Diệp Bắc Minh sốt ruột: "Tiểu Tháp, ông nói đi! Đừng úp mở nữa!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bật ra một câu: "Cho dù là thể chất Hỗn Độn được sự đồng ý của bổn tháp, nhưng không có khí tức huyết mạch của cậu, thì chắc chắn không thể điều động sức mạnh của bổn tháp!"
"Vừa nãy, lúc Côn Ngô Mật Phi triệu hoán tôi, tôi đã thấy lạ lắm rồi!"
"Sau đó, bổn tháp lại còn có thể nâng cao sức chiến đấu của cô ấy, cuối cùng bổn tháp đã hiểu..."
Diệp Bắc Minh phàn nàn: "Đù, tiểu Tháp!"
"Ông quan tâm đến cảm xúc của người bị thương tí được không? Rốt cuộc ông muốn nói gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cạn lời: "Nhóc con, bổn tháp đã ám chỉ rõ ràng đến vậy rồi!"
"Chẳng lẽ cậu vẫn chưa hiểu?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Tôi chưa hiểu thật!"
"Lúc cậu thông minh, thì thông minh phát sợ, lúc ngốc thì ngốc ghê!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở dài bất đắc dĩ.
Nó bổ sung thêm một câu: "Nhóc con, bổn Tháp gắn kết với cậu!"
"Trừ phi là huyết mạch của cậu, nếu không thì không thể sử dụng sức mạnh của bổn tháp!"
"Cậu hiểu chưa?"
Người trong cuộc mù mờ, người ngoài cuộc thì rõ ràng!
Côn Ngô Mật Phi ở bên cạnh đỏ mặt!
Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn chẳng hiểu gì, anh nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ vì, Mật Phi có máu Hỗn Độn nên mới cộng hưởng với ông?"
"Cậu..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục triệt để cạn lời: "Đoán tiếp đi!"
"Chẳng lẽ trong cơ thể Mật Phi có máu của tôi?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: "Không thể nào, trừ phi... đợi đã, đù mé!"
Anh chợt ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Côn Ngô Mật Phi!
Giọng nói run run vì kích động: "Mật Phi, cô có rồi?"
"Ừm."
Côn Ngô Mật Phi xấu hổ gật đầu.
Diệp Bắc Minh kích động: "Chuyện lúc nào vậy?"
Côn Ngô Mật Phi đỏ mặt: "Lần trước, sau khi anh cuớp hôn, mạnh như thế..."
...
Cổ Kiếm Trần cùng hơn chục người ở cảnh giới Tế Đạo chạy một mạch mấy chục vạn dặm.
Cuối cùng.
Bọn họ dừng lại rồi quay đầu nhìn một cái!
"Phù... may quá, không có đuổi theo!"
Tim Tô Bi Vân đập thình thịch, khuôn mặt già tái mét.
Bên cạnh, Đỉnh Phù Đồ ngồi xổm xuống đất, ọe một tiếng, sợ phát nôn: "Mẹ kiếp... thực lực của Côn Ngô Mật Phi tăng nhanh quá, đây chính là thể chất Hỗn Độn hả? Cô ta mới đến cảnh giới Đại Năng tầng chín, còn chưa lên đến Đại Đạo Chi Thượng!"
"Chỉ dựa vào một tòa tháp, thế mà khiến cô ta có thực lực giết chết Bất Hủ Chiến?"
"Mọi người đều thấy đúng không? Chết tiệt! Đó là Bất Hủ Chiến đấy! Cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, giết chúng ta dùng một tay là đủ rồi!"
"Nhưng Côn Ngô Mật Phi chỉ với một cú đấm đã tiêu diệt Bất Hủ Chiến? Lão tử không nằm mơ đây chứ?"
Đỉnh Phù Đồ điên cuồng gào thét.
Ông ta sợ thật sự!
Những người khác đứng yên tại chỗ, sự chấn động trong lòng không thể nguôi ngoai!
Con mẹ nó quá đáng sợ!
Nếu bọn họ không chạy, chắc chắn sẽ bị Côn Ngô Mật Phi giết hết!
Nữ nhân đó đúng là một kẻ điên!
Bàng Vân nghiến răng: "Tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục đó có vấn đề, trước đây lão phu đã thấy rất lạ rồi, Diệp Bắc Minh mới ở cảnh giới Đại Năng tầng năm, dựa vào đâu mà có thể giết chết cảnh giới Đại Năng?"
"Thậm chí, cậu ta còn vượt cấp giết chết người ở cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng!"
"Lúc đầu, Côn Ngô Mật Phi đánh không lại Bất Hủ Chiến, toàn bị Bất Hủ Chiến áp đảo, các ngươi cũng thấy rồi chứ?"
"Nhưng, sau khi cô ta sử dụng tòa tháp đó, chiến lực ít nhất tăng gấp ba!"
Mọi người rơi vào im lặng!
Bọn họ đều ở cảnh giới Tế Đạo, không phải kẻ ngốc!
Chắc chắn tòa tháp đó có vấn đề!
Cổ Kiếm Trần gật đầu sâu sắc: "Không chỉ vậy, Đế Thi cũng có liên quan với thằng nhóc đó!"
"Theo lão phu được biết, Côn Ngô Mật Phi luôn trông coi nhà tù số bảy!"
"Đế Thi cũng đi ra từ nhà tù số bảy, mấy người bảo, liệu có một cái khả năng thế này không?"
Nói đến đây, Cổ Kiếm Trần dừng lại.
Quét mắt nhìn xung quanh!
"Khả năng gì?"
Mọi người nhíu mày nhìn ông ta chằm chằm.
Giọng của Cổ Kiếm Trần trở nên ngưng trọng: "Diệp Bắc Minh không phải người của thế giới này, cậu ta đến từ nhà tù số bảy!"
"Cái gì?"
Tim mọi người run lên.
"Thằng nhóc đó đến từ nhà tù số bảy ư?"
"Cậu ta là hậu duệ của Tội Huyết?"
"Có khả năng đấy thật! Đế Thi, tòa tháp kỳ lạ, còn cả trạng thái của Côn Ngô Mật Phi nữa... tất cả đều giải thích được rồi!" Tô Bi Vân choàng tỉnh ngộ.
Côn Ngô Tuệ nhíu mày: "Thảo nào trong tay tên nhóc này có máu Hỗn Độn và mẫu thạch Hỗn Độn!"
"Thì ra cậu ta đi ra từ nhà tù số bảy!"
Sắc mặt của các vị các cảnh giới Tế Đạo khác thay đổi không ngừng.
Một lão giả nói: "Chư vị, chuyện này rất quan trọng, lão phu phải về tộc để bàn bạc, cáo từ trước!"
"Tôi cũng đi đây!"
Mười mấy bóng dáng nhanh chóng rời đi.
...
Trên đường đến Vạn Y Cốc.
"Tiểu Minh Minh, anh giỏi thật đấy!"
"Anh mới đi có mấy ngày, thế mà lại dụ dỗ thêm một người nữa, tốc độ cũng nhanh quá rồi đấy!" Côn Ngô Mật Phi vừa trị thương cho Bất Hủ Nhan, vừa nói.
Trong lòng, cực kỳ buồn bực.
Trên đường đi, Diệp Bắc Minh đã kể lại chuyện về Bất Hủ Nhan.
Vì anh, cô nương này suýt thì mất nửa cái mạng!
Vị trí đỉnh chủ đỉnh thứ ba ở tộc Bất Hủ cũng không làm nữa.
Diệp Bắc Minh ngưng trọng nói: "Nếu không có Nhan cô nương, tôi đã chết dưới tay Bất Hủ Khung rồi!"
Côn Ngô Mật Phi gật đầu: "Yên tâm đi, cô ấy chỉ bị mất máu quá nhiều, không nguy hiểm đến tính mạng!"
Cho cô ấy uống mười mấy viên đan dược, sau đó thêm một ngụm Côn Ngô thần tuyền nữa!
Bất Hủ Nhan, từ từ tỉnh lại.
"Diệp Bắc Minh!"
Cô ấy hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Thấy Diệp Bắc Minh đang ngồi bên cạnh, mỉm cười với cô ấy!
Tuy vẫn còn yếu, nhưng không có nguy hiểm!
"Cô là ai?"
Bất Hủ Nhan bước ra một bước, chắn trước người Diệp Bắc Minh, nhìn chằm chằm vào Côn Ngô Mật Phi!
Người trước mặt, chỉ có tu vi ở cảnh giới Đại Năng tầng chín, thế mà lại cho cô một cảm giác uy hiếp rất mạnh mẽ!
Côn Ngô Mật Phi mỉm cười: "Cô gái, đừng lo, tôi giống cô, cũng là nữ nhân của anh ấy!"
"Hả? Cô là người phụ nữ của anh ta?"
Bất Hủ Nhan sửng sốt.
Trong lòng xoẹt qua một tia mất mát, mặc dù Diệp Bắc Minh đã bảo trước với cô ấy rằng, mình có rất nhiều hồng nhan!
Lúc ở tộc Bất Hủ, hai người cũng chỉ gặp dịp thì chơi.
Hôm nay, khi thật sự gặp được người phụ nữ của Diệp Bắc Minh, trong lòng cô ấy có cảm giác kỳ lạ!
Giây tiếp theo.
Bất Hủ Nhan phản ứng lại, Côn Ngô Mật Phi nói câu này có vấn đề: "Này... cô... cô đừng có nói lung tung! Tôi khác cô!"
"Cô là người phụ nữ của anh ta, tôi không phải!'
"Thế sao?"
Côn Ngô Mật Phi cười xấu xa: "Nếu cô đã không thích anh ấy, thế cô liều mạng vì anh ấy làm gì?"
"Một chưởng của cảnh giới Tế Đạo kia, nện hết lên người cô, cô chưa chết là may mắn!"
Bất Hủ Nhan khẽ hừ một tiếng: "Tôi thích thì làm, ai cần cô quản?"
Côn Ngô Mật Phi nhún vai, gật đầu: "Đương nhiên là tôi sẽ không quản cô, bây giờ tiểu Minh Minh đang bị thương rất nặng!"
"Chuyện về Vạn Y Cốc, tôi đã biết rồi, cô tiếp tục đi cùng chúng tôi tới Vạn Y Cốc, hay quay về tộc Bất Hủ của cô?"
Tiểu Minh Minh?
Đây là cái xưng hô gì vậy!
Bất Hủ Nhan trầm mặc vài giây.
Rồi nói tiếp: "Tôi đưa anh ấy đến Vạn Y Cốc!"
"Chỉ cần gặp được Vạn Đỉnh Thiên, rồi xin ông ta cứu người xong, tôi sẽ đi ngay!"
Côn Ngô Mật Phi hơi bất ngờ, cô ta nhìn Bất Hủ Nhan một cái thật sâu: "Tùy cô! Chúng ta lên đường thôi!"
"Tôi đi đằng trước mở đường, cô cõng tiểu Minh Minh đi!"
Đứng lên, đi về phía Vạn Y Cốc.
"Ê này, cô mới là nữ nhân của anh ta, sao lại bắt tôi cõng?" Bất Hủ Nhan giậm chân.
Đằng xa truyền tới tiếng cười của Côn Ngô Mật Phi: "Ha ha ha... cô không cõng anh ấy, vậy để Tiểu Minh Minh tự đi nhé!"
Dưới cơn bất đắc dĩ.
Bất Hủ Nhan đi tới trước người Diệp Bắc Minh, chu miệng, trông có vẻ rất không tình nguyện!
"Đây là người phụ nữ của anh bảo tôi cõng anh, anh đừng hiểu lầm!"
"Chúng ta chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, anh đã giúp tôi, nên tôi mới giúp anh."
Nói xong, cô ấy cõng Diệp Bắc Minh lên lưng rồi đuổi theo.
Côn Ngô Mật Phi đi đằng trước nhìn thấy cảnh này, khóe môi cong lên cười: "Tiểu Minh Minh, đừng bảo chị đây không giúp anh nhé!"