Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 977: Hoa tộc, Thần Huyết

“Nếu em có được đủ thực lực, có thể mạnh mẽ đi đến thế giới Cao Võ thì sao?”

Thiên Nhận Băng biến sắc: “Tiểu sư đệ, em ngàn vạn lần không cần làm như vậy”.

“Em làm thế là hành vi nhập cư trái phép, một khi bị phát hiện”.

“Các thế lực ở thế giới Cao Võ đều có thể đuổi giết em vô điều kiện!”

“Cho dù có đuổi giết em vào vị diện cấp thấp cũng sẽ không có cấm chế gì cả, có thể trực tiếp đánh chết em!”

Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu.

Ngay sau đó.

“Nhị sư tỷ, vì sao nhà họ Diệp Thượng Cổ lại bị giết?”

“Diệp Phá Thiên rốt cuộc đã đắc tội ai?”

Thiên Nhận Băng trầm mặc.

Cô ấy nhíu chặt mày lại!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Sư tỷ, nhất định là chị có biết đúng không?”

“Chị...”

Thiên Nhận Băng vô cùng do dự.

Diệp Bắc Minh nhìn vào mắt Thiên Nhận Băng: “Sư tỷ, em là con cháu nhà họ Diệp!”

“Em phải biết rõ tất cả những chuyện này, mong sư tỷ nhất định phải nói cho em biết!”

Nhìn thấy Diệp Bắc Minh kiên trì như thế.

Cuối cùng Thiên Nhận Băng cũng mở miệng: “Không phải vấn đề của bản nhân Diệp Phá Thiên, là bởi vì...”

Cô ấy do dự mãi mới phun ra hai chữ: “Hoa tộc!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Hoa tộc?”

Thiên Nhận Băng gật đầu: “Không sai, Hoa tộc!”

“Thế giới Chân Võ có một đám người tu võ cực kỳ yêu nghiệt, tự xưng là Hoa tộc đến từ Côn Luân Hư”.

“Người tu võ của Hoa tộc có thiên phú rất khủng bố, đặc biệt lấy Diệp Phá Thiên của nhà họ Diệp cầm đầu!”

“Chỉ trong mấy trăm năm ngắn ngủi đã vượt qua đa số người tu võ ở thế giới Cao Võ rồi!”

“Không chỉ như thế, ngay cả chủng tộc có huyết mạch Thiên Thần như bọn chị ở thế giới Cao Võ, thiên phú tu võ đều thua kém người tu võ của Hoa tộc!”

“Rất nhiều người tu võ của Hoa tộc gia nhập học viện Giám Sát, tiến vào top 1000 trong bảng xếp hạng của học viện!”

“Hoa tộc gần như chiếm cứ một phần ba!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Hoa tộc có thiên phú tu võ mạnh như như vậy sao?”

Thiên Nhận Băng gật đầu: “Người của Hoa tộc rất chăm chỉ, hơn nữa còn có ý chí kiên định”.

“Bọn họ rất thích hợp tu võ, ngay cả con cháu của huyết mạch Thần tộc cũng thua kém người của Hoa tộc!”

“Vì thế người có được huyết mạch Thần tộc bắt đầu chèn ép Hoa tộc!”

“Bọn họ nói huyết mạch Hoa tộc thấp kém, là chủng tộc mang theo nguyên tội!”

“Hơn nữa lúc ấy Diệp Phá Thiên gia nhập học viện Giám Sát, tính cách quá mạnh mẽ...”

“Đột nhiên có một ngày học viện Giám Sát truyền tin tức, Diệp Phá Thiên trộm bảo vật của học viện Giám Sát!”

“Sau đó Diệp Phá Thiên liền bị đuổi giết”.

“Những người tu võ khác của nhà họ Diệp và Hoa tộc cũng bị con cháu Thần Huyết chèn ép!”

“Dưới sự áp lực mà con cháu Thần Huyết tạo ra, các đệ tử Hoa tộc ở học viện Giám Sát đều bị giết...”

Nói tới đây, Thiên Nhận Băng tạm dừng một chút: “Tất cả người của Hoa tộc đều bị chém đầu công khai!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh biến sắc.

Một ngọn lửa giận phun ra ào ào!

Trong phút chốc, bốn hư ảnh rồng đột nhiên hiện ra sau lưng anh!

Một luồng sát khí khủng bố thổi đến!

Ngay sau đó, cả bầu trời ngục giam Trấn Hồn đều rơi vào một mảnh đêm tối!

“Cho dù Diệp Phá Thiên thật sự trộm bảo vật, cũng không thể giết hết tất cả người của Hoa tộc chứ?”

Diệp Bắc Minh vô cùng kích động giận dữ!

Thiên Nhận Băng tiếp tục nói: “Sau khi Diệp Phá Thiên biết được việc này thì cực kỳ giận dữ!”

“Ông ta đã dẫn theo mấy trăm vị cường giả đi tìm con cháu Thần Huyết để đòi lại công bằng, nhưng lại bị các thế lực lớn hợp tác ngăn lại!”

“Sau một trận chiến, gần như tất cả đều ngã xuống”.

“Về sau con cháu Thần Huyết lại bắt tay nhau đánh nát thế giới Chân Võ...”

“Long mạch núi Côn Luân mà nhiều thế hệ Hoa tộc sinh sống cũng bị chặt đứt!”

“Từ đó về sau lúc sau, núi Côn Luân hóa thành Côn Luân Hư!”

“Hoa tộc lại không thể được nhìn thấy ánh mặt trời nữa, cả đời sinh sống ở một góc hẻo lánh của đại lục Chân Võ, tự sinh tự diệt!”

“Long Quốc bây giờ chính là đời sau của Hoa tộc lúc trước”.

Thiên Nhận Băng nói liền một mạch.

“Đậu má!”

Diệp Bắc Minh nổi đầy gân xanh!

Sỉ nhục!

Hoa tộc lại bị chèn ép như vậy?

Núi Côn Luân còn bị chặt đứt!

Long mạch đoạn tuyệt?

Anh là con cháu Hoa tộc, sao có thể chịu để tổ tiên phải chịu loại nhục nhã này được!

“Mẹ nó chứ!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ như máu: “Sư tỷ, những gì mà chị nói đều là thật sao?”

Thiên Nhận Băng thở dài một hơi: “Tiểu sư đệ, việc này căn bản chả là bí mật gì cả”.

“Một người bình thường ở thế giới Cao Võ cũng biết, bọn họ căn bản không sợ chuyện này truyền ra”.

Diệp Bắc Minh hoàn toàn nổi giận: “Vậy mà lại không thèm che giấu chút nào?”

Thiên Nhận Băng lắc đầu: “Chủng tộc Thần Huyết luôn luôn cao ngạo, không coi ai ra gì”.

“Căn bản khinh thường che dấu...”

Đột nhiên.
Chương 978: Gia tộc Thiên Nhận cấu kết với Hoa tộc

Một miếng ngọc bội trên cổ Thiên Nhận Băng lóe ra hào quang!

Cô ấy lập tức thay đổi sắc mặt: “Tiểu sư đệ, chị đã ở đây lâu lắm rồi, chị phải đi đây”.

Sau khi bỏ lại một câu, Thiên Nhận Băng vội vã rời đi.

...

Cùng lúc đó.

Thế giới Cao Võ, sâu trong nhà họ Lâm.

Một lão gìa quỳ trên mặt đất!

“Dật Nhi đã chết!”

“Thánh kiếm cũng bị phá huỷ!”

“Hai cảnh giới Tôn Giả đi theo Dật Nhi, một người đã ngã xuống!”

“Lâm Phong Hoa, tên vô dụng này, ông làm cái gì vậy hả?”

Lão tổ nhà họ Lâm hung tợn rít gào.

Cuồng phong bốn phía bắt đầu khởi động, những tiếng gào khóc thảm thiết giống như là tận thế vậy!

Lâm Phong Hoa nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất: “Lão tổ, thật sự không thể trách chúng tôi được!”

“Chủ yếu là đột nhiên có một người tên là Thiên Nhận Băng xuất hiện, nếu không phải cô ta ra tay, chúng tôi đã sớm giết Diệp Bắc Minh rồi!”

“Nếu không Dật thiếu gia cũng sẽ không ngã xuống!”

Lão tổ nhà họ Lâm nâng tay túm lấy cổ họng Lâm Phong Hoa: “Nói, có chuyện gì?”

Cảm giác hít thở không thông đánh úp lại, Lâm Phong Hoa thống khổ mở miệng: “Lão tổ, tôi cũng không biết là có chuyện gì, ả đàn bà đó đột nhiên xuất hiện!”

“Nhưng hình như ả đàn bà này là sư tỷ của Diệp Bắc Minh!”

Nhà họ Lâm lão tổ nhíu mày: “Sư tỷ?”

Lâm Phong Hoa điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy, cô ta gọi Diệp Bắc Minh là tiểu sư đệ”.

Lão tổ nhà họ Lâm tiện tay ném Lâm Phong Hoa ra bên ngoài.

Ông ta chật vật ngã trên mặt đất, quay cuồng vài vòng rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất đi đến dưới chân lão tổ nhà họ Lâm, điên cuồng dập đầu: “Lão tổ tha mạng, lão tổ tha mạng!”

“Cho ông một tiếng, hãy điều tra rõ xem đây là chuyện gì!”

Lão tổ nhà họ Lâm đá bay Lâm Phong Hoa ra: “Nếu không tra được thì mang đầu tới gặp tôi!”

Một tiếng sau.

Lâm Phong Hoa kích động chạy về: “Lão tổ, tôi tra được rồi”.

“Sáu năm trước, Thiên Nhận Băng này lại rời khỏi thế giới Cao Võ, đến Côn Luân Hư học nghệ!”

Lão tổ nhà họ Lâm sửng sốt: “Côn Luân Hư?”

Đôi mắt ông ta chợt ngưng tụ: “Ông nói là Côn Luân Hư mà Hoa tộc ở?”

“Đúng là!”

Lâm Phong Hoa gật đầu.

Đột nhiên.

Lão tổ nhà họ Lâm nhe răng cười: “Ha ha ha, Thiên Nhận Băng, cô phá hỏng chuyện tốt của lão phu thì cũng đừng trách tôi không khách khí”.

“Truyền tin tức ra, gia tộc Thiên Nhận cấu kết với Hoa tộc!”

“Sáu năm trước Thiên Nhận Băng đến Côn Luân Hư học tập vũ kỹ Hoa tộc, đó là chứng cứ!”

Lâm Phong Hoa ngây người: “Lão tổ, nếu tin tức này mà truyền ra, chẳng phải gia tộc Thiên Nhận sẽ xong rồi sao?”

...

Diệp Bắc Minh đứng dậy, đi về phía cửa ngục giam Trấn Hồn.

Từ Nguyên trào phúng nở nụ cười: “Diệp Bắc Minh, tôi đã sớm nói rồi, huyết mạch Hoa tộc không được!”

“Chỉ có khi trở thành Long tộc mới có cơ hội tiến vào thế giới Cao Võ!”

Ầm!

Diệp Bắc Minh tung một quyền đánh Từ Nguyên thành mưa máu: “Ngay cả chủng tộc của mình mà ông còn khinh thường, ông không xứng sống!”

Từ Lâm và Từ Thành quá sợ hãi, xoay người bỏ chạy.

Một luồng kiếm khí màu đen xé rách không khí, đánh hai người nổ tung!

Sau đó anh xoay người tiến vào ngục giam Trấn Hồn.

Ánh mắt Diệp Tiêu Tiêu co rút lại một chút, đi theo phía sau.

Hai người đi vào chỗ sâu nhất.

Một cánh cửa đá khổng lồ lẳng lặng đứng ở trước mắt!

Rộng lớn, xa xưa, uy nghiêm!

Bên trên cửa đá có điêu khắc hoa văn chân long, còn có một cái ổ cắm chìa khóa!

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, cắm kiếm Đoạn Long vào ổ khoá kia.

Không có phản ứng gì!

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Sao lại thế này? Không thể mở ra?”

“Còn thiếu một thứ này nữa!”, Diệp Tiêu Tiêu tiến lên.

Cô ta lấy ra một cái lệnh bài hình rồng, đặt vào một cái khe trên cửa đá.

Ầm ầm ầm!

Cửa đá chấn động, ầm ầm mở ra.

Một giọng nói già nua vang lên: “Con cháu nhà họ Diệp cuối cùng cũng đến đây rồi...”

Diệp Tiêu Tiêu nấp ở phía sau Diệp Bắc Minh.

Lồng ngực gần như dán lên lưng Diệp Bắc Minh!

Khuôn mặt cô ta lập tức trắng bệch: “Cánh cửa đá này đã không được mở ra gần triệu năm rồi, vậy mà vẫn còn có người còn sống?”

“Rốt cuộc đó là người hay quỷ?”

Giọng nói của Diệp Tiêu Tiêu cũng đang run rẩy.

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc: “Diệp Phá Thiên? Ông không chết?"

“Là tôi”.

Giọng nói già nua truyền đến, chứng thực suy nghĩ của Diệp Bắc Minh.

“Tôi đã sớm ngã xuống, đây chỉ là một chút tàn hồn của tôi thôi”.

“Đời sau của tôi, vào đi”.

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Sau khi tự hỏi vài giây, anh mới bước từng bước vào bên trong bảo khố nhà họ Diệp.

“Ê...”

Diệp Tiêu Tiêu có chút sợ hãi.

Nhưng cô ta vẫn cắn răng đi theo.

Sau khi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp, Diệp Tiêu Tiêu phát hiện Diệp Bắc Minh đứng ở phía trước, vẫn không nhúc nhích.

Diệp Tiêu Tiêu vội vàng theo sau: “Diệp Bắc Minh, anh làm sao vậy...”

Cô ta còn chưa nói xong đã hoàn toàn ngừng thở.

Cả người cứ như hoá đá, nhìn về phía cảnh tượng trước mặt!

Thậm chí còn có ánh mắt khó tin, trên khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi!
Chương 979: Phần mộ của Hoa tộc

Đây đâu phải bảo khố nhà họ Diệp!

Mà là một phần mộ!

Nhìn qua một cái, chỗ nào cũng đều là bia mộ kéo dài không dứt.

“A!”

Diệp Tiêu Tiêu bịt chặt cái miệng nhỏ: “Rốt cuộc chuyện này là sao vậy?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được: “Nơi này không phải bảo khố nhà họ Diệp sao? Sao lại là một phần mộ vậy?”

Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Cậu có biết vì sao nơi này tên là ngục giam Trấn Hồn không?”

“Ngục giam Trấn Hồn?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt, sắc mặt biến đổi.

Lập tức phản ứng lại: “Ngục giam Trấn Hồn? Trấn hồn...”

“Trấn hồn của tiền bối Hoa tộc!”

Diệp Tiêu Tiêu rất thông minh, trong nháy mắt đã phản ứng lại: “Hả? Chẳng lẽ những người chôn ở chỗ này đều...”

Diệp Phá Thiên gật đầu: “Không sai!”

“Bọn họ có người là huynh đệ kề vai chiến đấu cùng tôi, cũng có những người tôi chưa bao giờ gặp mặt!”

“Nhưng đều không ngoại lệ, bọn họ đều đến từ Hoa tộc!”

“Trên người chảy dòng máu giống như chúng ta!”

“Chỉ tiếc tất cả bọn họ đều bị sát hại...”

Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ.

Phần mộ phía trước quá rậm rạp, nhìn mãi không thấy điểm cuối!

Ban đầu lúc nghe được chuyện của Hoa tộc từ nhị sư tỷ.

Diệp Bắc Minh đã cảm thấy vô cùng giận dữ!

Giờ phút này.

Nhìn thấy phần mộ dài vô biên!

Anh lại cảm thấy rung động và thương tiếc!

Nhiều cường giả Hoa tộc như vậy, thế mà tất cả đều ngã xuống?

Nếu bọn họ còn sống, Hoa tộc sẽ mạnh như thế nào chứ!

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Nếu nơi này là một phần mộ, vì sao bên ngoài lại đồn đãi nơi này là bảo khố nhà họ Diệp?”

Diệp Phá Thiên nói: “Cậu tới gần bia mộ nhìn xem”.

“Bia mộ?”

Diệp Bắc Minh tới gần một bia mộ.

Anh cúi đầu nhìn lại.

Không khỏi chấn động!

Bên trên bia mộ không chỉ khắc tên tuổi, lai lịch, gia tộc của chủ nhân ngôi mộ.

Vậy mà còn khắc chi chít những công pháp võ đạo!

“Đây là...”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh co rút lại một chút: “Thiên Phạm Long Ấn, võ kỹ cấp Đế!”

“Huyết Cuồng Đao Pháp, võ kỹ cấp Đế!”

“Truy Phong Trục Nhật Tiễn, võ kỹ cấp Đế!”

Thậm chí còn có: “Kinh Lôi Trảm, Lạc Nhạn Kiếm Pháp, Đằng Không Thuật, Thương Long Kính...”

“Bất Diệt Kim Thân Quyết, Long Đế Quyết?”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh điên cuồng co rút lại: “Trời! Sao có thể!”

Những thứ này đều là công pháp bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mà!

Sao lại được khắc ở trên bia mộ?

“Tiểu tháp, đây là chuyện gì vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Bản tháp có thể thu nhận sử dụng công pháp của các thế giới, sau đó thưởng cho ký chủ công pháp thích hợp nhất!”

“Cho nên công pháp của Hoa tộc được ghi chép lại cũng là điều bình thường”.

Diệp Bắc Minh ngây người: “Cho nên thật ra đó đều là công pháp do tiền bối Hoa tộc sáng tạo ra?”

“Đúng vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.

Diệp Bắc Minh nhìn đống bia mộ dài dằng dặc, lập tức hiểu ra: “Khó trách nhà họ Từ coi nơi này là bảo khố nhà họ Diệp!”

“Đối với người tu võ mà nói, không có gì quý giá hơn công pháp!”

Đồng thời.

Diệp Bắc Minh cũng hiểu được vì sao Côn Luân Hư lại trở thành một vùng đất hạng ba!

Vì sao trên đại lục Chân Võ không còn một chỗ cắm dùi cho Hoa tộc!

Bởi vì tất cả tiền bối Hoa tộc đều đã ngã xuống.

Truyền thừa đoạn tuyệt!

Tất cả võ kỹ đều bị khắc lên trên bia mộ, người bên ngoài không biết.

Sao có thể truyền ra rộng rãi được?

Diệp Phá Thiên nói: “Diệp Bắc Minh, Diệp Tiêu Tiêu, nếu hai người đã đi vào nơi này”.

“Vậy tôi sẽ giao chuyện kế tiếp cho hai người!”

“Không thể để mọi người đổ máu rơi lệ nữa, mong hai người hãy kéo dài truyền thừa của Hoa tộc!”

Ngay sau đó.

Ầm!

Một màn làm cho người ta khiếp sợ xuất hiện, tất cả bia mộ ở đây lấp lóe lên giống như là đang hô hấp vậy!

Chiếu sáng cả thế giới ngầm như ban ngày!

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, hét lên với đống bia mộ ở đây: “Các vị tiền bối cứ yên tâm, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ để truyền thừa của mọi người được kéo dài mãi mãi!”

Trong phút chốc, tất cả bia mộ đồng thời sáng lên.

Tỏa ra ánh sáng chói lóa như mặt trời!

Sau một lát mới tắt.

Hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa!

Chỉ còn một cái bia mộ cuối cùng vẫn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Diệp Bắc Minh bước ra từng bước, đi đến trước mặt bia mộ này.

Đúng là phần mộ của Diệp Phá Thiên: “Chấp niệm cuối cùng của bọn họ cũng đã biến mất, Bắc Minh, dựa vào cậu đấy”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh có chút phức tạp: “Tổ tiên, vì sao thế lực của thế giới Cao Võ lại phải đuổi giết mọi người?”

Diệp Phá Thiên thở dài một tiếng: “Là do tôi quá ngây thơ, lại nghĩ có thể lấy lực lượng bản thân để tung hoành khắp nơi!”

“Bắc Minh, cậu phải nhớ kỹ, trước kia chưa có thực lực tuyệt đối, nhất định không được kích động như vậy”.

“Nếu không sẽ dẫn theo mọi người cùng nhau diệt vong!”
Chương 980: Ba thứ lấy từ chiến trường Thái Cổ

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Là do bọn họ ghen tị với thiên phú của Hoa tộc?”

Diệp Phá Thiên nói: “Đây chỉ là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác”.

“Nguyên nhân gì?”

Diệp Bắc Minh hỏi.

Diệp Phá Thiên nói: “Năm đó tôi tình cờ đi vào chiến trường Thái Cổ, sau đó đã mang ba thứ từ trong đó ra”.

“Chiến trường Thái Cổ?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến cái tên này.

Diệp Phá Thiên giải thích: “Thế giới Cao Võ đồn đãi đó là nơi chiến đấu của các vị thần Thái Cổ”.

“Trong số hai thứ đồ tôi mang ra khỏi đó, một cái chính là Long mạch đồ thế giới Tam Thiên!”

Diệp Bắc Minh chấn động: “Là thứ này sao?”

Anh khoát tay, Long mạch đồ thế giới Tam Thiên xuất hiện.

“Đúng là nó, không ngờ cậu đã lấy được”.

Diệp Phá Thiên khẳng định trả lời: “Nói như vậy, chắc cậu cũng lấy được cả tháp Càn Khôn Trấn Ngục rồi?”

Diệp Bắc Minh càng thêm kinh ngạc: “Tổ tiên, ông cũng biết tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”

Diệp Phá Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Hừ, thằng nhóc thối, đó chính là món đồ thứ hai mà tôi mang ra từ chiến trường Thái Cổ!”

Cái gì?

Diệp Bắc Minh hoàn toàn ngây người.

Tòa tháp này lại là do Diệp Phá Thiên mang ra từ chiến trường Thái Cổ.

Diệp Bắc Minh có chút khiếp sợ, lập tức truyền âm: “Tiểu tháp, hóa ra đây là thân thế của ông sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc: “Đúng vậy, cậu còn nhớ rõ những lời tôi nói với cậu trước kia không?”

“Sau một trận đại chiến, tất cả đều biến mất”.

“Chủ nhân đầu tiên của tôi cũng bởi vậy mà ngã xuống, nơi chiến đấu rất có thể chính là chiến trường Thái Cổ!”

Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu.

Diệp Phá Thiên tiếp tục nói: “Hai người là lượt thứ hai tiến vào nơi đây”.

Diệp Bắc Minh tò mò: “Người thứ nhất là ai?”

“Ông ta nói chính mình tên là Long Đế, tôi còn nhận ông ta làm đồ đệ”.

“Long Đế! Đậu má, lại là ông ta!”

Diệp Bắc Minh co rúm khóe miệng.

Diệp Phá Thiên nghi hoặc hỏi: “Sao vậy? Cậu từng gặp ông ta à?”

“Đâu chỉ là từng gặp...”

Diệp Bắc Minh kể lại mọi chuyện.

Cuối cùng anh đã hiểu được vì sao Long Đế muốn nhận mình làm đồ đệ, còn truyền cho mình tất cả mọi thứ vô điều kiện nữa.

Hóa ra Long Đế là đệ tử của tổ tiên Diệp Phá Thiên!

Tất cả đều có thể giải thích rõ ràng.

Ầm!

Lúc này, bia mộ của Diệp Phá Thiên trở nên ảm đạm: “Bắc Minh, tôi không còn nhiều thời gian nữa”.

“Đây là món đồ thứ ba mà tôi mang ra từ chiến trường Thái Cổ, hôm nay giao cho cậu”.

Vừa dứt lời, phần mộ của Diệp Phá Thiên nổ tung, một luồng ánh sáng vàng bay ra từ đó!

Sau khi vật ấy bay ra liền lơ lửng ở trước mặt Diệp Bắc Minh.

Không ngờ lại là một tờ giấy màu vàng.

Nó giống như được tạo ra từ vàng ròng, bên trên có khắc rất nhiều chữ cái.

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không hiểu một chữ nào cả!

“Đây là cái gì?”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc.

Diệp Phá Thiên quyết đoán trả lời: “Tôi cũng không biết”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Ông cũng không biết?”

Giọng nói của Diệp Phá Thiên vang lên: “Chữ cái ở phía trên rất cổ xưa, có lẽ là ngôn ngữ của thần”.

“Chiến trường Thái Cổ đã hoàn toàn sụp đổ, vạn vật đều bị phá hủy, không còn lại cái gì”.

“Tờ giấy vàng này là do tôi tìm được ở nơi sâu nhất trong chiến trường Thái Cổ, thế mà thứ này vẫn còn hoàn hảo không tổn hao gì, tuyệt đối không phải là một vật đơn giản”.

“Bây giờ tôi giao nó cho cậu”.

Diệp Bắc Minh cầm lấy tờ giấy vàng.

Vô cùng mềm mại, giống như không có sức nặng vậy!

“Tiểu tháp, ông có biết thứ này không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Có lẽ là biết, nhưng không nghĩ ra”.

“Ông nói vậy chẳng khác gì không trả lời”.

Diệp Bắc Minh than thở một câu, sau đó cất tờ giấy vàng đi.

Anh lại khó hiểu hỏi: “Tổ tiên, nếu vật ấy là do ông mang ra từ chiến trường Thái Cổ, chắc hẳn là vô cùng bí ẩn”.

“Vì sao lại bị các thế lực khác biết chứ?”

Nghe được lời này, Diệp Phá Thiên lại đột nhiên trầm mặc.

Một lúc lâu sau, ông ta mới khó khăn mở miệng: “Là người mà tôi yêu đã phản bội tôi”.

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc.

Diệp Phá Thiên thở dài: “Bà ta là con cháu chủng tộc Thần Huyết, nếu không phải do bà ta...”

“Quên đi, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chuyện cũ đã mai một theo gió”.

Diệp Phá Thiên buồn bã cười, không muốn nhiều lời nữa.

Diệp Bắc Minh cũng không tiện hỏi.

Anh nâng tay lấy kiếm Đoạn Long ra: “Tổ tiên, tôi dùng thanh kiếm này rất thuận tay, sau khi nó được tôi sửa chữa đã lại bị gãy...”

Diệp Phá Thiên sửng sốt, chợt nở nụ cười: “Gãy thì gãy đi”.

“Cứ để nó giống như cuộc đời tôi, để lại tiếc nuối không trọn vẹn đi”.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh dao động một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK