệp Vy Ny tức run người: “Lão tổ cho tôi quyền quản lý Huyền Các, các người định làm phản à?”

“Làm phản? Một đứa con phế vật như cô mà cũng cần Diệp Dao tôi làm phản à?”

Diệp Dao cười “xùy” một tiếng.

Cô ta đứng trên cao nhìn xuống: “Chỉ cần tôi muốn thì chỉ việc đi nói với lão tổ một câu là tất cả những gì cô có đều sẽ tan thành bọt nước!”

“Nếu thức thời thì đừng nhúng mũi vào chuyện này!”

“Nếu không, tôi đảm bảo cô sẽ muôn đời không ngóc đầu dậy nổi đâu!”

Nói rồi, Diệp Dao chỉ tay vào bọn Chu Nhược Giai: “Người đâu, bắt hết bọn họ lại cho tôi!”

Lê Mộng Ly bước lên trước, ngăn bọn họ lại: “Các người dám, bọn tôi là người của học viện Viễn Cổ đấy!”

“Học viện Viễn Cổ?”

Diệp Dao hơi kinh ngạc, con ngươi lập tức trở nên băng giá: “Thật khéo! Giờ tôi sẽ tới hỏi học viện Viễn Cổ thử xem!”

“Các người đánh gãy một tay của em trai tôi, nếu như không thể cho tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

“Diệp Dao tôi sẽ đích thân cho em trai tôi một câu trả lời thỏa đáng!”

...

“Nhóc con, hơi thở của hai ông cháu nhà họ Dư biến mất ở đây!”

Diệp Bắc Minh đứng trước một ngọn núi lửa.

Nơi này chính là Địa Hỏa Các của học viện Viễn Cổ!

Diệp Bắc Minh giật mình: “Sư phụ!”

Địa Hỏa Các là nơi luyện đan, hai ông cháu Dư Thiên Trung, Dư Lãng lại biến mất ở đây!

Chưa biết chừng sư phụ đã...

Lúc này, mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe!

Anh bước thẳng tới cổng lớn của Địa Hỏa Các.

Một luồng sức mạnh thuộc tính Hỏa nóng hổi phả vào mặt, hai ông lão canh giữ ở cửa của Địa Hỏa Các đứng dậy: “Dừng lại, đây là trọng địa Địa Hỏa Các!”

“Người không phận sự cấm vào!”

Diệp Bắc Minh móc lệnh bài mà Vương Thần Cương cho mình ra: “Vật này đã đủ chưa?”

Hai ông lão sững sờ: “Sao lệnh bài của viện trưởng Vương lại trong tay cậu?”

“Cậu chính là Diệp Bắc Minh mở được Thiên Môn ư?”

Hai người nhận ra Diệp Bắc Minh.

“Là tôi đây, có thể cho tôi vào được chưa?”, Diệp Bắc Minh hỏi.

Hai ông lão liếc nhìn nhau, ông lão râu dê cười gằn: “Không được! Ông Dư đã dặn rồi, trong vòng ba ngày tới, ông ta cần dùng Địa Hỏa Các để luyện đan!”

“Bất kỳ ai cũng không được vào Địa Hỏa Các, dù có là tổng viện trưởng đích thân tới cũng không được!”

“Dù sao bọn tôi cũng phải nể mặt ông Dư, nếu cậu muốn dùng Địa Hỏa Các thì đợi mấy ngày nữa đi!”

Đợi mấy ngày nữa?

Đợi mấy ngày nữa thì trăm vị sư phụ đều đã bị luyện hóa mất rồi!

Diệp Bắc Minh bước một bước, vượt qua cửa Địa Hỏa Các.

Ông già râu dê quát khẽ: “Diệp Bắc Minh, cậu vẫn định cưỡng chế xông vào hay sao?”

Một sóng khí mạnh mẽ ập tới, ngăn đường đi của Diệp Bắc Minh lại!

“Cút đi!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng, đấm một quyền!

Tiếng rồng gầm vang lên, ông già râu dê bị đánh bay ra ngoài!

Hự!

Ông ta phun ra một búng máu tươi, nằm rạp dưới đất chẳng khác gì một con chó chết!

“Diệp Bắc Minh, cậu điên à? Sao cậu dám đánh trưởng lão nội viện!”, ông lão mập mạp còn lại kinh ngạc.

Ông lão râu dê ôm ngực: “Cậu…”

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ hoe: “Ai còn dám ngăn tôi một bước, tôi giết không tha!”

Ầm!

Một luồng sát khí ngập trời tuôn ra!

Ông già râu dê sợ điếng người, lạnh toát sống lưng!

Trực giác mách bảo ông ta rằng, nếu ông ta còn dám ngăn cản Diệp Bắc Minh thì tên nhóc này sẽ giết ông ta thật!

Hai người đành trơ mắt nhìn Diệp Bắc Minh đi vào trong Địa Hỏa Các!

Đợi đến khi bóng dáng Diệp Bắc Minh biến mất khỏi tầm mắt, đôi mắt của ông già mập mạp trở nên nặng nề: “Làm sao bây giờ? Ông Dư đã dặn dò nhất định không được để tên nhóc này vào trong Địa Hỏa Các rồi!”

Ông già râu dê lau máu tươi ở khóe môi.

Đôi mắt ông ta lóe lên sát ý: “Báo cho ông Dư biết, đừng quên trong Địa Hỏa Các vẫn còn rất nhiều cơ quan trận pháp!”

“Tên nhóc này dám xông vào trong đó, nhất định sẽ chết chắc!”
Chương 1508: Chắc chắn phải chết

Ông già mập mạp rùng mình: “Ông muốn cậu ta chết ư? Nhưng chúng ta chỉ hứa với ông Dư sẽ ngăn cậu ta lại chứ không hề nói sẽ giết cậu ta!”

Một giây sau.

Ông già mập mạp chợt hiểu ra, ông ta chỉ tay vào ông già râu dê: “Các ông!”

“Không được, người này là thiên tài đầu tiên mở được Thiên Môn của học viện Viễn Cổ!”

“Cậu ta tuyệt đối không thể vẫn lạc ở đây được, tôi phải đi báo với tổng viện trưởng!”

Nói xong, ông ta chạy đi.

Ông già mập mạp vừa mới chạy được mấy chục mét thì đột nhiên cảm thấy có nguy hiểm đằng sau lưng!

Ngay khi quay đầu lại!

Phập!

Một cây trường thương màu đen đâm xuyên qua ngực ông ta!

“Ông...”

Ông già mập mạp cúi đầu nhìn ngực mình, nét mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Ông Chu… Ông…”

Không ngờ bạn bè mấy trăm năm lại đánh lén ông ta sau lưng!

Ông già râu dê cười gằn: “Ông Vạn, rất xin lỗi ông!”

“Ông Dư cho tôi lợi lộc đủ để tôi đột phá lên cảnh giới Đế Tôn!”

“Nếu như ông ngoan ngoãn ở lại đây chờ tới khi mọi chuyện thành sự đã rồi thì tôi cũng không muốn giết ông làm gì!”

“Tại sao ông lại đòi đi báo tin cho tổng viện trưởng chứ?”

Ông ta quay đầu nhìn Địa Hỏa Các: “Nơi này sẽ là mồ chôn của Diệp Bắc Minh!”

Ông ta rung cổ tay, một làn sương máu nổ tung!

Sau khi làm xong chuyện này, ông già râu dê quay trở lại cửa chính của Địa Hỏa Các.

Ông ta đặt tay lên phiến đá màu đỏ, một chiếc phù văn sáng lên!

Cùng lúc này, ở nơi sâu nhất trong Địa Hỏa Các.

Một trăm bóng người ngồi khoanh chân trên một đàn tế trên cao, tay mỗi người đều bị cứa một nhát!

Máu tươi chảy xuống đất, xuôi theo khe rãnh, hội tụ lại, tạo thành một hình vẽ màu đỏ!

Ánh mắt Dư Thiên Trung bỏng cháy, ông ta chỉ vào một chỗ: “Lãng Nhi, cháu lại đó ngồi đi!”

“Ông sẽ luyện hóa sức mạnh thần hồn của bọn họ, dồn tất cả vào trong cơ thể của cháu!”

“Sau đó dùng cỏ U Minh phụ trợ, luyện hóa một viên Luân Hồi Tái Tạo đan!”

Dư Lãng kích động ngồi lên, nuốt nước bọt đánh “ực” một cái: “Ông ơi, Luân Hồi Tái Tạo đan thật sự có thể nâng cao thiên phú của cháu ạ?”

“Hừ, nó là đan phương của Thần Giới!”

Dư Thiên Trung “hừ” khẽ một tiếng: “Bao nhiêu năm qua, nhà họ Dư đã tập hợp đủ tất cả dược liệu phụ trợ rồi!”

“Nếu không phải cần có cỏ U Minh tươi thì từ lúc lấy được trăm bộ thân thể luân hồi này là đã có thể luyện đan rồi!”

“Một khi Lãng Nhi ăn Luân Hồi Tái Tạo đan, thiên phú của cháu sẽ còn mạnh hơn cả con cháu của các Thiên Thần!”

“Sau này, cả nhà họ Dư chúng ta có vào được Thần Giới hay không là dựa cả vào một mình cháu đấy!”

Đôi mắt Dư Lãng càng thêm bỏng cháy: “Ông ơi, Lãng Nhi nhất định không phụ sự kỳ vọng của ông!”

Dư Thiên Trung đang định khen ngợi Dư Lãng mấy câu.

Bỗng nhiên.

Phiến đá màu đỏ sau lưng chợt lóe lên, bóng ông lão râu dê hiện ra trước mặt: “Ông Dư, xảy ra chuyện rồi!”

Dư Thiên Trung nhướng mày: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sao chỉ có một mình ông? Vạn trưởng lão đâu?”

“Ồ? Ông bị thương à?”

Ông lão râu dê gật đầu: “Diệp Bắc Minh xông vào trong Địa Hỏa Các rồi, Vạn trưởng lão muốn đi báo tin cho tổng viện trưởng!”

“Tôi đã giết ông ta rồi, hiện tại chỉ có mình tôi biết chuyện Diệp Bắc Minh đã vào trong Địa Hỏa Các!”

“Gì cơ?”

Ban đầu, Dư Thiên Trung giật mình nhưng rồi ông ta nhanh chóng tỉnh táo lại: “Được, tôi biết rồi!”

“Trông coi cửa Địa Hỏa Các cẩn thận, đợi tôi xong chuyện, nhất định tôi sẽ giúp ông đột phá lên cảnh giới Đế Tôn!”

“Cảm ơn ông Dư!”

Ông già râu dê mừng rỡ, hình ảnh biến mất.

Ánh mắt Dư Lãng lóe lên sự sợ hãi: “Ông ơi, làm sao bây giờ? Tên sát thần kia tới rồi!”

“Với thực lực của chúng ta, chắc chắn chúng ta không phải là đối thủ của anh ta!”

“Hay là chúng ta trả sư phụ lại cho anh ta đi được không?”

Bốp!

Dư Thiên Trung nhảy lên tế đàn, tát vào mặt Dư Lãng: “Đồ ăn hại, cậu ta còn chưa tới mà cháu đã sợ rồi!”

“Chẳng lẽ thằng ranh này có ba đầu sáu tay hay sao? Sao cháu phải sợ đến vậy chứ?”

“Nhưng mà anh ta thực sự giết người không chớp mắt đấy ạ...”, Dư Lãng bưng mặt.

“Cháu!”

Dư Thiên Trung bực mình vì đứa cháu kém cỏi không được như kỳ vọng: “Nếu không phải nhà họ Dư chúng ta không còn ai khác thì còn lâu mới tới lượt một đứa ăn hại như cháu được ăn viên Luân Hồi Tái Tạo đan này!”

“Ông quản lý Địa Hỏa Các này mấy trăm năm, mỗi cơ quan trong này ông đều thuộc nằm lòng!”

“Chỉ cần ông khởi động những cơ quan đó thì chắc chắn tên oắt kia sẽ phải chết trên đường đi!”

“Trời có sập cũng vẫn còn ông gánh cho cháu, cháu sợ gì?”

Nét mặt Dư Thiên Trung đầy hung hãn, ông ta bước tới trước một phiến đá màu đỏ khác.

Ấn tay lên đó!

...

Diệp Bắc Minh đang đi sâu vào trong Địa Hỏa Các.

Đột nhiên, trong đầu vang lên một giọng nói: “Nhóc con, cẩn thận, có nguy hiểm!”

Diệp Bắc Minh cũng đã nhận ra vấn đề!

Không khí vốn đã nóng bỏng lập tức trở nên như lò thiêu!
Chương 1509: Khiêu chiến học viện Viễn Cổ

Máu trong cơ thể anh sôi trào, trái tim không ngừng đập loạn!

Có xúc động muốn nhảy ra khỏi lồng ngực!

"Nhóc, ổn định tâm thần, đừng để bị ảnh hưởng tới..."

...

Cùng lúc đó, đám người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly được đưa tới cửa chính của học viện Viễn Cổ.

"Người học viện Viễn Cổ, giao Diệp Bắc Minh ra đây cho tôi!"

Diệp Dao bước một bước lên trước, quát lạnh một tiếng.

"Tôi chỉ cho các người một giờ, nếu hết thời gian mà tôi không thấy được người!"

"Đầu của bốn người này sẽ toàn bộ rơi xuống đất!"

Một lão già tiến lên trước.

Đè ép bốn người Chu Nhược Giai, Lê Mộng Ly, Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình quỳ trên mặt đất!

Mấy người Phó Toàn Thịnh cũng chạy tới, hai mắt đỏ bừng: "Nếu hôm nay học viện Viễn Cổ không cho nhà họ Phó tôi một câu trả lời hài lòng, giao ra hung thủ giết người!"

"Hôm nay, nhà họ Phó nhất định san bằng học viện Viễn Cổ!"

Vương Thần Cương, Kiếm Phá Thiên nghi ngờ lao ra ngoài: "Nhà họ Diệp? Nhà họ Phó? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đôi mắt Phó Toàn Thịnh đỏ bừng nhìn chằm chằm Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, vậy phải tự hỏi học viện Viễn Cổ các người!"

"Lão phu đã điều tra rõ ràng, thằng chó đẻ tên Diệp Bắc Minh kia chính là người của học viện Viễn Cổ các người!"

"Cậu ta không những giết con trai Phó Tiểu Long của tôi, ngay cả con trai trưởng duy nhất Phó Long Đình cũng chết dưới tay cậu ta!"

"Cái gì? Phó Long Đình chết rồi?"

"Chính là đệ nhất Huyền Bảng Phó Long Đình kia hả?"

"Phó Long Đình bị Diệp Bắc Minh giết chết? Thế chẳng phải là nói Diệp Bắc Minh còn lợi hại hơn đệ nhất Huyền Bảng?", học sinh học viện Viễn Cổ khiếp sợ nói.

Vương Thần Cương giật mình: "Cái gì? Thằng nhóc Diệp giết hạng nhất Huyền Bảng?"

"Không thể nào?"

Kiếm Phá Thiên cố nén cười to, suýt chút nữa cười ra tiếng.

Thấy cảnh tượng này, Phó Toàn Thịnh hoàn toàn nổi giận: "Các người có ý gì? Con trai tôi chết mà các người còn cười ra tiếng được?"

Vương Thần Cương lắc đầu: "Anh Phó, chiến đấu giữa những người trẻ tuổi có sống có chết là chuyện rất bình thường!"

"Nếu đệ tử học viện Viễn Cổ tôi đánh nhỏ, già đầu như các ông lại tìm tới cửa!"

"Vậy chẳng phải toàn bộ Huyền Giới sẽ lộn xộn?"

Kiếm Phá Thiên gật đầu: "Chính xác! Thân là người tu võ, phải giảng võ đức!"

Phó Toàn Thịnh cực kỳ muốn chửi thề.

Con trai tôi đã chết rồi, ông còn nói võ đức với tôi?

Đôi mắt ông ta đỏ bừng: "Ông..."

"Phó tiền bối, chờ chút đã!"

Đột nhiên, sau lưng vang lên một giọng nói.

Phó Toàn Thịnh quay đầu, phát hiện Diệp Dao: "Cháu có chuyện gì?"

"Chú Phó, có thể nghe một câu của tôi không?", Diệp Dao mở miệng.

Phó Toàn Thịnh khẽ suy tư, gật đầu: "Cháu nói đi!"

Diệp Dao dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía mọi người của học viện Viễn Cổ: "Cánh tay của em trai tôi bị Diệp Bắc Minh hủy đi!"

"Chẳng phải học viện Viễn Cổ muốn giảng võ đức sao? Được!"

"Năm nay Diệp Dao tôi 78 tuổi, hôm nay tôi lên đài võ đạo khiêu chiến tất cả đệ tử dưới 100 tuổi của học viện Viễn Cổ!"

"Trên đài võ đạo, vừa phân thắng bại, vừa quyết sinh tử!"

"Đương nhiên, nếu người học viện Viễn Cổ các người sợ hãi cũng không sao cả, chỉ cần mấy người viện trưởng nhận lỗi trước mặt mọi người!"

"Thừa nhận học viện Viễn Cổ không bằng nhà họ Diệp, nhà họ Phó, đồng thời giao ra Diệp Bắc Minh tùy ý chúng tôi xử lý là được!"

Diệp Dao cười lạnh một tiếng, trực tiếp nhảy lên.

Cô ta nhảy lên một đài võ đạo trước cửa lớn học viện Viễn Cổ, đảo mắt nhìn mấy trăm ngàn đệ tử: "Các phế vật của học viện Viễn Cổ, ai tới tìm cái chết?"

Cô ta vừa dứt lời.

Tất cả học sinh học viện Viễn Cổ đều nổi giận!

Tượng đất còn có ba phần nóng tính, đừng nói là những người trẻ tuổi với một trái tim nóng hổi!

"Bảo viện trưởng nhận sai? Cô cũng xứng!"

"Cô coi học viện Viễn Cổ là nơi nào?"

"Học viện Viễn Cổ không thể bị sỉ nhục!"

Các học sinh học viện Viễn Cổ sôi nổi gào thét.

Một thanh niên sải bước ra, vững vàng đứng trên đài võ đạo: "Cô thật ngông cuồng, nơi này là học viện Viễn Cổ!"

"Người nhục nhã học viện Viễn Cổ, chết! Lâm Tam Tuyệt tôi bảo điểm khiến cô biết cái gì gọi là hối hận!"

Lâm Tam Tuyệt, xếp hạng thứ bảy học viện Viễn Cổ!

Một tay kiếm kỹ xuất thần nhập hóa!

"Lâm sư huynh, hung hăng dạy dỗ cô ta!"

"Lâm sư huynh, đánh đến cô ta quỳ xuống đất chịu phục!"

Dưới đài võ đạo, đám học sinh gắt gao nhìn chằm chằm trên đài!

Diệp Dao nghiền ngẫm: "Lâm Tam Tuyệt? Cao thủ sử dụng kiếm?"

"Tôi dùng tay không đón đỡ kiếm của cậu, cậu có thể chạm tới một sợi tóc của tôi thì coi như tôi thua!"

Khuôn mặt Lâm Tam Tuyệt kìm nén đến đỏ bừng: "Cuồng vọng, muốn chết!"

Xoẹt!

Cổ tay nhẹ chuyển, trường kiếm ra khỏi vỏ!
Chương 1510: Đi lên chịu chết

Sau lưng Lâm Tam Tuyệt bộc phát ra hư ảnh của một con giao long, mang theo âm thanh phá không đánh úp về phía Diệp Dao!

Mũi chân Diệp Dao nhẹ điểm, dễ dàng né tránh kiếm thứ nhất!

Lâm Tam Tuyệt không chút do dự chém ra kiếm thứ hai, cuốn lên một trận gió mạnh trên đài võ đạo!

Diệp Dao lắc mình tránh đi kiếm thứ hai: "Chỉ thế này?"

Hai kiếm đánh hụt, khiến Lâm Tam Tuyệt bốc lên cơn giận: "Tam Tuyệt kiếm khí!"

Gầm lên một tiếng!

Chân nguyên trong cơ thể điên cuồng dâng trào, chém ra một kiếm, nhưng lại chia thành ba đạo kiếm khí trên không trung!

Trong nháy mắt khóa kín tất cả đường lui của Diệp Dao!

Lần này Diệp Dao không tránh né, mà giẫm chân một cái!

Ong!

Một dòng khí mạnh mẽ ngưng tụ lại, tạo thành bức tường khí lấp kín trước người cô ta!

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba đạo kiếm khí rơi xuống bức tường khí, gợn sóng tản ra.

Không động đến một sợi tóc của Diệp Dao, không thể lay động!

"Này..."

Đài võ đạo yên tĩnh lại!

Lâm Tam Tuyệt xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng, anh ta thế mà thua!

Diệp Dao nghiền ngẫm nhìn xuống: "Thiên tài học viện Viễn Cổ? Chỉ vậy hả?"

"Hiện tại đến lượt tôi!"

Năm ngón tay cô ta khẽ chụm lại, một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh tới.

Thân thể Lâm Tam Tuyệt không thể khống chế, bay về phía Diệp Dao.

Anh ta vô cùng sợ hãi, vội vàng vung trường kiếm đánh trả, nhưng bị Diệp Dao tùy tay hóa giải!

Cổ họng ngạt thở, năm ngón tay của Diệp Dao bóp lấy yết hầu anh ta!

"Răng rắc" giòn vang, Lâm Tam Tuyệt bị bóp nát yết hầu!

"Lâm sư huynh!"

Đám người dưới đài võ đạo hô lên kinh ngạc!

Vương Thần Cương cắn răng, gầm lên: "Cô Diệp, cô!"

"So tài trên đài võ đạo, sao cô lại giết người!"

Diệp Dao mỉm cười: "Bản cô nương từng nói rồi, trên đài võ đạo vừa phân thắng bại, cũng quyết sinh tử!"

"Không phải viện trưởng Vương nói phải giảng võ đức sao? Nhà họ Diệp tôi giảng võ đức rồi đấy!"

"Diệp Bắc Minh có thể giết chết Phó Long Đình, cũng có thể phế đi một cánh tay của em trai tôi!"

"Trên đài võ đạo, tôi giết một đệ tử của học viện Viễn Cổ các người, còn dùng thủ đoạn công bằng công chính, có vấn đề gì không?"

"Hay!"

Phó Toàn Thịnh bỗng nhiên vung mạnh tay, năm ngón tay hung hăng siết lại: "Nói quá hay!"

Một hơi ác khí trong lòng ông ta cuối cùng cũng được xả ra ba phần.

Diệp Mục đỏ hốc mắt: "Chị, chị nói lắm lời thừa với bọn chúng làm gì?"

"Mau tìm ra tên phế vật kia, anh ta phế đi một cánh tay của em!"

"Em muốn tận mắt nhìn thấy chị đánh chết tươi anh ta!"

Diệp Dao gật gật đầu, nhìn khắp bốn phía: "Diệp Bắc Minh vẫn chưa ra sao? Tiếp tục làm rùa đen rụt đầu?"

"Nếu đã vậy, tôi sẽ tiếp tục khiêu chiến!"

Nói xong, cô ta dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Vương Thần Cương: "Viện trưởng Vương, mấy bậc tiền bối các người quỳ xuống dập đầu nhận thua!"

"Hay là để tên rùa đen rụt đầu Diệp Bắc Minh kia cút ra đây?"

"Có lẽ, haha... Tiếp tục phái người đi tìm cái chết?"

Cô ta vừa dứt lời, mọi người học viện Viễn Cổ dưới đài võ đạo nghiến răng nghiến lợi.

"Đù! Đù! Đù mẹ!"

Ai nấy cũng hận không thể xông lên trực tiếp xé nát Diệp Dao!

Quá kiêu ngạo!

Quá đáng giận!

Diệp Dao nhìn xuống mọi người: "Chỉ biết gào thét một cách vô dụng thôi hả, không một ai dám đi lên?"

"Xem ra người học viện Viễn Cổ đều là một đám hèn nhát!"

"Đù! Tôi lên!", một thanh niên gào thét, xoay người xông lên đài võ đạo.

Diệp Dao nhảy ra một bước, bàn tay thon dài giáng từ trên trời xuống!

Ầm!

Thanh niên vừa xông lên đài võ đạo lập tức nổ tung đầu, thân thể lăn xuống đài võ đạo.

"Kế tiếp!", Diệp Dao ngoắc ngón tay.

"Tôi tới!"

Vù!

Một cô gái xông lên đài võ đạo.

Diệp Dao đá ra một chân, trực tiếp đạp bay cô nàng ra ngoài.

Hung hăng nện xuống đài võ đạo, đan điền và trái tim nổ tung!

"Vương sư tỷ!"

Dưới đài vang lên hàng loạt tiếng hô bi phẫn!

Diệp Dao bỡn cợt: "Còn ai nữa không? Mới thế đã sợ?"

"Đù! Học viện Viễn Cổ không có kẻ khiếp nhược!", một chàng trai vạm vỡ cao hai mét gầm lên, xông tới đài võ đạo.

Chưa tới ba chiêu, đã bị Diệp Dao đánh gãy xương cốt khắp người.

Thê thảm nằm rạp trên mặt đất!

Cô ta giẫm một chân lên đầu anh chàng: "Cầu xin tôi, tôi sẽ tha cho cậu một mạng!"

"Địt con mẹ mày, ông đây chết cũng sẽ không cầu xin cô!", anh chàng vạm vỡ gào thét.

"Ồ, vậy cậu đi chết đi!"

Cô ta mạnh bạo giẫm một chân xuống, đầu óc văng tung tóe!

Diệp Dao đá thi thể bay ra ngoài: "Chỉ cái này? Xem ra một đám các người đều là phế vật!"

"A!"

"Đù má!"

Dưới đài võ đạo, người học viện Viễn Cổ gần như phát điên, từng người bay lên đài võ đạo như điên dại.

Ngắn ngủi mười lăm phút đã ngã xuống mười mấy người!

Phó Toàn Thịnh kéo một cái ghế qua, ngồi xuống: "Được, giết hay lắm!"

"Thằng chó đẻ Diệp Bắc Minh không ra, chúng ta giết đến bao giờ anh ta ra rồi mới thôi!"

...

Vương Thần Cương nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, đôi mắt như có thể nhỏ ra máu: "Nhóc Diệp đâu?"

Đám Kiếm Phá Thiên và Trương Tuyệt Long lắc đầu: "Đã liên lạc rồi, nhưng hoàn toàn không liên lạc được!"

Vương Thần Cương cắn răng: "Không được, nếu tiếp tục như vậy, các học sinh sẽ chịu không nổi kích thích!"

"Lần lượt đi lên chịu chết!"

"Chẳng lẽ chúng ta thật sự muốn quỳ xuống? Đại diện học viện Viễn Cổ nhận thua sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK