Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 139: Trên đài võ đạo đỉnh Trung Hải

Tách tách tách!

Đèn máy ảnh liên tục vụt lóe.

“Hủy dung rồi!”

“Mặt của cô ta nát rồi, hủy dung thật rồi!”

“Trời ơi, đan dưỡng nhan của công ty dược phẩm Thiên Hương thực chất là đan hủy dung!”

Tiếng kêu kinh hãi liên tiếp vang lên.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ.

“Sao lại như vậy?”

Ngụy Yên Nhiên ngẩn người.

Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh: “Một người lên rửa sạch mặt giúp cô ta”.

“Vâng”.

Nữ thư ký của Ngụy Yên Nhiên tiến lên, sợ hãi rửa sạch mặt cho cô ta.

Khuôn mặt của người phụ nữ sau khi được rửa sạch.

Lập tức thay đổi hoàn toàn.

Những thứ đen xì trên mặt cô ta chỉ là một lớp bẩn.

Sau khi rửa sạch, làn da nõn nà giống như em bé.

Toàn hội trường tĩnh lặng!

“Việc này…”

“Làm sao có thể!”

“Trẻ hóa rồi, cô ta thực sự trẻ lại rồi ư?”

“Trời ơi! Đan dưỡng nhan, thần kỳ quá!”

Phía dưới sân khấu sôi sục.

Những người vừa nãy còn chê bai đan dưỡng nhan lập tức khen ngợi.

Ngụy Yên Nhiên kích động toàn thân run lên: “Trẻ lại thật rồi!”

“Đan dưỡng nhan có tác dụng, thực sự có tác dụng!”

“Hiệu quả này thần kỳ quá!”

Ở một bên khác.

Ngụy Tử Khanh suýt một cái, đứng bật dậy khỏi ghế.

Toàn thân chấn động!

Đồng tử của cô ta co lại!

Miệng hét lớn: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Là giả, hiệu quả là giả!”

Rất nhiều người nhìn qua, tỏ vẻ mặt ngạc nhiên.

Ngụy Tử Khanh biết mình lỡ lời, vội vàng im miệng.

Khó chịu giống như bôi son quá đỏ.

“Tổng giám đốc Ngụy, lúc nào thì đan dưỡng nhan được bán chính thức?”

“Tổng giám đốc Ngụy, tôi muốn ở thành đại lý của đan dưỡng nhan!”

“Tổng giám đốc Ngụy, bao nhiêu tiền một viên đan dưỡng nhan? Dù bao nhiêu tiền tôi cũng mua!”

Toàn hội trường sôi sục!

Diệp Bắc Minh để lại đan dưỡng nhan, rồi rời đi không dấu vết.

“Tổng giám đốc Ngụy, tôi hy vọng được trở thành người sử dụng đan dưỡng nhan đầu tiên”, Triệu Lâm kích động nói.

Ngụy Yên Nhiên chẳng thèm để ý người này.

Tìm kiếm Diệp Bắc Minh khắp nơi.

Nhưng đợi khi Ngụy Yên Nhiên phản ứng lại.

Diệp Bắc Minh đã biến mất từ lâu!



Mười năm phút sau.

Diệp Bắc Minh xuất hiện trong xe của Tô Mạc Già.

Chiếc xe di chuyển về phía thành phố Trung Hải.

Hôm nay, anh định đi khiêu chiến Quân Kiếm Phong.

Khoảnh khắc Tô Mạc Già nhìn thấy Diệp Bắc Minh, trái tim thót lại: “Tiểu sư bá, mới ba ngày không gặp, sao tôi cảm thấy khí thế của người anh đều thay đổi nhỉ?”

“Vậy sao? Thay đổi chỗ nào?”, Diệp Bắc Minh nói.

Tô Mạc Già ngắm Diệp Bắc Minh một lượt.

Lúc thì cau mày.

Lúc thì trầm tư.

Lúc thì nghi hoặc.

Lúc thì ra vẻ bừng tỉnh.

Cuối cùng cô ta lắc đầu nói: “Không biết thay đổi chỗ nào, nhưng có một cảm giác”.

“Ba ngày trước, tôi cảm thấy anh là một con mãnh hổ!”

“Ba ngày sau, tôi cảm thấy anh là một con rồng thật!”

Đương nhiên cô ta không biết, trong ba ngày ngắn ngủi.

Diệp Bắc Minh đã từ võ linh tiến vào cảnh giới võ vương!

Nếu biết, chắc chắn sẽ chấn hãi đến chết.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Cô bị ảo giác rồi”.

“Có lẽ vậy”.

Tô Mạc Già gật đầu.

Cô ta càng nhìn Diệp Bắc Minh lại càng kinh hãi!

Một lát sau, Tô Mạc Già đổi giọng: “Tiểu sư bá, anh muốn đến chỗ hẹn thật à?”

“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp”.

Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Làm sao?”

Tô Mạc Già đầy vẻ nghiêm trọng, không nhịn được nhắc nhở nói: “Thực lực của Quân Kiếm Phong thực sự rất đáng sợ!”

“Quân Kiếm Phong tuyên truyền rất giỏi, sẽ có rất nhiều võ giả đến xem trận chiến của hai người”.

“Tâm tư Quân Kiếm Phong rất kín kẽ, ông ta làm như vậy là vì để người trong giới võ đạo thấy Quân Kiếm Phong ông ta có chiến lực vô địch!”

“Bây giờ chỉ có hai tình huống”.

“Tình huống thứ nhất”.

“Anh đến đó, bị Quân Kiếm Phong giết, tương đương với việc dùng tính mạng của mình tăng thêm sự uy nghiêm cho Quân Kiếm Phong!”

“Được không bằng mất!”

“Tình huống thứ hai”.

“Nếu anh không đi, thực ra cũng không hề gì”.

“Dù sao, Quân Kiếm Phong thành danh mấy chục năm, được gọi là người đứng đầu trong giới võ đạo Trung Hải! Dù sao tiểu sư bá vẫn còn trẻ, mới hai mươi ba tuổi, sẽ không ai nói gì”.

“Tôi có thể xử lý tất cả mọi việc tiếp theo cho tiểu sư bá, giảm bớt sức ảnh hưởng và dư luận của chuyện này xuống mức thấp nhất!”

Diệp Bắc Minh nhìn Tô Mạc Già.

Trong lòng ấm áp.

Cô cháu này rất biết suy nghĩ cho mình.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Nếu là tình huống thứ ba thì sao?”

“Còn có tình huống thứ ba ư?”

Tô Mạc Già ngập ngừng.

Chẳng lẽ muốn đến đó đầu hàng chăng?

Diệp Bắc Minh nói lời kinh người: “Tình huống thứ ba”.

“Tôi đến đài võ đạo, trực tiếp giết Quân Kiếm Phong”.

“Cái gì? Không thể nào!”

Tô Mạc Già ngẩn người.



Núi Bàn Long.

Không những là núi cao nhất Trung Hải, được mệnh danh là đỉnh của Trung Hải.

Còn là tổng bộ của hiệp hội võ đạo Trung Hải!

Ở nơi này, có đài võ đạo lớn nhất cả khu vực Đông Bắc Long Quốc.

Mấy trăm năm nay, trên đài võ đạo này, tổng cộng diễn ra một ngàn chín trăm bảy mươi tám trận chiến đấu.

Mỗi một cuộc chiến đều là võ giả trên tông sư!

Hơn nữa.

Mỗi trận chiến, không chỉ phân định thắng thua, mà còn quyết địnhk sống chết!

Cũng có nghĩa là, tổng cộng có gần hai ngàn võ giả tông sư chết trên đài võ đạo này!

Mỗi một tấc của đài võ đạo này đều dính máu tươi của tông sư.

Đài võ đạo vốn được xây dựng từ ngọc trắng, cũng vì thấm đẫm máu của tông sư, mà trở thành màu xám đen, vô cùng uy nghiêm!

Dưới đài võ đạo là cả một biển người!

Vô cùng náo nhiệt.

Gần như tất cả nhân vật có máu mặt nổi tiếng trong giới võ đạo gần Trung Hải đều đến đây.

Một vài phú hào hàng đầu cũng đến đây mở hội đặt cược.

Nếu Diệp Bắc Minh có mặt ở đây, chắc chắn sẽ phát hiện rất nhiều gương mặt quen thuộc.

Ngay cả Lâm Thương Hải, hội trưởng của hiệp hội võ đạo Giang Nam cũng ngồi trong đám đông, sắc mặt ngưng trọng.

Lần trước.

Hiệp hội võ đạo Giang Nam phát ra thư khiêu chiến, bị Diệp Bắc Minh bỏ qua, không ứng chiến!

“Hội trưởng, Diệp Bắc Minh đó sẽ thua chứ?”

Có người hỏi.

Đôi mắt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, liên tục nhìn về phía lối vào đài võ đạo.

Diệp Bắc Minh liệu có đến thật không?

Mệnh lệnh của cô gái đó, anh ta sẽ hoàn thành chứ?

Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh chết thì phải làm thế nào?

Hồi lâu sau, Lâm Thương Hải mới nói: “Cứ đợi xem đi”.
Chương 140: Đến thật ư?

Chiba Sadako cũng ở trong đám đông, cô ta không dám tin.

Diệp Bắc Minh lại đồng ý với lời khiêu chiến của Quân Kiếm Phong?

‘Chủ nhân, rốt cuộc anh có ý gì vậy? Sao lại dám chấp nhận lời khiêu chiến của Quân Kiếm Phong?’, trong lòng Chiba Sadako vô cùng chấn hãi.

Lý Gia Hinh đến từ Hương Đảo ngồi dưới võ đài.

Phía sau có người cầm ô che nắng cho cô ta.

Lý Gia Hinh trang điểm rất tinh tế.

Đeo kính râm.

Nhìn về hướng võ đài.

Ông lão phía sau cung kính hỏi: “Cô chủ, sao cô cũng có hứng thú với cuộc so tài giữa võ giả thế”.

“Tôi không có hứng với võ giả, nhưng tôi có hứng thú với Diệp Bắc Minh”.

Khóe miệng Lý Gia Hinh cong lên.

Ông lão thấy kỳ lạ: “Cô chủ, một tên nhóc trong nước, có lẽ cũng có chút thực lực”.

“Với thân phận của cô, không cần quan tâm như vậy chứ?”

Lý Gia Hinh lắc đầu: “Ông không hiểu đâu”.



Ở một bên khác.

Ông cụ Hàn Kim Long nhà họ Hàn của Trung Hải bị một đám người vây ở giữa.

Lúc này, Hàn Kim Long tỏ sắc mặt nghiêm trọng: “Nếu chốc nữa Diệp Bắc Minh đến, không đánh lại được Quân Kiếm Phong, các người không tiếc mọi giá, cho dù vi phạm quy định của giới võ đạo, cũng phải cứu Diệp Bắc Minh”.

“Tất cả nghe theo ông Hàn giao phó!”

Một đám cao thủ võ đạo phía sau Hàn Kim Long gật đầu.

Họ đều là cao thủ các nước mà Hàn Kim Long đã bỏ ra nguồn lực và số tiền lớn để mời đến.

Hàn Nguyệt lo lắng nói: “Ông nội, nếu Quân Kiếm Phong muốn giết thần y Diệp, chúng ta có thể cứu được anh ta không?”

“Cứ thử đi… nếu không được, cũng chỉ trách số mạng cậu ta như vậy”.

Hàn Kim Long thở dài một tiếng.



Thượng tướng bốn sao Bruce Rudolf của Hùng Quốc ngồi trên khán đài cao phía xa.

Nét mặt nghiêm trọng!

“Diệp Bắc Minh này, hôm nay sẽ chết chứ?”

Bruce Rudolf lẩm bẩm một mình.

Vương Trường An đứng lẫn trong đám phú hào của Trung Hải, kích động đến toàn thân run run: “Cậu Diệp cũng thật lợi hại, lại dám khiêu chiến Quân Kiếm Phong?”

Lý Khắc Hùng nghiêm trọng nói: “Tôi cảm thấy hôm nay, cậu Diệp có thể sẽ chết”.

“Cậu Diệp vô địch! Hay là chúng ta đánh cược đi?”, Vương Trường An nói.

Trong lòng ông ta có lòng tin kỳ lạ với Diệp Bắc Minh.

Người mà quốc chủ cũng ủng hộ, có thể chết uổng sao?

Lý Khắc Hùng nhả ra hai chữ: “Một tỷ!”

Vương Trường An gật đầu: “Được!”

Ba người Dư Thiên Long, Đường Văn Quân, Dương Huyên Hách mặc thường phục ngồi trong đám đông.

“Chú Dư, Diệp Bắc Minh, sao anh ta dám chấp nhận lời khiêu chiến của hội trưởng?”

Đường Văn Quân cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Ba ngày trước, khi cô ta nghe được thông tin này, đã rất kinh ngạc.

Dư Thiên Long lắc đầu: “Diệp Bắc Minh này khiến người ta không nhìn thấu!”

Dương Huyên Hách tỏ vẻ mặt ghen ghét: “Nếu hôm nay anh ta dám đến, chắc chắn sẽ chết!”

Chết chắc?

Chưa chắc đâu!

Không biết tại sao trong lòng Đường Văn Quân có một cảm giác kỳ lạ.

Quân Kiếm Phong đã lên đài võ đạo từ lâu, chắp hai tay sau lưng, đứng dưới ánh mặt trời, chờ đợi Diệp Bắc Minh đến.

Sức nóng gần 40℃.

Quân Kiếm Phong lại không hề nóng, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh lùng!

Đám người nhà họ Quân, đôi mắt đầy máu, nở nụ cười tàn nhẫn!

Diệp Bắc Minh, hôm nay phải chết!

Đúng mười hai giờ.

Quân Kiếm Phong dường như đã liệu được tất cả từ lâu, khóe miệng nhếch lên nụ cười: “Diệp Bắc Minh, cuối cùng mày cũng không dám đến!”

“Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, mày nghe đây, bắt đầu từ nay, ở Trung Hai, mày gặp nhà họ Quân, thì tự cúi đầu đi cho tao!”



Lúc này.

Tô Mạc Già ung dung lái xe.

Dừng bên ngoài lối vào đài võ đạo.

“Đợi tôi ba phút, tôi giết Quân Kiếm Phong rồi xuống núi”.

Diệp Bắc Minh ném lại một câu rồi đẩy mở cửa xuống xe.

Anh đi vào hội trường võ đài: “Ai nói tôi không dám đến?”

“Ông nội, anh ta đến rồi!”

Hàn Nguyệt kích động đứng lên.

Nắm chặt cánh tay của Hàn Kim Long.

Hàn Kim Long cũng tỏ vẻ mặt chấn kinh, không ngờ Diệp Bắc Minh dám đến thật, chấp nhận lời khiêu chiến của Quân Kiếm Phong!

‘Chủ nhân?’

Chiba Sadako kinh hãi.

Nếu Diệp Bắc Minh chết, thì Quỷ Môn Thập Tam Châm trong cơ thể cô ta phải hóa giải thế nào?

Há chẳng phải cô ta cũng chết chắc rồi sao!

Sắc mặt Lâm Thương Hải nghiêm trọng, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh đi đến.

Lý Gia Hinh tỏ vẻ ngạc nhiên: “Anh ta dám đến thật, to gan thật đấy”.

“Hy vọng tôi không chọn nhầm người”.

Khuôn mặt già của Bruce Rudolf sầm xuống, không nói một lời!

Vương Trường An sầm mặt, nhìn Diệp Bắc Minh đi đến.

Lý Khắc Hùng cười nói: “Tổng giám đốc Vương, lần này ông thua tôi một tỷ rồi!”

“Ha, một tỷ này vẫn là ông thua!”, Vương Trường An tỏ vẻ tự tin.

Lý Khắc Hùng lắc đầu: “Không thể nào, cho dù Diệp Bắc Minh có mạnh đi nữa cũng chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của Quân Kiếm Phong”.

“Anh ta đến thật ư?”, Đường Văn Quân ngẩn người.

Dương Huyên Hách cười lạnh lùng, nhả ra bốn chữ: “Ra vẻ, muốn chết!”

Dư Thiên Long tỏ vẻ bất ngờ, ông ta không nghĩ ra lý do để Diệp Bắc Minh đến đài võ đạo!

Nơi này là đài võ đạo đó!

Chỉ cần Diệp Bắc Minh lên đài võ đạo, chết trận trên đài võ đạo, cho dù là quan chức Long Quốc, cũng không thể làm gì Quân Kiếm Phong.

Quan chức vốn không quản lý giới võ đạo.

Vì để có tiêu chuẩn võ giả, nên mới có đài võ đạo này.

Trên đài võ đạo, vừa phân thắng thua, vừa quyết định sống chết!

Đó là quy tắc!

Bất kỳ ai cũng không thể vi phạm quy tắc này.

“Diệp Bắc Minh, đúng là Diệp Bắc Minh?”

“Thanh niên này chính là Diệp Bắc Minh?”

“Chính tên nhóc này đã gây mưa gây gió ở cả Giang Nam?”

“Nghe nói anh ta chỉ hai mươi ba tuổi?”

Rất nhiều võ giả và phú hào chưa từng gặp Diệp Bắc Minh đều tỏ vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

Toàn hội trường sôi sục!

Rất nhiều người đều là lần đầu gặp Diệp Bắc Minh.

Trẻ!

Quá trẻ!

Trẻ đến mức khiến người ta chấn hãi!

Quân Kiếm Phong nghiêm mặt lại, lạnh giọng nói: “Diệp Bắc Minh, mày dám đến thật ư?”

“Diệp Bắc Minh, mày đã giết hai hậu duệ nhà họ Quân, còn không chịu chết đi?”

“Diệp Bắc Minh, mày đã đến, có dám lên đài võ đạo không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK