Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 538: Tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu

Diệp Bắc Minh trực tiếp thu vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đề phòng Vua tàn sát đổi ý: “Đúng rồi Sát sư phụ, những sư phụ khác đâu?”

“Đồ nhi cũng nhớ bọn họ muốn chết, con phải đi chào hỏi bọn họ”.

Vua tàn sát tức giận cười mắng: “Tên nhóc khốn nạn này, đừng tưởng rằng ông đây không biết con đang nghĩ cái gì!”

“Trừ ta ra, các sư phụ khác của con đều đã rời khỏi sơn cốc rồi”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Cái gì?”

“Rời đi rồi?”

“Vì sao?”

Vua tàn sát cười nói: “Còn không phải là do con sao, nếu không phải tên nhóc thối con, chúng ta còn không biết sẽ bị nhốt ở nơi chim không thèm ỉa này bao nhiêu năm nữa”.

Diệp Bắc Minh nghi hoặc : “Nhốt?”

Vua tàn sát gật đầu: “Không sai, năm đó 99 người chúng ta thua một cường giả, vì thế liền đi vào nơi này, trấn thủ nơi này!”

“Bây giờ phong ấn đã được giải trừ, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi”.

Diệp Bắc Minh sửng sốt, trong lòng vô cùng trống rỗng: “Các sư phụ khác đều đi rồi, Dược Vương sư phụ, Kiếm Thần sư phụ, Y Vương sư phụ, Giáo Phụ sư phụ...”

Anh vô cùng mất mát: “Sát sư phụ, người cũng muốn rời đi sao?”

Vua tàn sát thở dài một tiếng: “Đúng vậy, ta đã ở trong này lâu lắm rồi”.

“Đã đến lúc rời đi”.

“Bắc Minh, thành tựu lớn nhất của các sư phụ là dạy dỗ ra một đồ đệ tốt như con!”

Ông ta vừa dứt lời.

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: “Hừ!”

Các cô đưa hai tay chống nạnh: “Lần trước người cũng nói với bọn họ như vậy!”

Khuôn mặt già nua của Vua tàn sát đỏ lên: “Khụ khụ, Bắc Minh cũng đã trưởng thành, không có khả năng được các sư phụ các sư tỷ che chở cả đời được!”

“Chim ưng phải bay lên trời cao, trở thành diều hâu hùng bá một phương!”

“Hồ dữ phải về về núi rừng, trở thành vua của trăm loài thú!”

Diệp Bắc Minh còn đang vô cùng cảm động.

Vua tàn sát đã chuyển lời: “Tốc độ tu võ của con đã sắp vượt qua vi sư thời tuổi trẻ, ngay cả bộ dáng anh tuấn này cũng có một hai phần giống vi sư năm đó”.

Diệp Bắc Minh co rút khóe miệng!

Đậu má!

Ngài đúng là không biết xấu hổ!

Vua tàn sát thở dài: “Con đã lớn dần lên, mấy lão già chúng ta cũng không còn gì phải lo lắng, dù sao vi sư cũng phải rời khỏi nơi này”.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ ửng: “Sư phụ, có thể không đi không?”

Bây giờ ngoại trừ bố mẹ ra thì người thân thiết nhất của anh chính là các sư phụ, sư tỷ.

Khương Tử Cơ và Đạm Đài Yêu Yêu cũng đỏ mắt lên.

Vua tàn sát vỗ vỗ bả vai Diệp Bắc Minh: “Bắc Minh, thiên hạ to lớn, chẳng lẽ con không muốn ra bên ngoài thế giới nhìn xem sao?”

“Long Quốc quá nhỏ, không chứa được con rồng lớn như con!”

“Côn Lôn Hư cũng chỉ là một dòng sông nhỏ thôi, thế giới bên ngoài mới là sân khấu lớn thực sự!”

“Nếu có một ngày, mấy lão già chúng ta ở bên ngoài nghe được ba chữ “Diệp Bắc Minh”, chắc chắn sẽ kiêu ngạo nói cho người khác, đây là đồ nhi tốt của chúng ta!”

Vua tàn sát cả đời tu luyện đạo tàn sát!

Lạnh lùng vô tình!

Giờ phút này.

Ở sâu trong đôi mắt già nua lại có một vẻ dịu dàng thắm thiết.

Sống mũi Diệp Bắc Minh chua xót, rưng rưng nước mắt: “Sát sư phụ, đồ nhi đã biết”.

“Sẽ có một ngày nào đó, tên tuổi của Diệp Bắc Minh nhất định sẽ truyền khắp cả hoàng triều Đại Chu!”

Vua tàn sát sửng sốt: “Hoàng triều Đại Chu?”

Tiếp theo, ông ta ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, đồ nhi ngoan, một ngày nào đó con sẽ biết hoàng triều Đại Chi vẫn còn chưa tính là cái gì!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Vua tàn sát lắc đầu: “Quên đi, về sau con sẽ biết”.

“Lấy thiên phú của con, ngày này tuyệt đối sẽ không quá xa!”

Diệp Bắc Minh có chút đăm chiêu gật đầu: “Sát sư phụ, người có biết tung tích của mẹ con không?”

Anh có một loại trực giác, sư phụ của mình chắc chắn có biết mẹ mình.

Vua tàn sát trầm mặc một lát: “Ta biết, nhưng chúng ta đã đồng ý với một người về chuyện này, cho nên không thể nói cho con được”.

“Đáp án mà con muốn biết, tự con phải đi tìm!”

Điều khiến Vua tàn sát bất ngờ chính là.

Diệp Bắc Minh dứt khoát gật đầu: “Được, con biết rồi”.

Vua tàn sát kinh ngạc: “Con không hỏi tiếp à?”

Diệp Bắc Minh cười: “Con sẽ không khiến Sát sư phụ phải khó xử”.

Vua tàn sát vừa lòng gật đầu: “Đồ nhi ngoan!”

Diệp Bắc Minh biết, việc Sát sư phụ rời đi đã không thể thay đổi được, liền hỏi: “Sát sư phụ, con muốn biết lúc trước là ai phong ấn mọi người ở trong này?”

Vua tàn sát sửng sốt.

Đột nhiên.

Ông ta trầm mặc hồi lâu.

Sau đó mới phun ra một cái tên: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư?”

Vua tàn sát trả lời: “Đúng vậy, người đứng đầu Côn Lôn Hư!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Sát sư phụ, rốt cuộc người đứng đầu Côn Lôn Hư là ai?”

Vua tàn sát nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: “Một vị cường giả vô cùng đáng sợ, cho dù là vi sư cũng phải thấy không bằng!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư cường đại như vậy sao?”

“Đúng là rất mạnh”.

Vua tàn sát gật đầu.

Ánh mắt Diệp Bắc Minh không ngừng dao động: “Người đứng đầu Côn Lôn Hư lại có thể nhốt cả 99 sư phụ ở đây, chẳng phải thực lực nghịch thiên sao?”

Vua tàn sát lại lắc đầu: “Cũng không phải nghịch thiên, chúng ta bị người này hãm hại”.

“Hãm hại?”

Diệp Bắc Minh tò mò hỏi.

Vua tàn sát chủ thở dài một tiếng: “Chúng ta đánh cuộc thua người này, cho nên mới phải canh giữ ở đây”.

“Nếu không chỉ là Côn Lôn Hư, sao có thể nhốt được chúng ta?”

“Được rồi, bây giờ đã hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta đã có thể an tâm rời đi”.

Diệp Bắc Minh càng khó hiểu: “Nhiệm vụ?”

Vua tàn sát cười: “Bồi dưỡng ra người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo!”

Diệp Bắc Minh ngẩn ra.

Tiếp theo.

Anh giống như nghĩ tới cái gì, khóe miệng co rút: “Đậu má, theo ý của Sát sư phụ, không phải người đứng đầu Côn Lôn Hư tiếp theo chính là con chứ?”

“Không sai!”

Vua tàn sát cười tủm tỉm nhìn Diệp Bắc Minh.

Nhìn thế nào cũng thấy vừa lòng!

Diệp Bắc Minh còn muốn hỏi nữa, trong tay Vua tàn sát đột nhiên hiện ra một bảo thạch, lấp lánh hào quang.

Ông ta khẽ thay đổi sắc mặt: “Được rồi thằng nhóc thối, thời gian không còn nhiều lắm, ta phải đi đây”.

“Nếu còn vấn đề gì khác, đợi đến khi con nhìn thấy người đứng đầu Côn Lôn Hư có thể tự hỏi!”

Vèo!

Tiếp theo.

Vua tàn sát hóa thành một ánh hào quang đỏ như máu, bay lên không chạy mất hút.

“Sát sư phụ!”
Chương 539: Huyết Tổ đại nhân còn sống

Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, đáng tiếc bóng dáng Vua tàn sát đã sớm không thấy rồi.

Trên trời cao hàng chục ngàn mét, Vua tàn sát nhìn thoáng qua về hướng sơn cốc.

Trong đôi mắt già mua hiện ra vẻ lưu luyến: “Nhiều năm như vậy, đột nhiên phải rời đi, đúng là có chút không quen”.

Ông ta trầm mặc hồi lâu.

Mới thở dài một tiếng!

“Haiz, ta giết chóc cả đời, không sợ bất cứ thứ gì cả, vậy mà giờ phút này lại có vướng bận?”

“Ta còn có thể tiếp tục đi theo đạo tàn sát nữa không?”

“Nếu lúc này có thể báo thù thành công, có chết cũng không uổng!”

Nói xong câu đó, Vua tàn sát dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.

...

Trong nháy mắt Vua tàn sát rời đi.

Ở sâu trong một toà nhà cổ xưa nào đó trong Côn Lôn Hư.

Một lão già mở mắt ra, vẻ mặt không thể tin được: “99 khí tức kia đều đã biến mất, một người cuối cùng cũng đã đi rồi?”

“Ha ha ha ha ha!”

“Tốt quá, từ giờ trở đi, lão phu ngủ đông nhiều như vậy năm, cuối cùng đã có thể xuất quan rồi!”

...

Long Đường.

Một khí tức màu vàng phóng lên cao.

“Sao lại thế này?”

Vô số trưởng lão Long Đường đều kinh ngạc nhìn qua.

Chỉ thấy một ngọn núi trong cấm địa phía sau Long Đường vỡ ra, một bóng người bay ra khỏi đó: “Ha ha ha ha, có thể ra ngoài rồi, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi!”

“Ta đi đây!”

...

Giới phàm tục, Long Quốc, tổng đàn điện Huyết Hồn.

Từ khi điện chủ điện Huyết Hồn chiến tử, các đại huyết sứ người thì chết, người thì chạy.

Cả điện Huyết Hồn cộng lại cũng chỉ còn chưa đến năm mươi người.

Kéo dài hơi tàn!

“Báo!”

Một huyết sứ điện Huyết Hồn chạy tới, vô cùng chật vật.

Một lão già mở mắt ra: “Số 15, tình huống thế nào rồi?”

Huyết sứ số 15 nước mắt nước mũi giàn giụa: “Long Đô, Hương Đảo, Giang Nam, Trung Hải... Các phân đà khắp cả nước đều đã phản bội!”

“Sau khi bọn họ biết được điện chủ chết đã đều tự lập môn hộ!”

“Huyết sứ của chúng ta đến đó muốn chỉnh đốn thế lực, lại bị bọn họ giết!”

“Đại trưởng lão, vất vả lắm ta mới chạy về được!”

Huyết sứ số 15 xông lên trên, quỳ gối dưới chân đại trưởng lão: “Hu hu hu hu!”

“Đại trưởng lão, điện Huyết Hồn chúng ta xong rồi!”

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão trắng bệch: “Vì sao lại như vậy?”

“Điện Huyết Hồn đã có hơn một ngàn năm lịch sử, chẳng lẽ thật sự phải hoàn toàn diệt vong sao?”

Phụt!

Đột nhiên.

Một cơn đau đớn truyền đến từ bụng đại trưởng lão.

Trong tay huyết sứ số 15 xuất hiện một con dao găm, đâm vào trong ngực ông ta!

Đại trưởng lão tung một chưởng đánh bay Huyết sứ số 15, rít gào một tiếng: “Số 15, cậu muốn giết lão phu!”

“Phụt!”

Huyết sứ số 15 đứng lên, phun ra một ngụm máu tươi: “Ha ha ha, lão già kia, dù sao điện chủ đã chết”.

“Mấy lão già như ông còn kéo dài hơi tàn làm gì?”

“Tất cả mọi người xuất hiện đi!”

Tiếp theo.

Xung quanh đại điện, 30 người trẻ tuổi lao ra.

Ánh mắt bọn họ lạnh như băng, giống như một đám máy móc giết chóc vậy!

Khuôn mặt già nua của đại trưởng lão biến sắc, cảm giác được một sự nguy hiểm: “Mấy người là ai?”

Một người trẻ tuổi trong đó cười lạnh: “Tiểu đội Sát Thần, phụng lệnh của Sát Thần đại nhân đến diệt trừ dư nghiệt của điện Huyết Hồn!”

“Xem ra, nơi này chính là tổng bộ cuối cùng của điện Huyết Hồn”.

“Sau khi giết xong đám người này thì trở về báo cáo kết quả!”

Vèo!

29 người còn lại lập tức ra tay.

Cả tổng đàn điện Huyết Hồn truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết, đám dư nghiệt cuối cùng của điện Huyết Hồn trong nháy mắt đã chết hơn nửa!

Cuối cùng chỉ còn lại hai mươi mấy người và đại trưởng lão đứng cùng một chỗ.

Bọn họ vốn dĩ đang bị thương, căn bản không phải đối thủ của tiểu đội Sát Thần trạng thái toàn thịnh.

Ánh mắt đại trưởng lão như muốn nứt ra, rít gào: “Số 15, cậu phản bội điện Huyết Hồn, sẽ không chết tử tế được!”

Huyết sứ số 15 cười lạnh: “Đại trưởng lão, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi khuyên ông vẫn nên đầu hàng đi!”

“Sát Thần đại nhân đã hạ lệnh giết điện Huyết Hồn, người đầu hàng có lẽ sẽ có thể được chết nguyên vẹn!”

Đột nhiên.

Một giọng nói lạnh như băng truyền đến: “Ai dám giết người của điện Huyết Hồn? Chết đi!”

Ầm!

Một pho tượng màu đen trong đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn ầm ầm nổ tung.

Một lão già tóc tai bù xù đi ra từ giữa, sát khí ngập trời và huyết quang bắt đầu khởi động, khí tức khủng bố tràn ngập cả đại sảnh tổng đàn điện Huyết Hồn!

Đám người của tiểu đội Sát Thần biến sắc: “Đi!”

Lão già lạnh lùng cười: “Còn muốn chạy? Ha ha!”

Ông ta nhấc tay lên, áp chế về phía trước!

Ầm!

Ba mươi người của tiểu đội Sát Thần còn không kịp phản kháng, một cảm giác xé rách đã truyền đến, thân thể trực tiếp nổ tung.

Đại trưởng lão vô cùng mừng rỡ: “Ngài… ngài là Huyết Tổ đại nhân?”

Bịch bịch!

Ông ta trực tiếp quỳ rạp xuống đất.

Đại trưởng lão khóc lóc thảm thiết: “Huyết Tổ đại nhân, hoá ra là ngài còn sống!”

“Hu hu hu hu, cuối cùng ngài đã trở lại!”

“Nếu ngài đến muộn một bước, điện Huyết Hồn sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt!”

Ánh mắt lão già lạnh như băng: “Tôi đã biết tất cả mọi chuyện, nếu bản tổ đã trở về, điện Huyết Hồn sẽ không thể bị tiêu diệt được!”

Huyết sứ số 15 biến sắc: “Ông là Huyết Tổ?”

“Ông còn sống, sao có thể như thế chứ!”

Xoay người đào tẩu!

Huyết Tổ lạnh lùng nhìn qua: “Người phản bội điện Huyết Hồn mà còn muốn sống ư?”

Ông ta vung tay lên!

Một huyết khí khủng bố phun ra, hóa thành một cái móng vuốt đỏ như máu túm lấy Huyết sứ số 15!

“Không cần... Huyết Tổ đại nhân tha mạng!”

Huyết sứ số 15 vô cùng hoảng sợ.

Phập!

Huyết Tổ nắm chặt bàn tay lại, móng vuốt đỏ như máu kia bóp số 15 thành một bãi máu thịt!

Trong đôi mắt của đại trưởng lão hiện lên một vẻ hoảng sợ!

Huyết Tổ nói thẳng: “Người nào từng dính máu tươi của điện Huyết Hồn, diệt tộc!”

“Truyền lệnh xuống, trong vòng một ngày, tất cả các thế lực trong giới võ đạo Long Quốc hãy đến điện Huyết Hồn triều bái bản tổ!”

“Nếu không cũng sẽ bị tiêu diệt chín tộc!”

Đại trưởng lão kích động đến mức cả người run rẩy: “Vâng vâng vâng! Có những lời này của Huyết Tổ, điện Huyết Hồn sắp vùng lên rồi!”
Chương 540: Từ Võ Tôn đỉnh phong tiến vào Võ Thánh

Trên đỉnh núi tuyết.

Diệp Bắc Minh đứng trước một cái hồ.

Cả sơn cốc toàn là băng tuyết, chỉ có nơi này bốn mùa như xuân.

Trong hồ có long khí chuyển động, ngưng tụ cùng một chỗ.

Diệp Bắc Minh vô cùng bất ngờ: “Sư tỷ, các chị dẫn em tới nơi này làm gì?”

Đạm Đài Yêu Yêu cười nói: “Tiểu sư đệ, xuống thiên trì đi!”

“Toàn bộ long khí ở đây đều được chuẩn bị cho em, hãy hấp thu tất cả long khí đi!”

Diệp Bắc Minh khó hiểu: “Nếu em hấp thu long khí ở đây, liệu có thể ảnh hưởng đến long mạch hay không?”

“Có thể ảnh hưởng đến long mạch của Long Quốc hay không?”

Khương Tử Cơ cười giải thích: “Tiểu sư đệ cứ yên tâm, long khí ở đây chính là long khí chảy ra từ long mạch mỗi ngày!”

“Trước đó ngày nào bọn chị cũng ngâm mình trong thiên trì, long khí đều đã bị bọn chị hấp thu".

“Trong mấy tháng em xuống núi, bọn chị đã không còn ngâm mình trong thiên trì này nữa!”

“Cho nên, nhìn qua có vẻ có rất nhiều long khí, trên thực tế chính là hội tụ mấy tháng liền”.

Diệp Bắc Minh lập tức hiểu ra.

Anh không hề chần chờ, trực tiếp cởi áo.

Đường cong cơ thể rắn chắc đột nhiên hiện ra.

Đạm Đài Yêu Yêu che miệng cười trộm: “Sao tiểu sư đệ không cởi tiếp?”

Diệp Bắc Minh đỏ mặt: “Chị Tiểu Yêu, hay là hai người rời đi một chút đi?”

“Ha ha!”

Đạm Đài Yêu Yêu đưa tay sờ soạng cơ ngực Diệp Bắc Minh một chút: “Làm sao vậy? Còn xấu hổ sao?”

“Lúc trước em bị thương nặng, đã phải ngâm trong thiên trì bao nhiêu ngày?”

“Khi đó em trần như nhộng, là ai giúp em cởi quần áo?”

“Em đã sớm không có bí mật ở trước mặt bọn chị rồi!”

Diệp Bắc Minh hơi đỏ mặt lên: “Chị Tiểu Yêu, bây giờ có thể giống lúc đó được sao?”

Khương Tử Cơ lắc đầu: “Yêu Yêu, đừng trêu tiểu sư đệ nữa”.

“Để cậu ấy hấp thu long khí xong trước đã, chúng ta đi!”

“Được rồi”.

Đạm Đài Yêu Yêu có chút thất vọng, nhéo nhéo cơ ngực của Diệp Bắc Minh một cái mới lưu luyến không rời rời đi.

Sau khi hai sư tỷ rời đi.

Diệp Bắc Minh cởi hết quần áo, trực tiếp nhảy vào bên trong thiên trì!

Ầm!

Tiếp theo.

Vô số long khí mãnh liệt ùa vào trong cơ thể anh.

Bình cảnh Võ Tôn trung kỳ của anh được phá giải trong nháy mắt!

Tiến vào Võ Tôn hậu kỳ!

“Tiếp tục!”

Trước mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.

Long khí tích lũy mấy tháng, quả thật rất khủng bố.

Cả người anh lười biếng hưởng thụ cảm giác thân thể được cọ rửa!

Xương cốt cả người cũng rung động răng rắc!

Ầm!

Nửa ngày sau, Diệp Bắc Minh vô cùng kích động: “Lại thăng cấp, Võ Tôn đỉnh phong!”

“Nếu tiến thêm một bước nữa, sẽ có thể tiến vào cảnh giới Võ Thánh!”

...

Thành phố Giang Nam, Diệp phủ.

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết ở chung rất hòa hợp.

Hai người cùng nhau nấu cơm trong bếp, dường như hai cô gái đã có một sự ăn ý với nhau.

Đều không nói về quan hệ của mình và Diệp Bắc Minh!

Ở trong lòng hai người, có vẻ đều cam chịu sự tồn tại của đối phương.

Chu Nhược Dư cười nói: “Nhược Tuyết, giúp em lấy vỉ nướng đi!”

Hạ Nhược Tuyết đeo tạp dề: “Được, Nhược Dư, không thể tưởng được tài nấu nước của em lại tốt như vậy!”

“Nào có, thật ra cũng bình thường thôi”.

Chu Nhược Dư cười lắc đầu.

Sau khi trở về thành phố Giang Nam, bệnh tình của Lý Hải Hà đã ổn định rất nhiều, tâm trạng của cô ấy cũng tốt hẳn lên.

Tinh!

Lò nướng truyền đến một tiếng giòn vang.

Hạ Nhược Tuyết nhanh chóng chạy đến mở lò nước ra, một mùi bánh ngọt đập vào mặt: “Oa, thơm quá!”

Chu Nhược Dư cười nói: “Mau nếm thử”.

“Ừm”.

Hạ Nhược Tuyết ăn một miếng, ánh mắt lập tức sáng ngời: “Ăn quá ngon, quả thực có thể so sánh với đầu bếp Michelin”.

“Nếu Bắc Minh trở lại, đến lúc đó em làm cho anh ấy ăn, nhất định có thể chinh phục dạ dày của anh ấy!”

Chu Nhược Dư cười ha hả.

Cô ấy đưa tay ra nhéo mặt Hạ Nhược Tuyết!

Ba!

“Em chinh phục dạ dày của anh ấy, mà chị đã sớm chinh phục thân thể của anh ấy rồi”.

Chu Nhược Dư che miệng cười trộm: “Nếu để em nói, cũng là chị lợi hại hơn một ít!”

Cô ấy liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, giữa Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết đã xảy ra chuyện gì.

“Ặc”.

Hạ Nhược Tuyết lập tức đỏ mặt, không yếu thế nhéo ngực Chu Nhược Dư: “Em còn quyến rũ hơn cả chị nữa, đến lúc đó nói không chừng Bắc Minh sẽ không đến phòng chị nữa đâu”.

“A!”

Chu Nhược Dư bị tập kích bất ngờ làm cho sợ tới mức hét lên một tiếng: “Hay lắm Nhược Tuyết, lại dám đánh lén sao?”

“Xem em đây!”

Hai cô gái vừa ăn bánh ngọt vừa đùa giỡn.

Đột nhiên.

Một sát khí kinh khủng bao phủ cả phòng bếp!

“Có sát khí!”

Hai cô gái đồng thời thay đổi sắc mặt, nhìn về hướng sát khí đánh úp lại.

Tiếp theo.

Ầm!

Một lực lượng cường đại ập đến, bức tường phòng bếp đại lập tức bị phá huỷ.

Mảnh vụn bay tứ tung!

Phụt! Phụt!

Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết phun ra một ngụm máu, bị lực lượng khủng bố này đánh bay ra.

Phòng bếp vô cùng hỗn loạn!

Trong bụi mù đầy trời, giọng nói kích động của đại trưởng lão điện Huyết Hồn truyền đến: “Huyết Tổ, hai con cá lớn!”

“Hai người này đều là người phụ nữ của Diệp Bắc Minh!”

Một giọng nói già nua truyền đến: “Mang về điện Huyết Hồn!”

“Thông báo cho Diệp Bắc Minh, bảo cậu ta đến tổng bộ điện Huyết Hồn nhìn xem người phụ nữ của cậu ta chết như thế nào!”

Mấy huyết sứ của điện Huyết Hồn vọt vào, bắt Chu Nhược Dư và Hạ Nhược Tuyết đi.

...

Gào!

Trên bầu trời thiên trì, một con rồng đỏ như máu lao từ trên trời cao xuống, chui vào trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Anh cảm thấy thân thể của mình như sắp nổ tung!

Ngay sau đó.

Ầm ầm!

Cả thiên trì chấn động, kiếm Đoạn Long tự lao tới, lơ lửng ở giữa không trung!

Ầm ầm!

Phần Thiên Chi Diễm cũng xuất hiện, nhiệt lượng khủng bố gần như đun sôi cả nước trong thiên trì.

Giờ phút này.

Kiếm Đoạn Long và Phần Thiên Chi Diễm một trái một phải bảo vệ Diệp Bắc Minh!

Gào!

Lại có thêm một tiếng rồng rít gào, một con rồng đỏ như máu lao ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh, khí thế khủng bố trút xuống!

Trong phút chốc.

Tất cả long khí đều bị hấp thu!

Cảnh giới của anh cũng từ Võ Tôn đỉnh phong tiến vào Võ Thánh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK