“Anh ta không chỉ giết chết Cổ Nhất Hàn mà còn dám ầm ĩ với những người bảo vệ khác?”
Hứa Đại Niên trợn trừng mắt, khiếp sợ không thôi.
Những thành viên khác của Thần Ngự tông cũng rối bời không kém!
Hàn Tử Chân cùng Hàn Tử Linh cũng ngẩn người không dám tin!
Trong đám người Luân Hồi tông, Lục Thiêu cười khẩy: “Thằng nhóc này dám nói chuyện với người bảo vệ đảo Rùa như vậy đúng là điên thật rồi! Hắn chết chắc rồi!”
Ở bên cạnh.
“Y Thủy, sao vừa rồi tôi cảm nhận được thần lực của cô có chút dao động vậy?”
Bảo Kiếm Phong ngoái đầu nhìn Sở Y Thủy hỏi: “Vừa rồi lúc Cổ Nhất Hàn tung chiêu cuối cùng, nếu tên nhóc này không tỉnh lại từ trạng thái thiền định!”
“Thì cô, có phải sẽ ra tay rồi hay không?”
Vừa nói ánh mắt ông ta như móc câu ghim chặt lấy Sở Y Thủy!
Một áp lực tinh thần cực lớn ập tới!
“Trưởng lão, tôi…”
Sở Y Thủy kinh ngạc.
Cô ta quả thực đã sẵn sàng ra tay, nhưng vừa rồi hơi thở của cô ta được che đậy rất kỹ càng, không lẽ bị trưởng lão phát hiện ra rồi?
“Bảo lão, tôi là thấy Cổ Nhất Hàn tiền bối ra tay, được chứng kiến cảnh giới Đạo Tổ đỉnh phong xuất chiêu nên có chút kích động thôi”, Sở Y Thủy chột dạ giải thích.
“Vậy sao?”
Bảo Kiếm Phong híp mắt, vẫn như cũ nhìn Sở Y Thủy chòng chọc không tha.
Lúc này, lời nói của một người đàn ông trung niên trong số chín người bảo vệ đã thành công chuyển hướng sự chú ý của Bảo Kiếm Phong!
“Diệp Bắc Minh, cậu thực sự không sợ chết à?”
“Không chỉ tàn nhẫn giết hại Cổ Nhất Hàn mà còn dám nói với người bảo vệ như vậy?”
Hoàng Minh Phong, một trong mười người bảo vệ!
Đạo Tổ đỉnh phong!
Diệp Bắc Minh phì cười: “Người bảo vệ? Ha ha ha! Các người rốt cuộc là đang bảo vệ đảo Rùa làm cái gì?”
Hoàng Minh Phong hừ lạnh: “Chúng tôi không bảo vệ, chẳng lẽ do cậu tới bảo vệ sao?”
Diệp Bắc Minh cười giễu cợt: “Vậy tôi hỏi ông, đảo Rùa có bất kỳ quy định nào ngăn cấm võ giả đột phá trên quảng trường này không?”
“Cái này…”
Hoàng Minh Phong ngập ngừng.
Diệp Bắc Minh rống lên một tiếng: “Đừng do dự nữa, trả lời tôi!”
Toàn trường lặng ngắt như tờ!
Mọi người ngơ ngác nhìn hướng Diệp Bắc Minh, thầm nghĩ tên nhóc này cũng quá hung dữ rồi, vậy mà dám quát mắng cả người bảo vệ đảo Rùa!
Hoàng Minh Phong mặt đầy phẫn nộ, tên tiểu súc sinh này dựa vào đâu mà trách mắng ông ta như vậy: “Diệp Bắc Minh, đảo Rùa quả thực không có quy định rõ ràng, nhưng đại hội Thiên Đan sắp bắt đầu rồi!”
“Một mình cậu chiếm dụng quảng trường…”
Diệp Bắc Minh trực tiếp ngắt lời ông ta: “Nếu đã không có quy định, vậy tôi sai ở đâu?”
“Vấn đề thứ hai!”
“Đại hội Thiên Đan có quy định rõ ràng cấm võ giả ngồi thiền trên quảng trường khi đại hội khai mạc không?"
“Nếu như ngồi thiền ở quảng trường thì người bảo vệ phải thô bạo xua đuổi họ ra ngoài sao?”
Nói xong lại đảo mắt nhìn về phía tám người bảo vệ còn lại: “Các người cũng có thể cùng nhau suy nghĩ xem, có quy định như vậy sao?"
“Cái này…”
Tám người bảo vệ còn lại cau mày lắc đầu.
Quả thực không có!
Hoàng Minh Phong nổi cơn tam bành: “Diệp Bắc Minh, cho dù không có…”
Diệp Bắc Minh lớn tiếng hét lên, lại một lần nữa ngắt lời ông ta: “Cho nên, Cổ Nhất Hàn đánh đuổi tôi, dùng thân phận người bảo vệ tổn thương tới những người bạn của tôi há không phải là mượn việc công báo thù tư sao?”
“Người bảo vệ đảo Rùa không tuân theo luật lệ, tôi giết ông ta thì sai ở đâu?”
Im lặng tới mức kim rơi cũng nghe thấy tiếng!
Nghẹn họng không nói lên lời!
Mí mắt mọi người điên cuồng giật giật, mấp máy môi: “Trời ạ… tên nhóc này giết người bảo vệ đảo Rùa ngay trước mặt mọi người sao còn nói tới mức hắn ta mới là người chiếm lý vậy?”
“Ngươi đừng nói, còn thật sự không nên nói….”
Mọi người đều bần thần.
“Thằng nhóc này đang ngụy biện đó!”
Lục Thiêu xém chút nhảy dựng lên.
Bảo Kiếm Phong nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Con có thể bới móc hắn sao? Ít nhất trên lý thuyết đúng là vậy!”
“Xem ra lão phu đã đánh giá thấp thằng nhóc này rồi”.
“Cái này…”
Đầu óc Lục Thiêu có chút trống rỗng.
Như vậy còn không sai sao?
“Không đáp lời được nữa phải không?”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Minh Phong, từng bước ép sát tới: “Bây giờ ông trả lời tôi!”
“Ông giúp một người vệ bóp méo quy định nói chuyện, là có mục đích gì?”
“Hoặc là nói, ông cũng chuẩn bị nối bước ông ta?”
Vừa nói anh vừa đi về phía Hoàng Minh Phong!
Ngạo nghễ ngất trời!
“Cậu!”
Hoàng Minh Phong mấy lần bị cắt ngang đã tức đến nổ phổi, nhưng chỉ có thể trợn mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh giận dữ hét lên: “Cậu cái gì mà cậu? Trả lời tôi!”
“Là có hay không!”
“Phải!! Thì đã thế nào?”
Hoàng Minh Phong đã hoàn toàn không nhẫn nhịn được nữa, hai mắt đỏ ngày gầm lên: “Mẹ nó! Thứ tạp chủng, đừng tưởng rằng mày dùng Quy Linh Đan xong, đột phá lên một cảnh giới lớn liền cả gan hỗn xược ở đây!”
“Hôm nay lão phu không làm người bảo vệ của đảo Rùa nữa, cũng phải bóp chết tiểu súc sinh như vậy tại đây!”
Bảo Kiếm Phong lắc đầu: “Xong rồi, Hoàng Minh Phong mắc câu rồi!”
Lục Thiêu cau mày: “Bảo lão, cho dù Hoàng Minh Phong nói ra lời trong lòng thì đã sao, thằng nhóc này còn dám ra tay…”
Câu này còn chưa nói xong!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh đã nhếch lên ý cười quái dị: "Đây chính câu mà tôi chờ nãy giờ”.
Thân hình anh lóe lên.
Sải một bước đã xuất hiện trước mặt Hoàng Minh Phong, hơi thở thuộc cảnh giới Nhập Đạo hoàn toàn bộc lộ ra ngoài.
Suốt một ngày Diệp Bắc Minh đã hoàn toàn luyện hóa được sức mạnh từ Quy Linh Đan, cảnh giới cũng từ Thần Quân nhảy vọt lên Nhập Đạo đỉnh phong, con đường mà anh bước đi chính là đạo vô địch!
Khí thế của một quyền dồn nèn tới cực điểm!
Mang theo tiếng rồng ngâm lao về phía Hoàng Minh Phong!
“Tiểu súc sinh, chết đi cho lão phu!”
Hoàng Minh Phong tức giận đến mức cả gương mặt già nua vặn vẹo, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy.
Nhấc tay tung ra một quyền về Diệp Bắc Minh!
Bùm!
Nắm đấm của hai người va chạm vào nhau, tại khoảnh khắc vừa tiếp xúc, Hoàng Minh Phong liền biết cánh tay này của mình phải phế rồi!
Ông ta chỉ cảm thấy một sức mạnh mang tính hủy diệt cực mạnh rót thẳng vào từng bó cơ trên tay, mỗi một tấc xương thịt chớp mắt đều nổ tung!
"Không thể nào… mày không phải cảnh giới Nhập Đạo… mày cũng là Đạo Tổ…”
Còn chưa dứt câu.
Năm ngón tay từ trên không trung ụp xuống, rơi xuống đỉnh đầu của Hoàng Minh Phong!
Mọi thứ diễn ra quá nhanh!
Hoàng Minh Phong còn chưa kịp phản ứng lại.
Xương đầu nổ tung tại chỗ, thân thể như tấm rẻ rách rơi thẳng xuống đất!
“Làm sao có thể!”
Toàn bộ quảng trường như vỡ òa!
“Hắn giết chết một Đạo Tổ đỉnh phong như Hoàng Minh Phong rồi?”
Lục Thiêu kinh hãi, cả người như tắm trong mồ hôi lạnh, con ngươi xém chút rớt ra ngoài.
“A!”
Sở Y Thủy vừa kinh ngạc vừa mừng vui, vội vàng che lại miệng nhỏ.
“Không đúng!”
Bảo Kiếm Phong gầm lên, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh truy hỏi: “Nhãi con, cậu căn bản không phải là mới bước vào cảnh giới Nhập Đạo, mà đã đột phá tới Đạo Tổ phải không?”
“Sức mạnh mà cậu phát huy ra vừa rồi căn bản không phải là thực lực của Đạo Tổ sở hữu được!”
“Nhóc con, cậu mà mà giả heo ăn thịt hổ! Thực lực chân chính của cậu nhất định phải nằm ở tầm Đạo Tổ đỉnh phong!”
Lời này vừa vang.
Toàn trường lại sôi trào.
“Trời đất ơi!”
Cả người Hứa Đại Niên đầm đìa mồ hôi.
Cậu ta không lâu trước đó còn cảnh cáo qua Diệp Bắc Minh! Nhóc con này… không, vị tiền bối này sẽ không ghi thù đó chứ?
Hàn Tử Chân và Hàn Tử Linh thì há hốc miệng, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ sùng bái!
“Hả? Cảnh giới Đạo Tổ?”
Hai người Lục Linh Nhi, Nghê Hoàng cũng sững sờ, ngỡ ngàng nhìn Hướng Ly Ly hỏi: “Cô Hướng, anh Diệp là cảnh giới Đạo Tổ sao?”
"Tôi...tôi cũng không biết".
Hướng Ly Ly cũng là một dáng vẻ mù mờ không hay.
Chỉ có Thiên Cơ lão nhân nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Ông ta có một đôi thiên nhãn, tất nhiên có thể nhìn ra được Diệp Bắc Minh căn bản không phải cảnh giới Đạo Tổ!
Mà là Nhập Đạo hàng thật giá thật!
Điều này so với việc Diệp Bắc Minh là cảnh giới Đạo Tổ càng khiến người ta mắt trợn mắt há mồm!
Diệp Bắc Minh cau mày, có chút thất vọng nhìn Bảo Kiếm Phong: “Haiz, vẫn là bị ông nhìn thấu rồi!”
“Nhóc con, cậu có thể giấu được người toàn thiên hạ nhưng duy chỉ có lão phu là không thể!”, Bảo Kiếm Phong hừ lạnh.
Diệp Bắc Minh lười phải giải thích với ông ta!
Anh quay người đi tới bên Thiên Cơ lão nhân, Hướng Ly Ly, Lục Linh Nhi và Nghê Hoàng, lấy ra vài viên đan dược đưa cho họ!
“Hiệu quả chữa lành của đan dược này không tồi, mọi người dùng trước để hồi phục vết thương đã!”
Bốn người một ngụm nuốt xuống đan dược rồi tự mình ngồi xuống trị thương!
Một lát sau, Thiên Cơ lão nhân thở dài một tiếng: “Đáng tiếc là ba người chúng ta đều bị thương, xem ra không thể tham gia đại hội Thiên Đan lần này nữa rồi”.
“Tiền bối, có cần điều kiện gì để tham gia đại hội Thiên Đan không?”, Diệp Bắc Minh hỏi.
Thiên Cơ lão nhân trầm ngâm một lúc nói: “Cậu Diệp, cậu cũng muốn tham gia đại hội Thiên Đan à?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không lẽ không được sao?”
võ giả xung quanh lại đứng hình!
Trời đất ạ!
Vừa giết chết hai người bảo vệ, còn muốn tham gia đại hội Thiên Đan?