Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1821: Sợ là chúng ta hết hy vọng rồi

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao lúc trước cô không nói?"

Nghê Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu: "Tôi hoàn toàn không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện này!"

"Bởi vì Mị Cảnh sẽ căn cứ vào thực lực của người mạnh nhất, biến ảo ra thế giới nội tâm của người này, tôi là cảnh giới Bản Nguyên sơ kỳ!"

"Sao thực lực của anh có thể còn mạnh hơn cả tôi?"

Hai mắt Nghê Hoàng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!

Trong lòng sớm đã nhấc lên sóng to gió lớn!

Rõ ràng Diệp Bắc Minh mới cảnh giới Thiên Thần, còn cách cảnh giới Bản Nguyên bốn cảnh giới lớn!

Nghê Hoàng hoàn toàn không thể nghĩ đến việc này!

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co quắp: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Nghê Hoàng nhìn Diệp Bắc Minh đầy quái dị: "Thực lực của anh mạnh, sẽ do người đó tham dự kiểm tra của Mị Cảnh!"

"Cho nên, đương nhiên là anh Diệp rồi".

Diệp Bắc Minh hoàn toàn choáng váng!

Để anh tham gia kiểm tra của Mị Tộc?

Mẹ nó, chuyện này cũng quá máu chó đi!

Cùng lúc đó, thế giới bên ngoài.

Nghê Mộng Tuyết nhìn hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, hỏi: "Con nhỏ Nghê Hoàng này đang giở trò quỷ gì? Nhìn thế nào cũng thấy sau khi cô ta tiến vào Mị Cảnh liền ở trong một căn phòng?"

"Hì hì, nghe nói năm đó mẹ của Nghê Hoàng bị Canh Tộc bắt đi, sau đó bị người ta nhốt lại, trở thành tình cảm cấm kỵ!", Bạch Tuấn Khanh cười hì hì.

"Mấy tháng sau sinh ra Nghê Hoàng, không lẽ nơi này chính là căn phòng kia?"

"Nói cho cùng, Mị Cảnh sẽ nhìn thẳng vào góc khiến người ta sợ hãi nhất trong nội tâm!"

Những người khác của Mị Tộc nghe xong lời này, ánh mắt lập tức trở nên nghiền ngẫm!

Năm đó,

Sau khi Canh Tộc bắt đi mẹ của Nghê Hoàng, Mị Vương lại không hề tỏ vẻ gì!

Dù sao thì,

Năm đó mẹ của Nghê Hoàng chỉ là một nha hoàn tầm thường!

Chỉ bị Mị Vương say rượu sủng hạnh một lần!

Ai sẽ quan tâm đến sự sống chết của một nha hoàn như vậy?

Ai mà ngờ được, lúc ấy mẹ Nghê Hoàng đã mang thai.

Vì để sinh ra Nghê Hoàng, bà ta chịu hết lăng nhục tại Canh Tộc, cuối cùng thê thảm chết đi!

Canh Tộc trả Nghê Hoàng lại Mị Tộc!

Không một ai nghĩ tới, huyết mạch của Nghê Hoàng lại cực kỳ mạnh mẽ, gần như thừa kế hoàn hảo huyết mạch của Mị Vương!

Cho dù Mị Vương dốc hết khả năng đền bù cho Nghê Hoàng, đều không thể bù đắp những tổn thương do mẹ cô ta mang đến!

Lúc mọi người đang cười đùa.

Đột nhiên.

Bạch Tuấn Khanh chỉ vào quả cầu thủy tinh: "Mau nhìn kia, trong Mị Cảnh xảy ra biến hóa!"

Chỉ thấy, trước người Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng chậm rãi xuất hiện ba bục cao nhỏ.

Bục cao nhỏ thứ nhất đặt một tờ giấy ố vàng.

Bục cao nhỏ thứ hai đặt một đống dược liệu.

Bục cao nhỏ thứ ba là một đan đỉnh luyện đan.

Nghê Hoàng đi đến trước bục cao nhỏ đầu tiên, nhìn thoáng qua chữ viết trên giấy, rồi quay đầu nói: "Anh Diệp, tôi biết thuật luyện đan của anh không tệ, phải chăng đã đạt tới cảnh giới Đan Tổ?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Hẳn là chưa đến đâu".

"Thế xong rồi..."

Khuôn mặt Nghê Hoàng chìm trong vẻ hồn bay phách lạc, cả người như một quả cầu da xì hơi: "Đây là một đan phương thượng cổ, trên đó ghi lại một loại đan dược trước thượng cổ!"

"Mị Cảnh sẽ kiểm tra người tiến vào từng lĩnh vực một, nếu trên con đường luyện đan, anh Diệp vẫn chưa đạt tới cảnh giới Đan Tổ..."

"Sợ là chúng ta không có hi vọng..."

Nghê Hoàng nảy ra xúc động muốn khóc!

Cô ta làm đủ hết chuẩn bị, không ngờ đến cả cơ hội thử một lần cũng không có!

Bên ngoài, mọi người Mị Tộc nhìn xuyên qua quả cầu thủy tinh, chứng kiến toàn bộ bên trong Mị Cảnh!

"Dược liệu? Đan đỉnh? Chẳng lẽ là luyện đan?"

"Trước đó có người tiến vào kiểm tra của Mị Cảnh, cũng có luyện đan!"

"Có điều, Nghê Hoàng học luyện đan lúc nào?"

Đang lúc mọi người thấy nghi ngờ.

"Không tốt rồi, đây không phải Mị Cảnh đang kiểm tra Nghê Hoàng, mà là đang kiểm tra người trẻ tuổi kia!"

Lão già béo cảm nhận sự không thích hợp, sắc mặt trầm xuống.

"Cái gì? Kiểm tra thằng rác rưởi kia á?", Bạch Tuấn Khanh bối rối.

Nghê Mộng Tuyết trừng lớn hai mắt: "Lão Phong, ông nghiêm túc đấy à? Không có khả năng!"

"Chẳng lẽ thực lực của thằng này còn mạnh hơn cả Nghê Hoàng? Anh... Anh ta mới cảnh giới Thiên Thần mà!"

"Mà lùi một ngàn bước lại nói, dù thực lực của anh ta mạnh hơn Nghê Hoàng, trong Mị Cảnh chỉ có người của Mị Tộc có thể tiếp nhận kiểm tra đi?"

Ánh mắt lão già béo Nghê Phong dần nghiêm nghị, gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trong quả cầu thủy tinh!

Lão già gầy một bên lắc đầu: "Không nhất định, chỉ cần là huyết mạch của bát đại Vương tộc là có thể tiếp thu kiểm tra của Mị Cảnh!"

Nghê Phong gật đầu theo: "Như vậy, chỉ có một khả năng, tên này có được huyết mạch của bát đại Vương tộc!"

Nghê Mộng Tuyết, Bạch Tuấn Khanh và cả những người khác của Mị Tộc, ai nấy đều nghẹn họng nhìn trân trối!

Bạch Tuấn Khanh chợt hiểu ra: "Đù má, chị họ, chẳng lẽ đây chính là biện pháp của thằng này để giúp chúng ta?"
Chương 1822: Thượng Cổ Kim Tủy đan

"Haha, thật bất ngờ!"

Nghê Mộng Tuyết kịp thời phản ứng: "Mỗi người chỉ có một cơ hội tiến vào Mị Cảnh, Nghê Hoàng đã thất bại!"

"Vị trí Mị Vương là của tôi!"

Bạch Tuấn Khanh kích động chúc mừng: "Chúc mừng chị họ, à không… Bái kiến Mị Vương!"

"Bái kiến Mị Vương!"

Những người khác của Mị Tộc thấy vậy thì sôi nổi lên tiếng phụ họa.

Đột nhiên.

Giọng nói của lão già mập mạp Nghê Phong vang lên: "Chuyện vẫn chưa kết thúc!"

Xẹt!

Ánh mắt của mọi người xoay chuyển, tất cả đều rơi vào quả cầu thủy tinh.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh chậm rãi đi đến bên cạnh Nghê Hoàng, cầm lấy toa thuốc trong tay cô ta: "Thượng Cổ Kim Tủy đan? Có thể rèn luyện ra một Bất Diệt Kim Thân, thay da đổi thịt!"

"Bất Diệt Kim Thân?"

Nhìn lời giới thiệu của toa thuốc, thân thể Diệp Bắc Minh run lên.

Lúc đầu.

Anh đã đạt được võ kỹ có tên Bất Diệt Kim Thân Quyết từ tầng thứ hai của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Cho dù xét về thiên phú võ thuật mà nói thì anh cũng chỉ luyện đến tầng thứ tư!

Sau đó, Diệp Bắc Minh không tiếp tục luyện tập, bởi vì chiêu thức này thực sự quá yếu!

Không có ích gì cả!

Chẳng lẽ Bất Diệt Kim Thân Quyết là cổ võ kỹ?

Cần có Thượng Cổ Kim Tủy đan phối hợp để tu luyện sao?

Chẳng lẽ mọi chuyện đều có định mệnh?

Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống, dừng ở dược liệu và đan đỉnh bên cạnh: "Để tôi thử một chút!"

"Hả?"

Nghê Hoàng hé mở cái miệng nhỏ nhắn.

Diệp Bắc Minh không giải thích, sau khi nhận toa thuốc từ tay cô ta, anh lập tức bắt tay vào chuẩn bị dược liệu.

Sau khi nhanh chóng xử lý dược liệu, anh cầm đan đỉnh lên và bỏ vào đó.

Lật bàn tay lại, trong lòng bàn tay trống rỗng xuất hiện hai ngọn lửa, tụ tập dưới đan đỉnh!

Khuôn mặt xinh đẹp của Nghê Mộng Tuyết trở nên tối sầm: "Hiện tại anh ta đang làm gì vậy? Chẳng lẽ anh ta thực sự muốn luyện đan sao?"

Nghê Hoàng không ngừng há hốc miệng, chỉ trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, toàn bộ không gian trong Mị Cảnh lại tràn ngập mùi thuốc nồng nặc!

Bùm!

Một tiếng trầm vang, đan đỉnh cũng mở ra.

Một viên đan dược màu vàng bay ra, trôi lơ lửng ở giữa không trung.

Sáng chói giống như ánh mặt trời!

Điều khiến mọi người không thể tưởng tượng nổi chính là trên bề mặt của viên đan dược to bằng một quả táo lại thực sự có một bản đồ kinh mạch của cơ thể con người!

"A! Thành công rồi!"

Nghê Hoàng kích động nhảy dựng lên: "Anh Diệp, anh thực sự thành công rồi!"

"Thượng Cổ Kim Tủy đan, đây là Thượng Cổ Kim Tủy đan!", lão già mập mạp Nghê Phong nheo mắt lại, kích động nhìn chằm chằm viên đan dược màu vàng bên trong quà cầu thủy tinh.

Lão già gầy gò Nghê Khiếu cũng kích động không kém, môi run rẩy: "Toàn thân làm bằng vàng, sáng chói như mặt trời!"

"Phía trên đan dược được bao phủ bởi sơ đồ tĩnh mạch của cơ thể con người, quả thực là Thượng Cổ Kim Tủy đan!"

"Khảo hạch trong Mị Cảnh lại luyện chế được một viên Thượng Cổ Kim Tủy đan?"

"Càng không thể tưởng tượng nổi là thằng nhóc mà Nghê Hoàng dẫn về lại có thể luyện chế được Thượng Cổ Kim Tủy đan?"

Thấy hai người kích động như vậy.

Những người khác của Mị Tộc trông có vẻ không biết làm sao, căn bản nghe không hiểu!

Nghê Mộng Tuyết không nhịn được hỏi: "Hai vị trưởng lão, Thượng Cổ Kim Tủy đan là đan dược gì? Nó rất lợi hại sao?"

Nghê Phong liếc nhìn cô ta: "Đây là một loại đan dược từ thời Thượng Cổ! Trước thời Thượng Cổ, những thứ mà người Cổ Võ theo đuổi không giống với hiện tại!"

"Người Cổ Võ theo đuổi sức mạnh của bản thân, cho nên hầu hết người tu võ sẽ rèn luyện cơ thể, rất ít sử dụng binh khí!"

"Thượng Cổ Kim Tủy đan là vật không thể thiếu để rèn luyện cơ thể!"

"Người Cổ Võ chú trọng một quyền đánh vỡ núi non, một chưởng tát cạn sông nước!"

"Sau này người tu võ hiểu rõ quy tắc Thiên Địa, lại nghiên cứu ra sức mạnh của các loại trận pháp, đương nhiên không còn ai luyện tập Cổ Võ nữa!"

Nghê Mộng Tuyết khinh thường lắc đầu: "Nói vậy thì Thượng Cổ Kim Tủy đan cũng không có tác dụng gì!"

"Làm sao người Cổ Võ có thể lợi hại như người tu võ ngày nay? Hiểu rõ quy luật, thế giới nằm dưới chân mình!"

"Sức mạnh của trận pháp ngưng tụ Thiên Địa Đại Thế, Tổ Cảnh điều khiển một tòa trận pháp cường đại có thể chém cảnh giới Bản Nguyên, tiêu diệt Quân Cảnh chân chính!"

"Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu!", Nghê Phong hừ lạnh một tiếng.

Nghê Mộng Tuyết có chút xấu hổ, bởi vì đối phương là trưởng lão nên cô ta không dám nổi giận: "Có gì không đúng sao?"

Khuôn mặt già nua của Nghê Phong nghiêm túc: "Cô không hiểu, người Cổ Võ có thể thực sự luyện tới Cổ Võ đỉnh phong còn đáng sợ hơn nhiều so với người tu võ hiểu được quy tắc!"

"Một quyền của người Cổ Võ đứng đầu có thể phá vỡ hàng rào không gian!"

"Cho dù cô có hiểu rõ quy tắc và trận pháp chấn động đến đâu thì thân thể cũng có thể bị đập nát tan tành!"

Nghe vậy.

"Xì!"

Mọi người ở Mị Tộc hít một hơi khí lạnh!

Nghê Mộng Tuyết nuốt nước miếng: "Nếu người Cổ Võ lợi hại như vậy thì tại sao bọn họ lại biến mất?"

Nghê Phong liếc nhìn Nghê Mộng Tuyết, nói đầy ẩn ý: "Gia tộc đã biến mất kia từng là Cổ Võ nhất mạch!"
Chương 1823: Trở thành Mị Vương

"A..."

Nghê Mộng Tuyết há miệng: "Là bọn họ…"

Cùng lúc đó, Thượng Cổ Kim Tủy đan lập tức hòa tan và biến mất.

Hoàn cảnh xung quanh Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng thay đổi, bọn họ xuất hiện ở chỗ sâu trong núi non địa hỏa!

Nham thạch nóng chảy khắp nơi, từng làn sóng năng lượng rực cháy tấn công!

Toàn thân Nghê Hoàng ướt đẫm mồ hôi, quần áo dính chặt vào da thịt.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh liếc nhìn thì có thể thấy rõ ràng, nhưng anh không có tâm trạng thưởng thức: “Địa hỏa quật dưới lòng đất của di tích Côn Luân? Ngay cả cái này cũng được chuyển đổi?”

"Nhiệt độ cao quá!"

Nghê Hoàng lấy ra một chiếc quạt tròn không ngừng quạt: "Lần này lại phải khảo hạch cái gì đây?"

Vèo!

Đột nhiên.

Một thiên thạch ngoài vũ trụ từ trên trời rơi xuống, rơi xuống chỗ sâu của nham thạch!

Hư không chập chờn dao động, một bản đồ rèn kiếm có phong cách cổ xưa xuất hiện!

"Rèn kiếm? Đây không phải làm khó người khác sao!"

Nghê Hoàng có chút tức giận: "Ai tu võ mà có thiên phú kinh khủng như vậy, có thuật luyện đan không ai sánh bằng!"

"Lại còn biết cả luyện khí!"

Diệp Bắc Minh sờ lỗ mũi: "Tôi có thể đấy".

"Hả?"

Nghê Hoàng hơi hé mở chiếc miệng nhỏ nhắn.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, không để ý đến nham thạch nóng chảy, giơ tay lên nắm chặt không trung!

Một con huyết long lao ra và đâm vào trong hồ nham thạch, lấy thiên thạch ngoài vũ trụ ra.

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước, đón lấy thiên thạch ngoài vũ trụ, đồng thời trong lòng bàn tay anh xuất hiện một chiếc chùy sắt màu đen, dùng sức đánh mạnh vào nó!

Có một tiếng nổ lớn!

Thiên thạch ngoài vũ trụ khẽ run lên!

Diệp Bắc Minh điên cuồng vung chùy sắt, đồng thời giơ tay lên lần lượt khắc phù văn!

Nửa ngày sau.

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang vọng khắp bầu trời, theo sau là một thanh kiếm cổ màu đen trực tiếp lao ra!

Toàn bộ địa hỏa quật bên trong kiếm ý tung hoành ngang dọc, thần kiếm không ngừng vang lên!

Đám người bên ngoài đều chấn động!

Từng tròng mắt đều muốn nứt ra!

Nghê Mộng Tuyết và Bạch Tuấn Khanh lại sợ hãi đến cực điểm!

Dù mọi thứ bên trong Mị Cảnh đều là ảo ảnh nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được không khí ớn lạnh vô cùng chân thật khi nhìn vào màn hình!

Nếu như mọi chuyện là thật, Diệp Bắc Minh nhất định có thể chế tạo ra một thanh thần kiếm giống hệt!

Thằng nhóc này chẳng những có thể luyện chế đan dược mà còn có thể luyện chế vũ khí sao?

Quả thực nghịch thiên!

Đệt!

Đây là quái vật gì thế này!

Nghê Mộng Tuyết khàn khàn nói: "Bạch Tuấn Khanh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu không biết thằng nhóc này sao?"

"Cậu chắc chắn cậu ta đến đây giúp tôi chứ? Sao bà đây lại cảm thấy cậu ta như đang giúp Nghê Hoàng vậy!"

"Cậu ta tên là gì?"

Bạch Tuấn Khanh nuốt nước miếng: "Chị họ, em không biết…"

Nghê Mộng Tuyết lại hỏi: "Thân phận là gì? Đến từ đâu?"

Bạch Tuấn Khanh lại lắc đầu: "Không biết…"

Trong mắt Nghê Mộng Tuyết toát ra sát ý: "Cậu ta thuộc gia tộc nào trong bát đại gia tộc?"

Bạch Tuấn Khanh vẫn lắc đầu: "Em…không biết…"

Ánh mắt Nghê Mộng Tuyết đột nhiên trở nên lạnh lùng, cô ta không chút do dự tung một cú đá: "Cậu cái gì cũng không biết, tôi giữ cậu lại làm gì hả!"

Phụt!

Bạch Tuấn Khanh phun ra một ngụm máu tươi, nằm trên mặt đất kêu thảm thiết, bảy tám cái xương ngực đều bị gãy!

"Rốt cuộc thằng nhóc này có lai lịch thế nào!", Nghê Mộng Tuyết cuối cùng cũng cảm thấy bị uy hiếp.

Cùng lúc đó, trong Mị Cảnh.

Trong khoảnh khắc Thần Kiếm hoàn thành, khung cảnh xung quanh lại thay đổi, Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh rơi vào trong một trận pháp ngút trời!

Huyết quang lóe lên khắp nơi, sát khí như cuồng phong quét tới!

"A..."

Nghê Hoàng kêu lên thảm thiết, thân thể bay ra ngoài ngay tại chỗ!

Trên người xuất hiện hàng trăm vết thương, quần áo bị xé rách, máu tươi chảy ra từ đó!

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Lại dám sử dụng sức mạnh trận pháp trước mặt tôi! Phá cho tôi!"

Anh tiến lên một bước!

Trực tiếp dẫm nát tâm trận!

Chỉ nghe một tiếng rắc, tất cả sát khí xung quanh đột nhiên tiêu tan!

Một giây kế tiếp.

Một giọng nói trong Mị Cảnh vang lên: "Đã vượt qua khảo hạch, dáng vẻ của người trời!"

"Diệp Bắc Minh, vị vua nhiệm kỳ tiếp theo của Mị Tộc!"

Cằm của Nghê Hoàng càng ngày càng dài ra: "Nhanh như vậy đã kết thúc sao?"

"Vua của Mị Tộc… Anh… anh trở thành vua của Mị Tộc? Vậy còn tôi thì sao?"

"Diệp Bắc Minh, vị vua nhiệm kỳ tiếp theo của Mị Tộc!"

Âm thanh truyền khắp toàn bộ Mị Tộc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thánh đàn: "Diệp Bắc Minh? Là ai?"

"Sao tôi chưa từng nghe nói qua cái tên này?"

"Hôm nay chẳng phải Nghê Hoàng tiến vào Mị Cảnh tham gia khảo hạch à? Tại sao lại xuất hiện một Diệp Bắc Minh thế?"

Bên ngoài Thánh đàn, vô số người của Mị Tộc đều bối rối nhìn về phía Thánh đàn!

Đại điện Mị Tộc.

Sau khi nghe được giọng nói đó, khóe miệng của Mị Vương hiện lên một nụ cười nhàn nhạt: "Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng mình có thể thoát khỏi lòng bàn tay của tôi sao?"

"Nếu cậu không cần con gái của tôi thì tôi tặng cho cậu toàn bộ Mị Tộc, cậu cũng không thể thoát được đâu, haha..."

Trên khóe miệng vẫn còn nụ cười.

Nhưng sự sống trong đôi mắt cũng dần tiêu tán!
Chương 1824: Không chấp nhận Diệp Bắc Minh làm Mị Vương



Dưới Thánh đàn.

Nghê Mộng Tuyết thất hồn lạc phách hét lên: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

"Thằng nhóc này cũng không phải là người của Mị Tộc, sao có thể trở thành vua của Mị Tộc?"

"Có vấn đề, những chuyện này nhất định có vấn đề, nhất định là con khốn Nghê Hoàng này giở trò quỷ!"

Các cao tầng của Mị Tộc xung quanh Thánh đàn đang thấp giọng nghị luận!

Lúc này.

Trong hư không xuất hiện dao động, Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng bước ra từ trong Mị Cảnh, đứng ở trên Thánh đàn cao trăm trượng!

Xẹt!

Tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người họ.

"Thằng nhóc kia, cậu dám đùa giỡn với tôi?"

Giọng nói lạnh thấu xương của Nghê Mộng Tuyết: "Cả đời này, Nghê Mộng Tuyết tôi ghét nhất chính là bị lừa dối! Hai vị trưởng lão, Nghê Hoàng bắt tay với thằng nhóc nay để giành lấy ngôi vị Mị Vương!"

"Bây giờ tôi có lý do để nghi ngờ rằng hai người này đang cấu kết với nhau làm việc xấu, gây ra tổn hại cho Mị Tộc!"

"Tôi thỉnh cầu hai vị trưởng lão lập tức bắt hai người kia lại, trực tiếp sưu hồn để tra rõ mọi chuyện!"

Nghê Phong và Nghê Khiếu nhìn hai người trên Thánh đàn.

Lão già mập mạp Nghê Phong nói: "Nghê Hoàng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Người này không phải do cô mời tới để trợ giúp sao? Tại sao cuối cùng Mị Cảnh không chọn cô mà lại chọn cậu ta?"

Lão già gầy gò Nghê Khiếu lạnh lùng quát: "Hôm nay cô nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý!"

Nghê Hoàng mở miệng: "Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, xin hai người nghe tôi giải thích, Mị Cảnh có một giới hạn!"

"Mọi người đều biết Mị Cảnh sẽ mặc định chọn người có thực lực cao nhất tham gia vào Mị Cảnh để khảo hạch, thực lực của anh Diệp quả thực mạnh hơn tôi!"

"Cho nên Mị Cảnh mới lựa chọn anh ấy!"

Tất cả mọi người đều sửng sốt!

Kinh ngạc nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Nghê Mộng Tuyết trực tiếp bật cười thành tiếng: "Hahaha, Nghê Hoàng, cô có thể bịa ra một lý do nào chân thật hơn một chút được không?"

"Thực lực của cô là cảnh giới Bản Nguyên, trong khi thằng nhóc này chỉ mới ở cảnh giới Thiên Thần!"

"Thực lực của cậu ta lại mạnh hơn cô? Sao cô có thể nói ra mấy lời như vậy!"

"Hơn nữa Đại trưởng lão, tôi thấy nhất định là Nghê Hoàng không thể tự mình vượt qua khảo hạch Mị Cảnh, cho nên mới cố ý tìm tên khốn này để gây sự. Không biết bọn họ dùng thủ đoạn mờ ám nào để vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh!"

"Tôi đề nghị trực tiếp sưu hồn của hai người này!"

Sắc mặt Nghê Hoàng thay đổi đáng kể, lập tức tiến lên một bước: "Không được! Tôi có thể dùng sơ tâm võ đạo để thề!"

"Sơ tâm võ đạo có thể đại diện cái gì chứ? Nếu trong lòng cô không có quỷ thì tại sao lại sợ sưu hồn?", Nghê Mộng Tuyết khẽ quát một tiếng.

"Tôi đồng ý với cách nói của Mộng Tuyết!"

"Sưu hồn là biện pháp tốt nhất!"

"Tôi cũng đồng ý sưu hồn hai người này!"

Những người khác của Mị Tộc xung quanh Thánh đàn gật đầu phụ họa, rõ ràng tất cả đều hướng về Nghê Mộng Tuyết.

Nghê Phong nhướng mày một cái: "Nghê Hoàng, mọi người đồng ý như vậy, thế thì đành phải khiến cô tủi thân một chút rồi!"

"Đại trưởng lão, chúng tôi thực sự không có!"

Hai mắt Nghê Hoàng đỏ lên: "Nếu như nhất định phải sưu hồn thì chỉ cần sưu hồn một mình tôi là được!"

"Anh Diệp tthực sự không có..."

Lời còn chưa nói xong.

Ở lối vào Thánh đàn có một sự náo động, một người phụ nữ trẻ trong bộ quần áo lộng lẫy, nhìn mặt khoảng ngoài ba mươi dẫn một theo một đám người với khí thế hung hăng xông vào.

"Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Nghê Mộng Tuyết bất ngờ.

Khuôn mặt già nua của Nghê Phong trầm xuống: "Bà Bạch, nơi này là Thánh đàn của Mị Tộc! Sao người của nhà họ Bạch có thể tùy tiện xông vào thế?"

Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Mị Vương đã băng hà, tôi là vợ của ông ấy, hiện tại chắc hẳn tôi nên thay mặt ông ấy xử lý tất cả công việc của Mị Tộc!"

"Tôi không thể đến Thánh đàn sao?"

"Cái gì? Nhà vua đã băng hà?"

Nghê Phong và Nghê Khiếu đều nheo mắt lại.

Diệp Bắc Minh có thể cảm nhận được rõ ràng.

Khi nghe tin Mị Vương băng hà, thân thể mềm mại của Nghê Hoàng khẽ run lên!

Quay đầu nhìn lại, đôi mắt xinh đẹp của cô ta bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Bà Bạch gật đầu: "Không sai! Trước khi Mị Vương băng hà đã hạ lệnh để cho Mộng Tuyết thừa kế ngôi vị Mị Vương!"

Nghê Phong và Nghê Khiếu liếc nhìn nhau, hơi nhíu mày: "Nhưng Nghê Hoàng và Diệp Bắc Minh này đã thành công vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh, Mị Cảnh đã lựa chọn vị này kế nhiệm ngôi vị Mị Vương đời tiếp theo!"

"Haha!"

Bà Bạch lắc đầu cười lạnh: "Sao ngôi vị Mị Vương có thể rơi vào tay người ngoài được? Tôi thấy hai vị trưởng lão đều hồ đồ cả rồi!"

"Về phần hai người này, hiện tại tôi có lý do nghi ngờ bọn họ có mưu đồ gây rối!"

"Người đâu, bắt lại cho tôi!"

"Vâng!"

Sáu lão già thuộc cảnh giới Bản Nguyên đứng sau lưng bà Bạch trực tiếp leo lên Thánh đàn!

Lão già mập mạp Nghê Phong nhướng mày một cái, vừa định ngăn cản.

Lão già gầy gò Nghê Khiếu bên cạnh lắc đầu với ông ta, sau đó đưa ánh mắt trao đổi.

Hai người không hẹn mà cùng lùi về phía sau hai bước!

Trong mắt sáu lão già đều mang theo sát ý lạnh lùng: "Cô Nghê Hoàng, tốt nhất hai người nên đưa tay chịu trói đi, đừng làm chúng tôi khó xử!"

Nghê Hoàng bước tới ngăn ở trước mặt Diệp Bắc Minh: "Nơi này là Mị Tộc, mau xuống khỏi Thánh đàn của Mị Tộc!"
Chương 1825: Chạy trốn

"Xem ra cô Nghê Hoàng chưa sẵn sàng để đưa tay chịu trói, vậy chúng tôi cũng sẽ không nói thêm gì nữa", lão già có râu dẫn đầu, nhếch mép cười nói.

Sáu người đồng thời ra tay, một sức mạnh như sóng thần bùng nổ!

Nghê Hoàng căn bản không thể chống cự được!

Phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài như lá rụng trong gió thu, mắt thấy bản thân sắp rời khỏi Thánh đàn cao trăm trượng!

Một giây kế tiếp.

Đụng vào một lồng ngực rắn chắc!

Hai người chậm rãi đáp xuống bên mép Thánh đàn!

"Anh Diệp, cảm ơn… phụt...", Nghê Hoàng vừa mới mở miệng thì lại phun ra một ngụm máu tươi.

Diệp Bắc Minh lấy ra mấy viên thuốc đút cho cô ta: "Đừng nói chuyện!"

"Thằng nhóc kia, ngoan ngoãn nghe lời bà Bạch, tránh cho phải chịu khổ!", lão già có râu lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, vẫn chưa ra tay.

Thản nhiên nói: "Quỳ xuống!"

Áp lực của cảnh giới Bản Nguyên tấn công tới!

"Ông xứng đáng sao?"

Diệp Bắc Minh không hề bị ảnh hưởng, bật cười chế nhạo.

"Tự tìm cái chết!"

Lão già có râu khẽ quát một tiếng, nhanh chóng lao tới!

Bàn tay gầy guộc tóm lấy cổ Diệp Bắc Minh!

"Cút!"

Diệp Bắc Minh dậm mạnh chân, sát khí ngút trời trên người điên cuồng phun ra!

Gào!

Chín con Ma Long màu đen lao ra từ phía sao!

"Ma tộc?"

Mọi người đều sửng sốt.

Một giây tiếp theo, chín con Ma Long màu đen ngăn cản lão già có râu, một tiếng nổ tung!

Phụt!

Lão già có râu phun ra một ngụm máu tươi, hung hăng đập mạnh xuống dưới Thánh đàn, đúng lúc lăn đến bên cạnh bà Bạch!

Diệp Bắc Minh và Nghê Hoàng trên Thánh đàn đã sớm không thấy bóng dáng!

"Đồ vô dụng!"

Bà Bạch giẫm mạnh lên đầu lão già có râu!

Mọi người đều sợ hãi, thật quá tàn nhẫn!

Một giây kế tiếp, bà Bạch nhìn về phía hai người Nghê Phong và Nghê Hoàng: "Hai vị trưởng lão nhìn thấy không? Chẳng lẽ muốn để người của Ma tộc kế nhiệm ngôi vị Mị Tộc của tôi sao?"

"Các người thực sự quá hồ đồ. Người đâu, Nghê Hoàng cấu kết Ma tộc, giết không tha!"

"Ai lấy được đầu của Nghê Hoàng và tên nhóc Ma tộc này thì sẽ được ban thưởng một ngôi vị cung phụng trong Mị Tộc!"

"Vâng!"

Trong mắt năm ông già còn lại hiện lên vẻ kinh ngạc, trực tiếp đuổi theo.

Diệp Bắc Minh ôm Nghê Hoàng, một hơi lao đi ngàn dặm.

Tìm được một sơn động rồi chui vào đó ẩn nấp, để lại một luồng hơi thở hỗn loạn ở cửa hang để phong bế tất cả khí vị!

Hai người có thể cảm nhận được rõ ràng có hơn chục làn sóng người đang bay ngang qua bên ngoài hang động!

Nghê Hoàng cắn răng đứng lên: "Không được, tôi phải quay về..."

Cô ta vừa định đứng dậy và tiến lên một bước, cả người lảo đảo.

Trực tiếp ngã trên mặt đất!

Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng: "Bây giờ cô quay về thì cũng chỉ chịu chết thôi!"

"Đương nhiên, nếu như cô muốn chết thì tôi tuyệt đối không ngăn cản!"

Nghê Hoàng ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối, vẻ mặt đầy tuyệt vọng: "Tại sao lại như vậy?"

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ cười: "Xem ra Mị Vương đã che chở cô rất rốt, ngay cả những âm mưu tranh đoạt trong đại tộc mà cô cũng không biết!"

"Trong đế quốc của người phàm, tiết mục Cửu tử đoạt đích chỉ vì một ngôi vị Mị Vương!"

"Cô thân là người thừa kế của bát đại vương tộc Mị Tộc mà lại không chịu nổi đòn đả kích này sao?"

"Tôi nói cái này, đây căn bản không phải đả kích cô, đáng lẽ cô phải sớm đoán được những chuyện này mới đúng!"

"Cho dù hôm nay Mị Cảnh lựa chọn cô thì bà Bạch cũng sẽ không bỏ qua, nhất định phải khiến cô chết không có chỗ chôn!"

Nghê Hoàng sững sờ tại chỗ!

Chậm rãi quay đầu lại, tròng mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Anh cảm thấy tôi nên làm gì bây giờ?"

Diệp Bắc Minh nhàn nhạt mở miệng: "Cô có hai sự lựa chọn. Thứ nhất là đâm đầu chết tại chỗ này!"

"Anh!"

Trong đôi mắt xinh đẹp của Nghê Hoàng tràn đầy lửa giận.

"Thứ hai, biến bi thương trở thành sức mạnh! Nếu không chết thì vẫn có cơ hội trở mình!"

Nghê Hoàng giống như quả bóng bị xì hơi: "Thế lực của nhà họ Bạch quá lớn, tôi còn có cơ hội sao?"

Diệp Bắc Minh cau mày: "Lai lịch của nhà họ Bạch ra sao?"

"Mị Tộc nói thế nào cũng là bát đại vương tộc, sao có thể tùy tiện để mặc bà Bạch gây thao túng như vậy?"

Nghê Hoàng vừa định mở miệng.

"Đừng nói chuyện, có người tới!", Diệp Bắc Minh nheo mắt lại.

Bên ngoài hang động, trên trời cao hàng trăm mét.

Bà Bạch dẫn một đám người đứng trong không trung.

Nghê Hoàng có chút lo lắng: "Bọn họ sẽ không phát hiện ra nơi này chứ?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Yên tâm, tôi đã che giấu hết hơi thở, nếu như muốn thì đã sớm phát hiện ra chúng ta rồi".

Nghê Mộng Tuyết nghiến răng: "Con khốn này với thằng nhóc kia chạy còn nhanh hơn cả chó. Nếu để tôi bắt được thì tôi nhất định sẽ moi hết từng tấc máu thịt để quăng cho chó ăn!"

Bà Bạch hừ lạnh một tiếng: "Con cũng là phế vật vô dụng, không phải đã cam đoan với mẹ rằng mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát của con sao?"

"Tại sao lại để cho Nghê Hoàng vượt qua khảo hạch của Mị Cảnh? Nếu để hai người này chạy trốn, con cho rằng mình có thể trở thành vua của Mị Tộc sao?"

Nghê Mộng Tuyết cúi đầu, trong mắt tràn đầy oán hận và nhục nhã!

Bạch Tuấn Khanh ở bên cạnh thậm chí không dám nói một lời!

Lúc này, trong hư không xuất hiện một vết nứt.

Một người đàn ông trung niên trông có vẻ giống bà Bạch từ trong bước ra!

Vừa nhìn thấy người này, con ngươi Nghê Hoàng co lại: "Trưởng lão Bạch Tông Hà của một trong tứ đại Thánh Địa, sao ông ta lại ở đây?"

Bùm!

Trong không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên một tiếng!

Cảm nhận được một mối uy hiếp to lớn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK