Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1311: Bị bắt

Cô gái giải thích: “Theo truyền thuyết, Thiên Uyên là một lục địa của Thần Giới, sau đó cuộc chiến giữa các Thiên Thần nổ ra”.

“Làm cho mảnh lục địa này sụp đổ, Thiên Uyên chỉ là một mảnh đất của lục địa”.

“Bất kỳ ai ở thế giới bên ngoài đến Thiên Uyên đều sẽ bị thần nguyền rủa, thực lực của người đó sẽ biến mất!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, ra chiều suy tư.

Đồng thời anh truyền âm: “Tiểu Tháp, truyền thuyết này có thật không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Nhãi ranh, cậu nghĩ bản tháp là vạn năng chắc?”

Diệp bắc Minh hỏi vặn lại: “Chẳng lẽ không phải vậy à?”

“Cậu…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười to: “Ha ha ha, cậu nói đúng! Bản tháp không gì không làm được!”

“Đúng rồi, cô tên gì?”

Cô gái trợn to mắt, vẻ mặt hồn nhiên: “Tôi tên là Thôi Nghê Thường!”

“Đây là ông tôi, Thôi Nhân Lôi”.

Lâm Vân đứng bên cạnh trầm giọng: “Nghê Thường, chúng ta còn chưa biết lai lịch của người này, đừng nói lung tung!”

Diệp Bắc Minh cười: “Tôi là Diệp Bắc Minh”.

Thôi Nghê Thường chủ động mời anh: “Anh Diệp, chúng ta cùng nhau lên đường đi”.

“Được, vừa khéo tôi cũng phải đi khỏi đây”.

Diệp Bắc Minh vui vẻ đồng ý.

Vừa hay có thể tìm hiểu về Thiên Uyên!

Chỉ có điều, không ngờ…

Thôi Nghê Thường tính cách cởi mở, bắt chuyện với Diệp Bắc Minh và hỏi này hỏi kia liên tục.

Cô rất tò mò về thế giới bên ngoài.

Diệp Bắc Minh thuận miệng kể vài chuyện thú vị ở bên ngoài, làm Thôi Nghê Thường cười mãi.

Tất nhiên.

Diệp Bắc Minh cũng biết được nhiều thông tin hữu dụng!

Thiên Uyên có mười mấy thế lực hùng mạnh, Huyết Tộc, nhà họ Bạch, Diêm La điện, Thiên Y các,…

Chỉ có Thiên Y các mới có thể luyện chế Giáng Trần Đan!

Tạm thời chưa từng nghe nói có bất kỳ ai có thể ra khỏi Thiên Uyên!

Hai người bọn họ trò chuyện vui cười suốt quãng đường.

Vẻ đố kỵ chợt lóe lên trong mắt Lâm Vân: “Sư phụ, người này chắc chắn có vấn đề, vẫn nên giết chết thì hơn!”

Thôi Nhân Lôi nhướng mày: “Vân Nhi, chúng ta không có thù oán gì với Diệp công tử, hà tất cướp đoạt tính mạng của người ta?”

“Hơn nữa cậu ta mới đến cảnh giới Thiên Huyền sơ kỳ, thầy đã đến cảnh giới Siêu Phàm trung kỳ”.

“Mấy người chúng ta cộng lại chẳng lẽ còn sợ cậu ta? Khi nào ra khỏi khu vực cấm, mỗi người đi một ngả là được rồi!”

“Hơn nữa, thoạt nhìn Diệp công tử không giống người xấu”.

“Vâng”.

Lâm Vân không có cách nào khác đành phải đồng ý.

Ánh mắt lạnh lùng lia về phía Diệp Bắc Minh, sát ý hiện lên trong đáy mắt: “Tiểu tử, tốt nhất là mày cút đi ngay bây giờ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Nhóc, cái người tên Lâm Vân kia muốn giết cậu!”

Diệp Bắc Minh trả lời một cách bình tĩnh: “Tôi cảm nhận được rồi, tôi chờ anh ta ra tay!”

“Lại có một nhóm người nữa, cách đây năm trăm mét!”

Vừa nói xong.

Đột nhiên.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ bốn phương tám hướng.

“Bắt tất cả lại!”

Vèo! Vèo! Vèo!

Mười mấy mũi tên bay nhanh tới!

Hơn trăm người xông lại đây.

Thôi Nhân Lôi hét lên: “Tất cả phòng ngự!”

Mọi người nhà họ Thôi nhanh chóng chạy đến chỗ Thôi Nghê Thường, che chở cho cô ta.

“Cút ra ngoài!”

Lâm Vân giơ tay đẩy vai Diệp Bắc Minh ra!

Trong khoảnh khắc hai người họ chạm vào nhau, tiếng răng rắc bỗng vang lên, bàn tay của Lâm Vân vỡ vụn!

“Á!”

Lâm Vân kêu la thảm thiết, bay ngược ra ngoài!

Bởi vì tất cả mọi người đều đang chiến đấu, không ai chú ý đến chuyện này.

Chỉ có Thôi Nghê Thường che miệng đầy ngạc nhiên: “Anh Diệp, thực lực của anh?”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Đừng sợ, tôi sẽ không hại cô”.

Thôi Nghê Thường gật đầu!

Cùng lúc đó, người nhà họ Thôi không chống lại được sự vây công của hơn trăm người, kết quả là lần lượt bị bắt!

Diệp Bắc Minh vừa định ra tay thì người đàn ông dẫn đầu quát: “Đeo gông lên cho tất cả bọn họ, dẫn về thành Huyết Linh!”

“Nhóc, dừng tay, tu vi của người này là cảnh giới Chúa Tể!”

Càn Khôn Trấn Ngục nói với giọng nghiêm túc: “Hiện tại bản tháp không thể ra tay, mà chân nguyên của cậu thì không dùng được!”

“Cảnh giới Chúa Tể có đe dọa đến tính mạng của cậu!”

Diệp Bắc Minh dứt khoát lựa chọn từ bỏ việc phản kháng!

Một lát sau.

Tất cả mọi người bị bắt đeo gông xiềng, nhốt trong một chiếc xe tù lớn.

“Xong rồi, xong hết rồi!”

“Những người này là người của Huyết Tộc!”

“Hu hu hu, cụ ơi, một khi chúng ta bị đưa đến thành Huyết Linh thì sẽ bị vứt vào đấu thú trường đấy!”

Người nhà họ Thôi tuyệt vọng.

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Trời muốn hủy diệt Thôi Nhân Lôi này sao? Là tôi có lỗi với mọi người!”

Mắt Lâm Vân đỏ ngầu, anh ta nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh: “Thằng khốn, tất cả là tại mày!”

“Nếu không phải tại mày làm lỡ thời gian của bọn tao thì bọn tao đã đi từ lâu rồi!”

“Làm gì có chuyện bị Huyết Tộc bắt lại?”

Diệp Bắc Minh ngồi nhắm mắt dưỡng thần trong một góc của xe tù!

Một lát sau, xe tù đi đến rìa khu vực cấm.

Gia nhập đội ngũ xe tù.

Người đàn ông bắt giữ người nhà họ Thôi cười lớn: “Ha ha ha, bắt được hơn một nghìn người, lần này có thứ đáng để xem rồi!”

Mãi lâu sau, đến thành Huyết Linh.

Tường thành được xây bằng khoáng thạch màu đen cao hơn trăm mét.

Trong màn đêm tối tăm, thành Huyết Linh tựa như một con rồng đang nằm!

Diệp Bắc Minh và những người khác bị đưa đến trung tâm thành Huyết Linh, vào trong một đấu thú trường cực lớn!

Khán đài xung quanh đấu thú trường đã chật ních người xem!

Giống như đấu trường La Mã Cổ đại!

“Số 79, tôi mua số 79 có thể kiên trì được mười lăm phút!”
Chương 1312: Đấu thú trường

“Số 86, tôi cược hắn sẽ bị ma thú giết chết trong nháy mắt!”

“Ăn cậu ta đi, ăn đi!”

“Đồ vô dụng, mày chạy mau, tao tán gia bại sản cược mày thắng đấy, mẹ nó!”

Ánh mắt nồng nhiệt của hàng trăm nghìn người nhìn chằm chằm vào trận đấu trong đấu thú trường!

Chỉ tiếc.

Phần lớn người sau khi vào đấu thú trường đều không trụ được quá mười giây!

“Gào!”

Một con hổ với bộ lông vàng óng, đeo xiềng xích gầm lên!

Nó giơ vuốt đập vỡ đỉnh đầu của một người đàn ông cảnh giới Siêu Phàm!

Trên vị trí khách quý, một cô gái áo xanh với dung nhan tuyệt mỹ thở dài: “Đáng tiếc, hổ hoàng kim cấp bậc Thú Vương thế mà lại chém giết trong đấu thú trường!”

“Con hổ này mạnh ngang người tu vỡ ở cảnh giới Chúa Tể, nếu có thể thuần hóa nó thì tốt quá!”

Huyết Thiên ngồi bên cạnh cười nói: “Con hổ hoàng kim này đã giết ba cung phụng cảnh giới Chúa Tể của Huyết Tộc bọn tôi, phải dùng huyền thiết xuyên qua xương sống lưng mới có thể hạn chế sức mạnh của nó, để nó phục vụ cho tôi!”

“Bằng không đám phế vật này có ai có thể trụ được một giây khi đối diện với hổ hoàng kim?”

“Nếu Tuyết Y cô nương thích thì tôi tặng nó cho cô?”

Cô gái tên là Tiêu Tuyết Y.

Con gái Thiên Y các chủ!

Khu vực cấm xuất hiện thú triều, người phụ trách của từng thế lực lớn đang bàn bạc với nhau!

Nhờ thế Huyết Thiên mới có cơ hội mời Tiêu Tuyết Y đến đấu thú trường giết thời gian!

Hai mắt Tiêu Tuyết Y sáng rực lên: “Thật ư?”

Nếu cô ta dùng đan dược đặc biệt của Thiên Y các, chưa biết chừng thật sự có thể thuần hóa hổ hoàng kim!

Huyết Thiên nở nụ cười: “Chỉ cần Tuyết Y cô nương đi ăn tôi với tôi, hổ hoàng kim sẽ thuộc về cô!”

“Ha ha”.

Tiêu Tuyết Y cười nhạt, không nói gì nữa.

Huyết Thiên là một kẻ háo sắc!

Có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu đi ăn tối với anh ta!

“Hổ hoàng kim, giết người thứ 318!”

Trọng tài đứng trên đài cao: “Bây giờ cho mời người bị hại thứ 319!”

“Ha ha ha ha!”

Trọng tài vừa nói xong, đấu thú trường tức khắc sôi trào!

“Đến lượt mấy người!”

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể đi đến xe tù giam giữ nhà họ Thôi: “Ai lên trước?”

“Đừng..”.

Người nhà họ Thôi hoảng sợ lùi lại, tất cả đều tránh xa cửa xe tù.

Mặt Thôi Nghê Thường tái nhợt, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!

Lâm Vân dứt khoát nằm trên mặt đất giả chết, song cơ thể vẫn run bần bật.

“Hầy!”

Thôi Nhân Lôi thở dài: “Để tôi”.

Thôi Nghê Thường giữ chặt tay Thôi Nhân Lôi: “Ông nội, đừng đi... Xin ông..”.

Mắt Thôi Nhân Lôi đỏ hoe, ông ta lắc đầu: “Ông là người đứng đầu nhà họ Thôi, ông không đi, lẽ nào lại để cháu và mọi người đi chịu chết?”

Ông ta nhìn Lâm Vân nằm giả chết với vẻ mặt thất vọng.

Thôi Nhân Lôi gạt tay Thôi Nghê Thường ra, ngay khi sắp bước ra xe tù!

“Để tôi!”

Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.

“Cái gì?”

Người nhà họ Thôi ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Diệp Bắc Minh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần từ nãy đến giờ!

“Anh Diệp?”

Thôi Nghê Thường che miệng.

Lâm Vân khẽ run rẩy: "Sao lại vật được, tên đó điên rồi à?"

Thôi Nhân Lôi sững sờ, cầm lòng không đặng nhắc nhở: “Diệp công tử, có lẽ cậu còn không biết đấu thú trường là gì..”.

“Tôi biết”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu, sau đó đi ra khỏi xe tù.

Người đàn ông cảnh giới Chúa Tể nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngạc nhiên: “Quyết đoán đấy chàng trai!”

Rồi anh ta nở nụ cười nghiền ngẫm: “Nhưng mà lát nữa ra sân đừng sợ són ra quần nhé!”

Cửa mở, Diệp Bắc Minh đi vào đấu thú trường.

“Cảnh giới Thiên Huyền?”

“Cái đệch! Tại sao lại là một thằng nhóc cảnh giới Thiên Huyền?”

“Mẹ kiếp, lỗ to rồi! Tao cược vừa một lần rồi!”

“Chó!”

Có người trực tiếp hô lên: “Khiêng đi, cho người bị hại tiếp theo vào!”

Trước ánh nhìn chăm chú của bao người!

Diệp Bắc Minh quát: “Hổ hoàng kim, còn chưa quỳ xuống à?”

Khán đài vốn náo nhiệt tức khắc lặng ngắt như tờ!

Ngay sau đó.

“Trời ạ! Thằng nhãi đó điên rồi à?”

“Bảo hổ hoàng kim quỳ xuống? Tôi thấy cậu ta không biết chữ “chết” viết như thế nào rồi!”

“Đúng là chúa hề!”

Nhiều khán giả lắc đầu.

Trên ghế khách quý, Tiêu Tuyết Y ơ một tiếng: “Ơ? Hình như người này có gì đó không tầm thường thì phải?”

Huyết Thiên cười khẩy, lắc đầu nói: “Không có gì đặc biệt cả, trong mắt hổ hoàng kim, cậu ta chỉ là một cái xác mà thôi!”

Vừa nói xong.

Gào!

Hổ hoàng kim gầm lên, nhào về phía Diệp Bắc Minh!

Ngay khi mọi người cho rằng hổ hoàng kim sẽ xé xác Diệp Bắc Minh.

Rầm!

Một tiếng vang đinh tai nhức óc, khói bụi bay mù trời!

Hổ hoàng kim cao mười mấy mét!

Thật sự quỳ xuống rồi!

“Vãi!”

“Chuyện gì vậy?”

Khán giả ngồi trên khán đài đều ngây ra như phỗng, trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt!

Người nhà họ Thôi cũng vô cùng khiếp sợ khi nhìn thấy cảnh này!

Thôi Nhân Lôi kinh hãi: “Nghê Thường, cháu quen với Diệp công tử hơn, Diệp công tử rốt cuộc là ai?”

Thôi Nghê Thường mở miệng, cơ thể run rẩy: “Ông à… Cháu… Cháu cũng không biết…”

Huyết Thiên kinh ngạc đến mức đứng bật dậy: “Sao có thể thế được?”

Ánh mắt Tiêu Tuyết Y lập lòe, cô ta tò mò quan sát Diệp Bắc Minh: “Người này có phần đặc biệt, chẳng lẽ anh ta dùng đan dược gì đó?”

Huyết Thiên gào lên: “Thả mười Thú Vương vào cho tao, để chúng xé nát nó!”
Chương 1313: Mười Thú Vương

Mọi người hãy còn đang chìm trong sự khiếp sợ khi trông thấy hổ hoàng kim quỳ xuống.

Đột nhiên.

“Gào!”

Một tiếng gầm rú chấn động linh hồn chợt vang lên.

Vô số người trên khán đài hoảng sợ nhìn về phía một cánh cửa sắt cao trăm mét của đấu thú trường!

Mùi máu tanh nồng lan tỏa, cửa sắt từ từ mở ra.

Mười tám con mắt đỏ tươi lộ ra giữa không gian đen kịt!

Ngay sau đó.

Thân hình cao lớn chậm rãi đi ra ngoài cửa sắt!

“Shhh!”

Trên khán đài, tiếng xuýt xoa sợ hãi vang lên liên tục: “Trời ạ, ma lang chín đầu! Không ngờ lại là ma lang chín đầu!”

“697 trận liên tiếp, chưa một lần thất bại! Còn khủng khiếp hơn cả hổ hoàng kim!”

Hổ hoàng kim nhìn thấy ma lang chín đầu.

Cũng phải tru lên thảm thiết, run như cầy sấy!

Sắc mặt Thôi Nghê Thường tái nhợt, cô ta giữ cánh tay Thôi Nhân Lôi: “Ông ơi, Diệp công tử sắp mất mạng rồi!”

“Chúng ta phải mau đi giúp anh ấy!”

Đúng lúc này, ầm một tiếng vang dội.

Cánh cửa sắt thứ hai mở ra.

Gào!

Một con cá sấu màu đen lao ra, lớp vảy trên người nó hệt như sắt thép kiên cố!

“Thần thoại bất bại 720 trận, cá sấu ma quỷ!

“Vãi! Hai Thú Vương đồng thời vào sân? Chuyện này chưa từng xảy ra ở đấu thú trường thành Huyết Linh!”

Thời Nghê Thường cầu khẩn: “Ông ơi… Cứ tiếp tục thế này thì Diệp công tử sẽ chết mất!”

Thôi Nhân Lôi quát to: “Tất cả mọi người nhà họ Thôi cùng nhau đi theo ta giúp Diệp công tử!”

Người nhà họ Thôi giật mình, nhìn nhau.

Lập tức đi ra khỏi xe tù!

Chỉ có một mình Lâm Vân vẫn ở lại trong lồng giam.

Thôi Nhân Lôi cau mày: “Vân Nhi, sao còn chưa đi ra?”

Mắt Lâm Vân đỏ ngầu, anh ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không! Không! Con không ra!”

“Đi ra ngoài sẽ bị giết chết mất, con không thể đi ra ngoài được!”

Một thanh niên nhà họ Thôi hét: “Lâm Vân, Diệp công tử thay sư phụ đi chịu chết!”

“Bây giờ anh ấy gặp nguy hiểm, chẳng lẽ chúng ta ngồi yên mặc kệ?”

Lâm Vân chửi: “Con mẹ nó, anh ta gặp nguy hiểm thì liên quan gì đến tôi?”

“Không phải tôi bảo anh ta đi, chính anh ta muốn làm màu, bây giờ chết thì trách ai được?”

Thôi Nhân Lôi quát to: “Vân Nhi, đi ra!”

“Người nhà họ Thôi không có ai là kẻ nhu nhược!”

Lâm Vân cười điên cuồng: “Ha ha ha, con không phải người nhà họ Thôi!”

“Con chỉ là đồ đệ của người, nếu đồ đệ cũng coi như người nhà họ Thôi!”

“Vậy thì hôm nay, tình cảm thầy trò chúng ta như tấm áo này!”

Dứt lời, anh ta cầm áo choàng, xé roẹt một cái!

Thôi Nhân Lôi loạng choạng, trong lòng thất vọng vô cùng!

“Được! Bắt đầu từ hôm nay, Thôi Nhân Lôi này không có người đồ đệ như cậu!”

Khi ông ta xoay người, chuẩn bị dẫn người nhà họ Thôi đi đến đấu thú trường.

Ầm!

Cánh cửa sắt thứ ba mở ra.

Xoẹt!

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó: “Chẳng lẽ vẫn còn…”

Ngay sau đó.

Một con ma vượn cao mười mấy mét đi ra.

“900 trận bất bại! Ma vượn sáu tay!”

“Tại sao lại thả cả nó ra nữa?”

Toàn thể khán đài sợ hãi!

Vẻ mặt của Lâm Vân vô cùng dữ tợn: “Ha ha ha ha, Thôi Nhân Lôi ông thấy được chưa?”

“Lại là một Thú Vương nữa, chính ông mang theo người nhà họ Thôi đi chịu chết!”

Thôi Nghê Thường lạnh lùng nói: “Vô liêm sỉ!”

“Ông à, chúng ta đi thôi!”

Ông cháu hai người dứt khoát đi vào đấu thú trường!

Những người nhà họ Thôi còn lại theo sát phía sau, tất cả bọn họ đi đến sau lưng Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh hơi bất ngờ: “Sao các ông lại ra đây?”

Thôi Nhân Lôi nói một cách nghiêm túc: “Diệp công tử, cậu đã ra mặt cho bọn tôi!”

“Bây giờ cậu gặp nguy hiểm, bọn tôi há có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Thôi Nghê Thường cắn môi, sắc mặt trắng bệch: “Nhà họ Thôi bọn tôi sẵn sàng đương đầu với cái chết cùng với Diệp công tử!”

Diệp Bắc Minh trấn an: “Yên tâm, không sao”.

Ầm!

Cánh cửa thứ tư mở ra!

Tiếp theo.

Cánh cửa thứ năm!

Cánh cửa thứ sáu!

Cánh cửa thứ bảy!



Cánh cửa thứ mười!

Tất cả mười cánh cửa đều mở ra, tổng cộng mười Thú Vương mạnh nhất đi vào đấu thú trường!

“Trời đất…”

“Mười Thú Vương!”

“Người của Huyết Tộc điên rồi sao? Vì một người trẻ tuổi mà thả tận mười Thú Vương?”

Trên khán đài, khán giả cảm thấy không tài nào thở nổi, ai nấy hô hấp dồn dập, trái tim sắp sửa nổ tung vì sợ hãi!

Không một ai dám la hét, tất cả mọi người đều ngậm miệng, run rẩy nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt!

Bịch! Bịch! Bịch!

Mười Thú Vương đồng thời di chuyển về phía Diệp Bắc Minh!

Người nhà họ Thôi run lẩy bẩy, nhưng vẫn cắn răng kiên trì.

Lâm Vân vừa run rẩy vừa cười to một cách điên cuồng: “Ha ha ha, chết chắc rồi, tất cả các ngươi chết chắc rồi!”

Trên vị trí khách quý.

Con ngươi của Tiêu Tuyết Y co lại: “Mười Thú Vương, anh thật sự không muốn anh ta sống sót à!”

Vẻ mặt của Huyết Thiên cực kỳ lạnh lùng: “Ở đấu thú trường thành Huyết Linh này, không một ai có thể sống sót đi ra ngoài!”

“Bọn mi còn đang chờ gì nữa? Xé xác nó cho tao!”

Mười thuần thú sư lập tức ra lệnh cho mười Thú Vương xé xác Diệp Bắc Minh.

Nhưng.

Chuyện khiến mọi người bất ngờ đã xảy ra!
Chương 1314: Ban chết

Mười con Thú Vương đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ!

Một lão già thuần thú sư nhíu mày: “Tao bảo bọn mày xé xác người này, bọn mày không nghe thấy à?”

Mười con Thú Vương vẫn thờ ơ như cũ!

Khán giả trên khán đài bàn tán xôn xao.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao các Thú Vương lại đều bất động hết vậy?”

Trước ánh mắt ngờ vực của mọi người.

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, thình lình quát: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Quỳ xuống!”

Giọng của hắn như thể ý chỉ của Thiên Đế vọng xuống từ chín tầng trời!

Trước ánh mắt kinh hãi của mấy trăm nghìn người, tứ chi của mười con Thú Vương khuỵu xuống!

Bịch!

Không ngờ mười con Thú Vương lại thực sự quỳ xuống!

“Ôi trời ạ! Trời ạ! Trời ạ!”

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sửng sốt!

Người nào người nấy đều đầu óc trống rỗng, giật mình đứng bật dậy, rướn cổ, trố mắt nhìn chuyện đang diễn ra!

Ngay cả Tiêu Tuyết Y cũng giật mình đứng dậy: “Sao lại như vậy được!”

Biểu cảm của Huyết Thiên khó coi tới tột độ!

Anh ta vốn muốn chơi chết Diệp Bắc Minh nhưng không ngờ đã huy động cả mười con Thú Vương xông ra rồi mà bọn chúng lại quỳ xuống trước mặt thằng ranh này!

“Rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Huyết Thiên nổi giận gầm lên một tiếng.

Mười gã thuần thú sư lập tức chạy tới, quỳ xuống mặt đất: “Thưa cậu chủ, bọn tôi… Bọn tôi cũng không biết!”

“Bọn rác rưởi, đồ ăn hại!”

Huyết Thiên vung tay lên đập nát óc một gã thuần thú sư!

Lúc này, trên đấu thú trường, con ma lang chín đầu kia chẳng khác gì một con chó nằm rạp bên chân Diệp Bắc Minh!

Cả chín cái đầu đều thè lè lưỡi như thể muốn lấy lòng anh!

“Trời đất ạ, đây mà là ma lang chín đầu khát máu à? Sao trông nó lại giống một con chó như vậy?”

“Còn cả cá sấu ma quỷ nữa, sao chẳng có chút khí thế hung dữ nào hết vậy?”

“Con ma vượn sáu tay kia bị làm sao thế? Sao lại đấm vai cho cậu ta? Hóa ra sáu cánh tay của nó còn biết làm cả trò này cơ à?”

Khán giả trên khán đài ra sức dụi mắt, còn tưởng là mình đang nằm mơ!

Đặc biệt là người của nhà họ Thôi.

Bọn họ đứng cách đám Thú Vương này không đầy mười mét. Lúc này, tất cả đều cực kỳ sốc khi chứng kiến toàn bộ chuyện này!

“Hả… Không thể nào, chuyện này là giả, tất cả đều là giả!”

Bên trong lồng giam, Lâm Vân sợ ngây người, điên cuồng đập đầu xuống nền đất!

Ngực Thôi Nghê Thường phập phồng dữ dội: “Anh… Anh Diệp, sao anh làm được điều này?”

“Nghê Thường!”

Diệp Bắc Minh còn chưa trả lời, Thôi Nhân Lôi đã quát cô ta: “Đây là bí kíp của cậu Diệp, sao có thể tùy tiện nói cho cháu biết được!”

“Xin cậu Diệp tha tội, Nghê Thường còn nhỏ, không hiểu chuyện”.

Thôi Nhân Lôi nói xong, chắp tay xin lỗi Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không sao!”

Bộp bộp bộp bộp!

Đúng lúc này, một tràng tiếng vỗ tay vang lên: “Ha ha ha, đặc sắc, quá đặc sắc!”

Tiếng ồn trên khán đài ngưng bặt.

Tất cả mọi người đều ngậm miệng lại, nín thở nhìn về phía hàng ghế khách quý!

Quy định ở thành Huyết Linh.

Khi lãnh đạo của Huyết Tộc nói chuyện, tất cả mọi người phải im lặng.

Huyết Thiên đứng trên cao nhìn xuống đấu thú trường bên dưới: “Ranh con, cậu thể hiện khá lắm!”

“Còn giờ, tôi ban cho cậu được chết!”

“Cậu tự sát đi!”

“Gì cơ?”

Trái tim của mọi người trên khán đài run lên.

Một giây sau.

Tất cả đều nhìn về phía Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt thương hại!

Thiếu chủ của Huyết Tộc đích thân mở miệng, kẻ này chết chắc rồi!

Thôi Nhân Lôi ngã phịch mông xuống đất: “Hết rồi, hết rồi… Hết thật rồi!”

Thôi Nghê Thường ngây người ra như phỗng: “Sao lại như vậy chứ?”

“Ha ha ha, đáng đời! Đáng đời lắm!”

Lâm Vân dừng cơn điên cuồng, vừa chảy nước miếng vừa cười phá lên trong lồng giam!

Lúc này, Huyết Thiên tiện tay vứt một con dao găm xuống dưới chân Diệp Bắc Minh.

“Quỳ xuống, tự cứa cổ của mình đi!”

“Tôi cho cậu được chết toàn thây!”

Giọng của anh ta đầy bình tĩnh như thể đang ban ơn cho kẻ khác!

Tiêu Tuyết Y nhíu mày: “Huyết Thiên, anh làm vậy có phải hơi quá đáng không?”

Huyết Thiên toét miệng cười một tiếng: “Quá đáng à? Tôi quá đáng thế đấy, cậu ta làm được gì nào?”

Cả đấu thú trường chìm vào im lặng!

Chỉ còn tiếng của Huyết Thiên vang vọng trong đấu thú trường!

Trước cái nhìn chăm chú của muôn người, Diệp Bắc Minh chậm rãi nhặt con dao găm lên.

“Anh Diệp, đừng mà!”

Thôi Nghê Thường muốn xông tới ngăn cản!

Thôi Nhân Lôi kéo Thôi Nghê Thường lại, nhắm mắt lại, không biết phải làm sao: “Nghê Thường, đây đã là kết cục tốt đẹp nhất dành cho cậu ấy rồi!”

Khóe môi Huyết Thiên lộ vẻ đùa cợt!

Điều làm tất cả mọi người đều phải bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại vung tay lên, con dao găm bay ngược trở về chỗ cũ.

Cắm phập xuống mặt bàn trước mặt Huyết Thiên, không ngừng lắc lư!

Diệp Bắc Minh hờ hững lên tiếng: “Quỳ xuống, tự cứa cổ mình đi!”

“Tôi cho anh được chết toàn thây!”

“Gì cơ?”
Chương 1315: Giáng Trần Đan

Mấy trăm nghìn khán giả trên khán đài đều sững sờ.

Không ngờ kẻ này lại trả lại nguyên những lời Huyết Thiên vừa nói cho anh ta!

“Sao cậu ta dám!”

“Dù sao cũng phải chết nên không sợ gì nữa phải không?”

Đám đông run rẩy, xì xào bàn tán.

Tiêu Tuyết Y kinh ngạc ra mặt: “Tên nhóc này điên rồi sao?”

Nụ cười đông cứng lại trên mặt Huyết Thiên, anh ta chỉ bật ra một chữ duy nhất: “Giết!”

Huyết Thiên vừa dứt lời, lập tức mấy lão già cảnh giới Chúa Tể xông lên, lao từ trên hàng ghế dành cho khách quý xuống, bao vây quanh Diệp Bắc Minh!

“Ranh con, mày dám cả gan ngỗ ngược với thiếu chủ, giờ mày sẽ được biết thế nào là sống không bằng chết!”

Lão già mặt rỗ là kẻ đầu tiên ra tay, một luồng lực giá băng khủng khiếp đập tới!

“Giết!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng!

Gầm!

Mười một con Thú Vương đang khuỵu gối đột nhiên vùng dậy!

Sát khí ngợp trời ngưng tụ lại!

Mấy lão già cảnh giới Chúa Tể biến sắc!

Không ngờ đám Thú Vương này không chỉ quỳ xuống với Diệp Bắc Minh mà còn dám ra tay với bọn họ!

“Không ổn rồi, chạy mau!”

“Gầm!”

Mười một con Thú Vương xông lên, mấy lão già cảnh giới Chúa Tể lập tức bị xé xác!

Diệp Bắc Minh bước lên trước một bước, đứng trên đỉnh đầu của ma lang chín đầu: “Lên!”

Tốc độ của ma lang chín đầu rất nhanh, nó phi người lên, đưa Diệp Bắc Minh tới khu vực hàng ghế dành cho khách quý!

Tiêu Tuyết Y nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, gương mặt xinh đẹp ngập tràn kinh ngạc!

Huyết Thiên vẫn ngồi nguyên trên ghế: “Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh bước tới: “Tao là cha mày!”

Bộp!

Một tiếng vang dội!

Trước mắt bao người, Huyết Thiên bị đánh bay ra ngoài, nằm rạp dưới đất y như một con chó chết!

Diệp Bắc Minh kéo một chiếc ghế lại, ngồi xuống, giẫm chân lên đầu Huyết Thiên!

“Ôi!”

Khán giả trên khán đài hít sâu một hơi!

Tiêu Tuyết Y cũng ngẩn người: “Thật mạnh mẽ!”

“Á! Thả tao ra, ranh con, mẹ kiếp, mày điên rồi phải không?”

Huyết Thiên điên cuồng giãy giụa!

Thế nhưng, bất kể anh ta giãy giụa thế nào cũng không thể vùng dậy được, bàn chân giẫm trên đầu anh ta chẳng khác gì một ngọn núi lớn!

Không tài nào rung chuyển!

“Thả thiếu chủ ra!”

“Ranh con, mày biết mày đang làm gì không?”

Mấy trăm người của Huyết Tộc xông tới, vây khu vực ghế ngồi dành cho khách quý chật như nêm cối!

Diệp Bắc Minh tiện tay rót một chén rượu, uống một hơi cạn sạch: “Cô gái tên là Sở Sở kia đang ở trong tay mày à?”

Huyết Thiên sững sờ, lập tức hiểu ra: “Mày là bạn của nó à? Tao đã chơi con bé ấy rồi!”

“Nói cho mày biết nhé, mượt lắm!”

Trên người Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng sát ý khủng khiếp!

Anh giẫm một phát!

Bịch!

Lồng ngực Huyết Thiên nổ tung, toàn bộ đan điền đều biến mất!

Giọng Diệp Bắc Minh như vang lên từ chín tầng địa ngục: “Nếu như mày dám động vào cô ấy dù chỉ là một chút, tao sẽ cho mày biết thế nào là sống không bằng chết!”

Khán giả trên khán đài không hẹn mà cùng rùng mình!

“Làm ơn tha mạng cho tôi… Tôi sai rồi, thưa ngài, tôi chưa động vào cô bé đó!”

Huyết Thiên thực sự hoảng hốt: “Cô ta nói mình là người của nhà họ Sở ở Huyền Giới, còn trình ra được một vài bằng chứng nên tôi không dám động tới cô ta!”

Diệp Bắc Minh đá văng Huyết Thiên đi: “Sai người đưa cô ấy ra đây!”

“Vâng, vâng, vâng!”

Huyết Thiên đứng dậy, gật đầu như giã tỏi.

Đường đường là thiếu chủ của Huyết Tộc nhưng lúc này cũng phải gào lên như chó nhà có tang: “Bọn rác rưởi chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì?”

“Mau dẫn con bé kia tới đây cho tao, nhớ là không được động tới một cọng tóc của nó đấy!”

“Nếu không tao sẽ tru di cửu tộc chúng mày!”

“Vâng, thưa thiếu chủ!”

Người của Huyết Tộc không dám vô lễ, vội vàng chạy khỏi đấu thú trường.

Diệp Bắc Minh chỉ tay vào một góc: “Qua đó quỳ xuống chờ đi!”

Khán giả trên khán đài sợ sởn tóc gáy!

“Cậu!”

Huyết Thiên cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng lại không dám phản kháng!

Anh ta đi vào góc của khu vực ghế dành cho khách quý, từ từ quỳ xuống!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh một câu: “Nhóc con, tôi cảm nhận được trong thành Huyết Linh có người thuộc cảnh giới Động Hư!”

“Đám Thú Vương này của cậu đối phó với cảnh giới Chúa Tể thì không sao nhưng nếu như đối mặt với cảnh giới Động Hư thì e là chẳng thể làm được gì!”

Diệp Bắc Minh bật cười: “Vậy nếu như có thêm mười mấy vạn ma thú trong di tích Côn Luân Thượng Cổ thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười mắng: “Chà! Nhóc con, cậu muốn chơi lớn à?”

“Nếu như xảy ra thú triều ở thành Huyết Linh, tôi thực sự không dám tưởng tượng ra cảnh tượng ấy sẽ như thế nào!”

Một giây sau.

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cô gái, cô là người của Thiên Y các phải không? Cho tôi mượn một thứ đi!”

Mắt Tiêu Tuyết Y lóe lên: “Mượn gì cơ?”

Diệp Bắc Minh nói: “Giáng Trần Đan!”

Tiêu Tuyết Y lập tức hiểu ra: “Anh tới từ bên ngoài Thiên Uyên à?”

Chỉ có người ở ngoài Thiên Uyên tới đây thì thực lực mới bị biến mất toàn bộ!

Diệp Bắc Minh không trả lời, mà chỉ nhìn Tiêu Tuyết Y: “Cô có mang theo Giáng Trần Đan đây không?”

Tiêu Tuyết Y lắc đầu: “Giáng Trần Đan hết sức quý giá, mặc dù nó có thể hỗ trợ người ở ngoài Thiên Uyên khôi phục thực lực!”

“Nhưng đồng thời nó cũng là đan dược giúp đột phá từ cảnh giới Chúa Tể lên cảnh giới Động Hư, vô cùng quý giá!”

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Đúng là Thiên Y các có Giáng Trần Đan nhưng sẽ không tùy tiện cho người khác!”

Diệp Bắc Minh đang định nói chuyện.

Đột nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK