Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2026: Chương 2026: Hợp Đạo, Chân Long phá Cửu Thiên

Hỗn Độn Giới.

Bên ngoài Loan Phượng Các, mọi người kinh hãi nhìn một màn chớp giật sấm rền không ngừng từ trên trời giáng xuống!

“Hung tàn như vậy sao? Làm đến mức xuất hiện cả sấm sét?”

Một số thanh niên của Phượng tộc nuốt nước bọt lẩm bẩm.

Còn ánh mắt của các cô gái thì lập lòe không rõ, người đàn ông mà quận chủ Phượng Cửu lựa chọn thật quá hung mãnh, làm một hơi năm ngày liên tiếp cũng không biết mệt mỏi?

Chẳng trách lại dược quận chủ Phượng Cửu nhìn trúng!



Bên ngoài Phượng tộc Cố thành.

Đế Cuồng đã đến từ hai ngày trước, dựng trại chờ đợi và một mực canh giữ tại đây.

Tin tức mới nhất truyền đến, Loan Phượng Các sấm sét gầm vang, không ngừng xuất hiện dị tượng!

"Mẹ kiếp! Tôi muốn tên nhãi đó phải chết! Chết! Chết!”

Đế Cuồng đã triệt để điên loạn!

Hai mắt hắn đỏ ngầu, giăng đầy tơ máu!

Chỉ cần hắn vừa nhắm mắt lại, trong đầu sẽ bất giác hiện lên cảnh tượng Diệp Bắc Minh đè Phượng Cửu dưới thân!

Giữa trời sấm sét, hai người điên cuồng dây dưa!

……

“Diệp Bắc Minh, tôi khiến anh phải chán ghét như vậy sao?”

Suốt năm ngày ròng rã!

Phải biết rằng sau khi tiến vào Loan Phượng Các, nhất định phải kết hợp với bản thân mới có thể đóng lại trận pháp để rời đi.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại ngồi xếp bằng bắt đầu luyện chế đan dược!

Năm ngày! Là năm ngày đó!

Anh không nói với Phượng Cửu dù chỉ một lời, mà không ngừng luyện đan rồi ăn xuống.

Lại luyện đan rồi ăn!

Trong năm ngày này, Diệp Bắc Minh từ Nhập Đạo đột phá liên tiếp vài cảnh giới nhỏ, trực tiếp tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo!

Sau đó lại thẳng một đường chạm tới Ngộ Đạo đỉnh phong!

Chỉ còn cách cảnh giới Hợp Đạo một tầng giấy mỏng mà thôi!

Những tia sét đó đều là chứng minh cho giai đoạn thăng cấp của anh!

“Không lẽ mình lại kém hấp dẫn như vậy? Tên này thà luyện đan, tu luyện cũng không thèm liếc mình lấy một cái?”

Phượng Cửu đã không nhịn được nữa mà đỏ hoe hai mắt.

Nếu là người đàn ông khác thì chắc chắn đã ‘ăn’ cô ta sạch sẽ từ lúc nào, Diệp Bắc Minh vậy mà ngay cả nhìn cũng chẳng thèm?

Ngoại trừ cảm giác thất bại, trong lòng cô ta lại càng uất ức: “Nói chuyện đi! Diệp Bắc Minh, anh nói chuyện đi!”

Diệp Bắc Minh dừng tay, thong dong mở mắt liếc Phượng Cửu một cái: “Cô muốn tôi nói cái gì?”

“Cô không thương lượng bất kỳ điều gì đã kéo tôi tới đây, sau đó nói rằng phải ‘kết hợp’ mới có thể kích hoạt trận pháp để rời đi?”

“Cô rất xinh đẹp, nhưng không lẽ tôi phải là người tùy tiện sao? Hay là…”

Nói đoạn anh không kìm được cười lạnh hỏi: “Bản thân cô chính là một người tùy tiện?”

Đôi mắt anh không đọng lại bất kỳ tia cảm xúc nào.

Thậm chí còn mang theo sự lạnh nhạt không nói thành lời!

“Anh!”

Phượng Cửu ngẩn người, nước mắt đã không cách nào ngăn trở được mà lăn dài xuống gò má thanh tú: “Trong lòng anh… tôi! Phượng Cửu tôi chính là một người tùy tiện như vậy sao?”

Trong lòng Phượng Cửu tràn ngập cảm giác nhục nhã!

Một nỗi sỉ nhục sâu sắc!

Diệp Bắc Minh cau mày: “Không lẽ không phải à?”

“Một cô gái một thân một mình chờ ở nơi đồng không mông quạnh, đối với cô mà nói, tôi là một người không rõ lai lịch”

“Cô không nói hai lời liền dẫn tôi cùng trở về gia tộc!”

“Cũng không giải thích với tôi mà trực tiếp lôi tôi tới Loan Phượng Các này, không lẽ không phải là cố ý sao?”

“Cho dù không phải tôi, đổi thành bất kỳ người đàn ông nào có phải cũng đều có thể?”

“Như vậy còn chưa đủ tùy tiện sao?”

“Tôi còn chưa hỏi cô, rốt cuộc là cô có mục đích gì, mà cô đã ấm ức rồi?”

Cơ thể yêu kiều của Phượng Cửu run rẩy, đủ các loại tủi thân không cách nào kiềm chế nổi tràn ngập cõi lòng cô ta!

Cô ta đưa Diệp Bắc Minh trở về là vì lời tiên tri của tổ tiên Phượng tộc!

Diệp Bắc Minh vừa hay xuất hiện có lẽ sẽ dẫn dắt Phượng tộc lên tầng cao mới!

Cô ta thừa nhận việc mang anh tới Loan Phượng Các quả thực có chút ý tứ riêng trong đó.

Nhưng...cô ta tuyệt đối không phải loại người tùy tiện đó!!!

Nhưng tất cả những điều này lại không có cách nào giải thích được!

“Diệp Bắc Minh, tôi hận anh!”

Phượng Cửu dậm chân giận dữ.

Sau đó giơ tay cắt một đường xuống cổ tay, để lại một bình tinh huyết ném về phía Diệp Bắc Minh, rồi chạy thẳng về phía sâu trong Loan Phượng Các.

Diệp Bắc Minh tóm lấy tinh huyết của Phượng Cửu, không chút khách sáo cất đi!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khúc khích: "Nhóc con, hình như cậu làm tan nát trái tim cô ấy rồi đó, cô nhóc này rất đẹp mà!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Liên quan gì tới tôi, xinh đẹp có thể mài ra cơm ăn sao?”

“Tôi cảm thấy người phụ nữ này có vấn đề về thần kinh, tùy ý đưa tôi đến đây, không lẽ tôi là loại người tùy tiện đó à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phàn nàn: “Tôi còn chưa đủ hiểu rõ cậu à? Lúc mà cậu buông mình căn bản không còn là người nữa!”

Diệp Bắc Minh: “...”

“Thôi quên đi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh còn đang bận băn khoăn nếu đột phá cảnh giới Ngộ Đạo, phải chăng có thể tiến vào Hợp Đạo?

Sau khi cố gắng nửa ngày rốt cuộc vẫn trắng tay!

Đôi mày lưỡi mác của anh nhíu chặt một chỗ: “Lại đụng phải nút thắt rồi, rõ ràng chỉ còn cách một tầng giấy nữa thôi nhưng bất luận thế nào cũng không thể chọc thủng?"

“Nhóc con, từ khi bước vào cảnh giới Thần Quân tới Nhập Đạo, con đường cậu đi là đạo Vô Địch, cũng là vạn đạo thế gian!”

“Kiếm đạo, đan đạo, y đạo, đạo tàn sát, tập hợp quá nhiều nhiều thứ, quá hỗn tạp!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có ý gì?”

“Cảnh giới Hợp Đạo, đúng như tên gọi”.

“Tất cả đạo trong cậu, vạn đạo đều phải hợp nhất lại!”

“Đường cậu đi càng nhiều, càng phức tạp, thì số lượng đạo lúc đột phá cảnh giới Hợp Đạo cần phải dung hợp cũng càng nhiều!”

"Cho nên, so với người khác thì độ khó cậu phải đối mặt còn gấp cả trăm lần!”

“Những người tu võ chỉ đi theo con đường kiếm đạo, y đạo, đan đạo một lòng chuyên tâm tu luyện, cảnh giới đến thời điểm chín muồi liền có thể đột phá!”

“Nếu cậu muốn đột phá cảnh giới Hợp Đạo, rất đơn giản, chỉ cần từ bỏ những lĩnh vực khác là được!”

Nghe xong giải thích, Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh khỏi cơn mơ!

Thì ra là vậy!

"Bỏ cuộc? Không thể nào!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Nếu con đừng tôi theo đuổi là đạo vô địch, vậy phải là vô địch thực sự!”

“Chỉ một cái vướng bận cỏn con tại cảnh giới Hợp Đạo căn bản không thể khiến tôi chùn bước!”

Giây tiếp theo.

Một niềm tin bất khả chiến bại dâng trào!

Diệp Bắc Minh ngước đầu nhìn lên bầu trời sâu rộng, lạnh giọng nói: “Thiên kiếp đã là cái thá gì? Diệp Bắc Minh tôi muốn đột phá, hoàn toàn không cần tới sự đồng ý của ngươi!”

Thần lực sôi trào, chuẩn bị cưỡng ép đột phá!

Ý chí thiên đạo dường như cảm nhận được thử thách, trên bầu trời lập tức xuất hiện một đám mây giông khủng bố, giáng xuống sấm sét bảy màu.

“Diệt cho tôi!”

Diệp Bắc Minh gầm lên, một bước tiến tới, chủ động nghênh đón lôi kiếp!

Cảm nhận được động tĩnh bên ngoài, Phượng Cửu mặt còn vương nước mắt vội đi ra từ nơi sâu trong Loan Phượng Các.

Ngẩng đầu nhìn lên!

Lộ ra góc nghiêng hoàn mỹ!

Sâu trong đôi mắt đẹp mê ly không che giấu nổi sự chấn động sâu sắc: “Thiên kiếp bảy màu?”

Bỗng nhiên.

“.... Đợi đã!”

Phượng Cửu như chợt nhớ tới điều gì đó, không dám tin nhìn lên một mảnh sấm sét đầy màu sắc ở sâu trong thiên kiếp!

“Trong lời tiên tri còn có một câu, người này sẽ cưỡi tường vân bảy màu mà tới!”

“Chân long xuyên phá chín tầng mây! Phượng tộc trỗi dậy, đạt đến đỉnh cao!"

Đôi mắt đẹp của Phượng Cửu tràn đầy bối rối: “Không lẽ đám mây này chính là tường vân bảy màu đó?”

“Nhưng… chân long đâu?”

Vừa dứt lời.

Một tiếng rồng ngâm vang vọng đất trời truyền tới!

Chỉ thấy một con huyết long xuyên qua tường vân bảy màu, nghiền nát mọi thứ, vọt thẳng lên chín tầng mây!

“A! Chân long xuyên phá bầu trời…”

Phượng Cửu dùng sức che chặt miệng nhỏ: “Quả nhiên là anh ta!”

……

Bên ngoài.

“Cái này…. động tĩnh lớn như vậy?”

Thanh niên của Phượng tộc líu lưỡi không nói nên lời!

Còn các cô gái đều nóng ran hai má.

Chỉ có một bà lão dẫn đầu cùng mấy ông lão đều nghiêm túc dõi mắt nhìn lên ầu trời phía trên Loan Phượng Các!

"Không đúng, đây không phải dấu hiệu động phòng của Phượng Cửu với tên đó, đây là điềm báo cho thấy có người đang độ kiếp!”

“Huyết long kia… chân long xuyên phá bầu trời, Phượng Tộc trỗi dậy!"

“Không lẽ….???”

Thân thể già nua của mấy người họ đều đang run rẩy.


Chương 2027: Chương 2027: Tôi sẽ tự làm

“Thiên lôi, diệt cho ta!”

Diệp Bắc Minh khẽ gầm lên: “Đạo Vô Địch mới là con đường tôi muốn đi, không ai có thể ngăn cản!”

“Thiên đạo cũng vậy!”

Năng lượng vô hạn.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục không ngừng chém về phía thiên kiếp.

Cuối cùng, khíc tức của Diệp Bắc Minh đột nhiên dâng lên đột ngột, cả một mảnh thiên địa vang lên tiếng động lớn, thiên kiếp tan vỡ.

“Đây chính là cảnh giới Hợp Đạo sao? Có cảm giác, vạn đạo đều nằm trong sự khống chế của mình”, Diệp Bắc Minh lẩm bẩm.

Một giây sau.

Anh đi tới trước màn ánh sáng của Loan Phượng Các, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém lên đó.

Đùng đoàng một tiếng nổ lớn.

Toàn bộ Loan Phượng Các không ngừng rung chuyển.

Sắc mặt Phượng Cửu phức tạp: “Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”

Diệp Bắc Minh cũng không quay đầu lại, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liên tục chém ra: “Đương nhiên là phá vỡ trận pháp, rời khỏi nơi này rồi!”

“Anh... lại ghét tôi đến thế sao?”

Diệp Bắc Minh vẫn không quay đầu: “Bình thường!”

Phượng Cửu cắn đôi môi đỏ mọng: “Nếu đã như vậy, tôi tác thành cho anh!”

Tính cách cô ta quật cường.

Quay người đi nơi sâu trong Loan Phượng Các, trực tiếp nằm lên giường.

Nghiến răng bạc.

Cơ thể không ngừng run rẩy.

“Hự...”

Cuối cùng, cô ta hít sâu một hơi, ngón tay hướng về một nơi nào đó...

Một giây sau.

“Ưm...”

Một tiếng rên trầm thấp vang lên.

Thân thể Phượng Cửu run rẩy cực liệt.

Với một tiếng ‘răng rắc’ giòn dã vang lên, trận pháp bảo vệ Loan Phượng Các lập tức tan vỡ.

“Vỡ rồi!”

Diệp Bắc Minh cất kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đi.

Ngữ khí của tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút quỷ dị: “Vỡ rồi... có điều, không phải do cậu đánh vỡ!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Tiểu tháp, ông đang thần bí cái gì đó?”

“Rõ ràng là do tôi đùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém vỡ trận pháp của Loan Phượng Các, cái gì gọi là không phải tôi làm vỡ nó?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục im lặng.

Không hề giải thích!

Diệp Bắc Minh cũng không tiếp tục ở lại Loan Phượng Các mà trực tiếp rời đi.

Xẹt!

Vô số ánh mắt nhìn qua, như ghim vào người Diệp Bắc Minh đang rời khỏi Loan Phượng Các, đặc biệt là đám đàn ông của Phượng Tộc, giống như muốn giết anh vậy.

“Cảnh giới Hợp Đạo!”

Một bà lão của Phượng Tộc giật mình, khuôn mặt già nua hiện lên một tia kinh hãi: “Mới có 5 ngày ngắn ngủi, vậy mà có thể từ cảnh giới Nhập Đạo bước vào Hợp Đạo!”

“Vượt qua hẳn hai cảnh giới lớn, tên nhóc này lẽ nào là một thiên tài võ đạo?”

Bởi vì gạo đã nấu thành cơm.

Phượng Cửu tự mình lựa chọn.

Cũng không có gì để nói.

Ngộ nhỡ đó là chân ái thì sao?

Bà lão bước lên một bước: “Người trẻ tuổi, cậu đã trở thành con rể của Phượng Tộc, cậu tên là gì?”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Bà lầm rồi, tôi không phải là con rể gì đó của Phượng Tộc!”

“Cậu nói gì?”

Sắc mặt bà lão tối sầm lại, trở nên vô cùng khó coi.

Những lão giả khác của Phượng Tộc cũng tức giận vô cùng.

Còn có những người khác của Phượng Tộc, ai nấy đều dùng ánh mắt băng lạnh, tràn đầy địch ý nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Giọng nói của bà lão lạnh lùng vang lên: “Người trẻ tuổi, cậu vừa nói gì?”

“Nói lại một lần nữa xem!”

Diệp Bắc Minh có chút không vui, nếu không phải do Phượng Cửu từng giúp anh, anh cũng lười phải nói nhảm với đám người này: “Cho dù tôi có nói lại 100 lần, thì vẫn là một đáp án!”

“Tôi căn bản không phải là con rể của Phượng Tộc các người, giữa tôi và Phượng Cửu, không có bất kỳ mối quan hệ nào cả!”

“Cậu muốn chết!”

Bà lão tức giận gầm lên.

Một tiếng phượng kêu, trực tiếp hóa thành một con Phượng Hoàng dài trăm trượng đầy màu sắc, móng vuốt sắc nhọn hung hãn nhắm vào đầu Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vội vã rút lui để tránh một đòn này.

Đinh!

Nơi vừa nãy anh đứng nổ tung, toàn bộ con phố đều bị hủy, nơi đó xuất hiện một hố sâu hàng chục mét.

Diệp Bắc Minh gầm lên tức giận: “Phượng Cửu các người bị điên hết rồi à? Nếu đã không biết tốt xấu!”

“Một chút tình cảm vừa rồi cũng không còn nữa, đừng trách tôi ra tay giết người!”

Ý câu nói này của Diệp Bắc Minh là, Phượng Cửu giúp anh lấy được máu của Đế Tộc, Huyết tộc, Phượng tốc.

Anh giúp cô ta xua đuổi đám người theo đuổi kia.

Nhưng dưới góc nhìn của bà lão.

Diệp Bắc Minh đã lấy đi trong trắng của Phượng Cửu, ăn xong liền lau miệng, trở mặt một cách trơ tráo!

“Ha ha ha, lão thân ta sống mười mấy vạn năm, chưa từng gặp loại người nào vô liêm sỉ như cậu! Người đâu!”, bà lão suýt chút nữa đã tức chết, đôi mắt già nua toàn là lửa giận.

Những người khác của Phượng Tộc cũng nghiến răng giận dữ.

Vô cùng nhục nhã nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh.

Người từ bốn phương tám hướng lao tới, bao vây lấy anh.

Mấy lão giả cảnh giới Thiên Tôn từ trong hư không bước ra, ai nấy mang vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ.

“Đám người điên này!”

Sắc mặt Diệp Bắc Minh tái mét: “Tiểu tháp, chuẩn bị chiến đấu nào!”

Không khí ngưng trọng đến cực điểm.

Khi đám người chuẩn bị ra tay.

“Dừng tay!”

Phượng Cửu từ trong Loan Phượng Các đi ra với sắc mặt lạnh lùng: “Các vị trưởng lão, để anh ấy đi đi!”

“Cái gì, Phượng Cửu, con...”

Sắc mặt của bà lão Phượng Tộc thay đổi: “Tên nhóc này và con đã... sao có thể lật mặt không thừa nhận chứ? Con còn để nó đi?”

Sắc mặt Phượng Cửu bình tĩnh, hét lên: “Trưởng lão Phượng Nga, tôi mới là quận chủ của Phượng Tộc!”

“Cha của tôi trước khi bế quan có nói, mọi việc của Phượng Tộc tôi có toàn quyền quyết định! Có phải là tôi đã quá bao dung với các người rồi không?”

“Bây giờ không ai thèm nghe lời tôi hết!”

Toàn trường im lặng như chết!

Tất cả mọi người đều bị sốc.

Quận chủ Phượng Cửu trước nay vô cùng ôn hòa dịu dàng, sao đột nhiên thay đổi tính cách vậy?

“Cảm ơn!”

Diệp Bắc Minh liếc nhìn Phượng Cửu, xoay người liền biến mất.

“Quận chủ... thật là nhục nhã mà!”

Phượng Nga hét lên một tiếng, tức đến phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngất đi.

Phượng Cửu lao lên: “Phượng Nga trưởng lão...”

...

Diệp Bắc Minh vừa rời khỏi Phượng Tộc thì đã bị mười mấy bóng người không chút che giấu theo phía sau.

Một cảnh giới Thiên Đạo chu kỳ, mười mấy cảnh giới Đạo Tôn hậu kỳ.

Những người này mặc trang phục giống nhau, trên ngực có đồ đằng của Đế Tộc.

“He he!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh, không sợ hãi mà lao thẳng về một hướng.

Vừa rời khỏi Phượng Tộc khoảng 100 dặm, những bóng người này đột nhiên tăng tốc, chặn trước mặt Diệp Bắc Minh.

Tiếp đó.

Đế Cuồng từ trên trời xuất hiện với một thân sát khí, vẻ mặt giận giữ hét lên: “Phế vật kia, mày thế mà thật sự dám ra ngoài! Tao đã từng cảnh cáo mày không được động đến Phượng Cửu, tao sẽ khiến mày sống trong sợ hãi suốt đời!”

“Thế mà mày lại dám đi cùng cô ta vào Loan Phượng Các!”

“Giết! Giết! Giết hắn cho tôi!”

Thấy Đế Cuồng gầm lên như một con thú hoang.

Diệp Bắc Minh có chút bất lực: “Não của đám người này hỏng hết rồi sao?”

“Vì một người phụ nữ, có đáng không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Loan Phượng Các một khi mở ra, ngoại trừ việc nam nữ giao hợp, không thì sẽ không thể đóng lại được nữa!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi chém vỡ trận pháp chứ có động vào Phượng Cửu đâu!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt phun ra một câu: “Cậu không động đến, nhưng cô ta lại tự mình làm!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Là ý gì?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Trận pháp của Loan Phượng Các rất cường đại, là do một vị đại năng thời thượng cổ của Phượng Tộc tạo ra, nó không thể bị phá vỡ bởi thực lực của cậu hiện tại!”

“Chỉ khi sự trong trắng của Phượng Cửu mất đi, trận pháp cũng theo đó mà sụp đổ, thế nên...”

Thân thể Diệp Bắc Minh cứng đờ: “Cái gì, cô ấy... cô ấy tự mình ra tay ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định nói: “Đúng vậy, cô gái này, rất dũng cảm!”

“Cậu không thích nên cô ấy không ép buộc cậu! Tự mình ra tay để cho cậu đi!”

“Mẹ kiếp!”

Diệp Bắc Minh sững sờ.

Cuối cùng thì anh cũng biết, bà lão của Phượng Tộc tại sao lại tức giận như vậy!

Tại sao người của Phượng Tộc ai nấy đều nhìn anh như kẻ thù.


Chương 2028: Chương 2028: Có một đại năng thượng cổ vẫn còn sống!

Lúc Diệp Bắc Minh vẫn còn sửng sốt đứng tại chỗ.

Mười mấy lão giả Đế Cuồng dẫn theo đã xông tới trước mặt Diệp Bắc Minh.

Một lão giả mặc áo bào đen tốc độ nhanh nhất, cách Diệp Bắc Minh không đến 10 mét, ông ta lộ ra một nụ cười hung dữ: “Chỉ là một tên phế vật cảnh giới Nhập Đạo cỏn con, lại dám tranh cướp phụ nữ với công tử nhà ta, mày chán sống rồi đúng không!”

“Hả? Cảnh giới Nhập Đạo?”

Lão giả áo bào phát hiện ra thực lực thật sự của Diệp Bắc Minh.

Anh đã thực sự bước vào cảnh giới Nhập Đạo!

Chỉ vài ngày ngắn ngủi, đã vượt qua được hai cảnh giới lớn?

“Đáng chết! Mày nhất định đã hấp thu nguyên khí của quận chủ Phượng Cửu, thế nên mới thăng lên cảnh giới lớn!”

Lão giả mặc áo bào đen gầm lên: “Chết cho lão phu!”

Ông ta cầm trong tay ma đao màu đen, chém về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh giơ tay và nắm lấy ma đao.

“Muốn chết!”

Lão giả mặc áo bào đen tức giận cười lớn.

Giây tiếp theo.

Năm ngón tay của Diệp Bắc Minh nắm chặt ma đao, đột nhiên dùng lực, một tiếng rắc rắc vang lên.

Ma đao lập tức nổ tung.

“Sao có thể!”

Đôi mắt lão giả mặc áo bào đen co giãn mãnh liệt.

Diệp Bắc Minh một quyền đánh ra, ầm một tiếng, hóa thành sương máu.

“Cái này...”

Những lão giả vừa mới lao tới, nhìn thấy cảnh này tất cả đều bị choáng.

Diệp Bắc Minh xoay người, lao thẳng về phía đám người, đến kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cũng không sử dụng đến, chỉ dùng sức mạnh nhục thể thôi đám Đạo Tôn này cũng không chịu nổi rồi.

Bạo! Bạo! Bạo!

Một quyền một người.

Mười mấy cảnh giới Đạo Tôn nổ tung như dưa hấu, hóa thành sương máu.

“Tiểu phế vật, mày không phải cảnh giới Hợp Đạo sao?”, Đế Cuồng mặc dù điên cuồng, nhưng cũng không ngốc.

Vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề.

Diệp Bắc Minh trực tiếp khóa chặt hắn ta, ảnh thuấn.

Nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Đế Cuồng.

“Cút ngay!”

Lão giả Thiên Tôn đi cùng Đế Cuồng gầm lên một tiếng, chắn trước người hắn ta, gần như chạm vào người Diệp Bắc Minh.

Hai bàn tay khô khốc, một tay hướng về đầu Diệp Bắc Minh.

Một tay khác giống như đan vào nhau, chuẩn bị móc tim anh ra.

Khi đôi tay khi chuẩn bị chạm vào Diệp Bắc Minh, lão giả Thiên Tôn cười hung dữ: “Tiểu phế vật, đi chết đi... a a a!”

Một cỗ đau đớn đứt gan đứt ruột truyền tới.

Hai tay Diệp Bắc Minh nắm chặt lấy cổ tay lão giả, tàn nhẫn xé xuống.

Rắc rắc!

Máu tươi trào ra!

Hai cánh tay khô héo bị tách ra khỏi cơ thể cùng với gân cốt và huyết quản.

“Lão Sơn...’

Đế Cuồng kinh hãi kêu lên.

Khí huyết cửa lão Sơn cuộn trào, gầm lên như dã thú: “Tiểu súc sinh, nhục thể của mày rất mạnh!”

“Là lão phu đánh giá thấp thực lực của mày, đáng tiếc, mày vẫn phải chết!”

Nơi cánh tay bị dứt ra, vậy mà lại mọc ra một cánh tay mới.

Mỗi tay cầm một thanh ma đao.

Chém về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh há miệng phun ra, Phần Thiên Chi Diễm lao ra từ trong miệng anh.

Bùng!

Lão Sơn lập tức bị Phần Thiên Chi Diễm nuốt chửng, chỉ vài hơi thở đã hóa thành một làn khói.

“Đây là... Dị Hỏa! Con mẹ nó, tên nhóc này vậy mà lại có Dị Hỏa!”

Đế Cuồng sợ hãi đến toát mồ hôi lạnh.

Không dám ở lại thêm một giây, đầu gối khụy xuống, giống như một mũi tên sắc nhọn tuột khỏi dây cung.

Soạt!

Trong nháy mắt xuất hiện ở ngàn mét phía xa.

“Người đâu rồi!”

Quay đầu nhìn lại, Diệp Bắc Minh vậy mà đã không thấy đâu nữa.

Giây tiếp theo.

Rầm! Một tiếng động lớn vang lên, trên đầu hắn ta là chiếc giày hồi lực, hung hãn dẫm mạnh xuống.

“A...”

Đế Cuồng hét lên một tiếng, rơi xuống mặt đất như sao băng.

Nếu không phải trên người hắn có một viên ngọc cổ của Đế tộc phát ra một tia sáng, ngăn cản sức mạnh của một đòn này.

Thì e rằng đã bị một giẫm của Diệp Bắc Minh giẫm chết.

Ngay cả khi như vậy.

Trên đầu của Đế Cuồng vẫn có một cái lỗ nhìn rất đáng sợ.

Não hắn lắc lư, máu tươi chảy ròng ròng.

“Mẹ kiếp! Con mẹ nó! Đây rốt cuộc là loại quái vật gì? Hỗn Độn Giới từ khi nào đã xuất hiện loại người này!”

“Thế hệ trẻ này, Đế Cuồng ta gần như vô địch! Tại sao khi ta đối diện với hắn ta, một chút sức lực chống cự cũng không có?”, trong lòng Đế Cuồng điên cuồng gào thét.

Hắn ta lấy ra một mũi khoan màu đen.

Không chút do dự, hắn ta khoan xuống đất, một cái hố đen xuất hiện.

“Đi!”

Đế Cuồng bước vào hố đen, muốn trốn vào lòng đất.

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, năm ngón tay nắm chặt trong không trung.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong bàn tay anh, bay lên phía hư không, sau đó đâm mạnh xuống đất.

“A!!!”

Từ sâu trong lòng đất vang lên tiếng hét đau đớn xé lòng.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bay ra, Đế Cuồng giống như một con chó chết, bị một kiếm xuyên qua.

Toàn thân đầm đìa máu tươi, nhìn vô cùng thê thảm.

“Mày rốt cuộc là ai?”, khóe miệng Đế Cuồng run rẩy.

Diệp Bắc Minh không trả lời, bước tới trước mặt Đế Cuồng, năm ngón tay nắm lấy trái tim hắn.

Phụt!

Một trái tim vẫn còn đang đập được móc ra, ép ra một giọt tinh huyết, nhỏ vào chiếc bình nhỏ.

“Mày cần tinh huyết của tao làm gì? Đợi đã?”

Đế Cuồng lập tức phản ứng lại, kinh hãi hét lên: “Cấm địa Thiên Ma! Mày muốn đi vào Cấm địa Thiên Ma!”

Diệp Bắc Minh cười nói: “Chúc mừng, mày đoán đúng rồi!”

Nắm lấy chuôi của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: “Hấp thu...”

“Khụ khụ... a...”

Cổ họng Đế Cuồng phát ra âm thanh như ho khan.

Giây tiếp theo.

Một cỗ thi thể đã bị hút khô rơi xuống đất.

Trong não anh vang lên một giọng nói: “Nhóc con, có người đến! Mau đi thôi!”

Diệp Bắc Minh vội vã sử dụng ảnh thuấn và biến mất.

Ngay sau khi anh rời đi, vị trí anh đứng vừa rồi rung chuyển.

Trong hư không mở ra một khe nứt, mấy chục bóng người lao ra, một người đàn ông trung niên mặc mãng bào gầm lên: “Cuồng nhi!!!”

“Đế Chủ, thi thể của công tử...”

Một lão giả đáp xuống đất, chỉ tay vào một cái xác khô.

“Cuồng Nhi, không!”

Đôi mắt cửa Đế chủ Đế Tộc gần như nổ tung, điên cuồng lao tới, ôm lấy thi thể khô héo của con trai mình trong lòng: “Không! Không! Là ai? Rốt cuộc là ai đã giết Cuồng Nhi?”

“Đế Chủ, công tử mấy ngày nay luôn ở Phượng Tộc theo đuổi Phượng Cửu quận chủ!”

Ông ta biết rõ sự việc.

Mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì ở Phượng Tộc.

Còn có việc Phượng Cửu mang về một người đàn ông, tiến vào Loan Phượng Các.

“Công tử có lẽ vì chuyện này, ghen tị, cho nên...”

Chát!

Đế Ngao vung tay cho ông ta một cái tát, đầu lão giả vừa nói chuyện nổ tung.

“Con trai của bổn Vương, sẽ vì một người phụ nữ mà tranh đoạt ghen tuông sao?”

“Lại còn mất đi mạng sống của mình?”

Ông ta gầm lên: “Truyền lệnh xuống, Phượng Tộc cấu kết với ngoại tộc, có ý đồ mưu phản!”

“Đế Cuồng con ta, phát hiện ra dã tâm của Phượng Tộc, muốn ngăn cản nhưng lại bị giết hại dã man!”

“Phượng Tộc, ha ha ha... nhà sư có thể bỏ chạy, nhưng chùa vẫn còn đó! Đi thôi!”

Đế Ngao xoay người, đi về hướng Phượng Tộc.

...

Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh, trực tiếp đến khu vực mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục không thể dò tìm.

Phía trước.

Là một thành phố khổng lồ chưa hơn 10 tỷ người của Ma tộc.

Vô số người của Ma tộc ra vào, cả tòa thành đều được bao phủ bởi một trận pháp kỳ lạ.

Khu vực trung tâm của Thiên Ma thành, có một tòa cung điện cổ kính, uy nghiêm sừng sững đứng đó.

“Nhóc con, là nơi này!”

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nơi này, chính là nơi bổn tháp cảm thấy nguy hiểm nhất, nó ở trong hoàng cung Thiên Ma của Thiên Ma Thành!”

“Bổn tháp đoán, ở đây có một đại năng thượng cổ vẫn còn sống”.
Chương 2029: Chương 2029: Cấm địa Thiên Ma? Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện giờ!

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Một vị đại năng thượng cổ vẫn còn sống? Vậy ông ta phải bao nhiêu tuổi đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Trước đây một kỷ nguyên mới có thể gọi là thượng cổ”.

“Có thể gọi là đại năng thượng cổ ít nhất phải sống một trăm triệu năm!"

Một trăm triệu năm!

Là một con số đáng sợ biết bao!

Nếu ở trên trái đất, tương đương với việc người này sống sót từ thời đại khủng long và chứng kiến từng quá trình tiến hóa phát triển của loài người, từ thời kỳ phong kiến cho đến tận xã hội hiện đại!

Thật quá sức tưởng tượng!

"Đừng lo, chỉ cần tôi còn thì cho dù đại năng thượng cổ cũng không động tới nổi một cọng tóc của cậu!”

"Với thực lực hiện tại của cậu, cho dù không giết chết được đại năng thượng cổ, cũng có thể dốc sức chiến đấu một trận!”, tháp Càn Khôn Trấn Ngục an ủi.

Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu.

Anh đã đột phá tới Hợp Đạo, là bất khả chiến bại dưới cảnh giới Thiên Tôn!

Nếu thực sự đụng phải đại năng thượng cổ, còn có thể kiểm tra sức mạnh của bản thân một phen!

Anh cũng không quấn quýt thêm.

Đảo mắt liền nhìn về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc: “Làm thế nào để đột nhập vào đó đây?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Cậu tốt nhất đừng cứng rắn xông vào, nếu quấy rầy tới vị đại năng thượng cổ kia, tuy rằng không sợ!”

“Nhưng nếu sau này muốn tiếp cận cấm địa Thiên Ma sẽ rất phiền toái!"

Diệp Bắc Minh suy tư một hồi, bỗng nhiên mỉm cười nói: “Vậy thì cứ xông thẳng vào thôi!”

“Nhóc con, cậu?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngờ vực.

Diệp Bắc Minh cười khà: “Không phải tôi mà là người khác!”

Chỉ bằng một ý nghĩ, dòng khí hỗn độn đã tràn ra, trong nháy mắt hóa thành hình dáng của Đế Cuồng!

Sau đó.

Để đảm bảo an toàn, anh còn lấy vài giọt tinh huyết của Đế Cuồng xoa lên quần áo!

Sau đó sải bước đi thẳng về phía hoàng cung của Thiên Ma tộc!

“Đứng lại!”

Quả nhiên bị mấy tên hộ vệ tuần tra ngăn cản lại: “Không có chỉ thị, bất cứ ai cũng không được phép tiến vào hoàng cung!”

Bốp!

Diệp Bắc Minh không nói không rằng quăng tới một cái tát: “Mắt chó đều mù hết rồi sao! Ngay cả ta cũng không nhận ra nữa à?”

Tên hộ vệ ngăn cản anh lập tức bắn ngược ra ngoài!

Va mạnh vào tường cung rồi nôn ra một ngụm máu, giãy giụa mấy hồi rồi chết!

Những tên hộ vệ khác chứng kiến một màn này đều sợ hãi nuốt nước bọt khan!

Tất cả đều sợ hãi cúi gằm mặt xuống!

Diệp Bắc Minh cứ như vậy nghênh ngang đi thẳng vào trong hoàng cung Thiên Ma.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút ngơ ngác: “Nhóc con à, chắc chỉ có cậu mới làm được như vậy!”

Diệp Bắc Minh cười đáp: “Đế Cuồng xuất thân từ Đế tộc, còn mặc áo mãng xà bốn móng, thân phận nhất định không thấp!”

“Hơn nữa hắn còn ngạo mạn độc đoán, chắc chắn sẽ không có ai dám ngăn cản nếu hắn trực tiếp xông vào hoàng cung!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Nhóc con, cậu tuy cược đúng rồi nhưng như vậy cũng quá mạo hiểm!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục tiến về phía trước.

Mỗi khi có người chặn đường, anh sẽ không chút kiêng dè ra tay đàn áp!

Tuy rằng một đường suôn sẻ!

Không ai dám tiến lên xác nhận thân phận của anh!

“Xem ra địa vị của tên Đế Cuồng này rất cao đó!”

Đến gần hậu cung, khi anh vừa xông qua một cánh cửa cung!

Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nữ: “Cuồng Nhi, ta nghe có người báo con một đường đột nhập vào cung, đã giết chết hơn mười tên hộ vệ rồi”.

"Sao vậy? Tâm trạng không tốt à?"

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn lại.

Là một người phụ nữ mặc cung trang ung dung phú quý đang bước tới.

Hơi thở của Thiên Tôn hậu kỳ không chút giấu diếm hiện ra!

Thân hình bà ta đẫy đà, gương mặt toát ra nét đẹp điên đảo chúng sinh!

Chính là Đế Cơ!

Thấy Diệp Bắc Minh sững người, mày đẹp của Đế Cơ khẽ nhíu: “Cuồng Nhi, sao thế? Không nhận ra ta nữa à?”

Diệp Bắc Minh vội truyền âm: “Tiểu Tháp, người này là ai vậy? Có quan hệ gì với Đế Cuồng?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có chút không nói nên lời: "Tôi làm sao biết được?”

“Trời ạ!”

“Cậu đoán bừa một cái đi!”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.

Đế Cơ liền cảm thấy Diệp Bắc Minh có điểm gì đó không thích hợp, nếu không phải cảm nhận được mùi vị của Đế Cuồng từ trên người anh, bà ta thậm chí còn nghi ngờ người trước mắt này căn bản không phải là Đế Cuồng!

“Cuồng Nhi, con sao vậy?”

Đế Cơ từng bước ép sát tới, trong lòng đã bắt đầu hoài nghi.

Diệp Bắc Minh trực tiếp phun ra một câu: “Mẫu hậu, tâm trạng con không tốt!”

“Muốn vào cung đi dạo, nhưng đám người có mắt như mù kia lại dám ngăn cản con!”

Lời này vừa vang.

Sắc mặt Đế Cơ liền đại biến!

Tất cả người Ma tộc xung quanh đều đứng hình!

Chết lặng nhìn Diệp Bắc Minh chằm chằm!

“Không hay rồi, chẳng lẽ đoán sai rồi?”, Diệp Bắc Minh thầm nghĩ.

Giây tiếp theo.

Đế Cơ trực tiếp ra tay, nhưng lại không phải đối phó với Diệp Bắc Minh mà là mấy chục tên hộ vệ bên cạnh!

Một chưởng quét tới, cực kỳ bá đạo!

Tất cả hộ vệ Ma tộc chớp mắt nở rộ thành từng chùm sương máu!

Đế Cơ bước tới, ánh mắt u ám: “Cuồng Nhi, sao con lại nói sự thật ra ngoài rồi!?”

“Không phải ta đã nói với con là ta và bố con là anh em ruột sao!”

“Tại hoàng cung Ma tộc, con chỉ có thể gọi ta là cô!”

Trời ạ!

Nội tâm Diệp Bắc Minh như có sóng dậy biển dâng!

Bản thân chỉ ngẫu nhiên phỏng đoán vậy mà phát hiện ra một bí mật kinh thiên động địa!

Anh chỉ có thể thuận theo đó mà diễn tiếp, khàn giọng đáp: “Tâm trạng con không tốt, đừng chọc tới con! Con chỉ muốn quanh quẩn trong cung một lúc, ai chọc con con liền giết kẻ đó!”

"Xin lỗi……"

Trong mắt Đế Cơ xẹt qua một tia thống khổ.

“Mẹ không thể đường đường chính chính nhận con, để con phải tủi thân rồi!”

“Con không phải thích Phượng Cửu của Phượng tộc sao? Ngày mai mẹ sẽ lập tức hạ lệnh gả Phượng Cửu cho con!”

"Đủ rồi! Đừng nói chuyện với con nữa!”, Diệp Bắc Minh đè giọng gầm lên.

"Được rồi được rồi!"

Đế Cơ giống như một đứa trẻ mắc lỗi, tiện tay móc ra một tấm lệnh bài, nhẹ giọng dỗ dành: “Mẹ đưa con lệnh bài của mẹ, con cứ mặc sức đi dạo toàn bộ hoàng cung đại nội này!”

“Hừ!”

Diệp Bắc Minh một phát cướp lấy lệnh bài rồi biến mất.

Đế Cơ thở dài một tiếng, vừa định về cung nghỉ ngơi.

Thì một tên thái giám lại hớt hải lao tới hô to: “Thái hậu, xảy ra chuyện rồi!”

“Đế chủ dẫn theo đội quân triệu lính của Đế tộc bao vây lấy Cổ thành của Phượng tộc rồi!”

“Nói là phải san bằng Phượng tộc Cố thành, giao nộp ra hung thủ!”

Đế Cơ giật mình: “Anh trai ta điên rồi à?”

“Đi! Chuẩn bị loan giá tới Phượng tộc Cố thành!”

Nửa giờ sau, Đế Cơ cuối cùng cũng đuổi tới bên ngoài Phượng tộc Cố thành!

Đội quân của Đế tộc đang đang điên cuồng tấn công!

Phượng tộc Cố thành đã khởi động trận pháp, tạm thời chống đỡ lại thế công!

“Anh, anh đang làm gì vậy?”, Đế Cơ bước tới hỏi.

Hai mắt Đế Ngao đỏ ngầu như sắp nhỏ ra máu: “Cuồng Nhi chết rồi! Thằng bé bị một tên tiểu súc sinh không rõ danh tính giết chết, tên tiểu súc sinh đó đã cùng Phượng Cửu của Phượng tộc động phòng!”

“Cái chết của Cuồng Nhi chắc chắn không thoát khỏi quan hệ với Phượng tộc!”

“Ta phải nghiền nát Phượng tộc, báo thù cho Cuồng Nhi!"

Đế Cơ như chết đứng.

Cuồng Nhi chết rồi?

Vậy người mà bà ta vừa nhìn thấy ở hoàng cung là ai?

Nhất định là Đế Ngao hiểu lầm rồi!

Đế Cơ mỉm cười: “Anh, anh nhầm lẫn rồi chăng?”

“Nửa giờ trước, em còn nhìn thấy Cuồng Nhi ở trong cung, thằng bé còn sống khỏe mạnh lắm, chỉ là tâm tình không được tốt thôi”.

“Thằng bé đang dạo chơi trong hoàng cung, em còn đưa lệnh bài cho nó nữa!”

“Em nói cái gì?”

Đế Ngao bàng hoàng ngoảnh đầu lại: “Mang lên đây!”

Vừa phất tay liền có vài chục người thuộc Đế tộc khiêng một chiếc quan tài tới.

Bên trong đặt một thi thể khô cong, chính là Đế Cuồng!

“Nếu Cuồng Nhi chưa chết thì đây là cái gì?”, Đế Ngao đỏ hồng hai mắt, ngón tay run run chỉ vào xác khô nói.

Đế Cơ ngẩn người, cảm giác huyết mạch gắn kết lập tức tràn tới, chỉ cần một cái liếc mắt bà ta liền biết người trong quan tài chính là Đế Cuồng!

Con trai của bà ta, Đế Cuồng!

Chết rồi!

“Cuồng Nhi!!!”

Đế Cơ thét lên một tiếng đau xé ruột gan.

Đế Ngao lập tức phản ứng lại: “Không hay rồi! Thằng nhãi đó giả mạo Cuồng Nhi để thâm nhập vào hoàng cung rồi!”

“Hẳn muốn làm gì? Trong hoàng cung có thứ gì đáng giá để hắn… là cấm địa Thiên Ma! Nhất định là cấm địa Thiên Ma!”

“Đi! Mau trở về hoàng cung!”

……

Cùng lúc đó.

Diệp Bắc Minh thuận lợi một đường tới trước một tòa tháp cao chót vót tại nơi sâu nhất của hoàng cung Thiên Ma.

Khoảnh khắc nhìn thấy tòa tháp này, Diệp Bắc Minh đơ người.

Nghẹn họng nhìn trân trối!

Chiếc cằm cương nghị thiếu chút rớt xuống đất: “Tiểu Tháp à, đây chính là cấm địa của Thiên Ma tộc sao?”

“Đây không phải là tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?”

Trước mắt anh là một tòa tháp giống hệt Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tràn đầy cổ kính, cao vút trời mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK