Các thế lực lớn lao nhanh về nơi ở của những người bảo vệ đảo Rùa.
Tám người bảo vệ cảm nhận được khí tức đáng sợ, kinh hãi hỏi: “Các vị đến đảo Rùa có việc gì không?”
“Bần đạo Đạo Không, mời Diệp Bắc Minh thí chủ ra ngoài gặp mặt!”
“Đạo Không?”
La Như Hỏa và những người khác khẽ giật mình.
Đạo Không, nơi tận cùng của vạn đạo.
Soạt!
Ngữ khí lớn đấy!
“Tiền bối, cậu Diệp sau khi luyện thành Quy Linh Đan thì thần hồn bị tổn thương nghiêm trọng, hiện tại đang nghỉ ngơi!”
“Hay là để cậu Diệp nghỉ ngơi xong, sẽ đến gặp mọi người?”
La Như Hỏa đè nén sự sợ hãi trong lòng, cố gắng mỉm cười nói.
Uông Hoàn Vũ trực tiếp gầm lên: “Cũng không biết mình là loại chó gà gì? Còn bắt bọn ta đợi?”
“Người bảo vệ của đảo Rùa đúng không? Tôi cho ông thời gian 100 hơi thở, nếu tôi không thấy Diệp Bắc Minh ra đây!”
“Hàng triệu đại quân của gia tộc Tử Kim Hoa lập tức san bằng đảo Rùa này!”
“Giết! Giết! Giết!”
Hàng triệu đại quân phía sau hét lên, một cỗ sát khí băng lạnh ập tới.
Sắc mặt La Như Hỏa đại biến, vội vã xoay người đi vào bên trong.
Vừa tới căn phòng Diệp Bắc Minh đang nghỉ ngơi, chuẩn bị gõ cửa.
Cửa lớn đã tự mở ra.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh lùng bước ra, vào giây phút những người này bước lên đảo Rùa.
Diệp Bắc Minh đã biết được mọi thứ qua tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
“Diệp đại sư...”
La Như Hỏa vừa định mở miệng liền bị Diệp Bắc Minh cắt ngang: “Không cần nói nữa, tôi biết!”
La Như Hỏa ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Bắc Minh, thấp giọng nhắc nhở: “Diệp đại sư, tôi đề nghị cậu rời khỏi đây trước!”
“Trong phòng tôi có một lối đi bí mật dẫn thẳng đến bến thuyền đảo Rùa!”
“Nhân lúc chưa ai phát hiện, cậu chỉ cần cải trang một chút rồi lập tức rời đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Trốn được một lúc, không thể trốn được cả đời!”
“Vả lại, tôi rời đi rồi các người làm thế nào?”
La Như Hỏa nói: “Đảo Rùa dù gì cũng là truyền thừa cửa Linh Quy Thiên Tôn, bọn họ cũng không dám làm bừa, cậu đi trước đi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Yên tâm, tôi sẽ không có chuyện”.
Nói xong, mặc kệ phản ứng của La Như Hỏa, sải bước đi về phía đại sảnh.
Giây phút anh bước vào đại sảnh, vô số ảnh mắt đổ dồn vào anh.
Giống như một cây kim bằng thép rơi trúng người Diệp Bắc Minh vậy.
Nếu là võ giả bình thường, e rằng đã bị dọa cho quỳ xuống tại chỗ.
Diệp Bắc Minh thờ ơ nhìn xung quanh: “Là anh tìm tôi?”
“Cậu chính là Diệp Bắc Minh à? Giao Dị Hỏa và công thức luyện Quy Linh Đan ra đây, sau đó không còn chuyện của cậu nữa!”
Uông Hoàn Vũ liếc nhìn Diệp Bắc Minh, nói như ra lệnh.
Diệp Bắc Minh khẽ kheo mắt: “Anh đang ra lệnh cho tôi sao?”
Uông Hoàn Vũ ngây ra, sau đó lại cười cợt nói: “Đúng, đây là mệnh lệnh!”
Diệp Bắc Minh vặn lại một câu: “Xin lỗi nhé, mệnh lệnh của anh trong mắt tôi chẳng khác gì rác rưởi!”
“Dám nói chuyện với đại công tử như vậy? Muốn chết!”
Hai lão giả sau lưng Uông Hoàn Vũ tức giận gầm lên.
Vút!
Họ lao tới như mãnh thú, định nắm lấy hai vai của Diệp Bắc Minh kéo đi.
Ngay lúc họ chuẩn bị bắt được anh.
“Cút!”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ra tay, nắm lấy cổ tay bọn họ.
Đột ngột kéo mạnh, đá hai chân về phía trước.
Bịch! Bịch!
Hai lão giả giống như bị sét đánh, kêu thảm một tiếng, lồng ngực vỡ nát, ngã mạnh xuống đất.
Bùm bùm!
Giày hồi lực giẫm mạnh xuống, đầu hai lão giả nổ tung, chết ngay tại chỗ.
“Ừm!”
Long Chiến Vũ có chút kinh ngạc nhìn một màn này.
Tiểu Long Nữ bên cạnh cũng thì thầm: “Anh, hắn ta điên rồi sao? Lại dám giết tùy tùng của Uông Hoàn Vũ trước mặt hắn?”
Thần Hi Thần nữ cũng nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt quỷ dị.
Đám hòa thượng của Đại Lâm Tự cũng đồng thanh hô vang: “A di đà phật, về miền cực lạc”.
Sắc mặt Uông Hoàn Vũ âm trầm đến cực điểm: “Thằng ranh họ Diệp, mày to gan đấy, dám giết tùy tùng của tao?”
“Gì cơ? Đến anh tôi còn giết được nữa là!”
Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng.
Một bước tiến lên.
Ảnh thuấn.
Vào khoảnh khắc anh xuất hiện trước mặt Uông Hoàn Vũ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, chém xuống!
Grào!
Một đạo rồng ngâm vang lên.
Huyết long lao ra, tấn công với dị hỏa Phần Thiên Chi Diễm!
“Diệp đại sư...”
La Như Hỏa choáng váng đến nghẹn lời.
Những người khác ở hiện trường cũng ngây ra, không ngờ Diệp Bắc Minh lại to gan đến vậy, không chỉ giết hai lão giả bên cạnh Uông Hoàn Vũ, lại ra tay dám tấn công Uông Hoàn Vũ.
“Mày! Muốn! Chết!”
Sắc mặt Uông Hoàn Vũ tái nhợt.
Hắn ta đã quen với việc hống hách độc đoán.
Đã bao giờ phải chịu loại nhục nhã này?
Một thanh đao màu đen xuất hiện trong tay, hắn ta lao nhanh về về kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và Huyết long đang tấn công tới.
Bang! Một âm thanh giòn giã vang lên.
Thanh đao màu đen trực tiếp nổ tung.
“Sao có thể...”
Sắc mặt Uông Hoàn Vũ kinh hãi thất sắc, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục và Huyết Long cùng lao tới.
“Đại công tử cẩn thận!”
Hơn mười lão giả sợ hãi hét lên, không sợ chết mà đứng chắn trước mặt Uông Hoàn Vũ.
Phụt! Phụt! Phụt...
Mười mấy lão giả này căn bản không chịu được một kiếm của Diệp Bắc Minh, lập tức hóa thành sương máu.
“Cái này...”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Diệp Bắc Minh đã lao tới trước mặt Uông Hoàn Vũ, Huyết long hung hãn đánh mạnh vào ngực hắn ta.
Phụt!
Uông Hoàn Vũ phun ra một ngụm máu tươi, đập mạnh xuống đất như một con chó chết!
“Bảo vệ đại công tử!”
Người của gia tộc Tử Kim Hoa ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, đại quân hàng triệu người vội vã lao vào như điên.
Trong phút chốc, toàn bộ đại sảnh bị bao vây đến mức một con kiến cũng không lọt vào được! Sát khí đáng sợ bao trùm ập tới.
Diệp Bắc Minh dùng kiếm đặt lên cổ Uông Hoàn Vũ, bình tĩnh phun ra một câu: “Còn tiến thêm một bước nữa, người này đến thần hồn cũng sẽ bị tiêu diệt!”
“Dừng tay! Tất cả dừng lại cho ông!”
Sắc mặt Uông Hoàn Vũ vặn vẹo, điên cuồng hét lên.
Người của gia tộc Tử Kim Hoa dừng lại.
Đại quân triệu người vây quanh đại sảnh, vô số người bay lên trời, cả bầu trời cũng không có khẽ hở.
Nhưng không ai dám tiến thêm một bước.
“Uông Hoàn Vũ thất bại rồi?”
Tiểu Long Nữ kinh ngạc thốt lên.
Tất cả mọi người đều nhìn cô ta, đặc biệt là người của gia tộc Tử Kim Hoa, dôi mắt tràn đầy tơ máu.
Long Chiến Vũ bước tới chắn trước mặt Tiểu Long Nữ nói: “Em gái, nói ít lại!”
Đôi mắt của Thần Hi Thần nữ lóe lên: “Tên này, lai lịch ra sao? Sức chiến đấu lại mạnh như vậy?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hưng phấn nói: “Con mẹ nó! Nhóc con, cậu đúng là bản lĩnh! Bổn tháp không ngờ tới, cậu mẹ kiếp lại trực tiếp ra tay!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Nếu tôi không ra tay, những người này sẽ không ra tay với tôi chắc?”
“Không bằng hạ gục kẻ hống hách nhất, chỉ cần trong tay có con tin, tôi không tin bọn họ còn dám ra tay!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Nếu như thất bại, không bắt được Uông Hoàn Vũ mà lại bị mọi người bao vây thì sao?”
Diệp Bắc Minh nhún nhún vai: “Vậy thì hủy diệt tất cả! Dù sao đi nữa, đám người này có chết hết tôi cũng không cảm thấy có áp lực tâm lý gì!”
“Nói hay lắm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói.
“Diệp Bắc Minh, mày biết mày đang làm gì không? Mày đang tìm cái chết!”
Giọng Uông Hoàn Vũ khàn đặc.
“Lập tức thả tao ra, rồi giao Dị Hỏa và công thức luyện Quy Linh Đan ra đây, tao có thể cho mày sống sót rời khỏi đảo Rùa!”
“Nếu không...”
Chân Diệp Bắc Minh hung hãn đạp xuống.
Rắc rắc...
Một bên chân của Uông Hoàn Vũ lập tức nổ tung, máu thịt lẫn lộn: “A...”
“Sao hắn ta dám làm Uông Hoàn Vũ bị thương?”
Tiểu Long Nữ hít một ngụm khí lạnh.
Long Chiến Vũ và Thần Hi cũng sửng sốt.
La Như Hỏa và tám người bảo vệ khác đều kinh hãi đến toàn thân run rẩy.
Người của gia tộc Tử Kim Hoa sắc mặt tái nhợt, bị dọa đến tim suýt vỡ tung.
Toàn trường im lặng như chết.
Chỉ có giọng nói của Diệp Bắc Minh giống như tử thần vang lên: “Nếu không thì sao?”
Trán Uông Hoàn Vũ đầy mồ hôi: “Diệp Bắc Minh... mày dám làm vậy với tao... gia tộc Tử Kim Hoa sẽ không...”
Rắc rắc!
Cước thứ hai hạ xuống.
Chiếc chân còn lại của Uông Hoàn Vũ cũng biến thành sương máu.
“Nhớ lấy, đời này tao ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
“Nếu mày nói thêm một câu nữa, cước tiếp theo, tao sẽ đạp nát đầu mày!”
Giày hồi lực chuyển hướng, giẫm lên đầu Uông Hoàn Vũ: “Hiểu không? Trả lời tao!!!”
Chương 1990: Xin lỗi, tôi là ma đấy
Trên người Diệp Bắc Minh bạo phát ra một luồng tà khí nồng đậm đến mức có thể vật chất hóa bất cứ lúc nào!
Nhiệt độ của toàn bộ đại sảnh vì câu nói này của anh mà giảm xuống vài độ!
Cơ thể của Uông Hoàn Vũ không kìm được run rẩy, tuy rằng trong lòng cực kỳ phẫn nộ nhưng hắn biết tên nhóc này chắc chắn là một kẻ điên!
“Không được! Mình không thể chết ở chỗ này được! Tên điên này thực sự sẽ giết người đó!”
“Mạng sống của mình rất quý giá, còn quý hơn mạng sống của tên điên này hàng tỷ lần! Mình không thể chết, mình không thể chết! ! ! “
Uông Hoàn Vũ cố gắng kìm nén lửa giận.
Vừa xấu hổ vừa phẫn nộ phun ra hai chữ: “Hiểu rồi!”
Diệp Bắc Minh đảo mắt nhìn hướng những người khác: "Về phần các người, có thể đi rồi!”
Bọn họ đều đến vì dị hỏa và Quy Linh đan, sao có thể rời đi?
Lão hòa thượng Đạo Không nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt tràn ngập từ bi: “Chàng trai à, dị hỏa có thể che mờ tâm trí của con người!”
“Cậu không cần đã sai thêm sai nữa, giao ra dị hỏa, thả Uông thí chủ, ăn năn sẽ được miễn tội!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thoắt cái tối sầm: “Ông không hiểu lời tôi nói phải không?”
“Thí chủ, đừng tiếp tục mắc thêm sai lầm nữa!”
Đạo Không hòa thượng ra vẻ đạo mạo khuyên giải.
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: “Ông cũng muốn chết?”
Đạo Không hòa thượng từ tốn lắc đầu: “Với thực lực của Diệp thí chủ, e rằng không phải là đối thủ của bần tăng!”
“Ai nói là tôi muốn tự mình ra tay?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Nói đoạn anh liền cúi đầu liếc nhìn Uông Hoàn Vũ dưới chân, giày Hồi Lực khẽ dùng lực ấn xuống: “Uông thiếu gia à, tao vô cùng chướng mắt lão đầu trọc này!”
“Cho nên, có thể mượn đội quân của mày dùng một lúc không? Tao muốn băm vằm lão già này thành trăm nghìn mảnh!”
Uông Hoàn Vũ gầm lên như phát điên: “Còn ngây người ra đó làm gì? Không nghe thấy anh Diệp đây nói gì sao?”
“Vâng!”
Cả đội quân đồng loạt hét lên một tiếng, giống như thủy triều cuồn cuộn lao về phía Đạo Không hòa thượng.
“Cái gì? Cậu…”
Đạo Không hòa thượng bị dọa cho nhảy dựng, gương mặt luôn tỏ vẻ hòa ái nay đen kịt như đáy nồi, cấp tốc lui về phía sau: "Gia tộc Tử Kim Hoa các người điên rồi sao? Cư nhiên lại dám tấn công bần tăng!”
Vừa nói ông ta vừa tế ra một chiếc chày giáng ma màu vàng, cố gắng chống đỡ lại đội quân đang lũ lượt ập tới kia!
Hàng trăm người tại chỗ biến thành một màn sương máu, nổ tan xác!
Những người lính khác đã chém giết tới đỏ mắt, ném ra đủ các loại binh khí và võ kỹ.
Sau mấy chục hiệp, thể lực của Đạo Không hòa thượng không thể chống đỡ được nữa, thảm thiết gào lên: “Đừng như vậy nữa… Diệp thí chủ mau kêu họ dừng tay đi….”
Đạo Không hòa thượng phun ra một ngụm máu!
Ông ta bị mấy người mặc chiến giáp ghì chặt lấy, sợi xích sắt xuyên qua xương bả vai, nhếch nhác áp giải tới trước mặt Diệp Bắc Minh quỳ xuống!
“Diệp thí chủ, cậu như vậy là đang đùa với lửa…”
Đạo Không hòa thượng suy yếu vô cùng, sắc mặt cũng khó coi tới cực điểm.
“Vừa rồi chẳng phải ông rất lợi hại sao? Còn khuyên tôi quay đầu là bờ?”
Diệp Bắc Minh cười toe toét: “Thật ngại quá, tôi là ma đó!”
Anh lạnh giọng hạ lệnh: “Róc xương lóc thịt, xẻ xuống từng mảnh máu thịt trên người ông ta mang cho chó ăn!”
“Đừng mà…”
Đạo Không hòa thượng đã triệt để bị dọa sợ, vội vã cầu xin anh thương xót: “Cậu Diệp xin cậu đừng giết tôi…”
Vài người mặc áo giáp nhanh nhẹn rút ra một con con dao chặt xương sắc bén đi thẳng về phía Đạo Không hòa thượng, những tiếng hét như lợn bị chọc tiết lập tức vang lên!
“Diệp Bắc Minh… tao có làm quỷ cũng không tha cho mày… a!”
Đạo Không hòa thượng điên cuồng giãy giụa.
Nhưng sự phản kháng này chẳng thấm vào đâu!
Cứ như vậy trơ mắt nhìn từng miếng thịt đẫm máu tươi bị cắt xuống khỏi thân thể của chính mình!
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Suýt nữa thì quên mất, ông còn có thể làm quỷ!”
Dứt lời liền vươn tay vỗ xuống một chưởng, đầu của Đạo Không hòa thượng liền nổ tung tại chỗ!
Diệp Bắc Minh thở ra một hơi trọc khí!
Sảng khoái!
Thật là đã ghiền!
"Tiếp đi, cho dù là thi thể cũng chặt thành từng mảnh đem xuống cho chó ăn cho tôi!”
“Những hòa thượng khác của Đại Lâm Tự một người cũng không giữ lại, giết chết toàn bộ!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên ra lệnh.
Đội quân triệu người của gia tộc Tử Kim Hoa liếc Uông Hoàn Vũ một cái như có ý đang hỏi.
Uông Hoàn Vũ giận dữ gào lên: “Nhìn tôi làm cái gì? Còn không nghe theo lời của anh Diệp! Các người muốn tôi chết có phải hay không?”
“Vâng!”
Đội quân lập tức lên dây cót, triển khai một cuộc chém giết đẫm máu!
Mười lăm phút sau, một người đàn ông thuộc gia tộc Tử Kim Hoa trở lên, khụy một gối xuống bẩm báo: “Cậu Diệp, toàn bộ hơn một nghìn hòa thượng của Đại Lâm Tự đã chết hết!”
Mấy người Long Chiến Vũ, Tiểu Long Nữ, thần nữ Thần Hi nghe xong đều rùng mình hãi hùng!
Như vậy cũng quá tàn nhẫn rồi!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khó hiểu: "Nhóc con, hình như cậu rất căm ghét hòa thường thì phải?”
Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Nào chỉ dừng lại ở mức căm ghét, chỉ cần nhìn thấy những thứ mập thây này tôi liền cảm thấy phát ốm!”
“Nếu bọn họ chỉ tới đây để tranh cướp dị hỏa và Quy Linh đan tôi cũng không cảm thấy ghê tởm như vậy, tại sao lại khăng khăng muốn bày ra dáng vẻ như đang đứng trên đỉnh cao đạo đức vậy?”
“Ông nhìn Uông Hoàn Vũ đáng yêu biết bao? Chí ít hắn cũng biết mình đang đi bắt nạt người khác!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững người, không kìm được phàn nàn: “Đúng là chỉ có cậu…”
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động: “Nhưng đội quân này của gia tộc Tử Kim Hoa quả thật dùng rất thuận tay, Đạo Không hòa thượng ít nhất cũng ở cảnh giới Đạo Tôn trung kỳ đó!”
“Vậy mà lại không thể cản bước họ, nếu như…”
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, nhìn hướng đội quân ra lệnh: “Các ngươi bây giờ lập tức ký khế ước nô lệ với tôi, thoát ly khỏi gia tộc Tử Kim Hoa!”
“Cái này…”
Đám đông lập tức dấy lên một mảnh xôn xao!
Không ai hành động.
“Tên này đúng là dám nghĩ mà, một lần ký hết khế ước nô lệ với cả một đội quân hàng triệu người?”, Tiểu Long Nữ trợn trừng mắt nói.
Thần nữ Thần Hi cũng sửng sốt, ý tưởng này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể nghĩ ra được!
Long Chiến Vũ lắc đầu: “Những người này chỉ trung thành với gia tộc Tử Kim Hoa, không thể ký khế ước với hắn ta được!”
Thấy không ai có ý định hành động.
Diệp Bắc Minh cúi đầu lạnh lùng nhìn Uông Hoàn Vũ: “Uông thiếu gia à, người của mày hình như không nghe lời lắm thì phải?”
Uông Hoàn Vũ vội vàng giải thích: “Anh Diệp à, trong máu của những người này đã khắc dấu ấn của gia tộc Tử Kim Hoa từ lâu!”
“Một khi bọn họ phản bội gia tộc Tử Kim Hoa sẽ lập tức tan vỡ thần hồn mà chết!”
“Đây cũng chính là bí quyết đánh đâu thắng đó của gia tộc Tử Kim Hoa! Trói buộc huyết mạch, kỷ luật nghiêm minh, không có khả năng phát động phản loạn!"
Diệp Bắc Minh có chút thất vọng: “Thì ra là vậy!”
“Nhóc con, nguy hiểm!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng nhiên quát lên một tiếng.
Giây tiếp theo.
Hư không xuất hiện dao động, một vết nứt không gian mở ra ở khoảng cách một mét trước mặt Diệp Bắc Minh, một ông già giống như một bộ xương khô di động bước ra từ bên trong!
“Tiểu súc sinh, vậy mà dám làm bị thương con cháu Uông gia ta? Muốn chết!”
Giọng nói khàn đặc ác liệt vang lên.
Năm ngón tay giống như người chết muốn tóm lấy cần cổ Diệp Bắc Minh!
Đạo Tôn hậu kỳ!
Diệp Bắc Minh nhanh chóng giương kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém về phía năm ngón tay đó!
Đinh! Tiếng thép trầm đục va chạm vào nhau vang lên!
Năm ngón tay của ông lão xương khô kia run lẩy bẩy, nhưng không hề có chút tổn hại nào!
“Sao có thể!”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Ông lão xương khô kia lạnh băng nói: “Khá lắm nhãi con, lão phu đã luyện thành kim thi, binh khí bình thường căn bản không ngăn nổi một kích của lão phu!”
“Cấp bậc thanh kiếm này của ngươi rất cao, giết xong ngươi lão phu lại từ từ nghiên cứu vậy!”
“Thiên Lãng Chỉ!”
Ông lão xương khô giơ tay tóm lấy, một cây thước đen kịt làm từ xương liền nện về phía trước!
Một luồng năng lượng bộc phát như sóng cuồng, giống như thủy triệu cuộn sóng cuốn về phía Diệp Bắc Minh!
Sức mạnh như xé toạc đất trời!
“Huyết long, ra đi!”
Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, một con huyết long liền lao ra từ trong cơ thể cản phá phần lớn sức mạnh, cuối cùng vững vàng hạ cánh xuống cách đó hàng trăm mét!
Ông lão xương khô không truy đuổi theo mà móc ra một viên đan dược ném vào miệng Uông Hoàn Vũ!
Sắc mặt Uông Hoàn Vũ khôi phục một chút, lập tức nhìn chòng chọc Diệp Bắc Minh đứng cách xa mấy trăm mét kia, hung tợn gầm lên: “Đánh tên tiểu súc sinh này cho tôi, chỉ cần hắn còn thở là được!”
“Vâng!”
Cả đội quân đồng loạt ra tay, trong nháy mắt đã bao vây Diệp Bắc Minh đến mức một giọt nước không lọt!
Thậm chí còn có người cầm theo la bàn khắc đầy phù văn, canh giữ khoảng không ở tất cả các hướng, chặn mọi lối thoát!
Thần nữ Thần Hi thấy cảnh này thì thở dài: “Tên nhóc này toi đời rồi…”