Môi chạm môi.
Cơ thể mềm mại của Sở Sở run lên, mở to mắt.
Gương mặt xinh xắn của cô ấy ửng đỏ, trái tim lỡ nhịp.
Giang Thục Nhiên kinh ngạc, tức giận hét: “Súc sinh, em ấy vẫn còn là đứa bé, sao cậu dám làm vậy hả!”
Vút!
Một cái roi thép xé gió bay tới, Diệp Bắc Minh ôm Sở Sở, lách người qua bên né đòn.
Roi thép giáng xuống.
Rầm. Mặt đất nứt ra.
“Đồ háo sắc, cậu còn dám trốn à?”
Giang Thục Nhiên giậm chân, tấn công Diệp Bắc Minh.
Cô ta vung một lần hơn mười roi, tất cả đều bị Diệp Bắc Minh dễ dàng né tránh.
“Nếu cô lại ra tay thì đừng trách tôi không khách khí!”
“Đồ háo sắc, làm nhục em Sở Sở mà còn dám buông lời ngông cuồng à?”
Ánh mắt Giang Thục Nhiên lạnh như băng, sát ý bùng lên.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Roi thép đâm xuyên qua không khí, quấn vào cổ Diệp Bắc Minh.
Sở Sở lo lắng nói: “Chị Thục Nhiên, cả hai đừng đánh nhau nữa!”
Giang Thục Nhiên phẫn nộ nói: “Sở Sở, em còn cầu xin cho loại đàn ông như cậu ta làm gì?”
“Giết là xong!”
Sát ý trên người cô ta lại càng thêm đậm đặc.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Nể mặt Sở Sở, tôi đã cho cô cơ hội rồi!”
Anh siết chặt tay, tóm lấy đỉnh roi thép bay nhanh như vũ báo kia.
Anh vung mạnh tay.
“Á!”
Giang Thục Nhiên hét lên, cơ thể bay ra ngoài.
Nện mạnh trên vách tường thần điện, chật vật phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhìn cô ta, xoay người đi thẳng: “Sở Sở, tôi còn có việc nên đi trước đây!”
Giang Thục Nhiên vật vã đứng lên, quát khẽ: “Cản cậu ta lại cho tôi!”
Mười mấy lão già cảnh giới Động Hư nhanh chóng chạy tới, đứng chắn ở cửa vào đại điện.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không muốn chết thì tránh ra!”
Một lão già đến từ nhà họ Giang lạnh giọng quát: “Người trẻ tuổi à, nể mặt cậu là bạn của cô chủ Sở Sở nên lão phu không muốn giết cậu lắm!”
“Chỉ cần cậu tự phế võ công của mình, mặc cho cô chủ nhà tôi định đoạt là được!”
Diệp Bắc Minh chẳng thèm nhiều lời.
Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện.
Lão già nhà họ Giang kia cười khẩy: “Cậu còn dám ra tay à?”
Hơn mười cao thủ cảnh giới Động Hư bước ra rồi lao tới.
Gầm gừ!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra một kiếm khí đỏ thẫm như một con huyết long ùn ùn lao ra.
Hơn mười lão già cảnh giới Động Hư của nhà họ Giang chết sững.
Ngay khi nhìn thấy huyết long, cơ thể bọn họ cứng đờ không tài nào di chuyển được.
Bọn họ chỉ đành trơ mắt nhìn huyết long lao tới chỗ mình.
Vút!
Kiếm khí đỏ thẫm lướt qua.
Nó xẹt qua da đầu hơn mười lão già nhà họ Giang, nháy mắt bọn họ đã trở thành mấy lão đầu hói.
Tóc bay lả tả.
Mọi người đồng loạt sờ đỉnh đầu mình.
“Ối!”
Bọn họ hoảng hốt nhìn Diệp Bắc Minh.
Nếu đường kiếm khí kia chếch xuống chút thì bọn họ đi đời nhà ma từ thuở nào rồi.
“Này...”
Giang Thục Nhiên há hốc miệng, chỉ có thể siết chặt nắm đấm.
“Nếu còn có lần sau thì giết không tha!”
Sau khi để lại câu nói ấy, Diệp Bắc Minh rời khỏi thần điện.
Giang Thục Nhiên dán chặt mắt nhìn theo bóng lưng của Diệp Bắc Minh: “Sở Sở, rốt cuộc thằng nhóc này là ai?”
Sở Sở vừa định giải thích.
Ầm ầm!
Thần điện Luân Hồi rung chuyển dữ dội, lực lượng không gian khắp bốn phía dao động.
Đủ loại phù văn xuất hiện, nuốt chửng hết mọi thứ quanh đây.
“Mau đi ra, chỗ này sắp sụp rồi!”, Giang Thục Nhiên quát.
...
Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi thần điện Luân Hồi mấy nghìn mét thì nghe thấy tiếng động sau lưng.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Thần điện kia sắp sụp rồi, Thiên Uyên sắp tan rã!”
“Bổn tháp đã có thể cảm nhận được khí tức của người khác rồi!”
“Đông Phương Xá Nguyệt còn ở thế giới Tam Thiên hả?”
Tháp Càn Khôn Trấn ngục ngập ngừng một lát: “Bên cạnh cô ta có một khí tức rất kỳ quái!”
Cùng lúc ấy, thế giới Tam Thiên, Yêu Vực.
Một người thanh niên đeo mặt nạ hoàng kim dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thiên Uyên.
Đông Phương Xá Nguyệt hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì thế?”
Cặp mắt dưới lớp mặt nạ vàng trầm xuống: “Có người đang nhìn lén ta!”
Đông Phương Xá Nguyệt kinh hãi: “Không thể nào? Lẽ nào bọn họ phát hiện ra sư phụ ư?”
Ánh mắt người thanh niên chợt lóe: “Không phải bọn họ mà là một luồng lực lượng khác!”
“Ngay khi nãy, luồng khí tức kia lại biến mất rồi!”
“Rốt cuộc là ai chứ?”
Người thanh niên nhắm mắt lại, thả luồng thần niệm khổng lồ ra ngoài thăm dò.
Một lát sau.
Người nọ nhìn lên, lắc đầu bảo: “Khí tức kia đã biến mất rồi!”
“Trước cứ mặc kệ, mang thân xác luân hồi cuối cùng của con về rồi nói tiếp!”
Người nọ dời mắt nhìn về phía dãy núi dày đặc yêu khí kia.
Một cây đại thụ to lớn rợp bóng cao vút tận trời cao.
Tộc Thiên Hồ, tới rồi!
...
Lúc này, dưới Thiên Uyên.
Chương 1327: Tin tức của Hầu Tử
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng khiếp sợ: “Chủ Luân Hồi hồi sinh thật rồi!”
“Cảm nhận của ông ta thật đáng sợ, nếu không phải bổn tháp đã dung hợp với phép tắc thế gian thì đã bị ông ta phát hiện rồi!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Không thể nào?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: “Bổn tháp cũng cho rằng không thể nào nhưng sự thật ngay ở trước mặt!”
“Chẳng những ông ta hồi sinh mà còn ở chung một chỗ với Đông Phương Xá Nguyệt!”
“Cậu biết Đông Phương Xá Nguyệt gọi ông ta là gì không? Là sư phụ đấy!”
Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ: “Chủ Luân Hồi là sư phụ của Đông Phương Xá Nguyệt sao?”
Lúc này.
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên: “Nhóc à, chớ kinh ngạc nhé!”
“Có khí tức của Hầu Tử!”
...
Thiên Y các, con đường gập ghềnh phía sau núi.
Hàng chục nghìn đệ tử ngoại môn đang đi gánh nước bên vách núi sâu hun hút.
Mục tiêu là vườn thuốc trên đỉnh núi.
Đây là quy định của Thiên Y các, mỗi ngày mỗi đệ tử ngoại môn phải gánh được một trăm thùng nước.
Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ mới được phép nghỉ ngơi.
Trong đám đông ấy, có một người tuổi đời còn trẻ rất bắt mắt.
Người nọ chính là Hầu Tử.
Người khác đều gánh hai thùng nước.
Chỉ có Hầu Tử một chân đeo băng vải, một tay khác gánh nước, gian nan đi lên đỉnh núi.
Bỗng nhiên có ai đó đứng chắn bên cạnh Hầu Tử, nhẹ đưa chân ra.
Hầu Tử vấp té lảo đảo quay cuồng trên mặt đất, thùng nước được gánh từ dưới suối lên bị đổ sạch.
“Ha ha ha ha!”
Bên tai anh ta là một trận cười to vang: “Xem tên tàn phế này nè!”
“Gánh một thùng nước mà gắng sức vậy luôn hả?”
“Nếu như tôi là anh ta thì đâm đầu tự sát cho rồi!”
Mấy tên thanh niên ăn mặc xa hoa lộng lẫy buông lời chế nhạo.
Những đệ tử ngoại môn khác thấy thế đều hoảng sợ né tránh.
Đôi mắt Hầu Tử thẫn thờ, lẳng lặng cầm thùng nước đi xuống dưới chân núi.
Một người thanh niên áo lam nói với theo: “Sao đồ tàn phế kia không phản ứng gì thế? Mất hứng thật!”
“Ha ha!”
Cô gái mặc áo lúc bên cạnh cười khẩy: “Khi tên tàn phế kia vừa tới Thiên Y các, tính tình táo bạo lắm đấy!”
“Sau khi Đoạn sư huynh dạy dỗ anh ta vài lần rồi đánh gãy một chân mới biết điều hơn chút!”
Có người lắc đầu bảo: “Tên tàn phế kia kéo lê cái chân gãy gánh nước suốt một tháng!”
“Những đệ tử ngoại môn khác có thể hoàn thành nhiệm vụ trước bữa cơm tối, nhưng tôi có vài lần nhìn thấy thằng nhóc kia gánh đến đêm khuya!”
Cô gái áo lục kia cười ác độc: “Hay là chúng ta đánh gãy cái chân kia của anh ta luôn đi?”
“Nói xem liệu anh ta có gánh nước như một con chó không?”
Mắt thanh niên áo lam sáng rực: “Ý kiến hay!”
“Đoạn sư huynh, anh thấy ý của Uông sư muội thế nào?”
Ánh mắt mấy người trẻ tuổi kia nhìn sang Đoạn Dật Phong.
Đoạn Dật Phong lười nhát vươn thắt lưng: “Nếu mọi người muốn xem vậy thì thử đi!”
Nghe vậy, những đệ tử ngoại môn trên đường núi thoáng run sợ.
Bọn họ cúi đầu lủi thủi đi qua, sợ chọc giận những kẻ kia.
Một tháng trước, khi Hầu Tử gánh nước đã không cẩn thận cản đường bọn họ.
Thế là bị đánh gãy một chân.
Một tháng nay, lũ Đoạn Dật Phong chỉ cần rảnh rỗi là đến gây sự với Hầu Tử.
Ban đầu Hầu Tử còn phản kháng một chút.
Sau khi trải qua hơn mười lần bị đánh nhừ tử thì đã chết lặng.
“Tên tàn phế kia trở lại rồi!”
Cô gái áo lục cười nói.
Đoạn Dật Phong nhìn sang.
Người thanh niên áo lam hiểu ý, hóa thành một tàn ảnh xông lên.
Hầu Tử chật vật bay ra ngoài, nện mạnh vào một tảng đá, phun ra một ngụm máu tươi.
Người thanh niên áo lam kinh ngạc nói: “Ồ, tàn phế, sao mày đi đứng không vững thế?”
Rồi nhấc chân lên.
“Bộp bộp”, tiếng thùng nước bị đá đổ.
“Chao ôi, ngại quá!”
“Thùng nước của mày lại đổ rồi kia, đi gánh một thùng nữa đi nhỉ?”
Ánh mắt Hầu Tử vẫn thờ thẫn, lẳng lặng xoay người.
Người thanh niên áo lam đưa tay lên tóm chặt cổ chân của Hầu Tử.
Rồi kéo mạnh tay.
Hầu Tử lại lần nữa chật vật ngã sấp mặt.
“Ha ha ha!”
“Coi tên phế vật kia kìa!”
“Đúng là đồ tàn phế, bắt nạt đến vậy rồi mà vẫn không tức giận sao?”
Mấy thanh niên cười to.
Cô gái áo lục che miệng nói: “Anh ta là chó à? Sao hèn đến thế chứ?”
Người thanh niên áo lam đi qua, dẫm lên đầu Hầu Tử: “Đồ tàn phế, bây giờ giày của tao bị nước của mày làm bẩn rồi!”
“Liếm sạch cho tao đi!”
Con ngươi Hầu Tử co lại.
Tất cả mọi uất ức nhục nhã trong khoảng thời gian này dâng lên trong lòng anh ta.
Hầu Tử gào lên: “Bạch Kiếm Tinh, con mẹ mày sẽ chết không yên đâu!”
“Dù thành quỷ tao cũng không tha cho mày đâu!”
Chương 1328: Tra tấn đúng cái cục giò cứng ngắc
Anh ta bỗng nổi điên, ôm chặt chân người thanh niên áo lam.
Rồi há to miệng cắn một cú thật đau.
“Á!”
Người thanh niên áo lam tên Bạch Kiếm Tinh hét lên, vẻ mặt dữ tợn, tức tối gầm to: “Mẹ mày! Tàn phế mà cũng dám cắn tao à? Cút!”
Rồi gã tung cước đá bay Hầu Tử.
Hầu Tử ngã lăn trên mặt đất, miệng còn gặm một miếng thịt.
Trên cái giò của Bạch Kiếm Tinh xuất hiện một miệng vết thương sâu đến mức thấy xương.
“Ha ha ha!”
“Bạch Kiếm Tinh sao thế?”
Mấy đệ tử nội môn cười khinh khỉnh: “Một tên tàn phế mà cũng đánh cậu bị thương được à?”
Cô gái áo lục cười trộm: “Đệ tử nội môn mà mất mặt thật nhỉ?”
“Con mẹ mày chán sống thật rồi!”
Trán Bạch Kiếm Tinh nổi gân xanh, hận không thể đá chết Hầu Tử.
Nhưng mà!
Gã không dám giết người công khai.
Thế là gã bèn nhìn sang Đoạn Dật Phong: “Đoạn sư huynh?”
Đoạn Dật Phong phất tay bảo: “Đường núi gồ ghề, có một hai đệ tử ngoại môn bất cẩn ngã xuống dưới vực qua đời âu cũng là chuyện thường tình!”
Bạch Kiếm Tinh nhếch mép cười khẩy: “Cảm ơn Đoạn sư huynh!”
Một mùi máu tươi tanh tưởi ập vào mũi.
Bạch Kiếm Tinh bước từng bước đến chỗ Hầu Tử, rồi hung hăng dẫm mạnh xuống cái chân gãy kia.
Còn xoáy mũi chân.
“Á!”
Hầu Tử kêu la thảm thương.
Hai mắt đỏ ngầu, cả người run rẩy, đau đớn đến sắp ngất.
“Kêu đi, kêu to chút, mày chưa ăn cơm à?”
Ánh mắt Bạch Kiếm Tinh rét lạnh: “Đồ tàn phế, mày dám cắn chân tao à? Tao dẫm nát miệng mày giờ!”
Rầm!
Gã nhấc chân lên.
Miệng Hầu Tử be bét máu, cả khuôn mặt đầm đìa máu tươi.
Bạch Kiếm Tinh vẫn còn rất khó chịu.
Thế là gã hung tợn dẫm lên cái chân khác của Hầu Tử.
“Răng rắc”, tiếng xương cốt gãy từng khúc vang lên.
Hầu Tử đau đớn cuộn tròn người.
Bạch Kiếm Tinh đá bay anh ta sang vách núi bên cạnh.
Ngay khi sắp rơi xuống vực sâu vô tận, Hầu Tử vươn hai tay bám lấy tảng đá bên vách núi.
“Chao ôi, khao khát sống của tên tàn phế này còn mạnh lắm!”, cô gái áo lục che miệng cười khinh.
Đoạn Dật Phong cũng thấy khá hứng thú: “Thú vị đấy chứ, nếu là người bình thường thì đã chết từ đời nào rồi!”
“Tên tàn phế này còn chịu được đến tận giờ à? Bạch Kiếm Tinh, chơi thêm đi!”
Bạch Kiếm Tinh nhếch mép: “Đoạn sư huynh, chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi!”
Gã chậm ra đi đến chỗ vách núi.
Gã lấy ra một cây dao nhọn hoắc: “Chậc, tao phải chém đứt đến ngón tay thứ mấy thì mày mới rớt xuống nhỉ?”
Hầu Tử gằn giọng gầm nhẹ: “Bạch Kiếm Tinh, mày sẽ không chết yên ổn đâu!”
Bạch Kiếm Tinh phun một ngụm nước miếng: “Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng à?”
“Tao thật muốn xem thử, miệng mày cứng đến mức nào!”
Cây dao sắc bén hạ xuống.
Chém đứt ba ngón tay của Hầu Tử.
Hai tay của Hầu Tử nổi gân xanh, đau đến phát run.
Bạch Kiếm Tinh hung tợn cười nói: “Còn chịu đựng được à!”
Phụt! Phụt!
Cây dao lại hạ xuống, chặt đứt tiếp hai ngón tay.
Lúc này, tay trái của Hầu Tử chỉ còn mỗi bàn tay nên không thể nào giữ gò đá kia được nữa.
Anh ta chỉ đành dùng tay phải giữ chặt.
Đinh! Đinh! Đinh!
Bỗng nhiên, tiếng chuông vang vọng khắp núi.
Đoạn Dật Phong biến sắc: “Có người đang gõ chuông Huyền Trọng, đừng chơi nữa, mau đến đại điện tập hợp!”
Bạch Kiếm Tinh liếm môi: “Tàn phế, hên cho mày đấy!”
Rồi gã vung đao chặt đứt cổ tay của Hầu Tử.
Nháy mắt, người Hầu Tử rớt xuống vách núi sâu hun hút kia.
Ngay khi cả lũ xoay người rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng nổ rung trời, cả bọn kinh ngạc quay đầu lại.
Trước mặt họ, một người thanh niên xa lạ đang ôm Hầu Tử, đặt anh ta nằm trên mặt đất, mười ba ngân châm trong tay đâm vào cơ thể Hầu Tử.
“Hầu Tử, anh mau tỉnh lại đi!”
Hầu Tử mở to mắt, khóe mắt trào ra dòng máu đỏ tươi: “Anh ơi, là anh...”
“Hu hu hu hu! Tôi chết rồi à? Lẽ nào anh cũng chết rồi?”
“Hai anh em chúng ta gặp nhau dưới địa ngục sao?”
Hầu Tử kích động vươn tay, định cầm tay Diệp Bắc Minh.
Một bàn tay năm ngón đã bị chặt đứt sạch không còn ngón nào.
Một bàn tay khác thì đến bàn tay cũng không có.
Hai tay hoảng hốt bất lực vùng vẫy giữa không trung.
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu, ôm chặt cánh tay của Hầu Tử: “Không, anh chưa chết đâu!”
“Tôi cũng không chết, nhưng có người lại muốn anh chết!”
“Những kẻ này tra tấn anh thế nào, tôi sẽ trả lại cho bọn chúng gấp ngàn lần, vạn lần!”
Xong anh quay đầu nhìn về phía bọn Đoạn Dật Phong, Bạch Kiếm Tinh và cô gái áo lục.
“Hầu Tử, ai làm anh bị thương!”
Mắt Hầu Tử ngập tơ máu, nhìn chằm chằm vào mấy người kia.
Xong anh ta vươn tay chỉ vào Đoạn Dật Phong: “Tuy rằng anh ta không ra tay nhưng tôi biết là anh ta ra lệnh!”
Rồi chỉ tiếp vào Bạch Kiếm Tinh: “Là gã ra tay, hai cái chân này của tôi...”
“Và cả đôi tay này đều do gã làm hết!”
Chương 1329: Trả lại tra tấn
Bạch Kiếm Tinh cười khinh bỉ: “Là tao làm thì sao hả?”
“Oắt con, đây là Thiên Y các, lẽ nào mày tưởng...”
Gã còn chưa kịp dứt lời.
Ầm!
Luồng huyết khí khủng khiếp phóng lên trời cao, thoáng chốc Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt Bạch Kiếm Tinh.
Xoẹt xoẹt!
Tiếng xé rách kinh khủng truyền tới.
Răng rắc!
Kèm theo tiếng xương cốt gãy vụn.
Bạch Kiếm Tinh biến thành một người máu.
Xương cả người gãy, mỗi một ngón tay đều bị xé xuống.
Nhưng chúng không đứt hoàn toàn mà treo lủng lẳng trên bàn tay.
Cơn đau khiến Bạch Kiếm Tinh run rẩy, điên cuồng la hét: “Đoạn sư huynh, cứu tôi... mau cứu tôi!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn gã: “Đừng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà!”
Dứt lời, mười ba cây kim khâu đâm vào cơ thể Bạch Kiếm Tinh.
Ngân châm cứu người, kim khâu giết người.
Trong nháy mắt, Bạch Kiếm Tinh như lướt qua địa ngục Cửu U, cả người như bị hàng tỷ ác quỷ cắn xé ngấu nghiến.
Sống không bằng chết.
Gã quỳ rạp xuống đất.
Luôn miệng kêu la, cầu xin tha tội.
“Cứu mạng... á... đau chết tôi!”
“Không cần, cầu xin cậu tha cho tôi! Vương sư đệ, sư đệ Vương Khinh Hậu!”
“Ông ơi... tôi biết mình sai rồi, cầu xin cậu bảo cậu ta buông tha tôi với!”
“Giết tôi đi, cầu xin cậu cho tôi chết đi!”
Quỷ Môn Thập Tam Châm đã khiến tâm lý của Bạch Kiếm Tinh sụp đổ.
Giờ gã khác xa với kẻ kiêu ngạo trước kia mà chỉ một lòng muốn chết.
Những người còn lại thấy dáng vẻ thê thảm của Bạch Kiếm Tinh chỉ biết nuốt một ngụm nước miếng.
Sắc mặt Đoạn Dật Phong vô cùng u tối: “Oắt con, cậu là ai?”
“Tôi là người anh em của Vương Khinh Hậu và cũng là người muốn mạng của chúng bây!”
Diệp Bắc Minh lao vào đám người như thần chết.
Đoạn Dật Phong quát to: “Chỉ là cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong mà cũng dám ra tay trước mặt tôi à?”
Khí tức cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ bùng nổ, anh ta chủ động lao vào Diệp Bắc Minh.
“Chết đi!”
Ngay khi hai người va vào nhau.
Phụt!
Đoạn Dật Phong bay phắt ra ngoài, hai cánh tay nổ tung tan tành.
Anh ta ngã nhào lăn quay trên mặt đất.
Mấy người cô gái áo lục thấy thế bèn hoảng sợ quay lưng bỏ chạy.
Gầm gừ!
Chín con hắc long từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh lao ra, lũ cô gái áo lục như bị sét đánh, đầu gối đập mạnh xuống đất.
Máu tươi nhầy nhụa.
Diệp Bắc Minh thong dong bước tới như thần chế: “Người anh em của tôi bị tra tấn thế nào thì các ngươi cũng sẽ như thế!”
“Chúng tôi không hề ra tay!”
“Tất cả đều do Đoạn Dật Phong sai bảo, chúng tôi chưa từng đánh Vương sư đệ...”
Lũ nam thanh nữ tú sợ tới mức mặt cắt không còn chút máu.
Cô gái áo lục mở to mắt tỏ vẻ đáng thương vô số tội: “Đại nhân, chúng tôi vô tội!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Cô vô tội vậy cơ à? Thế thì bắt đầu từ cô đi!”
“Đừng...”
Cô gái áo lục ra vẻ lấy lòng, trong lòng còn có chút ảo tưởng.
Diệp Bắc Minh bước tới.
Anh tóm lấy mấy ngón tay ngọc ngà non nã của cô gái áo lục rồi xé từng ngón một.
“Á!”
Cô gái áo lục hoảng sợ hét lên.
Các đệ tử ngoại môn của Thiên Y các thấy thế đều hoảng sợ. Cơn hãi hùng bao trùng khắp ngọn núi.
Diệp Bắc Minh mặc nhiên không quan tâm tới phản ứng của bọn họ mà bước tới chỗ Đoạn Dật Phong.
Đoạn Dật Phong nuốt một ngụm nước miếng, làm bộ bình tĩnh: “Tôi phải nhắc nhở cậu lại lần nữa, nơi này là Thiên Y các!”
“Bây giờ cậu thu tay lại còn...”
Răng rắc!
Anh giẫm mạnh chân xuống.
“Á...”, Đoạn Dật Phong kêu như heo chọc tiết.
“Phong Nhi!”
Một tiếng gầm đầy tức giận vọng tới, một lão già giáng từ trên trời xuống.
“Đoạn trưởng lão đến rồi!”
Mấy người cô gái áo lục như tóm được cọng rơm cứu mạng.
Đoạn trưởng lão nhìn máu thịt bầy nhầy của Đoạn Dật Phong mà tức điên, gào lên: “Đồ súc sinh, dám đánh cháu trai tôi ở Thiên Y các!”
“Cậu không biết chữ chết viết thế nào nhỉ, hôm nay cho dù là ông trời đến đây thì cậu cũng chỉ còn đường chết thôi!”
Đoạn Dật Phong đau đớn rống lên: “Ông nội, giết cậu ta giúp cháu với!”
“Cháu phải bắt tên oắt con đó chịu chung số phận với tên tàn phế Vương Khinh Hậu kia! Tra tấn cậu ta, tra tấn cậu ta bằng cách tàn nhẫn nhất cho cháu!”
Đoạn trưởng lão tung trảo vào không khí.
Một thanh trường kiếm xuất hiện.
Vun vút!
Một đường kiếm khí trăm trượng giáng xuống.
Diệp Bắc Minh tung quyền đáp trả, một con huyết long lao ra.
Rầm!
Nháy mắt, kiếm khí bể nát, làn khí phản chấn cuồn cuộn lan ra, đập mạnh vào ngực Đoạn trưởng lão.
Đoạn trưởng lão phun ra một ngụm máu tươi, thê thảm bay ra ngoài.
Ầm ầm!
Đằng sau đống đất đá hỗn loạn, máu trào ra từ ngực lão già kia.
“Đoạn trưởng lão...”
“Ông nội!”, đồng tử Đoạn Dật Phong co rút lại.
Bầu không khí yên tĩnh như chết.
Một giây.
Hai giây.
...
Chương 1330: Xông pha hiến máu tặng kinh nghiệm
Mười giây!
Suốt mười giây, cả ngọn núi sau lưng Thiên Y các lặng ngắt như tờ.
Một quyền suýt nữa đánh chết Đoạn trưởng lão cảnh giới Chúa Tể ư?
Tên này là quái gì thế?
Đoạn Dật Phong sợ run, khóc không ra nước mắt: "Rốt cuộc thì mình đã chọc phải ai chứ?"
Mấy người cô gái áo lục vốn đã bị Quỷ Môn Thập Tam Châm tra tấn.
Giờ lại chứng kiến cảnh đó nên bị hù chết luôn.
“Cậu... cậu...”
Đoạn trưởng lão đưa tay lên, vô cùng sợ hãi chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu... cậu là ai?”
“Một lũ sắp chết còn cần biết biết tôi là ai không?”
Diệp Bắc Minh khoát tay.
Một luồng lực lượng vô hình bóp chặt cổ Đoạn trưởng lão.
Đúng lúc này, hơn trăm người từ trên trời giáng xuống.
Mười mấy cảnh giới Chúa Tể, hơn mười người cảnh giới Tạo Hóa.
Tất cả những kẻ nắm quyền trong Thiên Y các đều tới.
“Là cậu ta!”
Trong đám đông, một cô gái sửng sốt, đó chính là Tiêu Tuyết Y.
Một người đàn ông trung niên nhướng mày: “Tuyết Y, con quen biết cậu ta à?”
Trịnh Thừa An, các chủ Thiên Y các.
Tiêu Tuyết Y gật đầu: “Quen ạ, cậu ta là Diệp Bắc Minh...”
Cô ta giới thiệu một lượt lai lịch của Diệp Bắc Minh và cả chuyện xảy ra trong thành Huyết Linh.
“Thành Huyết Linh? Đấu thú trường?”
Cả đám Thiên Y các nhíu mày.
Một lão già cảnh giới Chúa Tể trung kỳ bình tĩnh nói: “Hừ! Cái loại gì mà cũng dám giương oai ở Thiên Y các chứ?”
“Thằng nhóc họ Diệp kia, lão phu ra lệnh cho cậu mâu thả Đoạn trưởng lão, nếu không...”
Răng rắc!
Một tiếng gãy giòn tan vang lên.
Diệp Bắc Minh thẳng tay bóp nát cổ Đoạn trưởng lão.
Động tác rất dứt khoát.
Một luồng thần hồn bay ra định bụng tẩu thoát.
Diệp Bắc Minh chuyển cổ tay, phịch, thần hồn của Đoạn trưởng lão nổ tung.
“Này...”
Cả đám tầng lớp cấp cao của Thiên Y các sửng sốt.
Tiêu Tuyết Y vô cùng kinh ngạc: "Sao thực lực của cậu ta bỗng mạnh như vậy chứ?"
Trịnh Thừa An nói: “Người trẻ tuổi à, Thiên Y các tôi chọc cậu cái gì thế?”
Diệp Bắc Minh chỉ vào Hầu Tử: “Người anh em của tôi bị người của Thiên Y các tra tấn thành như vậy mà còn hỏi chọc tôi chỗ nào à?”
Ông già kia nhìn thoáng qua Hầu Tử.
Lão già kia nhanh chóng dời tầm mắt, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Các chủ, lảm nhảm với loại súc sinh này làm gì?”
“Chỉ vì một tên đệ tử ngoại môn mà giết một cao thủ cảnh giới Chúa Tể!”
“Cậu có biết một cảnh giới Chúa Tể có ý nghĩa thế nào với Thiên Y các chúng tôi không hả?”
Ánh măt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Cho dù là một trăm cảnh giới Chúa Tể thì cũng kém xa người anh em của tôi!”
“Ha ha, được! Nói hay lắm!”
Lão già kia cười một cách dữ tợn, quát to: “Những người trên cảnh giới Chúa Tể đồng loạt ra tay cho tôi!”
“Bắt cậu ta, báo thù cho Đoạn trưởng lão!”
Mười mấy lão già cảnh giới Chúa Tể cùng tiến lên.
Trịnh Thừa An vội ngăn cản: “Đại trưởng lão, từ đã!”
Lão già kia quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta: “Các chủ, còn đợi gì nữa?”
Trịnh Thừa An nhíu mày: “Đại trưởng lão, liệu chúng ta có nên biết rõ tình hình trước không?”
“Có lẽ chuyện này...”
Lão già kia thô lỗ cắt ngang: “Còn cần biết rõ ràng gì chứ? Tên súc sinh này xông vào Thiên Y các!”
“Còn giết Đoạn trưởng lão ngay trước mặt chúng ta, dù chúng ta làm sai trước thì có hề gì?”
“Một cái mạng quèn của người anh em cậu ta có thể so được với mạng của cảnh giới Chúa Tể hả?”
Trịnh Thừa An vừa định phản bác.
“Ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh bỗng cười phá lên: “Vậy thì không cần nói tiếp nữa!”
Vút!
Một bóng dáng màu đỏ thoáng hiện lên.
Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt ông già kia.
Lão già kia lạnh sống lưng, lùi về sau theo bản năng: “Oắt con, cậu định làm gì?”
“Giết ông!”
“Cậu dám!”
Con ngươi lão già kia co rút, một linh cảm tử vong ập tới.
Diệp Bắc Minh cười lạnh nhạt.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay rồi nện mạnh xuống.
“Không cần...”, giọng lão già kia run rẩy, quay lưng tháo chạy.
Rầm!
Máu tươi bay tung tóe.
“Đại trưởng lão!”
Người trong Thiên Y các kinh hãi, tim như sắp nổ tung.
Diệp Bắc Minh nhìn sang những kẻ cảnh giới Chúa Tể còn lại: “Hình như vừa rồi các người lộ ra sát ý với tôi nhỉ?”
“Nhóc con, cậu...”
Hơn mười lão già cảnh giới Chúa Tể hoảng sợ lùi về sau.
Gầm gừ!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Diệp Bắc Minh lao vào giữa đám đông.
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên hồi, sau đó kèm theo hơn mười vụ nổ tung, máu thịt bay đầy trời.
Người của Thiên Y các hãi hùng liên tục lùi về phía sau.
“Á... á... ác quỷ, cậu là ác quỷ!”
Đoạn Dật Phong sợ phát điên.
Điên loạn chạy tới ngay bên cạnh vách núi rồi nhảy xuống.
Cơ thể đập mạnh xuống dưới đáy vực, tan xương nát thịt.