Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1336: Đầu hàng hay bị tiêu diệt?

Một luồng sức mạnh đáng sợ bao trùm lấy Sửu Long, thân thể nó dần dần mờ đi, sinh lực đang nhanh chóng biến mất!

Sửu Long vội vàng hét lớn: "Tôi đầu hàng, tôi lựa chọn đầu hàng!"

Diệp Bắc Minh cười chế giễu: "Bây giờ mới chịu đầu hàng? Đã muộn rồi!"

"Tiểu Tháp, nuốt chửng tất cả!"

Bùm!

Một luồng sức mạnh không thể ngăn cản ập đến, Sửu Long hoàn toàn hoảng sợ!

Rốt cuộc nó cũng biết Diệp Bắc Minh không phải nói đùa: "Thìn Long, giúp tôi nói chuyện đi!"

"Từ nay về sau, tôi hoàn toàn đầu hàng dưới thân người này!"

Sửu Long không ngừng thét lên, vô cùng hốt hoảng!

Giọng nói của Thìn Long vang lên: "Cậu Diệp, tha cho ông ta một lần đi!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm: "Loại long mạch không nghe lời này, cần nó có ích lợi gì chứ?"

"Để Tiểu Tháp cắn nuốt nó, còn có một chút tác dụng tốt với Tiểu Tháp!"

Anh thật sự muốn để tháp Càn Khôn Trấn Ngục nuốt chửng Sửu Long!

Thìn Long cũng hoảng sợ, ông ta còn tưởng rằng Diệp Bắc Minh đang diễn trò!

Hiện tại xem ra, Diệp Bắc Minh thật sự muốn giết người!

Vội vàng mở miệng: "Cậu Diệp, mười hai con giáp long mạch, thiếu một thứ cũng không được!"

"Nếu thiếu đi Sửu Long thì sẽ ảnh hưởng đến di tích Côn Luân Thượng Cổ!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Một ý nghĩ nảy sinh trong đầu!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngừng cắn nuốt!

Một giọng nói lạnh như băng vang lên: "Sửu Long đúng không? Ông biết nên làm như thế nào rồi chứ?"

Sửu Long nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.

Thân hình ban đầu gần như ngưng tụ thành một khối thực chất màu vàng.

Lúc này, trở nên trong suốt, hư ảo!

Có thể tan rã bất cứ lúc nào!

"Thuộc hạ đã biết, bắt đầu từ hôm nay, cậu Diệp chính là chủ nhân của Sửu Long!"

Diệp Bắc Minh giơ tay lên nắm chặt, Sửu Long bị đưa vào trong di tích Côn Luân Thượng Cổ!

Đồng thời, tiến lên một bước, đuổi về hướng mà Cửu U Lôi Hỏa chạy trốn!

Vừa đuổi được mấy trăm mét.

Đùng!

Xung quanh đột nhiên xuất hiện hàng ngàn điện hồ, ngưng tụ thành một lồng giam sấm sét!

Diệp Bắc Minh dùng kiếm chém xuống, gầm lên một tiếng, lồng giam sấm sét bị xé nát!

Khì!

Thanh kiếm bị chặt đứt một nửa bất ngờ chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh từ phía sau!

Anh đột nhiên xoay người, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm về phía trước.

Một tiếng “đinh” vang lên rõ ràng, thanh kiếm bị chặt đứt một nửa xoay tròn 360 độ và bay ra ngoài!

Hoàn toàn chìm vào trong vách đá, rung chuyển kịch liệt!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay đè lên nửa thanh kiếm đã bị chặt đứt một nửa: "Đầu hàng hoặc bị tiêu diệt?"

Nửa thanh kiếm bị chặt đứt an tĩnh trở lại, kêu vù vù hai tiếng.

Lựa chọn đầu hàng!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên lắc lắc, nửa thanh kiếm bị chặt đứt rơi vào trong tay anh.

Kiếm Không Tên xuất hiện trong một bàn tay khác.

Điểm đứt gãy giữa hai thanh kiếm hoàn toàn ăn khớp với nhau!

"Quả nhiên là cùng một thanh kiếm!"

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, nhìn về phía một lỗ hổng: "Lỗ hổng này chắc hẳn là do nó nguyện ý muốn bị chặt đứt!"

"Ngoài trừ kiếm Càn Khôn Trấn Ngục thì thanh kiếm này là binh khí mạnh nhất mà tôi từng thấy!"

"Còn mạnh hơn cả Thần Ma Liêm Đao mấy phần, rốt cuộc là binh khí gì đã chặt đứt nó vậy?"

Đùng!

Diệp Bắc Minh còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, xung quanh lại có hàng ngàn điện hồ sáng lên!

Giữa các điện hồ còn có những tia lôi hỏa lập lòe!

Đồng thời lao về phía Diệp Bắc Minh, chặn hết tất cả đường lui của anh!

Kiếm khí kích động, chém ra một cách điên cuồng!

Nhưng sau khi một vòng điện hồ bị phá vỡ, một vòng điện hồ khác lại nhanh chóng được bổ sung, tập trung về phía Diệp Bắc Minh!

Một khi thân thể huyết nhục bị dính Cửu U Lôi Hỏa, chỉ sợ sẽ lập tức chết đột ngột!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Tiểu tử, đừng quên chính cậu cũng có dị hỏa!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Với một bàn tay, Huyền Minh Lãnh Hỏa xuất hiện!

Chân nguyên được truyền vào trong, Huyền Minh Lãnh Hỏa dâng trào, rơi về phía điện hồ.

Khoảnh khắc hai người tiếp xúc, tất cả điện hồ thật sự bị đông cứng lại!

Nơi vốn là một vùng sâu nham thạch rực lửa lập tức biến thành một thế giới băng thiên tuyết địa!

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Dị hỏa mạnh như vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: "Nói nhảm, dị hỏa sinh ra từ ngọn lửa nguyên thủy!"

"Trừ ngọn lửa nguyên thủy ra, nó là ngọn lửa đáng sợ nhất!"

"Hơn nữa dị hỏa tương sinh tương khắc, sau này cậu sẽ biết!"

"Bây giờ, hãy sử dụng Phần Thiên Chi Diễm đi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại nhắc nhở một câu.

Diệp Bắc Minh không chút do dự làm theo.

Phần Thiên Chi Diễm thổi quét ra ngoài!

Tất cả các điện hồ đang bị đông cứng lại nổ tung rồi biến mất!

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh nheo lại, dừng ở ngọn lửa màu tím đang nhảy lên.

Cửu U Lôi Hỏa!

Nó lóe lên mấy cái, xoay người chuẩn bị chạy trốn!

Diệp Bắc Minh giơ tay lên, hai loại dị hỏa hóa thành Chân Long, chặn đường đi của Cửu U Lôi Hỏa!

"Đầu hàng hay bị tiêu diệt?"

Cửu U Lôi Hỏa nhảy lên mấy cái, từ từ bình tĩnh lại!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, khởi động dị hỏa quyết!

Cửu U Lôi Hỏa chìm vào lòng bàn tay của anh, trong bàn tay đồng thời xuất hiện một ấn ký ngọn lửa hình lôi điện!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mỉm cười: "Tiểu tử, chúc mừng!"

"Mau dùng Cửu U Lôi Hỏa luyện kiếm đi, nói không chừng có thể chữa trị kiếm Không Tên!"

Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.

Lấy kiếm Không Tên và nửa thanh kiếm đứt gãy ra!

Đồng thời, khởi động Cửu U Lôi Hỏa đang dừng ở mặt trên!

Dưới sự rèn luyện của lôi hỏa, một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Chương 1337: Cô gái áo xanh

Kiếm Vô Danh và dấu vết rỉ sét trên nửa thanh kiếm gãy biến mất, biến thành một thanh bảo kiếm trong suốt giống như huyền băng!

Diệp Bắc Minh ngẩn ra: “Tiểu Tháp, thế này là thế nào?”

“Tại sao khí tàn sát trên kiếm Vô Danh lại biến mất rồi?”

Anh thích dùng kiếm Vô Danh.

Bởi vì khí tàn sát của nó!

Cực kỳ phù hợp với anh.

Hiện giờ, khí tàn sát biến mất theo vết rỉ sét của thanh kiếm.

Hóa thành một thanh kiếm Huyền Băng màu xanh lam!

Hơn nữa.

Thanh kiếm này có hình dạng dài mảnh, nhỏ nhắn, giống như kiếm của phái nữ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ: “Nhóc, tôi hiểu rồi!”

“Vết rỉ sét trên thân kiếm Vô Danh không phải rỉ sắt, mà là máu!”

“Máu?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Thanh kiếm này từng được dùng để giết thần!”

“Vết rỉ sắt là máu thần!”

“Khí tàn sát cậu cảm nhận được chính là khí tàn sát ẩn chứa trong máu thần, chứ không phải là của thanh kiếm này!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc!

Chỉ là khí tàn sát ẩn chứa trong máu mà lại kinh khủng đến thế sao?

Anh do dự.

Anh nắm chặt thanh kiếm, không kiềm được mà run rẩy!

Một sức mạnh khổng lồ ập tới, thấm vào tận xương tủy!

Đột nhiên, thanh kiếm phát ra khí lạnh!

Toàn bộ nham thạch nóng bỏng xung quanh Diệp Bắc Minh đều đông lại thành băng!

Hơi lạnh nhanh chóng lan ra phía ngoài!

Cùng lúc đó, người nhà họ Thôi canh giữ bên ngoài núi lửa.

Thôi Nghê Thường nôn nóng nhìn miệng núi!

Đột nhiên.

Con ngươi của Thôi Nghê Thường co lại, cô ta hoảng sợ chỉ vào miệng núi lửa: “Ông ơi, mọi người mau nhìn kìa!”

“Đó là cái gì vậy?”

Tất cả người nhà họ Thôi ngẩng đầu lên nhìn về phía miệng núi lửa.

Bọn họ há hốc mồm như nhìn thấy ma!

Ngọn núi lửa thế mà lại bị đóng băng, biến thành một thế giới bao phủ bởi băng tuyết!

Khí lạnh khủng khiếp tràn ra bên ngoài, bông tuyết bay lả tả giữa không khí nóng cháy!

“Có chuyện gì thế?”

Thôi Nhân Lôi run rẩy.

Ngay sau đó.

Một luồng sáng màu lam từ bên trong núi lửa phóng lên cao, xuyên thủng Thiên Uyên như một vì sao băng!

Cả thế giới Tam Thiên rung chuyển, giống như xảy ra một cơn động đất!

Vô số thế lực hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn trời!

“Chuyện gì thế?”

“Là phương hướng đại lục Thiên Uyên ở thế giới Cao Võ!”

“Một ngày trước, hình như có tai nạn nào đó xảy ra, có người phát hiện có thể tự do ra vào Thiên Uyên!”

“Đã có vài thế lực phái người đi vào để điều tra, chẳng lẽ bảo vật xuất hiện thật?”

“Dù là gì thì đi xem rồi tính sau!”

Hàng nghìn tông môn hay tin thì lập tức hành động, sợ tụt lại phía sau những người khác!

Lúc này, Giang Thục Nhiên đang định dẫn Sở Sở đi khỏi Thiên Uyên.

Một cột sáng màu xanh lam phóng lên cao!

Giang Thục Nhiên chấn động: “Chuyện gì vậy?”

Hơn mười ông lão cảnh giới Động Hư trở nên nghiêm túc: “Sức mạnh khủng khiếp quá, nó không thuộc về thế giới này!”

“Đi, đi xem!”

Giang Thục Nhiên nhảy lên, bay về phía cột sáng.

Cùng lúc đó, nhóm Vạn Tuyệt vừa mới đáp xuống thế giới Tam Thiên cũng cảm nhận được luồng hơi thở ấy.

“Hướng Thiên Uyên?”

Hai mắt Vạn Tuyệt sáng rực: “Lẽ nào ở đây có bảo vật xuất hiện?”

...

Sâu bên trong núi lửa.

Diệp Bắc Minh cầm bảo kiếm huyền băng, máu trong cơ thể gần như đóng băng!

Không chỉ thế, anh còn bị đóng băng, tạo thành lớp băng dày hơn mười mét, biến anh một bức bức tượng!

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt!

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Tiểu Tháp, có chuyện gì thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chưa kịp lên tiếng.

Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên trong đầu: “Cậu là người đánh thức bản tọa?”

Giọng phụ nữ!

Lạnh nhạt!

Ngạo mạn!

Không có cảm xúc!

“Ai đang nói đấy? Chẳng lẽ là thanh kiếm này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Là nghĩa địa của các đời ký chủ!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trước mắt nhoáng lên!

Anh đã xuất hiện ở lối vào của nghĩa địa.

Hiện giờ, cả nghĩa địa đều bị băng tuyết bao trùm!

Tất cả bia mộ đều đông đá, bị bao phủ bởi một lớp băng dày!

Bên cạnh bia mộ của Tuyệt Thế Thần Chủ, một cô gái áo xanh lạnh lùng đứng lơ lửng bên trên!

Dung nhan tuyệt mỹ!

Dáng người nóng bỏng!

Kết hợp với vẻ mặt cao ngạo, cô ta lạnh nhạt rủ mắt nhìn xuống Diệp Bắc Minh đứng ở lối vào của nghĩa địa: “Cảnh giới Chân Linh, sơ kỳ?”

“Người như cậu cũng xứng vào nơi này?”

“Cậu chết đi thì hơn!”

Nói xong, bảo kiếm Huyền Băng bay ra ngoài.

Kiếm rơi vào tay cô gái áo xanh, cô ta không hề nương tay, lập tức giơ kiếm lên chém!

Mục tiêu chính là đầu của Diệp Bắc Minh!

Lửa giận bùng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Cái quái gì vậy?”

“Tôi là chủ nhân của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, là chủ nhân của khu mộ này!”

“Nếu chọc giận tôi thì tôi đào mộ cô lên, khiến cô chết không có chỗ chôn!”

Cô gái áo xanh hừ lạnh: “Láo xược, cậu tự tìm cái chết!”

Kiếm trong tay cô ta chém ác hơn vài phần, kèm theo lực lượng cực hàn!

“Cút!”
Chương 1338: Cảm giác bị đánh bại thế nào?

Diệp Bắc Minh quát lên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, anh lập tức giơ kiếm chém!

‘Ầm’, một tiếng vang kinh thiên động địa, sóng xung kích khủng bố thổi quét qua cả nghĩa địa!

Diệp Bắc Minh bị hất hay ra ngoài, phun ra một ngụm máu!

Bỗng nhiên một giọng nói nghi ngờ vang lên bên tai: “Ơ? Cậu không chết?”

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ở trong tay cậu? Nói!”

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Bắc Minh móc một nắm đan dược ra nhét vào mồm: “Tao là bố mày!”

“Long Tổ, cho tao sức chiến đấu gấp mười lần!”

“Hôm nay, cho dù tao có phải lật tung khu mộ này lên thì cũng phải làm thịt con khốn này!”

Gào!

Chỉ trong nháy mắt, Huyết Long hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh!

Anh lau máu bên khóe miệng, tay nắm chặt kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Xoạt!

Diệp Bắc Minh chém một nhát kiếm, kèm theo đó là một luồng kiếm khí đỏ như máu, tức khắc chiếu sáng của nghĩa địa!

Băng tuyết xung quanh đều tan chảy, cuối cùng cô gái áo xanh cũng không duy trì được vẻ mặt bình tĩnh!

Cô ta giơ kiếm lên đỡ đòn!

Rầm!

Cô gái áo xanh bị đánh bay ra ngoài, kiếm Huyền Băng cũng tuột khỏi tay, cô ta đâm vào một bia mộ!

“Cậu…”

Cuối cùng sắc mặt của cô gái áo xanh cũng thay đổi, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt khó tin!

Cho dù cô ta chỉ còn lại một thần hồn thì cũng không thể bị con kiến mới ở cảnh giới Chân Linh đánh bại được!

“Giết!”

Mặt Diệp Bắc Minh nặng như chì, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại bùng nổ sức mạnh, chém thần hồn của cô gái áo xanh!

Đột nhiên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, khoan đã!”

Diệp Bắc Minh dừng lại: “Tiểu Tháp, tại sao vừa rồi ông không xuất hiện?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Cậu sẽ biết ngay thôi!”

“Băng Phách, cảm giác bị đánh bại thế nào?”

Hiển nhiên tháp Càn Khôn Trấn Ngục đang nói chuyện với cô gái áo xanh: “Bản tháp biết tính cô kiêu căng, cho dù bản tháp xuất hiện, cô cũng sẽ không phục tên nhóc Diệp Bắc Minh này!”

“Bây giờ bị cậu ta đánh bại, cô chịu phục chưa?”

Băng Phách nhìn về phía Diệp Bắc Minh, giọng nói vẫn rất lạnh nhạt: “Thế nên cậu ta là ký chủ mới mà ông tìm à?”

“Sai rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửa lại: “Là chủ nhân!”

“Cái gì?”

Băng Phách chấn động: “Sao có thể thế được?”

“Một thằng nhãi cảnh giới Chân Linh sao có thể là chủ nhân của ông?”

“Tháp Hồn, ông điên rồi!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: “Cảnh giới Chân Linh thì sao? Chẳng phải cô cũng không phải đối thủ của cậu ta sao?”

“Ông!”

Băng Phách sầm mặt.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Chủ nhân, có câu hỏi gì cậu có thể hỏi cô ta”.

Diệp Bắc Minh nhướng mày, lạnh lùng nhìn thần hồn của Băng Phách: “Cô là ai?”

Băng Phách nở nụ cười ngạo nghễ: “Tôi là thần!”

Diệp Bắc Minh chém một nhát, Huyết Long đè ép: “Cô tỏ ra kiêu căng cái gì chứ? Nói năng tử tế cho tôi!”

Huyết Long nghiền áp, Băng Phăng không chống lại được.

Cô ta chật vật ngã xuống đất, bóng dáng trở nên hư ảo hơn!

Diệp Bắc Minh vẫn không định dừng lại, kiếm khí đỏ tươi bộc phát!

Con ngươi của Băng Phách co lại.

Nếu trúng nhát kiếm này thì cô ta chắc chắn sẽ chết!

“Khoan đã! Tôi không nói dối, tôi thật sự là thần!”

“Dù bây giờ chỉ còn lại một thần hồn, trước đây tôi cũng từng là thần! Việc này tôi không lừa cậu!”

Băng Phách nói liền tù tì.

Có thể thấy cô ta thật sự sợ hãi!

Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Nếu cô là thần thì tại sao lại chết?”

Ánh mắt Băng Phách trở nên lạnh lùng: “Thần linh cũng sẽ chết đi, hơn nữa thần không phải vô địch!”

Cô ta nhếch miệng cười trào phúng: “Ít nhất, bây giờ cậu có thể đánh bại tôi, chẳng phải thế sao?”

“Cảm giác thắng được thần linh thế nào?”

Chát!

Diệp Bắc Minh thẳng tay cho cô ta một bạt tai: “Bớt móc mỉa lại!”

“Cậu!”

Băng Phách xấu hổ và tức giận tột độ, trong lòng cảm thấy cực kỳ uất ức!

“Chàng trai, cậu đối xử với tôi thế này, không sợ một ngày nào đó tôi khôi phục thực lực ư?”

Diệp Bắc Minh cười nhạt, lắc đầu nói: “Xem ra cô còn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình!”

“Cô đã chết rồi, chỉ còn lại một thần hồn!”

“Cô thình lình xuất hiện, có lẽ là có chuyện gì cần nhờ tôi đúng không?”

“Thế mà cứ ra vẻ ngạo mạn cao quý lắm, rốt cuộc cô đang ngạo mạn về cái gì?”

“Muốn nhờ tôi làm việc thì ăn nói cho tử tế!”

“Ít nhất cũng bỏ cái vẻ cao ngạo của cô đi trước đã, hiểu chưa?”

Băng Phách im lặng!

Cô ta nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh!

Người thanh niên trước mắt thông minh và khôn khéo hơn cô ta dự kiến!

“Chàng trai, cậu rất thông minh!”

Sau đó, Băng Phách nói: “Quả thực bổn tọa có chuyện muốn nhờ cậu!”

Diệp Bắc Minh bình tĩnh đáp lại: “Nói đi xem nào!”

Bách Phách hít sâu một hơi: “Tôi đến từ Thần Giới, là…”
Chương 1339: Mấy ngàn tông môn tề tựu

“Dừng lại!”

Diệp Bắc Minh thẳng thừng ngắt lời cô ta: “Thứ nhất, ta không hề hứng thú chút nào về lai lịch của cô!”

“Thứ hai, cô chỉ cần nói cho ta biết cô muốn ta làm gì!”

“Thứ ba, cô có thể làm gì cho ta? Cho ta được lợi lộc gì?”

Diệp Bắc Minh nói xong, Băng Phách lại không hề nổi nóng.

Đôi mắt đẹp của cô ta còn ánh lên vẻ tán thưởng: “Hay lắm, bản tọa cũng không thích nói nhảm!”

“Cậu cũng thấy rồi đấy, mặc dù thần hồn của bản tọa ở trong nghĩa địa này!”

“Nhưng nhìn từ một góc độ khác thì là bản tọa bị giam ở đây!”

“Cho nên, tôi cần cậu đủ mạnh để mở được nghĩa địa này ra!”

“Cậu chỉ cần thả thần hồn của bản tọa ra ngoài là được, ngoài chuyện này ra, cậu không cần làm gì khác nữa!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vậy tôi được lợi lộc gì?”

Băng Phách cười: “Kiếm khí của nhát kiếm vừa rồi của cậu đúng là rất mạnh!”

“Nhưng vẫn chưa phải giới hạn cao nhất mà cậu có thể phát huy được!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nghĩa là sao?”

Anh không bảo Tiểu Tháp hỗ trợ.

Long Tổ cũng không nhúng tay!

Nhưng nhát kiếm vừa rồi chắc chắn là nhát kiếm mạnh nhất của anh!

Nét mặt Băng Phách ngập tràn tự tin: “Tôi có thể giúp cậu mạnh hơn cho dù cảnh giới của cậu không thay đổi!”

“Chẳng hạn như nhát kiếm vừa rồi cậu chém tôi, nếu như có sự chỉ bảo của tôi!”

“Chắc chắn thần hồn của tôi sẽ bị cậu chém chết!”

Diệp Bắc Minh thấy khá hứng thú: “Tôi phải làm thế nào?”

Băng Phách thuận miệng đáp: “Điều động chân nguyên đi vào từ mạch Thiên Tuyền, đi ra qua mạch Thiên Xung!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Vận hành chân nguyên như vậy chẳng khác nào khiến kinh mạch nghịch chuyển!”

“Cô muốn hại chết tôi à?”

Băng Phách cười khẩy: “Chàng trai trẻ, cậu đừng cứng nhắc như vậy!”

“Ai bảo cậu chân nguyên bắt buộc phải đi theo một chiều nhất định?”

“Bản tọa đã chỉ cách cho cậu biết rồi, tin hay không thì tùy cậu!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ một chút.

Anh vận hành chân nguyên trong cơ thể theo cách mà Băng Phách hướng dẫn!

Một giây sau, trán anh nổi gân xanh!

Nét mặt trở nên hung hãn!

Đồng thời, luồng khí quanh người bắt đầu ngưng tụ, khí thế không ngừng tăng vọt!

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, một vòng xoáy lớn màu đỏ màu hình thành!

Diệp Bắc Minh khiếp sợ nhận ra, dù không dựa vào bất kỳ vật ngoài thân nào, sức mạnh của anh vẫn tăng khoảng hai lần!

“Chớp thời cơ ngay lúc này, chém kiếm khí của cậu ra!”

“Được!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ một tiếng.

Năm ngón tay siết lại, chém kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuống!

Một luồng kiếm khí màu đỏ máu cao tới ngàn trượng bộc phát, chém sâu xuống nghĩa địa, tựa như một ngọn núi lửa đang phun trào!

Một tiếng “ầm” nổ vang trời!

Nghĩa địa rung chuyển, một vùng trận văn dưới mặt đất lóe lên rồi biến mất!

Băng Phách kinh ngạc: “Thiên phú của thằng nhóc này mạnh tới vậy sao? Chỉ thực hành một lần là đã học được rồi!”

Cô ta nhìn Diệp Bắc Minh: “Ngay cả mình năm xưa cũng phải mất tới bảy ngày mới học được chiêu này!”

“Sao thằng nhóc này lại làm được?”

Diệp Bắc Minh vui mừng ra mặt: “Quả nhiên sức mạnh đã tăng lên nhiều!”

“Còn cách gì khác nữa không?”

Băng Phách giần giật khóe môi: “Cậu học cho kỹ chiêu này đã rồi hẵng bàn tiếp!”

“Trong thực chiến, chắc chắn kẻ địch sẽ không cho cậu nhiều thời gian như vậy để chuẩn bị!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Giọng Băng Phách lại vang lên một lần nữa: “Hơn nữa, hình như bên ngoài có người tới!”

“Không chỉ một, hai người đâu mà là rất nhiều người...”

...

Bên ngoài ngọn núi lửa, mấy ngàn tông môn của thế giới Tam Thiên tề tựu về đây.

Động tĩnh quá lớn đã thu hút các tông môn hàng đầu của Nhân tộc như Thiên Đạo tông, Thiên Cực Môn, đảo Vô Cấu đến đây!

Trong Yêu tộc cũng có một số khuôn mặt quen thuộc với Diệp Bắc Minh.

Bọn Lý Thất Dạ, Dao Cơ, Vũ Thi Thiếp đứng bên phía thế lực Yêu tộc!

Đứng đằng trước bọn họ là mấy Yêu Vương cảnh giới Chúa Tể khí thế hùng hổ!

Người nhà họ Thôi sợ hãi co mình lại chung một chỗ.

Bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ được rằng sẽ thu hút nhiều thế lực khủng khiếp tới đây như vậy!

“Ông nội...”

Khuôn mặt xinh đẹp của Thôi Nghê Thường trắng bệch, cô ta trốn ra sau lưng Thôi Nhân Lôi!

Thôi Nhân Lôi hít sâu một hơi: “Đừng sợ, có ông nội đây rồi!”

Đột nhiên.

Một lão già của Thiên Đạo tông xuất hiện trước mặt Thôi Nhân Lôi.

Tiện tay giữ chặt cổ tay của Thôi Nhân Lôi!

Ầm!

Thôi Nhân Lôi bị ném mạnh ra ngoài, nện người xuống mặt đất!

Ông ta thê thảm hộc ra một búng máu, cố gắng gượng dậy nhiều lần mà không được!

“Ông nội!”

Thôi Nghê Thường chạy tới.

Lão già Thiên Đạo tông giậm chân một cái, một luồng khí mạnh mẽ áp xuống!

Thôi Nghê Thường quỳ phịch xuống đất, không thể đi tiếp bước nào nữa!

“Nghê Thường!”

Thôi Nhân Lôi giật mình la lên, một bàn chân đạp lên đầu ông ta!

Giọng nói lạnh lùng của lão già Thiên Đạo tông vang lên: “Mấy người là những người duy nhất ở đây ngay từ đầu!”

“Nói xem, rốt cuộc chỗ này đã xảy ra chuyện gì?”

“Nếu không con bé kia sẽ chết!”

Dứt lời, lão già Thiên Đạo tông đè tay xuống!
Chương 1340: Cửu U Lôi Hỏa

Thôi Nghê Thường hét lên thảm thiết, da thịt nổ tung!

Xương trắng đâm ra ngoài thịt, cắm xuống dưới đất, cô ta đau suýt ngất đi!

Bọn Giang Thục Nhiên, Sở Sở vừa chạy tới thì chứng kiến ngay cảnh này.

Sở Sở nhướng mày: “Làm vậy chẳng phải là ức hiếp người ta hay sao?”

Cô ấy đang định xông tới.

Giang Thục Nhiên ngăn cô ấy lại: “Cứ để đám người kia biết rõ tình hình đã rồi hẵng nói!”

Thôi Nhân Lôi không dám giấu giếm: “Ngọn núi lửa này là khu vực cấm của nhà họ Thôi chúng tôi!”

“Tổ tiên nhà họ Thôi chúng tôi từng kiểm soát Cửu U Lôi Hỏa, trở thành gia tộc đúc kiếm số một ở Thiên Uyên!”

“Sau khi tổ tiên vẫn lạc, Cửu U Lôi Hỏa bị phong ấn bên dưới ngọn núi lửa này!”

“Cách đây nửa ngày, sau khi cậu Diệp đi lên ngọn lửa này thì xảy ra chuyện như vậy, ngoài ra tôi không biết gì nữa hết!”

Lão già Thiên Đạo tông thở dồn dập, bóp cổ Thôi Nhân Lôi: “Ông nói gì cơ?”

“Cửu U Lôi Hỏa!”

“Dưới ngọn núi lửa này có Cửu U Lôi Hỏa?”

Đùng! Đùng! Đùng!

“Cửu U Lôi Hỏa? Không ngờ nơi đây lại có loại dị hỏa này!”

“Sức mạnh của dị hỏa rất kinh khủng, thậm chí có thể thiêu chết cả cảnh giới Động Hư!”

“Nếu như lấy được dị hỏa thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”

Người của mấy ngàn tông môn ở đây lập tức đỏ mắt!

Ai nấy đều kích động nhìn về phía lối đi lên ngọn núi lửa!

Xung quanh nhốn nháo ầm ĩ!

Còn cậu Diệp mà Thôi Nhân Lôi nói thì đều bị đám đông tự động bỏ qua!

Giang Thục Nhiên cũng kinh ngạc ra mặt: “Cửu U Lôi Hỏa? Mặc dù không lấy được thứ kia!”

“Nhưng nếu mang được Cửu U Lôi Hỏa về thì cũng coi như đã lập được công lớn rồi!”

Sở Sở giật mí mắt: “Chị Thục Nhiên, cậu Diệp đó có phải là anh ấy không?”

“Em bảo ai cơ? Diệp Bắc Minh?”

Giang Thục Nhiên sững sờ.

Một giây sau.

Một giọng nói lạnh lùng vọng ra từ trong ngọn núi lửa: “Thiên Đạo tông? Tôi không tìm tới gây phiền phức cho các người, các người lại tự vác xác tới tận cửa!”

Ầm!

Mọi người đổ dồn lại nhìn, trông thấy trên miệng ngọn núi lửa…

Có một thanh niên đeo mặt nạ màu tím chậm rãi bước ra.

“Là cậu!”

Lão già Thiên Đạo tông nheo mắt lại!

Bóng dáng của chàng thanh niên đó lóe lên rồi đáp xuống trước người lão già Thiên Đạo tông: “Ông dám động tới người của tôi à?”

Anh vung nắm đấm!

Huỵch!

Lão già Thiên Đạo tông bị đấm bay ra ngoài, hóa thành một làn sương máu trên không trung!

“Cậu!”

Người Thiên Đạo tông nhốn nháo xông tới bao vây Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không đếm xỉa tới người của Thiên Đạo tông.

Anh bước tới, đưa Thôi Nhân Lôi tới chỗ Thôi Nghê Thường.

Anh ném mấy viên đan dược cho họ: “Lo trị thương đi, những chuyện khác cứ để tôi!”

“Ngài là?”

Thôi Nhân Lôi hết sức ngạc nhiên, người thanh niên trước mặt ông ta là ai?

Cậu Diệp đi đâu rồi?

Người Lý Thất Dạ run lên: “Sao cậu ta lại ở đây?”

Một lão già Yêu tộc nhướng mày: “Thất Dạ, tôi cảm nhận được sự sợ hãi trên người cậu!”

“Người này là ai? Cậu sợ à?”

Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm người thanh niên bước ra từ ngọn núi lửa: “Thúc phụ, cậu ta là Diệp Càn Khôn!”

“Người đứng đầu Thiên Bảng, vị vua không ngai Diệp Càn Khôn!”

“Cậu ta còn là người đầu tiên leo lên thang trời, giết chết cảnh giới Chúa Tể như giết một con chó!”

“Gì cơ?”

Lão già Yêu tộc giật nảy mình, sao ông ta có thể chưa từng nghe danh kẻ này bao giờ cho được?

Quả là như sấm nổ bên tai!

Giang Thục Nhiên nhướng mày: “Sở Sở, xem ra em đoán sai rồi, không phải anh Diệp của em đâu!”

Đôi mắt đẹp của Sở Sở ánh lên niềm vui: “Đúng là không phải anh Diệp!”

Mấy ngàn tông môn đều đổ dồn vào nhìn Diệp Bắc Minh.

Bầu không khí xung quanh khá nặng nề!

“Tại sao cậu ta lại ở đây?”

“Lẽ nào động tĩnh vừa rồi là cậu ta gây ra ư?”

“Có phải Cửu U Lôi Hỏa đang trong tay cậu ta không?”

Đám đông bàn tán xôn xao.

Diệp Bắc Minh bực bội ngoáy lỗ tai: “Yên lặng chút đi!”

“Một nơi hẻo lánh như Thiên Uyên mà các người cũng mò tới được, sao các người giống chó thế?”

“Đánh hơi thấy là chạy tới ngay hả?”

Anh vừa nói dứt lời, xung quanh lập tức im bặt!

Cảm giác ngạt thở ập tới!

Mọi người nghẹn họng, trố mắt ra nhìn!

Thật ngang ngược!

Mấy ngàn tông môn ở đây gần như đại diện cho toàn bộ thế lực hàng đầu của thế giới Tam Thiên!

Vậy mà Diệp Càn Khôn dám bảo bọn họ là chó?

Sao anh dám!

Một lão già râu dê phi tới, bước ra khỏi đám đông: “Diệp Càn Khôn, cậu đang sỉ nhục Thiên Cực Môn đấy à?”

Hơi thở của cảnh giới Chúa Tể đỉnh phong bùng lên!

Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ là một tên rác rưởi thôi, có gì hay đâu mà sỉ nhục?”

“Cậu bảo tôi là rác rưởi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK