Toàn bộ quảng trường thí luyện lập tức rơi vào im lặng!
Già Lam cũng thầm kêu không ổn.
Nam Cung Tần vội vàng bước lên: "Thánh tử, tên này tên là Diệp Bắc Minh, một phế vật đến từ Hồng Mông Vũ Trụ!"
"Trước đó hắn còn cá cược với Già Lam cơ!"
"Ồ?"
Tô Vô Cực lập tức dậy lên hứng thú: "Cá cược? Như thế nào?"
Già Lam chán ghét trừng Nam Cung Tần một cái: "Nam Cung Tần, ai bảo huynh lắm lời thế!"
Tô Vô Cực ngoài cười nhưng trong không cười: "Già Lam, ta thấy thú vị đấy."
"Nói!"
Câu trước thì dịu dàng!
Nhưng một chữ cuối thì lạnh buốt tận xương!
Nam Cung Tần sợ đến nỗi quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Thánh tử... Già Lam sư muội cá cược với tên Diệp Bắc Minh này, nếu điểm số của hắn lọt vào top 100..."
"Hắn bảo Già Lam sư muội đi hướng đông, Già Lam sư muội tuyệt đối không sang hướng tây!"
"Nếu điểm của hắn lọt top 10, Già Lam sư muội sẽ làm trâu làm ngựa cho hắn..."
"Nếu điểm của hắn đứng hạng nhất, Già Lam sư muội sẽ làm nô tì của hắn!"
Câu cuối cùng vừa dứt.
Phanh!
Dưới mông Tô Vô Cực vang lên một tiếng nổ lớn, chiếc ghế làm bằng thần mộc quý giá đã hóa thành bột phấn!
Nam Cung Tần lảo đảo, suýt thì nổ banh!
"Phụt... phụt... phụt..."
Hắn ta lăn ra xa, hộc mười mấy ngụm máu, thê thảm nằm sõng soài trên mặt đất!
Sau đó hắn ta lại vội vàng bò dậy quỳ tiếp, dập đầu điên cuồng!
Bụp! Bụp! Bụp!
"Vô Cực thánh tử tha mạng, cái này không phải tôi nói... mà là tên Diệp Bắc Minh kia cá cược với Già Lam sư muội mà!
Đám Câu Việt và Vương Họa sợ tái mặt!
Cả đám cúi thấp đầu!
Không dám nhìn vào mặt Tô Vô Cực!
"Ha ha ha ha ha!"
Không biết qua bao lâu, Tô Vô Cực bật cười: "Thú vị, Già Lam sư muội, muội nghịch thế!"
"Chi bằng, chúng ta tăng độ khó cho cuộc thí luyện lần này đi?"
Mặt Già Lam tối lại: "Tô Vô Cực, anh muốn làm gì hả?"
Tô Vô Cực mỉm cười: "Con sâu nhỏ này, chẳng phải chạy rất nhanh sao?"
"La trưởng lão, tăng tốc độ thu hẹp của kết giới không gian lên!"
"Vâng..."
La trưởng lão, Mộng trưởng lão, Già Cuồng Lan không dám chậm trễ!
Cùng lúc đó, trong núi thí luyện.
Diệp Bắc Minh đang cõng Mặc Nhiễm Y phi hành với tốc độ siêu nhanh!
"Diệp công tử... tốt, tốt quá rồi..."
"Kết giới không gian bị anh bỏ xa, với tốc độ này nó không đuổi kịp chúng ta đâu!"
Mặc Nhiễm Y quay đầu lại coi, cô ta cực kỳ kích động!
Diệp Bắc Minh nói: "Vận may của tôi, xưa nay chưa từng tốt!"
"Hả?"
Mặc Nhiễm Y sửng sốt.
Rồi lại quay đầu nhìn một cái.
Quả nhiên.
Tốc độ thu hẹp của kết giới không gian đã trở nên nhanh hơn!
Con ngươi cô ta co lại: "Diệp công tử! Không hay rồi, tốc độ thu hẹp của kết giới không gian đang tăng lên!"
Diệp Bắc Minh quay đầu lại coi, sắc mặt trầm xuống: "Tăng nhanh hơn một phần ba, tốc độ hiện tại đã là tốc độ cực hạn của huyết mạch tôi rồi!"
Lực lượng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng thêm vào rồi.
Nếu muốn tăng tốc lên nữa, chỉ còn cách đốt cháy tinh huyết!
Giây tiếp theo.
Vù!
Diệp Bắc Minh rất quyết đoán, anh đốt tinh huyết luôn!
Tốc độ tăng mạnh, thế mà cân bằng với tốc độ thu hẹp của kết giới không gian rồi!
Trên quảng trường thí luyện.
Mọi người chứng kiến cảnh này đều nhíu mày!
Đốt cháy tinh huyết không phải kế sách lâu dài!
Một khi tinh huyết cạn, chắc chắn sẽ chết!
"Ha ha ha ha... con sâu nhỏ này cũng thú vị đấy!"
"Đã cõng một người trên lưng rồi, thế mà còn chọn đốt cháy tinh huyết để chống lại tốc độ thu hẹp của kết giới không gian!" Tô Vô Cực cười giễu, rồi quay sang nhìn Già Lam: "Già Lam, em bảo hắn có thể cầm cự được bao lâu nữa?"
Già Lam trầm mặt nói: "Tô Vô Cực, anh thích chơi đùa người khác lắm à?"
"Chơi đùa người khác ư?"
Tô Vô Cực ngẩn ra, sau đó.
Cười to!
Kiểu ôm bụng cười to ấy!
"Ha ha ha ha! Già Lam, có phải em có hiểu lầm gì không?"
"Cái gì mà chơi đùa người khác? Tên này mà cũng tính là người sao? Hắn chẳng qua chỉ là một con côn trùng hình người đến từ vũ trụ cấp thấp thôi, mọi người nói xem phải không?" Tô Vô Cực cười rồi quay đầu lại.
"Thánh tử nói đúng!"
"Ha ha ha ha, tên này chính là một con côn trùng hình người!"
"Hắn được Thánh tử chơi đùa, là phúc khí tu mấy đời của cả vũ trụ cấp thấp nhà hắn đấy!"
"Đúng vậy, người bình thường muốn được Thánh tử chơi đùa, còn không có cơ hội cơ!"
Nhóm người mà Tô Vô Cực dẫn đi cùng, nhao nhao phụ họa.
"Các ngươi nghĩ sao?"
Tô Vô Cực nhìn sang đám Nam Cung Tần, Câu Việt, Vương Họa, với cả La trưởng lão, Mộng trưởng lão, Già Cuồng Lan!
Nam Cung Tần dập đầu như chó liếm: "Vô Cực thánh tử nói đúng ạ!"
Câu Việt và Vương Họa cũng gật đầu tán thành như chó nhật!
La trưởng lão, Mộng trưởng lão, Già Cuồng Lan trầm mặc vài giây, cũng chọn gật đầu.
"Già Lam, em thấy chưa? Họ đều cho rằng, đây chỉ là một con côn trùng hình người kìa!" Tô Vô Cực dí dỏm nói.
Già Lam mặt mày sa sầm!
Vốn dĩ, cô ta cũng không có cảm giác gì mấy với Diệp Bắc Minh.
Nhưng giờ phút này.
Cô ta cảm thấy Diệp Bắc Minh còn giống một con người hơn Tô Vô Cực!
Dáng vẻ anh dốc sức để chạy thoát, kể cả lúc nãy, anh không sợ cường quyền, mắng lại Nam Cung Tần trên quảng trường thí luyện!
Thậm chí.
Dáng vẻ anh không nể mặt cô ta, cũng đẹp hơn cái mặt này của Tô Vô Cực gấp vạn lần!
"Tô Vô Cực, chúng ta cá cược đi?" Già Lam lạnh lùng lên tiếng.
Tô Vô Cực dậy lên hứng thú: "Già Lam, ta rất sẵn lòng, cá gì nào?"
Già Lam chỉ vào màn hình núi thí luyện: "Tôi cá Diệp Bắc Minh có thể sống sót!"
"Hơn nữa còn sống sót một cách nguyên vẹn!"
Tô Vô Cực suýt bật cười: "Được! Nếu con côn trùng này chết, em phải đồng ý kết thành bạn lữ võ đạo với ta!"
"Đến Lăng Thiên Môn sống cùng ta!"
"Được!"
Già Lam cắn răng: "Nếu anh thua! Hắn ta sống sót!"
"Anh không được nhắm vào hắn, trước khi hắn chưa trưởng thành, anh không được dùng bất cứ thủ đoạn nào để hãm hại!"
Nụ cười của Tô Vô Cực cứng đờ.
Già Lam, muốn bảo vệ mạng sống của tên này ư?
Phải biết rằng!
Bắt đầu từ khoảnh khắc Già Lam có hảo cảm với con côn trùng này, trong lòng Tô Vô Cực, Diệp Bắc Minh đã là một đống tro tàn rồi: "Già Lam, em có ý gì hả?"
"Sao nào, không dám cược à?"
Già Lam cười lạnh một tiếng, chẳng thèm nể mặt: "Đường đường là thánh tử của Lăng Thiên Môn, cái này cũng sợ sao?"
"Ta sợ ư? Ha ha, cược thì cược!"
Tô Vô Cực cười lạnh lắc đầu.
"Được!"
Già Lam gật đầu: "Chúng ta lập huyết thệ!"
Vung tay lên điểm một cái, lòng bàn tay bay ra một giọt tinh huyết!
Tô Vô Cực làm theo, huyết thệ hoàn tất!
Giây tiếp theo, Tô Vô Cực quay sang ra lệnh cho ba người là La trưởng lão, Mộng trưởng lão và Già Cuồng Lan: "Điều chỉnh tốc độ thu hẹp của kết giới không gian lên mức nhanh nhất cho bản thánh tử!"
Già Lam cả kinh: "Tô Vô Cực, anh làm gì vậy?"
"Chúng ta vừa lập huyết thệ xong, anh định vi phạm à?"
Tô Vô Cực cười: "Già Lam, thệ ước của chúng ta là, tên này sống sót ra khỏi núi thí luyện!"
"Thì sau này ta sẽ không nhắm vào hắn! Trừ cái đó ra, chẳng lẽ trong lời thề của chúng ta có điều khoản, ta không được nhắm vào hắn trước khi hắn sống sót ra khỏi núi thí luyện?"
"Kể ra, điều chỉnh tốc độ thu hẹp của kết giới không gian lên mức nhanh nhất, cũng là một quy định của núi thí luyện mà?"
"Em cũng đâu nói không được làm thế đâu?"
Tô Vô Cực cười sáng lạn.