Đôi mắt anh ta đỏ bừng: “Mục Hàn anh đối với em thật lòng, coi như đút cho chó ăn rồi!”
Anh ta nhìn lướt qua thân thể mềm mại của Nam Cung Uyển.
Không cam lòng tiêu sái ra khỏi phòng.
Đột nhiên.
Mục Hàn dừng lại, quay đầu nhìn Nam Cung Uyển: “Đúng rồi, thánh tử điện hạ hình như đang thu thập dị hỏa”.
“Nếu anh nói cho hắn ta biết em có được Huyền Minh Lãnh Hỏa, em nói xem hắn ta sẽ làm gì?”
Nam Cung Uyển biến sắc.
Cơ thể cô ta run rẩy.
Trong đầu hiện lên một bóng người đáng sợ: “Mục Hàn, anh đúng là vô sỉ!”
“Hahahaha!”
Mục Hàn cười to rời đi.
...
Nhà họ Tô, trong phòng ngủ của phụ nữ.
“Ngô thần y, tình huống của anh ấy thế nào rồi?”
“Lưu thần y, thật sự không có biện pháp nào sao?”
“Vương thần y, cho dù dùng bất cứ cách gì cũng được, chỉ cần có thể chữa trị cho anh Diệp!”
Tô Lê lôi kéo cánh tay mười mấy lão già.
Bọn họ nhìn thoáng qua nhau, tất cả đều lắc đầu.
Ngô thần y thở dài: “Haiz, Tô tiểu thư, chân nguyên của người tu võ khô kiệt sẽ có kết cục gì, cô biết rõ mà”.
Lưu thần y bổ sung một câu: “Tô tiểu thư nén bi thương đi, chẳng những thể lực của cậu ta đã cạn kiệt”.
“Hơn nữa gân mạch, máu thịt, xương cốt trong cơ thể cũng đều bị hao tổn nghiêm trọng!”
Vương thần y cau mày: “Nếu người bình thường chịu loại vết thương này đã sớm chết rồi”.
“Vậy mà cậu ta còn sống, quả thực là kỳ tích”.
Đột nhiên, một giọng nói của phụ nữ trung niên vang lên: “Lão gia, em đã nói Tô Lê có vấn đề rồi mà”.
“Không ngờ lại lén lút mời hơn mười vị thần y về nhà, hoá ra là vì cứu người!”
Ngay sau đó.
Mười mấy người đi vào.
Người cầm đầu đúng là bố của Tô Lê, Tô Chính Dương.
Tô Chính Dương nhìn lướt qua Diệp Bắc Minh: “Các vị thần y, lão phu còn muốn xử lý một chút chuyện nhà, mời các vị về đi”.
“Được rồi, tạm biệt!”
Bọn họ đều nhìn về phía Tô Lê: “Tô tiểu thư mời người khác giỏi hơn đi”.
Nói xong, mặc kệ Tô Lê cầu xin như thế nào.
Mười mấy thần y cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Tô Lê gấp gáp dậm chân: “Bố, sao bố lại đuổi hết thần y đi vậy, bạn của con phải làm sao bây giờ?”
“Ồ, bạn á?”
Một người phụ nữ mặc quần áo hoa lệ kêu lên quái dị: “Bạn bè gì mà bị thương nặng như vậy”.
“Một người sắp chết mà còn đưa về nhà, không sợ xui xẻo sao?”
Còn không chờ Tô Lê cãi lại, giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi đã vang lên: “Mẹ, Diệp Bắc Minh, cậu ta là Diệp Bắc Minh!”
“Cái gì?”
Người phụ nữ sang trọng chấn động: “Hỏa Nhi, con nói thật sao?”
Tô Chính Dương và những người khác đều kinh ngạc nhìn qua.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, chuyện ở ngục giam Trấn Hồn đã sớm truyền khắp Đại Lục Thượng Cổ.
Ba chữ Diệp Bắc Minh này, ai mà không biết, ai mà không hiểu?
Tô Hỏa kích động gật đầu: “Chắc chắn đúng, hai tiếng trước con mới nhìn thấy lệnh truy nã Diệp Bắc Minh xong!”
“Nhà họ Từ đưa một ngàn viên đan dược Đế phẩm, mười thần khí để làm giải thưởng cho người bắt sống Diệp Bắc Minh!”
Vèo!
Ánh mắt người phụ nữ sang trọng ngưng tụ, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Đôi mắt Tô Hỏa đỏ bừng: “Bố, mẹ, còn chờ cái gì nữa!”
“Diệp Bắc Minh đang ở trong nhà họ Tô, chúng ta lập tức thông báo cho người nhà họ Từ đi!”
Tô Lê biến sắc, ngăn Tô Hỏa lại: “Không được!”
Người phụ nữ sang trọng cả giận nói: “Tô Lê, cô làm gì vậy?”
Tô Hỏa đẩy Tô Lê một cái: “Tô Lê, đừng ngăn cản nhà họ Tô phát tài”.
“Cô có biết một ngàn viên đan dược Đế phẩm có ý nghĩa gì không?”
“Cho dù là một vị Đan Đế, mười năm cũng chưa chắc đã có thể luyện ra một ngàn viên đan dược Đế phẩm đâu!”
Tô Lê nhìn về phía Tô Chính Dương: “Bố, anh Diệp là bạn của con”.
“Bây giờ anh ấy đang bị thương, trên danh nghĩa của nhà họ Tô có nhiều thương hội như vậy, nếu chuyện bán đứng bạn bè mà bị truyền ra!”
“Về sau mọi người sẽ nhìn nhà họ Tô chúng ta như thế nào? Còn có thể buôn bán cùng nhà họ Tô sao?”
Tô Chính Dương trầm mặc, nhíu chặt mày lại.
Quả thật.
Thương nhân, thành tín là quan trọng nhất.
Nếu bán đứng bạn bè thì còn sống như thế nào nữa?
Nhìn thấy Tô Chính Dương do dự.
Người phụ nữ sang trọng nóng nảy: “Lão gia, Diệp Bắc Minh đắc tội nhà họ Từ, nếu chúng ta không giao cậu ta ra”.
“Nhà họ Từ biết sẽ trách tội xuống, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Tô Hỏa đỏ bừng, tràn ngập tham lam: “Đúng vậy bố!”
“Một ngàn viên đan dược Đế phẩm, mười thần khí!”
“Nếu con có được mấy thứ này, về sau sẽ có cơ hội trở thành Thần Đế!”
Mấy lão giả còn lại của nhà họ Tô cũng đều mở miệng.
“Gia chủ, phu nhân và thiếu gia nói rất đúng”.
“Kẻ này đã là người sắp chết, giao ra để đổi một vài thứ cũng không sai!”
Sắc mặt Tô Lê trắng bệch: “Bố, cầu xin bố, đừng mà...”
Tô Chính Dương nhìn Diệp Thanh Lam một cái.
Cả quá trình người phụ nữ này đều ngồi ở bên giường.
Không nói một lời, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Tô Chính Dương thở dài một tiếng trong lòng: “Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ!”
Chương 909: Đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên
Ánh mắt của ông ta dừng ở trên người Diệp Thanh Lam: “Nhà họ Tô sẽ không thông báo với nhà họ Từ, nhưng gia hạn cho hai người phải rời khỏi nhà họ Tô trong vòng một tiếng”.
Diệp Thanh Lam không hề nói một câu nào.
Chỉ cõng Diệp Bắc Minh rời đi.
Tô Lê đuổi theo: “Bác Diệp...”
“Đủ rồi!”
Tô Chính Dương khẽ quát một tiếng: “Lão phu đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, không cần vì một người mà liên luỵ đến cả gia tộc”.
“Người đâu, canh chừng Tô Lê cho tôi”.
“Không có mệnh lệnh của tôi, cấm nó rời khỏi nhà họ Tô một bước”.
“Vâng!”
Mấy lão già tiến lên.
...
Diệp Thanh Lam vừa rời đi được trăm dặm, phía sau đã truyền đến những tiếng bước chân dồn dập.
Không hề che giấu chút nào.
Tô Hỏa và người phụ nữ sang trọng dẫn theo một đám người đi đến.
“Chạy nhanh như vậy để làm gì?”
Người phụ nữ sang trọng trêu chọc: “Con trai bà đã chết rồi, cõng một thi thể chạy khắp nơi không thấy phiền sao?”
Diệp Thanh Lam khàn khàn nói: “Con tôi không chết!”
“Hahaha”.
Người phụ nữ sang trọng cười đến mức run rẩy cả người: “Nhưng mà cậu ta sẽ chết ngay lập tức thôi”.
Đôi mắt Tô Hỏa đỏ bừng: “Mẹ, vô nghĩa với một người sắp chết làm gì!”
“Kế tiếp cứ giao cho con đi, tiến lên hết cho tôi!”
“Vâng, công tử”.
Mười mấy lão già lạnh lùng gật đầu, rút vũ khí ra xông lên.
Diệp Thanh Lam đang muốn ra tay ngăn cản, lại bởi vì bị thương quá nặng.
Chỉ có thể phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Bắc Minh trên lưng bà ấy mềm oặt ngã xuống.
Tô Hỏa nhe răng cười một tiếng: “Mẹ, người phụ này trông cũng không tệ lắm”.
“Không bằng để cho con chơi đùa một chút?”
Đột nhiên.
Một tiếng quát lạnh truyền đến: “Mẹ con người ta đã bị thương nặng như vậy, anh muốn giết người thì thôi đi”.
“Còn muốn nhục nhã mẹ người ta? Có phải cầm thú hay không?”
“Ai?”
Tô Hỏa biến sắc.
Ngay sau đó.
Hai người phụ nữ xinh đẹp đi tới, một người trong đó đeo khăn che mặt.
Một người khác hình như là nha hoàn của người đeo khăn che mặt kia.
Tuy rằng là nha hoàn, nhưng Tô Hỏa lại không rời mắt ra được!
Đẹp!
Thật đẹp!
Nha hoàn còn xinh đẹp như vậy, càng đừng nói đến người phụ nữ đeo khăn che mặt bên cạnh.
Cô gái đó trông tràn đầy tiên khí, mặc một chiếc váy dài trắng như tuyết.
Trong đôi mắt có loại khí chất cao thượng, lại làm cho trong lòng Tô Hỏa nóng như lửa đốt!
“Tô Hoả à Tô Hoả, mẹ nó đời trước mày tích đức đúng không!”
“Vậy mà lại gặp được hai cô gái xinh đẹp như vậy trong rừng núi hoang vắng, đêm nay có phúc rồi!”
Tô Hỏa nuốt một nước miếng, cười haha: “Hai cô, tôi khuyên các cô đừng xen vào việc của người khác”.
“Nếu không sẽ liên luỵ đến cả mình đấy...”
Chát!
Nha hoàn kia nâng tay lên cho Tô Hoả một cái tát, hai má hắn ta trực tiếp nứt toác, quay cuồng trên mặt đất.
“Con trai!”
Người phụ nữ sang trọng vô cùng đau lòng, nâng Tô Hỏa lên.
Bà ta nhìn thấy tình trạng thê thảm của Tô Hỏa, trong đôi mắt tràn ngập ác độc: “Bắt hai ả tiện nhân này lại cho tôi, đưa vào thanh lâu để người ta nhục nhã!”
“Vâng!”
Hơn mười lão già xông về phía hai cô gái.
Cô gái đeo khăn che mặt vô cùng bình tĩnh.
Nha hoàn kia cười lạnh một tiếng: “Mấy người là nhà họ Tô đúng không?”
“To gan thật đấy, nhìn xem đây là cái gì!”
Cô ta lập tức lấy ra khối lệnh bài.
Lúc nhìn thấy chữ trên lệnh bài.
Hơn mười lão già lập tức thay đổi sắc mặt, hít một hơi lạnh: “Tuyệt Trần Y Tiên!”
Nha hoàn vô cùng kiêu ngạo: “Không sai, tiểu thư nhà tôi đúng là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên”.
Người phụ nữ sang trọng rống giận: “Tuyệt Trần Y Tiên, Tuyệt Trần Y Thần chó má gì!”
“Cô đánh con tôi thành như vậy, tôi muốn để các cô phải trả giá thật lớn!”
“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Ra tay cho tôi!”
Mười mấy lão già quay sang nhìn nhau.
Tô Hỏa run rẩy: “Mẹ, đừng nói nữa...”
“Đó là Tuyệt Trần Y Tiên!”
“Chính là một trong ba y tiên của Y Thánh Cung, nghe nói là một người khủng bố đến mức ngay cả người chết cũng có thể cứu sống!”
“Cái gì? Y Thánh Cung...”
Người phụ nữ sang trọng ngây ra, trên trán đầm đìa mồ hôi.
Ở Đại Lục Thượng Cổ có lưu truyền một câu: thà rằng đắc tội trăm vị Chí Tôn, nhưng tuyệt đối không được đắc tội Y Thánh Cung!
Người phụ nữ sang trọng run rẩy: “Cô gái này, xin lỗi”.
“Là chúng tôi có mắt như mù, nhưng mà người này là kẻ thù của nhà họ Tô chúng tôi!”
“Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức dẫn cậu ta đi, tuyệt đối không làm ô uế ánh mắt của hai người”.
“Mấy người còn ngây ra đó làm gì? Mau bắt kẻ này và mẹ cậu ta đi!”
Đám lão già kia trả lời một tiếng: “Vâng”.
Người phụ nữ đeo khăn che mặt phun ra một chữ: “Ngu ngốc”.
Một khí tức lạnh như băng đánh úp lại!
Người phụ nữ sang trọng xấu hổ cười: “Cô gái này, cho dù cô có là đệ tử của Tuyệt Trần Y Tiên thì cũng không thể quan tâm quá nhiều được...”
Người phụ nữ đeo khăn che mặt nở nụ cười: “Nếu tôi cứ muốn xen vào thì sao?”
“Cô...”
Trong lòng người phụ nữ sang trọng dâng lên một ngọn lửa giận.
Giọng nói của người phụ nữ đeo khăn che mặt tiếp tục truyền đến: “Hay là tôi bảo sư phụ tôi rời núi đến nhà họ Tô ngồi nhé?”
Xoạt!
Chương 910: Không cứu được nữa
Sắc mặt người phụ nữ sang trọng trắng bệch như tuyết!
Bà ta nào dám đắc tội Y Thánh Cung!
Tuyệt Trần Y Tiên chỉ cần nói một câu, không cần ra tay, những người nịnh bợ ông ta đều có thể giết sạch nhà họ Tô!
Nha hoàn quát lạnh một tiếng: “Còn không mau cút đi?”
“Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ cút ngay...”, người phụ nữ sang trọng sợ tới mức tè ra quần, mang theo mọi người chật vật rời đi.
Người phụ nữ đeo khăn che mặt chuyển ánh mắt, dừng ở trên người Diệp Bắc Minh.
Cô ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Gân mạch đứt gãy, nội tạng bị hao tổn, chân nguyên khô kiệt, hết cứu nổi rồi”.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam co rút lại một chút: “Nói hươu nói vượn, không có khả năng!”
“Ê, bà đúng là không biết tốt xấu, chúng tôi vừa mới cứu bà đó!”
Nha hoàn bên cạnh quát lớn một tiếng: “Tiểu thư nhà tôi có y thuật như thần, cô ấy nói không cứu được là không cứu được!”
“Bà cô này, bà vẫn nên chuẩn bị tang lễ cho con trai bà đi”.
Người phụ nữ đeo khăn che mặt nhẹ nhàng lắc đầu, lười nói thêm một câu vô nghĩa.
“Chúng ta đi”.
Hai người rất nhanh đã biến mất.
Thân là y giả, đã quen sinh ly tử biệt.
Một người qua đường mà thôi, không cần để ở trong lòng.
Đôi mắt Diệp Thanh Lam đỏ bừng.
Bà ấy hít sâu một hơi: “Minh Nhi, mẹ sẽ không để con phải chết đâu!”
Ngay sau đó.
Bà ấy lấy ra một cái ngọc bội, phun một ngụm máu lên trên: “Tôi nguyện ý tổn thất ba trăm năm tuổi thọ để mở ra cánh cửa truyền tống...”
Ngay sau đó.
Rất nhanh khuôn mặt Diệp Thanh Lam đã già hẳn đi.
Mái tóc đen cũng biến thành màu hoa râm.
Ầm!
Một cánh cửa truyền tống xuất hiện.
Diệp Thanh Lam ôm Diệp Bắc Minh, bước từng bước vào trong đó.
...
Trước sơn môn Thanh Huyền Tông, trên không trung đột nhiên dày đặc mây đen, sấm chớp đùng đùng.
Không trung đột nhiên xuất hiện một cánh cửa truyền tống, một người phụ nữ cõng một thanh niên đi ra.
Đệ tử Thanh Huyền Tông vừa nhìn đã nhận ra người nằm trên lưng người phụ nữ kia.
“Tông chủ, tông chủ đã trở lại!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong Thanh Huyền Tông đều chấn động.
Đám người Hạ Nhược Tuyết, Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiểu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh.
Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi, Tô Thanh Ca, tất cả đều lao tới!
“Bắc Minh!”
Hạ Nhược Tuyết vô cùng bối rối, sau khi nhìn thấy Diệp Thanh Lam, kinh ngạc kêu lên: “Bác... Bác chính là bác Diệp đúng không?”
Lãnh Nguyệt dồn dập đi lên: “Lam Nhi, chị… cuối cùng chị đã trở lại rồi!”
“Tông chủ!”
“Ngài là mẹ của tông chủ sao? Tông chủ làm sao vậy?”
Những người còn lại cũng đều kinh ngạc đi lên.
Diệp Thanh Lam vô cùng suy yếu: “Minh Nhi bị thương, bây giờ đang cực kỳ nguy hiểm”.
“Nguyệt Nhi, chị cần em đưa Minh Nhi về Côn Lôn Hư một chuyến... Nhờ em đấy...”
Nói xong câu đó, trước mắt Diệp Thanh Lam tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
...
Long Quốc, biên cảnh núi Côn Luân.
Kết giới dao động một chút, một đám người đột nhiên xuất hiện, lao nhanh về một ngọn núi nào đó.
Cùng lúc đó, trong một căn cứ quân sự nào đó, radar đột nhiên vang lên.
“Lô tướng quân, radar biểu hiện có người đang đi về phía long mạch!”
Một sĩ binh đột nhiên đứng lên.
Chỉ trong hơn một năm ngắn ngủi.
Một tiểu đội trưởng của Long Hồn bây giờ đã là thiếu tướng oai phong một cõi!
Mà tất cả những điều này đều là Diệp Bắc Minh ban tặng!
Lư Quốc Phong nhướng mày: “Đi, tiểu đội số một Long Hồn nghe lệnh, toàn thể tập hợp, theo tôi đi xem!”
“Rõ!”
Lư Quốc Phong dẫn theo tiểu đội xuất phát, đi đến vị trí cái khe long mạch!
Vừa lúc nhìn thấy đám người Diệp Thanh Lam: “Người nào? Nơi này là cấm địa Long Quốc, bất kỳ kẻ nào cũng không được đến gần...”
Ngay sau đó.
Đồng tử của Lư Quốc Phong co rút lại: “Diệp... Diệp tướng quân!”
“Cái gì?”
“Diệp tướng quân đã trở lại?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Các binh sĩ bảo vệ long mạch đều xông lên, vẻ mặt kích động.
Diệp Thanh Lam nhìn mọi người, hít sâu một hơi: “Các vị, nhìn dáng vẻ của mọi người thì hẳn là quen biết Minh Nhi!”
“Minh Nhi bị trọng thương, tình huống cụ thể thì khó mà nói rõ ngay được”.
“Nhưng bây giờ thằng bé cần long mạch trị liệu, mong các vị sắp xếp một chút!”
Lư Quốc Phong không hề nhiều lời.
Anh ta trực tiếp xoay người: “Thông báo cho Long chủ, cứ nói Diệp tướng quân đã trở lại”.
“Truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, cấp bậc an toàn của nơi này được nâng lên thành: cấp bậc đặc biệt!”
Nói xong, anh ta cầm lấy vũ khí, trực tiếp canh giữ ở gần đó.
Các tướng sĩ Long Hồn còn lại thấy thế, đều xoay người, cảnh giác toàn diện.
Diệp Thanh Lam hít sâu một hơi, đưa Diệp Bắc Minh vào bên trong long mạch: “Minh Nhi, phải xem số phận của con rồi...”
Trong nháy mắt tiến vào long mạch.
Một lực lượng lập tức chui vào trong cơ thể của Diệp Bắc Minh!
“Khụ khụ...”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động mở miệng: “Nhóc con, cuối cùng cậu cũng đã tỉnh”.
“Bản tháp đã nói rồi, cậu là người được lựa chọn, sao có thể chết dễ dàng như vậy được!”