Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Nhiễm Y như cảm ứng được gì đó: "Diệp công tử... tiểu Bạch đã ký khế ước với ta rồi!"

"Cái đó... nếu ta chết, nó cũng sẽ hồn phi phách tán!"

"Diệp công tử, hay là... ta... ta dẫn ngài đi tìm bảo vật?"

"Phía dưới ngọn núi này có một trận pháp cực lớn, chắc hẳn có một bí cảnh cực lớn ở đó!"

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên.

Nếu con Hư Không Miêu này có thể giúp anh tìm thêm nhiều bí cảnh!

Vậy dẫn theo Mặc Nhiễm Y, có vẻ cũng không tồi!

"Dẫn đường đi!"

"Vâng..."

Mặc Nhiễm Y nhút nhát đáp lại.

Sau đó cô ta quay người, đi về phía cái hốc mà Diệp Bắc Minh vừa nện một quyền ủi ra kia!

Đi được vài trăm mét, phía trước vẫn là đất đá sạt lở!

Diệp Bắc Minh không nói hai lời, lại tung quyền liên tiếp.

Đánh sâu xuống tận mấy nghìn mét dưới lòng đất, cuối cùng cũng thấy có năng lượng dao động ở phía trước!

Một trận pháp khổng lồ, bảo phủ toàn bộ không gian dưới lòng đất, diện tích rộng phải bằng cả trăm sân bóng!

Một quầng sáng màu máu hung tàn, cuồng bạo bao phủ bên ngoài trận pháp, quầng sáng lóe lên ầm ầm!

"Diệp công tử, chính là chỗ này!"

Mặc Nhiễm Y chỉ về phía trước: "Vừa nãy ta muốn giải trận pháp này, nhưng lại bị năng lượng bên trong đánh bật ra!"

"Làm sập cả nửa ngọn núi, trận pháp này mạnh lắm, bên trong chắc chắn có bảo vật!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Đi tới trước quầng sáng huyết sắc!

Anh nhấc tay, đánh ra một quyền!

Gào!

Huyết khí trong người sôi trào, một hư ảnh huyết long lao ra từ trong nắm đấm, hung hăng nện lên quầng sáng huyết sắc!

Ầm! Một tiếng nổ bùm vang lên, quầng sáng huyết sắc trở nên cuồng bạo hơn!

Một luồng huyết khí ngưng tụ, thế mà cũng hóa thành một con huyết long, lao thẳng về phía Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con, cẩn thận!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hô.

Một đạo hào quang phóng ra, chắn trước người Diệp Bắc Minh!

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh bị cuốn vào một cơn bão cấp hai mươi, sau đó bay ngược ra ngoài!

Xương ngực nát bẫy!

Anh hộc ra một ngụm máu, người đập mạnh xuống đất, ngất luôn!

"Diệp công tử!"

Mặc Nhiễm Y chạy tới.

Khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt, cô ta ôm lấy Diệp Bắc Minh, cúi đầu nhìn ngực anh, phần ngực đang be bét máu thịt!

"Đây... máu Hỗn Độn? Anh ta là thể chất Hỗn Độn!"

Mặc Nhiễm Y che miệng: "Máu Hỗn Độn cực kỳ quý giá, Hỗn Độn cốt tủy còn có thể tạo ra một thể chất Hỗn Độn mới!"

"Không được! Mặc Nhiễm Y, sao mày có thể lợi dụng lúc người ta gặp nạn chứ?"

Chỉ với một ý niệm.

Cô ta lấy ra mấy viên đan dược từ trong nhẫn trữ vật, rồi nhét vào miệng Diệp Bắc Minh!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, cô bé này không xấu đâu!"

"Không lợi dụng lúc người ta gặp nạn, được đấy!"

Diệp Bắc Minh thầm gật đầu, rồi mở mắt ra.

"Diệp công tử, tốt quá, anh không sao chứ?"

Mặc Nhiễm Y thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Bắc Minh lau sạch máu ở khóe miệng: "Tôi không sao, trận pháp này rất đặc biệt!"

"Bản thân nó thì không có sức công phá gì, nhưng nó sẽ trả lại toàn bộ lực đánh vào!"

"Cô đánh càng mạnh, lực lượng của nó lại càng mạnh!"

"Hả?"

Mặc Nhiễm Y há hốc miệng: "Cho nên... Diệp công tử, ban nãy ngài là bị quyền của mình đánh thành như này à?"

Diệp Bắc Minh sờ sờ mũi: "Hiểu như vậy cũng đúng!"

Mặc Nhiễm Y hỏi: "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Trận pháp này có giải được không?"

Diệp Bắc Minh cất bước, đi quanh trận pháp mấy vòng!

Thử thêm vài lần nữa, anh lắc đầu: "Không được, tuy tôi có tìm hiểu về trận pháp, nhưng tôi chưa gặp loại trận pháp này bao giờ, tôi cũng không biết ra tay từ đâu!"

"Nhóc con, trong số trăm vị sư phụ của cậu, chẳng phải có người tinh thông trận pháp sao?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ.

Anh giậm chân một cái.

"Đạo đài Luân Hồi, ra đây!"

Uỳnh!

Ngay giây sau, xung quanh dưới chân Diệp Bắc Minh hiện ra một đạo đài Luân Hồi khổng lồ!

Xung quanh đạo đài, có hơn trăm tấm bia mộ đỏ như máu!

Trong mỗi tấm bia mộ, đều nuôi dưỡng một đạo thần hồn!

"Phép tắc Luân Hồi... anh... anh là người tu luyện phép tắc Luân Hồi?" Khoảnh khắc trông thấy đạo đài Luân Hồi, Mặc Nhiễm Y trở nên kích động.

Cơ thể mềm mại cũng run run!

Cô ta bụm miệng, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kích động!

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không nhận ra sự bất thường của Mặc Nhiễm Y.

Anh nói với một tấm bia mộ trong số đó: "Sư phụ Thiên Cơ Tử, đồ nhi có việc cần ngài giúp!"

Một tấm bia mộ màu tươi trong số đó, lóe lên!

Bóng dáng một người phụ nữ trung niên xinh đẹp hiện lên từ trong tấm bia.

Đây chính là một trong số một trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh, Thiên Cơ Tử!

Bà ấy tinh thông trận pháp, phù văn, diễn toán thiên cơ!

"Minh Nhi, sao vậy? Gặp rắc rối à?"

Thiên Cơ Tử mỉm cười, thần hồn cực kỳ vững vàng.

Diệp Bắc Minh chỉ vào trận pháp phía trước: "Sư phụ, cái trận pháp này, đồ nhi không phá được!"

"Ngài có cách gì không?"

Thiên Cơ Tử tập trung nhìn sang trận pháp đằng trước, sau đó bà ấy ngoắc ngón tay với Diệp Bắc Minh: "Con, lại đây!"

"Sư phụ?"

Tuy có nghi hoặc, nhưng Diệp Bắc Minh vẫn đi qua.

Anh đi xuống đạo đài Luân Hồi, đến trước bia mộ.

Thiên Cơ Tử vỗ vào đầu Diệp Bắc Minh một cái!

"Trước kia ta bảo con chăm chỉ học trận pháp vào! Con cứ đòi học cái gì mà đạo tàn sát, kiếm đạo, đan đạo!"

"Giờ thì hay rồi? Gặp phải trận pháp khó, vẫn phải xin ta giúp đấy thôi!"

Thiên Cơ Tử cười lạnh hai tiếng, sau đó liếc mắt nhìn về phía bia mộ của các sư phụ khác như chủ nhân đạo tàn sát!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: "Sư phụ, người có cách phá không?"

"Trận pháp trong thiên hạ, trăm khoanh vẫn quanh một đốm!"

Thiên Cơ Tử chỉ vào đằng trước: "Đây là Thái Cực Trận, cương nhu dung hòa!"

"Không thể dùng ngoại lực cưỡng chế phá giả, vì lực dội lại sẽ gấp trăm lần!"

"Bất kể con công kích trận pháp này cỡ này, đều sẽ bị phản lực bật lại, đúng chứ?"

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Sư phụ, người nói đúng!"

"Nhưng có cách phá giải không ạ?"

Thiên Cơ Tử nói: "Con làm theo ta bảo!"

"Đến các vị trí Càn, Khảm, Ly, Chấn, mỗi chỗ bày một Tụ Linh trận pháp cỡ nhỏ!"

"Vâng!"

Diệp Bắc Minh lập tức làm theo.

Thiên Cơ Tử nói: "Khởi động các trận đó, rồi dẫn lực vào trong Thái Cực trận pháp!"

"Vâng!"

Diệp Bắc Minh tiếp tục làm theo.

Ngay khi bốn Tụ Linh trận pháp cỡ nhỏ khởi động, bốn luồng năng lượng cực nhỏ liền hòa vào Thái Cực Trận!

'Răng rắc'! Một tiếng giòn tan vang lên.

Quầng sáng huyết sắc ầm ầm nổ tung!

Ngay cả nền móng của trận đàn trên mặt đất cũng ầm ầm sụp đổ.

Quầng sáng huyết sắc biến mất!

"Vầy là phá được rồi?"

Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt, quả thực là dễ như trở bàn tay á!

Thiên Cơ Tử ngoắc ngoắc ngón tay: "Minh Nhi, lại đây!"

"Sư phụ..."

Diệp Bắc Minh đi sang.

Thiên Cơ Tử lại vỗ vào đầu Diệp Bắc Minh một cái: "Ngày xưa ta bảo con chăm chỉ học trận pháp vào, con không nghe!"

"Cái này gọi là dùng lực nhỏ thắng lực lớn, cái trận pháp Thái Cực này, chỉ cần phá vỡ cân bằng bên trong, nó sẽ tự tan rã!"

"Con mà cậy mạnh, trái lại sẽ làm mình bị thương!"

Diệp Bắc Minh chắp tay: "Sư phụ, đồ nhi hiểu rồi!"

"Được rồi, lần sau có việc gì cứ gọi ta." Thiên Cơ Tử bỏ lại một câu, thần hồn lại bay vào bia mộ huyết sắc.

Diệp Bắc Minh cất đạo đài Luân Hồi đi!

"Khè! Khè! Khè!"

Ngay khi Đạo đài Luân Hồi biến mất.

Hư Không Miêu trong lòng Mặc Nhiễm Y bỗng dựng hết lông lên!

Toàn thân run rẩy, nhe răng khè khu vực trung tâm trận pháp!

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mặc cô nương, nó sao vậy?"

Mặc Nhiễm Y mặt mày tái nhợt: "Diệp công tử... ngoài khả năng đánh hơi mùi bảo vật, tiểu Bạch còn có thể ngửi thấy mùi của tử vong..."

"Nơi này có nguy hiểm, cực kỳ cực kỳ nguy hiểm! Đi mau!"

Vừa dứt lời!

Xung quanh bỗng chìm vào bóng tối, giơ tay cũng không thấy năm ngón tay!

Chỗ trận pháp vừa bao trùm lúc nãy, lặng lẽ hiện ra một con mắt đỏ như máu!

Cùng lúc đó, nghĩa địa Hỗn Độn rung mạnh, Cửu U ở tầng hai kinh ngạc hô lên: "Khí tức của Thiên Ma Thần... chết tiệt! Tên kia, anh lại đụng phải rắc rối gì nữa vậy?"

Giây tiếp theo.

Cửu U chủ động lao ra, khoảnh khắc trông thấy con mắt đỏ kia!

"Chạy mau!"

Cửu U quay người, nắm lấy tay Diệp Bắc Minh, lao ra phía ngoài bóng tối!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK